Cơ hội ly gián hai người dị năng cấp S đặt ra trước mắt. Biên tập: Di
Châm ngòi hay nói ra sự thật đây? Biên tập: Di
Trương Diệu Kim do dự một giây: “Chúng tôi tìm người tên Giản Hoa, manh mối chỉ ra là cậu có khả năng liên quan tới Lý Phỉ.” Biên tập: Di
Lời này có ý gây nhiễu nhưng Giản Hoa vừa nghe đã hiểu. Trong lòng cậu nghi hoặc: Không bị băng theo dõi quay lại, cũng không bị Lý Phỉ liên lụy, vậy sao tên cậu lại trong sổ đen của cơ quan bí mật quốc gia? Biên tập: Di
Chờ đã, nếu không có sự cố ở khách sạn Trân Châu, chẳng phải cậu sẽ không bị liên lụy mà phơi ra ánh sáng với Lý Phỉ? Biên tập: Di
Nồi nước đen hắt ngược trở về, Giản Hoa thật không biết nói gì. Biên tập: Di
Thiếu tá Trương thật ra có thể lản tránh không đáp, khiến Giản Hoa hiểu nhầm Lý Phỉ, cũng có thể châm ngòi thổi gió, vặn vẹo sự thật. Biên tập: Di
Qua điều tra cho thấy Giản Hoa chỉ là diễn viên đóng thế hôm trước mới ký hợp đồng với Lý Phỉ. Hai người không có giao điểm gì. Nhưng trên đời có rất nhiều việc không như vẻ bề ngoài. Trước mặt một người mới quen, bôi đen quan hệ giữa cậu ta và một người khác là lựa chọn không sáng suốt – Sao hắn có thể xác định cậu ta không hiểu người kia?
Trương Diệu Kim tới đây, không phải để chọc giận Giản Hoa. Biên tập: Di
Thực tế, từ lúc tiến hành cuộc nói chuyện này đã không cho phép thiếu tá Trương phạm phải sai lầm nào. Biên tập: Di
Trương Diệu Kim lấy ra hai tờ giấy giống như giấy nhắc kịch bản, đưa ra trước mặt Giản Hoa.
Trong đó có một tờ đầy chữ ghi độ tuổi quê quán của Lý Phỉ, từng giải thưởng đã nhận được, từng tác phẩm phim tiêu biểu, nhóm máu, chòm sao, sở thích,… Không khác gì tư liệu trong tay nhóm người hâm mộ. Biên tập: Di
Một tờ giấy thì gần như trống trơn, ngoài cái tên “Giản Hoa”, chỉ có hai câu hỏi: Có khả năng biết Lý Phỉ? Nhà ở Hoài thành? Biên tập: Di
Giản Hoa liếc nhìn hai tờ giấy, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?” Biên tập: Di
“Là hai người sẽ có ảnh hưởng tới Trung Quốc trong tương lai. Biên tập: Di
“…” Giản Hoa bị tin tức động trời này khiến cho nghi ngờ thân phận của đối phương.
Trên thân Trương Diệu Kim có khí phách dũng mãnh của một quân nhân. Dù mệt mỏi, khi ngồi sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt tràn ngập lực uy hiếp. Hắn có thói quen ra mệnh lệnh, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ thiết huyết tinh anh*. Biên tập: Di
*tinh anh: rất giỏi giang, chuyên nghiệp, *thiết huyết: gặp máu. Đại ý là giỏi giết người đó.
Nếu là diễn trò, thì diễn giỏi như vậy trong giới giải trí cũng đếm được đầy hai bàn tay, cần gì đi làm lừa đảo. Biên tập: Di
Giản Hoa chỉ đành giật giật khóe miệng: “Thiếu tá Trương, anh đang đùa à?”
“Tôi cũng không muốn tin.” Trương Diệu Kim hít sâu một hơi. Khi hắn dẫn người đi bắt Lý Phỉ, còn bán tín bán ghi về nội dung bên trong lịch sử trò chuyện. Dù sao theo dõi khách sạn Trân Châu thấy có điểm đáng nghi, có thể yêu cầu Lý Phỉ “phối hợp điều tra”. Nhưng khi bỏ máy thăm dò năng lượng mini cạnh Lý Phỉ, đúng là chọc đau mắt thiếu tá Trương.
