Phút giây nhìn thấy gương mặt sáng ngời của người ấy, trái tim Thanh Nhân bỗng đập nhanh một cách lạ thường, tựa hồ trống đánh vang chào đón mùa xuân. Dung mạo vẫn như xưa, có điều tóc đã ngắn lên rồi, tia nắng vô hình như bừng sáng giữa những thay đổi. Người mà anh trông ngóng cuối cùng cũng quay trở lại, Thanh Nhân ôm thật chặt không muốn buông tay.
Cái ngày rời xa nhau trong lặng thinh, khi anh nhận lại báo ‘tử’ của ‘Phong Tình’ tất cả mọi ruột gan trong lòng tựa hồ đã đứt phanh ra không còn gì gọi là nguyên vẹn, nhói đau không thể nào tả nổi. Anh đã rất oán hận kẻ gây ra cái chết của người anh yêu, lên mọi kế hoạch kể cả lợi dụng kẻ đang lợi dụng mình để quyết định cho tên ‘sát nhân’ một bài học. Nhưng sau khi nghe tên ‘sát nhân’ ấy nói rằng ‘Phong Tình’ của anh vẫn còn sống và đang làm việc dưới trướng cho hắn, những tức giận cùng hận thù của anh cũng đã giảm bớt đi phân nửa. Cho đến hiện tại khi được tên ‘sát nhân’ cho phép gặp lại ‘người mình yêu’ và người ấy thật sự khỏe mạnh, không mất mát cái gì thì những mối thù trong lòng đã tụt xuống hết mức không thể đo được bằng mắt thường.
Người ta nói câu ‘yêu mù quáng’ có sai đâu, khi người mình yêu ở ngay trước mắt cho dù có bao tổn thương đến từ bên ngoài vào bên trong đi chăng nữa thì mình đâu có quan tâm đến. Bởi vì chỉ cần người mình yêu tồn tại thôi là khiến cả cuộc đời nở rộ muôn vàn loài hoa rồi.
Thanh Nhân pha loại trà mà ‘Phong Tình’ thích uống nhất, cẩn thận điều chế dung tích đúng với khẩu vị.
Trà nóng trên bàn, Du Thành Nghĩa cầm lên thổi nóng từ tốn uống.
Thanh Nhân ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi: “Tình, em có thể kể cho anh nghe rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà em phải thay đổi danh tính và giấu thân phận thật không?”.
Du Thành Nghĩa đặt tách trà xuống, hắn trả lời câu hỏi của anh chứ không phải kể: “Ngày đó Thành Nghĩa đã giúp em thoát khỏi vụ án, bởi em bị oan mà, kẻ ám sát cựu chủ tịch Du không phải em mà là kẻ khác”.
Thanh Nhân khá bất ngờ khi biết ‘Du Thành Nghĩa’ đã cứu ‘Phong Tình’ khỏi chuyện này, vậy là anh đoán đúng rồi, mối quan hệ của hai người này ngày càng tiến triển tốt, anh em hòa thuận trở lại. Điều này cho thấy mọi tức giận của anh đối với ‘Du Thành Nghĩa’ đã hoàn toàn kết thúc rồi, hắn không có lý do gì mà hại ‘Phong Tình’ để anh ghét cả.
Đợi khi hắn từ chiến trường trở về nhất định phải cảm ơn hắn, vì hắn nên ‘người yêu’ của anh mới được sống khỏe mạnh như giờ.
“Ừm, anh hiểu rồi”.
Du Thành Nghĩa mỉm cười nhìn anh: “Vậy anh có muốn hỏi thêm gì nữa không?”.
“Từ khi đó em đã sống ở đâu?”.
“Thành Nghĩa có cho em một căn hộ, em đã sống ở đó và làm việc cho anh ấy. À đúng rồi, chúng ta không nên ở đây lâu quá, nguy hiểm sắp sửa đến, anh à một chút nữa em sẽ đưa anh đến nơi an toàn, ở đó yên tĩnh lắm”.
Thanh Nhân suýt thì quên cuộc chiến của Ngũ Hoa Xà, trụ sở là nơi bị tấn công: “Được rồi, để anh đi thay quần áo rồi chúng ta đi”.
Gần ba giờ sáng, những thành viên còn lại đang tập hợp đầy đủ, bọn họ hoàn thành trang bị vũ trang cùng bẫy từ trước. Người dẫn dắt đội quân phòng thủ là Trịnh Hai và Khương Quân. Hai vị đội trưởng tuy đã có tuổi nhưng sức mạnh chiến đấu không thể khinh thường được. Hai bóng dáng cao lớn mặc com lê, bên trên trang bị vũ khí chinh chiến, khí phách ngời ngợi không khác gì thời trẻ.
Theo như thông báo của nội gián nằm vùng thì Vô Diện sẽ không đưa quân đánh trụ sợ Ngũ Hoa Xà, mà thay vào đó là Đạo Hương Hội đại diện phe đồng minh của Vô Diện tấn công. Chỉ còn một tiếng nữa bọn chúng sẽ kéo đến.
Thanh Nhân đứng trước chiếc Rolls Royce màu đen giữa hầm xe không khỏi giật mình, vốn dĩ chiếc ô tô này chỉ thuộc mỗi quyền sở hữu của ‘Du Thành Nghĩa’ trong cái hội này, với tính cách điên rồ thất thường thì sẽ không cho bất kỳ kẻ nào chạm tay vào kể cả có thân quen đến mấy. Nhưng tại sao ‘Phong Tình’ của anh lại có thể sử dụng nó một cách bình thản thoải mái thế này?
“Sao anh còn đứng đó? Vào trong đi anh”. Du Thành Nghĩa ở trong xe thấy anh ngẩn người liền gọi.
“À, ờ”. Anh vào trong, vừa ngồi xuống liền hỏi: “Chiếc xe này là em mua sao?”.
Du Thành Nghĩa thản nhiên đáp: “Không ạ, anh Thành Nghĩa cho em”.
