Nhiều lúc, tôi không hiểu kiếp trước thầy có làm gì tôi không mà kiếp này toàn bị tôi lôi ra “chém thớt”.
Thầy shock nặng, mặt đơ ra, miệng há rộng như có thể chui vào cả đàn ruồi. =.=’
Cả lớp cũng nhìn tôi chằm chằm như vật thể lạ. Trong đầu chúng nó chắc chắn đang hỏi: “ Mày mới ăn mật gấu à?”
Nào tôi có muốn thế đâu, tôi cứ tưởng người vuốt tóc tôi là Duy đấy chứ! Thế nên tôi mới sửng cồ như thế.
Tôi vuốt ngực, cố gặng nặn ra một câu nói hoàn chỉnh phá vỡ cái tình hình đang rất ư là oái oăm.
- Em… em nhầm, em… em tưởng bạn nào trêu em, em xin lỗi.
Ừm, tôi xin lỗi thầy mặc dù tôi rất ít khi nói câu ấy, vì đúng là tôi cảm thấy mình sai thật.
Thầy chỉ cười, lắc đầu rồi đi lên bục giảng.
Thật may là thầy không nói gì, cũng không làm to chuyện. Lần đầu tiên, sau anh Huy có người bao dung và hiền lành với tôi như thế.
Tôi tưởng thầy cũng không dễ bắt nạt lắm cơ mà? Ngày đầu tiên vào lớp thầy còn trêu chọc tôi, sao giờ thầy lại thay đổi 180 độ như thế?
Mà tôi cũng chợt nhận ra, hôm nay Duy không đi học. Lời nói của tôi đã làm tổn thương cậu ta đến thế ư? Trong lòng tôi bắt đầu dâng tràn lên cảm giác tội lỗi.
Hết tiết, tôi đang định cất cặp sách đi về thì nhận được tin nhắn: “Xuống phòng họp có việc.”
Một câu nói cụt lủn không đầu đuôi. Thật bất lịch sự! -_-
Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn nhanh chóng rảo bước qua xem có việc gì?
Khác với những ngày bình thường, hôm nay trong phòng mang đúng tính chất họp.
Tầm năm, sáu người đồng phục chỉnh tề, ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt hết sức nghiêm nghị.
Tên Tuấn thì phải, đột nhiên ném tập giấy xuống bàn cái “Rầm”.
- Các cậu quản lí kiểu gì mà để từng này học sinh trốn học?
Tôi đứng cạnh cửa, nghe tiếng quát tháo của hắn mà thót cả tim. Liếc qua mấy anh chị bên kia, mặt ai cũng xám ngoét như vừa ngộ độc thực phẩm.
- Trả lời. Tại sao lại để tình trạng này?
Hắn gằn giọng xuống.
Thật đáng sợ!
Con thề với trời lần sau không dám động vào hắn nữa.
Những người còn lại im thin thít, cúi gằm mặt xuống như kiểu bị bắt quả tang đang làm việc xấu.
Nếu không biết rõ tình hình, dám cá người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là thành phần trốn học, chứ không phải là những học sinh ưu tú đứng đầu một trường.
Không gian vẫn nhất mực yên tĩnh, có thể nghe được tiếng thở của mọi người.
Một lúc sau, “quỷ dạ xoa” mới đột nhiên hạ giọng.
- Lần này tôi tha. Lần sau quản lí chặt vào.
Hắn nói xong, mấy anh chị mới thả lỏng tinh thần, nhưng vẫn không ai dám thở mạnh.
Lúc này, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy tôi đang đứng khép nép ở góc cửa.
Tôi đã đến từ nãy mà giờ hắn mới chú ý đến???
Tên đó vẫy vẫy tay gọi tôi lại. Thật giống đuổi chó! =.=’
Tôi tiến bước vào bàn họp. Mọi người nhìn tôi chằm chằm.
- Ai đây?
Một chị nào đó lên tiếng.
Ố ồ, xinh nha! Số đo ba vòng chuẩn nha.
Thấy tôi đưa mắt sang, chị ngượng ngùng quay mặt đi. Tai và má đều đã đỏ bừng. ^o^
Hắn chậm rãi ngoắc tôi ngồi xuống, từ từ uống một ngụm nước rồi mới lên tiếng.
- Thư kí mới.
Hớ? Thư kí. Mình từ osin được cất nhắc lên làm thư kí từ bao giờ thế? Thật là thăng chức nhanh thật! Mình phục mình quá! =))
Mấy người còn lại gật gù như gà mổ thóc, cũng không ai ý kiến. Còn cái chị kia thì cứ trao tôi những cái liếc mắt đưa tình. =))
- Cậu giới thiệu đi.
Chị gái mắt vẫn thủy chung nhìn tôi đắm đuối, cất lên chất giọng ngọt ngào.
Tôi chưa kịp mở mồm, tên Tuấn đã nhảy vào chặn họng.
- Em ấy tên Băng, là thành viên NỮ của lớp 10a1.
Hắn cố tình nhấn mạnh từ “nữ” cho mọi người nghe rõ.