Họa vô đơn chí, Hoài thành lại xảy ra việc lạ, nghi phạm tại trạm giam, đập phá đồ đạc có ý chạy trốn. Mấy sự việc như câu đố đều phát sinh tại một thời điểm, bao gồm cả việc một chếc xe cảnh sát bị phá hỏng, nghi phạm đeo còng tay chạy trốn rất xa. May mà cuối cùng bắt lại được, không gây ra khủng hoảng lớn.Biên tập: Di
Thiếu tá Trương khẩn cấp chạy về Hoài thành thu thập cục diện rối răm.Biên tập: Di
Báo cáo đã được bí mật gửi cho bên tòa án nhưng còn chưa được phê duyệt. Thiếu tá Trương đối với việc cái người tên “Giản Hoa” là bước tiến lớn cho cuộc điều tra, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Biên tập: Di
Vội vàng tiếp xúc, là rất mạo hiểm. Biên tập: Di
Không liên lạc, ai có thể đảm bảo Giản Hoa sẽ không bước lên con đường đen tối kia? Chậm thì sẽ không kịp. Biên tập: Di
“Cậu là người dị năng, những thay đổi xuất hiện gần đây, cậu biết rõ hơn tôi.” Trương Diệu Kim cố để mình không thể hiện khí thế bức người, hắn không quen nói chuyện theo cách ôn hòa này. Biên tập: Di
Để hai tờ giấy trắng trên bàn sang bên cạnh, Giản Hoa dựa vào sô pha, xòe tay: “Tôi không muốn vòng vo. Sao anh chắc Giản Hoa anh muốn tìm là tôi?” Biên tập: Di
Có vô số người ở Trung Quốc lấy tên này. Biên tập: Di
Trong giới, cẩn thận xem xét mạng lưới quan hệ của mấy người trang điểm, đạo diễn ánh sáng nào đó, cũng có thể tìm ra được bốn năm Giản Hoa. Tại Hoài thành, đánh hai chữ này vào hệ thống hộ tích, chắc sẽ tìm được tận vài trang.
Đất nước hơn tỷ người, hàng trăm vạn người dân cư trú – không phải chuyện đùa.
“13 giờ chiều hôm nay, vị trí theo dõi này của Cục địa chất Hoài thành có năng lượng dao động quy mô lớn.” Thiếu tá trương lôi ra tờ giấy thứ ba từ trong túi, trên giấy chỉ có số kinh độ và vĩ độ. Biên tập: Di
Giản Hoa đăm chiêu suy nghĩ.Biên tập: Di
Trương Diệu Kim đã nói ra đáp án: “Nhà cậu.”
“…”
Đương nhiên đây là suy luận của tôi, trên bản đồ vệ tinh chỉ xuất hiện góc Đông Nam của tiểu khu này thôi. Về phần bằng chứng khác, tôi tin chỉ cần điều tra lịch trình của cậu gần đây là sẽ tìm được.”
Trương Diệu Kim không quên “băng theo dõi” mà Giản Hoa nhắc đến lúc trước. Nhưng xét đến tính an toàn, hắn không định bức ép Giản Hoa, nên chuyển đề tài, lộ vẻ thành khẩn: “Tôi đại diện “Hồng Long” tiếp nhận vụ nổ ở khách sạn Trân Châu. Bắt nghi phạm không phải mục đích cuối cùng của tôi, mục đích cuối của tôi là giữ gìn an ninh quốc gia, duy trì trật tự xã hội. Cậu và Lý Phỉ không có tiền sử phạm tội, không khác gì hàng vạn người dân khác sinh sống tại thành phố này. Các cậu gặp chuyện khó khăn gì, tôi sẽ giúp đỡ.”
Đây là lần đầu tiên Giản Hoa nghe thấy tên mình xuất hiện cùng Lý Phỉ.