Quả nhiên chuẩn bị kịch bản đầy đủ là tốt nhất, dùng cảm xúc khác nhau trong mọi tình huống. Cứ cái đà này thì hắn sẽ trở thành diễn viên điện ảnh tài năng mất thôi.
Ngạc nhiên, anh thốt: “Cậu ta tốt thật vậy sao?”.
“Anh ấy rất tốt với em, cho nên anh đừng lo anh ấy làm hại chúng ta nhé”.
Du Thành Nghĩa lái xe đi.
Trên đường đi, Thanh Nhân không ngừng lén nhìn hắn trên kính chiếu hậu. Bỗng gương mặt của Phong Tình hiện lên, hai người bọn họ như một khuôn đúc ra, đường nét gương mặt đến cơ thể quá đỗi giống nhau. Nếu như cả hai cùng cắt tóc ngắn và cùng màu mắt, khi nhìn không thể nhận diện được đâu là ‘Du Thành Nghĩa’ đâu là ‘Phong Tình’.
Hiện tại không biết có vấn đề gì anh lại nhìn người bên cạnh ra thành người kia, nụ cười gian xảo của người kia cứ hiển thị. Thanh Nhân chợt giật mình liền lắc đầu xua đi, trong khi người yêu của mình bên cạnh thì anh lại nghĩ đến người đàn ông khác. Mà nghĩ vậy cũng không phải, dù gì anh và người kia đã trở thành người yêu, còn người bên cạnh lại thành người yêu cũ. Nhưng đây là điều anh khó chấp nhận, vốn dĩ anh chưa bao giờ nói lời chia tay với ‘Phong Tình’, nên không thể nào lại trở thành người yêu cũ của nhau. Còn tên kia rõ ràng tự ý kéo anh vào mối quan hệ mập mờ với hắn, anh vẫn chưa thật sự xem hắn là người yêu của mình.
Thật là rối tung mà!
Thấy Thanh Nhân vò đầu bức tóc, Du Thành Nghĩa lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”.
Thanh Nhân thoát khỏi đống chỉ nùi: “À, anh không sao”.
“Vậy à? Anh cảm thấy trong người không ổn thì nói với em nhé”.
“Ừm”.
‘Phong Tình’ khi gặp lại có vẻ đã thay đổi rồi, hắn dịu dàng tình cảm giống như những ngày bắt đầu tay trong tay. Những cọc cằn và nóng nảy mơ hồ đã bị cơn gió vùi lấp xuống đất rồi, hiện tại chỉ có ân cần và ấm áp.
Anh để ý rằng, nụ cười của hắn bắt đầu treo trên môi, làm gì hay nói gì với anh cũng đều mỉm cười. Cái lạnh lùng suốt hai năm nay đã bị đánh tan đi mất rồi.
Thanh Nhân cảm nhận được trái tim mình trở nên rung động một lần nữa, dòng máu nóng vốn ngưng động như tượng đá nay bị phá tan tiếp tục chảy vào con tim mà đập trở lại.
Anh sẽ không để bông hoa của mình biến mất thêm lần nào nữa.
Du Thành Nghĩa cảm thấy cái vai diễn ‘người yêu của Thanh Nhân’ khá ổn, nhưng mà hắn không biết hậu quả sau này sẽ ra sao khi mà Thanh Nhân sẽ phải lòng hắn, nếu thật sự xảy ra e rằng hắn sẽ có lỗi với Phong Tình. Tốt nhất là đừng nên hành động quá nhiều cử chỉ thân mật với anh, con người ta rất dễ dàng động lòng những thứ mình yêu quý ngay từ đầu, càng tiến xa càng khó bước ra.
Trời dần sáng cũng là lúc chiếc xe của hai người bọn họ rời khỏi thành phố Vĩnh Thành, ánh dương tinh mơ khẽ chiếu rọi bên hừng đông. Con đường lớn vùng ngoại ô chỉ lác đác vài chiếc xe tải chở hàng đi qua, hai bên cánh rừng bị bỏ lại khi chiếc xe lướt qua. Phía trước là đường hầm, tốc độ dần tăng lên, đèn pha phát sáng chói soi cả đường hầm. Chạy vút như lướt sóng, ở cuối đường hầm một chiếc ô tô lẻ loi lao ra xé tan ngọn gió.
Ba giờ đồng hồ trôi qua bây giờ đã sáu giờ mấy sáng, Thanh Nhân ngủ gục, tay chống cằm để đầu điểm tựa lên kính xe. Cơn gió luồng vào thổi tung mái tóc đen rủ trước trán, ánh nắng mặt trời lén lút điểm trên lông mày tiền thanh hậu tán mi gọn gàng vài giọt nắng, vẽ ra vệt sáng trên nửa gương mặt.
Du Thành Nghĩa nhìn bản đồ trên xe, địa điểm đến vẫn còn xa, ước chừng thêm bốn giờ nữa mới đến nơi, nếu đi đường tắt và lái với tốc độ tối đa thì chỉ hai giờ sẽ đến.
Nhớ đến lời dặn của Phong Tình nên lái xe cẩn thận thì nhìn lại đúng thật, với lại bây giờ đang chở người, hắn không nên phóng nhanh như vậy.
Bỗng có gì đó lóe sáng trong kính chiếu hậu bên ngoài, Du Thành Nghĩa cảnh giác, liền cho xe lăn chậm lại, sau đó dừng hẳn. Hắn bấm nút kéo cửa kính ngoài cửa sổ lên, đỡ đầu Thanh Nhân tựa vào ghế.
Bị đánh thức, anh mơ màng tỉnh giấc thì phát hiện hai người từ lúc nào đã ở khoảng cách gần cận mặt như vậy, chỉ thiếu một chút nữa là môi chạm môi nhau. Trong phút chốc anh đỏ mặt, bối rối: “Đến, đến nơi rồi sao?”.
Du Thành Nghĩa ngồi lại ngay ngắn trở lại, hắn tiếp tục lái xe: “Chưa anh, chúng ta đi tiếp thôi”.
