Nhà giàu để làm gì? Nếu nhà giàu là được ăn sung mặc sướng, được làm những điều bạn thích vì bạn có tiền thì tôi không cần. Ai bảo tiền không quan trọng, nó quan trọng lắm chứ, nhưng phải chi tiêu sử dụng nó như thế nào thì đó là cả 1 vấn đề. Nhà tôi không giàu, không ăn sung mặc sướng nhưng ngôi nhà tôi đang sống tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Nếu nhà giàu mà không có hạnh phúc, không bạn bè, không có niềm vui, những thứ mà tiền mà không thể mua được thì hỏi bạn có cần nhà giàu nữa không.
Nhà tôi không giàu cũng không nghèo, nói chung là thuộc dạng “đủ xài”. Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, dư thì cất đến khi càn thì xài. Từ nhỏ tôi đã sống thiều tình cảm của bên nội chỉ vì trận lũ tử thần đã cướp đi hết dòng họ bên nội nhà tôi(nói dòng họ cho oai thế thôi chứ thật ra chỉ có vài người mà thôi.) Tôi lớn lên trong sự dạy dỗ tận tình của ba mẹ và ông bà ngoại(mẹ tôi là đứa con duy nhất của ông bà). Tôi có 1 người anh trai dịu dàng yêu thương em gái hết mực thế mà anh nỡ bỏ tôi mà đi, đi đến 1nơi thật xa mà tôi không thể với tới được. Để tôi luôn nhớ đến anh, bị hình ảnh của anh ám ảnh. Rồi 1 người con trai đến bên tôi và làm tôi quên anh, để tôi có được những phút giây hạnh phúc và cảm thấy thật ấn áp. Cậu bé đó đã gọi tôi là Nhím cũng từ đó tôi có biệt danh là Nhím.
Khi Nhím 7 tuổi………….
Hôm ấy bố mẹ Nhím đi làm xa, bảo Nhím ở nhà đợi. Vì lo lắng, Nhím ra cửa đứng đợi. Bỗng cơn mưa từ đâu, ùa về kéo theo cả sấm và chớp. Cô bé ôm đầu, hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về.
--Quá khứ--
Có 1 cô bé hồn nhiên 6 tuổi, được sự che chở của người anh, dạo chơi trên con đường vắng. 2 người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thân mật. Rồi bỗng nhiên trời đổ mưa…trên vỉa hè đường trơn…nước chảy xiết…bỗng nhiên…cô bé rượt chân…té xuống đường…1 chiếc xe lao đến…và…Kít…Phịch…người anh ngã xuống…những giọt máu đỏ tươi lăn lăn trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Khắp nơi bây giờ toàn là máu. Chiếc xe đó…chạy mất… Nước mắt của cô bé đó hòa cùng nước mưa, 1 cảnh tượng u sầu.
- Anh Haiiiiiiii, anh dậy đi. – Cô bé hét lên trong tiếng nấc.
Và cô bé đó không ai khác chính là Nhím. Mãi 1 lúc sau mới có người tới, đưa anh vào bệnh viện nhưng không kịp nữa rồi…anh ấy đã…đã chết. Ba mẹ nó biết tin thì sốc cực nặng đến nỗi mẹ nó phải vào bệnh viện nằm. Không ai có thể biết được thủ phạm làm ai (chạy mất rồi con đâu). Đám tang của anh nó diễn ra trong đau buồn. Nhất là Nhím, nó suy sụp hẳn. Phải vài tháng sau nó mới hoàn hồn, nhưng hình ảnh ngày hôm đó làm sao nó quên được. Đó là người anh dịu dàng, yêu thương em hết mực, luôn quan tâm chăm sóc em chu đáo.
--Hiện tại--
Vì Nhím mà anh nó mới chết, bởi vậy mỗi khi mưa nó lại bị những hình ảnh đó ám ảnh. Nó ngất đi….
Một lúc sau, nó tỉnh dậy.
- Ly Ly, em dậy rồi à, còn mệt không em. – 1 cậu nhóc bảnh trai, chắc hơn nó khoảng 2 tuổi, với mái tóc màu hạt dẻ, đôi má hồng hào với nước da trắng hỏi nó.
