Tạ Vũ nói xong không chờ cô phản ứng lại, một tay nhanh nhẹn nâng khuôn mặt nhỏ xinh mềm mại kia lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Tiểu Nam bị anh hành động bất ngờ, cô vô thức mở to mắt nhìn ngó xung quanh rồi giãy giụa muốn anh dừng lại.
Anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, động tác ngừng lại một chút. Tiểu Nam thấp giọng lo lắng:
“Ở chỗ này sẽ dễ bị người khác nhìn thấy lắm.”
“Không có ai cả, em nhìn xem.” Tạ Vũ ghé sát tai cô thì thầm, sau đó tiếp tục hôn cô lần nữa.
Dường như nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn khi nãy, nhưng vẫn mang theo hơi thở dịu dàng và nâng niu. Môi Tạ Vũ đã bao trùm hoàn toàn môi cô, hành động càng lúc càng gấp gáp hơn.
Bàn tay anh nâng mặt Tiểu Nam cao lên nữa, tay kia vòng ra sau lưng vuốt vuốt mái tóc cô.
Tiểu Nam cứng đờ người, đây không phải lần đầu tiên hai người làm thế này nhưng cô vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào, hai tay ngoan ngoãn đặt trên lồng ngực Tạ Vũ, cả người bị động đón nhận nụ hôn của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thật lâu sau, khi có tiếng cười nói từ đoạn đường chính vọng lại, Tạ Vũ mới chịu buông cô ra, anh vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười âu yếm.
“Sao hôm nay anh….” Tiểu Nam ngượng ngùng không nói hết thành lời.
“Nhớ em, không kiềm chế được cảm xúc. Đột nhiên anh nghĩ ra rằng, em là bạn gái của anh, hình như cũng không cần quá kìm nén xúc động làm gì.”
Tiểu Nam nghe xong mặt càng nóng hơn, cô quay mặt sang chỗ khác đánh vào ngực anh.
“Anh thật là, cũng phải để ý xem đây là ở đâu chứ.”
Tạ Vũ nở nụ cười gian: “Ở chỗ này cũng đâu có ai, hay là anh hôn thêm một cái nữa.”
Cô lập tức đẩy anh ra bỏ đi trước, Tạ Vũ vẫn không chịu buông tha tiếp tục trêu chọc cô: “Hôn xong là em vứt bỏ anh ở lại sao? Không chờ anh luôn?”
Tiểu Nam không thèm quay lại phía sau, hai tay ôm mặt tiếp tục chạy đi.
Ánh nắng chiều bao phủ lên người cô một ánh vàng nhàn nhạt, tuy có mang lại ấm áp nhưng vẫn không lấn át được tiết trời gió lạnh.
Hai người cùng nhau đi qua cầu, ghé vào một cửa hàng bánh ngọt để mua một ít bánh hoa hồng. Đồ ăn ở Đại Lâm nhìn chung không có món gì quá nổi bật hay đặc sắc, nhưng chẳng hiểu sao Tiểu Nam lại rất thích hương vị của bánh hoa hồng ở đây, định mua hai phần để cho Tạ Vũ một phần, phần còn lại đến tối cô và mẹ sẽ cùng nhau ăn.
Thật kỳ lạ, trong lúc Tiểu Nam chờ người nhận viên của tiệm gói bánh lại, cô chợt cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi mình từ nơi nào đó quanh đây. Mới trước đó không lâu, Tạ Vũ đã quay lại chỗ cầu ban nãy nhận một cuộc điện thoại, hiện giờ chỉ còn mình cô đứng ở đây.
Tiểu Nam cảm thấy có chút bất an, sự sợ hãi đối với cảm giác bị theo dõi kia dần dần nhen nhóm trong lòng. Thậm chí sau khi cầm túi bánh trên tay rồi, cô vẫn chưa dám rời khỏi cửa hàng kia nữa.
“Tiểu Nam, có chuyện gì sao em?”
Thanh âm trầm trầm ấm áp của anh từ bên ngoài vọng vào, Tiểu Nam mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cảm giác sợ hãi vừa xong cũng biến mất. Cô dịu dàng nói không sao, đi ra ngoài với anh.
“Em mua bánh xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô vừa nói vừa đưa một túi cho Tạ Vũ.
Gương mặt anh hiện lên nét khó xử, qua một lúc lâu sau mới chần chừ lên tiếng: “Xin lỗi em, anh……”
Tiểu Nam vừa nghe đã hiểu, cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng phỏng đoán: “Anh lại có công việc đột xuất?”
Tạ Vũ chậm chạp gật đầu, anh lắp bắp giải thích: “Anh không muốn bỏ dở giữa chừng chuyến đi của chúng ta đâu, chỉ là công việc cứ đột ngột đến nên anh không lường trước được.”
