Chương 48
Tôi không biết Hà Vũ đang suy nghĩ những gì, chỉ cảm giác trong lòng cô ta ẩn chứa rất nhiều tâm sự, giống như tôi hiện tại. Sau cái buổi chiều chúng tôi cùng đi ra cánh đồng đó, tôi nhận thấy hình như có cái gì đó đã thay đổi. Nhưng Vũ vẫn đối xử với tôi như bình thường, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngọc đôi khi vẫn gọi điện cho tôi, nhưng vì gần đây trong đầu phải lo lắng rất nhiều chuyện, hoặc có lẽ bởi vì cô bé chính là nguyên nhân mâu thuẫn giữa tôi và cô nhóc phiền phức kia, nên tôi không thiết tha nghe điện thoại cho lắm. Có lẽ là vì thấy được thái độ không nhiệt tình của tôi, sau đó Ngọc cũng ít gọi hẳn. Ngược lại mấy hôm nay ba tôi lại liên tục gọi bảo tôi Giao thừa phải về nhà. Tôi từ chối hết mấy lần, thật không muốn về cái nhà đó chút nào. Cuối cùng thì ông cũng nhượng bộ, nhưng mùng 1 vẫn phải về nhà, đó là điều khó tránh khỏi.
Ngày mai cũng đã là Giao thừa rồi. Hôm qua Hà Vũ có nói sẽ sang giúp tôi quét tước, dọn dẹp nhà cửa. Chắc giờ này cô ta cũng sắp đến, tôi đang định đi chuẩn bị số thứ cần thiết, thì nghe thấy tiếng con chó nhà bên cạnh sủa inh ỏi, tiếp đó nghe thấy một tiếng "bịch" phát ra từ sân nhà mình. Tôi giật mình chạy ra ngoài, liền thấy một người mặc áo thun đen, quần shorts đen, đội nón cũng màu đen, nói chung là cả người mặc đồ đen đang ngang nhiên tiến vào nhà mình. Tôi bất đắc dĩ liếc mắt về cánh cửa vẫn đang khoá, lại nhìn cái người ngồi trên ghế sofa thản nhiên rót nước uống, khẽ thở dài một cái.
-Cũng không phải là ăn trộm, cậu cứ leo cổng nhà tôi làm gì?
-Đợi cậu lâu lắm. Như thế này nhanh hơn nhiều.
Tôi vò đầu, cũng bước tới ghế ngồi xuống. Hà Vũ bộ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh dò xét một hồi lâu, rồi mới quay sang hỏi tôi:
-Bao lâu rồi cậu chưa dọn nhà?
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ: lúc mua nhà là đầu năm học, cũng đã hơn năm tháng, mà từ lúc đó đến nay chưa có dọn lần nào.
-Hơn năm tháng rồi.-tôi cẩn thận trả lời.
May mắn là mặc dù tôi không phải người sống ngăn nắp gọn gàng, nhưng cũng không đến mức bê bối, cho nên căn nhà hiện tại cũng không đến nỗi nào. Chỉ là nhìn Hà Vũ có vẻ không hài lòng cho lắm, nói đúng hơn là khuôn mặt cô ta rất bất mãn.
-Hừ, năm tháng? Ít nhất mỗi tháng cậu cũng nên tổng vệ sinh một lần chứ. Vậy cậu có lau nhà mỗi ngày không?
Tôi gật đầu, lúc này Vũ mới thôi săm soi cái sàn nhà. Sau đó cô ta tiếp tục nhìn quét sang trần nhà và cửa sổ, nhíu mày mở miệng sai bảo:
-Cậu đem mấy cái rèm treo cửa gỡ xuống hết đi. Chúng ta đem đi giặt hết.
Tôi nhanh nhẹn tháo hết mấy tấm màn treo xuống, ngắm nghía chúng một hồi rồi thở dài. Mấy tấm vải này đã bẩn đến mức muốn ngả sang màu đen cả rồi. Nhà tôi vốn không có máy giặt. Bây giờ phải tự giặt tay mấy cái này, tôi bỗng thấy hận vì nhà mình nhiều cửa sổ như vậy.
