Đến cuối tháng Mười Một, Tiểu Nam lấy lại phong độ trong chuyện học tập. Cô dành hai tuần để tập trung ôn bài và luyện đề, các tiết thực hành cũng rất hăng hái thí nghiệm, rất nhanh đã bù hết được khoảng thời gian bị sa sút do những vấn đề liên quan đến dự án và Blue Grown.
Nhờ có quyển sách mà Trương Minh Hạo đưa, Tiểu Nam có thể giải đáp được những vướng mắc trong mấy tiết trên lớp trước đó. Hôm nay cô đã đọc xong, ngay sau khi tiết học kết thúc cô mang theo quyển sách định đem trả cho thư viện trước rồi mới đi ăn trưa.
Cuộc sống của Tiểu Nam dần dần quay về nhịp điệu quen thuộc, chỉ trừ mối quan hệ giữa cô và Tạ Vũ. Hai người suốt nửa tháng nay cứ như nước với lửa, không ai chịu nhượng bộ ai. Kể từ ngày cả hai xảy ra mâu thuẫn, Tạ Vũ không hề nhắn tin cho cô, có mấy lần cô định sẽ nhắn tin cho anh trước, nhưng đến lúc mở cửa sổ trò chuyện ra lại không biết nên nhắn thế nào.
Ăn trưa xong, cô mở điện thoại lên xem đã hơn một giờ, chợt có tin nhắn của Hàn Nhiễm gửi đến.
“Cậu đang ở bên ngoài đúng không?”
Cô gửi lại một câu ngắn gọn: “Ừm.”
“Lát nữa cậu vào cửa hàng tiện lợi mua giúp mình mấy cái bánh ngọt đi. Mình ngại ra khỏi ký túc quá. Cảm ơn bạn yêu trước.”
Tiểu Nam khẽ phì cười, nhắn tiếp: “Cậu chỉ giỏi lợi dụng mình.”
“Đây là nhờ vả mà.”
Con đường Tiểu Nam đang đi vừa hay lại dẫn đến chỗ cửa hàng tiện lợi cô hay mua, cô đi một mạch đến đó mua bánh cho Hàn Nhiễm. Lúc đi qua quầy nước uống, cô lập tức để ý đến mấy chai trà đào ở kệ trên cùng.
Lại có thêm trà đào của mấy nhãn hiệu mới. Tiểu Nam nhìn một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát cầm một chai mang ra quầy thanh toán.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng, Tiểu Nam lập tức mở chai nước ra uống một ngụm. Vị của hãng này ngọt hơn hãng cô hay uống, nhưng vẫn là trà đào quen thuộc mà cô thích nhất.
Chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến hương vị trà đào mà Tạ Vũ pha cho cô. Khi ấy cách bây giờ đã mười một tháng, hai người mới yêu nhau, anh dẫn cô về nhà anh ôn thi IELTS, còn tự mình pha tra đào cho cô.
Nghĩ đến khoảng thời gian đó, miệng lưỡi đột nhiên đắng chát kỳ lạ. Cô vặn nắp chai nước mở ra lần nữa, ngửa đầu lên uống thêm một ngụm, vị chát không những không giảm bớt mà con tăng thêm.
Cô đóng nắp lại bỏ vào trong balo, khẽ buông một hơi thở dài mệt mỏi rồi bước đi.
Tiểu Nam đi đến bên dưới ký túc xá nữ thì trông thấy cảnh tượng khiến người ta ngỡ ngàng. Cô gái trẻ với mái tóc cắt ngang trước trán, phần tóc phía sau được búi thấp gọn gàng, chỉ để vài lọn tóc ngắn hai bên mai, mặc chiếc áo khoác trắng viền đen của một thương hiệu thời trang đắt tiền, trên tay còn đeo vòng tay đắt đỏ, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của một cô tiểu thư nhà giàu.