Cô ngước mặt lên, nở nụ cười đầy cảm thông: “Không sao đâu, em hiểu mà. Em cũng đâu có nói là anh không thể đi đâu. Nếu họ đã gọi cho anh thì anh mau đi đi, mất công để họ phải đợi.”
Chờ đến khi Tạ Vũ đã hòa vào dòng người qua lại trên con phố cổ, nụ cười không thật thà của Tiểu Nam liền vụt tắt. Cô lần nữa đã dối lòng mình, nói dối cả anh.
Tiểu Nam thực sự không muốn anh đi chút nào, nhất là khi nơi anh đến lại là Blue Grown. Cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể hiện được ra ngoài. Khoảnh khắc đối diện với anh, cô cố gắng tỏ ra hiểu chuyện cảm thông cho anh, còn hiện giờ chẳng còn ai nữa cô chỉ có thể âm thầm níu kéo anh trong suy nghĩ mà thôi.
Đừng yên đó một lúc, Tiểu Nam bắt đầu nhấc đôi chân đi tìm mẹ. Mùa đông đang đến, trời càng lúc càng tối nhanh hơn, cô và mẹ nên trở về nhà sớm trước khi màn đêm thật sự kéo đến che kín ánh sáng ban ngày.
Phó Hân trông thấy cô chỉ quay lại một mình, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Nam, sao có một mình con vậy? A Vũ đi đâu rồi?”
“Anh ấy bận công việc đột xuất nên quay về công ty giải quyết rồi ạ.” Cô lễ phép đáp.
Nghe thấy con trai bận việc bỏ bê bạn gái, Phó Hân có hơi tức giận lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, dám bỏ lại con bé một mình. Đến lúc về nhà phải cho nó một trận mới được.”
Tiểu Nam vội lắc đầu: “Dạ không sao đâu ạ. Thật ra sinh viên như bọn con bây giờ bận công việc một chút cũng là điều dễ hiểu thôi ạ.”
Phó Hân mỉm cười khen ngợi: “Con đúng là cô bé hiểu chuyện, nhưng mà đừng lúc nào cũng để nó tự do như thế, không khéo có lúc nó bắt nạt con đấy. Nếu nó làm gì khiến con buồn hay bắt nạt con thì cứ đến tìm dì, dì nhất định sẽ xử lý.”
Tiểu Nam bị anh hành động bất ngờ, cô vô thức mở to mắt nhìn ngó xung quanh rồi giãy giụa muốn anh dừng lại.
Anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, động tác ngừng lại một chút. Tiểu Nam thấp giọng lo lắng:
“Ở chỗ này sẽ dễ bị người khác nhìn thấy lắm.”
“Không có ai cả, em nhìn xem.” Tạ Vũ ghé sát tai cô thì thầm, sau đó tiếp tục hôn cô lần nữa.
Dường như nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn khi nãy, nhưng vẫn mang theo hơi thở dịu dàng và nâng niu. Môi Tạ Vũ đã bao trùm hoàn toàn môi cô, hành động càng lúc càng gấp gáp hơn.
Bàn tay anh nâng mặt Tiểu Nam cao lên nữa, tay kia vòng ra sau lưng vuốt vuốt mái tóc cô.
Tiểu Nam cứng đờ người, đây không phải lần đầu tiên hai người làm thế này nhưng cô vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào, hai tay ngoan ngoãn đặt trên lồng ngực Tạ Vũ, cả người bị động đón nhận nụ hôn của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thật lâu sau, khi có tiếng cười nói từ đoạn đường chính vọng lại, Tạ Vũ mới chịu buông cô ra, anh vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười âu yếm.
“Sao hôm nay anh….” Tiểu Nam ngượng ngùng không nói hết thành lời.
“Nhớ em, không kiềm chế được cảm xúc. Đột nhiên anh nghĩ ra rằng, em là bạn gái của anh, hình như cũng không cần quá kìm nén xúc động làm gì.”
Tiểu Nam nghe xong mặt càng nóng hơn, cô quay mặt sang chỗ khác đánh vào ngực anh.
“Anh thật là, cũng phải để ý xem đây là ở đâu chứ.”
Tạ Vũ nở nụ cười gian: “Ở chỗ này cũng đâu có ai, hay là anh hôn thêm một cái nữa.”
Cô lập tức đẩy anh ra bỏ đi trước, Tạ Vũ vẫn không chịu buông tha tiếp tục trêu chọc cô: “Hôn xong là em vứt bỏ anh ở lại sao? Không chờ anh luôn?”
