Mấy ngày nay thành phố Vĩnh Thành luôn bị màn mưa bao trùm dù ngày hay đêm, mưa day dứt tựa hồ đổ hết thảy bão tố phong cuồng trong lòng não nề của một kẻ vừa mất đi người yêu.
Đêm nay Thanh Nhân lại mất ngủ, anh xin nghỉ phép một tuần tự nhốt mình trong nhà vì quá mệt mỏi sau đám tang của Phong Tình. Hình bóng hắn tựa ảo tựa thực cứ xuất hiện trước mắt anh ở mọi lúc mọi nơi cứ như vong hồn hắn đã đeo bám anh khiến anh hao hụt dương khí đến hao mòn thể xác lẫn tinh thần. Một tuần thấy anh gầy đi rất nhiều, ánh mắt vô hồn không ngừng nhìn xa xăm như thể đang nhìn Phong Tình ở nơi đó. Mỗi lần nhìn thấy là nước mắt tuôn trào không ngừng, khóc đến sưng cả mắt.
Anh thật sự không muốn sống nữa, cuộc sống mất đi hắn coi như đã trở về một hố đen vô đáy chưa từng có ánh sáng chiếu rọi.
Anh đang dẹp dọn những kỷ vật của Phong Tình, cất những món đồ yêu thích của hắn vào một nơi mà chỉ có một mình anh biết. Để khi lên cơn điên vì linh hồn Phong Tình vương vấn thì anh sẽ trốn vào nơi đó để hơi ấm của hắn từ những món đồ này giúp anh xoa diệu.
"Cái này là..?".
Bên dưới những tấm ảnh của anh và hắn chụp chung đặt trong chiếc hộp nhỏ có một sợi dây chuyền cỏ bốn lá bằng bạc lấp lánh.
Bỗng nhiên một cơn gió hồi ức đưa anh trở về những năm tháng lần đầu gặp hắn. Vào sinh nhật năm anh hai mươi ba tuổi, đó là lần đầu tiên trong đời anh được tổ chức sinh nhật. Anh vốn là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không người nương tựa từ bé đến lớn tự sức mình bương trãi, bữa đói bữa no. Tổ chức sinh nhật đối với anh là thứ xa xỉ quá lớn, khiến anh hạnh phúc đến xúc động.
Hồi chín tuổi, trong lúc ngồi trong góc xó ở đường của một con hẻm tối om đếm số tiền hôm nay làm được từ một tiệm mì bên lề đường. Hôm ấy trời khá là se lạnh anh ngồi hơi co khép nép đưa mắt dõi dòng người qua lại. Bỗng vô tình nhìn thấy có một đứa trẻ cỡ tuổi anh hạnh phúc mà vô tư đang nắm tay ba mẹ đi vào nhà hàng đối diện, họ tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai trong niềm vui. Bánh kem phủ đầy phô mai, bên trên trang trí dâu tây, quanh bàn là những món ngon vật lạ khiến anh nhìn mà đắm chìm trong ảo tưởng. Liền tượng tượng chính mình là đứa trẻ đang ngồi chắp tay cầu nguyện trước bánh sinh nhật đó.
Nếu thành sự thật chắc anh hạnh phúc đến cuối đời quá. Anh tự hỏi sinh nhật là gì? Cái trông như bánh gọi là bánh kem đó có mùi vị như thế nào? Khi ấy anh nảy sinh một loại cảm giác ghen tỵ vô cùng. Tự hỏi ba mẹ mình là ai? Tại sao lại bỏ rơi anh khi anh vừa mới lọt lòng? Để rồi khiến anh sống một cuộc sống đầy bất hạnh, gian truân như thế này.
Nhưng quá khứ đau khổ vùi chôn đi, bây giờ chẳng phải rất vui hay sao. Phong Tình và anh cùng một chiếc bánh sinh nhật nhỏ rồi mồi nhấm ở quán nhậu bờ hồ yên bình hạnh phúc.
Dưới những ánh đèn vàng treo ngang hai cây xanh, gió lướt nhẹ nhàng dưới hồ thổi lên mát rượi. Phong Tình ngồi cạnh lan can vén tóc mai ngại ngùng nhìn anh ở đối diện mà không chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mọi khoảng khắc của anh. Dáng vẻ thiếu niên ngây ngô ở tuổi mười bảy, không lạnh lùng, không nóng tình cọc cằn. Khi ấy thanh xuân tràn trề khiến Phong Tình lúc nào cũng năng lượng hoạt bát lại một chút khờ khạo, chưa biết thế nào là 'hồng trần tai ương, nhân sinh bất ổn', cứ thơ ngây mà hưởng thụ cuộc sống.