-Cậu cứ để đó lát tôi giặt, còn cậu đi tìm cái ghế nào cao cao một chút leo lên lau trần nhà đi, à, cả quạt trần nữa. Bụi đóng dày quá.
Tôi bỏ mấy cái màn vào trong thau để vào một góc, nhanh chóng vào phòng mình lấy ghế. Hà Vũ chuẩn bị sẵn xô nước sạch và giẻ lau. Tôi đứng trên ghế lau trần nhà trước, được một lúc lại đưa giẻ xuống cho người bên dưới xả nước, sau đó lại đưa lên cho tôi. Cả hai ăn ý khó tả. Chừng nửa tiếng thì lau xong, lưng áo chúng tôi cũng đã sớm ướt đẫm. Ngượng ngùng nhìn nhau một lát, Vũ bảo tôi đem mấy cái quạt máy trong nhà xuống, còn cô ta thì đi giặt màn. Hai người, mỗi người chiếm một góc sàn nước, người giặt đồ, người rửa cánh quạt, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
*********************
-Ngày mai cậu có đi đâu không?
Tôi thở dài, lắc đầu nói "không", cô ta ngạc nhiên tròn mắt quay qua tôi hỏi:
-Thật sao? Cậu không tính về nhà ba cậu sao?
Tôi lại lắc đầu, Vũ ngừng tay nhìn tôi một lát rồi nói:
-Vậy cậu định làm gì? Chẳng lẽ nằm ở nhà cả ngày?
Tôi không trả lời. Sau vài giây im lặng, cô nhóc đi lấy một cái thau sạch bỏ mấy cái màn đã giặt xong vào, rửa tay lau khô kĩ càng rồi mới nhìn đến tôi nãy giờ vẫn lù lù một góc:
-Nếu vậy thì cậu qua đón Giao thừa với gia đình tôi đi. Ba tôi sẽ không ngại đâu,ông ấy thật sự rất dễ tính.
Qua nhà Hà Vũ sao? Như vậy không biết có kì cục lắm không. Đúng ra thì tôi nên từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt tha thiết của người nào đó, hai chữ "không cần" sắp ra khỏi miệng cũng bị nuốt ngược trở về. Hơn nữa, nghĩ đến cảnh ngày mai mình phải ở nhà ngồi trên ghế cô đơn ôm gối cắn, liền cảm thấy thật bi thảm. Cuối cùng tôi đành cắn răng phun ra một chữ "ừ".
Hà Vũ hài lòng, xoa đầu tôi như đang vuốt ve con cún, miệng cười khanh khách. Cơ mặt tôi khẽ run rẩy, nhưng không nói gì, tiếp tục cắm đầu rửa quạt. Cô nhóc kia chọc phá tôi đủ, liền tung tăng chạy vào phòng tôi mang dra giường và mấy cái bao gối ra ngồi tiếp tục giặt.
Một lát sau, chúng tôi ra ngoài sân vừa phơi đồ vừa đùa giỡn. Sau đó nữa, tôi phải hì hục lau cửa kính, lại gỡ mạng nhện quét bụi ở trên tường, Vũ nhàn nhã lau bụi trên tủ, bàn ghế, các vật dụng, đồ trang trí, sắp xếp dọn dẹp. Rồi phải lau sàn nhà lại lần cuối cùng mới miễn cưỡng xem như xong, cũng đã gần hai giờ. Chợt nhớ ra lúc trưa cả hai còn chưa có ăn gì.
-Hôm nay phải cám ơn cậu nhiều. Tôi mời cậu ăn một bữa.
Hà Vũ ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi vươn vai duỗi ta duỗi chân, lười biếng nói với tôi:
-Để chiều đi. Giờ tôi muốn ngủ.
Nói xong người kia nhanh chóng khép mắt nằm xuống sofa. Tôi nhìn một lát, cũng bước tới cái ghế dài khác, đánh một giấc.
Đúng là nên nghỉ ngơi trước.