Tiểu Nam không thèm quay lại phía sau, hai tay ôm mặt tiếp tục chạy đi.
Ánh nắng chiều bao phủ lên người cô một ánh vàng nhàn nhạt, tuy có mang lại ấm áp nhưng vẫn không lấn át được tiết trời gió lạnh.
Hai người cùng nhau đi qua cầu, ghé vào một cửa hàng bánh ngọt để mua một ít bánh hoa hồng. Đồ ăn ở Đại Lâm nhìn chung không có món gì quá nổi bật hay đặc sắc, nhưng chẳng hiểu sao Tiểu Nam lại rất thích hương vị của bánh hoa hồng ở đây, định mua hai phần để cho Tạ Vũ một phần, phần còn lại đến tối cô và mẹ sẽ cùng nhau ăn.
Thật kỳ lạ, trong lúc Tiểu Nam chờ người nhận viên của tiệm gói bánh lại, cô chợt cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi mình từ nơi nào đó quanh đây. Mới trước đó không lâu, Tạ Vũ đã quay lại chỗ cầu ban nãy nhận một cuộc điện thoại, hiện giờ chỉ còn mình cô đứng ở đây.
Tiểu Nam cảm thấy có chút bất an, sự sợ hãi đối với cảm giác bị theo dõi kia dần dần nhen nhóm trong lòng. Thậm chí sau khi cầm túi bánh trên tay rồi, cô vẫn chưa dám rời khỏi cửa hàng kia nữa.
“Tiểu Nam, có chuyện gì sao em?”
Thanh âm trầm trầm ấm áp của anh từ bên ngoài vọng vào, Tiểu Nam mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cảm giác sợ hãi vừa xong cũng biến mất. Cô dịu dàng nói không sao, đi ra ngoài với anh.
“Em mua bánh xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô vừa nói vừa đưa một túi cho Tạ Vũ.
Gương mặt anh hiện lên nét khó xử, qua một lúc lâu sau mới chần chừ lên tiếng: “Xin lỗi em, anh……”
Tiểu Nam vừa nghe đã hiểu, cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng phỏng đoán: “Anh lại có công việc đột xuất?”
Tạ Vũ chậm chạp gật đầu, anh lắp bắp giải thích: “Anh không muốn bỏ dở giữa chừng chuyến đi của chúng ta đâu, chỉ là công việc cứ đột ngột đến nên anh không lường trước được.”
Cô ngước mặt lên, nở nụ cười đầy cảm thông: “Không sao đâu, em hiểu mà. Em cũng đâu có nói là anh không thể đi đâu. Nếu họ đã gọi cho anh thì anh mau đi đi, mất công để họ phải đợi.”
Chờ đến khi Tạ Vũ đã hòa vào dòng người qua lại trên con phố cổ, nụ cười không thật thà của Tiểu Nam liền vụt tắt. Cô lần nữa đã dối lòng mình, nói dối cả anh.
Tiểu Nam thực sự không muốn anh đi chút nào, nhất là khi nơi anh đến lại là Blue Grown. Cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể hiện được ra ngoài. Khoảnh khắc đối diện với anh, cô cố gắng tỏ ra hiểu chuyện cảm thông cho anh, còn hiện giờ chẳng còn ai nữa cô chỉ có thể âm thầm níu kéo anh trong suy nghĩ mà thôi.
Đừng yên đó một lúc, Tiểu Nam bắt đầu nhấc đôi chân đi tìm mẹ. Mùa đông đang đến, trời càng lúc càng tối nhanh hơn, cô và mẹ nên trở về nhà sớm trước khi màn đêm thật sự kéo đến che kín ánh sáng ban ngày.
Phó Hân trông thấy cô chỉ quay lại một mình, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Nam, sao có một mình con vậy? A Vũ đi đâu rồi?”
“Anh ấy bận công việc đột xuất nên quay về công ty giải quyết rồi ạ.” Cô lễ phép đáp.
Nghe thấy con trai bận việc bỏ bê bạn gái, Phó Hân có hơi tức giận lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, dám bỏ lại con bé một mình. Đến lúc về nhà phải cho nó một trận mới được.”
Tiểu Nam vội lắc đầu: “Dạ không sao đâu ạ. Thật ra sinh viên như bọn con bây giờ bận công việc một chút cũng là điều dễ hiểu thôi ạ.”
Phó Hân mỉm cười khen ngợi: “Con đúng là cô bé hiểu chuyện, nhưng mà đừng lúc nào cũng để nó tự do như thế, không khéo có lúc nó bắt nạt con đấy. Nếu nó làm gì khiến con buồn hay bắt nạt con thì cứ đến tìm dì, dì nhất định sẽ xử lý.”
/124
|