Chu Dương hừ một tiếng, mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn vui vẻ ngồi xuống, yên tĩnh nghịch điện thoại. Yên tĩnh chưa nổi hai phút, đã choàng vai móc cổ vài người bên cạnh, xưng danh huynh đệ.
Sau nửa tiếng, anh ta bay qua bay lại đám đông như một con bươm bướm.
Đến khi danh bạ không sót một ai, Chu Dương mới hài lòng quay về bàn ăn. Anh ta liếc sang Giang Trạch Châu, “Sao lúc tớ đi cậu cầm điện thoại, lúc tớ về cậu vẫn cầm điện thoại thế. Cậu thích dùng điện thoại từ bao giờ vậy?”
Giang Trạch Châu vốn luôn kín tiếng, tham gia tiệc tùng cũng không nói nhiềụ Dẫu vậy, anh vẫn luôn là tâm điểm của đám đông, nhận được rất nhiều hay nhìn tò mò và si mê, dù là vô tình hay cố ý.
Có thể người bình thường mỗi khi cảm thấy xấu hổ, sẽ nghịch điện thoại để che đi sự ngại ngùng của mình, nhưng Giang Trạch Châu thì không. Không cần biết bao nhiêu người nhìn anh, dù là ánh mắt trực tiếp hay gián tiếp, dù là nam hay nữ, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Hơn nữa, anh vốn không thích đụng vào điện thoại quá nhiều, hôm nay đúng là hiếm thấy, hơi một chút lại cầm điện thoại lên.
Chu Dương “Có người đẹp trong điện thoại sao?”
Anh ta nhổm lên xem.
“Cạch” một tiếng.
Màn hình khoá lại, trở nên đen thui.
Chu Dương dựa vào mép bàn, nhìn chằm chằm vào Giang Trạch Châu một hồi, khoé miệng cong lên, thấp giọng nói “Thật sự đang ngắm người đẹp à?”
“Im đi.”
“Tớ cũng muốn xem.” Chu Dương háo sắc.
Đột nhiên, Giang Trạch Châu đứng lên, làm Chu Dương giật mình một phen “Cậu làm gì đấy?”
Một người đứng, một người ngồi, Giang Trạch Châu rủ mắt, sự lạnh lùng nơi đáy mắt có chút sắc bén, giọng nói xa cách không độ, “Phiền phức, ra ngoài đi dạo.”
Trả lời tin nhắn xong, Mạnh Ninh lén nhìn qua Thẩm Minh Chi.
Nhìn một lần.
Lại một lần nữa.
Vô cùng cẩn trọng.
Còn mang theo nụ cười lấy lòng.
Mặc dù Thẩm Minh Chi đang lái xe, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn ra động tác nhỏ của Mạnh Ninh.
Hôm qua hai người hẹn nhau đi ăn, nhưng chưa nói là ăn gì. Ngay khi nhận được tin nhắn của Giang Trạch Châu, Mạnh Ninh kích động vỗ tay Thẩm Mạnh Chi. Mạnh Ninh trước giờ luôn lãnh đạm bình tĩnh, đột nhiên kích động như vậy, thật khiến Thẩm Minh Chi giật mình.
Thẩm Minh Chi làm bộ làm tịch, “Nhìn tớ làm gì?”
Mạnh Ninh chớp mắt “Nghe nói gần trường đua ngoại thành có vài quán ăn rất ngon.”
“Ăn ở đó…” Thẩm Minh Chi nói nhỏ, “Xong rồi đi dạo, thuận tiện đến trường đua tìm Giang Trạch Châu phải không?”
Mạnh Ninh cười, chột dạ không dám nói ra.
“Nịnh nọt tài xế là tớ đi.”
“Xin cậu đó.” Mạnh Ninh cười, “Cậu là tốt nhất.”
“Bữa tối cậu chiêu đãi.”
“Ok.”
Gần trường đua có vài trường Đại học, đến giờ ăn tối, học sinh xếp thành hàng dài, mặt mũi không quá anh tuấn xinh đẹp, nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân thuần khiết.
Hai người trên xe, không khỏi cảm thán.
Thẩm Minh Chi “Đại học thật tốt, tớ muốn làm sinh viên cả đời.”
Mạnh Ninh “Cậu có thể học thạc sĩ.”
“Thôi bỏ đi, thời đi học đúng là rất đẹp, nhưng thi cử khó nhằn, lịch học cũng rất mệt.”
Thẩm Minh Chi đã cầm vật dụng tùy thân lên. Điện thoại bỗng đổ chuông, có một cuộc gọi tới.
“Chi Chi, con đang ở đâu?”
Xe vừa tắt máy, điện thoại vẫn kết nối với Bluetooth trên ô tô, giọng điệu khẩn trương của ba Thẩm Minh Chi truyền tới.
Thẩm Minh Chi và Mạnh Ninh nhìn nhaụ
Thẩm Minh Chi “Ba, làm sao vậy?”
“Mẹ con bị xe đụng, con mau đến bệnh viện đi.”
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc.
Mạnh Ninh cởi dây an toàn, “Chuyện của dì quan trọng hơn, cậu mau đi đi.”
Thẩm Minh Chi do dự, vốn dĩ đã hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm, thậm chí còn đến trước cửa nhà hàng rồi, không thể không thất hẹn. Thẩm Minh Chi chột dạ, giọng điệu có hơi gấp gáp, “Ninh Ninh, xin lỗi cậụ”
“Không sao đâu, cậu đưa tớ đến đây, đã là tốt lắm rồi.”
Mạnh Ninh xuống xe, bước tới cạnh ghế lái.
Cửa sổ hạ xuống một nửa, Mạnh Ninh dặn dò “Đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Bãi đỗ xe lộ thiên, không bằng phẳng, lại có nhiều ổ gà. Đèn đường đã hỏng vài năm, bóng đèn chập chờn, ánh sáng sơ sài như có như không.
Mạnh Ninh bật đèn pin trên điện thoại, giơ tay lên, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào người trước mặt.
Tây trang màu đen, áo khoác bên ngoài mở rộng, để lộ chiếc sơ mi trắng bên trong.
Đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, đôi tay mảnh khảnh đang che khuôn mặt, đường quai hàm sắc nét.
“Còn định chiếu đến bao giờ?”
Mạnh Ninh sửng sốt, nhanh chóng thu hồi điện thoại. Cô chớp mắt, gọi tên anh “Giang Trạch Châu, trùng hợp quá, không ngờ gặp anh ở đây?”
“Trùng hợp sao?” Giang Trạch Châu khẽ nói, “Đến sớm một tiếng rưỡi so với giờ hẹn, cũng xem như trùng hợp?”
/250
|