Giang Trạch Châu đứng dậy đi ra ngoài, giọng nói không chút dao động, “Thu lại tư tưởng của cậu đi.”
“Em gái kia xinh thật, hơn nữa trông cũng rất ngoan, không phải kiểu giả vờ đâu mà là ngoan thật ấy. Nói thế nào nhỉ, không phải đúng mẫu người cậu thích sao?” Chu Dương nháy mắt nói, “Nếu có hứng thú, tớ giúp cậu theo đuổi nhé?”
Tiếng bước chân trên hành lang xa dần.
Gió cuốn lấy giọng nói của Giang Trạch Châu, rơi xuống bên tai Mạnh Ninh.
Giang Trạch Châu nói “Không hứng thú.”
Vừa dứt lời, tiếng mưa tí tách cũng đổ xuống.
Mưa to ào ạt, bóng đêm bao trùm cả bầu trời, thế giới bên ngoài mơ hồ một mảng.
Mạnh Ninh như bị bỏ vào trong một chiếc hộp đen, mưa gió bên trong làm ướt đẫm cả người cô.
Mưa tạt gió thổi vào phòng, hoàn toàn trúng vào Mạnh Ninh.
Những hạt mưa lạnh lẽo, kéo cô quay về thế giới thực.
Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của ba cô. Mạnh Ninh vội vàng nhấc máy, nói với người ở đầu dây bên kia, “Ba, con xuống ngay đây, ba đợi con ở cổng trường là được rồi, con có mang theo ô.”
Cúp máy xong, Mạnh Ninh thu dọn đồ đạc, mở ngăn kéo ra.
Bên trong trống rỗng.
Không phải chứ…
… Ô đâu?
Hôm qua cô mới cất vào mà.
Cô lại tìm kiếm ngóc ngách trong phòng đàn, nhưng vẫn không thấy.
Cuối cùng, cô bất lực đi xuống lầụ
Trời mưa rất lớn, ba cô đi làm vất vả một ngày trời còn đến đón cô, cô không muốn khiến ba mệt mỏi thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, đội mưa chạy ra ngoài là cách duy nhất.
Cô ôm theo suy nghĩ đó, đi tới đại sảnh.
Không ngờ, đại sảnh dưới lầu còn có hai người khác đang đứng.
Bước chân Mạnh Ninh hơi dừng lại.
Chu Dương thản nhiên liếc ra ngoài, ánh mắt đụng phải cô, “Đàn em, về nhà sao?”
Mạnh Ninh “Ừm.”
Chu Dương rất nhanh phát hiện ra nổi khổ tâm của cô “Không mang ô sao?”
Mạnh Ninh ngại ngùng cười.
Chu Dương “Người nhà có tới đón em không?”
Mạnh Ninh “Ba em đang đợi ở cổng trường.”
Chu Dương đột nhiên nheo mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nói “Vừa hay anh có mang theo một chiếc ô.”
Anh ta giơ chiếc ô trong tay lên, nhưng trong tích tắc, chiếc ô đã bị nhét vào trong cánh tay của Giang Trạch Châu, giây tiếp theo cả người hoà vào làn mưa.
Thanh âm uể oải của anh ta bị tiếng mưa đánh ngang.
“Giang Trạch Châu, đàn em không mang ô, nhớ đưa đàn em về nhà nhé ”
“À đúng rồi, không cần đưa về nhà, đưa ra cổng trường là được Tớ đợi cậu ở cổng trường ”
Trời tối dần, mưa càng lúc càng to.
Giang Trạch Châu nhìn chiếc ô trong tay, sau đó quay người, cúi đầu nhìn Mạnh Ninh.
Tiếng gió thổi qua mãnh liệt, Mạnh Ninh ngước nhìn anh, không hề trốn tránh.
“Không mang theo ô?”
Anh bỗng hỏi, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh.
…
“Bên ngoài đổ mưa rồi.”
“Cô Tiểu Mạnh, ngoài trời mưa rồi ”
“Cô Tiểu Mạnh ”
Gọi vài tiếng, Mạnh Ninh mới định thần trở lại.
“… Mưa rồi sao?”
Giang Du Đinh xoa tay, sốt sắng nhìn Mạnh Ninh, “Cô Tiểu Mạnh, cô đang nghĩ gì vậy? Em gọi cô mấy lần, cô đều không trả lời em.”
“Không có gì.” Mạnh Ninh cười, “Em vừa bảo, muốn nói cho cô một bí mật, là bí mật gì thế?”
“Cô phải hứa, không được nói cho ai khác.”
Giang Du Đinh vươn tay, giơ ngón út ra, ra hiệu móc câụ
Trò lừa gạt trẻ con.
Nhưng Mạnh Ninh rất phối hợp, “Được, cô sẽ không nói cho ai.”
Móc câu xong, Giang Du Đinh đến gần cô, nhỏ giọng nói “Ba em tìm cho anh trai rất nhiều đối tượng xem mắt, còn giữ đống ảnh của đối tượng xem mắt để cho anh trai em xem, còn nói anh trai xem xong nhất định sẽ thích.”
Ngay khi câu đầu tiên bắt đầu, nụ cười trên mặt Mạnh Ninh đã tắt dần.
“Nhưng em đã bí mật thay đổi tất cả những bức ảnh đó rồi ” Giang Du Đinh tự hào nói, “Em còn nói với anh Chu Dương, để anh ấy đi tìm vài tấm ảnh của các cô gái mà anh trai em vừa nhìn đã không thích.”
“Ban nãy em nghe được, ba em cứ lẩm bẩm, nói rằng sao mấy cô gái này không giống trước kia chút nào thế nhỉ?” Giang Du Đinh cười không ngừng.
Mạnh Ninh cũng cười theo.
Giang Du Đinh nói “Cô Tiểu Mạnh, cô biết tại sao em lại đổi những tấm ảnh đó không?”
Mạnh Ninh “Không biết.”
Giang Du Đinh nhướng mày, dứt khoát nói “Bởi vì em muốn cô làm chị dâu của em ”
/250
|