Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh được gọi là trưởng thành kỳ, chỉ khi hoàn toàn vượt qua trưởng thành kỳ thì người tu chân mới được xem là tu vi cao thâm, có một vài người dừng tại Kim Đan, có người thậm chí đến chết vẫn không thể đạt Trúc Cơ. Ngoài ra, người tu chân còn có phân biệt rất lớn, có vài người tu chân đạm bạc vô vi, luyện đan tự dùng, đả tọa hấp linh, cầu trường sinh bất tử, không hỏi thế sự, loại người này không tu đạo pháp, không tu binh khí, có vài người cũng rất có thiên phú. Giống như trong Thiên Âm tự, cũng có phân biệt tịnh tăng và võ tăng, tịnh tăng tìm hiểu kinh thư, niệm kinh cầu phật, còn võ tăng thì dùng võ nhập đạo, không chỉ truy cầu đột phá cảnh giới, mà còn truy cầu võ lực cường đại hơn.
Nghiêm khắc mà nói, tu chân sớm nhất chỉ có văn, mọi người tìm hiểu thiên lý, cầu trường sinh, cầu đắc đạo. Nhưng con người vẫn là nguy hiểm nhất, rất nhanh liền có người đem năng lực tu chân chuyển hóa thành năng lực công kích, bắt đầu dùng võ lực cướp đoạt những thứ mình cần, ví dụ như đan dược, bí kíp. Vì bảo vệ sự an toàn của bản thân, vì vậy mới tìm đến võ.
Hai ngàn năm trước, văn chức vẫn luôn là chủ đạo, cho đến tận hai ngàn năm sau, tà nhân vô số, võ quan mới bắt đầu được coi trọng. Đến bây giờ, chưởng môn các đại phái đều là người văn võ song tu.
Mà đa số đệ tử cũng đều đi theo lộ tuyến văn võ song tu, nguyên nhân chủ yếu là người tu văn không thu đồ, chỉ cầu bản thân đột phá. Chẳng qua, không phải mỗi người đều có thể nghiên cứu tu tập đạo pháp cao thâm, cho nên có không ít người bế quan không có kết quả, sẽ chuyển thành thanh tu. Môn nhân của Vân Thanh môn có tổng cộng sáu trăm tám mươi lăm người, ngoại trừ Tông chủ, trưởng lão Ẩn Tiên tông ra, số lượng người thanh tu có đến hơn bốn trăm, nói cách khác, khi môn phái gặp nguy cơ, chỉ có hai trăm người có thể chịu trách nhiệm được. Mà trong hai trăm người này, có thể Nguyên Anh viên mãn cũng chỉ đến một phần mười, cao thủ chân chính của Vân Thanh môn chỉ có Tông chủ, chưởng môn, trưởng lão Ẩn Tiên tông và hai mươi đệ tử.
Hai mươi đệ tử này là trụ cột vững vàng của Vân Thanh môn, tương lai cũng sẽ là lựa chọn đầu tiên để tiếp nhận chức vị Tông chủ, chưởng môn. Cổ Nham chính là một trong hai mươi người này, còn Lâm Phiền, Bạch Mục thì không có trong danh sách hai mươi người này, về phần Diệp Vô Song, bởi vì có pháp quyển trong tay, cũng đã nhậm chức làm Hữu hộ pháp của Tử Trúc lâm Vân Thanh môn.
Tình huống của ma giáo thì tốt hơn rất nhiều, người thanh tu đều chuyển qua hạ Cửu Cung, thượng Cửu Cung đều là chiến sĩ, nhất ma trấn yêu tà, lời này cũng không phải là ngẫu nhiên, chính bởi vì ma giáo có võ lực cường đại, cho nên tà nhân trong tuyệt địa mênh mông mới không dám ngang nhiên xâm nhập mười hai châu. Đại phái tu chân của chính đạo cũng ý thức được tại phương diện võ lực không đủ, lại thêm tu đạo thành công cần trải qua thiên kiếp, cho nên người thanh tu hoàn toàn vô lực chống lại, vì vậy đều cố gắng hết sức bồi dưỡng những đệ tử có căn cốt, tư chất, ngộ tính cao.
Lâm Phiền hỏi:
- Tà phái thì sao?
