Chương 20
Ngày hôm nay mọi chuyện diễn ra có lẽ rất bình yên, rất trôi chảy…
Nhưng mọi chuyện càng bình yên, càng trôi chảy thì càng làm người ta nhớ đến câu: im lặng trước cơn bão.
Quả thật, chiều hôm đó cô Thư dạy Hóa tự dưng nổi hứng cho làm bài kiểm tra 15’ không báo trước, đề thì cho trên trời. Đã vậy, chiều nay vốn dĩ là tiết sửa bài tập nên tôi ỷ lại không ôn bài. Càng đáng buồn hơn là, cả ngày hôm nay Hà Vũ không nói lời nào với tôi. Thỉnh thoảng tôi có hỏi vài thứ linh tinh thì cô ta chỉ trả lời cho có lệ. Cho nên sẽ không có ai chỉ bài cho tôi.
Nộp bài xong, tôi thở dài. Bài này xem như hỏng rồi. Liếc mắt qua bên phải, thấy Vũ vẫn đang ngồi ngẩn ra ở đó. Bài không biết cô ta có làm được không, Mà nãy giờ Vũ đang lâ, vào trạng thái mơ mơ màng màng. Chẳng lẽ vẫn đang buồn?
Nghĩ đến đó, tôi lấy cây bút bi chạm nhẹ vào tay người kia. Một lần, không có phản ứng, hai lần, không phản ứng, ba lần, chẳng để ý. Tôi bực mình đập bàn một cái thật mạnh, nguyên một lớp quay lại nhìn mình, tên Sang bàn trên chép miệng nói:
-Cậu đừng giận, còn có nhiều cơ hội gỡ điểm mà. Mấy bài sau làm tốt là được.
Đây không phải là vấn đề điểm số được chứ? Tôi ảo nảo thu tay, liếc sang bên cạnh thấy Hà Vũ nhìn mình với ánh mắt dò xét, tôi thật sự rất buồn bực. Gục đầu xuống bàn, tôi định ngủ một giấc thì cảm thấy ai đó đang nắm tay mình kéo kéo. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vũ nhìn tôi, ánh mắt hình như đang thương hại mình, tôi đang định mở miệng mắng người thì cô ta đã vội nói:
-Sao thế? Cậu làm bài không được à?
Không phải vấn đề đó được không? Tôi rầu rĩ trả lời:
-Không có gì. Để tôi đi ngủ.
Khoan đã. Cậu đừng có buồn. Đừng lo mà. Tôi sẽ giúp cậu ôn bài.
Hình như tình thế đảo ngược thì phải? Tôi đang định an ủi cô ta cơ mà. Sao lại trở thàng người ta an ủi mình thế này? Tôi lắc đầu, nhìn cô ta một chút, không có gì bất thường.
-Dạo này cậu bị sao vậy?
Hà Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, vẻ như không hiểu gì.
-Cậu rất lạ.
Cô ta vẻ mặt hơi mất tự nhiên, đưa tay vuốt mấy sợi tóc mái lòe xòe trên trán qua một bên, quay mặt sang hướng khác, vài giây sau mới nhẹ nhàng hỏi:
-Thấy rõ vậy sao?
Tôi gật đầu . Hà Vũ ngược lại mỉm cười, cười rất tươi, làm tôi ngây ngẩn một hồi.
-Tôi có thể cho rằng cậu đang quan tâm tôi không?
Tôi giật mình, nhìn lại khuôn mặt đang tươi cười như hoa kia. Tôi giơ tay cốc vào đầu cô ta một cái. Người kia la lên một tiếng, trừng mắt hung dữ nhìn tôi. Dĩ nhiên là tôi không sợ, tiếp tục cốc cho cô ta thêm mấy cái. Vũ cũng xông vào đánh lại tôi, sau đó cười ha ha rất hả hê. Tôi trợn mắt nhìn một hồi, cũng lắc đầu bật cười. Nhất thời nhìn lại, thấy mình lại trở thành trung tâm của mọi người lần hai.
