Từ sau khi nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn của trường, Tiểu Nam vẫn luôn không thể bình tĩnh.
Mỗi khi đặt bút ghi chép, những hình ảnh đó giống như hiện ra ngay trước mắt cô vậy, vô cùng rõ nét.
Lần đầu tiên Tiểu Nam bị phân tâm nhiều đến thế, ngay cả ngồi học cũng không cách nào làm cô tập trung được.
Cô cố gắng đặt bút viết từng chữ, bỗng có một giọt nước rơi xuống trang giấy làm nhòe đi dòng chữ cô vừa viết. Một giọt, rồi một giọt nữa, Tiểu Nam thế nhưng lại khóc ở chốn đông người như vậy.
Bình tĩnh nào, không được khóc nữa, Tiểu Nam tự trấn an trong lòng.
Chợt Trương Minh Hạo xuất hiện, ngồi xuống ngay ghế đối diện cô.
“Thư viện không còn bàn trống nữa, tôi có thể ngồi đây được không?”
Tiểu Nam ngước mặt lên nhìn, hàng mi vẫn còn đọng lại nước mắt. Trương Minh Hạo thấy vậy vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì, sao cậu lại khóc vậy?”
Cô khẽ cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không sao. Tối qua ngủ muộn quá, không đủ giấc nên bây giờ ngáp ngủ mới chảy nước mắt thôi.”
Anh nghi hoặc hỏi lại: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật.” Tiểu Nam mỉm cười đáp.
Đến gần trưa, Tiểu Nam thu dọn sách vở chuẩn bị đến nhà ăn, bỗng thấy Trương Minh Hạo ngồi đối diện cũng đứng lên dọn đồ.
“Chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”
Tiểu Nam ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh. Cô chần chừ mấy giây, rốt cuộc cũng đồng ý đi cùng anh.
Vừa bước xuống hết bậc thang ở cửa sau thư viện, Tiểu Nam dừng lại ở trước hồ nước hỏi Trương Minh Hạo:
“Không biết liệu có phải tôi cảm nhận sai hay không, nhưng hình như cậu rất quan tâm đến tôi.”
Trương Minh Hạo rất bất ngờ trước câu nói thẳng thắn của Tiểu Nam, anh ngây người ra một lúc rồi mới nói:
“Đúng vậy. Cậu không cảm nhận sai chút nào.”
Tiểu Nam nhìn sâu vào đôi mắt anh, trong đôi mắt ấy chứa đựng một tia ấm áp lạ thường, luôn dành cho cô ánh nhìn ôn nhu nhất.
“Tôi thích cậu.”
Anh thích cô? Một câu này thế nhưng Trương Minh Hạo có thể nói ra một cách đơn giản như vậy, hệt như lúc anh nói câu “Tôi biết” trong lớp học lần trước.
Mà cũng là một câu “Tôi thích cậu” này lại không cẩn thận để người ở bên kia hồ nghe được, nhưng bị đài phun nước chắn mất nên Tiểu Nam và Trương Minh Hạo mới không nhận ra có người khác ở đây.
Tạ Vũ vừa nghe được câu nói kia, trong lòng trở nên hụt hẫng vô cùng.
Chiều hôm qua, anh vô tình thấy Tiểu Nam đi vào thư viện liền đi theo sau, nhưngvừa đến cửa thì bị một tiếng gọi chặn lại.
“Tạ Vũ!”
Kể từ sau khi chia tay, anh chưa từng gặp lại Tiêu Cẩn Mai cho đến ngày hôm qua.
Anh dừng chân lại, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Lâu rồi mới gặp anh.” Giọng nói ngọt ngào pha chút mềm mỏng khiến người khác phải xao động, nhưng Tạ Vũ lại không có chút xúc cảm nào với thanh âm này.
Anh lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì em nói nhanh lên, anh còn có việc.”
“Đi tìm cô bé đó sao?”
Tạ Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Cẩn Mai. Sao cô lại biết Tiểu Nam?
Tiểu Cẩn Mai giống như thấu được tiếng lòng của anh, tiến đến gần anh nói nhỏ:
“Anh đừng hỏi vì sao em biết cô bé đó, em còn quen nữa là đằng khác. Chúng ta mới chia tay nửa năm, anh nhanh như vậy liền phải lòng cô bé đó?”
Thấy Tạ Vũ im lặng không đáp, Tiêu Cẩn Mai liền rõ ràng bản thân mình đã nói trúng tim đen của anh.
Đúng lúc Tiểu Nam từ trên tầng bước xuống, Tiêu Cẩn Mai bất ngờ nắm lấy tay anh, nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã.
“Tạ Vũ, lúc đó là do em nóng nảy mới đòi chia tay với anh. Anh có thể đừng để ý đến chuyện đó nữa được không? Chúng ta quay lại đi.”
“Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh cũng không còn nhớ đến chuyện cũ nữa. Nhưng quay lại là không thể nào.” Ánh mắt Tạ Vũ sắc bén nhìn Tiêu Cẩn Mai.
Tiêu Cẩn Mai khóc lóc “Tại sao chứ? Cô bé đó so với em có gì hơn, tại sao chúng ta mới chia tay nửa năm mà anh đã vội có tình cảm với cô gái khác?”
Vừa liếc mắt ra phía sau, Tiểu Nam vẫn đang đứng nhìn họ, Tiêu Cẩn Mai nhanh chóng ôm lấy Tạ Vũ, giọng nghẹn ngào:
“Tạ Vũ, là em sai rồi. Lúc đó em không nên trẻ con như vậy. Chúng ta quay lại đi, được không?”
Tạ Vũ bởi vì hành động bất ngờ của Tiêu Cẩn Mai nên nhất thời thất thần, không kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó, Tiểu Nam từ bên trong tòa nhà lướt qua hai người, thản nhiên bước xuống từng bậc cầu thang.
Anh lúc này mới định thần lại, vội vã gỡ hai tay Tiêu Cẩn Mai đang ôm lấy mình, vừa chạy theo cô vừa gọi lớn:
“Tiểu Nam!”
Cô không có phản ứng gì.
Có phải cô nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy nên mới hiểu lầm? Anh nên giải thích cho cô. Tạ Vũ đã nghĩ như vậy cho đến khi trông thấy nam sinh khác tỏ tình với Tiểu Nam.
Xem ra là anh tự mình đa tình rồi. Không chờ Tiểu Nam trả lời lại Trương Minh Hạo, anh bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề.
Bên kia hồ, Tiểu Nam sững sờ nhìn Trương Minh Hạo. Cô đứng hình một hồi rồi mới đáp lại: “Chúng ta mới quen biết không lâu, sao cậu……”
Tiểu Nam còn chưa kịp nghĩ xem mình nên nói gì tiếp, Trương Minh Hạo lại lên tiếng:
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã thích cậu. Ngay tại nơi này, vào ngày diễn ra lễ hội.”
“Nhưng mà tôi….” Tiểu Nam hơi ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào cho đúng.
“Cậu khoan hãy từ chối tôi. Tôi có thể đợi cậu, vậy nên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước đã. Còn bữa trưa, có lẽ là bây giờ cũng không còn ăn cùng cậu được nữa rồi. Tôi đi trước đây.”
Mỗi khi đặt bút ghi chép, những hình ảnh đó giống như hiện ra ngay trước mắt cô vậy, vô cùng rõ nét.
Lần đầu tiên Tiểu Nam bị phân tâm nhiều đến thế, ngay cả ngồi học cũng không cách nào làm cô tập trung được.
Cô cố gắng đặt bút viết từng chữ, bỗng có một giọt nước rơi xuống trang giấy làm nhòe đi dòng chữ cô vừa viết. Một giọt, rồi một giọt nữa, Tiểu Nam thế nhưng lại khóc ở chốn đông người như vậy.
Bình tĩnh nào, không được khóc nữa, Tiểu Nam tự trấn an trong lòng.
Chợt Trương Minh Hạo xuất hiện, ngồi xuống ngay ghế đối diện cô.
“Thư viện không còn bàn trống nữa, tôi có thể ngồi đây được không?”
Tiểu Nam ngước mặt lên nhìn, hàng mi vẫn còn đọng lại nước mắt. Trương Minh Hạo thấy vậy vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì, sao cậu lại khóc vậy?”
Cô khẽ cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không sao. Tối qua ngủ muộn quá, không đủ giấc nên bây giờ ngáp ngủ mới chảy nước mắt thôi.”
Anh nghi hoặc hỏi lại: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật.” Tiểu Nam mỉm cười đáp.
Đến gần trưa, Tiểu Nam thu dọn sách vở chuẩn bị đến nhà ăn, bỗng thấy Trương Minh Hạo ngồi đối diện cũng đứng lên dọn đồ.
“Chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”
Tiểu Nam ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh. Cô chần chừ mấy giây, rốt cuộc cũng đồng ý đi cùng anh.
Vừa bước xuống hết bậc thang ở cửa sau thư viện, Tiểu Nam dừng lại ở trước hồ nước hỏi Trương Minh Hạo:
“Không biết liệu có phải tôi cảm nhận sai hay không, nhưng hình như cậu rất quan tâm đến tôi.”
Trương Minh Hạo rất bất ngờ trước câu nói thẳng thắn của Tiểu Nam, anh ngây người ra một lúc rồi mới nói:
“Đúng vậy. Cậu không cảm nhận sai chút nào.”
Tiểu Nam nhìn sâu vào đôi mắt anh, trong đôi mắt ấy chứa đựng một tia ấm áp lạ thường, luôn dành cho cô ánh nhìn ôn nhu nhất.