- Em đang ở đâu thế này, mà anh là ai, sao lại biết tên em? – Nó vừa hỏi vừa ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Anh là Bi, là hàng xóm của em, lúc nãy anh đi qua thấy em bị ngất nên anh đưa em về nhà anh, hỏi mấy người khác, họ nói em tên Ly Ly. – Cậu bé đó đáp.
- Bi…cái tên nghe hay phết. – Nó lẩm bẩm.
- Hì…anh gọi em là Nhím nhé. – Bi gãi đầu.
- Hả…cái gì…Nhím á, sao cứ phải là Nhím mà không phải là con vật khác.
- Vì lúc em xỉu trông em giống con Nhím lắm.
- Thật sao?
- Ừ, thôi em nghỉ đi, để anh đi nói người nấu gì cho em ăn nhé.
- Vâng ạ - Con bé ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường rộng đánh 1 giấc ngon lành.
Một lúc sau, nó tỉnh dậy thì thấy trên bàn đac có 2 tô cháo nóng hổi. Không chần chừ, nó chạy lại ngồi ăn ngon lành.
- Ngon không? – Bi hỏi.
- Dạ ngon, ngon lắm. – Nó vừa ăn vừa nói ( háu ăn quá )
- Nhím này….
- Dạ.
- Tí nữa, em ăn xong, anh đưa em vè nhà nhé, thỉnh thoảng anh sẽ sang nhà em chơi, được không?
- Dạ được ạ. – Nó ngoan ngoãn đáp.
- Ngoan lắm. – Vừa nói cậu bé vừa xoa đầu nó.
Nói rồi cậu nhóc đưa nó về. Nhà 2 đứa cũng không cách xa lắm nên thỉnh thoảng Bi vẫn hay qua nhà nó chơi. Thấy từ khi cho Bi, nó vui hẳn lên, bởi vậy ba mẹ Nhím quý Bi lắm. Cậu nói gì 2 người cũng chịu. Rồi cứ thế ngày nào Bi cũng sang nhà Nhím chơi. 2 anh em gắn bó với nhau thật thân thiết. Có nhiều lúc Nhím hỏi tên thật của Bi nhưng nó không chịu trả lời. Nhưng Nhím không quan tâm vẫn thân thiết bình thường. Bi cho Nhím kẹo bánh, Nhím cho Bi niềm vui. Thỉnh thoảng, Nhím vẫn hay sang nhà Bi chơi. Thấy con bé hồn nhiên vui tươi, ba mẹ Bi cũng quý Nhím lắm. Nhưng rồi…1 tháng sau…
- Anh…anh…xin lỗi…Nhím à…. –Bi ấp úng.
- Có chuyện gì vậy. – nó tò mò.
- Nhà anh có chuyện, phải sang nước ngoài sống, chắc…chắc không trở về nước nữa đâu. – Giọng Bi buồn rười rượi.
- Thật không? Anh không ở lại với em nữa sao? – Nước mắt rưng rưng.
- Ừ, thật đấy. – 2 hàng nước mắt của Bi cũng lăn trên má.
- Thế khi nào anh đi. – Nó hỏi.
- Ngày mai. – Bi mếu máo.
- Sao?...ngày mai á, nhanh vậy. – Nó òa khóc
- ừ, ngày mai em ra sân bay với anh nhé.
- Vâng. – Nó nói rồi chạy đến, ôm chầm lấy Bi, 2 đứa ôm nhau và khóc, khóc trong sự xót thương.
Hôm sau
- Nhím à, em ở nhà ngoan nhé. – Bi bảo.
- Không, em sẽ đợi anh, anh về với em nhá. – Nhím mếu máo.
- Em nín đi, anh không muốn thấy em khóc đâu, hãy đợi anh, nhất định anh sẽ trở về. – Bi khóc.
Buổi chia tay diễn ra trong sự thương nhớ, những giọt nước mắt không bảo gì cũng cứ tuôn ra.
- Thưa thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ. – 1 người nói.
- Thôi đến giờ rồi, anh đi đây. – Vừa nói cậu bé vừa nhét vào trong tay Nhím 1 hộp nhỏ - Sau này lớn rồi mới mở ra nhé.
