Về đến nhà, anh không nói chuyện gì đã xảy ra. Còn tôi thì vẫn cứ vui vẻ tíu tít với bố mẹ.
“Khò khò ọc ọc ọc ọc ọc” – Cái điện thoại của tôi reo í ới.
Tôi nhấc máy.
- Alo
- Em giỏi lắm!
- Thằng điên nào thế?
Bố mẹ tôi nhăn mặt, có lẽ là do câu nói không mấy lịch sự của tôi. Biết ý, tôi phóng thẳng lên phòng.
- Tôi là cái thằng “quỷ dạ xoa” hôm nay bị em chơi đểu đây.
- Ai thèm chơi đểu anh?
- Em đập cặp vào mặt tôi, rồi còn nhờ tên kia đấm tôi một quả. Lại còn dám trốn việc lè lưỡi trêu tôi. Gan em lớn thật đấy!
- Ô hay, tôi bảo Duy giúp tôi kéo anh ra thôi nhé! Còn việc cậu ấy đấm thì tôi biết thế nào được? Mà tại sao anh lại có số của tôi?
- Tôi là hội trưởng hội học sinh, và tôi có quyền biết những gì tôi muốn. Giờ tôi biết cả số điện thoại nhà em nữa đấy. Có tin tôi gọi ngay bây giờ không?
Thôi chết tôi rồi. Tôi động nhầm vào con cọp rồi. Bố mẹ thì tôi không sợ, vì nhị vị phụ huynh ai cũng hiền, nhưng mà chính vì hiền lại làm tôi nhiều lúc áy náy và sợ bố mẹ buồn. Vụ này bố mẹ mà biết chắc thất vọng vì tôi lắm!
- Thôi được rồi, tôi tin mà! Thế bây giờ tôi phải làm gì?
Tôi xuống nước hạ giọng, nhưng không năn nỉ. Tôi ghét năn nỉ lắm!
- Viết cho tôi 10 trang “Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh”.
- Anh bị điên à?
Tôi quên mất cái vụ xuống nước rồi. Cái gì mà 10 trang? Lại còn viết giấy? Chả khác gì chép phạt cả. Anh ta trẻ con vừa thôi cho tôi còn trẻ con với chứ! Lại còn “Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh”??? Nghe cứ như phim Hàn quốc ấy nhỉ, tự dưng tôi lại nhớ đến cái cảnh một cô nào đấy chia tay anh người yêu xong cũng nói câu tương tự. Kết thúc sẽ là cô gái chạy đi còn anh chàng thì gục xuống, hét lên một tiếng thê lương và sau đấy thì vào trại tâm thần =))
- Nếu mai tôi không nhận được giấy của em thì em cứ đợi nói chuyện với bố mẹ em đi.
“Cụp”
Cái tên trời đánh. Hắn tắt máy mà không cho tôi cơ hội thương lượng.
Tôi lấy mấy tờ giấy nào đấy, bắt đầu công cuộc chép phạt của mình.
Hai tiếng, à không, chính xác là sau hai tiếng ba phút, tôi mới viết xong 5 trang 1 mặt.
Tay tôi run run còn trí não thì đã muốn nản. Không phải tôi viết chậm, mà vì…
Viết được năm phút, tôi buồn đi Wiliam Cường (WC) =))
Viết thêm được bảy phút, tôi thấy đói.
Cố gắng chép trong mười phút, tôi chán nên buôn điện thoại. =.=’
Và giờ thì tôi hết sức để viết.
Tôi chợt nảy ra một sáng kiến.
Tôi đi sang phòng anh Huy, gõ “Cộp, cộp” vào cánh cửa.
- Anh ơi, em vào được không?
- Ừ, em cứ vào đi.
Tôi khẽ mở cửa phòng. Phòng của anh thật sạch, còn sạch hơn cả phòng tôi nữa. Nhiều lúc tôi hay nghi ngờ giới tính của cả hai anh em. @_@
- Anh ơi
- Sao thế?
- Anh giúp em một việc được không?
- Ừ
Đấy, không cần hỏi mà anh đồng ý luôn. Đúng chuẩn người anh trai mẫu mực. Mà hơn hết, có lẽ anh biết tôi không bao giờ nhờ anh những việc gì quá đáng.
- Anh chép phạt giúp em với.
- Cô giáo bắt em chép phạt à?
- Dạ không. Cái tên trong hội học sinh bắt em chép. Hắn vừa gọi điện thoại cho em xong, nếu em không làm chắc hắn sẽ báo cho bố mẹ.
Anh Huy thoáng ngạc nhiên, rồi anh cũng không nói gì mà cặm cụi chép phạt giúp tôi.
