Hắc Khiêm kéo Băng đến một góc tường, rất xa chỗ Nghiệt Hàm và Lục Thiên đang ngồi. Hắc Kiêm siết chặt cổ tay Băng làm cô khẽ nhăn mày.
-Yuki, tôi nói trước với bà. Tránh xa tên Nghiệt Hàm đó ra! Hắn là một tên rất nguy hiểm, chớ nên dây dưa vào! – Hắc Khiêm nhìn xung quanh, khẽ thì thầm với Băng. Băng biết, những lời Kuro nói lúc này rất nghiêm túc, một khi hắn gọi cô là Yuki thì đó là lúc nên nghiêm túc cân nhắc từng câu nói của hắn.
-Ừ. Biết rồi – Băng đáp gọn. Hắc Khiêm nghe vậy thì khẽ thả lỏng cánh tay vừa siết tay Băng ra.
-Nhớ lời bà đã nói đấy! Giờ tôi bận một chút việc, bà phải hứa với tôi, hãy cách xa tên đó ra 2 mét cho tôi! – Hắc Khiêm vẫy gọi tên đàn em lại đây, nhìn điệt thoại trong tay một lúc rồi nói.
-Được – Thật sự Băng không có ấn tượng gì về Nghiệt Hàm cho lắm, cũng không thấy hắn nguy hiểm ở chỗ nào mà có thể khiến cho Kuro nhà cô hành sự lạ như vậy. Thôi thì Băng cũng đành chấp nhận.
Hắc Khiêm chân trước vừa bước khỏi tầng hầm, Nghiệt Hàm chân sau đã bén mảng đến chỗ Băng Băng đang ngồi. Băng khẽ cảnh giác rồi định đứng dậy đi chỗ khác thì đã bị Nghiệt Hàm nhận ra, kéo tay cô lại.
-Sao thế Yuki? Cô là đang lẩn tránh tôi ư? – Nghiệt Hàm khuôn mặt lộ vẻ buồn phiền nhưng giọng nói thập phần cứng rắn, không có vẻ gì là buồn cả, trái lại có vẻ thích thú.
-Không, bỏ tay! – Băng giựt cánh tay khỏi bàn tay to lớn của Nghiệt Hàm nhưng không thành – Muốn gì?
-Ồ, cô đừng nghĩ xấu cho tôi! Tôi chỉ muốn có một vụ trao đổi thông tin với cô thôi – Nghiệt Hàm khẽ nhếch mép cười. Băng nhíu mày. Trao đổi thông tin?
-Được. Cách xa tôi 2m ra! – Băng là người biết giữ lời hứa, và cũng không muốn đứng gần Nghiệt Hàm quá lâu. Giọng điệu ra lệnh của hắn khiến cô chán ghét.
-Theo ý cô! – Nghiệt Hàm bỏ tay Băng ra, lùi về sau vài bước – Đã được chưa?
-Rồi. Nói đi! – Băng ngồi xuống cái ghế gần đó, cầm ly rượu trên bàn uống một hụm.
-Như tôi đã nói, trao đổi thông tin. Tôi sẽ cho cô thông tin cha mẹ của cô đổi lại cô phải cho tôi thông tin của Kuro No Asashin. Sao, quá lời rồi phải không? – Nghiệt Hàm vừa nói vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Băng, thấy cô khẽ sửng sốt thì nhếch mép cười thầm, đi vòng quanh cô trong phạm vi 2m – Tính cách, điểm yếu, điểm mạnh, món ăn ưa thích, vũ khí thường dùng, sống ở đâu, sở thích là gì,… mọi thứ cô biết về hắn. Đổi lại, cô sẽ có đầy đủ thông tin của cha mẹ cô, thấy sao?
-Làm sao anh có những thông tin đó? – Băng đáp lại, cô vẫn chưa tin hắn Nghiệt Hàm có thể có được thông tin mà trong mấy năm ròng cô vất vả lặn lội làm nhiệm vụ tìm kiếm mà không thấy 1 vết tích nào.
