Hạ Ngưng Âm chuyển mình ra phía cửa sổ, thoáng chốc lại hỏi: "A, tại sao anh không hỏi nguyên nhân vì sao hay mắng em?"
Thanh âm ảm đạm không cảm xúc, nhưng anh nghe ra sự đè nén khó chịu trong đó.
Lăng Tuyên từ từ đứng dậy, ngồi cạnh mép giường, đưa tay xoa đầu cô, bắt chước giọng nói: "Em muốn biết tại sao à?"
Anh vẫn bộ dạng đó nho nhã lịch thiệp, cứ như sợ mất đi báu vật của mình, luôn tỏ ra nâng niu chăm sóc cô, ánh mắt dành cho cô đều là sự dung túng thương yêu.
Hốc mắt Hạ Ngưng Âm ươn ướt, Lăng Tuyên ôm cô vào lòng an ủi: "Đứa ngốc phải nói mình bị thương chỗ nào, người khác mới có thể chữa lành vết thương cho em? Còn nữa, trong lòng em, anh là người thế nào? Là loại không phân biệt tốt xấu liền hiểu lầm em à? Em nên nhớ bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều đứng bên cạnh em ủng hộ em cả."
Có lẽ âm thanh trong trẻo như nước của Lăng Tuyên mang theo mấy phần áy náy thương tiếc, khiến Hạ Ngưng Âm nghe ấm lòng, nhất thời mọi khổ sở đè nén trong lòng dâng trào cuồn cuộn, mùi vị chua xót xộc lên mũi, lệ hoen ướt hàng mi.
Hạ Ngưng Âm khóc òa lên, nước mắt lăn dài bên má giống như dòng nước chảy siết.
Cô cố nén uất ước khi bị Tư Khảm Hàn cướp đoạt lần đầu tiên, giả vờ quật cường không khóc; vì ba Hạ gánh hết mọi trách nhiệm lên người, đem chính mình bán cho Tư Khảm Hàn lúc vành mắt đỏ hoe; Tư Khảm Hàn đè cô ở trên tường, đem dòng họ cô ra chửi mắng cũng cố nuốt nước mắt vào lòng; ngày hôm qua cả người bị thương, đau đến chết đi sống lại, cô cũng phải cắn răng chịu đựng không rơi giọt lệ nào.
Nhưng hôm nay ánh mắt đồng cảm, thương xót từ Lăng Tuyên mang cho cô cảm giác được bảo vệ tin tưởng, khiến cô đem hết khổ sở chịu đựng trong lòng giải tỏa ra, chả khác gì đang trôi dạt giữa biển bất chợt vớ được cái phao cứ thế mà trụ vào khóc không ngừng.
Hạ Ngưng Âm bật khóc đã dọa sợ Lăng Tuyên, làm tay chân anh luống cuống chẳng biết để đâu, khẩn cầu nói: "Tiểu Âm, không sao, đừng khóc, em không muốn nói anh sẽ không hỏi, đừng khóc, đừng khóc nha."
Hạ Ngưng Âm làm lơ lời anh, khóc lớn hơn, mím môi, nghẹn ngào thành vỡ òa, "Huhuhu! Ưmh Huhuhu ——" tựa đầu vào bả vai Lăng Tuyên tiếp tục khóc.
Lăng Tuyên bắt đầu khịt khịt mũi theo, anh chưa gặp cô khóc bao giờ, cứ cho lúc trước đi học bị bạn bè bắt nạt vì không có mẹ, nói cô là sao chổi hại chết mẹ, cô cũng chỉ đứng yên cười nhạt, không có bất kỳ hành động giải thích nào, có thể thấy gần đây cô bị tổn thương lớn đến chừng nào.
Anh lẳng lặng để mặc cô khóc cho đã, chỉ biết vuốt lên xuống bả vai cô.