Tôi yêu anh tôi nhất! ^o^
Đến tối, 10 trang đã hoàn thành. Tôi yên tâm lên giường nằm, và bất giác mỉm cười, một nụ cười trong vô thức…
“Khò khò ọc ọc ọc ọc ọc” – Cái điện thoại của tôi reo í ới.
Tôi nhấc máy.
- Alo
- Em giỏi lắm!
- Thằng điên nào thế?
Bố mẹ tôi nhăn mặt, có lẽ là do câu nói không mấy lịch sự của tôi. Biết ý, tôi phóng thẳng lên phòng.
- Tôi là cái thằng “quỷ dạ xoa” hôm nay bị em chơi đểu đây.
- Ai thèm chơi đểu anh?
- Em đập cặp vào mặt tôi, rồi còn nhờ tên kia đấm tôi một quả. Lại còn dám trốn việc lè lưỡi trêu tôi. Gan em lớn thật đấy!
- Ô hay, tôi bảo Duy giúp tôi kéo anh ra thôi nhé! Còn việc cậu ấy đấm thì tôi biết thế nào được? Mà tại sao anh lại có số của tôi?
- Tôi là hội trưởng hội học sinh, và tôi có quyền biết những gì tôi muốn. Giờ tôi biết cả số điện thoại nhà em nữa đấy. Có tin tôi gọi ngay bây giờ không?
Thôi chết tôi rồi. Tôi động nhầm vào con cọp rồi. Bố mẹ thì tôi không sợ, vì nhị vị phụ huynh ai cũng hiền, nhưng mà chính vì hiền lại làm tôi nhiều lúc áy náy và sợ bố mẹ buồn. Vụ này bố mẹ mà biết chắc thất vọng vì tôi lắm!
- Thôi được rồi, tôi tin mà! Thế bây giờ tôi phải làm gì?
Tôi xuống nước hạ giọng, nhưng không năn nỉ. Tôi ghét năn nỉ lắm!
- Viết cho tôi 10 trang “Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh”.
- Anh bị điên à?
Tôi quên mất cái vụ xuống nước rồi. Cái gì mà 10 trang? Lại còn viết giấy? Chả khác gì chép phạt cả. Anh ta trẻ con vừa thôi cho tôi còn trẻ con với chứ! Lại còn “Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh”??? Nghe cứ như phim Hàn quốc ấy nhỉ, tự dưng tôi lại nhớ đến cái cảnh một cô nào đấy chia tay anh người yêu xong cũng nói câu tương tự. Kết thúc sẽ là cô gái chạy đi còn anh chàng thì gục xuống, hét lên một tiếng thê lương và sau đấy thì vào trại tâm thần =))
- Nếu mai tôi không nhận được giấy của em thì em cứ đợi nói chuyện với bố mẹ em đi.
“Cụp”
Cái tên trời đánh. Hắn tắt máy mà không cho tôi cơ hội thương lượng.
Tôi lấy mấy tờ giấy nào đấy, bắt đầu công cuộc chép phạt của mình.
Hai tiếng, à không, chính xác là sau hai tiếng ba phút, tôi mới viết xong 5 trang 1 mặt.
Tay tôi run run còn trí não thì đã muốn nản. Không phải tôi viết chậm, mà vì…
Viết được năm phút, tôi buồn đi Wiliam Cường (WC) =))
Viết thêm được bảy phút, tôi thấy đói.
Cố gắng chép trong mười phút, tôi chán nên buôn điện thoại. =.=’
Và giờ thì tôi hết sức để viết.
Tôi chợt nảy ra một sáng kiến.
Tôi đi sang phòng anh Huy, gõ “Cộp, cộp” vào cánh cửa.
- Anh ơi, em vào được không?
- Ừ, em cứ vào đi.
Tôi khẽ mở cửa phòng. Phòng của anh thật sạch, còn sạch hơn cả phòng tôi nữa. Nhiều lúc tôi hay nghi ngờ giới tính của cả hai anh em. @_@
- Anh ơi
- Sao thế?
- Anh giúp em một việc được không?
- Ừ
Đấy, không cần hỏi mà anh đồng ý luôn. Đúng chuẩn người anh trai mẫu mực. Mà hơn hết, có lẽ anh biết tôi không bao giờ nhờ anh những việc gì quá đáng.
- Anh chép phạt giúp em với.
- Cô giáo bắt em chép phạt à?
- Dạ không. Cái tên trong hội học sinh bắt em chép. Hắn vừa gọi điện thoại cho em xong, nếu em không làm chắc hắn sẽ báo cho bố mẹ.
Anh Huy thoáng ngạc nhiên, rồi anh cũng không nói gì mà cặm cụi chép phạt giúp tôi.
Tôi yêu anh tôi nhất! ^o^
Đến tối, 10 trang đã hoàn thành. Tôi yên tâm lên giường nằm, và bất giác mỉm cười, một nụ cười trong vô thức…
/23
|