***********************
Tôi không biết Hà Vũ đang suy nghĩ những gì, chỉ cảm giác trong lòng cô ta ẩn chứa rất nhiều tâm sự, giống như tôi hiện tại. Sau cái buổi chiều chúng tôi cùng đi ra cánh đồng đó, tôi nhận thấy hình như có cái gì đó đã thay đổi. Nhưng Vũ vẫn đối xử với tôi như bình thường, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngọc đôi khi vẫn gọi điện cho tôi, nhưng vì gần đây trong đầu phải lo lắng rất nhiều chuyện, hoặc có lẽ bởi vì cô bé chính là nguyên nhân mâu thuẫn giữa tôi và cô nhóc phiền phức kia, nên tôi không thiết tha nghe điện thoại cho lắm. Có lẽ là vì thấy được thái độ không nhiệt tình của tôi, sau đó Ngọc cũng ít gọi hẳn. Ngược lại mấy hôm nay ba tôi lại liên tục gọi bảo tôi Giao thừa phải về nhà. Tôi từ chối hết mấy lần, thật không muốn về cái nhà đó chút nào. Cuối cùng thì ông cũng nhượng bộ, nhưng mùng 1 vẫn phải về nhà, đó là điều khó tránh khỏi.
Ngày mai cũng đã là Giao thừa rồi. Hôm qua Hà Vũ có nói sẽ sang giúp tôi quét tước, dọn dẹp nhà cửa. Chắc giờ này cô ta cũng sắp đến, tôi đang định đi chuẩn bị số thứ cần thiết, thì nghe thấy tiếng con chó nhà bên cạnh sủa inh ỏi, tiếp đó nghe thấy một tiếng "bịch" phát ra từ sân nhà mình. Tôi giật mình chạy ra ngoài, liền thấy một người mặc áo thun đen, quần shorts đen, đội nón cũng màu đen, nói chung là cả người mặc đồ đen đang ngang nhiên tiến vào nhà mình. Tôi bất đắc dĩ liếc mắt về cánh cửa vẫn đang khoá, lại nhìn cái người ngồi trên ghế sofa thản nhiên rót nước uống, khẽ thở dài một cái.
-Cũng không phải là ăn trộm, cậu cứ leo cổng nhà tôi làm gì?
-Đợi cậu lâu lắm. Như thế này nhanh hơn nhiều.
Tôi vò đầu, cũng bước tới ghế ngồi xuống. Hà Vũ bộ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh dò xét một hồi lâu, rồi mới quay sang hỏi tôi:
-Bao lâu rồi cậu chưa dọn nhà?
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ: lúc mua nhà là đầu năm học, cũng đã hơn năm tháng, mà từ lúc đó đến nay chưa có dọn lần nào.
-Hơn năm tháng rồi.-tôi cẩn thận trả lời.
May mắn là mặc dù tôi không phải người sống ngăn nắp gọn gàng, nhưng cũng không đến mức bê bối, cho nên căn nhà hiện tại cũng không đến nỗi nào. Chỉ là nhìn Hà Vũ có vẻ không hài lòng cho lắm, nói đúng hơn là khuôn mặt cô ta rất bất mãn.
-Hừ, năm tháng? Ít nhất mỗi tháng cậu cũng nên tổng vệ sinh một lần chứ. Vậy cậu có lau nhà mỗi ngày không?
Tôi gật đầu, lúc này Vũ mới thôi săm soi cái sàn nhà. Sau đó cô ta tiếp tục nhìn quét sang trần nhà và cửa sổ, nhíu mày mở miệng sai bảo:
-Cậu đem mấy cái rèm treo cửa gỡ xuống hết đi. Chúng ta đem đi giặt hết.
Tôi nhanh nhẹn tháo hết mấy tấm màn treo xuống, ngắm nghía chúng một hồi rồi thở dài. Mấy tấm vải này đã bẩn đến mức muốn ngả sang màu đen cả rồi. Nhà tôi vốn không có máy giặt. Bây giờ phải tự giặt tay mấy cái này, tôi bỗng thấy hận vì nhà mình nhiều cửa sổ như vậy.