Tiếng khóc nhỏ dần, Hạ Ngưng Âm khóc xong chuyển sang nất nất ở cổ họng, hai mắt sưng như hột đào, ngẩng đầu lên nhìn áo sơ mi Lăng Tuyên ướt một mảng còn dính cả nước mũi cô cứ như vậy mà cười hả hê "Hahaha!" Tiếng cười đột ngột ngừng lại, vì cười lớn quá khẽ chạm đến vết thương làm Hạ Ngưng Âm suýt xoa vài cái.
Lăng Tuyên giận không được cười chẳng xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Ngưng Âm nín thinh đôi mắt dán chặt chỗ áo ướt của anh, khóe miệng cứ co giật, cố kiềm không phát ra tiếng.
Lăng Tuyên dõi theo tầm mắt của Hạ Ngưng Âm, càng không bỏ qua cảnh chê cười của cô gái nhỏ này, vội lườm cô một cái, bất mãn nói: "Xem đi ai làm ra nông nỗi này."
"Tuyên ca!" Hạ Ngưng Âm nghiêm chỉnh với anh, "Xin lỗi vì lừa gạt anh, còn nữa, cám ơn." Giọng nói lém lỉnh nào có chỗ thành thật hối lỗi.
"Đứa ngốc!" Khóe miệng Lăng Tuyên phác họa nụ cười hoàn mỹ, nhỏ giọng mắng, biết tâm tình Hạ Ngưng Âm sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Trầm mặc thật lâu, Lăng Tuyên lẳng lặng bồi cô ngủ, đợi cô khép hai mí mắt mới đứng dậy"Anh đi khám bệnh, khi rãnh rỗi sẽ quay lại, có chuyện gì nhớ gọi hộ sĩ. "
Lăng Tuyên cẩn thận đắp mền cho cô rồi đi ra ngoài, Lăng Tuyên luyến tiếc từ cửa nhìn vào, ánh mắt đau khổ khép lại lần nữa mở ra hướng tới giường bệnh Hạ Ngưng Âm, chỉ biết thở dài, xoay người rời đi.
Lăng Tuyên đi rồi, Hạ Ngưng Âm an tâm ngủ thiếp.
Thanh âm ảm đạm không cảm xúc, nhưng anh nghe ra sự đè nén khó chịu trong đó.
Lăng Tuyên từ từ đứng dậy, ngồi cạnh mép giường, đưa tay xoa đầu cô, bắt chước giọng nói: "Em muốn biết tại sao à?"
Anh vẫn bộ dạng đó nho nhã lịch thiệp, cứ như sợ mất đi báu vật của mình, luôn tỏ ra nâng niu chăm sóc cô, ánh mắt dành cho cô đều là sự dung túng thương yêu.
Hốc mắt Hạ Ngưng Âm ươn ướt, Lăng Tuyên ôm cô vào lòng an ủi: "Đứa ngốc phải nói mình bị thương chỗ nào, người khác mới có thể chữa lành vết thương cho em? Còn nữa, trong lòng em, anh là người thế nào? Là loại không phân biệt tốt xấu liền hiểu lầm em à? Em nên nhớ bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều đứng bên cạnh em ủng hộ em cả."
Có lẽ âm thanh trong trẻo như nước của Lăng Tuyên mang theo mấy phần áy náy thương tiếc, khiến Hạ Ngưng Âm nghe ấm lòng, nhất thời mọi khổ sở đè nén trong lòng dâng trào cuồn cuộn, mùi vị chua xót xộc lên mũi, lệ hoen ướt hàng mi.
Hạ Ngưng Âm khóc òa lên, nước mắt lăn dài bên má giống như dòng nước chảy siết.
Cô cố nén uất ước khi bị Tư Khảm Hàn cướp đoạt lần đầu tiên, giả vờ quật cường không khóc; vì ba Hạ gánh hết mọi trách nhiệm lên người, đem chính mình bán cho Tư Khảm Hàn lúc vành mắt đỏ hoe; Tư Khảm Hàn đè cô ở trên tường, đem dòng họ cô ra chửi mắng cũng cố nuốt nước mắt vào lòng; ngày hôm qua cả người bị thương, đau đến chết đi sống lại, cô cũng phải cắn răng chịu đựng không rơi giọt lệ nào.
