Cô hài lòng hưởng thụ phục vụ từ Lăng Tuyên, liếc trộm người đàn ông bên cạnh khóe miệng khẽ nhếch.
Nói thật, đàn ông như anh sợ đã tuyệt chủng từ lâu, gia thế tốt, sự nghiệp ổn định, dung mạo tuấn mỹ, tính tình ôn hòa, thái độ lịch sự nho nhã với mọi người, ai làm vợ của anh chắc chắn rất hạnh phúc.
Tuy nhiên qua lại bấy lâu, chưa từng gặp qua anh hẹn hò với cô gái nào, càng chưa nghe qua anh nhắc đến ai, cứ như cuộc đời anh chỉ dâng hiến cho y học, có y học làm bạn gái.
Xét điều kiện của anh e rằng danh môn thục nữ đứng dài cả khu phố, anh không phải là Mộc Đầu Nhân, cô cũng không tin anh không có tình ý với con gái.
Liếc mắt sang Lăng Tuyên, mắt chớp lia lịa, đầu mày phượng vểnh lên, miệng vẽ ra nụ cười nham hiểm, hắc hắc, người ngoài nhìn cứ ngỡ rất ngây thơ, chỉ cần lơ đãng một chút là dính bẫy.
Không nhanh không chậm nhận lấy nhận lấy miếng táo, giả vờ cúi đầu suy tư, Lăng Tuyên thấy cô như người mất hồn, trái tim chợt căng thẳng, dịu dàng hỏi thăm: "Tiểu Âm? Ăn no rồi?"
Hạ Ngưng Âm lắc đầu, trực tiếp đi vào vấn đề: "Tuyên ca, anh có người trong lòng chưa? Tại sao em chẳng thấy bạn gái của anh bao giờ?"
Lăng Tuyên đứng lặng người, nhịp tim đập nhanh, tay cầm dao động đậy thiếu chút nữa cắt vào tay.
"Tuyên ca, cẩn thận!" Hạ Ngưng Âm nhắc nhở, nhận ra phản ứng của anh hơi mãnh liệt, cảm giác đã chạm đến vấn đề tối kị của anh, dù sao, mỗi người đều có bí mật.
"Hả?" Lăng Tuyên ngơ ngác hỏi, giương mắt nhìn cô, tâm tình bắt đầu phức tạp.
Muốn anh nói với cô thế nào? Chẳng lẽ nói với cô người anh thích là cô, thích cô suốt năm năm?
Không, không thể, anh không thể, cùng cô gần gũi bấy lâu, anh muốn trái tim cô phải cảm nhận được tình yêu của anh và dành cho anh một vị trí thật đặc biệt.
Anh từng vô số lần muốn nói ra tâm ý của mình, tuy nhien anh sợ không được đáp án mình mong đợi, hơn nữa, trong lòng anh rất sợ câu trả lời của cô, ngay cả ở bên cạnh anh cô vẫn còn lúng túng ngăn cách anh, lỡ nói ra là vấn đề rất lớn giữa tình bạn của bọn họ.
Cô là tri kỷ của đời anh, được anh dành rất nhiều tình cảm sâu sắc, nhưng đâu phải chỉ anh muốn là được.
Ba năm trước anh nỗ lực cũng không có cách để cô thích anh, nên anh quyết tâm đi du học nước ngoài —— kể cả điệu kiện của anh lúc đó càng không cần thiết làm điều này, anh đổi số điện thoại cắt đứt liên lạc với cô, chính là muốn quên cô.
Nhưng khoảng thời gian đó, anh không thể không thừa nhận cô ở trong tim anh ngày một sâu đậm hơn.
Ở ngoại quốc, anh phát triển sự nghiệp tốt hơn, vì cô, anh mới trở về, anh muốn theo đuổi cô lần nữa, kể cả kết quả là thất bại, anh vẫn chấp nhận.
"Tuyên ca. . . . . ." Nhìn thấy sự đau thương trong anh, Hạ Ngưng Âm bậm môi, hơi khó chịu khi chọc ghẹo anh quá mức.
Lăng Tuyên vô tình chạm đến ánh mắt buồn bã của cô, nội tâm thêm khổ sở hơn, làm bộ cười vui vẻ, anh nghiêng đầu, lịch sự nói, "Có, có a, anh có người trong lòng lâu rồi, chỉ là, cô. . . . . ."
"Hả?" Hạ Ngưng Âm không biết đáy lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, chẳng qua là có chút mất mát, đau lòng, đúng vậy, anh là bạn thân nhất của cô, thế giới của cô trừ ba, chỉ có anh và Lan Khả là người thân còn lại của cô.