Cậu ngây người hai giấy, suýt chút nữa thì phản bác Trương Diệu Kim. Sinh hoạt của ảnh đế và cậu khác xa nhau, giống chỗ nào?
Nào ngờ, lời tiếp theo của thiếu tá Trương lại là –
“Lý Phỉ gặp rắc rối lớn. Trị số năng lượng trong cơ thể cậu ta rất dọa người, đi qua cửa kiểm tra an ninh sẽ vang lên chuông cảnh báo.”
Thuộc nhóm người có xe, Giản Hoa thấy may khi mấy ngày này không đi tàu điện ngầm. Nhưng nghĩ lại, không đi qua được cửa kiểm tra an ninh, không thể đi máy bay hay ngồi xe lửa, vậy anh ta đi Bắc đô đóng phim kiểu gì?
“Mấy người bắt Lý Phỉ?”
“Là phối hợp điều tra.” Thiếu tá Trương sửa lại.
“Như nhau thôi.” Giản Hoa không muốn bàn luận về bẫy chữ nghĩa này, cậu trực tiếp hỏi, “Mấy người không định thả anh ấy à?”
“Chúng tôi sẽ không giữ cậu ta quá 24 giờ.” Trương Diệu Kim liếc nhìn đồng hồ, gật đầu bảo: “Vài giờ nữa, cậu ta có thể đi.”
“…”
Nhìn ánh mắt Giản Hoa, Trương Diệu Kim thấy là lạ: Đây là mong Lý Phỉ bị giam à?
“Vậy anh ấy định giải quyết việc qua cửa kiểm tra an ninh như thế nào?” Giản Hoa thản nhiên hỏi.
– Lý Phỉ có thể làm việc bình thường, cậu nhất định phải đi cùng.
“Có khả năng sẽ cần sự giúp đỡ của “Hồng Long” chúng tôi, đi qua cửa đặc biệt.” Trương Diệu Kim đầy lòng kỳ quái. Chẳng lẽ thứ cuối cùng đả động Giản Hoa không phải thành ý khi hắn tự mình đến cửa, cũng không phải hành động chủ động thông báo bí mật, mà phải cảm ơn vì Giản Hoa vẫn muốn sinh sống tại đất nước này, quan tâm đến tiền gửi ngân hàng và tiếp tục công việc?
Nghĩ đến đây, Trương Diệu Kim quyết định nuốt xuống sự thật nào đó, tạm thời không nói.
Dị năng của Giản Hoa và Lý Phỉ khác nhau. Khi thiếu tá Trương đứng trước mặt Giản Hoa, đập vào mặt là cảm giác nguy cơ sắc bén như đao phong. Nhưng còn Giản Hoa, trừ ánh mắt mang theo địch ý khiến Trương Diệu Kim cảm thấy không khí bức bối thì cũng không có gì khác thường.
Việc này không khiến thiếu tá Trương thấy thoải mái, mà làm tinh thần hắn càng thêm căng ra.
Khi hắn còn trẻ, truy tìm ma túy trong rừng cây Nam quốc, đi nhầm vào hang rắn, cuốc cùng lại có thể lông tóc vô thương đi ra. Sau này, con mãng xà kia tấn công thôn dân bị đánh chết. Theo suy luận của thợ săn dày dặn kinh nghiệm, khi ấy mãng xà vừa mới ăn no, nên Trương Diệu Kim mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong hang động ẩm ướt tối đen mang không khí bức bối, bất an mơ hồ đè lên dây thần kinh nhưng cái gì cũng phát hiện được.
Máy thăm dò năng lượng mini nằm trong túi Trương Diệu Kim, rất im lặng, không có chấn động gì.
Trương Diệu Kim phiền não. Giờ hắn đã hiểu cái thiết lập “Thủ lĩnh chân chính của tổ chức Hắc Uyển, từ khi truyện bắt đầu đến khi kết thúc, ẩn nấp mười năm không bị ai phát hiện” là gì.