Nhưng hôm nay ánh mắt đồng cảm, thương xót từ Lăng Tuyên mang cho cô cảm giác được bảo vệ tin tưởng, khiến cô đem hết khổ sở chịu đựng trong lòng giải tỏa ra, chả khác gì đang trôi dạt giữa biển bất chợt vớ được cái phao cứ thế mà trụ vào khóc không ngừng.
Hạ Ngưng Âm bật khóc đã dọa sợ Lăng Tuyên, làm tay chân anh luống cuống chẳng biết để đâu, khẩn cầu nói: "Tiểu Âm, không sao, đừng khóc, em không muốn nói anh sẽ không hỏi, đừng khóc, đừng khóc nha."
Hạ Ngưng Âm làm lơ lời anh, khóc lớn hơn, mím môi, nghẹn ngào thành vỡ òa, "Huhuhu! Ưmh Huhuhu ——" tựa đầu vào bả vai Lăng Tuyên tiếp tục khóc.
Lăng Tuyên bắt đầu khịt khịt mũi theo, anh chưa gặp cô khóc bao giờ, cứ cho lúc trước đi học bị bạn bè bắt nạt vì không có mẹ, nói cô là sao chổi hại chết mẹ, cô cũng chỉ đứng yên cười nhạt, không có bất kỳ hành động giải thích nào, có thể thấy gần đây cô bị tổn thương lớn đến chừng nào.
Anh lẳng lặng để mặc cô khóc cho đã, chỉ biết vuốt lên xuống bả vai cô.
Tiếng khóc nhỏ dần, Hạ Ngưng Âm khóc xong chuyển sang nất nất ở cổ họng, hai mắt sưng như hột đào, ngẩng đầu lên nhìn áo sơ mi Lăng Tuyên ướt một mảng còn dính cả nước mũi cô cứ như vậy mà cười hả hê "Hahaha!" Tiếng cười đột ngột ngừng lại, vì cười lớn quá khẽ chạm đến vết thương làm Hạ Ngưng Âm suýt xoa vài cái.
Lăng Tuyên giận không được cười chẳng xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Ngưng Âm nín thinh đôi mắt dán chặt chỗ áo ướt của anh, khóe miệng cứ co giật, cố kiềm không phát ra tiếng.
Lăng Tuyên dõi theo tầm mắt của Hạ Ngưng Âm, càng không bỏ qua cảnh chê cười của cô gái nhỏ này, vội lườm cô một cái, bất mãn nói: "Xem đi ai làm ra nông nỗi này."
"Tuyên ca!" Hạ Ngưng Âm nghiêm chỉnh với anh, "Xin lỗi vì lừa gạt anh, còn nữa, cám ơn." Giọng nói lém lỉnh nào có chỗ thành thật hối lỗi.
"Đứa ngốc!" Khóe miệng Lăng Tuyên phác họa nụ cười hoàn mỹ, nhỏ giọng mắng, biết tâm tình Hạ Ngưng Âm sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Trầm mặc thật lâu, Lăng Tuyên lẳng lặng bồi cô ngủ, đợi cô khép hai mí mắt mới đứng dậy"Anh đi khám bệnh, khi rãnh rỗi sẽ quay lại, có chuyện gì nhớ gọi hộ sĩ. "
Lăng Tuyên cẩn thận đắp mền cho cô rồi đi ra ngoài, Lăng Tuyên luyến tiếc từ cửa nhìn vào, ánh mắt đau khổ khép lại lần nữa mở ra hướng tới giường bệnh Hạ Ngưng Âm, chỉ biết thở dài, xoay người rời đi.
Lăng Tuyên đi rồi, Hạ Ngưng Âm an tâm ngủ thiếp.
/100
|