Rầm…rầm…
-Nhìn gì mà nhìn, làm chuyện của mấy người đi.-Hà Vũ dừng lại thì tất cả mọi người cũng đã quay mặt đi, cìn có vài người len lén nhìn về phía này, bị cô ta trừng mặt vội giả ngu quay lên. Cô gái này đúng là làm cho người ta hoảng sợ mà. Tôi tự dưng cảm thấy ai đó kéo áo mình:
-Lát chở tui đi chơi nha.
-Không.- chân tôi tới giờ vẫn còn nhức
-Pleaseeeeeee. Đi đi mà. Nha.
Cô ta kéo dài giọng khiến tui rùng cả mình, lại thấy Sang hình như càng ngày càng nhích lỗ tai kề sát bàn chúng tôi. Lớp này quả đúng là nhiều chuyện mà! Cả con trai lẫn con gái.
-Đi đi mà.-người kia vẫn lải nhải bên tai tôi
-Muốn đi chơi hà người yêu. Để tôi chở cho. Đưa đón trọn gói luôn.-Sang quay xuống
Bốp!
Cô nhóc không nói gì lấy cuốn sách đập thẳng vào mặt tên vô duyên đó. Trong lòng tôi âm thầm hả hê.
-Biến.-cô ta rít qua kẽ răng
-Người yêu, sao em nhẫn tâm với anh quá vậy?
-Đừng có cản trở chuyện tốt của tui. Quay lên.
Sang ấm ức quay lên. Còn Vũ quay qua nhìn tôi đổi thái độ nhanh chóng:
-Đi đi nha.
-……..
-Đi với tui đi. Tui đang buồn lắm. Tôi muốn đi với cậu. Nếu không tôi rất cô đơn…
-…………-quả thất con người ai cũng tò mò. Tôi cũng vậy.
-Nha, nha.-dùng vẻ mặt cún con nhìn tôi. Sao lại dễ thương thế kia chứ?
Tôi biết con nhỏ này sẽ không cho người ta cơ hội để từ chối. Nhất là người hiền lành như tôi làm sao có thể phản kháng được chứ?
Ngày hôm nay mọi chuyện diễn ra có lẽ rất bình yên, rất trôi chảy…
Nhưng mọi chuyện càng bình yên, càng trôi chảy thì càng làm người ta nhớ đến câu: im lặng trước cơn bão.
Quả thật, chiều hôm đó cô Thư dạy Hóa tự dưng nổi hứng cho làm bài kiểm tra 15’ không báo trước, đề thì cho trên trời. Đã vậy, chiều nay vốn dĩ là tiết sửa bài tập nên tôi ỷ lại không ôn bài. Càng đáng buồn hơn là, cả ngày hôm nay Hà Vũ không nói lời nào với tôi. Thỉnh thoảng tôi có hỏi vài thứ linh tinh thì cô ta chỉ trả lời cho có lệ. Cho nên sẽ không có ai chỉ bài cho tôi.
Nộp bài xong, tôi thở dài. Bài này xem như hỏng rồi. Liếc mắt qua bên phải, thấy Vũ vẫn đang ngồi ngẩn ra ở đó. Bài không biết cô ta có làm được không, Mà nãy giờ Vũ đang lâ, vào trạng thái mơ mơ màng màng. Chẳng lẽ vẫn đang buồn?
Nghĩ đến đó, tôi lấy cây bút bi chạm nhẹ vào tay người kia. Một lần, không có phản ứng, hai lần, không phản ứng, ba lần, chẳng để ý. Tôi bực mình đập bàn một cái thật mạnh, nguyên một lớp quay lại nhìn mình, tên Sang bàn trên chép miệng nói:
-Cậu đừng giận, còn có nhiều cơ hội gỡ điểm mà. Mấy bài sau làm tốt là được.
Đây không phải là vấn đề điểm số được chứ? Tôi ảo nảo thu tay, liếc sang bên cạnh thấy Hà Vũ nhìn mình với ánh mắt dò xét, tôi thật sự rất buồn bực. Gục đầu xuống bàn, tôi định ngủ một giấc thì cảm thấy ai đó đang nắm tay mình kéo kéo. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vũ nhìn tôi, ánh mắt hình như đang thương hại mình, tôi đang định mở miệng mắng người thì cô ta đã vội nói:
-Sao thế? Cậu làm bài không được à?
