Editor CO6TINY
Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi ở HE đến hơn 9 giờ tối, thì bắt xe về nhà trọ bên ngoài trường.
Lúc xuống xe, Trần Phi Dự không lên trên, cậu đứng dưới đường, nói với Du Bạch: “Trở về nhớ giải hai bộ đề hôm nay nhé, đều là dạng đề kinh điển đấy, tốt nhất sắp xếp lại kiến thức của cậu đã.”
Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: “Vậy còn cậu?”
Trần Phi Dự cười nhẹ, duỗi tay phẩy cái lá rơi trên vai Du Bạch xuống: “Du ca, cảm ơn cậu hôm nay đã ở cùng tôi lâu như vậy, nhưng… Tôi bây giờ muốn ở một mình. Cậu giải bài xong, sáng mai tôi giúp cậu chữa lại.”
Du Bạch do dự trong chốc lát, trên lý trí, cậu biết nên cho Trần Phi Dự một không gian riêng, nhưng trên tình cảm, cậu lại lo cho Trần Phi Dự hơn.
Cậu ấy sẽ buồn chứ?
Nếu cậu ấy khóc thì sao?
Du Bạch thật sự không an tâm khi để Trần Phi Dự ở một mình.
“Yên tâm đi, tôi không sao đâu.” Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Du Bạch, Trần Phi Dự nắm lấy tay cậu, dùng ngón út của chính mình móc ngoéo với đối phương, “Móc ngoéo với cậu. Tôi còn đang đợi cậu đưa đến công viên giải trí mà, không được thất hứa đấy nhé.”
Du Bạch rũ mắt xuống, nương theo đèn đường nhìn về hướng ngón út của cả hai đang móc lấy nhau. Cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được, nhớ về sớm đấy.”
Trần Phi Dự giật ngón tay, gật đầu: “Ừ.”
Trần Phi Dự buông lỏng tay ra, trên tay Du Bạch bỗng chốc trống rỗng.
Du Bạch hơi cuộn ngón tay lại, dặn dò lần nữa: “Nhớ về sớm”
Trần Phi Dự bỗng giang hai tay ra, kéo Du Bạch vào lòng: “Ừ ừ ừ.”
Trần Phi Dự không ôm thật, chỉ ôm hờ lưng Du Bạch.
Du Bạch thở dài một hơi, duỗi tay ôm lấy eo Trần Phi Dự, kéo người đến trước mặt, ôm chặt lấy: “Không sao hết, về sau có Du ca ở đây rồi, đừng sợ.”
Trần Phi Dự vùi đầu ở hõm cổ Du Bạch, ậm ừ lên tiếng: “Uhm.”
Du Bạch quay trở về phòng thuê.
Tắm rửa thay quần áo xong thì bắt đầu ngồi vào bàn giải đề.
Du Bạch cố ý chạy tới phòng khách làm bài, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được động tĩnh đối diện. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Trần Phi Dự không trở về, trong lòng cậu liền cồn cào không yên.
Toán của Du Bạch không được tốt, cậu chọn giải trắc nghiệm và điền vào chỗ trống trước, đoán bừa làm, cũng chẳng rõ đúng hay sai, kế tiếp lại chọn một đề hình học không gian thấy thuận mắt nhất để giải, đề số học thì mù tịt, miễn cưỡng lắm giải cho xong cái đề lượng giác và thống kê, làm hơn non nửa rồi, Trần Phi Dự vẫn chưa về.
Du Bạch cầm di động nhìn thời gian, đã hơn một giờ khuya.
Cậu buông điện thoại xuống, lại cầm notebook lên, mở ra chừng nửa phút, vẫn không viết được gì.
Chủ yếu do tâm trạng cứ bất an không thôi, Du Bạch bỏ bút xuống, cầm theo điện thoại và chìa khóa rồi ra ngoài tìm Trần Phi Dự.
Du Bạch ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cho Trần Phi Dự que kem Cornetto sữa chua vị xoài.
