Năm học mới sắp đến, những ngày này không khó để thấy tân sinh viên của đại học A lui tới nộp hồ sơ nhập học, cũng có không ít người kéo theo vali đến khu ký túc xá đăng ký nơi ở cho bốn năm đại học.
Như mọi năm thì trước khi chính thức vào năm học hội học sinh sẽ tổ chức lễ hội để các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới. Vậy nên Tiểu Nam đã dọn về ký túc xá trước mấy hôm.
Đại học A có cả chương trình hè tự chọn cho sinh viên nên ký túc xá vẫn luôn mở cửa, nhưng Tiểu Nam vẫn quyết định về nhà trong thời gian nghỉ hè, một là tiện đường đi lại, hai là không bị giới hạn bởi giờ giới nghiêm, có thể về sớm về muộn tùy ý mình.
Xuyên suốt kỳ nghỉ Tạ Vũ đều rất bận việc ở công ty, còn Tiểu Nam dành thời gian dạy học ở gia đình Văn Nguyệt nên thời gian hai người gặp nhau cũng ít hơn.
Nhắc đến chuyện làm gia sư, kể từ sau lần đó cô cũng không gặp lại Trương Minh Hạo thêm lần nào.
“Tiểu Nam, đi thôi. Lễ hội bắt đầu rồi!”
Dao Anh thấy cô đang ngồi cặm cụi viết lách ở bàn học liền đi đến xem thử.
“Ái chà, học bá của chúng ta lại bắt đầu viết nhật ký trở lại rồi.”
Tiểu Nam viết xong gấp cuốn sổ lại, quay sang hỏi: “Sao cậu biết mình trước đây từng viết?”
“Thì cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái mình thấy cậu cầm một cuốn sổ nhỏ nhỏ, còn dùng hoa giáng hương làm kẹp sách nữa, mình đoán là nhật ký. Sao thế? Cậu tưởng mình đọc trộm nhật ký của cậu à?”
Tiểu Nam cười cười: “Không có. Mình nghi ngờ cậu làm gì. Đi thôi, không phải cậu đang giục mình đi đến lễ hội sao?”
Cô còn nhớ năm ngoái cũng là Dao Anh lôi kéo cô đi cùng đến lễ hội cô mới có cơ duyên gia nhập câu lạc bộ tranh biện, sau đấy là một loạt tình huống ở cùng với Tạ Vũ diễn ra.
Bây giờ cô cùng với Dao Anh đến lễ hội với thân phận khác, không còn là những tân sinh viên tìm hiểu về các câu lạc bộ nữa, một người là đại diện của hội sinh viên, người kia là thành viên của câu lạc bộ tranh biện đến để chiêu mộ thành viên mới.
Dao Anh bỗng tò mò: “Mà anh nhà cậu đâu? Hình như dạo này mình không thấy anh ấy? Hồi năm ngoái còn thấy hai người dính lấy nhau lắm mà.”
“Anh ấy và mình đều bận công việc ngày đêm, làm gì có nhiều thời gian mà dính lấy nhau suốt ngày.”
“Cũng phải, hai người cũng nên để cho đối phương khoảng thời gian riêng, đâu thể giám sát nhau mọi lúc mọi nơi được.” Dao Anh ra vẻ gật gù hiểu chuyện.
Tiểu Nam bật cười: “Cậu có hiểu biết quá ha, đúng là yêu vào rồi có khác. Mà nói đến mới nhớ, sao mình không thấy đại thần khoa Sinh Mạc Phong đâu nhỉ?”
Khuôn mặt Dao Anh phút chốc đỏ bừng lên, vội vã phản bác: “Cậu nói gì thế? Mình với anh ấy không có gì cả, cậu đừng có nói lung tung mất công người khác hiểu lầm mất.”
“Mình không nói nữa, được chưa? Mau đi thôi. Dù là năm ngoái hay năm nay cậu đều thích nhất là những hoạt động ngoại khóa kiểu này, lúc nào cũng thúc giục mình sợ muộn.”
Lễ hội năm nay xem chừng còn nhộn nhịp hơn nhiều so với năm trước, làm Tiểu Nam được một phen lóa mắt.
Nói thế nào nhỉ, Tiểu Nam vốn là kiểu người trầm tĩnh ít nói, nhưng nhìn lại một năm nay mới thấy cô đã có sự thay đổi rất lớn. Qua một năm đầu đại học, có thêm nhiều bạn mới, không còn chỉ có mỗi Kiều Mạn Mạn để cô đi làm phiền suốt ngày, còn có được tình yêu như mong muốn. Tiểu Nam cũng nhờ đó mà hoạt bát hòa đồng hơn nhiều.