Thanh Nhân đưa cốc bia qua cho hắn, trêu ghẹo: "Làm gì tai em đỏ lên khi nhìn anh thế? Bộ trên mặt anh dính gì đó buồn cười khiến em nhịn cười đến dồn hết vào tai à?".
Phong Tình giật mình liền lắc đầu xua tay: "Mặt anh không dính gì hết, em cũng đâu có nhìn anh".
Bộ dạng khờ khạo của hắn lúc nào cũng khiến anh mắc cười, trông như cừu non lúc nào cũng dễ bị mắc lừa bởi những con sói bên ngoài. Phong Tình vân vê đầu ngón tay, ấp úp muốn nói gì đó trong phút chốc mặt nóng bừng lên mà không dám nhìn anh nữa.
"À...".
Hắn xém quên mất cái này, liền lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đô trông bí ẩn. Chiếc hộp hình dạng lục giác, các góc cạnh được bo tỉ mỉ: "Tặng anh, sinh nhật vui vẻ".
"Cảm ơn em". Thanh Nhân bất ngờ, nhận lấy. Không chỉ tổ chức sinh nhật cho anh mà còn tặng quà cho anh, Phong Tình trong thoáng chốc khiến tim anh rung động. Bởi đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người vì anh ở bên cạnh tổ chức sinh nhật và tặng quà mà từ trước đến nay anh không bao giờ trông thấy từ bất kỳ ai.
"Anh mở ra xem đi".
Thanh Nhân mở ra, bên trong là...
Sợi dây chuyền bạc lấp lánh, dưới ánh đèn càng phản chiếu như dãy ngôi sao kết thành. Mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bóng loáng như gương, có thể soi thấy mình trong đó, lật xem mặt sau có khắc hai từ 'Thanh Nhân'. Trong ánh mắt anh lóe lên tia sáng hân hoan, hào hứng đeo lên cổ mình. Mỉm cười khen ngợi: "Dây chuyền đẹp lắm".
"Nhưng không đẹp bằng anh". Vô thức thốt ra câu đó, hai má hắn vốn ửng hồng giờ thì đỏ như bạch tuột.
Thanh Nhân nhướng mày cười: "Vậy đó sao haha".
Có vẻ như Thanh Nhân không nghĩ gì nhiều về câu nói của Phong Tình, cứ tưởng đó là lời khen của người anh em kết nghĩa. Nhưng anh nào biết ẩn ý của cậu thiếu niên đó chính là anh trong mắt hắn là một người vô cùng đặc biệt. Khiến hắn tim đập lỡ nhịp mỗi khi nhìn thấy anh, hắn thích mọi thứ của anh, cảm thấy anh là người đàn ông đẹp nhất không ai sánh bằng trong lòng hắn.
"Anh Nhân ơi... Em có chuyện này muốn nói với anh". Phong Tình ấp úng khẽ mò ngón tay chạm vào tay anh trên bàn. Bàn tay anh hơi lạnh, hắn liền phủ bàn tay mình lên tay anh sưởi ấm.
"Em nói đi".
Yết hầu Phong Tình chuyển động, hắn nhắm mắt hít sâu rồi thở một hơi.
"Em thích anh".
Làn gió lướt qua, viên đá trong ly bia khẽ tan chảy. Sâu trong tận đáy mắt đen láy của Thanh Nhân bỗng xuất hiện một dãy tinh tú trong thiên hà chất chứa một loại cảm xúc khó thể nói. Anh mở to mắt nhìn hắn.
Vừa rồi hắn nói thích anh, là thích trong yêu thích mến mộ của huynh đệ kết nghĩa dành cho nhau hay là thích trong... Tình yêu? Không thể nào, cả anh và hắn ngay từ đầu đã khẳng định tính hướng. Tuyệt đối không phải đồng tính luyến ái!
Có lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi, không phải hắn có tình cảm với anh đâu.