Nếu không có vụ nổ ở khách sạn Trân Châu thu hút cao độ sự chú ý của chính quyền địa phương, rồi coi như báo cáo sự kiện khủng bố tấn công. Sau đó lệnh “Hồng Long” đóng quân ở Hải thành có chuyên môn điều tra – thì mấy người dị năng này yên lặng thức tỉnh, rồi hủy đi băng theo dõi gì đó, ai có thể phát hiện được!
Khi mà Giản Hoa nhận ra được dị năng của mình là cái gì, hoàn toàn kiểm soát được nó. Cậu sẽ như một bọt nướt trên Giang Hải, không cách nào tìm được.
“Anh vừa nhắc đến, ảnh hưởng tới quốc gia… là ý gì?” Giản Hoa cảm thấy Trương Diệu Kim còn giấu nhiều bí mật.
“Tôi mong cậu có thể gia nhập tiểu tổ dị năng Hồng Long mới thành lập. Cậu vẫn sẽ được sinh hoạt như cũ, mà cũng được hưởng quyền lợi cậu nên có. Không ai bắt cậu phối hợp nghiên cứu của quốc gia, tôi cam đoan!”
Ánh mắt Giản Hoa lóe lên, không khỏi lộ ra vẻ mỉa mai: “Anh đại diện cho cá nhân cam đoan à?”
Trương Diệu Kim trịnh trọng gật đầu: “Tuy tôi chỉ là một cá nhân nhưng tôi tin rằng, lời cam đoan này sẽ được thực hiện! Vì sau này sẽ xảy ra một sự kiện lớn, trên toàn thế giới!!”
“…”
Giản Hoa im lặng, vì cậu cảm thấy tế bào não mình hình như không đủ dùng. Cậu nhận ra thiếu tá Trương đang ám chỉ, Lý Phỉ và mình sẽ trở thành vũ khí bí mật, là con bài chưa lật còn mạnh hơn cả cơ quan quốc gia. Có khả năng này sao?
Một tia sáng chợt lóe, Giản Hoa thốt ra: “Anh nói là – ”
“Trong Thế giới Bị Từ Bỏ, chính là thế giới thời gian ngưng lại, sẽ xảy ra một trận khủng hoảng lớn!” Vẻ mặt Trương Diệu Kim không hề thay đổi. Đây mới là lý do chính khiến hắn phải vội vàng tới đây.
Lịch sử trò chuyện của nhóm kia hoang đường nực cười, chỉ có tình trạng của Lý Phỉ là có thể nghiệm chứng, còn phần lớn băng theo dõi không giải thích được sự kiện thần bí. Nhưng tai nạn sắp đến này thì thà tin có còn hơn tin không.
Thế giới Bị Từ Bỏ, côn đồ đập phá khách sạn Trân Châu, trở về thực tại, lưu lại toàn bộ dấu vết phá hoại.
Nghĩ thử xem, một người đang ở trên tầng cao bỗng dưng lơ lửng trên không trung rồi ngã chết; người đang chạy xe trên đường cao tốc bỗng phát hiện không có xe cũng chẳng có đường nào, mình đang ngồi ngây ngốc trong hố sâu; hoặc đang ăn cơm bỗng thấy mình trong biển lửa… Những rắc rối này phải làm sao?
Ai cũng không muốn mới chớp mắt một cái, thành phố đã biến thành phế tích.
Đây là nguy cơ mà cơ quan quốc gia không thể để xảy ra!
Có thể xuất hiện trong Thế giới Bị Từ Bỏ, chỉ có người dị năng. Có thể ổn định nguy cơ này, chỉ có Lý Phỉ và Giản Hoa, hai người dị năng cấp S.
“Tôi không muốn nói vậy, nhưng sự thật đã rõ. Nếu cậu muốn tiếp tục sinh hoạt, ngày mai đến bình yên vô sự, thì phải đối mặt với chúng.” Trương Diệu Kim trầm mặt, gằn từng chữ, “Người dị năng xuất hiện trên toàn cầu. Trước khi người dị năng của các quốc gia xảy ra chiến tranh thì Thế giới Bị Từ Bỏ sẽ đi đầu mà cho ra quái vật, vô số quái vật.”
