Chương 1011:
Quan sát dáng vẻ của cô, xem ra cô thật sự không cần anh đi cùng, Dạ Âu Thần cũng không cố chấp nữa, mím môi mỏng gật đầu, chỉ khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì đứng ở hàng lang gọi anh.”
“Được.”
Hàn Minh Thư xoay người lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, người phụ nữ phòng bên cạnh mang theo túi rác đi ra, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Là cô, cô sao lại trở lại đây rồi?”
Nhìn thấy cô ta, Hàn Minh Thư sửng sốt, lại nhớ tới mấy lời chua ngoa lần trước của cô ta, cô cũng không thèm để ý cô ta, chỉ gật đầu rồi tiếp tục mở cửa.
Thấy Hàn Minh Thư không đáp lại, người phụ nữ hàng xóm cảm thấy trong lòng vị chua bốc lên, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cái tên đàn ông có tiền đó không muốn cô nữa nên cô mới chạy về đây? Tôi nói rồi, cô đi ra ngoài không quay về mà không trả lại phòng, nhất định là có suy nghĩ chừa một đường lui cho bản thân, đề phòng một ngày nào đó không còn người đàn ông muốn sẽ có nơi ở. Này, tôi nói, cô đã kiếm được bao nhiêu tiền từ trên người đàn ông đó thế? Tôi thấy chiếc xe anh ta lái trông rất đắt tiền đấy!”
Rắc rắc.
Hàn Minh Thư mở cửa, đẩy ra một khe hở.
Mặt không cảm xúc quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo không có một tia ấm áp, như đang nhìn một người đã chết.
Người phụ nữ hàng xóm sửng sốt trước ánh mắt của cô, chột dạ trề môi: “Tôi, tôi nói không sai, một người phụ nữ như cô mới đến bao lâu lại nhận được một số tiền lớn như thế, không dùng thủ đoạn không rõ ràng làm sao có được!”
Hàn Minh Thư cười mỉa: “Liên quan cái đếch gì đến cô!”
Người phụ nữ hàng xóm: “…Cô, cô ăn nói kiểu gì thế?”
“Làm sao, cảm thấy tôi ăn nói khó nghe hả?”
Hàn Minh Thư rút chìa khóa ra, xoay người bước từng bước đến trước mặt người phụ nữ hàng xóm: “Vậy cô lần sau nói chuyện nhớ ghi âm lại, quay về nghe thử xem cô nói năng như thế nào.”
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta rõ ràng là cao hơn Hàn Minh Thư mấy xen-ti-mét, nhưng ở trước mặt cô ấy, khí thế của cô ta lại nhỏ bé hơn rất nhiều.
“Tôi, tôi không ăn nói khó nghe, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Sự thật là gì? Cô có thấy tận mắt không? Tôi không phàn nàn về việc nửa đêm cô quấy rầy tôi nhưng cô hết lần này đến lần khác lại nói xấu sao lưng tôi? Nếu cô ghen tị thì cứ trong thời gian ngắn như thế đi câu một tên đàn ông giàu có đi, xem thử anh ta có mang cô ra khỏi cái khu nhà ổ chuột này không?”
Câu nói cuối cùng khiến người phụ nữ hàng xóm thót tim, cô ta trố mắt nhìn: “Cô, cô đang nói cái gì vậy? Cô không xấu hổ mà còn tự hào về nó?”
“Tại sao tôi phải xấu hổ? Không phải còn có người ghen tị đến phát điên rồi sao? Nếu không thì sao lần nào gặp tôi cũng đâm chọt mấy câu?”
Hàn Minh Thư lúc tức giận cũng không đánh cô ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không gợn sóng nhưng từng chữ nói ra đều đánh vào đáy lòng cô ta, người phụ hàng xóm lùi về sau, oán hận trợn mắt nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư nhếch môi: “Sợ rồi sao? Mỗi lần gặp nhau đều làm phiền tôi, tôi còn tưởng cô lợi hại cỡ nào, mới nói vài câu liền không có gì để nói lại? Nếu đã như vậy, sau này đừng có mà chọc đến tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô ngay cả khu ổ chuột này cũng không thể ở được.”
Trên thực tế, đây không phải là một khu ổ chuột. Chỉ là trong mắt người phụ nữ hàng xóm, cô ta thực sự không thích nơi này, cô ta luôn ảo tưởng được sống trong một ngôi nhà rộng lớn. Đó là lý do tại sao khi cô ta thấy Hàn Minh Thư được Dạ Âu Thần đón đi liền vô cùng ghen tức, cảm thấy bạn trai mình chẳng được chỗ nào.
Thậm chí còn cảm thấy bản thân không chịu thua kém người khác, biết thế cô ta cũng giống Hàn Minh Thư, đi cưa cẩm một người đàn ông đẹp trai, trẻ trung, giàu có và quyền lực. Tại sao cô ta phải lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở đây với một tên đàn ông nghèo rách mồng tơi?
Càng nghĩ lại càng thấy oan ức, ngày nào cũng cãi nhau rồi trút giận lên bạn trai, bạn trai bực mình chạy ra ngoài uống rượu, cô ta không thoải mái, thấy Hàn Minh Thư quay lại liền tìm cô gây phiền phức
Người phụ nữ hàng xóm thấy bộ dáng thản nhiên của cô, cho rằng dù mình nói cô thế nào, có lẽ cô cũng sẽ không cãi lại, nhưng ai ngờ cô lại nói nặng lời với mình như thế.
Thấy cô ta ngây tại chỗ, bộ dạng không còn lời nào để nói, Hàn Minh Thư xoay người vào nhà.
Người phụ nữ hàng xóm đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy không thú vị, liền trực tiếp mang theo túi rác xuống lầu, lúc tới chỗ rẽ cầu thang, đúng lúc cô ta nhìn thấy Dạ Âu Thần đang tựa trên tường.
Ánh mắt cô ta lập tức sáng ngời, vươn tay chào hỏi với anh.
Nhưng Dạ Âu Thần cũng không có ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, người phụ nữ tự thấy ngượng, lúc này chuẩn bị rời đi.
“Thưa cô.”
Dạ Âu Thần lên tiếng gọi cô ta lại.
Người phụ nữ hàng xóm liền dừng bước ngay lập tức, xoay người, cười tủm tỉm nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, tốt hơn bao nhiêu so với bạn trai của cô ta, cô ta thực sự hối hận, hôm nay ra ngoài đổ rác lại không mặc gợi cảm một chút.
/1898
|