Bi đi mất, 1 hình ảnh cậu bé nhỏ trong tim Nhím đang khuất dần. Nhìn chiếc hộp quà nhỏ mà Bi tặng thì Nhím thôi không khỏi tò mò. Nó mở ra thì thấy…1 chiếc nhẫn và 1 sợi dây chuyền. Không chần chừ, nó xỏ chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ. Còn về Bi cậu cũng làm vậy (nhẫn, dây chuyền đôi). 2 đứa trẻ lưu giữ những kỉ vật đó còn quan trọng còn hơn cả bản thân.
- Nhím ơi, dậy đi con. – Câu nói của mẹ Nhím đưa nó về hiện tại
- Vâng ạ, con dậy ngay.
Nhím của chúng ta bây giờ không phải là cô bé ngày xưa nữa, giờ Nhím đã trở thành 1 thiếu nữ cực kì xinh đẹp, xì tin. Nhím có điệu cười chết người. Phải hi sinh cả tính mạng để được nhìn thây nụ cười đó thì mấy trằng con trai cũng chịu. Nhím là hoa khôi của trường.
Nhím đến trường với 1 tâm trạng không mấy tốt. Đơn giản thôi vì tối qua nó lại mơ thấy Bi. Suốt 7 năm qua, cô không thể quên được hình ảnh của 1 cậu nhóc đó. Nhím học giỏi toàn diện, nhưng trội nhất là môn Tiếng Anh. Tổng kết cuổi năm trừ môn Tiếng Anh Nhím được 10.0 thì các môn còn lại cô dều trên 9.0 hết. Nó vừa xinh vừa học giỏi, mỗi cái cái là nhà không được giàu. Nhím luôn được thầy cô và bạn bè yêu quý.
Sắp tới, Nhím sẽ dự thi Học sinh giỏi toàn quốc, bởi vậy nó sẽ không còn nhiều thời gian để chơi nữa. Nó cần phải vùi đầu vào học…học..và học. Vì kì ti đó mà nó đã bỏ lỡ 1 chuyến du lịch. Hôm đó, ở nhà, mẹ bảo Nhím:
- Nhím à, mẹ rất tiếc nhưng mẹ phải nói với con thôi.
- Dạ, mẹ cứ nói đi. – Nó tò mò.
- Ờ thì, sắp tới, công ti của ba con tổ chức 1 chuyến đi du lịch, nhà ta sẽ đi nhưng ngày đi lại trúng vào ngày thi của con nên…- Mẹ Nhím ấp úng.
- Không sao đâu mẹ, con sẽ ở nhà. Lâu lâu có dịp nhà mình cứ đi đi, con chắc chắn là kì thi của con sẽ quan trọng hơn chuyến đi đó nhiều. – Nhím cười.
- Thế mà mẹ lo con sẽ buồn chứ. – Mẹ Nhím cũng cười theo.
- Con không sao. – Nhím nói nhưng vẫn còn 1 chút luyến tiếc.
Rồi nó vùi đầu vào học, học và học, không để ý đến nhưng chuyện khác nữa nhất là chuyến đi ( có được đâu mà để ý)
Cuối cùng thì ngày đó cũng đến. – Ngày mà nó đã mong đợi từ lâu.
- Nhím ơi, dậy đi con. – Tiếng mẹ gọi Nhím.
- Thôi mà mẹ, cho con ngủ thêm xíu nữa đi.
- Thế con không định thi nữa à.
- Thi, thi cái gì thế nhỉ. – Nó lẩm bẩm. – A đúng rồi, kì thi của con. – Nó hét lên rồi chạy ngay vào nhà tắm.
- Hì, mama dấu yêu, thanks mama nhiều lắm. – Nó cười.
- Cười gì nữa, mau ăn nhanh lên còn có sức mà thi. – mẹ Nhím vừa nói vừa chỉ vào tô phở.
- Yes, sir
Nó cặm cịu ăn hết tô phở mà mẹ nó chuẩn bị. Cầm 1 hộp bút và 1 số giấy tờ cần thiết nó tự tin vào những gì mình có.
