* Có một người- Nhiều khi thấy đáng ghét kinh khủng.....nhưng xa nhau một tí là bản thân lại cảm thấy buồn* Có một người- Luôn chọc làm mình tức nhiều khi đến phát dồ.....rất giận nhưng lại rất mau lành...* Có một người- Lúc nào cũng muốn đánh cho một trận cho bõ tức.....nhưng lại không lỡ ra tay x-( x-(* Có một người vừa GHÉT lại vừa YÊU------------------------------------Tan học nó vội vã đeo balo lên vai nhanh như gió ra cổng trường, nó vui mừng vì không thấy hắn. Nó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ điểm trên đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn của nó.
Nó hít một hơi thật sâu, như hít sự tự do. Hắc.... hắc... Nó cảm thấy một tia bất ổn ở đây.
1s ... 2s .... 3s sau, nó quay lại - Có phải mình đang mơ không vậy làm sao hắn có thể ở đây nhanh như vậy Lớp 12* hôm nay ở lại để đài CCTV ( đài truyền hình trung
ương Trung Quốc) phỏng vấn sao giờ này hắn lại có mặt ở đây được .
- ''Chắc là mơ thôi... Haha, dạo này ngủ không đủ giấc nên thế'' - Nó lẩm bẩm, rồi lấy tay dụi mắt. Hắn vẫn đứng đó, hôm nay hắn mặc Áo sơ mi trắng của thương hiệu thời trang Eton Shirts sử dụng chất liệu cotton Ai Cập để may chiếc áo này, và các khuy áo đều được mạ kim cương lấp lánh với chiếc quần chiếc Jeans của hãng Levi’s.
Trông hắn rất giản dị nhưng lại phô bầy được vẻ lạnh lùng, đẹp đẽ và uy quyền.
Hắn tiến lại gần về phía nó, trong một phần nghìn của giây - nó hoảng loạn vội lấy balo che mặt chuẩn bị chạy trốn. Nó cũng không biết tại sao nó phải trốn hắn nữa. Như bản năng vậy cứ nhìn thấy hắn là nó chạy, chạy chốn khỏi phiền phức, rắc rối...
Chạy được vài bước nó nghe thấy giọng hắn.
- Cô chốn tôi được cả đời không. Cho cô 10s để đứng trước mặt tôi. ''- Giọng nói của hắn đầy quyền uy và sức hút.
Nó lấy hết dũng khí quay lại, dường như cả thế giới đang dừng lại chỉ mình nó bước lại gần hắn.
- ''Lên xe'' - Hắn ra lệnh rồi chỉ vào chiếc BMW X6 màu trắng.
Nó giờ như con thỏ trắng đứng trước mặt sói, sợ sệt ... Nó lập tức lên xe. Nhanh như tên bắn chiếc xe lao vào phía trước. Nó ngồi im trên xe của hắn, lấy hết dũng khí nó hỏi
- ''Anh muốn đưa tôi đi đâu?''
-'' Tôi có tên ? ''- Hắn bực mình nói.
-'' Tôi biết nhưng ANH PHONG này, hình như đường về nhà anh không phải đường này ?'' - nó nói
-'' Ừm'' - Hắn trả lời cộc lốc.
Nó không hỏi tiếp, nó biết dù có hỏi tiếp hắn cũng chẳng nói. Tính hắn là vậy lúc muốn tự khác nói, không muốn có cậy miệng hắn cũng không nói.
Xe dừng lại trước cửa nhà nó, ngạc nhiên quay ra nhìn hắn.
- ''Đến nơi rồi, xuống xe'' - Hắn nói
- ''Hihi anh tốt quá, làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về nha.'' - Nó cười rồi mở cửa xe đi xuống.
Hắn theo nó xuống xe nói : ''Vào lấy hành lý đi, tôi đợi ở đây.''
-'' What ...? Cái quái gì vậy...? Anh nói cái gì có lý đi ... Hành lý là sao..?'' - Nó bây giờ chẳng hiểu gì cả.
-''Cứ vào nhà rồi khác biết.''- Hắn nói
----------------------------------Nó cùng hắn vào nhà,..................
-''May quá 2 đứa về kịp ! Đồ đạc mẹ sắp gọn vào rồi, Lãnh Phong con trông chừng Tử Hy vài ngày cho cô nha. '' -Mẹ nó nói
- '' vâng.'' - Hắn lễ phép nói
Nó không hiểu chuyện này là sao, quay ra nói với mẹ
-'' Mẹ và tên đó biết nhau từ bao giờ vậy ? Mà con không chuyển đến nhà tiên biến thái đó ở đâu.'' - Nó nhìn hắn hậm hực nói
-'' Con bé này được nuông chiều quá sinh hư đấy mà, Lãnh phong hơn con 1 tuổi con phải gọi bằng anh rõ chưa !''
-'' Con biết rồi. Nhưng bố mẹ vứt con ở nhà tên đó..... à... nhà anh Lãnh Phong mà đi đâu.'' - Nó nói như oán trách
-''À, đấy sít quên mất chuyện này, Ông nội con ốm nặng bố mẹ phải về chăm sóc ông. Con còn phải đi học không về đó được lên ở tạm nhà Lãnh Phong một tháng
nha con. '' - Mẹ nó nhẹ nhàng nói.
-''Vâng, hay con ở nhà một mình cũng được không cần chuyển vào nhà anh Lãnh đâu mẹ.'' - nó nói
-'' Con gái con đứa ở nhà một mình bố mẹ không yên tâm. Lãnh Phong là học sinh cũ của mẹ hồi mẹ đi thực tập tại Pháp, nó rất chu đáo mẹ tin Lãnh Phong sẽ chăm sóc tốt cho con.'' - Mẹ nó giọng dứt khoát
Nó đang định nói tiếp thì hắn lên tiếng : - '' Cảm ơn cô đã tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Hy.''