Cậu đi vòng vòng trong tiểu khu trước, sau đó tìm được Trần Phi Dự đang ở góc tối giữa hai căn chung cư.
Trong tiểu khu trồng rất nhiều hoa quế, lúc này không phải mùa trổ hoa, trên cây mọc lá non xanh mướt mơn mởn. Bên ngoài hoa quế có xây bồn hoa, Trần Phi Dự ngồi ở đó, dưới góc độ của Du Bạch, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của Trần Phi Dự.
Còn có một điếu thuốc.
Khói bay trắng xóa.
Sợ Trần Phi Dự giật mình, Du Bạch cố ý đi chầm chậm qua: “Đề Toán tôi giải xong rồi, chừng nào cậu mới sang giảng những câu tôi không biết làm đây?”
Trần Phi Dự nghe thấy tiếng, vẫn là bị dọa cho giật mình. Trần Phi Dự kinh ngạc quay đầu lại, trên mặt thậm chí còn đầy vẻ hoảng hốt lo sợ.
“Lại trốn hút thuốc. Mang kem cho cậu này, cậu đừng…”
Lúc nhìn thấy động tác của Trần Phi Dự, Du Bạch đột ngột dừng lại.
Trần Phi Dự luống cuống tay chân giấu điếu thuốc đi, ném xuống đất, lấy chân nghiền nát.
“Cậu làm gì đấy hả!”
Du Bạch tức giận không thôi.
Cậu bắt lấy cánh tay Trần Phi Dự đang cố giấu ra sau, nổi giận đùng đùng kéo tay áo lên—— Trên cánh tay Trần Phi Dự, có ba vết lở loét bị tàn thuốc đâm cháy, còn một vết đang châm một nửa vẫn còn kết mụn nước thì bị Du Bạch bắt được.
“Trong đầu chứa nước đấy à, tôi giúp cậu rót ra nhé!” Du Bạch giận đến nghiến răng nghiến lợi, siết chặt cánh tay Trần Phi Dự.
Cánh tay châm tàn thuốc của Trần Phi Dự bị bắt lấy, cậu cũng không giải thích gì, chỉ cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Du Bạch, ánh mắt còn tối hơn lớp vôi bị tróc trên tường, một lúc lâu sau, mới nói: “Du Bạch, sao cậu lại tới đây?”
Trần Phi Dự không muốn để Du Bạch nhìn thấy mình của lúc này—— xấu xí, rách nát.
Du Bạch nghe xong những lời này của Trần Phi Dự, lửa lại bùng lên, tức tới nỗi nói không ra lời.
Du Bạch dùng hết kiến nhẫn cả đời này của mình, hít sâu một hơi, lấy di động mở đèn lên, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Trần Phi Dự.
“Mẹ nó lúc lấy tàn thuốc chọc lên cánh tay mình, cậu không xem đây là tay ai chứ gì?” Du Bạch cảm thấy mình bị Trần Phi Dự chọc tức tới nỗi thở không ra hơi, nhưng lại không có cách nào với Trần Phi Dự.
Đánh lại không nỡ, mắng lại vô dụng, cuối cùng người bị chọc tức trái lại là cậu.
“Bị cậu chọc tức chết rồi!” Du Bạch ấn kem Cornetto trong tay lên mặt Trần Phi Dự, “ Tự làm mình tỉnh lại đi.”
Trên má bỗng nhiên bị kem lạnh dán lên, Trần Phi Dự thoáng né đi. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt ươn ướt, nhìn Du Bạch nói: “Tôi muốn ăn Cornetto.”
“Cậu……”
Cậu còn mặt mũi đòi kem cơ à!
“Tôi muốn ăn.”
Du Bạch buông lỏng bàn tay đang siết chặt cánh tay Trần Phi Dự ra, giơ tay đầu hàng, giúp Trần Phi Dự mở bao ra, trực tiếp nhét vào bên miệng Trần Phi Dự.
“Ăn!” Giọng vẫn hung dữ như trước, “Dùng tay kia lấy.”