Châm ngòi hay nói ra sự thật đây? Biên tập: Di
Trương Diệu Kim do dự một giây: “Chúng tôi tìm người tên Giản Hoa, manh mối chỉ ra là cậu có khả năng liên quan tới Lý Phỉ.” Biên tập: Di
Lời này có ý gây nhiễu nhưng Giản Hoa vừa nghe đã hiểu. Trong lòng cậu nghi hoặc: Không bị băng theo dõi quay lại, cũng không bị Lý Phỉ liên lụy, vậy sao tên cậu lại trong sổ đen của cơ quan bí mật quốc gia? Biên tập: Di
Chờ đã, nếu không có sự cố ở khách sạn Trân Châu, chẳng phải cậu sẽ không bị liên lụy mà phơi ra ánh sáng với Lý Phỉ? Biên tập: Di
Nồi nước đen hắt ngược trở về, Giản Hoa thật không biết nói gì. Biên tập: Di
Thiếu tá Trương thật ra có thể lản tránh không đáp, khiến Giản Hoa hiểu nhầm Lý Phỉ, cũng có thể châm ngòi thổi gió, vặn vẹo sự thật. Biên tập: Di
Qua điều tra cho thấy Giản Hoa chỉ là diễn viên đóng thế hôm trước mới ký hợp đồng với Lý Phỉ. Hai người không có giao điểm gì. Nhưng trên đời có rất nhiều việc không như vẻ bề ngoài. Trước mặt một người mới quen, bôi đen quan hệ giữa cậu ta và một người khác là lựa chọn không sáng suốt – Sao hắn có thể xác định cậu ta không hiểu người kia?
Trương Diệu Kim tới đây, không phải để chọc giận Giản Hoa. Biên tập: Di
Thực tế, từ lúc tiến hành cuộc nói chuyện này đã không cho phép thiếu tá Trương phạm phải sai lầm nào. Biên tập: Di
Trương Diệu Kim lấy ra hai tờ giấy giống như giấy nhắc kịch bản, đưa ra trước mặt Giản Hoa.
Trong đó có một tờ đầy chữ ghi độ tuổi quê quán của Lý Phỉ, từng giải thưởng đã nhận được, từng tác phẩm phim tiêu biểu, nhóm máu, chòm sao, sở thích,… Không khác gì tư liệu trong tay nhóm người hâm mộ. Biên tập: Di
Một tờ giấy thì gần như trống trơn, ngoài cái tên “Giản Hoa”, chỉ có hai câu hỏi: Có khả năng biết Lý Phỉ? Nhà ở Hoài thành? Biên tập: Di
Giản Hoa liếc nhìn hai tờ giấy, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?” Biên tập: Di
“Là hai người sẽ có ảnh hưởng tới Trung Quốc trong tương lai. Biên tập: Di
“…” Giản Hoa bị tin tức động trời này khiến cho nghi ngờ thân phận của đối phương.
Trên thân Trương Diệu Kim có khí phách dũng mãnh của một quân nhân. Dù mệt mỏi, khi ngồi sống lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt tràn ngập lực uy hiếp. Hắn có thói quen ra mệnh lệnh, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ thiết huyết tinh anh*. Biên tập: Di
*tinh anh: rất giỏi giang, chuyên nghiệp, *thiết huyết: gặp máu. Đại ý là giỏi giết người đó.
Nếu là diễn trò, thì diễn giỏi như vậy trong giới giải trí cũng đếm được đầy hai bàn tay, cần gì đi làm lừa đảo. Biên tập: Di
Giản Hoa chỉ đành giật giật khóe miệng: “Thiếu tá Trương, anh đang đùa à?”
“Tôi cũng không muốn tin.” Trương Diệu Kim hít sâu một hơi. Khi hắn dẫn người đi bắt Lý Phỉ, còn bán tín bán ghi về nội dung bên trong lịch sử trò chuyện. Dù sao theo dõi khách sạn Trân Châu thấy có điểm đáng nghi, có thể yêu cầu Lý Phỉ “phối hợp điều tra”. Nhưng khi bỏ máy thăm dò năng lượng mini cạnh Lý Phỉ, đúng là chọc đau mắt thiếu tá Trương.