Vì đóng cửa nên trong xe có chút ngột ngạt, Thanh Nhân hơi nóng liền cởi bỏ vài cúc áo sơ mi. Cơ ngực lộ ra, thấp thoáng nhìn thấy toàn bộ bên trong chiếc áo.
Đã thu hết vào trong mắt Du Thành Nghĩa, bỗng đỏ mặt, hắn khẽ mím môi bật điều hòa trong xe: “Anh nóng sao? Giờ mát hơn chưa?”.
Thanh Nhân vuốt tóc lên: “Mát hơn rồi”.
“… Vậy anh cài cúc áo lại đi, để hở ra hơi lạnh vào thì bị bệnh đó”.
“À được”. Thanh Nhân chớp chớp mắt sau đó cài áo lại.
Du Thành Nghĩa thở phào, đi chưa được bao lâu thì đen mặt. Trong kính chiếu hậu phản chiếu đằng sau có một chiếc ô tô màu đen bám theo. Hắn đã để ý chiếc xe này từ khi bắt đầu tiến ra vùng ngoại ô, dường như nó không đi theo hướng khác, khi nãy rẽ phải nó cũng rẽ theo, lúc dừng cũng dừng lại theo từ xa. Cứ tưởng rời đi từ sớm thì phe địch không để ý, vậy mà vẫn bị phát hiện và theo dõi đến tận đây.
Thanh Nhân sớm phát hiện sắc mặt không tốt của Du Thành Nghĩa, anh cũng đoán được phần nào liền quay đầu nhìn ra sau: “Chúng ta đang bị bám đuôi?”.
“Vâng, vậy nên anh ở yên trong xe nhé”. Hắn phanh xe lại.
Cứ ngỡ hắn sẽ bước ra, nhưng ngay tức khắc hắn lùi xe: “Anh bám chắc nhé”.
Tưởng chừng đuôi xe và đầu xe phía sau tông thẳng vào nhau thì hắn liền phanh xe lại, cách một hạt đậu thôi là nát xe rồi.
Du Thành Nghĩa mở cửa xe đi ra, bước đến gõ cửa xe đối phương.
Cộc cộc.
Người nọ mở cửa xe đi ra, Du Thành Nghĩa không cho đối phương cơ hội mở miệng hay hành động gì liền túm cổ áo hắn ta. Lạnh lùng phát ra tia hàn khí chết chóc: “Mày là ai? Sao lại theo đuôi bọn tao?”.
Người nọ lại bình tĩnh: “Nào anh bạn, đừng nóng như thế”.
Thanh Nhân trong xe lén nhìn ra bên ngoài thì giật mình trông thấy người đang bị Du Thành Nghĩa xách cổ áo, anh thầm thốt: “Lâm Hoàng?!”.
Lâu ngày không liên lạc với Lâm Hoàng vì dính vào mối quan hệ yêu đương với Phong Tình, có một số chuyện liên quan đến tiểu Còm, nói cách khác là Hà Minh Liên khi anh nhìn thấy bức tranh dung do hắn vẽ, anh cần hỏi.
Không ngờ bây giờ hắn tự xuất hiện ở đây.
Nhưng anh không biết tại sao hắn lại theo đuôi, lý do gì?
Thanh Nhân bước đến: “Cậu làm gì ở đây vậy Lâm Hoàng?”.
Du Thành Nghĩa nhíu mày nhìn qua anh rồi nhìn Lâm Hoàng: “Anh quen kẻ này sao?”.
Lâm Hoàng xen ngang: “Tôi là bạn của Thanh Nhân, bây giờ anh có thể buông tôi ra được rồi đấy”.
“Bạn?”. Du Thành Nghĩa nghi hoặc quét mắt Lâm Hoàng từ trên xuống dưới.
Thanh Nhân bắt lấy cánh tay Du Thành Nghĩa: “Em bỏ cậu ta ra trước đi”.
Hắn trừng Lâm Hoàng, sau đó buông tay ra: “Là bạn tại sao lại bám đuôi như con chuột nhắc nghe mệnh lệnh của vua chuột bẩn vậy?”.
Lâm Hoàng chỉnh lại áo chỉn chu: “Tôi đi cùng đường không được sao?”. Hắn quay qua mỉm cười với Thanh Nhân: “Chúng ta đúng là nhân duyên trời định nhỉ? Không ngờ lại gặp nhau trên đường thế này, à mà lâu rồi chúng ta cũng không liên lạc gì nhỉ?”.
Hắn đi đến bên cạnh anh mà khoác lấy vai, mùi rượu thoang thoảng từ người hắn lướt vào mũi anh.
Anh dìu hắn: “Lâm Hoàng, cậu say rồi, vào trong xe nhé”.
Du Thành Nghĩa lườm Lâm Hoàng, dù cho Thanh Nhân có mối quan hệ thân mật với ai cũng không phải chuyện của hắn. Nhưng vì thực hiện nhiệm vụ của Phong Tình đề ra thì hắn phải làm tròn vai diễn của mình.
Hắn bước đến kéo Thanh Nhân vào trong lòng mình: “Này, mới sáng ra đã say khướt thế này thì không phải là tên ăn chơi nhàn rỗi đấy chứ?”.
Lâm Hoàng không để lộ dáng vẻ đã say của mình, hắn rất thản nhiên, lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Du Thành Nghĩa.
Lấy xem, Du Thành Nghĩa càng đanh mặt, bóp chặt tấm danh thiếp đến nhanh đúm: “Cậu là người của Lão Qui?”.
“Vâng”.
Có lẽ Du Thành Nghĩa không biết hắn còn là người của Lê Hòa Lỗ.
Lâm Hoàng đi vào trong xe: “Dù sao chúng ta cũng là người quen thôi, tôi không cố ý theo sau hai người làm hại gì đâu, vậy anh nhích xe lên trước cho tôi đi nha”. Hắn quay qua mỉm cười với Thanh Nhân: “Có gì chúng ta liên lạc sau nhé, có một số chuyện anh phải nói cho tôi đấy”.
