Năm học thứ hai kết thúc, Tiểu Nam phải thu dọn đồ đạc trong ký túc chuyển về nhà. Cô gấp xong chiếc áo cuối cùng, xếp ngay ngắn vào vali rồi khóa lại. Dao Anh ngồi một bên cũng vừa dọn xong, ngồi một góc ỉu xìu:
“Hết hè mình mới được gặp lại mọi người, chắc chắn sẽ nhớ mọi người lắm.”
Hàn Nhiễm cười tủm tỉm: “Cậu nhớ bọn mình hay nhớ anh bạn trai khoa Sinh?”
Tiểu Nam bật cười theo cô ấy. Ngẫm lại mới thấy thời gian trôi thực quá nhanh, bọn họ vậy mà đã sắp thành sinh viên năm ba, cô còn cảm giác như mình chỉ vừa nhập học làm tân sinh viên hôm qua.
Hai năm đầu đại học quả thực có rất nhiều kỷ niệm vui buồn khác nhau, cũng trải qua những khó khăn nhất định, nhưng từ việc này Tiểu Nam mới nhìn rõ sau này sẽ càng khốc liệt hơn nữa. Đây mới là thực tế, không phải giấc mơ màu hồng mà cô đã tưởng tượng khi mười tám tuổi.
Kết thúc năm học trước chỉ có Tiểu Nam đã có bạn trai, năm nay lại có thêm Dao Anh, cô cười bảo năm sau nhất định sẽ đến lượt Hàn Nhiễm. Cô ấy bĩu môi nói:
“Mình giờ còn chẳng có đối tượng thì lấy đâu ra. Dao Anh của chúng ta là âm thầm bí mật từ năm nhất rồi, còn mình không có một mối.”
“Được rồi mà, tình yêu sẽ đến thôi. Cậu cứ kiên nhẫn chờ đi.” Dao Anh nhỏ giọng an ủi.
Bọn họ ở chung ký túc một khoảng thời gian không hề ngắn, đồng hành cùng nhau hai năm, mặc dù không học cùng khoa nhưng đến nay coi như đã thấu hiểu đối phương rất nhiều. Bản thân Tiểu Nam thực sự rất trân trọng hai người bạn cùng phòng của mình, họ là những người bạn đầu tiên ở đại học của cô, là người đã thay đổi cô từ một cô gái rụt rè nhút nhát trở nên tự tin và hòa đồng hơn.
Dao Anh đứng dậy vươn vai nói: “Tạm thời xa nhau ba tháng, kỳ nghỉ hè kết thúc lại được ở cùng với các cậu thêm một năm nữa.”
Nói đến đây Tiểu Nam chợt tắt nụ cười. Cô im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng đưa ra thông báo: “Thật ra mình không định sẽ ở ký túc xá năm sau.”
“Sao vậy?” Cả Dao Anh và Hàn Nhiễm đều vô cùng kinh ngạc.
“Năm sau chúng ta đã là sinh viên năm ba rồi, phải bắt đầu đi thực tập. Dù sao mình cũng có nhà ở đây, lại đang để trống nữa nên mình sẽ về ở luôn, đến lúc thực tập có gì giờ giấc cũng thuận lợi hơn.”
Là bạn cùng phòng với nhau hai năm, bọn họ vẫn luôn rất thân thiết. Mặc dù học khác khoa, nhưng cả ba cô gái đi đâu cũng có nhau, ăn trưa ăn tối, tự học, tham gia khởi nghiệp cùng nhau. Dao Anh và Hàn Nhiễm đối với Tiểu Nam có quá nhiều kỷ niệm, sau này không còn gặp mặt nhau thường xuyên nữa, cô sẽ nhớ họ lắm.
Vì không còn ở ký túc xá, từ mấy ngày trước Tiểu Nam đã bắt đầu vận chuyển dần dần đồ đạc của mình về nhà, đến hôm nay chỉ còn vali quần áo này. Lúc cô kéo vali đi ra khỏi ký túc, Tạ Vũ đã đứng chờ sẵn. Anh mặc áo sơ mi trắng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, cả người toát lên vẻ lịch lãm trưởng thành.
Tốt nghiệp đại học xong, con người tự nhiên cũng sẽ mang lại cảm giác chín chắn hơn, không còn năng động nhiệt huyết nhiều như thời thanh xuân còn đến trường học nữa.
Ngày mai anh sẽ lên đường sang Anh, Tiểu Nam cho dù trong lòng có ngàn vạn lần không nỡ vẫn không chịu thể hiện ra ngoài, cô cứ giấu kín tất cả tâm tư cho riêng mình, không muốn để anh biết.
Tạ Vũ đi đến kéo vali cho cô.