Không phải vấn đề đó được không? Tôi rầu rĩ trả lời:
-Không có gì. Để tôi đi ngủ.
Khoan đã. Cậu đừng có buồn. Đừng lo mà. Tôi sẽ giúp cậu ôn bài.
Hình như tình thế đảo ngược thì phải? Tôi đang định an ủi cô ta cơ mà. Sao lại trở thàng người ta an ủi mình thế này? Tôi lắc đầu, nhìn cô ta một chút, không có gì bất thường.
-Dạo này cậu bị sao vậy?
Hà Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, vẻ như không hiểu gì.
-Cậu rất lạ.
Cô ta vẻ mặt hơi mất tự nhiên, đưa tay vuốt mấy sợi tóc mái lòe xòe trên trán qua một bên, quay mặt sang hướng khác, vài giây sau mới nhẹ nhàng hỏi:
-Thấy rõ vậy sao?
Tôi gật đầu . Hà Vũ ngược lại mỉm cười, cười rất tươi, làm tôi ngây ngẩn một hồi.
-Tôi có thể cho rằng cậu đang quan tâm tôi không?
Tôi giật mình, nhìn lại khuôn mặt đang tươi cười như hoa kia. Tôi giơ tay cốc vào đầu cô ta một cái. Người kia la lên một tiếng, trừng mắt hung dữ nhìn tôi. Dĩ nhiên là tôi không sợ, tiếp tục cốc cho cô ta thêm mấy cái. Vũ cũng xông vào đánh lại tôi, sau đó cười ha ha rất hả hê. Tôi trợn mắt nhìn một hồi, cũng lắc đầu bật cười. Nhất thời nhìn lại, thấy mình lại trở thành trung tâm của mọi người lần hai.
Rầm…rầm…
-Nhìn gì mà nhìn, làm chuyện của mấy người đi.-Hà Vũ dừng lại thì tất cả mọi người cũng đã quay mặt đi, cìn có vài người len lén nhìn về phía này, bị cô ta trừng mặt vội giả ngu quay lên. Cô gái này đúng là làm cho người ta hoảng sợ mà. Tôi tự dưng cảm thấy ai đó kéo áo mình:
-Lát chở tui đi chơi nha.
-Không.- chân tôi tới giờ vẫn còn nhức
-Pleaseeeeeee. Đi đi mà. Nha.
Cô ta kéo dài giọng khiến tui rùng cả mình, lại thấy Sang hình như càng ngày càng nhích lỗ tai kề sát bàn chúng tôi. Lớp này quả đúng là nhiều chuyện mà! Cả con trai lẫn con gái.
-Đi đi mà.-người kia vẫn lải nhải bên tai tôi
-Muốn đi chơi hà người yêu. Để tôi chở cho. Đưa đón trọn gói luôn.-Sang quay xuống
Bốp!
Cô nhóc không nói gì lấy cuốn sách đập thẳng vào mặt tên vô duyên đó. Trong lòng tôi âm thầm hả hê.
-Biến.-cô ta rít qua kẽ răng
-Người yêu, sao em nhẫn tâm với anh quá vậy?
-Đừng có cản trở chuyện tốt của tui. Quay lên.
Sang ấm ức quay lên. Còn Vũ quay qua nhìn tôi đổi thái độ nhanh chóng:
-Đi đi nha.
-……..
-Đi với tui đi. Tui đang buồn lắm. Tôi muốn đi với cậu. Nếu không tôi rất cô đơn…
-…………-quả thất con người ai cũng tò mò. Tôi cũng vậy.
-Nha, nha.-dùng vẻ mặt cún con nhìn tôi. Sao lại dễ thương thế kia chứ?
Tôi biết con nhỏ này sẽ không cho người ta cơ hội để từ chối. Nhất là người hiền lành như tôi làm sao có thể phản kháng được chứ?
/88
|