Trong phòng đặc biệt tĩnh lặng.
Giang Du Đinh không luyện đàn mà đang đứng trước mặt Mạnh Ninh, lúc nhìn thấy Giang Trạch Châu, trên mặt liền mang vẻ tranh công, “Anh, để em nói cho anh biết ”
“Giang Du Đinh.” Giang Trạch Châu ngắt lời cậu, thanh âm rất nhạt, nhưng tựa như màn mưa bên ngoài, vô cùng áp chế.
Giang Du Đinh bị ngữ khí của anh làm cho hoảng sợ, sự cao hứng bỗng chốc hoá thành tro bụi.
Cậu rụt rè nói “… Anh.”
Giang Trạch Châu lạnh lùng kéo cổ áo sau gáy cậu, “Ra đây, anh có chuyện muốn nói.”
Không khí có phần lành lạnh.
Giang Du Đinh bị anh xách lên, giậm chân tại chỗ “Anh, em còn phải luyện đàn, anh bỏ em ra.”
Trước khi đến Giang Trạch Châu đã kiểm tra thời gian, năm giờ chiều, đã hết giờ luyện đàn.
“Năm giờ rồi, tan học rồi.”
“Em muốn học thêm ” Giang Du Đinh hét lên, “Em không muốn nói chuyện với anh, em và anh không có gì để nói với nhau hết, chúng ta có khoảng cách thế hệ.”
“……”
Trên thực tế, chỉ vài giây ngắn ngủi, Mạnh Ninh đã bị luồng khí lạnh phát ra từ Giang Trạch Châu làm cho sợ hãi. Cô đứng im tại chỗ, muốn nói điều gì, nhưng sau đó nghĩ rằng đây là chuyện của anh em bọn họ, cô chỉ là một giáo viên dạy đàn mà thôi.
Suy cho cùng, cô là người ngoài.
Phòng luyện đàn lại rơi vào tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng mưa lộp độp va vào cửa sổ.
Mạnh Ninh trở về chỗ ngồi, giúp Giang Du Đinh thu dọn các bản nhạc phổ lộn xộn, đặt cung đàn và đàn về vị trí cũ. Xong xuôi, điện thoại trong túi cô rung lên.
Cô lấy ra, là tin nhắn Thẩm Minh Chi gửi tới.
Thẩm Minh Chi Cậu mất liên lạc rồi sao?
Cuộc nói chuyện trước đó, dừng lại ở tin nhắn thoại mà Thẩm Minh Chi gửi ba tiếng trước. Mạnh Ninh không nhớ cô ấy đã nói gì, bèn chuyển tin nhắn thoại thành văn bản “Cậu còn chưa gặp anh ta, làm sao biết được anh ta có khuyết tật hay không.”
Mạnh Ninh cong khoé miệng Giang Trạch Châu không khuyết tật.
Thẩm Minh Chi hiểu trong tức khắc Gặp nhau rồi sao?
Mạnh Ninh Ừm.
Thẩm Minh Chi Ở nhà anh ta?
Mạnh Ninh Ừm.
Thẩm Minh Chi Ngoài ừm ra, cậu biết nói gì khác khôg?
Yên lặng một lúc, Mạnh Ninh nhíu mày, gõ một dòng chữ, sau đó lại xoá hết đi.
Mạnh Ninh Không gì cả.
Thẩm Minh Chi ?
Mạnh Ninh Ngày mai gặp nhau rồi nói tiếp.
Thẩm Minh Chi Không muốn đi cùng cậu, luôn khiến người khác cạn lời.
Bên này, Mạnh Ninh đang trò chuyện với Thẩm Minh Chi.
Bên kia, Giang Trạch Châu kéo Giang Du Đinh trở về phòng của mình.
Hai anh em, đứng đối diện nhaụ
Giang Trạch Châu cúi đầu, còn Giang Du Đinh tức giận nhìn lên.
Giang Trạch Châu “Có biết anh muốn nói gì không?”
Giang Du Đinh “Nói gì?”
Giang Trạch Châu “Tại sao lại tuỳ tiện đụng vào đồ của ba?”
Giang Du Đinh chột dạ, ánh mắt lay động.
Giang Trạch Châu nhìn cậu, trầm giọng nói “Nếu có người chưa được sự cho phép của em, đã mang đồ chơi của em đi, em có vui không?”
Giang Du Đinh “…… Không vui.”
Giang Trạch Châu “Cho nên, tại sao lại đụng vào đồ của ba?”
Giang Du Đinh thẳng thắn đáp “Em không thích những cô gái đó, không muốn họ làm chị dâu của em.”
“Đây là lý do em đổi ảnh?” Ánh mắt Giang Trạch Châu loé qua một tia trách móc, “Càn quấy.”
“Dù sao em cũng không thích bọn họ, em chỉ thích cô Tiểu Mạnh.” Giang Du Đinh hất cằm, kiên định nói, “Em muốn cô Tiểu Mạnh làm chị dâu của em.”
“Cô Tiểu Mạnh?”
“Chính là cô giáo dạy đàn của em đó.”
“……”
Đáy mắt Giang Trạch Châu hiện lên một tia bất lực. Suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, lại được nuông chiều quá mức, nuông chiều đến độ Giang Du Đinh bắt đầu sắp xếp mọi thứ theo ý muốn của mình.
/250
|