Nhưng điều càng khiến người ta cay mắt hơn chính là cô gái đó đang tựa đầu vào lồng ngực chàng trai cao lớn bên cạnh, ánh mắt như vô tình cũng như cô tình đưa về phía cô, mang theo hàm ý hả hê.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tạ Vũ nghe tiếng cô, anh giật mình đẩy Dương Thiếu Lam ra, mặt mày trắng bệch nhìn cô, đôi môi mấp máy lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
“Tạ Vũ, không phải anh nên giải thích với em ư?”
“Thật ra mọi chuyện không giống như….” Tạ Vũ vừa lên tiếng, nhưng chẳng hiểu sao sau đó anh lại không nói tiếp, chỉ nở nụ cười nhạt: “Nếu anh giải thích em có tin không?”
Dương Thiếu Lam đứng một bên tròn mắt nhìn anh, vội vàng nói: “Sao anh lại nói như vậy?” Cô ta quay sang gấp gáp giải thích với Tiểu Nam: “Chị đừng hiểu lầm anh ấy, là tại em……”
Cô không muốn nghe Dương Thiếu Lam, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Em tin. Tạ Vũ, em nói là em tin anh, cho nên anh hãy đưa ra cho em lời giải thích hợp lý đi.”
Dương Thiếu Lam hai mắt ngập tràn vẻ vô tội, nắm lấy tay Tiểu Nam chân thành giải thích: “Chị đừng hiểu lầm. Hôm nay em đến chỗ làm thêm nhưng sau đó mới biết hôm nay không phải ca của em nên em mới quay về, nào ngờ không bắt được xe. Anh Tạ Vũ trùng hợp có mặt ở đó, anh ấy chỉ là có ý tốt muốn đưa em về trường.”
Tạ Vũ thấp giọng tiếp lời: “Chuyện lúc này là vì cô bé bị vấp ngã, anh đỡ được mà thôi.”
Tiểu Nam nghe bọn họ nói một tràng dài, nước mắt cô không biết từ bao giờ đã lăn dài xuống hai bên má, ngữ khí mềm mại ấm ức:
“Tạ Vũ, anh vốn không biết gì cả. Một câu chuyện dài như vậy mà anh thực sự cho là tình cờ? Cô gái này từ đầu đến cuối đều là cố ý, anh không nhận ra sao?”
“Em càng ngày càng quá đáng rồi đấy.” Tạ Vũ tức giận lớn tiếng.
Cô thực sự đã thay đổi rồi. Không còn là cô gái dịu dàng hiểu chuyện lúc trước, giờ đây trong mắt anh cô trở thành một người rất vô lý, cũng rất quá đáng. Lúc trước cô giấu anh chuyện Blue Grown, nghi ngờ anh có liên quan dự án của cô bị mất cắp, giờ lại ghen tuông vô cớ.
Trong phút chốc, Tiểu Nam cứng đơ người. Cô cảm thấy thật nực cười: “Em quá đáng? Vậy anh đứng ôm người con gái khác mà em phải lặng lẽ nhìn không có ý kiến mới là đúng à? Nếu anh muốn thế thì từ giờ em sẽ không để ý đến anh nữa, chắc anh sẽ vừa lòng đúng không?”
Tiểu Nam nói xong, đưa tay gạt nước mắt bỏ chạy ra hướng cổng Đông.
Dương Thiếu Lam ở một bên nắm lấy cánh tay Tạ Vũ, sướt mướt nũng nịu: “Anh không nên lớn tiếng với chị ấy, nhất là trước mắt em. Chị ấy nhất định đang tổn thương lắm, anh nên đi tìm chị ấy dỗ dành đi.”
Anh rũ mắt, nhọc nhằn cất lời: “Em mặc kệ cô ấy. Cô ấy đã không còn là Tiểu Nam lúc trước nữa rồi.”
“Không thể được. Anh không đi thì em sẽ đi. Em không thể để chị ấy hiểu lầm được, chị ấy đối với em rất tốt, sao em có thể khiến chị ấy đau lòng vì em.”