Trần Phi Dự nghe lời dùng tay không bị thương cầm kem, hé miệng cắn lấy, trong mắt còn có tia nước, một bộ muốn khóc lại không khóc, khiến trong lòng Du Bạch như bị mèo cào, thậm chí cậu còn bắt đầu nghĩ lại, có phải vừa nãy mình quá dữ hay không nữa.
Rốt cuộc với Trần Phi Dự mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng đau lòng.
“Chúng ta đi về trước.” Du Bạch nói xong, chưa cho Trần Phi Dự cơ hội phản đối, đã trực tiếp giữ chặt lấy cánh tay cậu, dẫn cậu trở về.
Lần trước đầu gối Trần Phi Dự bị mưng mủ, trong phòng vẫn còn trữ không ít thuốc.
Du Bạch ngựa quen đường cũ lấy thuốc đỏ và tăm bông ra.
Trần Phi Dự ăn xong Cornetto, đang ngồi trên sô pha lau tay. Du Bạch đi qua ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Dự, đặt cánh tay Trần Phi Dự lên đùi mình, cong eo lấy thuốc đỏ rửa sạch miệng vết thương cho đối phương.
Chỗ bị tàn thuốc châm bỏng, vừa hồng còn sưng đỏ, bọt nước vỡ ra xong thì chảy máu loãng, cho dù động tác của Du Bạch có nhẹ nhàng đến thế nào, vẫn nghe thấy tiếng hít khí lạnh của Trần Phi Dự.
“Đau?” Du Bạch chùi xong bọt nước, giương mắt nhìn Trần Phi Dự, “Lần sau còn dám không?”
Trần Phi Dự lắc đầu.
Du Bạch ném tăm bông xuống, lấy thuốc bỏng ra, bôi từng chút lên cánh tay Trần Phi Dự: “Cậu cai thuốc cho tôi. Về sau còn để tôi thấy cậu chạm vào thuốc, tôi lấy vở đánh cậu đấy.”
“Được.” Trần Phi Dự không chút chần chờ đáp ứng, trên mặt thậm chí còn chứa ý cười.
Du Bạch gõ nhẹ đầu cậu: “Chính mình ngồi đó tỉnh táo lại đi.”
“Một người cho dù gặp khó khăn, trong lòng buồn bực khổ sở thế nào, cũng không thể làm tổn thương mình được. Trần Phi Dự, cậu phải rõ, có những thứ sẽ có điểm mấu chốt, không thể phá vỡ được. Người khác có thể không thương cậu, có thể không quý trọng cậu, nhưng cậu trái lại không được chối bỏ bản thân mình.”
“Một khi cậu quay lưng với chính mình, cả thế giới cũng sẽ ruồng bỏ cậu.” Du Bạch một bên rửa tay, một bên tiếp tục quở trách Trần Phi Dự, “Cậu ngốc tới mức ấn tàn thuốc lên tay mình luôn à? Cái IQ bình thường dùng để giải đề Toán đó vứt cho chó nhai rồi à, nói cho tôi ở đâu, tôi nhặt về cho cậu.”
Rửa tay xong, Du Bạch trở về phòng khách, cong lưng dùng đôi tay còn dính nước của mình vỗ nhẹ lên mặt Trần Phi Dự: “Phải yêu thương bản thân mình, tốt với chính mình, được chứ?”
Lúc tay Du Bạch rời khỏi mặt mình, Trần Phi Dự bỗng giữ chặt lại, cậu hỏi Du Bạch: “Cậu phải đi à?”
Du Bạch không tránh khỏi tay Trần Phi Dự, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Phi Dự dùng giọng nói rất nhỏ nói: “Du Bạch, hôm nay có thể ngủ cùng tôi được không?”
Du Bạch không cần nghĩ đã đồng ý: “Được, lúc rửa mặt, chú ý đừng để vết thương dính nước, tôi về thay quần áo lại sang.”
