Lão già chết tiệt! Cô đã biết lão già này đến nhất định là không có chuyện tốt, dong dài một dãy những từ vô nghĩa, còn sống chết bắt cô đãi lão bữa tối, hiện tại tốt lắm, lúc cô về nhà đã là nửa đêm!
Rõ ràng bữa cơm kết thúc lúc khoảng 8 giờ tối, thế mà cái lão già kia lại nói sau bữa cơm có chút quân vụ cần bàn. Lão già đáng chết! Kia nhất định là muốn chỉnh cô!
Hừ! Đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư của lão, cái gì mà cùng nhau ăn cơm nói chuyện quân vụ, kia tất cả đều là ngụy trang thôi, muốn làm hồng nương* mới là ý định thật sự của lão, bằng không sao lại luôn lôi kéo Triệu Tử Đình không buông? Hắn cũng chỉ là một tên lính cần vụ thôi mà. Sơ ngộ? Tham khảo thêm quân vụ? Vớ vẩn!
* Hồng nương = Bà mối
“Cô đã về, muốn dùng cơm không?” Vừa mới mở cửa, Long Tư Nghị liền nghe thấy thanh âm ôn nhuận pha lẫn quan tâm của Ôn Thừa Tường, nhất thời một bụng tức giận liền tiêu tán đâu hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nam nhân này, thật thần kỳ* nha … Long Tư Nghị đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn Ôn Thừa Tường bằng ánh mắt mười phần quái dị.
* Ý nói vì sao anh lại biết chị về mà ra đón ngay lập tức như vậy?
“Sao vậy?” Ôn Thừa Tường khó hiểu hỏi, bị cô nhìn chằm chằm như vậy thật có chút xấu hổ.
“Có ăn sao?” Thu hồi ánh mắt, Long Tư Nghị vừa cởi áo khoác vừa ‘đòi nợ’ giùm dạ dày của mình.
Giữa trưa cũng chỉ nhấp một miếng, bữa tối tuy có ăn cũng chỉ hai ba gắp, vốn không kiêng ăn nhưng cô chẳng thể nuốt nổi đám khó ăn đó, cứ nghĩ có thể về sớm để thưởng thức mỹ thực, ai dè tới bây giờ cô mới có thể về, và cũng ủy khuất dạ dày chính mình cho tới hiện tại.
“Có, nhưng phải hâm nóng lại đã, cô chờ một chút” Ôn Thừa Tường liền xoay người tiến vào bếp, qua vài phút liền bưng lên một dĩa thức ăn nóng hổi đi ra, tới tới lui lui mấy lần liền sắp đủ một bàn thức ăn.
“Anh chưa ăn sao?” Tuy rằng thức ăn trên bàn đã được hâm nóng tốt lắm, theo lý mà nói hẳn là thức ăn còn dư, nhưng nhìn con cá hoàn chỉnh như vừa mới làm kia liền biết thức ăn không hề có dấu hiệu đã dùng qua.
“Ta đã ăn, này là làm thêm sau đó” Anh có ăn, nhưng chỉ vài miếng, cũng không biết như thế nào lại nghĩ muốn chờ cô trở về cùng ăn cơm, nhưng là chờ mãi vẫn không thấy cô về, liền cũng chẳng còn khẩu vị ăn, đành dọn đi bàn thức ăn đã lạnh.
“Cùng nhau ăn đi” Nói rồi cũng không chờ Ôn Thừa Tường phản ứng, liền ngồi xuống gắp thức ăn, cô cũng thật đói bụng a
~Ôn Thừa Tường mỉm cười, cũng không quản cô có thấy hay không mà gật đầu, xới thêm một bát cơm bắt đầu ăn.
Hai người ăn cơm thực an tĩnh, không hề mở miệng nói chuyện gì, nhưng lại quanh quẩn đâu đó một loại không khí ấm áp nhàn nhạt.