“Ừm, tôi sẽ liên lạc”.
Du Thành Nghĩa khó chịu: “Anh à, chúng ta đi”.
Khi chiếc ô tô của hai người rời đi khuất xa phía trước, lúc này Lâm Hoàng ngồi trong xe châm điếu thuốc, rít một hơi. Cơn gió thu bên ngoài lướt qua, làn khói trắng lay động. Hắn đang ngẫm nghĩ về người đàn ông tóc vàng vừa nãy.
“Là phó đội trưởng Nhất Bang quá cố của Ngũ Hoa Xà? Rõ ràng anh ta đã mất, đám tang hôm đó mình có tham dự tận mắt thấy đã chôn rồi mà? Tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở cùng Thanh Nhân nhỉ?”. Bỗng phát hiện cái gì đó mà chợt cười: “À, là người anh em thân thiết của Thanh Nhân mà”.
Lâm Hoàng cảm thấy câu chuyện khá thú vi, hắn không biết nguyên nhân cựu phó đội trưởng Nhất Bang giả chết là gì, nhưng hắn ít nhiều gì cũng đoán trúng một phần, chính là vì mảnh đât vàng. Trong thế giới ngầm có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó đến mảnh đất vàng chứ, bọn họ đều tin vào truyền thuyết thần linh, tâm linh gì đó trên mảnh đất vàng. Tất cả chỉ muốn trường sinh bất lão và quyền lực mà thôi, Lâm Hoàng nghĩ chắc cựu phó đội trưởng Nhất Bang đây không muốn chết oan phí cũng không muốn bị tranh đoạt mảnh đất vàng nên giả chết, sẽ có nhiều cơ hội giựt lấy mảnh đất vàng hơn là dùng thân phận thật.
Búng điếu thuốc đi, Lâm Hoàng tiếp tục lái xe, vì địa điểm hắn đến chính là mảnh đất vàng.
Du Thành Nghĩa lái xe với tốc độ nhanh hơn vừa nãy, tuy là không vượt quá mức độ cao nhất nhưng khung cảnh trôi tuột lại đằng sau ngoài cửa sổ cực chống mặt.
Trên xe yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng nhạc ballad nhẹ âm lượng nhỏ trong hộp phát nhạc.
Thanh Nhân lén nhìn qua hắn, hình như anh đã làm hắn hiểu lầm về mối quan hệ giữa mình và Lâm Hoàng cho nên hắn mới dỗi mà không nói chuyện với anh.
Nhưng Du Thành Nghĩa nào quan tâm đến mối quan hệ của anh, hắn chỉ lo mối quan hệ yêu đương của anh và Phong Tình sẽ được bao xa. Hắn tự hỏi không biết Phong Tình đã biết về những mối quan hệ khác của Thanh Nhân chưa. Theo Phong Tình kể, từ trước đến giờ không thấy Thanh Nhân tiếp xúc thân thiết với ai ngoài trừ hắn, còn lại đều là quan hệ đối tác. Cho nên chuyện vừa rồi Du Thành Nghĩa đã có suy nghĩ không đúng với anh rằng anh là người không ngay thẳng, bản thân đã có người yêu rồi còn tiếp xúc với người khác, thì giờ hắn muốn xác minh: “Anh gặp người khi nãy bao lâu rồi?”.
Thanh Nhân không do dự trả lời thật: “Gần ba tháng rồi”.
“Vậy anh và hắn chỉ là bạn thôi đúng chứ?”.
Nhìn thấy sắc mặt Du Thành Nghĩa không vui, Thanh Nhân vội giải thích: “Chỉ là bạn bè, anh gặp cậu ta trong quán trà, thấy nói chuyện hợp ý nhau liền trở thành bạn bè”.
Anh cũng đâu thể nói thật ra là đã gặp Lâm Hoàng trước đó rồi do Lê Hòa Lỗ đưa anh vào Sát Hoa từ đấy mới dần trở nên thân thiết với Lâm Hoàng đâu.
Du Thành Nghĩa nghi hoặc: “Thật không?”.
“Thật, cậu ta thích con gái chứ không thích đàn ông đâu, cậu ta có người yêu rồi”.
Du Thành Nghĩa lén nhìn qua anh, thấy biểu cảm chân thành không có gì gọi là nói dối, hắn mới suy nghĩ lại: “Vậy ư?”. Sau đó mỉm cười: “Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh”.
Đây chẳng khác gì hắn đi bắt ghen cho đứa em họ của mình cả.
“Không cần phải xin lỗi anh đâu, anh là người có lỗi mới đúng, đáng lẽ anh nên nói cho em nghe”. Thanh Nhân thật lòng.
Đúng đó, anh nên nói sớm với người yêu của anh đi kìa. Du Thành Nghĩa âm thầm trách anh trong bụng.
Thanh Nhân cười cười: “Anh quên mất, anh mới gặp lại em hôm nay sao mà kịp kể chứ”.
Du Thành Nghĩa: “…”. Hắn nói: “Sau này có quen bạn bè thì nhớ giới thiệu em với nhé, cái này không phải là em quản anh đâu, mà sợ anh bị người ta gạt đấy”.
Thanh Nhân phì cười: “Anh đâu phải trẻ con đâu mà dễ bị người ta lừa gạt chứ?”.
Nụ cười của anh bỗng làm cho Du Thành Nghĩa không tập trung lái xe: “…”.
Thì ra những lúc anh ở bên cạnh người mình yêu lại có thể thoải mái và vui vẻ thế này, tự do bộc lộ những cảm xúc thật của mình mà không sợ người yêu chê cười hay có những suy nghĩ khác về mình.
Lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ ấm áp với một người duy nhất.
Thật là ghen tị.
__________
[Lời tác giả]
Thanh Nhân đã tha thứ cho Phong Tình.
