Tôi nhìn thẳng vào anh, chờ đợi câu trả lời của anh. Thật vui mừng khi anh nói anh chính là Bi, tôi sẽ chạy đến ôm anh và khóc mất. Nhìn anh mà tôi đơ cả người. Anh có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Điều đó khiến tôi tò mò, chỉ việc trả lời phải hay không thôi mà khó vậy sao???
Bồi hồi, lo lắng, thật sự lo đó, anh chẳng nói hay có tí biểu cảm nào cả. Cứ nhìn thẳng vào hộp cơm thôi.!!!Sao đây???
- Haizz!!!
Tôi thở dài, vẫn biết là không có câu trả lời nhưng tại sao tôi vẫn cứ muốn thử. Có phải hơi lố rồi không. Tôi sợ anh ấy còn chẳng biết Bi là ai luôn ấy chứ. Thế là hết, tôi mừng hụt.
Nản chí, tôi ăn tiếp thìa cháo nữa. Nhưng với tâm trạng thế này đây cũng có thể là thìa cuối cùng ấy chứ. Đưa thìa vào miệng, tôi cố cảm nhận được vị ngon của nó…
- Đúng…anh chính là Bi!!! – Bỗng nhiên anh cất tiếng.
Tôi ngạc nhiên hết mức. Cháo trong miệng tí nữa là phụt ra. Phải nhanh chóng nuốt vào. Giờ thì không cần cố cảm nhận thì tôi vẫn biết nó ngon rồi…
- Thật…thật không vậy? – Tôi trong xoe mắt nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và nở 1 nụ cười thật tươi.
Mắt tôi long lanh…và hạt nước mắt đầu tiên đã rơi xuống khi tôi ôm lấy anh. Ôm chặt lắm, cảm giác ấm áp, hạnh phúc tràn ngập cơ thể tôi. Và đáp lại tôi, anh ấy cũng ôm tôi. Giữa khoảnh khắc này thì biết làm gì nữa, chỉ biết ngồi đó mà tận hưởng thôi.
Giờ tôi lại muốn thời gian ngừng trôi để tôi có anh mãi mãi và không bao giờ để mất anh thêm 1 phút giây nào nữa đâu…
- Anh biết không? Anh biết em nhớ anh nhiều thế nào không??? – Tôi òa khóc
- Anh biết, anh biết. – Anh vuốt tóc tôi, thật tình cảm…
Mãi một lúc, thấy mỏi người tôi mới chịu bỏ anh ra, nở 1 nụ cười thật thật tươi rồi ăn nốt phần cháo còn lại. Anh cũng vậy, cũng “giải quyết” nốt hộp cơm.
Cả 2 cùng ăn, cùng cười, trò chuyện thật thân mật. Nỗi buồn, nỗi nhớ anh đã vụt bay đi đâu mất…Thật hạnh phúc!!!
Nhưng!!!Có phải vì tôi quá vui mà quên mất đi 1 điều quan trọng không???
Đến tối, anh nói anh về nhà 1 lát rồi sẽ quay lại, tôi cũng chẳng cản anh làm gì, anh ở bên tôi suốt buổi chiều rồi còn gì…
Tôi vui lắm, khoảng cách giữa 2 chúng tôi giờ chỉ là con số 0. Rút chiếc Iphone 4G ra, nghe nhạc,âm nhạc giúp tôi thư giản…
Hate you<2Ne1>!!! Giai điệu sôi động vang lên…
Không được, tôi đang vui thế này à nghe bài đó không được phù hợp cho lắm.. Tôi mở sang bài khác. Giai điệu còn chưa vang lên thì đã có bác sĩ vào. Chắc muốn kiểm tra lại cho tôi ý mà. Tôi tắt nhạc, cất lại trong túi. Ngoan ngoãn cho bác sĩ khám, tôi muốn về nhà lắm chứ…
Cuối cùng anh cũng đến. Đã thay đồ lại trông bảnh trai hơn lúc chiều nhiều.
Anh mang cơm đến cho tôi. Tôi vui mừng đón lấy và mở ra ăn ngon lành.
- Cố ăn đi nhá, bác sĩ nói em đỡ rồi, 2 ngày nữa là em có thể xuất viện rồi á. – Anh cười.
- Da. – Tôi ngoan ngoãn hết mức.
Thế là 2 người lại ngồi ăn cùng với nhau, lại cũng vui vẻ. Anh mang cho tôi xấp ảnh chụp lúc sáng. Đúng là đẹp thật ^^.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, tôi nói
- Thôi anh mệt rồi thì về nghỉ đi. Trông em chắc mệt rồi.
Anh nhìn tôi, âu yếm
- Thôi anh muốn ở lại hơn.
- Không, anh về đi, có gì mai lại đến mà. – Tôi cười híp cả mắt.
- Thế, vậy, anh về nhá.
- Anh cứ về đi, em không sao mà.
- Ừ, thế Pipi em nhá.