Nhưng mà, không hiểu vì sao câu 'em thích anh' bỗng nhiên khiến trái tim anh khẽ rung lên tựa như chuông reo. Nhưng chỉ thoáng qua liền ngừng lại, anh vẫn chỉ xem hắn là một người em trai. Nếu hắn thật sự 'thích' trong tình nghĩa thì anh cũng nên đáp lại thôi.
Thanh Nhân mỉm cười: "Anh cũng thích em".
Khi đó anh chỉ thấy hắn cười tủm tỉm mà nắm chặt tay anh, trông hắn rất hạnh phúc chìm trong sự hân hoan vui mừng như vừa nhận được phần thưởng lớn nhất trong cuộc đời. Sinh nhật năm ấy anh cùng hắn ở cạnh nhau đến suốt đêm, một giây cũng không rời.
Anh của năm hai mươi ba tuổi kỳ thực chỉ xem mối quan hệ của mình và Phong Tình là tình anh em, cảm giác của anh khi ấy đối với hắn chỉ là người anh trai đối với người em trai. Nhiều năm gieo trồng hạt mầm trong trái tim lâu ngày cũng đơm hoa kết trái. Anh càng nhận ra sâu tận nơi sâu nhất trái tim mình chỉ có duy nhất Phong Tình thì cũng là lúc hắn dần thay đổi, nồng nhiệt rực rỡ của những năm đầu mới yêu nhau tựa hồ bị cơn gió lạnh lẽo lướt đến tích góp dần thành bão tố cuốn hai người vào khổ hạnh.
Gần sáu năm ở cạnh nhau, không có lúc nào Phong Tình bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gặp anh, rất muốn được ôm anh ngủ đến khi thời kỳ mạt thế cũng không rời. Nhưng đời người đâu ai lường trước điều gì sẽ đến? Con người trên hồng trần này đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, buồn vui bất hạnh, trải qua phong ba bão tố thì mới là con người. Dù là thần thánh cũng sẽ có quá khứ khổ hạnh mà đi tìm giác ngộ tự đánh thức chính mình, hội ngộ thất tần số để chính thức phi thăng trở thành vị thần giúp chúng sinh giác ngộ.
Con người đúng thật không thể nào so sánh với thần linh được. Một bãi thịt được lớp da bao bộc làm sao có thể vứt bỏ cảm xúc chính mình để làm thần tiên?
Vừa nhắm mắt ngáp nhẹ một cái liền mười năm trôi qua, người mang đến mật ngọt phủ khắp thể xác lẫn linh hồn anh cũng là người nhẫn tâm rứt lấy trái tim đang chảy nóng rực của anh mà bay về nơi tây phương không bao giờ trở lại. Để lại trong lòng ngực anh một lỗ thủng thật to không thể nào khâu vá lại được. Trống rỗng nhưng cảm giác trái tim vẫn ở nguyên vị trí mà bị đâm đau đến thấu tâm can, đến tận thiên hà cũng không ngừng.
Ai rồi cũng sẽ khác theo tháng năm thời gian, yêu đến mấy cũng buông khi không thể thoát được vòng dây luân hồi nhân sinh.
Tử!
Thật sự hối hận!
Quá khứ hay hiện tại đều hối hận!
Hối hận vì khi xưa chính mình ngu ngốc không nhận ra tình cảm sớm mà đối đãi thật tốt. Tốt đến mức điên cuồng bấn loạn, để rồi về sau dần chán sẽ thấy hắn dù có ra đi thì chẳng có gì tiếc nuối.
Nhưng mà lại... Hối hận duy nhất vì đã không khuyên ngăn Phong Tình, không cùng hắn tâm sự để rồi bây giờ kết cục lại thê thảm như thế này!
Từng giọt nước ánh lên lấp lánh lặng lẽ rơi xuống trong màn đêm cô độc. Thanh Nhân nắm chặt sợi dây chuyền bạc trong tay, khóc lên ngắt quãng. Tủi thân ngồi co người trong góc phòng, tiếng khóc văng vẳng khắp con hẻm tối om.
"Phong Tình à... Anh xin lỗi... Xin em hãy nói với anh rằng... Đây chỉ là cơn ác mộng thôi... Làm ơn".
Thanh Nhân hiện tại rất cần một hơi ấm ôm lấy anh, để anh khóc thật to ở trong lòng, giúp anh vơi đi cô độc trong căn nhà lạnh lẽo này.
"Hic.. Em đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh mà... Tại sao lại thất hứa chứ?".