“Sáng mai giúp tôi chuẩn bị cơm trưa, tôi sẽ mang đi làm” Đây là quyết định mà Long Tư Nghị đưa ra sau cả ngày suy nghĩ, cô sẽ không ủy khuất dạ dày của mình, cũng không muốn mang bụng đói về nhà, đành phải giống học sinh tiểu học mang theo hộp cơm trưa.
Kỳ thực, trù nghệ của Ôn Thừa Tường khá tốt, nhưng cũng không đến mức tốt nhất, nhưng những món ăn anh làm chung quy mang đến một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, có thể thỏa mãn dạ dày của cô, cũng có thể thỏa mãn tâm tình của cô, làm cho cô chỉ muốn ăn những món anh làm, không thèm động đến những thứ khác nữa.
“Được” Ôn Thừa Tường vui vẻ đáp ứng, vừa dọn bàn vừa suy nghĩ nên làm món gì cho sáng mai.
***o0o***
Hôm sau, bửa sáng chuẩn bị tốt lắm, bữa trưa cũng làm xong, thế là Ôn Thừa Tường mới phát hiện một vấn đề quan trọng, trong nhà cư nhiên không có lồng cơm*! Vội vàng khoác áo lên, cầm chìa khóa nhà cùng tiền chạy ra ngoài.
* Lồng cơm = camen = ta gọi là cà mên.
“Anh muốn đi đâu?” Vừa xuống lầu Long Tư Nghị liền nhìn thấy Ôn Thừa Tường đứng gần cửa muốn ra ngoài.
“Trong nhà không có lồng cơm, tôi ra ngoài mua”
“Cơm trưa đã làm xong?”
“Ân”
“Trở về đi, tôi sẽ gọi người đưa đến” Nói xong Long Tư Nghị mở điện thoại gọi cho tân lính cần vụ của mình, lệnh cho hắn mua cặp lồng cơm mang đến đây.
“A … Được”
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, bất ngờ Long Tư Nghị ngẩng đầu lên.
“Anh biết lái xe?”
“Biết!”
“Bên cạnh tủ giày có ngăn kéo, bên trong có chìa khóa gara cùng chìa khóa xe, anh lựa một chiếc mà dùng, nơi này cách siêu thị trong nội thành có hơi xa, anh ra ngoài cũng không tiện”
“Được” Nghĩ đến khi nãy mình muốn ra ngoài mua lồng cơm, vốn muốn ngồi xe ngoài, nhưng dù gọi taxi cũng chỉ tới tiểu khu trong thành, thật rất bất tiện.
Nơi đây là khu dân cư cao cấp, hơn nữa canh gác cũng thực nghiêm, ra vào đều phải có xác nhận, chính mình đi xe riêng vẫn là tốt hơn.
***o0o***
“Thủ trưởng, đây là lồng cơm của ngài” Triệu Tử Đình kỳ quái đưa cho Long Tư Nghị cặp lồng, hắn thực tò mò không biết cô muốn hắn mua thứ này để làm gì (Gume: Ơ, anh nhà quê tới độ không biết camen dùng để làm gì?).
Long Tư Nghị cũng không đưa tay nhận, nhìn thoáng qua Ôn Thừa Tường đang đứng một bên, Ôn Thừa Tường thấy vậy liền chủ động bước tới nhận lồng cơm sau quay vào bếp.
“Chờ đã” Long Tư Nghị nói với Triệu Tử Đình, xong liền an vị trên ghế sofa chờ Ôn Thừa Tường, đọc báo chí quân sự mà anh chuẩn bị cho cô.
Chỉ chốc lát, Ôn Thừa Tường đã bước ra, giao lồng cơm cho Triệu Tử Đình, Triệu Tử Đình nhận lấy, ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn Long Tư Nghị.