“Tiểu Nam, bên này.”
Phía trước không xa là Tần Hiểu Tuyết đang vẫy tay gọi, Tiểu Nam cũng giơ tay lên hồi đáp.
“Dao Anh à, chia tay ở đây thôi. Tối gặp lại nhé!”
Tham gia lễ hội năm nay Tiểu Nam cùng với nhóm của Tần Hiểu Tuyết chịu trách nhiệm quảng bá chiêu mộ thành viên mới.
Hai người ngồi bên trong lều, mỗi khi có tân sinh viên ghé qua sẽ nhiệt tình giới thiệu về câu lạc bộ cũng như thành tích đáng nể.
“Tiểu Nam, em có nhớ không? Năm ngoái hai chúng ta ngồi đây như vậy, chị giới thiệu cho em về câu lạc bộ. Mới đó mà đã một năm rồi.” Tần Hiểu Tuyết hai tay ôm má hồi tưởng.
“Đúng vậy. Lúc đó em nhìn qua tờ quảng cáo của câu lạc bộ trông thấy những huy chương lớn nhỏ khác nhau, trong lòng bỗng nổi lên tò mò muốn xem thử. Sau đó thì Tạ Vũ bất ngờ xuất hiện.”
Tần Hiểu Tuyết cười thích thú: “Vậy là chị biết rồi đó, em lúc đó là biết được Tạ Vũ là thành viên của câu lạc bộ nên mới đồng ý gia nhập. Phải rồi, sao không thấy Tạ Vũ đến? Cậu ta nói là hôm nay sẽ đến mà.”
Sáng hôm nay lúc Tiểu Nam nhắn tin cho Tạ Vũ anh vẫn đang ở công ty, cũng hứa với cô chiều nay sẽ về trường, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tăm tích đâu. Suốt mấy tháng nay Tạ Vũ đúng thật là rất bận chuyện ở công ty, chẳng biết là công việc gì nữa.
Tần Hiểu Tuyết kể với cô rằng khi đến kỳ nghỉ hè Tạ Vũ đều dành hầu hết thời gian cho công việc, đến khi vào năm học thì mới có ở trường nhiều hơn. Cô còn nhớ lễ hội năm ngoái khi anh xuất hiện là mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, chắc là lúc đó anh vừa quay về từ công ty.
Như mọi năm thì trước khi chính thức vào năm học hội học sinh sẽ tổ chức lễ hội để các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới. Vậy nên Tiểu Nam đã dọn về ký túc xá trước mấy hôm.
Đại học A có cả chương trình hè tự chọn cho sinh viên nên ký túc xá vẫn luôn mở cửa, nhưng Tiểu Nam vẫn quyết định về nhà trong thời gian nghỉ hè, một là tiện đường đi lại, hai là không bị giới hạn bởi giờ giới nghiêm, có thể về sớm về muộn tùy ý mình.
Xuyên suốt kỳ nghỉ Tạ Vũ đều rất bận việc ở công ty, còn Tiểu Nam dành thời gian dạy học ở gia đình Văn Nguyệt nên thời gian hai người gặp nhau cũng ít hơn.
Nhắc đến chuyện làm gia sư, kể từ sau lần đó cô cũng không gặp lại Trương Minh Hạo thêm lần nào.
“Tiểu Nam, đi thôi. Lễ hội bắt đầu rồi!”
Dao Anh thấy cô đang ngồi cặm cụi viết lách ở bàn học liền đi đến xem thử.
“Ái chà, học bá của chúng ta lại bắt đầu viết nhật ký trở lại rồi.”
Tiểu Nam viết xong gấp cuốn sổ lại, quay sang hỏi: “Sao cậu biết mình trước đây từng viết?”
“Thì cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái mình thấy cậu cầm một cuốn sổ nhỏ nhỏ, còn dùng hoa giáng hương làm kẹp sách nữa, mình đoán là nhật ký. Sao thế? Cậu tưởng mình đọc trộm nhật ký của cậu à?”
Tiểu Nam cười cười: “Không có. Mình nghi ngờ cậu làm gì. Đi thôi, không phải cậu đang giục mình đi đến lễ hội sao?”
Cô còn nhớ năm ngoái cũng là Dao Anh lôi kéo cô đi cùng đến lễ hội cô mới có cơ duyên gia nhập câu lạc bộ tranh biện, sau đấy là một loạt tình huống ở cùng với Tạ Vũ diễn ra.