"Tại sao lại bỏ rơi anh lại một mình chứ..?".
"Phong Tình à... Tại sao?".
"Đồ thất hứa...".
Đêm nay Thanh Nhân lại mất ngủ, anh xin nghỉ phép một tuần tự nhốt mình trong nhà vì quá mệt mỏi sau đám tang của Phong Tình. Hình bóng hắn tựa ảo tựa thực cứ xuất hiện trước mắt anh ở mọi lúc mọi nơi cứ như vong hồn hắn đã đeo bám anh khiến anh hao hụt dương khí đến hao mòn thể xác lẫn tinh thần. Một tuần thấy anh gầy đi rất nhiều, ánh mắt vô hồn không ngừng nhìn xa xăm như thể đang nhìn Phong Tình ở nơi đó. Mỗi lần nhìn thấy là nước mắt tuôn trào không ngừng, khóc đến sưng cả mắt.
Anh thật sự không muốn sống nữa, cuộc sống mất đi hắn coi như đã trở về một hố đen vô đáy chưa từng có ánh sáng chiếu rọi.
Anh đang dẹp dọn những kỷ vật của Phong Tình, cất những món đồ yêu thích của hắn vào một nơi mà chỉ có một mình anh biết. Để khi lên cơn điên vì linh hồn Phong Tình vương vấn thì anh sẽ trốn vào nơi đó để hơi ấm của hắn từ những món đồ này giúp anh xoa diệu.
"Cái này là..?".
Bên dưới những tấm ảnh của anh và hắn chụp chung đặt trong chiếc hộp nhỏ có một sợi dây chuyền cỏ bốn lá bằng bạc lấp lánh.
Bỗng nhiên một cơn gió hồi ức đưa anh trở về những năm tháng lần đầu gặp hắn. Vào sinh nhật năm anh hai mươi ba tuổi, đó là lần đầu tiên trong đời anh được tổ chức sinh nhật. Anh vốn là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không người nương tựa từ bé đến lớn tự sức mình bương trãi, bữa đói bữa no. Tổ chức sinh nhật đối với anh là thứ xa xỉ quá lớn, khiến anh hạnh phúc đến xúc động.
Hồi chín tuổi, trong lúc ngồi trong góc xó ở đường của một con hẻm tối om đếm số tiền hôm nay làm được từ một tiệm mì bên lề đường. Hôm ấy trời khá là se lạnh anh ngồi hơi co khép nép đưa mắt dõi dòng người qua lại. Bỗng vô tình nhìn thấy có một đứa trẻ cỡ tuổi anh hạnh phúc mà vô tư đang nắm tay ba mẹ đi vào nhà hàng đối diện, họ tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai trong niềm vui. Bánh kem phủ đầy phô mai, bên trên trang trí dâu tây, quanh bàn là những món ngon vật lạ khiến anh nhìn mà đắm chìm trong ảo tưởng. Liền tượng tượng chính mình là đứa trẻ đang ngồi chắp tay cầu nguyện trước bánh sinh nhật đó.
Nếu thành sự thật chắc anh hạnh phúc đến cuối đời quá. Anh tự hỏi sinh nhật là gì? Cái trông như bánh gọi là bánh kem đó có mùi vị như thế nào? Khi ấy anh nảy sinh một loại cảm giác ghen tỵ vô cùng. Tự hỏi ba mẹ mình là ai? Tại sao lại bỏ rơi anh khi anh vừa mới lọt lòng? Để rồi khiến anh sống một cuộc sống đầy bất hạnh, gian truân như thế này.
Nhưng quá khứ đau khổ vùi chôn đi, bây giờ chẳng phải rất vui hay sao. Phong Tình và anh cùng một chiếc bánh sinh nhật nhỏ rồi mồi nhấm ở quán nhậu bờ hồ yên bình hạnh phúc.
Dưới những ánh đèn vàng treo ngang hai cây xanh, gió lướt nhẹ nhàng dưới hồ thổi lên mát rượi. Phong Tình ngồi cạnh lan can vén tóc mai ngại ngùng nhìn anh ở đối diện mà không chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mọi khoảng khắc của anh. Dáng vẻ thiếu niên ngây ngô ở tuổi mười bảy, không lạnh lùng, không nóng tình cọc cằn. Khi ấy thanh xuân tràn trề khiến Phong Tình lúc nào cũng năng lượng hoạt bát lại một chút khờ khạo, chưa biết thế nào là 'hồng trần tai ương, nhân sinh bất ổn', cứ thơ ngây mà hưởng thụ cuộc sống.