-Cậu cứ để đó lát tôi giặt, còn cậu đi tìm cái ghế nào cao cao một chút leo lên lau trần nhà đi, à, cả quạt trần nữa. Bụi đóng dày quá.
Tôi bỏ mấy cái màn vào trong thau để vào một góc, nhanh chóng vào phòng mình lấy ghế. Hà Vũ chuẩn bị sẵn xô nước sạch và giẻ lau. Tôi đứng trên ghế lau trần nhà trước, được một lúc lại đưa giẻ xuống cho người bên dưới xả nước, sau đó lại đưa lên cho tôi. Cả hai ăn ý khó tả. Chừng nửa tiếng thì lau xong, lưng áo chúng tôi cũng đã sớm ướt đẫm. Ngượng ngùng nhìn nhau một lát, Vũ bảo tôi đem mấy cái quạt máy trong nhà xuống, còn cô ta thì đi giặt màn. Hai người, mỗi người chiếm một góc sàn nước, người giặt đồ, người rửa cánh quạt, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
*********************
-Ngày mai cậu có đi đâu không?
Tôi thở dài, lắc đầu nói "không", cô ta ngạc nhiên tròn mắt quay qua tôi hỏi:
-Thật sao? Cậu không tính về nhà ba cậu sao?
Tôi lại lắc đầu, Vũ ngừng tay nhìn tôi một lát rồi nói:
-Vậy cậu định làm gì? Chẳng lẽ nằm ở nhà cả ngày?
Tôi không trả lời. Sau vài giây im lặng, cô nhóc đi lấy một cái thau sạch bỏ mấy cái màn đã giặt xong vào, rửa tay lau khô kĩ càng rồi mới nhìn đến tôi nãy giờ vẫn lù lù một góc:
-Nếu vậy thì cậu qua đón Giao thừa với gia đình tôi đi. Ba tôi sẽ không ngại đâu,ông ấy thật sự rất dễ tính.
Qua nhà Hà Vũ sao? Như vậy không biết có kì cục lắm không. Đúng ra thì tôi nên từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt tha thiết của người nào đó, hai chữ "không cần" sắp ra khỏi miệng cũng bị nuốt ngược trở về. Hơn nữa, nghĩ đến cảnh ngày mai mình phải ở nhà ngồi trên ghế cô đơn ôm gối cắn, liền cảm thấy thật bi thảm. Cuối cùng tôi đành cắn răng phun ra một chữ "ừ".
Hà Vũ hài lòng, xoa đầu tôi như đang vuốt ve con cún, miệng cười khanh khách. Cơ mặt tôi khẽ run rẩy, nhưng không nói gì, tiếp tục cắm đầu rửa quạt. Cô nhóc kia chọc phá tôi đủ, liền tung tăng chạy vào phòng tôi mang dra giường và mấy cái bao gối ra ngồi tiếp tục giặt.
Một lát sau, chúng tôi ra ngoài sân vừa phơi đồ vừa đùa giỡn. Sau đó nữa, tôi phải hì hục lau cửa kính, lại gỡ mạng nhện quét bụi ở trên tường, Vũ nhàn nhã lau bụi trên tủ, bàn ghế, các vật dụng, đồ trang trí, sắp xếp dọn dẹp. Rồi phải lau sàn nhà lại lần cuối cùng mới miễn cưỡng xem như xong, cũng đã gần hai giờ. Chợt nhớ ra lúc trưa cả hai còn chưa có ăn gì.
-Hôm nay phải cám ơn cậu nhiều. Tôi mời cậu ăn một bữa.
Hà Vũ ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi vươn vai duỗi ta duỗi chân, lười biếng nói với tôi:
-Để chiều đi. Giờ tôi muốn ngủ.
Nói xong người kia nhanh chóng khép mắt nằm xuống sofa. Tôi nhìn một lát, cũng bước tới cái ghế dài khác, đánh một giấc.
Đúng là nên nghỉ ngơi trước.
***********************
/88
|