Chúa ơi! Giới tính của con. Có ai thấu hiểu cho con???
Thầy shock nặng, mặt đơ ra, miệng há rộng như có thể chui vào cả đàn ruồi. =.=’
Cả lớp cũng nhìn tôi chằm chằm như vật thể lạ. Trong đầu chúng nó chắc chắn đang hỏi: “ Mày mới ăn mật gấu à?”
Nào tôi có muốn thế đâu, tôi cứ tưởng người vuốt tóc tôi là Duy đấy chứ! Thế nên tôi mới sửng cồ như thế.
Tôi vuốt ngực, cố gặng nặn ra một câu nói hoàn chỉnh phá vỡ cái tình hình đang rất ư là oái oăm.
- Em… em nhầm, em… em tưởng bạn nào trêu em, em xin lỗi.
Ừm, tôi xin lỗi thầy mặc dù tôi rất ít khi nói câu ấy, vì đúng là tôi cảm thấy mình sai thật.
Thầy chỉ cười, lắc đầu rồi đi lên bục giảng.
Thật may là thầy không nói gì, cũng không làm to chuyện. Lần đầu tiên, sau anh Huy có người bao dung và hiền lành với tôi như thế.
Tôi tưởng thầy cũng không dễ bắt nạt lắm cơ mà? Ngày đầu tiên vào lớp thầy còn trêu chọc tôi, sao giờ thầy lại thay đổi 180 độ như thế?
Mà tôi cũng chợt nhận ra, hôm nay Duy không đi học. Lời nói của tôi đã làm tổn thương cậu ta đến thế ư? Trong lòng tôi bắt đầu dâng tràn lên cảm giác tội lỗi.
Hết tiết, tôi đang định cất cặp sách đi về thì nhận được tin nhắn: “Xuống phòng họp có việc.”
Một câu nói cụt lủn không đầu đuôi. Thật bất lịch sự! -_-
Tuy nghĩ thế nhưng tôi vẫn nhanh chóng rảo bước qua xem có việc gì?
Khác với những ngày bình thường, hôm nay trong phòng mang đúng tính chất họp.
Tầm năm, sáu người đồng phục chỉnh tề, ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt hết sức nghiêm nghị.
Tên Tuấn thì phải, đột nhiên ném tập giấy xuống bàn cái “Rầm”.
- Các cậu quản lí kiểu gì mà để từng này học sinh trốn học?
Tôi đứng cạnh cửa, nghe tiếng quát tháo của hắn mà thót cả tim. Liếc qua mấy anh chị bên kia, mặt ai cũng xám ngoét như vừa ngộ độc thực phẩm.
- Trả lời. Tại sao lại để tình trạng này?
Hắn gằn giọng xuống.
Thật đáng sợ!
Con thề với trời lần sau không dám động vào hắn nữa.
Những người còn lại im thin thít, cúi gằm mặt xuống như kiểu bị bắt quả tang đang làm việc xấu.
Nếu không biết rõ tình hình, dám cá người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ là thành phần trốn học, chứ không phải là những học sinh ưu tú đứng đầu một trường.
Không gian vẫn nhất mực yên tĩnh, có thể nghe được tiếng thở của mọi người.
Một lúc sau, “quỷ dạ xoa” mới đột nhiên hạ giọng.
- Lần này tôi tha. Lần sau quản lí chặt vào.
Hắn nói xong, mấy anh chị mới thả lỏng tinh thần, nhưng vẫn không ai dám thở mạnh.
Lúc này, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy tôi đang đứng khép nép ở góc cửa.
Tôi đã đến từ nãy mà giờ hắn mới chú ý đến???
Tên đó vẫy vẫy tay gọi tôi lại. Thật giống đuổi chó! =.=’
Tôi tiến bước vào bàn họp. Mọi người nhìn tôi chằm chằm.
- Ai đây?
Một chị nào đó lên tiếng.
Ố ồ, xinh nha! Số đo ba vòng chuẩn nha.
Thấy tôi đưa mắt sang, chị ngượng ngùng quay mặt đi. Tai và má đều đã đỏ bừng. ^o^
Hắn chậm rãi ngoắc tôi ngồi xuống, từ từ uống một ngụm nước rồi mới lên tiếng.
- Thư kí mới.
Hớ? Thư kí. Mình từ osin được cất nhắc lên làm thư kí từ bao giờ thế? Thật là thăng chức nhanh thật! Mình phục mình quá! =))
Mấy người còn lại gật gù như gà mổ thóc, cũng không ai ý kiến. Còn cái chị kia thì cứ trao tôi những cái liếc mắt đưa tình. =))
- Cậu giới thiệu đi.
Chị gái mắt vẫn thủy chung nhìn tôi đắm đuối, cất lên chất giọng ngọt ngào.
Tôi chưa kịp mở mồm, tên Tuấn đã nhảy vào chặn họng.
- Em ấy tên Băng, là thành viên NỮ của lớp 10a1.
Hắn cố tình nhấn mạnh từ “nữ” cho mọi người nghe rõ.
Chúa ơi! Giới tính của con. Có ai thấu hiểu cho con???
/23
|