Nữ sinh tức giận, vươn tay nhéo đối phương.
Nam sinh không chịu thua, nhận đồ ăn vặt từ tay chủ quán, xoa tóc nữ sinh và nói “Ngoan, em nhìn xem, mặc dù bọn họ trai tài gái sắc nhưng bằng mặt không bằng lòng, nào giống chúng ta, ân ân ái ái.”
“Ai ân ái với anh chứ.”
Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu thì như rót mật.
Bốn người lướt qua nhaụ
Mạnh Ninh ngượng ngùng, trước mắt là Giang Trạch Châu hết sức lãnh đạm, tựa hồ không hề liên quan đến câu chuyện.
Vì thế, cô cũng thay đổi, chuyển sang dáng vẻ bình tĩnh.
“Cô còn dùng ứng dụng Thiên Vân không?” Giang Trạch Châu bỗng hỏi.
Lời thăm hỏi lịch sự, thái độ nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu thị trường.
Mạnh Ninh “Vẫn dùng, khá hữu dụng.”
Giang Trạch Châu đánh hơi ra sự do dự của cô, “Có phải quảng cáo mở đầu khiến cô không muốn dùng nữa?”
“Sao anh biết là quảng cáo mở đầu?”
“……”
Ngay khi lời ra khỏi miệng, cô liền nhận ra câu hỏi của mình hệt như một con ngốc. Người ta là nhà đầu tư, bỏ ra nhiều tiền như vậy, sao có thể không biết chứ?
“Cũng không phải là không muốn dùng.” Cô đảo mắt, giải thích.
“Trước đây sử dụng không có quảng cáo, bây giờ đột nhiên có, tôi không quen lắm.” Mạnh Ninh thành thật nói, “Hiện tại gần như ứng dụng xã hội nào cũng có quảng cáo mở đầu, Thiên Vân có cũng là điều bình thường. Nhưng không thể đổi cách chèn quảng cáo khác sao? Chúng tôi sử dụng ứng dụng thời tiết, việc muốn biết đầu tiên là thời tiết ra sao, đợi vài giây quảng cáo, nếu không có việc gì thì khỏi nói, nhưng ngộ nhỡ người dùng đang gấp, quảng cáo sẽ trở nên phiền toái.”
Giang Trạch Châu không khỏi trầm tư “Đổi cách khác?”
Mạnh Ninh “Ví dụ như, về cơ bản mọi người chỉ nhìn vào nhiệt độ, là nắng mưa hay tuyết bão. Nhưng đôi khi, chúng tôi còn muốn viết thêm về tình hình thời tiết, như kiểu là nan độ ẩm khô, nhiệt độ chuyển động; Nếu trời mưa, lượng mưa là bao nhiêu; Điều kiện thời tiết vài ngày tới sẽ như thế nào…”
“Người vội vàng thường sẽ không xem nó, người không vội vàng tự nhiên sẵn sàng dành ra vài giây quảng cáo để chờ đợi.” Mạnh Ninh tổng kết ngắn gọn, “Không những không gây khó chịu, các anh cũng kiếm được tiền, một mũi tên trúng hai đích.”
Giang Trạch Châu dừng lại.
Ánh đèn vàng của tấm biển treo trong nhà hàng chiếu xuống, cô gái trước mặt quả nhiên vô cùng xinh đẹp, giọng nói trong trẻo dễ nghe, ngữ điệu hùng hồn có lý, khiến anh rất ngạc nhiên.
Giang Trạch Châu không phải người chưa từng trải đời, anh từng gặp rất nhiều cô gái, thể loại nào cũng có, thậm chí không ít người như cô nan công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Công chúa, cái tên nói lên tất cả, ra vẻ làm kiêu, khiến người ta đau đầụ
Dùng hai từ “công chúa” để miêu tả cô, không chính xác cho lắm, giống như đang chế giễu cô hơn.
Cô hẳn là có nhiều đức tính cao đẹp, điều thu hút Giang Trạch Châu không phải là ngũ quan xuất chúng của cô, mà là sự chân thành nằm dưới gương mặt xinh đẹp đó.
Nhưng trong thời đại ngày nay, chân thành là một thứ hàng khan hiếm.
Lúc không nói chuyện, Giang Trạch Châu khá đáng sợ. Anh cao hơn cô một cái đầu, lông mi rũ xuống, môi hơi mím lại, sắc mặt vô cảm, mang theo chút địch ý.
Mạnh Ninh trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười “Tôi nói không tốt, anh đừng bận tâm.”
“Rất tốt.”
“Hả?”
Yết hầu Giang Trạch Châu khẽ lăn, nói “Đó là một ý kiến rất hay.”
Đột nhiên được công nhận, nhịp tim Mạnh Ninh tăng lên, tấm lưng mảnh khảnh hơi run, khoé môi không khỏi cong lên.
Sau khi Giang Trạch Châu rời đi, bầu không khí trong phòng bao càng trở nên vui vẻ hơn.
Nam thanh nữ tú quấn lấy nhau, ăn uống no nê xong, hiển nhiên có chút nhàm chán. Một giọng nói vang lên trong đám đông, “Có trò gì để chơi không?”
Liên quan đến chơi bời, Chu Dương luôn tự tin là người đứng đầụ
Trong nháy mắt, anh liền nảy ra một ý tưởng, “Chúng ta chơi trò vui đi…”
Nói được nửa chừng, anh ta đột ngột dừng lại, để cho đám đông tò mò.
/250
|