Bước vào phòng thi, với khẩu hiệu “ sẵn sàng mọi lúc mọi nơi” , nó không hế hồi hộp hay run sợ ( tự tin gớm nhỉ ). Khi cầm tờ đề trên tay…nó mới…mở to 2 mắt ra..nhìn…nhìn rõ….
Nhà tôi không giàu cũng không nghèo, nói chung là thuộc dạng “đủ xài”. Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, dư thì cất đến khi càn thì xài. Từ nhỏ tôi đã sống thiều tình cảm của bên nội chỉ vì trận lũ tử thần đã cướp đi hết dòng họ bên nội nhà tôi(nói dòng họ cho oai thế thôi chứ thật ra chỉ có vài người mà thôi.) Tôi lớn lên trong sự dạy dỗ tận tình của ba mẹ và ông bà ngoại(mẹ tôi là đứa con duy nhất của ông bà). Tôi có 1 người anh trai dịu dàng yêu thương em gái hết mực thế mà anh nỡ bỏ tôi mà đi, đi đến 1nơi thật xa mà tôi không thể với tới được. Để tôi luôn nhớ đến anh, bị hình ảnh của anh ám ảnh. Rồi 1 người con trai đến bên tôi và làm tôi quên anh, để tôi có được những phút giây hạnh phúc và cảm thấy thật ấn áp. Cậu bé đó đã gọi tôi là Nhím cũng từ đó tôi có biệt danh là Nhím.
Khi Nhím 7 tuổi………….
Hôm ấy bố mẹ Nhím đi làm xa, bảo Nhím ở nhà đợi. Vì lo lắng, Nhím ra cửa đứng đợi. Bỗng cơn mưa từ đâu, ùa về kéo theo cả sấm và chớp. Cô bé ôm đầu, hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về.
--Quá khứ--
Có 1 cô bé hồn nhiên 6 tuổi, được sự che chở của người anh, dạo chơi trên con đường vắng. 2 người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thân mật. Rồi bỗng nhiên trời đổ mưa…trên vỉa hè đường trơn…nước chảy xiết…bỗng nhiên…cô bé rượt chân…té xuống đường…1 chiếc xe lao đến…và…Kít…Phịch…người anh ngã xuống…những giọt máu đỏ tươi lăn lăn trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Khắp nơi bây giờ toàn là máu. Chiếc xe đó…chạy mất… Nước mắt của cô bé đó hòa cùng nước mưa, 1 cảnh tượng u sầu.
- Anh Haiiiiiiii, anh dậy đi. – Cô bé hét lên trong tiếng nấc.
Và cô bé đó không ai khác chính là Nhím. Mãi 1 lúc sau mới có người tới, đưa anh vào bệnh viện nhưng không kịp nữa rồi…anh ấy đã…đã chết. Ba mẹ nó biết tin thì sốc cực nặng đến nỗi mẹ nó phải vào bệnh viện nằm. Không ai có thể biết được thủ phạm làm ai (chạy mất rồi con đâu). Đám tang của anh nó diễn ra trong đau buồn. Nhất là Nhím, nó suy sụp hẳn. Phải vài tháng sau nó mới hoàn hồn, nhưng hình ảnh ngày hôm đó làm sao nó quên được. Đó là người anh dịu dàng, yêu thương em hết mực, luôn quan tâm chăm sóc em chu đáo.
--Hiện tại--
Vì Nhím mà anh nó mới chết, bởi vậy mỗi khi mưa nó lại bị những hình ảnh đó ám ảnh. Nó ngất đi….
Một lúc sau, nó tỉnh dậy.
- Ly Ly, em dậy rồi à, còn mệt không em. – 1 cậu nhóc bảnh trai, chắc hơn nó khoảng 2 tuổi, với mái tóc màu hạt dẻ, đôi má hồng hào với nước da trắng hỏi nó.
- Em đang ở đâu thế này, mà anh là ai, sao lại biết tên em? – Nó vừa hỏi vừa ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Anh là Bi, là hàng xóm của em, lúc nãy anh đi qua thấy em bị ngất nên anh đưa em về nhà anh, hỏi mấy người khác, họ nói em tên Ly Ly. – Cậu bé đó đáp.
