Chương 1002:
Hàn Minh Thư: “…”
“Hay là em không yêu anh nữa?”
Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy trái tim mình thịch thịch thịch đập liên tục, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần.
Cô luôn cảm thấy những lời này dường như đang cố ý thăm dò cô.
Sau khi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, Hàn Minh Thư căng thẳng mím môi hồng: “Cái đó…. Làm sao anh lại nghĩ đến những vấn đề này?”
Dạ Âu Thần hít một hơi thật sâu rồi phả lên mặt cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Còn em? Tại sao em lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy?”
Được rồi, có vẻ như anh ấy đang nhắm vào câu hỏi lúc nãy của cô, Hàn Minh Thư thật sự không chắc liệu anh ấy đã biết hay chưa, nhưng vì hiện tại anh ấy chưa hỏi nên có lẽ khả năng chưa biết sẽ cao hơn.
Cô lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi.”
Nói xong, cô nắm chặt tay Dạ Âu Thần nói: “Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu một ngày anh phát hiện ra một chuyện không thể tiếp nhận thì nhất định phải nghe lời giải thích của em nhé, có được không?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô tối hơn, mang theo sự thăm dò, ánh mắt ấy khiến hơi thở của Hàn Minh Thư nhẹ hơn, cuối cùng đôi môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích.
“Được.”
Nhìn thấy lời hứa của anh, Hàn Minh Thư thở phào nhẹ nhõm.
“Hãy nhớ những gì anh đã hứa với em.”
Trong lúc nằm viện, Kièu Trị đã đưa La Lo Li đến gặp Hàn Minh Thư, khi hai người họ bước vào vẫn còn giận dỗi nhìn nhau chằm chằm. Thấy cảnh này, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc, cô không ngờ hai người họ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể trở nên quen thuộc như thế này
Xem ra duyên tới, muốn ngăn thế nào cũng không được.
Sau khi La Lo Li hỏi thăm mấy câu về tình hình sức khỏe hiện tại của Hàn Minh Thư, cô ấy không nhịn được tám chuyện phiếm với Hàn Minh Thư.
“Tôi nói với cô cái này, Minh Thư. Trước đây t luôn nghĩ Kièu Trị là loại người chơi bời, lêu lổng, trong mắt chỉ có phụ nữ và ăn chơi sa đọa nhưng không ngờ anh ta lại có thể bị tổn thương vì tình cảm.”
“Tổn thương tình cảm?”
Hàn Minh Thư sửng sốt khi nghe được lời này.
Nàng suy nghĩ thật kỹ lời nói và tác phong làm việc thường ngày của Kièu Trị, chỉ là nghĩ như thế nào cũng cảm thấy anh ta cùng hai chữ tình cảm không có liên hệ với nhau.
“Đúng, đúng, hôm đó không phải chủ tịch ôm cô đi sao, sau đó tôi cũng đi theo, Kièu Trị và Đoan Mộc Tuyết…ưm… ưm.”
La Lo Li chưa kịp nói hết lời, miệng cô đột ngột bị che lại.
Hóa ra Kièu Trị đang nghe lỏm được lời nói của La Lo Li, kết quả nghe được cô gái này bàn tán về chuyện riêng của mình, anh ta đã nhanh chóng che miệng cô ấy lại trước khi cô ấy kịp nói xong.
“Kièu Trị…a …thả … ra …”
Kièu Trị lấy tay che miệng La Lo Li không cho cô ấy nói, vừa kéo cô ấy ra ngoài vừa cười với Hàn Minh Thư: “Chị dâu đừng nghe mấy lời bậy bạ của cô ấy, trình độ tám chuyện của người phụ nữ này quá cao, hơn nữa cô ấy còn thích thêm mắm thêm muối, những gì cô ấy vừa nói cô đừng có tin.”
La Lo Li bị anh ấy kéo, cố gắng giãy dụa nhưng không thoát được, cô ấy tức giận đến mức trực tiếp nhấc chân giẫm lên chân anh ta. Đôi mắt của Kièu Trị đột nhiên mở to vì đau đớn, anh ta muốn hét lên nhưng không thể.
La Lo Li lợi dụng lúc anh ta đau đớn, nhanh chóng thoát ra: “Anh không muốn tôi nói thì tôi không nói, sao lại táy máy tay chân? Anh có biết nam nữ khác biệt hay không hả? Có tin tôi kiện anh tội khiếm nhã với phụ nữ hay không?”
Kièu Trị đau đớn đến mức không thể nói được.
Với sự ầm ĩ như vậy, phòng bệnh vốn yên tĩnh ban đầu đã trở nên sôi động, Dạ Âu Thần đang xem laptop một bên cảm thấy ồn ào, theo bản năng nhíu mày nhìn về phía đó.
Đôi môi mỏng của anh mấp máy, muốn khiển trách bọn họ đừng làm ồn ở đây, nhưng sau khi nhìn qua, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của Hàn Minh Thư.
Hai ngày nay cô sống trong phòng bệnh, sắc mặt tuy rằng không tệ lắm nhưng lại không có sức sống, bây giờ La Lo Li và Kièu Trị làm ầm ĩ như vậy, cô có vẻ càng vui vẻ hơn
Có lẽ cô ấy thích bầu không khí này.
Nghĩ đến đây, sự tàn bạo giữa hai đầu lông mày của Dạ Âu Thần mờ đi, ánh mắt quay trở lại màn hình laptop.
Quên đi, nếu cô thích, cứ để họ ầm ĩ.
Dù hơi ồn ào nhưng cô ấy thích nó, đúng không?
Kièu Trị và La Lo Li đấu tranh một lúc lâu mới nhận ra rằng không chỉ có Hàn Minh Thư trong phường mà còn có một sự hiện diện mạnh mẽ khác, họ ăn ý im miệng, đồng thời nhìn về nơi Dạ Âu Thần đang ngồi.
/1898
|