Họa vô đơn chí, Hoài thành lại xảy ra việc lạ, nghi phạm tại trạm giam, đập phá đồ đạc có ý chạy trốn. Mấy sự việc như câu đố đều phát sinh tại một thời điểm, bao gồm cả việc một chếc xe cảnh sát bị phá hỏng, nghi phạm đeo còng tay chạy trốn rất xa. May mà cuối cùng bắt lại được, không gây ra khủng hoảng lớn.Biên tập: Di
Thiếu tá Trương khẩn cấp chạy về Hoài thành thu thập cục diện rối răm.Biên tập: Di
Báo cáo đã được bí mật gửi cho bên tòa án nhưng còn chưa được phê duyệt. Thiếu tá Trương đối với việc cái người tên “Giản Hoa” là bước tiến lớn cho cuộc điều tra, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Biên tập: Di
Vội vàng tiếp xúc, là rất mạo hiểm. Biên tập: Di
Không liên lạc, ai có thể đảm bảo Giản Hoa sẽ không bước lên con đường đen tối kia? Chậm thì sẽ không kịp. Biên tập: Di
“Cậu là người dị năng, những thay đổi xuất hiện gần đây, cậu biết rõ hơn tôi.” Trương Diệu Kim cố để mình không thể hiện khí thế bức người, hắn không quen nói chuyện theo cách ôn hòa này. Biên tập: Di
Để hai tờ giấy trắng trên bàn sang bên cạnh, Giản Hoa dựa vào sô pha, xòe tay: “Tôi không muốn vòng vo. Sao anh chắc Giản Hoa anh muốn tìm là tôi?” Biên tập: Di
Có vô số người ở Trung Quốc lấy tên này. Biên tập: Di
Trong giới, cẩn thận xem xét mạng lưới quan hệ của mấy người trang điểm, đạo diễn ánh sáng nào đó, cũng có thể tìm ra được bốn năm Giản Hoa. Tại Hoài thành, đánh hai chữ này vào hệ thống hộ tích, chắc sẽ tìm được tận vài trang.
Đất nước hơn tỷ người, hàng trăm vạn người dân cư trú – không phải chuyện đùa.
“13 giờ chiều hôm nay, vị trí theo dõi này của Cục địa chất Hoài thành có năng lượng dao động quy mô lớn.” Thiếu tá trương lôi ra tờ giấy thứ ba từ trong túi, trên giấy chỉ có số kinh độ và vĩ độ. Biên tập: Di
Giản Hoa đăm chiêu suy nghĩ.Biên tập: Di
Trương Diệu Kim đã nói ra đáp án: “Nhà cậu.”
“…”
Đương nhiên đây là suy luận của tôi, trên bản đồ vệ tinh chỉ xuất hiện góc Đông Nam của tiểu khu này thôi. Về phần bằng chứng khác, tôi tin chỉ cần điều tra lịch trình của cậu gần đây là sẽ tìm được.”
Trương Diệu Kim không quên “băng theo dõi” mà Giản Hoa nhắc đến lúc trước. Nhưng xét đến tính an toàn, hắn không định bức ép Giản Hoa, nên chuyển đề tài, lộ vẻ thành khẩn: “Tôi đại diện “Hồng Long” tiếp nhận vụ nổ ở khách sạn Trân Châu. Bắt nghi phạm không phải mục đích cuối cùng của tôi, mục đích cuối của tôi là giữ gìn an ninh quốc gia, duy trì trật tự xã hội. Cậu và Lý Phỉ không có tiền sử phạm tội, không khác gì hàng vạn người dân khác sinh sống tại thành phố này. Các cậu gặp chuyện khó khăn gì, tôi sẽ giúp đỡ.”
Đây là lần đầu tiên Giản Hoa nghe thấy tên mình xuất hiện cùng Lý Phỉ.