- Tà phái… Có phải ngươi muốn hỏi, tại sao có rất nhiều đệ tử chính ma phản bội nhập tà hay không? Bởi vì tà phái là pháp môn học cấp tốc. Vân Thanh sơn ngươi cũng có thể đệ tử tiến vào tà phái, hắn vốn dĩ chỉ là Trúc Cơ kỳ, mãi không tiến bộ, hắn không cam lòng, vì vậy mượn phương pháp tu luyện của tà phái, thương thiên hạ lý, cưỡng chế đề cao tu vi… Ví dụ như trúc kiếm mà ngươi đang khống chế, dựa theo cách tu luyện của chính đạo, ít nhất cần một tháng, nhưng tà phái có thể giúp ngươi học được trong thời gian nửa nén nhang. Nhưng tà phái cũng có nhược điểm, dù có cưỡng cầu đạt tới Nguyên Anh, nhưng cũng rất khó có thể viên mãn. Giết một người là có thể viên mãn Trúc Cơ, giết trăm người mới có thể đạt tới Kim Đan, giết ngàn người mới có thể đạt tới Kim Đan viên mãn, giết vạn người mới đạt tới Nguyên Anh, giết mười vạn người mới có thể Nguyên Anh viên mãn. Mà chuyện thương thiên hại lý như vậy, thiên kiếp sẽ giáng xuống bất ngờ. Người trong tà phái một khi dựa vào tà pháp để đạt Trúc Cơ hoặc Kim Đan, liền không có cách nào giúp hắn đề thăng.
Giống như bị bệnh vậy, uống thuốc nhanh lành, nhưng khi đã quen thuốc, sau này bị lại thì rất lâu lành.
…
Tây Môn Soái kiến thức rộng rãi, lại thêm bản tính khoe khoang và Lâm Phiền khiêm tốn thỉnh giáo, giống như một vị lão sư, mở ra một thế giới mới cho Lâm Phiền. Mặc dù thế giới này cũng được ghi chép lại trong văn hiến, nhưng đổi góc độ xem xét thì hoàn toàn bất đồng. Lâm Phiền đã hiểu cái gì là chính tà bất lưỡng lập, cũng hiểu rõ hơn về lý do tại sao liên minh ma đạo không tiến công tuyệt địa mênh mông.
Đương nhiên, việc Tây Môn Soái quán thâu tư tưởng ma giáo, Lâm Phiền sẽ loại bỏ qua một bên. Mặc dù thái độ của Tây Môn Soái vẫn cao cao tại thượng, nhưng Lâm Phiền là người tùy ý, hai người nói chuyện với nhau cũng xem như hợp ý, ra khỏi Đông châu, đến địa giới Tiểu Đông châu và Trung châu.
Trung châu là địa vực lớn nhất trong mười hai châu, danh sơn linh thủy nhiều vô số kể, môn phái tu chân hơn trăm người có đến hơn bốn mươi cái, đại phái tu chân đệ nhất của Trung châu chính là Tử Tiêu điện, đệ tử vượt quá mấy ngàn người, tuấn kiệt vô số, là thủ lĩnh tu chân chính đạo.
- Ngươi xác định là tuấn kiệt?
Đây là câu hỏi của Lâm Phiền, tiến vào địa giới Trung châu không lâu, đã nhìn thấy một mặt hồ nước. Dân phong Trung châu trải rộng, bên hồ có hơn mười vị tiểu nương tử (cô gái) nghịch nước (tắm), mà một đạo sĩ mặc đạo bào màu tím đang nấp trong bụi cỏ nghểnh cổ rình xem. Cách ăn mặc này, chính là cách ăn mặc của đệ tử Tử Tiêu điện.
Đối mặt với nghi vấn của Lâm Phiền, Tây Môn Soái bất đắc dĩ nói:
- Ngươi có trách thì trách phẩm hạnh của hắn, tại sao lại trách đạo hạnh của hắn?
Rình xem nữ tử tắm là phẩm hạnh, ở Vân Thanh sơn thì sẽ bị phạt khổ dịch. Thích thì cứ trách đi… Đại ca, ngươi dùng một cái chướng nhãn pháp biến thành cây đi.
Tây Môn Soái chuẩn bị giáo huấn tên đệ tử Tử Tiêu điện này một chút, đột nhiên đám nữ tử đang tắm biến mất toàn bộ, Lâm Phiền ngạc nhiên thốt:
- Chướng nhãn pháp?
Mặc dù chướng nhãn pháp là pháp thuật thô thiển, thế nhưng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả hai người bay trên trời cũng cảm giác được, xem ra tu vi của người thi pháp không cạn.
Vị đệ tử Tử Tiêu điện kia cũng sững sờ, đứng lên nhìn trái nhìn phải tìm giai nhân mỹ nữ, một người mặc đạo bào hạ xuống trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, tên đệ tử Tử Tiêu điện hỏi:
- Ngươi là ai?