Bây giờ cô cùng với Dao Anh đến lễ hội với thân phận khác, không còn là những tân sinh viên tìm hiểu về các câu lạc bộ nữa, một người là đại diện của hội sinh viên, người kia là thành viên của câu lạc bộ tranh biện đến để chiêu mộ thành viên mới.
Dao Anh bỗng tò mò: “Mà anh nhà cậu đâu? Hình như dạo này mình không thấy anh ấy? Hồi năm ngoái còn thấy hai người dính lấy nhau lắm mà.”
“Anh ấy và mình đều bận công việc ngày đêm, làm gì có nhiều thời gian mà dính lấy nhau suốt ngày.”
“Cũng phải, hai người cũng nên để cho đối phương khoảng thời gian riêng, đâu thể giám sát nhau mọi lúc mọi nơi được.” Dao Anh ra vẻ gật gù hiểu chuyện.
Tiểu Nam bật cười: “Cậu có hiểu biết quá ha, đúng là yêu vào rồi có khác. Mà nói đến mới nhớ, sao mình không thấy đại thần khoa Sinh Mạc Phong đâu nhỉ?”
Khuôn mặt Dao Anh phút chốc đỏ bừng lên, vội vã phản bác: “Cậu nói gì thế? Mình với anh ấy không có gì cả, cậu đừng có nói lung tung mất công người khác hiểu lầm mất.”
“Mình không nói nữa, được chưa? Mau đi thôi. Dù là năm ngoái hay năm nay cậu đều thích nhất là những hoạt động ngoại khóa kiểu này, lúc nào cũng thúc giục mình sợ muộn.”
Lễ hội năm nay xem chừng còn nhộn nhịp hơn nhiều so với năm trước, làm Tiểu Nam được một phen lóa mắt.
Nói thế nào nhỉ, Tiểu Nam vốn là kiểu người trầm tĩnh ít nói, nhưng nhìn lại một năm nay mới thấy cô đã có sự thay đổi rất lớn. Qua một năm đầu đại học, có thêm nhiều bạn mới, không còn chỉ có mỗi Kiều Mạn Mạn để cô đi làm phiền suốt ngày, còn có được tình yêu như mong muốn. Tiểu Nam cũng nhờ đó mà hoạt bát hòa đồng hơn nhiều.
“Tiểu Nam, bên này.”
Phía trước không xa là Tần Hiểu Tuyết đang vẫy tay gọi, Tiểu Nam cũng giơ tay lên hồi đáp.
“Dao Anh à, chia tay ở đây thôi. Tối gặp lại nhé!”
Tham gia lễ hội năm nay Tiểu Nam cùng với nhóm của Tần Hiểu Tuyết chịu trách nhiệm quảng bá chiêu mộ thành viên mới.
Hai người ngồi bên trong lều, mỗi khi có tân sinh viên ghé qua sẽ nhiệt tình giới thiệu về câu lạc bộ cũng như thành tích đáng nể.
“Tiểu Nam, em có nhớ không? Năm ngoái hai chúng ta ngồi đây như vậy, chị giới thiệu cho em về câu lạc bộ. Mới đó mà đã một năm rồi.” Tần Hiểu Tuyết hai tay ôm má hồi tưởng.
“Đúng vậy. Lúc đó em nhìn qua tờ quảng cáo của câu lạc bộ trông thấy những huy chương lớn nhỏ khác nhau, trong lòng bỗng nổi lên tò mò muốn xem thử. Sau đó thì Tạ Vũ bất ngờ xuất hiện.”
Tần Hiểu Tuyết cười thích thú: “Vậy là chị biết rồi đó, em lúc đó là biết được Tạ Vũ là thành viên của câu lạc bộ nên mới đồng ý gia nhập. Phải rồi, sao không thấy Tạ Vũ đến? Cậu ta nói là hôm nay sẽ đến mà.”
Sáng hôm nay lúc Tiểu Nam nhắn tin cho Tạ Vũ anh vẫn đang ở công ty, cũng hứa với cô chiều nay sẽ về trường, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tăm tích đâu. Suốt mấy tháng nay Tạ Vũ đúng thật là rất bận chuyện ở công ty, chẳng biết là công việc gì nữa.
Tần Hiểu Tuyết kể với cô rằng khi đến kỳ nghỉ hè Tạ Vũ đều dành hầu hết thời gian cho công việc, đến khi vào năm học thì mới có ở trường nhiều hơn. Cô còn nhớ lễ hội năm ngoái khi anh xuất hiện là mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, chắc là lúc đó anh vừa quay về từ công ty.
/124
|