Cậu ngây người hai giấy, suýt chút nữa thì phản bác Trương Diệu Kim. Sinh hoạt của ảnh đế và cậu khác xa nhau, giống chỗ nào?
Nào ngờ, lời tiếp theo của thiếu tá Trương lại là –
“Lý Phỉ gặp rắc rối lớn. Trị số năng lượng trong cơ thể cậu ta rất dọa người, đi qua cửa kiểm tra an ninh sẽ vang lên chuông cảnh báo.”
Thuộc nhóm người có xe, Giản Hoa thấy may khi mấy ngày này không đi tàu điện ngầm. Nhưng nghĩ lại, không đi qua được cửa kiểm tra an ninh, không thể đi máy bay hay ngồi xe lửa, vậy anh ta đi Bắc đô đóng phim kiểu gì?
“Mấy người bắt Lý Phỉ?”
“Là phối hợp điều tra.” Thiếu tá Trương sửa lại.
“Như nhau thôi.” Giản Hoa không muốn bàn luận về bẫy chữ nghĩa này, cậu trực tiếp hỏi, “Mấy người không định thả anh ấy à?”
“Chúng tôi sẽ không giữ cậu ta quá 24 giờ.” Trương Diệu Kim liếc nhìn đồng hồ, gật đầu bảo: “Vài giờ nữa, cậu ta có thể đi.”
“…”
Nhìn ánh mắt Giản Hoa, Trương Diệu Kim thấy là lạ: Đây là mong Lý Phỉ bị giam à?
“Vậy anh ấy định giải quyết việc qua cửa kiểm tra an ninh như thế nào?” Giản Hoa thản nhiên hỏi.
– Lý Phỉ có thể làm việc bình thường, cậu nhất định phải đi cùng.
“Có khả năng sẽ cần sự giúp đỡ của “Hồng Long” chúng tôi, đi qua cửa đặc biệt.” Trương Diệu Kim đầy lòng kỳ quái. Chẳng lẽ thứ cuối cùng đả động Giản Hoa không phải thành ý khi hắn tự mình đến cửa, cũng không phải hành động chủ động thông báo bí mật, mà phải cảm ơn vì Giản Hoa vẫn muốn sinh sống tại đất nước này, quan tâm đến tiền gửi ngân hàng và tiếp tục công việc?
Nghĩ đến đây, Trương Diệu Kim quyết định nuốt xuống sự thật nào đó, tạm thời không nói.
Dị năng của Giản Hoa và Lý Phỉ khác nhau. Khi thiếu tá Trương đứng trước mặt Giản Hoa, đập vào mặt là cảm giác nguy cơ sắc bén như đao phong. Nhưng còn Giản Hoa, trừ ánh mắt mang theo địch ý khiến Trương Diệu Kim cảm thấy không khí bức bối thì cũng không có gì khác thường.
Việc này không khiến thiếu tá Trương thấy thoải mái, mà làm tinh thần hắn càng thêm căng ra.
Khi hắn còn trẻ, truy tìm ma túy trong rừng cây Nam quốc, đi nhầm vào hang rắn, cuốc cùng lại có thể lông tóc vô thương đi ra. Sau này, con mãng xà kia tấn công thôn dân bị đánh chết. Theo suy luận của thợ săn dày dặn kinh nghiệm, khi ấy mãng xà vừa mới ăn no, nên Trương Diệu Kim mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong hang động ẩm ướt tối đen mang không khí bức bối, bất an mơ hồ đè lên dây thần kinh nhưng cái gì cũng phát hiện được.
Máy thăm dò năng lượng mini nằm trong túi Trương Diệu Kim, rất im lặng, không có chấn động gì.
Trương Diệu Kim phiền não. Giờ hắn đã hiểu cái thiết lập “Thủ lĩnh chân chính của tổ chức Hắc Uyển, từ khi truyện bắt đầu đến khi kết thúc, ẩn nấp mười năm không bị ai phát hiện” là gì.
