Chương 1025:
Nhưng mà nếu như là ông lão này, Tống An mới không thèm cảm thấy đáng thương cho ông ta, rõ ràng Uất Trì Thần rất đáng hận.
Dù sao, người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét.
Ông ta lại trở nên đáng thương như vậy, cũng là do ông ta tự làm ra, nếu như trước đây ông ta không làm những việc như vậy, bà ấy và chị cũng không rời đi.
Nghĩ đến Tống Tâm, biểu cảm của Tống An liền trở nên u ám, mấy cảm giác đáng thương kia đề không còn nữa, bà ấy buông mi mắt xuông, lạnh giọng: “Ông ta thì có gì mà đáng thương cơ chứ? Chị dì nằm dưới đất vừa lạnh vừa băng, càng đáng thương hơn.”
Chị…
Hàn Minh Thư ngẩn người, Tống An nói đến chắc là Dạ Âu Thần, cũng là mẹ chồng của cô. Hơn nữa nhắc đến Tống Tâm, khí tức trên người Tống Tâm liền trở nên khác thường, Hàn Minh Thư cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể nhỏ tiếng mà giải thích: “Xin lỗi dì, cháu không cố tình cho ông ấy vào đâu, cháu chỉ cảm thấy là… giữa người thân với nhau, dù sao cũng có sự quan hệ huyết thống.”
Nghe thấy trong giọng Hàn Minh Thư có chút tự trách mình, Tống An mới lấy lại tinh thần.
“Quên đi, cứ như vậy đi.”
Bà ấy đi vào trong, Hàn Minh Thư đứng đó trong chốc lát cũng đi theo vào trong.
Cô giúp việc vốn đang ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng mà vì năm mới, cho nên Tống An cho cô ấy về nhà trước, định tự mình xuống bếp, chuẩn bị lẩu.
Nhưng mà bây giờ thì sao? Uất Trì Thần cũng ở đây, Tống An thực sự là không có tâm tình để làm.
Hơn nữa Dạ Âu Thần còn đang ở trong bệnh viện, lại càng không có hứng.
Sau khi ông cụ ngồi xuống, nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng Dạ Âu Thần, lại trầm giọng hỏi: “Thâm đi đâu rồi?”
Tống An trực tiếp ngồi xuống trước mặt ông ta, lạnh giọng nói: “Đi đâu liên quan gì đến ông? Ông không phải là muốn đợi nó sao? Vậy thì cứ ngồi đây đợi đến lúc nó về là được rồi, đừng hỏi thêm gì nữa.”
Thái độ của bà ấy hoàn toàn khó chịu, làm cho Uất Trì Thần nghẹn nín, nhưng lại không dám nói câu nào nặng lời với bà ấy, khóe môi giật giật, sau đó nhìn sang hướng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư đang thu dọn bát đũa, lúc cảm giác được ánh mắt của Uất Trì Thần đang hướng qua đây, cô mới mở miệng: “Ông ngoại, chú Vu, mọi người chưa ăn cơm đúng không?”
Vu Ba xoa xoa tay mình, cười híp mắt gật đầu.
Uất Trì Thần không muốn nói gì, ánh mắt lại dời sang Tống An, cuối cùng phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi.
Quả nhiên, Tống An còn chưa kịp nói gì, Hàn Minh Thư đã nói: “Vậy thì đúng lúc lắm, bọn cháu định chuẩn bị ăn cơm tất niên, ông ngoại và chú Vu ăn cùng bọn cháu đi?”
Uất Trì Thần nhíu mày, lúc còn đang rối rắm không biết phải trả lời như thế nào, Vu Ba liền thuận theo mà gật đầu: “Được, vậy vất vả mợ chủ nhỏ rồi.”
Cách xưng hô trong lời nói của ông ấy làm cho Uất Trì Thần nhíu chặt mày hơn.
Tên Vu Ba này xảy ra chuyện gì vậy? Bản thân mình còn chưa chấp nhận Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đến với nhau, ông ấy đã chủ động gọi là mợ chủ nhỏ rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Uất Trì Thần sắc lẹm như đao mà liếc Vu Ba một cái.
Vu Ba cảm thấy được ánh mắc sắc như đao đang hướng về phía mình, ông cũng không thấy sợ, vui cười mà nói với Hàn Minh Thư.
Với hiểu biết của ông ấy về ông chủ, lúc này ông ta chắc chắn không dám nói mình gì đâu, hơn nữa ông ấy gọi như vậy, cũng không có gì sai trái.
Mợ chủ nhỏ cũng đã mang thai rồi, nếu như còn chia rẽ nữa, vậy thì quá là tàn nhẫn rồi.
Tiểu Nhan đứng cạnh Hàn Minh Thư giúp chuẩn bị đồ đạc, nhìn thấy hai người đang ngồi ở phòng khách, hạ giọng mà nói chuyện với Hàn Minh Thư.
“Lúc ăn cơm, có thể có đánh nhau không vậy?”
Hàn Minh Thư nhìn qua phòng khách một cái, nhịn không được mà cong môi: “Chắc là không có đâu, hơn nữa cho dù có đánh nhau, cũng không đánh cậu với tớ đâu.”
Tiểu Nhan: “… Cậu nói gì thế cơ chứ!”
“Yên tâm đi, cậu không nhìn ra hả? Ông ngoại của Âu Thần đối với dì là nói gì nghe nấy hay sao, căn bản không dám nói một lời nặng nào, đánh không lại đâu.”
Nghe Hàn Minh Thư nói như vậy, Tiểu Nhan liền cẩn thận quan sát thêm một chút, phát hiện hình như thực sự là giống như cô nói thật.
Nhìn thấy vậy, Tiểu Nhan cũng thở phào một hơi, nhưng vẫn lo lắng thay Hàn Minh Thư.
“Ông ngoại của cậu Dạ hình như không thích cậu lắm, mấy ngày trước đều như thế hả? Có phải là ông ta làm khó dễ cậu không? Một mình cậu ở bên đó có phải rất vất vả không? Minh Thư… Tớ cảm thấy tớ sẽ bỏ công ty và qua đây ở với cậu, có chuyện gì khó khăn thì cậu có thể nói cho tớ.”
Những lời này, Tiểu Nhan nói mà mùi chua xộc lên mũi. Cô và Hàn Minh Thư là bạn thân, chỉ cần nghĩ đến một mình Minh Thư ở nước ngoài không có người thân, Cậu Thần lại quên mất cô, ông ngoại anh ấy lại dùng mọi cách để ngăn trở, liền đặc biệt đau lòng cho cô.
Hàn Minh Thư ngẩn ra, khẽ lắc đầu nhỏ giọng nói: “Nói ra thì tớ với ông ấy rất ít khi gặp mặt.”
/1898
|