Rồi một tuần sau, khi từ bệnh viện trở về....
Tôi trở về nhà. Nhìn căn nhà...tôi buồn biết bao. Trong ngôi nhà này bây giờ đã không còn tiếng cười, sự hạnh phúc nữa, mà thay vào đó là 1 sự lạnh lẽo...lạnh lẽo đến lạ thường. Giờ nhìn lại mọi thứ trong nhà, lòng tôi đau xót...nhất là bây giờ...khi xuất hiện thêm...cái bàn thờ...có hình của ba mẹ và ông bà nữa. Đau...lòng tôi đang rất đau. Buồn...giờ tôi thật là buồn. Và nỗi buồn đó càng ngày càng dâng trào trong con người bé nhỏ như tôi.
Tôi đến trường với 1 tâm trạng không tốt và đó là điều tất nhiên. Không lẽ, tôi lại cười nói. Nều thế chắc chắn người ta sẽ nói tôi không được bình thường và sẽ đưa tôi đến Biên Hoà mất. Trên đầu tôi bây giờ là cả 1 đám mây u ám thiệt là to.híc híc. Khổ thân mình quá. Có lẽ tôi đã không còn là Nhí của ngày thường nữa rồi. Tôi nhìn mọi thứ bằng ánh mắt...hận thù. Tôi hận tất cả. Cả ông trời nữa, tại sao tôi lại bất hạnh như vậy.
Vào lớp học, mọi người quấn quít lấy tôi. Nhưng rồi dần dần...tản đi hết. Bởi vì...ánh mắt đáng sợ của tôi. Rồi cũng vì thế tôi trở thành tâm điểm của nhiều cuộc bàn tán trong lớp. Có vẻ, mọi người đã biết hết chuyện của tôi rồi. Mãi đến khi vào tiết học, mọi người mới chịu im lặng.
Vừa mới bước vào lớp, thấy tôi, cô giáo đã chạy đến ngay, nhìn tôi bằng ánh mắt...thương hại. Ai biểu tôi là con cưng của cô cơ chứ...Híc híc.
- Ôi, LyLy, em đã đi học rồi à? Em có sao không thế? Cô và mọi người lo lắng cho em lắm. Em đi học vầy là cô đã vui lắm rồi. - Cô nói luôn 1 tràng khiến tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
- Em không sao hết, cô đừng lo. - Tôi trả lời ngắn gọn, phớt lờ những câu hỏi rắc rối của cô ấy.
- Ừ, em không sao là tốt rồi. (người đâu mà dễ tin thế nhỉ. Làm sao mà không bị sao được chứ. À, mà cô báo cho cả lớp 1 tin mừng nhé....- Cô bỏ dở câu nói chỉ để cho mọi người im lặng. Nhưng quả đúng thật, chỉ 1 lúc không lâu sau, mọi người im phăng phắc không 1 tiếng động. Chỉ chờ có thế cô mới cất tiếng.
- Bạn Nhím...à không...Bạn Ly Ly của chúng ta đã đạt giải Nhất trong kì thi học sinh giỏi vừa rồi với 1 số điểm tuyệt đối 20!!!
Cả lớp vỗ tay rầm rầm. Cô trao cho tôi giấy khen và 1 phong bì...Tiền thưởng ấy mà. Mọi người nhao nhao, muốn tôi mở nó ra. Và tôi đành làm theo....Bạn biết không, con số lên tới 10 triệu đồng. 1 con số quá lớn đến nỗi người như tôi chưa bao giờ mơ ước sẽ có được số tiền đó. Thế mà giờ nó lại sờ sờ trước mặt tôi đây này. Vui tôi rất vui. Với số tiền này sẽ đủ cho tôi sống mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của hàng xón trong thời gian tôi kiếm việc làm. Buồn...tôi rất buồn. Mọi người nhìn tôi, mong chờ 1 nụ cười của tôi. Và tất nhiên, tôi phải cười. Nhưng tôi chỉ cười trong đau xót.
- Nhất ư? Nhất để làm gì khi chẳng còn ai để khoe, chẳng còn ai để vui mừng nữa. - Hai hàng nước mắt lăn lăn trên gò má của tôi.
Rội tiết học trôi qua. Tôi lại phải trở về nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo quá, đến chuột cũng không dám chui vào quá. Nếu ai không biết chắc người khác sẽ tưởng đó là nhà hoang quá. Tôi còn phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ nữa đây. Đến trường thị bị bạn bè giễu cợt, bảo tôi là trẻ mồ côi. Về nhà lại chỉ có 1 mình. Tôi chẳng còn luyến tiếc gì cái cuộc sống vô vị này nữa. Nhưng....chỉ có duy nhất, duy nhất 1 người là động lực duy nhất khiến tôi phải chống trả lại tất cả. Tất nhiên đó là Bi.....