- Bi…cái tên nghe hay phết. – Nó lẩm bẩm.
- Hì…anh gọi em là Nhím nhé. – Bi gãi đầu.
- Hả…cái gì…Nhím á, sao cứ phải là Nhím mà không phải là con vật khác.
- Vì lúc em xỉu trông em giống con Nhím lắm.
- Thật sao?
- Ừ, thôi em nghỉ đi, để anh đi nói người nấu gì cho em ăn nhé.
- Vâng ạ - Con bé ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường rộng đánh 1 giấc ngon lành.
Một lúc sau, nó tỉnh dậy thì thấy trên bàn đac có 2 tô cháo nóng hổi. Không chần chừ, nó chạy lại ngồi ăn ngon lành.
- Ngon không? – Bi hỏi.
- Dạ ngon, ngon lắm. – Nó vừa ăn vừa nói ( háu ăn quá )
- Nhím này….
- Dạ.
- Tí nữa, em ăn xong, anh đưa em vè nhà nhé, thỉnh thoảng anh sẽ sang nhà em chơi, được không?
- Dạ được ạ. – Nó ngoan ngoãn đáp.
- Ngoan lắm. – Vừa nói cậu bé vừa xoa đầu nó.
Nói rồi cậu nhóc đưa nó về. Nhà 2 đứa cũng không cách xa lắm nên thỉnh thoảng Bi vẫn hay qua nhà nó chơi. Thấy từ khi cho Bi, nó vui hẳn lên, bởi vậy ba mẹ Nhím quý Bi lắm. Cậu nói gì 2 người cũng chịu. Rồi cứ thế ngày nào Bi cũng sang nhà Nhím chơi. 2 anh em gắn bó với nhau thật thân thiết. Có nhiều lúc Nhím hỏi tên thật của Bi nhưng nó không chịu trả lời. Nhưng Nhím không quan tâm vẫn thân thiết bình thường. Bi cho Nhím kẹo bánh, Nhím cho Bi niềm vui. Thỉnh thoảng, Nhím vẫn hay sang nhà Bi chơi. Thấy con bé hồn nhiên vui tươi, ba mẹ Bi cũng quý Nhím lắm. Nhưng rồi…1 tháng sau…
- Anh…anh…xin lỗi…Nhím à…. –Bi ấp úng.
- Có chuyện gì vậy. – nó tò mò.
- Nhà anh có chuyện, phải sang nước ngoài sống, chắc…chắc không trở về nước nữa đâu. – Giọng Bi buồn rười rượi.
- Thật không? Anh không ở lại với em nữa sao? – Nước mắt rưng rưng.
- Ừ, thật đấy. – 2 hàng nước mắt của Bi cũng lăn trên má.
- Thế khi nào anh đi. – Nó hỏi.
- Ngày mai. – Bi mếu máo.
- Sao?...ngày mai á, nhanh vậy. – Nó òa khóc
- ừ, ngày mai em ra sân bay với anh nhé.
- Vâng. – Nó nói rồi chạy đến, ôm chầm lấy Bi, 2 đứa ôm nhau và khóc, khóc trong sự xót thương.
Hôm sau
- Nhím à, em ở nhà ngoan nhé. – Bi bảo.
- Không, em sẽ đợi anh, anh về với em nhá. – Nhím mếu máo.
- Em nín đi, anh không muốn thấy em khóc đâu, hãy đợi anh, nhất định anh sẽ trở về. – Bi khóc.
Buổi chia tay diễn ra trong sự thương nhớ, những giọt nước mắt không bảo gì cũng cứ tuôn ra.
- Thưa thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ. – 1 người nói.
- Thôi đến giờ rồi, anh đi đây. – Vừa nói cậu bé vừa nhét vào trong tay Nhím 1 hộp nhỏ - Sau này lớn rồi mới mở ra nhé.
