Nhà Minh
- Đi đâu đây, ngồi ghế sofa được rồi- nó nheo mắt nhìn minh đang lôi nó đi xoành xoạch
- Nhảy lên- minh liếc mắt xuống cái cân ( t/g bó tay lun)
- Không.......Tôi không phải trẻ con- nó cáu, ai lại 16t rồi mà cứ bị ép cân
- Mau.........Không đừng trách- minh
- Không.....tôi không cân- nó kiên quyết
- Nhảy lên- Minh bế xốc người nó
- Thả ra- nó hét ầm
- Trật tự- minh
Nó im lặng không nhúc nhích mặc cho minh cân
- 1m75, nặng 55 cân............Quỳnh Anh gầy quá- minh nheo mắt
- SAo?- nó không tin nổi vào mắt mình
- Nhìn xuống- minh và nó cùng nhìn xuống
- ÔI trời ơi, sút 5 cân.............AAAAAAAAAAAAAAA- nó hét lớn
- Cậu làm gì mà sút nhiều thế- minh
- tôi có làm gì đâu.........vẫn ăn như mọi ngày mà- nó
- Còn nói, tại quân hết- minh
- sao lại tại quân?- nó
- đang yên đang lành, tự làm mình bị tai nạn rồi kéo luôn cả cậu vào, - minh
- cái này...........cái này............là tôi tự nguyện mà- nó
- Tại sao cậu phải thế chứ, cậu không biết lo cho sức khỏe của mình, hay cậu muốn tôi..................@$%$$%^^$$- Lại 1 bài thuyết trình bay ra tấn công vào lỗ tai nó
- Tôi biết , biết rồi- nó
- Đi thôi- minh
- đi đâu chứ?- nó
- Vào nhà bếp, tôi sẽ nấu cho cậu ắn- minh
- cậu biết nấu ?- nó
- Không - minh cáu
- Hả?- nó choáng
1 lúc sau
- Tại hạ thật khâm phục khâm phục đại nhân- trước mắt nó là bạt ngàn món ăn, sơn hào hải vị, màu sắc phong phú
- Ăn đi- minh đặt trước mặt nó
- cậu cứ để tôi tự nhiên- nó mặt nham nham nhở nhở
- được- minh
- cậu cũng ăn đi- nó
- tôi ăn rồi- minh
- vậy hả, không khách sáo nhá- nó bắt đầu gắp lia lịa, ăn như chớp, cái mồm không để 1 giây ngừng nghỉ
- hụ hụ hụ- nó sặc
- từ từ thôi...........tôi có giành ăn với cậu đâu- minh bay ra vuốt lưng nó
- nước....nước- nó
- đây..- minh mặt nhăn nhó
- cảm ơn- nó lại tiếp tục gắp gắp rồi lại gắp rồi
30 phút sau
- No quá- nó than
- Cậu lên tầng, ngủ hoặc chơi gì đó cũng được, đến tối thì về- minh
- không, chán lắm- nó than
- đợi tôi- minh rút máy ra gọi
Đừng về trễ- sơn tùng............
- em chào đại ca- đầu dây bên kia
- cử 10 thằng sang nhà tao- minh
- vâng
- này này............cậu đang làm cái quái gì thế- nó nhăn măt
- Không có lệnh của tôi. Cấm cậu được bước chân ra khỏi nhà- minh gằn
- cứ bước- nó ngang
- bước chặt chân- minh
- thách- nó gồng nên
- thôi được rồi, cậu ngồi đó đợi tôi về, 1 lúc thôi, lên phòng ngồi 1 lúc thôi, dù sao mới ăn no cũng không tốt cho sức khỏe mà -minh hết cách đành phải quay sang phương án khác
- được nhưng nhớ về sớm- nó đành chấp nhận vì để 1 ng như minh mà nịnh thì khó lắm
- tôi đi đây- minh thay bộ quần áo đen xì rồi nhảy lên chiếc xe mui trần đen ngòm đi luôn
Nhà hắn
- Ngồi tạm xuống đây nghỉ đi- duy dìu hắn xuống ghế sofa cao cấp ( ồ)
- ừ- hắn
- đỡ nhiều chưa- duy
- khỏe lắm...........yên tâm- hắn gồng tay lên cơ bắp rồi tự mãn ( bó tay)
- quỳnh anh đâu- vân anh
- ừ nhỉ, quỳnh anh đâu??????????/- duy
- đã bảo là cô ta về có việc bận rồi mà- hắn cáu
- không tin, vân anh gọi điện- vân anh
Ánh mắt ấy khiến trái tim run lạnh càng thêm bối rối,
Hãy nói hết những nghĩ suy trong lòng mình đi my boy,
Tell me now, tell me now,
Anh ơi em đây cũng đang mong chờ.
Ánh mắt lấp lánh sáng lên khi nhìn vào anh thôi đó,
Khẽ lén mái tóc rối đang bay nhẹ nhàng theo cơn gió,
Take It Slow, Take It Slow.