Người mặc đạo bào giáng cho đối phương một cái bạt tai, tên đệ tử Tử Tiêu điện ngã ra hơn một trượng, miệng đầy máu. Tên đệ tử Tử Tiêu điện tức giận quát:
- Ngươi cũng không nhìn xem đạo gia là ai? Ta là hộ pháp Tử Tiêu điện, mọi người đặt cho biệt hiệu Đông châu kiếm vương: Giang Bất Phàm.
Người mặc đạo bào chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, lại giáng thêm một cái bạt tai. Tên đệ tử Tử Tiêu điện lập tức quỳ xuống dập đầu, hô to:
- Đạo gia tha mạng.
Người mặc đạo bào lấy ra một cái tăm xỉa răng, lười biếng nói:
- Giang Bất Phàm, ngươi mạo danh đệ tử Tử Tiêu điện ta, chuyện này ta không thể không quản, hãy cho ta một lý do để ta tha mạng cho ngươi đi?
- Trương Thông Uyên?
Tây Môn Soái kinh ngạc nói:
- Đệ nhất cao thủ của Tử Tiêu điện, bài danh thứ ba trong tám đại cao thủ. Không ngờ vừa tiến vào Trung châu đã gặp được hắn.
Lâm Phiền nhìn bức họa trong tay Tây Môn Soái, trong bức họa, Trương Thông Uyên ở bên hồ ngậm một cọng cỏ, ôm kiếm dựa người vào tảng đá. Bên cạnh viết, Trương Thông Uyên, cao thủ trẻ tuổi đệ nhất Tử Tiêu điện, Kim Đan ngự kiếm, căn cốt kỳ giai.
Một cây đao nhỏ rơi xuống đất trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, Trương Thông Uyên nói:
- Bổn đạo gia cho ngươi hai con đường, một đường là đạo gia ta thiến ngươi, một đường còn lại là tự ngươi thiến đi.
Giang Bất Phàm cầm cây đao nhỏ, mắt đảo vòng vòng, đột nhiên hai tay cầm đao, liều mạng xông thẳng về phía Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên lại đánh Giang Bất Phàm thêm một bạt tai, sau đó một chân giẫm lên Giang Bất Phàm, cầm cây đao nhỏ, tụt quần Giang Bất Phàm xuống…
- Ồ?
Tây Môn Soái và Lâm Phiền cùng quay đầu đi, Lâm Phiền hỏi:
- Tám đại cao thủ?
Tây Môn Soái bất đắc dĩ nói:
- Có lẽ là kỳ nhân.
- Cút!
Thiến xong, Trương Thông Uyên đạp cho Giang Bất Phàm một cước, sau đó ngón tay bấm quyết, trước mặt xuất hiện một vũng nước trong, Trương Thông Uyên ung dung rửa tay, nói:
- Hai vị xem lâu như vậy, có phải nên thưởng cho tại hạ vài đồng không?
Nghiêm khắc mà nói, tu chân sớm nhất chỉ có văn, mọi người tìm hiểu thiên lý, cầu trường sinh, cầu đắc đạo. Nhưng con người vẫn là nguy hiểm nhất, rất nhanh liền có người đem năng lực tu chân chuyển hóa thành năng lực công kích, bắt đầu dùng võ lực cướp đoạt những thứ mình cần, ví dụ như đan dược, bí kíp. Vì bảo vệ sự an toàn của bản thân, vì vậy mới tìm đến võ.
Hai ngàn năm trước, văn chức vẫn luôn là chủ đạo, cho đến tận hai ngàn năm sau, tà nhân vô số, võ quan mới bắt đầu được coi trọng. Đến bây giờ, chưởng môn các đại phái đều là người văn võ song tu.
Mà đa số đệ tử cũng đều đi theo lộ tuyến văn võ song tu, nguyên nhân chủ yếu là người tu văn không thu đồ, chỉ cầu bản thân đột phá. Chẳng qua, không phải mỗi người đều có thể nghiên cứu tu tập đạo pháp cao thâm, cho nên có không ít người bế quan không có kết quả, sẽ chuyển thành thanh tu. Môn nhân của Vân Thanh môn có tổng cộng sáu trăm tám mươi lăm người, ngoại trừ Tông chủ, trưởng lão Ẩn Tiên tông ra, số lượng người thanh tu có đến hơn bốn trăm, nói cách khác, khi môn phái gặp nguy cơ, chỉ có hai trăm người có thể chịu trách nhiệm được. Mà trong hai trăm người này, có thể Nguyên Anh viên mãn cũng chỉ đến một phần mười, cao thủ chân chính của Vân Thanh môn chỉ có Tông chủ, chưởng môn, trưởng lão Ẩn Tiên tông và hai mươi đệ tử.
