Chương 132
Cho đến khi cô ăn xong, bác trai mới dọn bát sang một bên , ánh mắt nhìn xa xăm.
“ Tám năm trước, Lam Trung muốn nắm giữ thị phần của 27 công ty cổ phần, ông ấy muốn tập đoàn Tư thị vào trong túi của ông ấy, trong tay bác nắm giữ 50% cổ phiếu của công ty, cho dù ông ta cố gắng như thế nào thì cũng không thể thành công, nên ông ta đã bắt vợ của bác làm con tin?”
Nghe thế, Hạ Ngưng Âm có chút kinh ngạc.
Dừng một chút, ông còn nói: " Công ty này ông ta muốn dùng thủ đoạn để đoạt lấy, có thể do sợ phiền toái, nên ông ta đã nhắm vào bác, ong ta muốn cổ phần của bác để đổi lấy mạng của vợ bác, lúc ấy, bác đã không do dự đi lấy cổ phần của bác ra đi đổi, nhưng mà các cổ đông đã ngăn cản bác, đó là tâm huyết cả đời của họ, nên họ không cho bác làm vậy, do đó, nên bác đã trễ giờ giao dịch, Lam Trung nghĩ là bác không muốn giao dịch, cho nên, ông ta bắt vợ bác và Hàn một trong hai phải chết, Nếu còn khong làm theo ông ta thì bác đừng mong có thể gặp lại vợ và con bác.”
Khi ông kể đến đây thì hai mắt ông đã đỏ, “ vì muốn bảo vệ Hàn, nên vợ bác đã chọn cách tự sát, Hàn đã thấy mẹ mình chết, sau đó bác đã chấp nhận giao dịch, khi bác đến điểm giao dịch, ngay sau đó, Hàn không biết như thế nào đã trốn thoát ra được, bọn chúng thì ở đằng sau đang đuổi theo nó, khi đó tình huống rất nguy hiểm, cảnh sát thì đi đằng sau , bác đã lặng lẽ đi theo bọn họ, cuối cùng bọn họ không cam tâm nên đã nổ súng bắn Hàn, ngay lúc đó, thì Nhã Tư xuất hiện, đẩy Hàn ra, còn con bé thì bị thương ở tay, nó đã cứu Hàn.”
Hạ Ngưng Âm không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình của mình , nhịn không được hỏi: "Sau đó thì như thế nào?"
"Sau lại mấy người kia liền lái xe tự sát, bởi vì Lam Trung khi đó không có ra mặt, cũng không đủ căn cứ chính xác để bắt anh, Hàn tuổi còn nhỏ, căn bản không thể ra làm chứng, cho nên, việc này lần nữa trì hoãn, không có manh mối, đến cuối cùng cảnh sát cũng khong thể làm được gì."
" Vậy còn anh. . . . . ." Tư Khảm Hàn còn nhỏ như vậy liền gặp được chuyện như vậy, đối với tâm hồn anh khẳng định sẽ bị tổn thương.
Ông nở nụ cười , nhớ lại “ Hai đứa con trai bác đều thích mẹ chúng, cả ngày đều vây quanh mẹ, nếu có mẹ thì cả ngày chúng rất nghịch ngợm, cả ngày cứ cười hì hì, bọn chúng rất thương mẹ, lúc đó nhà bác có cái tủ lạnh, mẹ chúng liền làm cho chúng cái chìa khóa, chúng vẫn coi nó là bảo bối, không ai có thể lấy được”
“ Khi đó Hàn rất nhỏ nó cư nghĩ là nó hại chết mẹ, nó vẫn trách bác là không đến cứu nó và mẹ nên ,mẹ mới tự sát, từ nhỏ nó đã là đứa có lý trí, cũng rất thông minh, bất luận bác nói cáo gì,
đều không thể xóa đi bóng ma trong lòng của nó, nó muốn báo thù cho mẹ, lúc đó, nó mới có 11 tuổi.”
"11 tuổi?" Hạ Ngưng Âm không thể tin được, khi đó, anh mới có 11 tuổi?
“ Bất luận bác nói như thế nào, nó đều không nghe bác, từ đó về sau, nó biến thành đưa nhỏ không có tình cảm, nhưng mà mấy ngày gần đây, bác thấy nó có giận, cũng có cười.” Ông nói đến đâu, thì dừng lại, nhìn cô “ Hàn nó thật sự thích cháu, có thể nói cháu là mối tình đầu của nó, nó thật sự thích người con gái duy nhất là cháu.”
"Không, cháu. . . . . ." Hạ Ngưng Âm nghĩ muốn phản bác, ông lại ngăn cản cô, “ Bác là ba ba của nó, bác hiểu con bác, nó đối với Nhã Tư không phải là loại tình cảm này, bác tin tưởng chính mình, nó là yêu thương cháu thật lòng”
" Bác đừng nói nữa, chúng cháu, không có khả năng ." Hạ Ngưng Âm lên tiếng phản bác.
"Bác biết lần này cho cháu ủy khuất , nhưng mà Hàn nói với cháu những lời như vậy, đó không phải sự thật, đó là kế hoãn binh, nếu như đó không phải sự thật, tại sao hôm nay cháu lain nằm ở đây, mấy ngàu hôm nay nó tiều tụy đi rất nhiều hơn cả kho mà mẹ nó mất đi nữa” Ông thở dài “ Bác không ép cháu, nhưng mà Hàn nó thật sự thích cháu, hơn nữa , cháu cũng nên vì đứa nhỏ mà nghĩ lại”
Hạ Ngưng Âm không nói gì, nói xong, ông cũng không ở lại quá lâu, xong rồi ông đi ra ngoài.
Vuốt bụng, lòng của cô rối loạn, đầu cô đau quá, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, có một lúc cô đã muốn quay lại với anh.
/140
|