Bi đi mất, 1 hình ảnh cậu bé nhỏ trong tim Nhím đang khuất dần. Nhìn chiếc hộp quà nhỏ mà Bi tặng thì Nhím thôi không khỏi tò mò. Nó mở ra thì thấy…1 chiếc nhẫn và 1 sợi dây chuyền. Không chần chừ, nó xỏ chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ. Còn về Bi cậu cũng làm vậy (nhẫn, dây chuyền đôi). 2 đứa trẻ lưu giữ những kỉ vật đó còn quan trọng còn hơn cả bản thân.
- Nhím ơi, dậy đi con. – Câu nói của mẹ Nhím đưa nó về hiện tại
- Vâng ạ, con dậy ngay.
Nhím của chúng ta bây giờ không phải là cô bé ngày xưa nữa, giờ Nhím đã trở thành 1 thiếu nữ cực kì xinh đẹp, xì tin. Nhím có điệu cười chết người. Phải hi sinh cả tính mạng để được nhìn thây nụ cười đó thì mấy trằng con trai cũng chịu. Nhím là hoa khôi của trường.
Nhím đến trường với 1 tâm trạng không mấy tốt. Đơn giản thôi vì tối qua nó lại mơ thấy Bi. Suốt 7 năm qua, cô không thể quên được hình ảnh của 1 cậu nhóc đó. Nhím học giỏi toàn diện, nhưng trội nhất là môn Tiếng Anh. Tổng kết cuổi năm trừ môn Tiếng Anh Nhím được 10.0 thì các môn còn lại cô dều trên 9.0 hết. Nó vừa xinh vừa học giỏi, mỗi cái cái là nhà không được giàu. Nhím luôn được thầy cô và bạn bè yêu quý.
Sắp tới, Nhím sẽ dự thi Học sinh giỏi toàn quốc, bởi vậy nó sẽ không còn nhiều thời gian để chơi nữa. Nó cần phải vùi đầu vào học…học..và học. Vì kì ti đó mà nó đã bỏ lỡ 1 chuyến du lịch. Hôm đó, ở nhà, mẹ bảo Nhím:
- Nhím à, mẹ rất tiếc nhưng mẹ phải nói với con thôi.
- Dạ, mẹ cứ nói đi. – Nó tò mò.
- Ờ thì, sắp tới, công ti của ba con tổ chức 1 chuyến đi du lịch, nhà ta sẽ đi nhưng ngày đi lại trúng vào ngày thi của con nên…- Mẹ Nhím ấp úng.
- Không sao đâu mẹ, con sẽ ở nhà. Lâu lâu có dịp nhà mình cứ đi đi, con chắc chắn là kì thi của con sẽ quan trọng hơn chuyến đi đó nhiều. – Nhím cười.
- Thế mà mẹ lo con sẽ buồn chứ. – Mẹ Nhím cũng cười theo.
- Con không sao. – Nhím nói nhưng vẫn còn 1 chút luyến tiếc.
Rồi nó vùi đầu vào học, học và học, không để ý đến nhưng chuyện khác nữa nhất là chuyến đi ( có được đâu mà để ý)
Cuối cùng thì ngày đó cũng đến. – Ngày mà nó đã mong đợi từ lâu.
- Nhím ơi, dậy đi con. – Tiếng mẹ gọi Nhím.
- Thôi mà mẹ, cho con ngủ thêm xíu nữa đi.
- Thế con không định thi nữa à.
- Thi, thi cái gì thế nhỉ. – Nó lẩm bẩm. – A đúng rồi, kì thi của con. – Nó hét lên rồi chạy ngay vào nhà tắm.
- Hì, mama dấu yêu, thanks mama nhiều lắm. – Nó cười.
- Cười gì nữa, mau ăn nhanh lên còn có sức mà thi. – mẹ Nhím vừa nói vừa chỉ vào tô phở.
- Yes, sir
Nó cặm cịu ăn hết tô phở mà mẹ nó chuẩn bị. Cầm 1 hộp bút và 1 số giấy tờ cần thiết nó tự tin vào những gì mình có.
Bước vào phòng thi, với khẩu hiệu “ sẵn sàng mọi lúc mọi nơi” , nó không hế hồi hộp hay run sợ ( tự tin gớm nhỉ ). Khi cầm tờ đề trên tay…nó mới…mở to 2 mắt ra..nhìn…nhìn rõ….
/64
|