Hàn Nhiễm nhìn thấy một màn này ganh tị không thôi: “Biết bao giờ mình mới kiếm được người để kéo vali cho mình như vậy? Huống chi đồ của mình còn nhiều gấp đôi đồ người ta, mang theo bên người cả một đoạn đường dài mệt muốn chết.”
Dao Anh đi bên cạnh cô ấy bật cười: “Không phải còn có mình sao? Mình phụ cậu.”
“Thôi đi.” Cô nàng bĩu môi, “Cậu thì mình không dám nhận, nếu không anh Mạc Phong nhà cậu sẽ trách mình bắt cậu xách đồ cho mất.”
Tiểu Nam đứng ở một khoảng khá xa họ những vẫn nghe được câu chuyện cũng không nhịn cười được, quay sang nói nhỏ với anh: “Họ đang đùa thôi, anh đừng bận tâm.”
Tạ Vũ thoải mái “Ừm” một tiếng.
Cô theo Tạ Vũ ngồi lên xe, ban đầu còn tưởng anh lái xe đưa cô về nhà, nhưng nhìn theo hướng anh đang đi rõ ràng không phải về nhà cô, hơn nữa hình như có chút quen thuộc. Lúc này cô mới chợt nhớ ra bản thân còn chưa nói cho anh biết địa chỉ nhà mình.
“Anh không biết nhà em ở đâu mà vẫn lái đi nãy giờ sao?”
“Ừm.”
Tiểu Nam ngạc nhiên trước thái độ thản nhiên của anh, cô nâng giọng: “Nhà em không phải ở đường này.”
“Anh biết. Anh đâu có ý định đưa em về nhà.”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?”
Một tay Tạ Vũ nắm chắc vô lăng, tay kia lấy ra một chai nước còn mới nguyên đưa cho cô: “Trà đào của em.”
Tiểu Nam cầm lấy, anh nói tiếp: “Mẹ bảo dẫn em đến nhà anh ăn trưa. Hôm qua mẹ còn đặc biệt hỏi anh xem em thích ăn gì, tự tay mẹ vào bếp nấu nữa.”
Về nhà anh, chẳng trách cô lại thấy con đường này khá quen. Trước đây anh từng dẫn cô về nhà một lần, ngay trước khi anh dọn ra ở riêng.
Tạ Vũ lái vào trong nhà để xe của một căn biệt thự lớn, anh dừng xe lại tháo dây đai an toàn ra, quay sang nhìn cô, giọng điệu hờ hững:
“Anh thắc mắc thật đấy, hình như mẹ anh còn yêu quý em hơn cả anh. Sau này sợ rằng người chịu thiệt trong nhà là anh mất.”
“Hết hè mình mới được gặp lại mọi người, chắc chắn sẽ nhớ mọi người lắm.”
Hàn Nhiễm cười tủm tỉm: “Cậu nhớ bọn mình hay nhớ anh bạn trai khoa Sinh?”
Tiểu Nam bật cười theo cô ấy. Ngẫm lại mới thấy thời gian trôi thực quá nhanh, bọn họ vậy mà đã sắp thành sinh viên năm ba, cô còn cảm giác như mình chỉ vừa nhập học làm tân sinh viên hôm qua.
Hai năm đầu đại học quả thực có rất nhiều kỷ niệm vui buồn khác nhau, cũng trải qua những khó khăn nhất định, nhưng từ việc này Tiểu Nam mới nhìn rõ sau này sẽ càng khốc liệt hơn nữa. Đây mới là thực tế, không phải giấc mơ màu hồng mà cô đã tưởng tượng khi mười tám tuổi.
Kết thúc năm học trước chỉ có Tiểu Nam đã có bạn trai, năm nay lại có thêm Dao Anh, cô cười bảo năm sau nhất định sẽ đến lượt Hàn Nhiễm. Cô ấy bĩu môi nói:
“Mình giờ còn chẳng có đối tượng thì lấy đâu ra. Dao Anh của chúng ta là âm thầm bí mật từ năm nhất rồi, còn mình không có một mối.”
“Được rồi mà, tình yêu sẽ đến thôi. Cậu cứ kiên nhẫn chờ đi.” Dao Anh nhỏ giọng an ủi.
Bọn họ ở chung ký túc một khoảng thời gian không hề ngắn, đồng hành cùng nhau hai năm, mặc dù không học cùng khoa nhưng đến nay coi như đã thấu hiểu đối phương rất nhiều. Bản thân Tiểu Nam thực sự rất trân trọng hai người bạn cùng phòng của mình, họ là những người bạn đầu tiên ở đại học của cô, là người đã thay đổi cô từ một cô gái rụt rè nhút nhát trở nên tự tin và hòa đồng hơn.
Dao Anh đứng dậy vươn vai nói: “Tạm thời xa nhau ba tháng, kỳ nghỉ hè kết thúc lại được ở cùng với các cậu thêm một năm nữa.”