Hai mươi đệ tử này là trụ cột vững vàng của Vân Thanh môn, tương lai cũng sẽ là lựa chọn đầu tiên để tiếp nhận chức vị Tông chủ, chưởng môn. Cổ Nham chính là một trong hai mươi người này, còn Lâm Phiền, Bạch Mục thì không có trong danh sách hai mươi người này, về phần Diệp Vô Song, bởi vì có pháp quyển trong tay, cũng đã nhậm chức làm Hữu hộ pháp của Tử Trúc lâm Vân Thanh môn.
Tình huống của ma giáo thì tốt hơn rất nhiều, người thanh tu đều chuyển qua hạ Cửu Cung, thượng Cửu Cung đều là chiến sĩ, nhất ma trấn yêu tà, lời này cũng không phải là ngẫu nhiên, chính bởi vì ma giáo có võ lực cường đại, cho nên tà nhân trong tuyệt địa mênh mông mới không dám ngang nhiên xâm nhập mười hai châu. Đại phái tu chân của chính đạo cũng ý thức được tại phương diện võ lực không đủ, lại thêm tu đạo thành công cần trải qua thiên kiếp, cho nên người thanh tu hoàn toàn vô lực chống lại, vì vậy đều cố gắng hết sức bồi dưỡng những đệ tử có căn cốt, tư chất, ngộ tính cao.
Lâm Phiền hỏi:
- Tà phái thì sao?
- Tà phái… Có phải ngươi muốn hỏi, tại sao có rất nhiều đệ tử chính ma phản bội nhập tà hay không? Bởi vì tà phái là pháp môn học cấp tốc. Vân Thanh sơn ngươi cũng có thể đệ tử tiến vào tà phái, hắn vốn dĩ chỉ là Trúc Cơ kỳ, mãi không tiến bộ, hắn không cam lòng, vì vậy mượn phương pháp tu luyện của tà phái, thương thiên hạ lý, cưỡng chế đề cao tu vi… Ví dụ như trúc kiếm mà ngươi đang khống chế, dựa theo cách tu luyện của chính đạo, ít nhất cần một tháng, nhưng tà phái có thể giúp ngươi học được trong thời gian nửa nén nhang. Nhưng tà phái cũng có nhược điểm, dù có cưỡng cầu đạt tới Nguyên Anh, nhưng cũng rất khó có thể viên mãn. Giết một người là có thể viên mãn Trúc Cơ, giết trăm người mới có thể đạt tới Kim Đan, giết ngàn người mới có thể đạt tới Kim Đan viên mãn, giết vạn người mới đạt tới Nguyên Anh, giết mười vạn người mới có thể Nguyên Anh viên mãn. Mà chuyện thương thiên hại lý như vậy, thiên kiếp sẽ giáng xuống bất ngờ. Người trong tà phái một khi dựa vào tà pháp để đạt Trúc Cơ hoặc Kim Đan, liền không có cách nào giúp hắn đề thăng.
Giống như bị bệnh vậy, uống thuốc nhanh lành, nhưng khi đã quen thuốc, sau này bị lại thì rất lâu lành.
…
Tây Môn Soái kiến thức rộng rãi, lại thêm bản tính khoe khoang và Lâm Phiền khiêm tốn thỉnh giáo, giống như một vị lão sư, mở ra một thế giới mới cho Lâm Phiền. Mặc dù thế giới này cũng được ghi chép lại trong văn hiến, nhưng đổi góc độ xem xét thì hoàn toàn bất đồng. Lâm Phiền đã hiểu cái gì là chính tà bất lưỡng lập, cũng hiểu rõ hơn về lý do tại sao liên minh ma đạo không tiến công tuyệt địa mênh mông.
Đương nhiên, việc Tây Môn Soái quán thâu tư tưởng ma giáo, Lâm Phiền sẽ loại bỏ qua một bên. Mặc dù thái độ của Tây Môn Soái vẫn cao cao tại thượng, nhưng Lâm Phiền là người tùy ý, hai người nói chuyện với nhau cũng xem như hợp ý, ra khỏi Đông châu, đến địa giới Tiểu Đông châu và Trung châu.
Trung châu là địa vực lớn nhất trong mười hai châu, danh sơn linh thủy nhiều vô số kể, môn phái tu chân hơn trăm người có đến hơn bốn mươi cái, đại phái tu chân đệ nhất của Trung châu chính là Tử Tiêu điện, đệ tử vượt quá mấy ngàn người, tuấn kiệt vô số, là thủ lĩnh tu chân chính đạo.
- Ngươi xác định là tuấn kiệt?