Nhưng vở kịch của Phong Tình và Du Thành Nghĩa liệu có diễn ra một cách êm xuôi tốt đẹp như những gì Phong Tình muốn không? Hay là sau này càng ngày Thanh Nhân sẽ phải lòng Du Thành Nghĩa vì tưởng rằng hắn là ‘Phong Tình’ thật?
Cái ngày rời xa nhau trong lặng thinh, khi anh nhận lại báo ‘tử’ của ‘Phong Tình’ tất cả mọi ruột gan trong lòng tựa hồ đã đứt phanh ra không còn gì gọi là nguyên vẹn, nhói đau không thể nào tả nổi. Anh đã rất oán hận kẻ gây ra cái chết của người anh yêu, lên mọi kế hoạch kể cả lợi dụng kẻ đang lợi dụng mình để quyết định cho tên ‘sát nhân’ một bài học. Nhưng sau khi nghe tên ‘sát nhân’ ấy nói rằng ‘Phong Tình’ của anh vẫn còn sống và đang làm việc dưới trướng cho hắn, những tức giận cùng hận thù của anh cũng đã giảm bớt đi phân nửa. Cho đến hiện tại khi được tên ‘sát nhân’ cho phép gặp lại ‘người mình yêu’ và người ấy thật sự khỏe mạnh, không mất mát cái gì thì những mối thù trong lòng đã tụt xuống hết mức không thể đo được bằng mắt thường.
Người ta nói câu ‘yêu mù quáng’ có sai đâu, khi người mình yêu ở ngay trước mắt cho dù có bao tổn thương đến từ bên ngoài vào bên trong đi chăng nữa thì mình đâu có quan tâm đến. Bởi vì chỉ cần người mình yêu tồn tại thôi là khiến cả cuộc đời nở rộ muôn vàn loài hoa rồi.
Thanh Nhân pha loại trà mà ‘Phong Tình’ thích uống nhất, cẩn thận điều chế dung tích đúng với khẩu vị.
Trà nóng trên bàn, Du Thành Nghĩa cầm lên thổi nóng từ tốn uống.
Thanh Nhân ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi: “Tình, em có thể kể cho anh nghe rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà em phải thay đổi danh tính và giấu thân phận thật không?”.
Du Thành Nghĩa đặt tách trà xuống, hắn trả lời câu hỏi của anh chứ không phải kể: “Ngày đó Thành Nghĩa đã giúp em thoát khỏi vụ án, bởi em bị oan mà, kẻ ám sát cựu chủ tịch Du không phải em mà là kẻ khác”.
Thanh Nhân khá bất ngờ khi biết ‘Du Thành Nghĩa’ đã cứu ‘Phong Tình’ khỏi chuyện này, vậy là anh đoán đúng rồi, mối quan hệ của hai người này ngày càng tiến triển tốt, anh em hòa thuận trở lại. Điều này cho thấy mọi tức giận của anh đối với ‘Du Thành Nghĩa’ đã hoàn toàn kết thúc rồi, hắn không có lý do gì mà hại ‘Phong Tình’ để anh ghét cả.
Đợi khi hắn từ chiến trường trở về nhất định phải cảm ơn hắn, vì hắn nên ‘người yêu’ của anh mới được sống khỏe mạnh như giờ.
“Ừm, anh hiểu rồi”.
Du Thành Nghĩa mỉm cười nhìn anh: “Vậy anh có muốn hỏi thêm gì nữa không?”.
“Từ khi đó em đã sống ở đâu?”.
“Thành Nghĩa có cho em một căn hộ, em đã sống ở đó và làm việc cho anh ấy. À đúng rồi, chúng ta không nên ở đây lâu quá, nguy hiểm sắp sửa đến, anh à một chút nữa em sẽ đưa anh đến nơi an toàn, ở đó yên tĩnh lắm”.
Thanh Nhân suýt thì quên cuộc chiến của Ngũ Hoa Xà, trụ sở là nơi bị tấn công: “Được rồi, để anh đi thay quần áo rồi chúng ta đi”.
Gần ba giờ sáng, những thành viên còn lại đang tập hợp đầy đủ, bọn họ hoàn thành trang bị vũ trang cùng bẫy từ trước. Người dẫn dắt đội quân phòng thủ là Trịnh Hai và Khương Quân. Hai vị đội trưởng tuy đã có tuổi nhưng sức mạnh chiến đấu không thể khinh thường được. Hai bóng dáng cao lớn mặc com lê, bên trên trang bị vũ khí chinh chiến, khí phách ngời ngợi không khác gì thời trẻ.
Theo như thông báo của nội gián nằm vùng thì Vô Diện sẽ không đưa quân đánh trụ sợ Ngũ Hoa Xà, mà thay vào đó là Đạo Hương Hội đại diện phe đồng minh của Vô Diện tấn công. Chỉ còn một tiếng nữa bọn chúng sẽ kéo đến.
Thanh Nhân đứng trước chiếc Rolls Royce màu đen giữa hầm xe không khỏi giật mình, vốn dĩ chiếc ô tô này chỉ thuộc mỗi quyền sở hữu của ‘Du Thành Nghĩa’ trong cái hội này, với tính cách điên rồ thất thường thì sẽ không cho bất kỳ kẻ nào chạm tay vào kể cả có thân quen đến mấy. Nhưng tại sao ‘Phong Tình’ của anh lại có thể sử dụng nó một cách bình thản thoải mái thế này?
“Sao anh còn đứng đó? Vào trong đi anh”. Du Thành Nghĩa ở trong xe thấy anh ngẩn người liền gọi.
“À, ờ”. Anh vào trong, vừa ngồi xuống liền hỏi: “Chiếc xe này là em mua sao?”.
Du Thành Nghĩa thản nhiên đáp: “Không ạ, anh Thành Nghĩa cho em”.
Quả nhiên chuẩn bị kịch bản đầy đủ là tốt nhất, dùng cảm xúc khác nhau trong mọi tình huống. Cứ cái đà này thì hắn sẽ trở thành diễn viên điện ảnh tài năng mất thôi.