Dương Thiếu Lam dứt lời, lập tức chạy theo Tiểu Nam. Cô ta đi ra đến cổng Đông, tiếng xe cộ ồn ào lập tức đập vào tai, còn có tiếng cười đầy khinh bỉ:
“Lộ đuôi cáo hơi sớm rồi, em gái nhỏ.”
Nhờ có quyển sách mà Trương Minh Hạo đưa, Tiểu Nam có thể giải đáp được những vướng mắc trong mấy tiết trên lớp trước đó. Hôm nay cô đã đọc xong, ngay sau khi tiết học kết thúc cô mang theo quyển sách định đem trả cho thư viện trước rồi mới đi ăn trưa.
Cuộc sống của Tiểu Nam dần dần quay về nhịp điệu quen thuộc, chỉ trừ mối quan hệ giữa cô và Tạ Vũ. Hai người suốt nửa tháng nay cứ như nước với lửa, không ai chịu nhượng bộ ai. Kể từ ngày cả hai xảy ra mâu thuẫn, Tạ Vũ không hề nhắn tin cho cô, có mấy lần cô định sẽ nhắn tin cho anh trước, nhưng đến lúc mở cửa sổ trò chuyện ra lại không biết nên nhắn thế nào.
Ăn trưa xong, cô mở điện thoại lên xem đã hơn một giờ, chợt có tin nhắn của Hàn Nhiễm gửi đến.
“Cậu đang ở bên ngoài đúng không?”
Cô gửi lại một câu ngắn gọn: “Ừm.”
“Lát nữa cậu vào cửa hàng tiện lợi mua giúp mình mấy cái bánh ngọt đi. Mình ngại ra khỏi ký túc quá. Cảm ơn bạn yêu trước.”
Tiểu Nam khẽ phì cười, nhắn tiếp: “Cậu chỉ giỏi lợi dụng mình.”
“Đây là nhờ vả mà.”
Con đường Tiểu Nam đang đi vừa hay lại dẫn đến chỗ cửa hàng tiện lợi cô hay mua, cô đi một mạch đến đó mua bánh cho Hàn Nhiễm. Lúc đi qua quầy nước uống, cô lập tức để ý đến mấy chai trà đào ở kệ trên cùng.
Lại có thêm trà đào của mấy nhãn hiệu mới. Tiểu Nam nhìn một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát cầm một chai mang ra quầy thanh toán.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng, Tiểu Nam lập tức mở chai nước ra uống một ngụm. Vị của hãng này ngọt hơn hãng cô hay uống, nhưng vẫn là trà đào quen thuộc mà cô thích nhất.
Chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến hương vị trà đào mà Tạ Vũ pha cho cô. Khi ấy cách bây giờ đã mười một tháng, hai người mới yêu nhau, anh dẫn cô về nhà anh ôn thi IELTS, còn tự mình pha tra đào cho cô.
Nghĩ đến khoảng thời gian đó, miệng lưỡi đột nhiên đắng chát kỳ lạ. Cô vặn nắp chai nước mở ra lần nữa, ngửa đầu lên uống thêm một ngụm, vị chát không những không giảm bớt mà con tăng thêm.
Cô đóng nắp lại bỏ vào trong balo, khẽ buông một hơi thở dài mệt mỏi rồi bước đi.
Tiểu Nam đi đến bên dưới ký túc xá nữ thì trông thấy cảnh tượng khiến người ta ngỡ ngàng. Cô gái trẻ với mái tóc cắt ngang trước trán, phần tóc phía sau được búi thấp gọn gàng, chỉ để vài lọn tóc ngắn hai bên mai, mặc chiếc áo khoác trắng viền đen của một thương hiệu thời trang đắt tiền, trên tay còn đeo vòng tay đắt đỏ, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của một cô tiểu thư nhà giàu.
Nhưng điều càng khiến người ta cay mắt hơn chính là cô gái đó đang tựa đầu vào lồng ngực chàng trai cao lớn bên cạnh, ánh mắt như vô tình cũng như cô tình đưa về phía cô, mang theo hàm ý hả hê.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tạ Vũ nghe tiếng cô, anh giật mình đẩy Dương Thiếu Lam ra, mặt mày trắng bệch nhìn cô, đôi môi mấp máy lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
“Tạ Vũ, không phải anh nên giải thích với em ư?”