“Cơm trưa của tôi” Long Tư Nghị nói xong liền gật đầu với Ôn Thừa Tường rồi bước ra cửa, Triệu Tử Đình mang khuôn mặt cổ quái đi theo sau, trong tay ngây ngốc cầm cặp lồng cơm, lát sau mới hơi quay đầu lại nhìn Ôn Thừa Tường, ánh mắt đầy sự tìm tòi. Đăng bởi: admin
Rõ ràng bữa cơm kết thúc lúc khoảng 8 giờ tối, thế mà cái lão già kia lại nói sau bữa cơm có chút quân vụ cần bàn. Lão già đáng chết! Kia nhất định là muốn chỉnh cô!
Hừ! Đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư của lão, cái gì mà cùng nhau ăn cơm nói chuyện quân vụ, kia tất cả đều là ngụy trang thôi, muốn làm hồng nương* mới là ý định thật sự của lão, bằng không sao lại luôn lôi kéo Triệu Tử Đình không buông? Hắn cũng chỉ là một tên lính cần vụ thôi mà. Sơ ngộ? Tham khảo thêm quân vụ? Vớ vẩn!
* Hồng nương = Bà mối
“Cô đã về, muốn dùng cơm không?” Vừa mới mở cửa, Long Tư Nghị liền nghe thấy thanh âm ôn nhuận pha lẫn quan tâm của Ôn Thừa Tường, nhất thời một bụng tức giận liền tiêu tán đâu hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nam nhân này, thật thần kỳ* nha … Long Tư Nghị đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn Ôn Thừa Tường bằng ánh mắt mười phần quái dị.
* Ý nói vì sao anh lại biết chị về mà ra đón ngay lập tức như vậy?
“Sao vậy?” Ôn Thừa Tường khó hiểu hỏi, bị cô nhìn chằm chằm như vậy thật có chút xấu hổ.
“Có ăn sao?” Thu hồi ánh mắt, Long Tư Nghị vừa cởi áo khoác vừa ‘đòi nợ’ giùm dạ dày của mình.
Giữa trưa cũng chỉ nhấp một miếng, bữa tối tuy có ăn cũng chỉ hai ba gắp, vốn không kiêng ăn nhưng cô chẳng thể nuốt nổi đám khó ăn đó, cứ nghĩ có thể về sớm để thưởng thức mỹ thực, ai dè tới bây giờ cô mới có thể về, và cũng ủy khuất dạ dày chính mình cho tới hiện tại.
“Có, nhưng phải hâm nóng lại đã, cô chờ một chút” Ôn Thừa Tường liền xoay người tiến vào bếp, qua vài phút liền bưng lên một dĩa thức ăn nóng hổi đi ra, tới tới lui lui mấy lần liền sắp đủ một bàn thức ăn.
“Anh chưa ăn sao?” Tuy rằng thức ăn trên bàn đã được hâm nóng tốt lắm, theo lý mà nói hẳn là thức ăn còn dư, nhưng nhìn con cá hoàn chỉnh như vừa mới làm kia liền biết thức ăn không hề có dấu hiệu đã dùng qua.
“Ta đã ăn, này là làm thêm sau đó” Anh có ăn, nhưng chỉ vài miếng, cũng không biết như thế nào lại nghĩ muốn chờ cô trở về cùng ăn cơm, nhưng là chờ mãi vẫn không thấy cô về, liền cũng chẳng còn khẩu vị ăn, đành dọn đi bàn thức ăn đã lạnh.
“Cùng nhau ăn đi” Nói rồi cũng không chờ Ôn Thừa Tường phản ứng, liền ngồi xuống gắp thức ăn, cô cũng thật đói bụng a
~Ôn Thừa Tường mỉm cười, cũng không quản cô có thấy hay không mà gật đầu, xới thêm một bát cơm bắt đầu ăn.
Hai người ăn cơm thực an tĩnh, không hề mở miệng nói chuyện gì, nhưng lại quanh quẩn đâu đó một loại không khí ấm áp nhàn nhạt.
“Sáng mai giúp tôi chuẩn bị cơm trưa, tôi sẽ mang đi làm” Đây là quyết định mà Long Tư Nghị đưa ra sau cả ngày suy nghĩ, cô sẽ không ủy khuất dạ dày của mình, cũng không muốn mang bụng đói về nhà, đành phải giống học sinh tiểu học mang theo hộp cơm trưa.