Ngạc nhiên, anh thốt: “Cậu ta tốt thật vậy sao?”.
“Anh ấy rất tốt với em, cho nên anh đừng lo anh ấy làm hại chúng ta nhé”.
Du Thành Nghĩa lái xe đi.
Trên đường đi, Thanh Nhân không ngừng lén nhìn hắn trên kính chiếu hậu. Bỗng gương mặt của Phong Tình hiện lên, hai người bọn họ như một khuôn đúc ra, đường nét gương mặt đến cơ thể quá đỗi giống nhau. Nếu như cả hai cùng cắt tóc ngắn và cùng màu mắt, khi nhìn không thể nhận diện được đâu là ‘Du Thành Nghĩa’ đâu là ‘Phong Tình’.
Hiện tại không biết có vấn đề gì anh lại nhìn người bên cạnh ra thành người kia, nụ cười gian xảo của người kia cứ hiển thị. Thanh Nhân chợt giật mình liền lắc đầu xua đi, trong khi người yêu của mình bên cạnh thì anh lại nghĩ đến người đàn ông khác. Mà nghĩ vậy cũng không phải, dù gì anh và người kia đã trở thành người yêu, còn người bên cạnh lại thành người yêu cũ. Nhưng đây là điều anh khó chấp nhận, vốn dĩ anh chưa bao giờ nói lời chia tay với ‘Phong Tình’, nên không thể nào lại trở thành người yêu cũ của nhau. Còn tên kia rõ ràng tự ý kéo anh vào mối quan hệ mập mờ với hắn, anh vẫn chưa thật sự xem hắn là người yêu của mình.
Thật là rối tung mà!
Thấy Thanh Nhân vò đầu bức tóc, Du Thành Nghĩa lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”.
Thanh Nhân thoát khỏi đống chỉ nùi: “À, anh không sao”.
“Vậy à? Anh cảm thấy trong người không ổn thì nói với em nhé”.
“Ừm”.
‘Phong Tình’ khi gặp lại có vẻ đã thay đổi rồi, hắn dịu dàng tình cảm giống như những ngày bắt đầu tay trong tay. Những cọc cằn và nóng nảy mơ hồ đã bị cơn gió vùi lấp xuống đất rồi, hiện tại chỉ có ân cần và ấm áp.
Anh để ý rằng, nụ cười của hắn bắt đầu treo trên môi, làm gì hay nói gì với anh cũng đều mỉm cười. Cái lạnh lùng suốt hai năm nay đã bị đánh tan đi mất rồi.
Thanh Nhân cảm nhận được trái tim mình trở nên rung động một lần nữa, dòng máu nóng vốn ngưng động như tượng đá nay bị phá tan tiếp tục chảy vào con tim mà đập trở lại.
Anh sẽ không để bông hoa của mình biến mất thêm lần nào nữa.
Du Thành Nghĩa cảm thấy cái vai diễn ‘người yêu của Thanh Nhân’ khá ổn, nhưng mà hắn không biết hậu quả sau này sẽ ra sao khi mà Thanh Nhân sẽ phải lòng hắn, nếu thật sự xảy ra e rằng hắn sẽ có lỗi với Phong Tình. Tốt nhất là đừng nên hành động quá nhiều cử chỉ thân mật với anh, con người ta rất dễ dàng động lòng những thứ mình yêu quý ngay từ đầu, càng tiến xa càng khó bước ra.
Trời dần sáng cũng là lúc chiếc xe của hai người bọn họ rời khỏi thành phố Vĩnh Thành, ánh dương tinh mơ khẽ chiếu rọi bên hừng đông. Con đường lớn vùng ngoại ô chỉ lác đác vài chiếc xe tải chở hàng đi qua, hai bên cánh rừng bị bỏ lại khi chiếc xe lướt qua. Phía trước là đường hầm, tốc độ dần tăng lên, đèn pha phát sáng chói soi cả đường hầm. Chạy vút như lướt sóng, ở cuối đường hầm một chiếc ô tô lẻ loi lao ra xé tan ngọn gió.
Ba giờ đồng hồ trôi qua bây giờ đã sáu giờ mấy sáng, Thanh Nhân ngủ gục, tay chống cằm để đầu điểm tựa lên kính xe. Cơn gió luồng vào thổi tung mái tóc đen rủ trước trán, ánh nắng mặt trời lén lút điểm trên lông mày tiền thanh hậu tán mi gọn gàng vài giọt nắng, vẽ ra vệt sáng trên nửa gương mặt.
Du Thành Nghĩa nhìn bản đồ trên xe, địa điểm đến vẫn còn xa, ước chừng thêm bốn giờ nữa mới đến nơi, nếu đi đường tắt và lái với tốc độ tối đa thì chỉ hai giờ sẽ đến.
Nhớ đến lời dặn của Phong Tình nên lái xe cẩn thận thì nhìn lại đúng thật, với lại bây giờ đang chở người, hắn không nên phóng nhanh như vậy.
Bỗng có gì đó lóe sáng trong kính chiếu hậu bên ngoài, Du Thành Nghĩa cảnh giác, liền cho xe lăn chậm lại, sau đó dừng hẳn. Hắn bấm nút kéo cửa kính ngoài cửa sổ lên, đỡ đầu Thanh Nhân tựa vào ghế.
Bị đánh thức, anh mơ màng tỉnh giấc thì phát hiện hai người từ lúc nào đã ở khoảng cách gần cận mặt như vậy, chỉ thiếu một chút nữa là môi chạm môi nhau. Trong phút chốc anh đỏ mặt, bối rối: “Đến, đến nơi rồi sao?”.
Du Thành Nghĩa ngồi lại ngay ngắn trở lại, hắn tiếp tục lái xe: “Chưa anh, chúng ta đi tiếp thôi”.
Vì đóng cửa nên trong xe có chút ngột ngạt, Thanh Nhân hơi nóng liền cởi bỏ vài cúc áo sơ mi. Cơ ngực lộ ra, thấp thoáng nhìn thấy toàn bộ bên trong chiếc áo.