“Thật ra mọi chuyện không giống như….” Tạ Vũ vừa lên tiếng, nhưng chẳng hiểu sao sau đó anh lại không nói tiếp, chỉ nở nụ cười nhạt: “Nếu anh giải thích em có tin không?”
Dương Thiếu Lam đứng một bên tròn mắt nhìn anh, vội vàng nói: “Sao anh lại nói như vậy?” Cô ta quay sang gấp gáp giải thích với Tiểu Nam: “Chị đừng hiểu lầm anh ấy, là tại em……”
Cô không muốn nghe Dương Thiếu Lam, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Em tin. Tạ Vũ, em nói là em tin anh, cho nên anh hãy đưa ra cho em lời giải thích hợp lý đi.”
Dương Thiếu Lam hai mắt ngập tràn vẻ vô tội, nắm lấy tay Tiểu Nam chân thành giải thích: “Chị đừng hiểu lầm. Hôm nay em đến chỗ làm thêm nhưng sau đó mới biết hôm nay không phải ca của em nên em mới quay về, nào ngờ không bắt được xe. Anh Tạ Vũ trùng hợp có mặt ở đó, anh ấy chỉ là có ý tốt muốn đưa em về trường.”
Tạ Vũ thấp giọng tiếp lời: “Chuyện lúc này là vì cô bé bị vấp ngã, anh đỡ được mà thôi.”
Tiểu Nam nghe bọn họ nói một tràng dài, nước mắt cô không biết từ bao giờ đã lăn dài xuống hai bên má, ngữ khí mềm mại ấm ức:
“Tạ Vũ, anh vốn không biết gì cả. Một câu chuyện dài như vậy mà anh thực sự cho là tình cờ? Cô gái này từ đầu đến cuối đều là cố ý, anh không nhận ra sao?”
“Em càng ngày càng quá đáng rồi đấy.” Tạ Vũ tức giận lớn tiếng.
Cô thực sự đã thay đổi rồi. Không còn là cô gái dịu dàng hiểu chuyện lúc trước, giờ đây trong mắt anh cô trở thành một người rất vô lý, cũng rất quá đáng. Lúc trước cô giấu anh chuyện Blue Grown, nghi ngờ anh có liên quan dự án của cô bị mất cắp, giờ lại ghen tuông vô cớ.
Trong phút chốc, Tiểu Nam cứng đơ người. Cô cảm thấy thật nực cười: “Em quá đáng? Vậy anh đứng ôm người con gái khác mà em phải lặng lẽ nhìn không có ý kiến mới là đúng à? Nếu anh muốn thế thì từ giờ em sẽ không để ý đến anh nữa, chắc anh sẽ vừa lòng đúng không?”
Tiểu Nam nói xong, đưa tay gạt nước mắt bỏ chạy ra hướng cổng Đông.
Dương Thiếu Lam ở một bên nắm lấy cánh tay Tạ Vũ, sướt mướt nũng nịu: “Anh không nên lớn tiếng với chị ấy, nhất là trước mắt em. Chị ấy nhất định đang tổn thương lắm, anh nên đi tìm chị ấy dỗ dành đi.”
Anh rũ mắt, nhọc nhằn cất lời: “Em mặc kệ cô ấy. Cô ấy đã không còn là Tiểu Nam lúc trước nữa rồi.”
“Không thể được. Anh không đi thì em sẽ đi. Em không thể để chị ấy hiểu lầm được, chị ấy đối với em rất tốt, sao em có thể khiến chị ấy đau lòng vì em.”
Dương Thiếu Lam dứt lời, lập tức chạy theo Tiểu Nam. Cô ta đi ra đến cổng Đông, tiếng xe cộ ồn ào lập tức đập vào tai, còn có tiếng cười đầy khinh bỉ:
“Lộ đuôi cáo hơi sớm rồi, em gái nhỏ.”
/124
|