Anh nói rồi đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy 1 lần. Nhìn cái bóng đó khuất dần, lòng tôi xót xa, vẫn còn cái gì đó không được như cũ. Hình như tình cảm của anh dành cho tôi ít dần đi thì phải…
Bồi hồi, lo lắng, thật sự lo đó, anh chẳng nói hay có tí biểu cảm nào cả. Cứ nhìn thẳng vào hộp cơm thôi.!!!Sao đây???
- Haizz!!!
Tôi thở dài, vẫn biết là không có câu trả lời nhưng tại sao tôi vẫn cứ muốn thử. Có phải hơi lố rồi không. Tôi sợ anh ấy còn chẳng biết Bi là ai luôn ấy chứ. Thế là hết, tôi mừng hụt.
Nản chí, tôi ăn tiếp thìa cháo nữa. Nhưng với tâm trạng thế này đây cũng có thể là thìa cuối cùng ấy chứ. Đưa thìa vào miệng, tôi cố cảm nhận được vị ngon của nó…
- Đúng…anh chính là Bi!!! – Bỗng nhiên anh cất tiếng.
Tôi ngạc nhiên hết mức. Cháo trong miệng tí nữa là phụt ra. Phải nhanh chóng nuốt vào. Giờ thì không cần cố cảm nhận thì tôi vẫn biết nó ngon rồi…
- Thật…thật không vậy? – Tôi trong xoe mắt nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và nở 1 nụ cười thật tươi.
Mắt tôi long lanh…và hạt nước mắt đầu tiên đã rơi xuống khi tôi ôm lấy anh. Ôm chặt lắm, cảm giác ấm áp, hạnh phúc tràn ngập cơ thể tôi. Và đáp lại tôi, anh ấy cũng ôm tôi. Giữa khoảnh khắc này thì biết làm gì nữa, chỉ biết ngồi đó mà tận hưởng thôi.
Giờ tôi lại muốn thời gian ngừng trôi để tôi có anh mãi mãi và không bao giờ để mất anh thêm 1 phút giây nào nữa đâu…
- Anh biết không? Anh biết em nhớ anh nhiều thế nào không??? – Tôi òa khóc
- Anh biết, anh biết. – Anh vuốt tóc tôi, thật tình cảm…
Mãi một lúc, thấy mỏi người tôi mới chịu bỏ anh ra, nở 1 nụ cười thật thật tươi rồi ăn nốt phần cháo còn lại. Anh cũng vậy, cũng “giải quyết” nốt hộp cơm.
Cả 2 cùng ăn, cùng cười, trò chuyện thật thân mật. Nỗi buồn, nỗi nhớ anh đã vụt bay đi đâu mất…Thật hạnh phúc!!!
Nhưng!!!Có phải vì tôi quá vui mà quên mất đi 1 điều quan trọng không???
Đến tối, anh nói anh về nhà 1 lát rồi sẽ quay lại, tôi cũng chẳng cản anh làm gì, anh ở bên tôi suốt buổi chiều rồi còn gì…
Tôi vui lắm, khoảng cách giữa 2 chúng tôi giờ chỉ là con số 0. Rút chiếc Iphone 4G ra, nghe nhạc,âm nhạc giúp tôi thư giản…
Hate you<2Ne1>!!! Giai điệu sôi động vang lên…
Không được, tôi đang vui thế này à nghe bài đó không được phù hợp cho lắm.. Tôi mở sang bài khác. Giai điệu còn chưa vang lên thì đã có bác sĩ vào. Chắc muốn kiểm tra lại cho tôi ý mà. Tôi tắt nhạc, cất lại trong túi. Ngoan ngoãn cho bác sĩ khám, tôi muốn về nhà lắm chứ…
Cuối cùng anh cũng đến. Đã thay đồ lại trông bảnh trai hơn lúc chiều nhiều.
Anh mang cơm đến cho tôi. Tôi vui mừng đón lấy và mở ra ăn ngon lành.
- Cố ăn đi nhá, bác sĩ nói em đỡ rồi, 2 ngày nữa là em có thể xuất viện rồi á. – Anh cười.
- Da. – Tôi ngoan ngoãn hết mức.
Thế là 2 người lại ngồi ăn cùng với nhau, lại cũng vui vẻ. Anh mang cho tôi xấp ảnh chụp lúc sáng. Đúng là đẹp thật ^^.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, tôi nói
- Thôi anh mệt rồi thì về nghỉ đi. Trông em chắc mệt rồi.
Anh nhìn tôi, âu yếm
- Thôi anh muốn ở lại hơn.
- Không, anh về đi, có gì mai lại đến mà. – Tôi cười híp cả mắt.
- Thế, vậy, anh về nhá.
- Anh cứ về đi, em không sao mà.
- Ừ, thế Pipi em nhá.
Anh nói rồi đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy 1 lần. Nhìn cái bóng đó khuất dần, lòng tôi xót xa, vẫn còn cái gì đó không được như cũ. Hình như tình cảm của anh dành cho tôi ít dần đi thì phải…
/64
|