Nói thật, đàn ông như anh sợ đã tuyệt chủng từ lâu, gia thế tốt, sự nghiệp ổn định, dung mạo tuấn mỹ, tính tình ôn hòa, thái độ lịch sự nho nhã với mọi người, ai làm vợ của anh chắc chắn rất hạnh phúc.
Tuy nhiên qua lại bấy lâu, chưa từng gặp qua anh hẹn hò với cô gái nào, càng chưa nghe qua anh nhắc đến ai, cứ như cuộc đời anh chỉ dâng hiến cho y học, có y học làm bạn gái.
Xét điều kiện của anh e rằng danh môn thục nữ đứng dài cả khu phố, anh không phải là Mộc Đầu Nhân, cô cũng không tin anh không có tình ý với con gái.
Liếc mắt sang Lăng Tuyên, mắt chớp lia lịa, đầu mày phượng vểnh lên, miệng vẽ ra nụ cười nham hiểm, hắc hắc, người ngoài nhìn cứ ngỡ rất ngây thơ, chỉ cần lơ đãng một chút là dính bẫy.
Không nhanh không chậm nhận lấy nhận lấy miếng táo, giả vờ cúi đầu suy tư, Lăng Tuyên thấy cô như người mất hồn, trái tim chợt căng thẳng, dịu dàng hỏi thăm: "Tiểu Âm? Ăn no rồi?"
Hạ Ngưng Âm lắc đầu, trực tiếp đi vào vấn đề: "Tuyên ca, anh có người trong lòng chưa? Tại sao em chẳng thấy bạn gái của anh bao giờ?"
Lăng Tuyên đứng lặng người, nhịp tim đập nhanh, tay cầm dao động đậy thiếu chút nữa cắt vào tay.
"Tuyên ca, cẩn thận!" Hạ Ngưng Âm nhắc nhở, nhận ra phản ứng của anh hơi mãnh liệt, cảm giác đã chạm đến vấn đề tối kị của anh, dù sao, mỗi người đều có bí mật.
"Hả?" Lăng Tuyên ngơ ngác hỏi, giương mắt nhìn cô, tâm tình bắt đầu phức tạp.
Muốn anh nói với cô thế nào? Chẳng lẽ nói với cô người anh thích là cô, thích cô suốt năm năm?
Không, không thể, anh không thể, cùng cô gần gũi bấy lâu, anh muốn trái tim cô phải cảm nhận được tình yêu của anh và dành cho anh một vị trí thật đặc biệt.
Anh từng vô số lần muốn nói ra tâm ý của mình, tuy nhien anh sợ không được đáp án mình mong đợi, hơn nữa, trong lòng anh rất sợ câu trả lời của cô, ngay cả ở bên cạnh anh cô vẫn còn lúng túng ngăn cách anh, lỡ nói ra là vấn đề rất lớn giữa tình bạn của bọn họ.
Cô là tri kỷ của đời anh, được anh dành rất nhiều tình cảm sâu sắc, nhưng đâu phải chỉ anh muốn là được.
Ba năm trước anh nỗ lực cũng không có cách để cô thích anh, nên anh quyết tâm đi du học nước ngoài —— kể cả điệu kiện của anh lúc đó càng không cần thiết làm điều này, anh đổi số điện thoại cắt đứt liên lạc với cô, chính là muốn quên cô.
Nhưng khoảng thời gian đó, anh không thể không thừa nhận cô ở trong tim anh ngày một sâu đậm hơn.
Ở ngoại quốc, anh phát triển sự nghiệp tốt hơn, vì cô, anh mới trở về, anh muốn theo đuổi cô lần nữa, kể cả kết quả là thất bại, anh vẫn chấp nhận.
"Tuyên ca. . . . . ." Nhìn thấy sự đau thương trong anh, Hạ Ngưng Âm bậm môi, hơi khó chịu khi chọc ghẹo anh quá mức.
Lăng Tuyên vô tình chạm đến ánh mắt buồn bã của cô, nội tâm thêm khổ sở hơn, làm bộ cười vui vẻ, anh nghiêng đầu, lịch sự nói, "Có, có a, anh có người trong lòng lâu rồi, chỉ là, cô. . . . . ."
"Hả?" Hạ Ngưng Âm không biết đáy lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, chẳng qua là có chút mất mát, đau lòng, đúng vậy, anh là bạn thân nhất của cô, thế giới của cô trừ ba, chỉ có anh và Lan Khả là người thân còn lại của cô.
/100
|