Kỳ thực, trù nghệ của Ôn Thừa Tường khá tốt, nhưng cũng không đến mức tốt nhất, nhưng những món ăn anh làm chung quy mang đến một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, có thể thỏa mãn dạ dày của cô, cũng có thể thỏa mãn tâm tình của cô, làm cho cô chỉ muốn ăn những món anh làm, không thèm động đến những thứ khác nữa.
“Được” Ôn Thừa Tường vui vẻ đáp ứng, vừa dọn bàn vừa suy nghĩ nên làm món gì cho sáng mai.
***o0o***
Hôm sau, bửa sáng chuẩn bị tốt lắm, bữa trưa cũng làm xong, thế là Ôn Thừa Tường mới phát hiện một vấn đề quan trọng, trong nhà cư nhiên không có lồng cơm*! Vội vàng khoác áo lên, cầm chìa khóa nhà cùng tiền chạy ra ngoài.
* Lồng cơm = camen = ta gọi là cà mên.
“Anh muốn đi đâu?” Vừa xuống lầu Long Tư Nghị liền nhìn thấy Ôn Thừa Tường đứng gần cửa muốn ra ngoài.
“Trong nhà không có lồng cơm, tôi ra ngoài mua”
“Cơm trưa đã làm xong?”
“Ân”
“Trở về đi, tôi sẽ gọi người đưa đến” Nói xong Long Tư Nghị mở điện thoại gọi cho tân lính cần vụ của mình, lệnh cho hắn mua cặp lồng cơm mang đến đây.
“A … Được”
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, bất ngờ Long Tư Nghị ngẩng đầu lên.
“Anh biết lái xe?”
“Biết!”
“Bên cạnh tủ giày có ngăn kéo, bên trong có chìa khóa gara cùng chìa khóa xe, anh lựa một chiếc mà dùng, nơi này cách siêu thị trong nội thành có hơi xa, anh ra ngoài cũng không tiện”
“Được” Nghĩ đến khi nãy mình muốn ra ngoài mua lồng cơm, vốn muốn ngồi xe ngoài, nhưng dù gọi taxi cũng chỉ tới tiểu khu trong thành, thật rất bất tiện.
Nơi đây là khu dân cư cao cấp, hơn nữa canh gác cũng thực nghiêm, ra vào đều phải có xác nhận, chính mình đi xe riêng vẫn là tốt hơn.
***o0o***
“Thủ trưởng, đây là lồng cơm của ngài” Triệu Tử Đình kỳ quái đưa cho Long Tư Nghị cặp lồng, hắn thực tò mò không biết cô muốn hắn mua thứ này để làm gì (Gume: Ơ, anh nhà quê tới độ không biết camen dùng để làm gì?).
Long Tư Nghị cũng không đưa tay nhận, nhìn thoáng qua Ôn Thừa Tường đang đứng một bên, Ôn Thừa Tường thấy vậy liền chủ động bước tới nhận lồng cơm sau quay vào bếp.
“Chờ đã” Long Tư Nghị nói với Triệu Tử Đình, xong liền an vị trên ghế sofa chờ Ôn Thừa Tường, đọc báo chí quân sự mà anh chuẩn bị cho cô.
Chỉ chốc lát, Ôn Thừa Tường đã bước ra, giao lồng cơm cho Triệu Tử Đình, Triệu Tử Đình nhận lấy, ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn Long Tư Nghị.
“Cơm trưa của tôi” Long Tư Nghị nói xong liền gật đầu với Ôn Thừa Tường rồi bước ra cửa, Triệu Tử Đình mang khuôn mặt cổ quái đi theo sau, trong tay ngây ngốc cầm cặp lồng cơm, lát sau mới hơi quay đầu lại nhìn Ôn Thừa Tường, ánh mắt đầy sự tìm tòi. Đăng bởi: admin
/31
|