Trần Phi Dự cùng Du Bạch ngồi ở HE đến hơn 9 giờ tối, thì bắt xe về nhà trọ bên ngoài trường.
Lúc xuống xe, Trần Phi Dự không lên trên, cậu đứng dưới đường, nói với Du Bạch: “Trở về nhớ giải hai bộ đề hôm nay nhé, đều là dạng đề kinh điển đấy, tốt nhất sắp xếp lại kiến thức của cậu đã.”
Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: “Vậy còn cậu?”
Trần Phi Dự cười nhẹ, duỗi tay phẩy cái lá rơi trên vai Du Bạch xuống: “Du ca, cảm ơn cậu hôm nay đã ở cùng tôi lâu như vậy, nhưng… Tôi bây giờ muốn ở một mình. Cậu giải bài xong, sáng mai tôi giúp cậu chữa lại.”
Du Bạch do dự trong chốc lát, trên lý trí, cậu biết nên cho Trần Phi Dự một không gian riêng, nhưng trên tình cảm, cậu lại lo cho Trần Phi Dự hơn.
Cậu ấy sẽ buồn chứ?
Nếu cậu ấy khóc thì sao?
Du Bạch thật sự không an tâm khi để Trần Phi Dự ở một mình.
“Yên tâm đi, tôi không sao đâu.” Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Du Bạch, Trần Phi Dự nắm lấy tay cậu, dùng ngón út của chính mình móc ngoéo với đối phương, “Móc ngoéo với cậu. Tôi còn đang đợi cậu đưa đến công viên giải trí mà, không được thất hứa đấy nhé.”
Du Bạch rũ mắt xuống, nương theo đèn đường nhìn về hướng ngón út của cả hai đang móc lấy nhau. Cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được, nhớ về sớm đấy.”
Trần Phi Dự giật ngón tay, gật đầu: “Ừ.”
Trần Phi Dự buông lỏng tay ra, trên tay Du Bạch bỗng chốc trống rỗng.
Du Bạch hơi cuộn ngón tay lại, dặn dò lần nữa: “Nhớ về sớm”
Trần Phi Dự bỗng giang hai tay ra, kéo Du Bạch vào lòng: “Ừ ừ ừ.”
Trần Phi Dự không ôm thật, chỉ ôm hờ lưng Du Bạch.
Du Bạch thở dài một hơi, duỗi tay ôm lấy eo Trần Phi Dự, kéo người đến trước mặt, ôm chặt lấy: “Không sao hết, về sau có Du ca ở đây rồi, đừng sợ.”
Trần Phi Dự vùi đầu ở hõm cổ Du Bạch, ậm ừ lên tiếng: “Uhm.”
Du Bạch quay trở về phòng thuê.
Tắm rửa thay quần áo xong thì bắt đầu ngồi vào bàn giải đề.
Du Bạch cố ý chạy tới phòng khách làm bài, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được động tĩnh đối diện. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Trần Phi Dự không trở về, trong lòng cậu liền cồn cào không yên.
Toán của Du Bạch không được tốt, cậu chọn giải trắc nghiệm và điền vào chỗ trống trước, đoán bừa làm, cũng chẳng rõ đúng hay sai, kế tiếp lại chọn một đề hình học không gian thấy thuận mắt nhất để giải, đề số học thì mù tịt, miễn cưỡng lắm giải cho xong cái đề lượng giác và thống kê, làm hơn non nửa rồi, Trần Phi Dự vẫn chưa về.
Du Bạch cầm di động nhìn thời gian, đã hơn một giờ khuya.
Cậu buông điện thoại xuống, lại cầm notebook lên, mở ra chừng nửa phút, vẫn không viết được gì.
Chủ yếu do tâm trạng cứ bất an không thôi, Du Bạch bỏ bút xuống, cầm theo điện thoại và chìa khóa rồi ra ngoài tìm Trần Phi Dự.
Du Bạch ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cho Trần Phi Dự que kem Cornetto sữa chua vị xoài.
