Hơi nóng không biết từ đâu tăng lên, đã lan toả khắp toàn thân, Thẩm Cửu cảm thấy đại não của mình nóng lên, hình như cô cảm thấy tai và mặt cũng đều đi theo nóng bừng giống như ứ máu.
Cô không thể ở lại đây, cô phải….rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà ý thức của cô rất mơ hồ, Thẩm Cửu chỉ có thể cắn nát môi dưới của mình, đau đớn khiến cho ý thức của cô khôi phục được trong chốc lát, cô lập tức đúng dậy bò ra phía ngoài.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cô đã bị đổ vào nữa chén thuốc, bên trong đó không biết cô đã nuốt xuống bao nhiêu.
Chẳng lẽ….hôm nay cô phải chết ở đây sao?
Cô không biết môi dưới của mình đã bị cô cắn thành hình dạng gì, Thẩm Cửu chỉ biết trên miệng tràn đầy mùi vị máu tanh, nhưng mà những đau đớn đó thì giống như con sâu con kiến muốn động chạm voi lớn, bất luận bạn dùng sức lực lớn ra sao thì voi lớn cũng không chút sứt mẻ nào.
Ngay khi Thẩm Cửu muốn leo từ phòng vệ sinh ra ngoài, một bàn tay lớn lạnh buốt đã túm lấy cô.
Là ai?
Thẩm Cửu gần như phản xạ có điều kiện, hất tay đối phương ra ngay, một bên nói: “Cút đi!”
Dạ Âu Thần hung hăng cau chân mày lại, nhìn vào Thẩm Cửu ở trước mặt.
Vừa mới động chạm mà nhiệt độ đã nóng bỏng giống như lửa đốt, có thể thấy rõ tác dụng của thuốc đó rất mạnh, thế nhưng lúc này cô lại còn có thể giữ vững ý thức mà hất tay anh ra, ý chí to lớn này khiến cho Dạ Âu Thần vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc giây tiếp theo, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, dù rằng là người bình tĩnh như Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Khoé miệng của cô đã chảy ra máu tươi, môi bị cô cắn có hơi máu thịt lẫn lộn.
Dòng máu đỏ tươi xuôi theo miệng của cô mà chảy xuống, gần như đã xuyên đỏ con mắt của Dạ Âu Thần.
“Cô….” Nhìn thấy cô lại muốn cắn chính mình, ánh mắt Dạ Âu Thần thay đổi lớn, tiến lên phía trước mang cô kéo đứng lên, sau đó theo phản ứng bản năng với tay vào trong miệng của cô.
Cô dùng sức cắn xuống, Dạ Âu Thần phát ra một tiếng rên khẽ.
“Đáng….chết!” Trên trán Dạ Âu Thần thấm ra mồ hôi lạnh, âm thanh đứt quãng mà nói: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô…nếu như dám cắn đứt ngón tay của tôi…thì cô sẽ không xong với tôi đâu.”
Trong cơn mê loạn, Thẩm Cửu hình như nghe được âm thanh của Dạ Âu Thần, mới đầu cô cho rằng mình nghe thấy là ảo giác, nhưng sau đó cô phát hiện mình cắn ngón tay của người khác thì Thẩm Cửu đã ngẩng đầu.
Ảo ảnh trước mắt, từng cái một dần dần chồng chéo lên nhau, sau đó trở nên rõ ràng.
Ở trên xe lăn là Dạ Âu Thần đang ngồi, sắc mặt anh tái nhợt mà nhìn chằm chằm cô, ngón tay bị cô cắn ra máu.
Đọc full tại
**********
Dạ Âu Thần nhìn theo người phụ nữ nhỏ bé trong ngực làm loạn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực.
Anh bắt được bàn tay nhỏ đang làm xằng làm bậy của đối phương, mở miệng nói giọng khàn và nhỏ: “Đừng lại ầm ĩ nữa, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.”
Nhưng mà bây giờ ý thức của Thẩm Cửu đã mơ hồ như vậy, chỉ là thuận theo ham muốn nguyên thuỷ nhất của mình mà dựa sát vào Dạ Âu Thần, nơi nào còn có thể nghe được Dạ Âu Thần đang nói cái gì? Có thể nghe thấy lời nói của anh, cũng như gió thổi qua tai.
Vì vậy Thẩm Cửu định hất tay của Dạ Âu Thần ra
Dạ Âu Thần không chút sứt mẻ, tuy rằng ánh mắt sâu thẳm nhưng lại kiên định, bên trong vẫn còn có mấy phần rõ ràng, mồ hôi lạnh trên trán cũng không ít hơn so với Thẩm Cửu.
“Buông ra, buông tôi ra.” Thẩm Cửu đã ném mấy lần đều không thể ném anh ra khỏi mắt, đã nhoài người về phía cổ của Dạ Âu Thần mà gặm một hồi.