Tôi trở về nhà. Nhìn căn nhà...tôi buồn biết bao. Trong ngôi nhà này bây giờ đã không còn tiếng cười, sự hạnh phúc nữa, mà thay vào đó là 1 sự lạnh lẽo...lạnh lẽo đến lạ thường. Giờ nhìn lại mọi thứ trong nhà, lòng tôi đau xót...nhất là bây giờ...khi xuất hiện thêm...cái bàn thờ...có hình của ba mẹ và ông bà nữa. Đau...lòng tôi đang rất đau. Buồn...giờ tôi thật là buồn. Và nỗi buồn đó càng ngày càng dâng trào trong con người bé nhỏ như tôi.
Tôi đến trường với 1 tâm trạng không tốt và đó là điều tất nhiên. Không lẽ, tôi lại cười nói. Nều thế chắc chắn người ta sẽ nói tôi không được bình thường và sẽ đưa tôi đến Biên Hoà mất. Trên đầu tôi bây giờ là cả 1 đám mây u ám thiệt là to.híc híc. Khổ thân mình quá. Có lẽ tôi đã không còn là Nhí của ngày thường nữa rồi. Tôi nhìn mọi thứ bằng ánh mắt...hận thù. Tôi hận tất cả. Cả ông trời nữa, tại sao tôi lại bất hạnh như vậy.
Vào lớp học, mọi người quấn quít lấy tôi. Nhưng rồi dần dần...tản đi hết. Bởi vì...ánh mắt đáng sợ của tôi. Rồi cũng vì thế tôi trở thành tâm điểm của nhiều cuộc bàn tán trong lớp. Có vẻ, mọi người đã biết hết chuyện của tôi rồi. Mãi đến khi vào tiết học, mọi người mới chịu im lặng.
Vừa mới bước vào lớp, thấy tôi, cô giáo đã chạy đến ngay, nhìn tôi bằng ánh mắt...thương hại. Ai biểu tôi là con cưng của cô cơ chứ...Híc híc.
- Ôi, LyLy, em đã đi học rồi à? Em có sao không thế? Cô và mọi người lo lắng cho em lắm. Em đi học vầy là cô đã vui lắm rồi. - Cô nói luôn 1 tràng khiến tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
- Em không sao hết, cô đừng lo. - Tôi trả lời ngắn gọn, phớt lờ những câu hỏi rắc rối của cô ấy.
- Ừ, em không sao là tốt rồi. (người đâu mà dễ tin thế nhỉ. Làm sao mà không bị sao được chứ. À, mà cô báo cho cả lớp 1 tin mừng nhé....- Cô bỏ dở câu nói chỉ để cho mọi người im lặng. Nhưng quả đúng thật, chỉ 1 lúc không lâu sau, mọi người im phăng phắc không 1 tiếng động. Chỉ chờ có thế cô mới cất tiếng.
- Bạn Nhím...à không...Bạn Ly Ly của chúng ta đã đạt giải Nhất trong kì thi học sinh giỏi vừa rồi với 1 số điểm tuyệt đối 20!!!
Cả lớp vỗ tay rầm rầm. Cô trao cho tôi giấy khen và 1 phong bì...Tiền thưởng ấy mà. Mọi người nhao nhao, muốn tôi mở nó ra. Và tôi đành làm theo....Bạn biết không, con số lên tới 10 triệu đồng. 1 con số quá lớn đến nỗi người như tôi chưa bao giờ mơ ước sẽ có được số tiền đó. Thế mà giờ nó lại sờ sờ trước mặt tôi đây này. Vui tôi rất vui. Với số tiền này sẽ đủ cho tôi sống mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của hàng xón trong thời gian tôi kiếm việc làm. Buồn...tôi rất buồn. Mọi người nhìn tôi, mong chờ 1 nụ cười của tôi. Và tất nhiên, tôi phải cười. Nhưng tôi chỉ cười trong đau xót.
- Nhất ư? Nhất để làm gì khi chẳng còn ai để khoe, chẳng còn ai để vui mừng nữa. - Hai hàng nước mắt lăn lăn trên gò má của tôi.
Rội tiết học trôi qua. Tôi lại phải trở về nhà. Ngôi nhà lạnh lẽo quá, đến chuột cũng không dám chui vào quá. Nếu ai không biết chắc người khác sẽ tưởng đó là nhà hoang quá. Tôi còn phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ nữa đây. Đến trường thị bị bạn bè giễu cợt, bảo tôi là trẻ mồ côi. Về nhà lại chỉ có 1 mình. Tôi chẳng còn luyến tiếc gì cái cuộc sống vô vị này nữa. Nhưng....chỉ có duy nhất, duy nhất 1 người là động lực duy nhất khiến tôi phải chống trả lại tất cả. Tất nhiên đó là Bi.....
/64
|