-Cô không tin tôi? Hừm… cũng đúng thôi. Tại sao tôi có thông tin thì đó là chuyện bảo mật, thôi thì ngoại lệ cho cô vậy - Nghiệt Hàm đút tay vào túi quần, hất cằm lên phía sân khấu đầy ánh đèn rực rỡ - Cô đừng quên tôi là cháu ai, chuyện này nếu phân đội của tôi ra tìm kiếm cũng chỉ cần 1 tháng là xong. Có ông tôi làm chứng, thông tin hoàn toàn đúng sự thật 100%.
Nếu lôi Boss ra thì Băng tất nhiên sẽ tin theo răm rắp, không nghi ngờ như vừa nãy nữa: - Tôi tạm tin. Còn thông tin của Kuro, ý anh là muốn tôi làm gián điệp cho anh?
-Ừm… cũng tương tự thế đi. Theo tôi điều tra, hắn cùng cô là có quan hệ không tồi, khá thân thiết. Tôi nghĩ cô sẽ có thông tin quan trọng của hắn, tất nhiên, nếu tôi biết thông tin cô đưa cho tôi là giả, cô hãy chuẩn bị tâm lý đi! – Nghiệt Hàm buông lời đe dọa, nụ cười mà hắn đang cười không có vẻ gì là đang vui cả, tràn đầy sát ý bên trong.
-Để tôi suy nghĩ. Sau 1 tuần sẽ có câu trả lời cho anh – Băng đứng dậy, định đi tìm nhóm Nhi.
-Tôi rất mong chờ câu trả lời của cô, quý cô Yuki xinh đẹp của tôi. – Nghiệt Hàm ngạo nghễ cười ranh ma. Băng khẽ nhướn mày.
-Tôi không phải của cậu!
-Chỉ là sớm hay muộn thôi! Con mồi tôi đã ghim, không bao giờ có cơ hội thoát khỏi tay tôi đâu – Nghiệt Hàm khẽ thì thầm, nhỏ đến mức Băng cũng không nghe thấy gì.
-Yuki, tôi nói trước với bà. Tránh xa tên Nghiệt Hàm đó ra! Hắn là một tên rất nguy hiểm, chớ nên dây dưa vào! – Hắc Khiêm nhìn xung quanh, khẽ thì thầm với Băng. Băng biết, những lời Kuro nói lúc này rất nghiêm túc, một khi hắn gọi cô là Yuki thì đó là lúc nên nghiêm túc cân nhắc từng câu nói của hắn.
-Ừ. Biết rồi – Băng đáp gọn. Hắc Khiêm nghe vậy thì khẽ thả lỏng cánh tay vừa siết tay Băng ra.
-Nhớ lời bà đã nói đấy! Giờ tôi bận một chút việc, bà phải hứa với tôi, hãy cách xa tên đó ra 2 mét cho tôi! – Hắc Khiêm vẫy gọi tên đàn em lại đây, nhìn điệt thoại trong tay một lúc rồi nói.
-Được – Thật sự Băng không có ấn tượng gì về Nghiệt Hàm cho lắm, cũng không thấy hắn nguy hiểm ở chỗ nào mà có thể khiến cho Kuro nhà cô hành sự lạ như vậy. Thôi thì Băng cũng đành chấp nhận.
Hắc Khiêm chân trước vừa bước khỏi tầng hầm, Nghiệt Hàm chân sau đã bén mảng đến chỗ Băng Băng đang ngồi. Băng khẽ cảnh giác rồi định đứng dậy đi chỗ khác thì đã bị Nghiệt Hàm nhận ra, kéo tay cô lại.
-Sao thế Yuki? Cô là đang lẩn tránh tôi ư? – Nghiệt Hàm khuôn mặt lộ vẻ buồn phiền nhưng giọng nói thập phần cứng rắn, không có vẻ gì là buồn cả, trái lại có vẻ thích thú.