“…” Sắc mặt của Dạ Âu Thần tức khắc trở nên khó coi, cái loại cảm giác sưng tấy đó gần như khiến cho anh sụp đổ!
Cô không thể ở lại đây, cô phải….rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà ý thức của cô rất mơ hồ, Thẩm Cửu chỉ có thể cắn nát môi dưới của mình, đau đớn khiến cho ý thức của cô khôi phục được trong chốc lát, cô lập tức đúng dậy bò ra phía ngoài.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cô đã bị đổ vào nữa chén thuốc, bên trong đó không biết cô đã nuốt xuống bao nhiêu.
Chẳng lẽ….hôm nay cô phải chết ở đây sao?
Cô không biết môi dưới của mình đã bị cô cắn thành hình dạng gì, Thẩm Cửu chỉ biết trên miệng tràn đầy mùi vị máu tanh, nhưng mà những đau đớn đó thì giống như con sâu con kiến muốn động chạm voi lớn, bất luận bạn dùng sức lực lớn ra sao thì voi lớn cũng không chút sứt mẻ nào.
Ngay khi Thẩm Cửu muốn leo từ phòng vệ sinh ra ngoài, một bàn tay lớn lạnh buốt đã túm lấy cô.
Là ai?
Thẩm Cửu gần như phản xạ có điều kiện, hất tay đối phương ra ngay, một bên nói: “Cút đi!”
Dạ Âu Thần hung hăng cau chân mày lại, nhìn vào Thẩm Cửu ở trước mặt.
Vừa mới động chạm mà nhiệt độ đã nóng bỏng giống như lửa đốt, có thể thấy rõ tác dụng của thuốc đó rất mạnh, thế nhưng lúc này cô lại còn có thể giữ vững ý thức mà hất tay anh ra, ý chí to lớn này khiến cho Dạ Âu Thần vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc giây tiếp theo, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, dù rằng là người bình tĩnh như Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Khoé miệng của cô đã chảy ra máu tươi, môi bị cô cắn có hơi máu thịt lẫn lộn.
Dòng máu đỏ tươi xuôi theo miệng của cô mà chảy xuống, gần như đã xuyên đỏ con mắt của Dạ Âu Thần.
“Cô….” Nhìn thấy cô lại muốn cắn chính mình, ánh mắt Dạ Âu Thần thay đổi lớn, tiến lên phía trước mang cô kéo đứng lên, sau đó theo phản ứng bản năng với tay vào trong miệng của cô.
Cô dùng sức cắn xuống, Dạ Âu Thần phát ra một tiếng rên khẽ.
“Đáng….chết!” Trên trán Dạ Âu Thần thấm ra mồ hôi lạnh, âm thanh đứt quãng mà nói: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô…nếu như dám cắn đứt ngón tay của tôi…thì cô sẽ không xong với tôi đâu.”
Trong cơn mê loạn, Thẩm Cửu hình như nghe được âm thanh của Dạ Âu Thần, mới đầu cô cho rằng mình nghe thấy là ảo giác, nhưng sau đó cô phát hiện mình cắn ngón tay của người khác thì Thẩm Cửu đã ngẩng đầu.
Ảo ảnh trước mắt, từng cái một dần dần chồng chéo lên nhau, sau đó trở nên rõ ràng.
Ở trên xe lăn là Dạ Âu Thần đang ngồi, sắc mặt anh tái nhợt mà nhìn chằm chằm cô, ngón tay bị cô cắn ra máu.
Đọc full tại
**********
Dạ Âu Thần nhìn theo người phụ nữ nhỏ bé trong ngực làm loạn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực.
Anh bắt được bàn tay nhỏ đang làm xằng làm bậy của đối phương, mở miệng nói giọng khàn và nhỏ: “Đừng lại ầm ĩ nữa, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.”
Nhưng mà bây giờ ý thức của Thẩm Cửu đã mơ hồ như vậy, chỉ là thuận theo ham muốn nguyên thuỷ nhất của mình mà dựa sát vào Dạ Âu Thần, nơi nào còn có thể nghe được Dạ Âu Thần đang nói cái gì? Có thể nghe thấy lời nói của anh, cũng như gió thổi qua tai.
Vì vậy Thẩm Cửu định hất tay của Dạ Âu Thần ra
Dạ Âu Thần không chút sứt mẻ, tuy rằng ánh mắt sâu thẳm nhưng lại kiên định, bên trong vẫn còn có mấy phần rõ ràng, mồ hôi lạnh trên trán cũng không ít hơn so với Thẩm Cửu.
“Buông ra, buông tôi ra.” Thẩm Cửu đã ném mấy lần đều không thể ném anh ra khỏi mắt, đã nhoài người về phía cổ của Dạ Âu Thần mà gặm một hồi.
“…” Sắc mặt của Dạ Âu Thần tức khắc trở nên khó coi, cái loại cảm giác sưng tấy đó gần như khiến cho anh sụp đổ!
/1898
|