Đã thu hết vào trong mắt Du Thành Nghĩa, bỗng đỏ mặt, hắn khẽ mím môi bật điều hòa trong xe: “Anh nóng sao? Giờ mát hơn chưa?”.
Thanh Nhân vuốt tóc lên: “Mát hơn rồi”.
“… Vậy anh cài cúc áo lại đi, để hở ra hơi lạnh vào thì bị bệnh đó”.
“À được”. Thanh Nhân chớp chớp mắt sau đó cài áo lại.
Du Thành Nghĩa thở phào, đi chưa được bao lâu thì đen mặt. Trong kính chiếu hậu phản chiếu đằng sau có một chiếc ô tô màu đen bám theo. Hắn đã để ý chiếc xe này từ khi bắt đầu tiến ra vùng ngoại ô, dường như nó không đi theo hướng khác, khi nãy rẽ phải nó cũng rẽ theo, lúc dừng cũng dừng lại theo từ xa. Cứ tưởng rời đi từ sớm thì phe địch không để ý, vậy mà vẫn bị phát hiện và theo dõi đến tận đây.
Thanh Nhân sớm phát hiện sắc mặt không tốt của Du Thành Nghĩa, anh cũng đoán được phần nào liền quay đầu nhìn ra sau: “Chúng ta đang bị bám đuôi?”.
“Vâng, vậy nên anh ở yên trong xe nhé”. Hắn phanh xe lại.
Cứ ngỡ hắn sẽ bước ra, nhưng ngay tức khắc hắn lùi xe: “Anh bám chắc nhé”.
Tưởng chừng đuôi xe và đầu xe phía sau tông thẳng vào nhau thì hắn liền phanh xe lại, cách một hạt đậu thôi là nát xe rồi.
Du Thành Nghĩa mở cửa xe đi ra, bước đến gõ cửa xe đối phương.
Cộc cộc.
Người nọ mở cửa xe đi ra, Du Thành Nghĩa không cho đối phương cơ hội mở miệng hay hành động gì liền túm cổ áo hắn ta. Lạnh lùng phát ra tia hàn khí chết chóc: “Mày là ai? Sao lại theo đuôi bọn tao?”.
Người nọ lại bình tĩnh: “Nào anh bạn, đừng nóng như thế”.
Thanh Nhân trong xe lén nhìn ra bên ngoài thì giật mình trông thấy người đang bị Du Thành Nghĩa xách cổ áo, anh thầm thốt: “Lâm Hoàng?!”.
Lâu ngày không liên lạc với Lâm Hoàng vì dính vào mối quan hệ yêu đương với Phong Tình, có một số chuyện liên quan đến tiểu Còm, nói cách khác là Hà Minh Liên khi anh nhìn thấy bức tranh dung do hắn vẽ, anh cần hỏi.
Không ngờ bây giờ hắn tự xuất hiện ở đây.
Nhưng anh không biết tại sao hắn lại theo đuôi, lý do gì?
Thanh Nhân bước đến: “Cậu làm gì ở đây vậy Lâm Hoàng?”.
Du Thành Nghĩa nhíu mày nhìn qua anh rồi nhìn Lâm Hoàng: “Anh quen kẻ này sao?”.
Lâm Hoàng xen ngang: “Tôi là bạn của Thanh Nhân, bây giờ anh có thể buông tôi ra được rồi đấy”.
“Bạn?”. Du Thành Nghĩa nghi hoặc quét mắt Lâm Hoàng từ trên xuống dưới.
Thanh Nhân bắt lấy cánh tay Du Thành Nghĩa: “Em bỏ cậu ta ra trước đi”.
Hắn trừng Lâm Hoàng, sau đó buông tay ra: “Là bạn tại sao lại bám đuôi như con chuột nhắc nghe mệnh lệnh của vua chuột bẩn vậy?”.
Lâm Hoàng chỉnh lại áo chỉn chu: “Tôi đi cùng đường không được sao?”. Hắn quay qua mỉm cười với Thanh Nhân: “Chúng ta đúng là nhân duyên trời định nhỉ? Không ngờ lại gặp nhau trên đường thế này, à mà lâu rồi chúng ta cũng không liên lạc gì nhỉ?”.
Hắn đi đến bên cạnh anh mà khoác lấy vai, mùi rượu thoang thoảng từ người hắn lướt vào mũi anh.
Anh dìu hắn: “Lâm Hoàng, cậu say rồi, vào trong xe nhé”.
Du Thành Nghĩa lườm Lâm Hoàng, dù cho Thanh Nhân có mối quan hệ thân mật với ai cũng không phải chuyện của hắn. Nhưng vì thực hiện nhiệm vụ của Phong Tình đề ra thì hắn phải làm tròn vai diễn của mình.
Hắn bước đến kéo Thanh Nhân vào trong lòng mình: “Này, mới sáng ra đã say khướt thế này thì không phải là tên ăn chơi nhàn rỗi đấy chứ?”.
Lâm Hoàng không để lộ dáng vẻ đã say của mình, hắn rất thản nhiên, lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Du Thành Nghĩa.
Lấy xem, Du Thành Nghĩa càng đanh mặt, bóp chặt tấm danh thiếp đến nhanh đúm: “Cậu là người của Lão Qui?”.
“Vâng”.
Có lẽ Du Thành Nghĩa không biết hắn còn là người của Lê Hòa Lỗ.
Lâm Hoàng đi vào trong xe: “Dù sao chúng ta cũng là người quen thôi, tôi không cố ý theo sau hai người làm hại gì đâu, vậy anh nhích xe lên trước cho tôi đi nha”. Hắn quay qua mỉm cười với Thanh Nhân: “Có gì chúng ta liên lạc sau nhé, có một số chuyện anh phải nói cho tôi đấy”.
“Ừm, tôi sẽ liên lạc”.
Du Thành Nghĩa khó chịu: “Anh à, chúng ta đi”.