-Không, bỏ tay! – Băng giựt cánh tay khỏi bàn tay to lớn của Nghiệt Hàm nhưng không thành – Muốn gì?
-Ồ, cô đừng nghĩ xấu cho tôi! Tôi chỉ muốn có một vụ trao đổi thông tin với cô thôi – Nghiệt Hàm khẽ nhếch mép cười. Băng nhíu mày. Trao đổi thông tin?
-Được. Cách xa tôi 2m ra! – Băng là người biết giữ lời hứa, và cũng không muốn đứng gần Nghiệt Hàm quá lâu. Giọng điệu ra lệnh của hắn khiến cô chán ghét.
-Theo ý cô! – Nghiệt Hàm bỏ tay Băng ra, lùi về sau vài bước – Đã được chưa?
-Rồi. Nói đi! – Băng ngồi xuống cái ghế gần đó, cầm ly rượu trên bàn uống một hụm.
-Như tôi đã nói, trao đổi thông tin. Tôi sẽ cho cô thông tin cha mẹ của cô đổi lại cô phải cho tôi thông tin của Kuro No Asashin. Sao, quá lời rồi phải không? – Nghiệt Hàm vừa nói vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Băng, thấy cô khẽ sửng sốt thì nhếch mép cười thầm, đi vòng quanh cô trong phạm vi 2m – Tính cách, điểm yếu, điểm mạnh, món ăn ưa thích, vũ khí thường dùng, sống ở đâu, sở thích là gì,… mọi thứ cô biết về hắn. Đổi lại, cô sẽ có đầy đủ thông tin của cha mẹ cô, thấy sao?
-Làm sao anh có những thông tin đó? – Băng đáp lại, cô vẫn chưa tin hắn Nghiệt Hàm có thể có được thông tin mà trong mấy năm ròng cô vất vả lặn lội làm nhiệm vụ tìm kiếm mà không thấy 1 vết tích nào.
-Cô không tin tôi? Hừm… cũng đúng thôi. Tại sao tôi có thông tin thì đó là chuyện bảo mật, thôi thì ngoại lệ cho cô vậy - Nghiệt Hàm đút tay vào túi quần, hất cằm lên phía sân khấu đầy ánh đèn rực rỡ - Cô đừng quên tôi là cháu ai, chuyện này nếu phân đội của tôi ra tìm kiếm cũng chỉ cần 1 tháng là xong. Có ông tôi làm chứng, thông tin hoàn toàn đúng sự thật 100%.
Nếu lôi Boss ra thì Băng tất nhiên sẽ tin theo răm rắp, không nghi ngờ như vừa nãy nữa: - Tôi tạm tin. Còn thông tin của Kuro, ý anh là muốn tôi làm gián điệp cho anh?
-Ừm… cũng tương tự thế đi. Theo tôi điều tra, hắn cùng cô là có quan hệ không tồi, khá thân thiết. Tôi nghĩ cô sẽ có thông tin quan trọng của hắn, tất nhiên, nếu tôi biết thông tin cô đưa cho tôi là giả, cô hãy chuẩn bị tâm lý đi! – Nghiệt Hàm buông lời đe dọa, nụ cười mà hắn đang cười không có vẻ gì là đang vui cả, tràn đầy sát ý bên trong.
-Để tôi suy nghĩ. Sau 1 tuần sẽ có câu trả lời cho anh – Băng đứng dậy, định đi tìm nhóm Nhi.
-Tôi rất mong chờ câu trả lời của cô, quý cô Yuki xinh đẹp của tôi. – Nghiệt Hàm ngạo nghễ cười ranh ma. Băng khẽ nhướn mày.
-Tôi không phải của cậu!
-Chỉ là sớm hay muộn thôi! Con mồi tôi đã ghim, không bao giờ có cơ hội thoát khỏi tay tôi đâu – Nghiệt Hàm khẽ thì thầm, nhỏ đến mức Băng cũng không nghe thấy gì.
/27
|