Nói đến đây Tiểu Nam chợt tắt nụ cười. Cô im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng đưa ra thông báo: “Thật ra mình không định sẽ ở ký túc xá năm sau.”
“Sao vậy?” Cả Dao Anh và Hàn Nhiễm đều vô cùng kinh ngạc.
“Năm sau chúng ta đã là sinh viên năm ba rồi, phải bắt đầu đi thực tập. Dù sao mình cũng có nhà ở đây, lại đang để trống nữa nên mình sẽ về ở luôn, đến lúc thực tập có gì giờ giấc cũng thuận lợi hơn.”
Là bạn cùng phòng với nhau hai năm, bọn họ vẫn luôn rất thân thiết. Mặc dù học khác khoa, nhưng cả ba cô gái đi đâu cũng có nhau, ăn trưa ăn tối, tự học, tham gia khởi nghiệp cùng nhau. Dao Anh và Hàn Nhiễm đối với Tiểu Nam có quá nhiều kỷ niệm, sau này không còn gặp mặt nhau thường xuyên nữa, cô sẽ nhớ họ lắm.
Vì không còn ở ký túc xá, từ mấy ngày trước Tiểu Nam đã bắt đầu vận chuyển dần dần đồ đạc của mình về nhà, đến hôm nay chỉ còn vali quần áo này. Lúc cô kéo vali đi ra khỏi ký túc, Tạ Vũ đã đứng chờ sẵn. Anh mặc áo sơ mi trắng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, cả người toát lên vẻ lịch lãm trưởng thành.
Tốt nghiệp đại học xong, con người tự nhiên cũng sẽ mang lại cảm giác chín chắn hơn, không còn năng động nhiệt huyết nhiều như thời thanh xuân còn đến trường học nữa.
Ngày mai anh sẽ lên đường sang Anh, Tiểu Nam cho dù trong lòng có ngàn vạn lần không nỡ vẫn không chịu thể hiện ra ngoài, cô cứ giấu kín tất cả tâm tư cho riêng mình, không muốn để anh biết.
Tạ Vũ đi đến kéo vali cho cô.
Hàn Nhiễm nhìn thấy một màn này ganh tị không thôi: “Biết bao giờ mình mới kiếm được người để kéo vali cho mình như vậy? Huống chi đồ của mình còn nhiều gấp đôi đồ người ta, mang theo bên người cả một đoạn đường dài mệt muốn chết.”
Dao Anh đi bên cạnh cô ấy bật cười: “Không phải còn có mình sao? Mình phụ cậu.”
“Thôi đi.” Cô nàng bĩu môi, “Cậu thì mình không dám nhận, nếu không anh Mạc Phong nhà cậu sẽ trách mình bắt cậu xách đồ cho mất.”
Tiểu Nam đứng ở một khoảng khá xa họ những vẫn nghe được câu chuyện cũng không nhịn cười được, quay sang nói nhỏ với anh: “Họ đang đùa thôi, anh đừng bận tâm.”
Tạ Vũ thoải mái “Ừm” một tiếng.
Cô theo Tạ Vũ ngồi lên xe, ban đầu còn tưởng anh lái xe đưa cô về nhà, nhưng nhìn theo hướng anh đang đi rõ ràng không phải về nhà cô, hơn nữa hình như có chút quen thuộc. Lúc này cô mới chợt nhớ ra bản thân còn chưa nói cho anh biết địa chỉ nhà mình.
“Anh không biết nhà em ở đâu mà vẫn lái đi nãy giờ sao?”
“Ừm.”
Tiểu Nam ngạc nhiên trước thái độ thản nhiên của anh, cô nâng giọng: “Nhà em không phải ở đường này.”
“Anh biết. Anh đâu có ý định đưa em về nhà.”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?”
Một tay Tạ Vũ nắm chắc vô lăng, tay kia lấy ra một chai nước còn mới nguyên đưa cho cô: “Trà đào của em.”
Tiểu Nam cầm lấy, anh nói tiếp: “Mẹ bảo dẫn em đến nhà anh ăn trưa. Hôm qua mẹ còn đặc biệt hỏi anh xem em thích ăn gì, tự tay mẹ vào bếp nấu nữa.”
Về nhà anh, chẳng trách cô lại thấy con đường này khá quen. Trước đây anh từng dẫn cô về nhà một lần, ngay trước khi anh dọn ra ở riêng.
Tạ Vũ lái vào trong nhà để xe của một căn biệt thự lớn, anh dừng xe lại tháo dây đai an toàn ra, quay sang nhìn cô, giọng điệu hờ hững:
“Anh thắc mắc thật đấy, hình như mẹ anh còn yêu quý em hơn cả anh. Sau này sợ rằng người chịu thiệt trong nhà là anh mất.”
/124
|