Nhưng sao em đây cứ đang mong chờ,
One, two, three, má em như nóng bừng,
cũng chỉ vì anh đó.
Từng nhịp từng nhịp chạm trái tim em.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Chậm lại thôi chứ đừng vội đâu
Em sẽ giữ mãi những phút giây, phút giây, phút giây.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Phút chốc bối rối, bỗng dưng anh nhẹ nhàng hôn lên má,
Con tim rung lên cứ đang nghẹn nhịp từng giây trôi qua,
Caught my eye, caught my eye.
Sao không gian yên tĩnh như ngừng lại.
Yeah!
Đừng vội ( Take It Slow) - LIME
- Alooooooooooooooooo- nó chán nản
- đang ở đâu đấy - vân anh
- nhà- nó
- tao tưởng m có việc bận- vân anh liếc sang quân
- vớ vẩn.- nó
- vào nhà quân đê- vân anh
- hả, quân về rồi à- nó
- vào đê, tao đang ở nhà quân- vân anh
- ừ ừ- nó nhanh vội phi thẳng xuống dưới nhà
- Đó , có bận gì đâu- vân anh
- Mày đúng là vớ vẩn thật- duy bênh vân anh
Ở nhà minh, có 1 cảnh tưởng hết sức buồn cười
10 thằng vệ sĩ cao, to, đeo kính đen, xăm trổ chiến đấu với cô gái vừa sút 5 cân thịt
- Gọn ra- nó xong đến
- chị jay, không được, đại ca có lệnh- vệ sĩ
- Cút- nó chỉ tay
- không được chị jay- vệ sĩ cố ngăn cản nó
- được lắm, nói đi 1 lúc mà mấy tiếng, nó rút máy gọi cho minh
Dành cho em- hoàng tôn.................
- sao đây- minh
- bảo chúng nó thả tôi ra- nó hét
- cậu định đi đâu- minh
- đi đâu tôi phải trình báo với cậu???- nó
- ở nhà đi- minh
- chán lắm- nó
- ở nhà- minh
- cậu mà không thả, không bao giờ tôi thèm nhìn mặt cậu nữa- nó
- ừ ừ, cậu đi đi, chốc về sớm- minh sợ hãi
- tốt- nó cười thầm
- mở ra- nó gầm
- dạ vâng- vệ sĩ run
- tao đi về rồi mai chúng mày biết tay tao- nó giơ lắm đấm rồi lên xe đi luôn
- đại ca ơi anh hại bọn em rồi- bọn vệ sĩ than ngắn thả dài cũng lên xe đi luôn
- Đi đâu đây, ngồi ghế sofa được rồi- nó nheo mắt nhìn minh đang lôi nó đi xoành xoạch
- Nhảy lên- minh liếc mắt xuống cái cân ( t/g bó tay lun)
- Không.......Tôi không phải trẻ con- nó cáu, ai lại 16t rồi mà cứ bị ép cân
- Mau.........Không đừng trách- minh
- Không.....tôi không cân- nó kiên quyết
- Nhảy lên- Minh bế xốc người nó
- Thả ra- nó hét ầm
- Trật tự- minh
Nó im lặng không nhúc nhích mặc cho minh cân
- 1m75, nặng 55 cân............Quỳnh Anh gầy quá- minh nheo mắt
- SAo?- nó không tin nổi vào mắt mình
- Nhìn xuống- minh và nó cùng nhìn xuống
- ÔI trời ơi, sút 5 cân.............AAAAAAAAAAAAAAA- nó hét lớn
- Cậu làm gì mà sút nhiều thế- minh
- tôi có làm gì đâu.........vẫn ăn như mọi ngày mà- nó
- Còn nói, tại quân hết- minh
- sao lại tại quân?- nó
- đang yên đang lành, tự làm mình bị tai nạn rồi kéo luôn cả cậu vào, - minh
- cái này...........cái này............là tôi tự nguyện mà- nó
- Tại sao cậu phải thế chứ, cậu không biết lo cho sức khỏe của mình, hay cậu muốn tôi..................@$%$$%^^$$- Lại 1 bài thuyết trình bay ra tấn công vào lỗ tai nó
- Tôi biết , biết rồi- nó
- Đi thôi- minh
- đi đâu chứ?- nó
- Vào nhà bếp, tôi sẽ nấu cho cậu ắn- minh
- cậu biết nấu ?- nó
- Không - minh cáu
- Hả?- nó choáng
1 lúc sau
- Tại hạ thật khâm phục khâm phục đại nhân- trước mắt nó là bạt ngàn món ăn, sơn hào hải vị, màu sắc phong phú
- Ăn đi- minh đặt trước mặt nó
- cậu cứ để tôi tự nhiên- nó mặt nham nham nhở nhở
- được- minh
- cậu cũng ăn đi- nó
- tôi ăn rồi- minh
- vậy hả, không khách sáo nhá- nó bắt đầu gắp lia lịa, ăn như chớp, cái mồm không để 1 giây ngừng nghỉ
- hụ hụ hụ- nó sặc
- từ từ thôi...........tôi có giành ăn với cậu đâu- minh bay ra vuốt lưng nó
- nước....nước- nó
- đây..- minh mặt nhăn nhó
- cảm ơn- nó lại tiếp tục gắp gắp rồi lại gắp rồi
30 phút sau
- No quá- nó than
- Cậu lên tầng, ngủ hoặc chơi gì đó cũng được, đến tối thì về- minh
- không, chán lắm- nó than
- đợi tôi- minh rút máy ra gọi
Đừng về trễ- sơn tùng............