Thanh Nhân đưa cốc bia qua cho hắn, trêu ghẹo: "Làm gì tai em đỏ lên khi nhìn anh thế? Bộ trên mặt anh dính gì đó buồn cười khiến em nhịn cười đến dồn hết vào tai à?".
Phong Tình giật mình liền lắc đầu xua tay: "Mặt anh không dính gì hết, em cũng đâu có nhìn anh".
Bộ dạng khờ khạo của hắn lúc nào cũng khiến anh mắc cười, trông như cừu non lúc nào cũng dễ bị mắc lừa bởi những con sói bên ngoài. Phong Tình vân vê đầu ngón tay, ấp úp muốn nói gì đó trong phút chốc mặt nóng bừng lên mà không dám nhìn anh nữa.
"À...".
Hắn xém quên mất cái này, liền lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đô trông bí ẩn. Chiếc hộp hình dạng lục giác, các góc cạnh được bo tỉ mỉ: "Tặng anh, sinh nhật vui vẻ".
"Cảm ơn em". Thanh Nhân bất ngờ, nhận lấy. Không chỉ tổ chức sinh nhật cho anh mà còn tặng quà cho anh, Phong Tình trong thoáng chốc khiến tim anh rung động. Bởi đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người vì anh ở bên cạnh tổ chức sinh nhật và tặng quà mà từ trước đến nay anh không bao giờ trông thấy từ bất kỳ ai.
"Anh mở ra xem đi".
Thanh Nhân mở ra, bên trong là...
Sợi dây chuyền bạc lấp lánh, dưới ánh đèn càng phản chiếu như dãy ngôi sao kết thành. Mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bóng loáng như gương, có thể soi thấy mình trong đó, lật xem mặt sau có khắc hai từ 'Thanh Nhân'. Trong ánh mắt anh lóe lên tia sáng hân hoan, hào hứng đeo lên cổ mình. Mỉm cười khen ngợi: "Dây chuyền đẹp lắm".
"Nhưng không đẹp bằng anh". Vô thức thốt ra câu đó, hai má hắn vốn ửng hồng giờ thì đỏ như bạch tuột.
Thanh Nhân nhướng mày cười: "Vậy đó sao haha".
Có vẻ như Thanh Nhân không nghĩ gì nhiều về câu nói của Phong Tình, cứ tưởng đó là lời khen của người anh em kết nghĩa. Nhưng anh nào biết ẩn ý của cậu thiếu niên đó chính là anh trong mắt hắn là một người vô cùng đặc biệt. Khiến hắn tim đập lỡ nhịp mỗi khi nhìn thấy anh, hắn thích mọi thứ của anh, cảm thấy anh là người đàn ông đẹp nhất không ai sánh bằng trong lòng hắn.
"Anh Nhân ơi... Em có chuyện này muốn nói với anh". Phong Tình ấp úng khẽ mò ngón tay chạm vào tay anh trên bàn. Bàn tay anh hơi lạnh, hắn liền phủ bàn tay mình lên tay anh sưởi ấm.
"Em nói đi".
Yết hầu Phong Tình chuyển động, hắn nhắm mắt hít sâu rồi thở một hơi.
"Em thích anh".
Làn gió lướt qua, viên đá trong ly bia khẽ tan chảy. Sâu trong tận đáy mắt đen láy của Thanh Nhân bỗng xuất hiện một dãy tinh tú trong thiên hà chất chứa một loại cảm xúc khó thể nói. Anh mở to mắt nhìn hắn.
Vừa rồi hắn nói thích anh, là thích trong yêu thích mến mộ của huynh đệ kết nghĩa dành cho nhau hay là thích trong... Tình yêu? Không thể nào, cả anh và hắn ngay từ đầu đã khẳng định tính hướng. Tuyệt đối không phải đồng tính luyến ái!
Có lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi, không phải hắn có tình cảm với anh đâu.
Nhưng mà, không hiểu vì sao câu 'em thích anh' bỗng nhiên khiến trái tim anh khẽ rung lên tựa như chuông reo. Nhưng chỉ thoáng qua liền ngừng lại, anh vẫn chỉ xem hắn là một người em trai. Nếu hắn thật sự 'thích' trong tình nghĩa thì anh cũng nên đáp lại thôi.