Cậu đi vòng vòng trong tiểu khu trước, sau đó tìm được Trần Phi Dự đang ở góc tối giữa hai căn chung cư.
Trong tiểu khu trồng rất nhiều hoa quế, lúc này không phải mùa trổ hoa, trên cây mọc lá non xanh mướt mơn mởn. Bên ngoài hoa quế có xây bồn hoa, Trần Phi Dự ngồi ở đó, dưới góc độ của Du Bạch, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của Trần Phi Dự.
Còn có một điếu thuốc.
Khói bay trắng xóa.
Sợ Trần Phi Dự giật mình, Du Bạch cố ý đi chầm chậm qua: “Đề Toán tôi giải xong rồi, chừng nào cậu mới sang giảng những câu tôi không biết làm đây?”
Trần Phi Dự nghe thấy tiếng, vẫn là bị dọa cho giật mình. Trần Phi Dự kinh ngạc quay đầu lại, trên mặt thậm chí còn đầy vẻ hoảng hốt lo sợ.
“Lại trốn hút thuốc. Mang kem cho cậu này, cậu đừng…”
Lúc nhìn thấy động tác của Trần Phi Dự, Du Bạch đột ngột dừng lại.
Trần Phi Dự luống cuống tay chân giấu điếu thuốc đi, ném xuống đất, lấy chân nghiền nát.
“Cậu làm gì đấy hả!”
Du Bạch tức giận không thôi.
Cậu bắt lấy cánh tay Trần Phi Dự đang cố giấu ra sau, nổi giận đùng đùng kéo tay áo lên—— Trên cánh tay Trần Phi Dự, có ba vết lở loét bị tàn thuốc đâm cháy, còn một vết đang châm một nửa vẫn còn kết mụn nước thì bị Du Bạch bắt được.
“Trong đầu chứa nước đấy à, tôi giúp cậu rót ra nhé!” Du Bạch giận đến nghiến răng nghiến lợi, siết chặt cánh tay Trần Phi Dự.
Cánh tay châm tàn thuốc của Trần Phi Dự bị bắt lấy, cậu cũng không giải thích gì, chỉ cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Du Bạch, ánh mắt còn tối hơn lớp vôi bị tróc trên tường, một lúc lâu sau, mới nói: “Du Bạch, sao cậu lại tới đây?”
Trần Phi Dự không muốn để Du Bạch nhìn thấy mình của lúc này—— xấu xí, rách nát.
Du Bạch nghe xong những lời này của Trần Phi Dự, lửa lại bùng lên, tức tới nỗi nói không ra lời.
Du Bạch dùng hết kiến nhẫn cả đời này của mình, hít sâu một hơi, lấy di động mở đèn lên, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Trần Phi Dự.
“Mẹ nó lúc lấy tàn thuốc chọc lên cánh tay mình, cậu không xem đây là tay ai chứ gì?” Du Bạch cảm thấy mình bị Trần Phi Dự chọc tức tới nỗi thở không ra hơi, nhưng lại không có cách nào với Trần Phi Dự.
Đánh lại không nỡ, mắng lại vô dụng, cuối cùng người bị chọc tức trái lại là cậu.
“Bị cậu chọc tức chết rồi!” Du Bạch ấn kem Cornetto trong tay lên mặt Trần Phi Dự, “ Tự làm mình tỉnh lại đi.”
Trên má bỗng nhiên bị kem lạnh dán lên, Trần Phi Dự thoáng né đi. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt ươn ướt, nhìn Du Bạch nói: “Tôi muốn ăn Cornetto.”
“Cậu……”
Cậu còn mặt mũi đòi kem cơ à!
“Tôi muốn ăn.”
Du Bạch buông lỏng bàn tay đang siết chặt cánh tay Trần Phi Dự ra, giơ tay đầu hàng, giúp Trần Phi Dự mở bao ra, trực tiếp nhét vào bên miệng Trần Phi Dự.
“Ăn!” Giọng vẫn hung dữ như trước, “Dùng tay kia lấy.”