- em chào đại ca- đầu dây bên kia
- cử 10 thằng sang nhà tao- minh
- vâng
- này này............cậu đang làm cái quái gì thế- nó nhăn măt
- Không có lệnh của tôi. Cấm cậu được bước chân ra khỏi nhà- minh gằn
- cứ bước- nó ngang
- bước chặt chân- minh
- thách- nó gồng nên
- thôi được rồi, cậu ngồi đó đợi tôi về, 1 lúc thôi, lên phòng ngồi 1 lúc thôi, dù sao mới ăn no cũng không tốt cho sức khỏe mà -minh hết cách đành phải quay sang phương án khác
- được nhưng nhớ về sớm- nó đành chấp nhận vì để 1 ng như minh mà nịnh thì khó lắm
- tôi đi đây- minh thay bộ quần áo đen xì rồi nhảy lên chiếc xe mui trần đen ngòm đi luôn
Nhà hắn
- Ngồi tạm xuống đây nghỉ đi- duy dìu hắn xuống ghế sofa cao cấp ( ồ)
- ừ- hắn
- đỡ nhiều chưa- duy
- khỏe lắm...........yên tâm- hắn gồng tay lên cơ bắp rồi tự mãn ( bó tay)
- quỳnh anh đâu- vân anh
- ừ nhỉ, quỳnh anh đâu??????????/- duy
- đã bảo là cô ta về có việc bận rồi mà- hắn cáu
- không tin, vân anh gọi điện- vân anh
Ánh mắt ấy khiến trái tim run lạnh càng thêm bối rối,
Hãy nói hết những nghĩ suy trong lòng mình đi my boy,
Tell me now, tell me now,
Anh ơi em đây cũng đang mong chờ.
Ánh mắt lấp lánh sáng lên khi nhìn vào anh thôi đó,
Khẽ lén mái tóc rối đang bay nhẹ nhàng theo cơn gió,
Take It Slow, Take It Slow.
Nhưng sao em đây cứ đang mong chờ,
One, two, three, má em như nóng bừng,
cũng chỉ vì anh đó.
Từng nhịp từng nhịp chạm trái tim em.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Chậm lại thôi chứ đừng vội đâu
Em sẽ giữ mãi những phút giây, phút giây, phút giây.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Phút chốc bối rối, bỗng dưng anh nhẹ nhàng hôn lên má,
Con tim rung lên cứ đang nghẹn nhịp từng giây trôi qua,
Caught my eye, caught my eye.
Sao không gian yên tĩnh như ngừng lại.
Yeah!
Đừng vội ( Take It Slow) - LIME
- Alooooooooooooooooo- nó chán nản
- đang ở đâu đấy - vân anh
- nhà- nó
- tao tưởng m có việc bận- vân anh liếc sang quân
- vớ vẩn.- nó
- vào nhà quân đê- vân anh
- hả, quân về rồi à- nó
- vào đê, tao đang ở nhà quân- vân anh
- ừ ừ- nó nhanh vội phi thẳng xuống dưới nhà
- Đó , có bận gì đâu- vân anh
- Mày đúng là vớ vẩn thật- duy bênh vân anh
Ở nhà minh, có 1 cảnh tưởng hết sức buồn cười
10 thằng vệ sĩ cao, to, đeo kính đen, xăm trổ chiến đấu với cô gái vừa sút 5 cân thịt
- Gọn ra- nó xong đến
- chị jay, không được, đại ca có lệnh- vệ sĩ
- Cút- nó chỉ tay
- không được chị jay- vệ sĩ cố ngăn cản nó
- được lắm, nói đi 1 lúc mà mấy tiếng, nó rút máy gọi cho minh
Dành cho em- hoàng tôn.................
- sao đây- minh
- bảo chúng nó thả tôi ra- nó hét
- cậu định đi đâu- minh
- đi đâu tôi phải trình báo với cậu???- nó
- ở nhà đi- minh
- chán lắm- nó
- ở nhà- minh
- cậu mà không thả, không bao giờ tôi thèm nhìn mặt cậu nữa- nó
- ừ ừ, cậu đi đi, chốc về sớm- minh sợ hãi
- tốt- nó cười thầm
- mở ra- nó gầm
- dạ vâng- vệ sĩ run
- tao đi về rồi mai chúng mày biết tay tao- nó giơ lắm đấm rồi lên xe đi luôn
- đại ca ơi anh hại bọn em rồi- bọn vệ sĩ than ngắn thả dài cũng lên xe đi luôn
/96
|