Nếu không có vụ nổ ở khách sạn Trân Châu thu hút cao độ sự chú ý của chính quyền địa phương, rồi coi như báo cáo sự kiện khủng bố tấn công. Sau đó lệnh “Hồng Long” đóng quân ở Hải thành có chuyên môn điều tra – thì mấy người dị năng này yên lặng thức tỉnh, rồi hủy đi băng theo dõi gì đó, ai có thể phát hiện được!
Khi mà Giản Hoa nhận ra được dị năng của mình là cái gì, hoàn toàn kiểm soát được nó. Cậu sẽ như một bọt nướt trên Giang Hải, không cách nào tìm được.
“Anh vừa nhắc đến, ảnh hưởng tới quốc gia… là ý gì?” Giản Hoa cảm thấy Trương Diệu Kim còn giấu nhiều bí mật.
“Tôi mong cậu có thể gia nhập tiểu tổ dị năng Hồng Long mới thành lập. Cậu vẫn sẽ được sinh hoạt như cũ, mà cũng được hưởng quyền lợi cậu nên có. Không ai bắt cậu phối hợp nghiên cứu của quốc gia, tôi cam đoan!”
Ánh mắt Giản Hoa lóe lên, không khỏi lộ ra vẻ mỉa mai: “Anh đại diện cho cá nhân cam đoan à?”
Trương Diệu Kim trịnh trọng gật đầu: “Tuy tôi chỉ là một cá nhân nhưng tôi tin rằng, lời cam đoan này sẽ được thực hiện! Vì sau này sẽ xảy ra một sự kiện lớn, trên toàn thế giới!!”
“…”
Giản Hoa im lặng, vì cậu cảm thấy tế bào não mình hình như không đủ dùng. Cậu nhận ra thiếu tá Trương đang ám chỉ, Lý Phỉ và mình sẽ trở thành vũ khí bí mật, là con bài chưa lật còn mạnh hơn cả cơ quan quốc gia. Có khả năng này sao?
Một tia sáng chợt lóe, Giản Hoa thốt ra: “Anh nói là – ”
“Trong Thế giới Bị Từ Bỏ, chính là thế giới thời gian ngưng lại, sẽ xảy ra một trận khủng hoảng lớn!” Vẻ mặt Trương Diệu Kim không hề thay đổi. Đây mới là lý do chính khiến hắn phải vội vàng tới đây.
Lịch sử trò chuyện của nhóm kia hoang đường nực cười, chỉ có tình trạng của Lý Phỉ là có thể nghiệm chứng, còn phần lớn băng theo dõi không giải thích được sự kiện thần bí. Nhưng tai nạn sắp đến này thì thà tin có còn hơn tin không.
Thế giới Bị Từ Bỏ, côn đồ đập phá khách sạn Trân Châu, trở về thực tại, lưu lại toàn bộ dấu vết phá hoại.
Nghĩ thử xem, một người đang ở trên tầng cao bỗng dưng lơ lửng trên không trung rồi ngã chết; người đang chạy xe trên đường cao tốc bỗng phát hiện không có xe cũng chẳng có đường nào, mình đang ngồi ngây ngốc trong hố sâu; hoặc đang ăn cơm bỗng thấy mình trong biển lửa… Những rắc rối này phải làm sao?
Ai cũng không muốn mới chớp mắt một cái, thành phố đã biến thành phế tích.
Đây là nguy cơ mà cơ quan quốc gia không thể để xảy ra!
Có thể xuất hiện trong Thế giới Bị Từ Bỏ, chỉ có người dị năng. Có thể ổn định nguy cơ này, chỉ có Lý Phỉ và Giản Hoa, hai người dị năng cấp S.
“Tôi không muốn nói vậy, nhưng sự thật đã rõ. Nếu cậu muốn tiếp tục sinh hoạt, ngày mai đến bình yên vô sự, thì phải đối mặt với chúng.” Trương Diệu Kim trầm mặt, gằn từng chữ, “Người dị năng xuất hiện trên toàn cầu. Trước khi người dị năng của các quốc gia xảy ra chiến tranh thì Thế giới Bị Từ Bỏ sẽ đi đầu mà cho ra quái vật, vô số quái vật.”
/175
|