Đây là câu hỏi của Lâm Phiền, tiến vào địa giới Trung châu không lâu, đã nhìn thấy một mặt hồ nước. Dân phong Trung châu trải rộng, bên hồ có hơn mười vị tiểu nương tử (cô gái) nghịch nước (tắm), mà một đạo sĩ mặc đạo bào màu tím đang nấp trong bụi cỏ nghểnh cổ rình xem. Cách ăn mặc này, chính là cách ăn mặc của đệ tử Tử Tiêu điện.
Đối mặt với nghi vấn của Lâm Phiền, Tây Môn Soái bất đắc dĩ nói:
- Ngươi có trách thì trách phẩm hạnh của hắn, tại sao lại trách đạo hạnh của hắn?
Rình xem nữ tử tắm là phẩm hạnh, ở Vân Thanh sơn thì sẽ bị phạt khổ dịch. Thích thì cứ trách đi… Đại ca, ngươi dùng một cái chướng nhãn pháp biến thành cây đi.
Tây Môn Soái chuẩn bị giáo huấn tên đệ tử Tử Tiêu điện này một chút, đột nhiên đám nữ tử đang tắm biến mất toàn bộ, Lâm Phiền ngạc nhiên thốt:
- Chướng nhãn pháp?
Mặc dù chướng nhãn pháp là pháp thuật thô thiển, thế nhưng có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả hai người bay trên trời cũng cảm giác được, xem ra tu vi của người thi pháp không cạn.
Vị đệ tử Tử Tiêu điện kia cũng sững sờ, đứng lên nhìn trái nhìn phải tìm giai nhân mỹ nữ, một người mặc đạo bào hạ xuống trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, tên đệ tử Tử Tiêu điện hỏi:
- Ngươi là ai?
Người mặc đạo bào giáng cho đối phương một cái bạt tai, tên đệ tử Tử Tiêu điện ngã ra hơn một trượng, miệng đầy máu. Tên đệ tử Tử Tiêu điện tức giận quát:
- Ngươi cũng không nhìn xem đạo gia là ai? Ta là hộ pháp Tử Tiêu điện, mọi người đặt cho biệt hiệu Đông châu kiếm vương: Giang Bất Phàm.
Người mặc đạo bào chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, lại giáng thêm một cái bạt tai. Tên đệ tử Tử Tiêu điện lập tức quỳ xuống dập đầu, hô to:
- Đạo gia tha mạng.
Người mặc đạo bào lấy ra một cái tăm xỉa răng, lười biếng nói:
- Giang Bất Phàm, ngươi mạo danh đệ tử Tử Tiêu điện ta, chuyện này ta không thể không quản, hãy cho ta một lý do để ta tha mạng cho ngươi đi?
- Trương Thông Uyên?
Tây Môn Soái kinh ngạc nói:
- Đệ nhất cao thủ của Tử Tiêu điện, bài danh thứ ba trong tám đại cao thủ. Không ngờ vừa tiến vào Trung châu đã gặp được hắn.
Lâm Phiền nhìn bức họa trong tay Tây Môn Soái, trong bức họa, Trương Thông Uyên ở bên hồ ngậm một cọng cỏ, ôm kiếm dựa người vào tảng đá. Bên cạnh viết, Trương Thông Uyên, cao thủ trẻ tuổi đệ nhất Tử Tiêu điện, Kim Đan ngự kiếm, căn cốt kỳ giai.
Một cây đao nhỏ rơi xuống đất trước mặt tên đệ tử Tử Tiêu điện, Trương Thông Uyên nói:
- Bổn đạo gia cho ngươi hai con đường, một đường là đạo gia ta thiến ngươi, một đường còn lại là tự ngươi thiến đi.
Giang Bất Phàm cầm cây đao nhỏ, mắt đảo vòng vòng, đột nhiên hai tay cầm đao, liều mạng xông thẳng về phía Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên lại đánh Giang Bất Phàm thêm một bạt tai, sau đó một chân giẫm lên Giang Bất Phàm, cầm cây đao nhỏ, tụt quần Giang Bất Phàm xuống…
- Ồ?
Tây Môn Soái và Lâm Phiền cùng quay đầu đi, Lâm Phiền hỏi:
- Tám đại cao thủ?
Tây Môn Soái bất đắc dĩ nói:
- Có lẽ là kỳ nhân.
- Cút!
Thiến xong, Trương Thông Uyên đạp cho Giang Bất Phàm một cước, sau đó ngón tay bấm quyết, trước mặt xuất hiện một vũng nước trong, Trương Thông Uyên ung dung rửa tay, nói:
- Hai vị xem lâu như vậy, có phải nên thưởng cho tại hạ vài đồng không?
/48
|