Khi chiếc ô tô của hai người rời đi khuất xa phía trước, lúc này Lâm Hoàng ngồi trong xe châm điếu thuốc, rít một hơi. Cơn gió thu bên ngoài lướt qua, làn khói trắng lay động. Hắn đang ngẫm nghĩ về người đàn ông tóc vàng vừa nãy.
“Là phó đội trưởng Nhất Bang quá cố của Ngũ Hoa Xà? Rõ ràng anh ta đã mất, đám tang hôm đó mình có tham dự tận mắt thấy đã chôn rồi mà? Tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở cùng Thanh Nhân nhỉ?”. Bỗng phát hiện cái gì đó mà chợt cười: “À, là người anh em thân thiết của Thanh Nhân mà”.
Lâm Hoàng cảm thấy câu chuyện khá thú vi, hắn không biết nguyên nhân cựu phó đội trưởng Nhất Bang giả chết là gì, nhưng hắn ít nhiều gì cũng đoán trúng một phần, chính là vì mảnh đât vàng. Trong thế giới ngầm có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó đến mảnh đất vàng chứ, bọn họ đều tin vào truyền thuyết thần linh, tâm linh gì đó trên mảnh đất vàng. Tất cả chỉ muốn trường sinh bất lão và quyền lực mà thôi, Lâm Hoàng nghĩ chắc cựu phó đội trưởng Nhất Bang đây không muốn chết oan phí cũng không muốn bị tranh đoạt mảnh đất vàng nên giả chết, sẽ có nhiều cơ hội giựt lấy mảnh đất vàng hơn là dùng thân phận thật.
Búng điếu thuốc đi, Lâm Hoàng tiếp tục lái xe, vì địa điểm hắn đến chính là mảnh đất vàng.
Du Thành Nghĩa lái xe với tốc độ nhanh hơn vừa nãy, tuy là không vượt quá mức độ cao nhất nhưng khung cảnh trôi tuột lại đằng sau ngoài cửa sổ cực chống mặt.
Trên xe yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng nhạc ballad nhẹ âm lượng nhỏ trong hộp phát nhạc.
Thanh Nhân lén nhìn qua hắn, hình như anh đã làm hắn hiểu lầm về mối quan hệ giữa mình và Lâm Hoàng cho nên hắn mới dỗi mà không nói chuyện với anh.
Nhưng Du Thành Nghĩa nào quan tâm đến mối quan hệ của anh, hắn chỉ lo mối quan hệ yêu đương của anh và Phong Tình sẽ được bao xa. Hắn tự hỏi không biết Phong Tình đã biết về những mối quan hệ khác của Thanh Nhân chưa. Theo Phong Tình kể, từ trước đến giờ không thấy Thanh Nhân tiếp xúc thân thiết với ai ngoài trừ hắn, còn lại đều là quan hệ đối tác. Cho nên chuyện vừa rồi Du Thành Nghĩa đã có suy nghĩ không đúng với anh rằng anh là người không ngay thẳng, bản thân đã có người yêu rồi còn tiếp xúc với người khác, thì giờ hắn muốn xác minh: “Anh gặp người khi nãy bao lâu rồi?”.
Thanh Nhân không do dự trả lời thật: “Gần ba tháng rồi”.
“Vậy anh và hắn chỉ là bạn thôi đúng chứ?”.
Nhìn thấy sắc mặt Du Thành Nghĩa không vui, Thanh Nhân vội giải thích: “Chỉ là bạn bè, anh gặp cậu ta trong quán trà, thấy nói chuyện hợp ý nhau liền trở thành bạn bè”.
Anh cũng đâu thể nói thật ra là đã gặp Lâm Hoàng trước đó rồi do Lê Hòa Lỗ đưa anh vào Sát Hoa từ đấy mới dần trở nên thân thiết với Lâm Hoàng đâu.
Du Thành Nghĩa nghi hoặc: “Thật không?”.
“Thật, cậu ta thích con gái chứ không thích đàn ông đâu, cậu ta có người yêu rồi”.
Du Thành Nghĩa lén nhìn qua anh, thấy biểu cảm chân thành không có gì gọi là nói dối, hắn mới suy nghĩ lại: “Vậy ư?”. Sau đó mỉm cười: “Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh”.
Đây chẳng khác gì hắn đi bắt ghen cho đứa em họ của mình cả.
“Không cần phải xin lỗi anh đâu, anh là người có lỗi mới đúng, đáng lẽ anh nên nói cho em nghe”. Thanh Nhân thật lòng.
Đúng đó, anh nên nói sớm với người yêu của anh đi kìa. Du Thành Nghĩa âm thầm trách anh trong bụng.
Thanh Nhân cười cười: “Anh quên mất, anh mới gặp lại em hôm nay sao mà kịp kể chứ”.
Du Thành Nghĩa: “…”. Hắn nói: “Sau này có quen bạn bè thì nhớ giới thiệu em với nhé, cái này không phải là em quản anh đâu, mà sợ anh bị người ta gạt đấy”.
Thanh Nhân phì cười: “Anh đâu phải trẻ con đâu mà dễ bị người ta lừa gạt chứ?”.
Nụ cười của anh bỗng làm cho Du Thành Nghĩa không tập trung lái xe: “…”.
Thì ra những lúc anh ở bên cạnh người mình yêu lại có thể thoải mái và vui vẻ thế này, tự do bộc lộ những cảm xúc thật của mình mà không sợ người yêu chê cười hay có những suy nghĩ khác về mình.
Lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ ấm áp với một người duy nhất.
Thật là ghen tị.
__________
[Lời tác giả]
Thanh Nhân đã tha thứ cho Phong Tình.
Nhưng vở kịch của Phong Tình và Du Thành Nghĩa liệu có diễn ra một cách êm xuôi tốt đẹp như những gì Phong Tình muốn không? Hay là sau này càng ngày Thanh Nhân sẽ phải lòng Du Thành Nghĩa vì tưởng rằng hắn là ‘Phong Tình’ thật?
/125
|