Thanh Nhân mỉm cười: "Anh cũng thích em".
Khi đó anh chỉ thấy hắn cười tủm tỉm mà nắm chặt tay anh, trông hắn rất hạnh phúc chìm trong sự hân hoan vui mừng như vừa nhận được phần thưởng lớn nhất trong cuộc đời. Sinh nhật năm ấy anh cùng hắn ở cạnh nhau đến suốt đêm, một giây cũng không rời.
Anh của năm hai mươi ba tuổi kỳ thực chỉ xem mối quan hệ của mình và Phong Tình là tình anh em, cảm giác của anh khi ấy đối với hắn chỉ là người anh trai đối với người em trai. Nhiều năm gieo trồng hạt mầm trong trái tim lâu ngày cũng đơm hoa kết trái. Anh càng nhận ra sâu tận nơi sâu nhất trái tim mình chỉ có duy nhất Phong Tình thì cũng là lúc hắn dần thay đổi, nồng nhiệt rực rỡ của những năm đầu mới yêu nhau tựa hồ bị cơn gió lạnh lẽo lướt đến tích góp dần thành bão tố cuốn hai người vào khổ hạnh.
Gần sáu năm ở cạnh nhau, không có lúc nào Phong Tình bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gặp anh, rất muốn được ôm anh ngủ đến khi thời kỳ mạt thế cũng không rời. Nhưng đời người đâu ai lường trước điều gì sẽ đến? Con người trên hồng trần này đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, buồn vui bất hạnh, trải qua phong ba bão tố thì mới là con người. Dù là thần thánh cũng sẽ có quá khứ khổ hạnh mà đi tìm giác ngộ tự đánh thức chính mình, hội ngộ thất tần số để chính thức phi thăng trở thành vị thần giúp chúng sinh giác ngộ.
Con người đúng thật không thể nào so sánh với thần linh được. Một bãi thịt được lớp da bao bộc làm sao có thể vứt bỏ cảm xúc chính mình để làm thần tiên?
Vừa nhắm mắt ngáp nhẹ một cái liền mười năm trôi qua, người mang đến mật ngọt phủ khắp thể xác lẫn linh hồn anh cũng là người nhẫn tâm rứt lấy trái tim đang chảy nóng rực của anh mà bay về nơi tây phương không bao giờ trở lại. Để lại trong lòng ngực anh một lỗ thủng thật to không thể nào khâu vá lại được. Trống rỗng nhưng cảm giác trái tim vẫn ở nguyên vị trí mà bị đâm đau đến thấu tâm can, đến tận thiên hà cũng không ngừng.
Ai rồi cũng sẽ khác theo tháng năm thời gian, yêu đến mấy cũng buông khi không thể thoát được vòng dây luân hồi nhân sinh.
Tử!
Thật sự hối hận!
Quá khứ hay hiện tại đều hối hận!
Hối hận vì khi xưa chính mình ngu ngốc không nhận ra tình cảm sớm mà đối đãi thật tốt. Tốt đến mức điên cuồng bấn loạn, để rồi về sau dần chán sẽ thấy hắn dù có ra đi thì chẳng có gì tiếc nuối.
Nhưng mà lại... Hối hận duy nhất vì đã không khuyên ngăn Phong Tình, không cùng hắn tâm sự để rồi bây giờ kết cục lại thê thảm như thế này!
Từng giọt nước ánh lên lấp lánh lặng lẽ rơi xuống trong màn đêm cô độc. Thanh Nhân nắm chặt sợi dây chuyền bạc trong tay, khóc lên ngắt quãng. Tủi thân ngồi co người trong góc phòng, tiếng khóc văng vẳng khắp con hẻm tối om.
"Phong Tình à... Anh xin lỗi... Xin em hãy nói với anh rằng... Đây chỉ là cơn ác mộng thôi... Làm ơn".
Thanh Nhân hiện tại rất cần một hơi ấm ôm lấy anh, để anh khóc thật to ở trong lòng, giúp anh vơi đi cô độc trong căn nhà lạnh lẽo này.
"Hic.. Em đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh mà... Tại sao lại thất hứa chứ?".
"Tại sao lại bỏ rơi anh lại một mình chứ..?".
"Phong Tình à... Tại sao?".
"Đồ thất hứa...".
/125
|