Trần Phi Dự nghe lời dùng tay không bị thương cầm kem, hé miệng cắn lấy, trong mắt còn có tia nước, một bộ muốn khóc lại không khóc, khiến trong lòng Du Bạch như bị mèo cào, thậm chí cậu còn bắt đầu nghĩ lại, có phải vừa nãy mình quá dữ hay không nữa.
Rốt cuộc với Trần Phi Dự mà nói, hôm nay là một ngày vô cùng đau lòng.
“Chúng ta đi về trước.” Du Bạch nói xong, chưa cho Trần Phi Dự cơ hội phản đối, đã trực tiếp giữ chặt lấy cánh tay cậu, dẫn cậu trở về.
Lần trước đầu gối Trần Phi Dự bị mưng mủ, trong phòng vẫn còn trữ không ít thuốc.
Du Bạch ngựa quen đường cũ lấy thuốc đỏ và tăm bông ra.
Trần Phi Dự ăn xong Cornetto, đang ngồi trên sô pha lau tay. Du Bạch đi qua ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Dự, đặt cánh tay Trần Phi Dự lên đùi mình, cong eo lấy thuốc đỏ rửa sạch miệng vết thương cho đối phương.
Chỗ bị tàn thuốc châm bỏng, vừa hồng còn sưng đỏ, bọt nước vỡ ra xong thì chảy máu loãng, cho dù động tác của Du Bạch có nhẹ nhàng đến thế nào, vẫn nghe thấy tiếng hít khí lạnh của Trần Phi Dự.
“Đau?” Du Bạch chùi xong bọt nước, giương mắt nhìn Trần Phi Dự, “Lần sau còn dám không?”
Trần Phi Dự lắc đầu.
Du Bạch ném tăm bông xuống, lấy thuốc bỏng ra, bôi từng chút lên cánh tay Trần Phi Dự: “Cậu cai thuốc cho tôi. Về sau còn để tôi thấy cậu chạm vào thuốc, tôi lấy vở đánh cậu đấy.”
“Được.” Trần Phi Dự không chút chần chờ đáp ứng, trên mặt thậm chí còn chứa ý cười.
Du Bạch gõ nhẹ đầu cậu: “Chính mình ngồi đó tỉnh táo lại đi.”
“Một người cho dù gặp khó khăn, trong lòng buồn bực khổ sở thế nào, cũng không thể làm tổn thương mình được. Trần Phi Dự, cậu phải rõ, có những thứ sẽ có điểm mấu chốt, không thể phá vỡ được. Người khác có thể không thương cậu, có thể không quý trọng cậu, nhưng cậu trái lại không được chối bỏ bản thân mình.”
“Một khi cậu quay lưng với chính mình, cả thế giới cũng sẽ ruồng bỏ cậu.” Du Bạch một bên rửa tay, một bên tiếp tục quở trách Trần Phi Dự, “Cậu ngốc tới mức ấn tàn thuốc lên tay mình luôn à? Cái IQ bình thường dùng để giải đề Toán đó vứt cho chó nhai rồi à, nói cho tôi ở đâu, tôi nhặt về cho cậu.”
Rửa tay xong, Du Bạch trở về phòng khách, cong lưng dùng đôi tay còn dính nước của mình vỗ nhẹ lên mặt Trần Phi Dự: “Phải yêu thương bản thân mình, tốt với chính mình, được chứ?”
Lúc tay Du Bạch rời khỏi mặt mình, Trần Phi Dự bỗng giữ chặt lại, cậu hỏi Du Bạch: “Cậu phải đi à?”
Du Bạch không tránh khỏi tay Trần Phi Dự, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Phi Dự dùng giọng nói rất nhỏ nói: “Du Bạch, hôm nay có thể ngủ cùng tôi được không?”
Du Bạch không cần nghĩ đã đồng ý: “Được, lúc rửa mặt, chú ý đừng để vết thương dính nước, tôi về thay quần áo lại sang.”
/43
|