“Tôi thích cậu.”
Anh thích cô? Một câu này thế nhưng Trương Minh Hạo có thể nói ra một cách đơn giản như vậy, hệt như lúc anh nói câu “Tôi biết” trong lớp học lần trước.
Mà cũng là một câu “Tôi thích cậu” này lại không cẩn thận để người ở bên kia hồ nghe được, nhưng bị đài phun nước chắn mất nên Tiểu Nam và Trương Minh Hạo mới không nhận ra có người khác ở đây.
Tạ Vũ vừa nghe được câu nói kia, trong lòng trở nên hụt hẫng vô cùng.
Chiều hôm qua, anh vô tình thấy Tiểu Nam đi vào thư viện liền đi theo sau, nhưngvừa đến cửa thì bị một tiếng gọi chặn lại.
“Tạ Vũ!”
Kể từ sau khi chia tay, anh chưa từng gặp lại Tiêu Cẩn Mai cho đến ngày hôm qua.
Anh dừng chân lại, hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Lâu rồi mới gặp anh.” Giọng nói ngọt ngào pha chút mềm mỏng khiến người khác phải xao động, nhưng Tạ Vũ lại không có chút xúc cảm nào với thanh âm này.
Anh lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì em nói nhanh lên, anh còn có việc.”
“Đi tìm cô bé đó sao?”
Tạ Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Cẩn Mai. Sao cô lại biết Tiểu Nam?
Tiểu Cẩn Mai giống như thấu được tiếng lòng của anh, tiến đến gần anh nói nhỏ:
“Anh đừng hỏi vì sao em biết cô bé đó, em còn quen nữa là đằng khác. Chúng ta mới chia tay nửa năm, anh nhanh như vậy liền phải lòng cô bé đó?”
Thấy Tạ Vũ im lặng không đáp, Tiêu Cẩn Mai liền rõ ràng bản thân mình đã nói trúng tim đen của anh.
Đúng lúc Tiểu Nam từ trên tầng bước xuống, Tiêu Cẩn Mai bất ngờ nắm lấy tay anh, nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã.
“Tạ Vũ, lúc đó là do em nóng nảy mới đòi chia tay với anh. Anh có thể đừng để ý đến chuyện đó nữa được không? Chúng ta quay lại đi.”
“Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh cũng không còn nhớ đến chuyện cũ nữa. Nhưng quay lại là không thể nào.” Ánh mắt Tạ Vũ sắc bén nhìn Tiêu Cẩn Mai.
Tiêu Cẩn Mai khóc lóc “Tại sao chứ? Cô bé đó so với em có gì hơn, tại sao chúng ta mới chia tay nửa năm mà anh đã vội có tình cảm với cô gái khác?”
Vừa liếc mắt ra phía sau, Tiểu Nam vẫn đang đứng nhìn họ, Tiêu Cẩn Mai nhanh chóng ôm lấy Tạ Vũ, giọng nghẹn ngào:
“Tạ Vũ, là em sai rồi. Lúc đó em không nên trẻ con như vậy. Chúng ta quay lại đi, được không?”
Tạ Vũ bởi vì hành động bất ngờ của Tiêu Cẩn Mai nên nhất thời thất thần, không kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó, Tiểu Nam từ bên trong tòa nhà lướt qua hai người, thản nhiên bước xuống từng bậc cầu thang.
Anh lúc này mới định thần lại, vội vã gỡ hai tay Tiêu Cẩn Mai đang ôm lấy mình, vừa chạy theo cô vừa gọi lớn:
“Tiểu Nam!”
Cô không có phản ứng gì.
Có phải cô nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy nên mới hiểu lầm? Anh nên giải thích cho cô. Tạ Vũ đã nghĩ như vậy cho đến khi trông thấy nam sinh khác tỏ tình với Tiểu Nam.
Xem ra là anh tự mình đa tình rồi. Không chờ Tiểu Nam trả lời lại Trương Minh Hạo, anh bỏ đi trong nỗi thất vọng tràn trề.
Bên kia hồ, Tiểu Nam sững sờ nhìn Trương Minh Hạo. Cô đứng hình một hồi rồi mới đáp lại: “Chúng ta mới quen biết không lâu, sao cậu……”
Tiểu Nam còn chưa kịp nghĩ xem mình nên nói gì tiếp, Trương Minh Hạo lại lên tiếng:
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã thích cậu. Ngay tại nơi này, vào ngày diễn ra lễ hội.”
“Nhưng mà tôi….” Tiểu Nam hơi ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào cho đúng.
“Cậu khoan hãy từ chối tôi. Tôi có thể đợi cậu, vậy nên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước đã. Còn bữa trưa, có lẽ là bây giờ cũng không còn ăn cùng cậu được nữa rồi. Tôi đi trước đây.”
/124
|