--------------------
Tâm sự của tác giả:
Mong mọi người cho nhận xét
*----Jung hyo seo------------------------------------------------------------------
Nó hít một hơi thật sâu, như hít sự tự do. Hắc.... hắc... Nó cảm thấy một tia bất ổn ở đây.
1s ... 2s .... 3s sau, nó quay lại - Có phải mình đang mơ không vậy làm sao hắn có thể ở đây nhanh như vậy Lớp 12* hôm nay ở lại để đài CCTV ( đài truyền hình trung
ương Trung Quốc) phỏng vấn sao giờ này hắn lại có mặt ở đây được .
- ''Chắc là mơ thôi... Haha, dạo này ngủ không đủ giấc nên thế'' - Nó lẩm bẩm, rồi lấy tay dụi mắt. Hắn vẫn đứng đó, hôm nay hắn mặc Áo sơ mi trắng của thương hiệu thời trang Eton Shirts sử dụng chất liệu cotton Ai Cập để may chiếc áo này, và các khuy áo đều được mạ kim cương lấp lánh với chiếc quần chiếc Jeans của hãng Levi’s.
Trông hắn rất giản dị nhưng lại phô bầy được vẻ lạnh lùng, đẹp đẽ và uy quyền.
Hắn tiến lại gần về phía nó, trong một phần nghìn của giây - nó hoảng loạn vội lấy balo che mặt chuẩn bị chạy trốn. Nó cũng không biết tại sao nó phải trốn hắn nữa. Như bản năng vậy cứ nhìn thấy hắn là nó chạy, chạy chốn khỏi phiền phức, rắc rối...
Chạy được vài bước nó nghe thấy giọng hắn.
- Cô chốn tôi được cả đời không. Cho cô 10s để đứng trước mặt tôi. ''- Giọng nói của hắn đầy quyền uy và sức hút.
Nó lấy hết dũng khí quay lại, dường như cả thế giới đang dừng lại chỉ mình nó bước lại gần hắn.
- ''Lên xe'' - Hắn ra lệnh rồi chỉ vào chiếc BMW X6 màu trắng.
Nó giờ như con thỏ trắng đứng trước mặt sói, sợ sệt ... Nó lập tức lên xe. Nhanh như tên bắn chiếc xe lao vào phía trước. Nó ngồi im trên xe của hắn, lấy hết dũng khí nó hỏi
- ''Anh muốn đưa tôi đi đâu?''
-'' Tôi có tên ? ''- Hắn bực mình nói.
-'' Tôi biết nhưng ANH PHONG này, hình như đường về nhà anh không phải đường này ?'' - nó nói
-'' Ừm'' - Hắn trả lời cộc lốc.
Nó không hỏi tiếp, nó biết dù có hỏi tiếp hắn cũng chẳng nói. Tính hắn là vậy lúc muốn tự khác nói, không muốn có cậy miệng hắn cũng không nói.
Xe dừng lại trước cửa nhà nó, ngạc nhiên quay ra nhìn hắn.
- ''Đến nơi rồi, xuống xe'' - Hắn nói
- ''Hihi anh tốt quá, làm phiền anh rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về nha.'' - Nó cười rồi mở cửa xe đi xuống.
Hắn theo nó xuống xe nói : ''Vào lấy hành lý đi, tôi đợi ở đây.''
-'' What ...? Cái quái gì vậy...? Anh nói cái gì có lý đi ... Hành lý là sao..?'' - Nó bây giờ chẳng hiểu gì cả.
-''Cứ vào nhà rồi khác biết.''- Hắn nói
----------------------------------Nó cùng hắn vào nhà,..................
-''May quá 2 đứa về kịp ! Đồ đạc mẹ sắp gọn vào rồi, Lãnh Phong con trông chừng Tử Hy vài ngày cho cô nha. '' -Mẹ nó nói
- '' vâng.'' - Hắn lễ phép nói
Nó không hiểu chuyện này là sao, quay ra nói với mẹ
-'' Mẹ và tên đó biết nhau từ bao giờ vậy ? Mà con không chuyển đến nhà tiên biến thái đó ở đâu.'' - Nó nhìn hắn hậm hực nói
-'' Con bé này được nuông chiều quá sinh hư đấy mà, Lãnh phong hơn con 1 tuổi con phải gọi bằng anh rõ chưa !''
-'' Con biết rồi. Nhưng bố mẹ vứt con ở nhà tên đó..... à... nhà anh Lãnh Phong mà đi đâu.'' - Nó nói như oán trách
-''À, đấy sít quên mất chuyện này, Ông nội con ốm nặng bố mẹ phải về chăm sóc ông. Con còn phải đi học không về đó được lên ở tạm nhà Lãnh Phong một tháng
nha con. '' - Mẹ nó nhẹ nhàng nói.
-''Vâng, hay con ở nhà một mình cũng được không cần chuyển vào nhà anh Lãnh đâu mẹ.'' - nó nói
-'' Con gái con đứa ở nhà một mình bố mẹ không yên tâm. Lãnh Phong là học sinh cũ của mẹ hồi mẹ đi thực tập tại Pháp, nó rất chu đáo mẹ tin Lãnh Phong sẽ chăm sóc tốt cho con.'' - Mẹ nó giọng dứt khoát
Nó đang định nói tiếp thì hắn lên tiếng : - '' Cảm ơn cô đã tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Hy.''
--------------------
Tâm sự của tác giả:
Mong mọi người cho nhận xét
*----Jung hyo seo------------------------------------------------------------------
/20
|