Giai điệu hoài cổ phát ra từ chiếc đài radio cũ sơn đỏ đã tróc vài chỗ, thấy rõ những nơi rỉ sét. Âm thanh khá trong, nhưng đến khi cất lên điệp khúc rò rè khó nghe. Kha Kha ngồi chéo chân trên chiếc ghế nhựa, ngả lưng lướt điện thoại. Bàn chân nhịp theo giai điệu, dường như gã không cảm thấy điếc tai khi chiếc máy hỏng bên tai.
Ngược lại, con tin mà gã bắt cóc bị cột tay ở cột nhà với cái mặt bầm tím nhăn nhó muốn bịt tai nhưng lại không có tay để thực hiện. Cậu ta nghiến răng quát lên: "Cái tên ma cây Kha Kha! Mau tắt nhạc ngay!".
Bốp!
Chiếc giầy thể thao trắng ngà dính một chút bẩn ở vành giày bay thẳng vào đầu con tin.
"Dương Nhu à, mày mạnh miệng nhỉ?".
Kha Kha ném chiếc giày còn lại vào mặt Dương Nhu, gã bước đến túm tóc cậu ta: "Sang bên Chợ Đời cái là mày ngông với đàn anh của mày, giỏi lắm, học cái thói nghênh mặt của thằng Thanh Nhân. Ha, để tao xem hôm nay nó có đến cứu mày ra không, hay chỉ giỏi mỗi cái mỏ".
Dương Nhu nhếch mép: "Mày nghĩ ai cũng thích tỏ vẻ ngông nghênh như mày sao? Để tao nói cho mày biết, từ khi tao từ bỏ băng Đại Dương qua băng Chợ Đời cuộc sống tao trở nên khác hẳn, như tấm vải bẩn giặt trong nước suối mà gột rửa. Còn mày thì sao? Dính dính theo thằng cha Lão Ngư mà trước giờ anh em trong băng chưa bao giờ được trực tiếp thấy mặt, nước bẩn vĩnh viễn không được đổ sạch".
Bàn tay đang nắm đầu Dương Nhu run lên bần bật, gã tức đến mặt đỏ bừng.
Ầm!
Kha Kha căm phẫn dí đầu cậu ta đập mạnh vào cột nhà, gã trừng mắt khóe môi cong lên quái gỡ mà nói: "Chắc mày không biết chuyện này đâu".
Dương Nhu đau đớn rít lên: "Chết tiệt..".
Kha Kha cười khẩy, nói: "Sau khi phân nữa băng Đại Dương chúng ta thuộc về băng Chợ Đời thì có một vị đến từ Liên Minh Bang Hội nâng đỡ Lão Ngư đại ca và băng Đại Dương, chắc hẳn mày cũng đã nghe danh tiếng Vu Hiện của tổ chức Vô Diện rồi nhỉ? Lão Ngư đại ca may mắn được ông ấy tín nhiệm giao nhiệm vụ, từ đó băng Đại Dương ngày càng sống trong cảnh tiền ngập mặt ăn xài ngày đêm không hết, mày nhìn sợi dây chuyền vàng nặng trịch trên cổ tao đi".
Gã chỉ vào sợi dây chuyền vàng trên cổ mình mà chứng minh lời gã nói.
Dương Nhu cười nhạt: "Tao cá là chúng mày không có được hạnh phúc thật sự đâu, chúng mày nghĩ chỉ cần có tiền sẽ hạnh phúc toàn diện sao? Thế tao hỏi mày, mày có cảm nhận được tinh thần thả lỏng thoái mái, bình an vô sự không? Mày có được thân thể khỏe mạnh không? Có được đầu óc thanh thản không? Hay chỉ mãi chìm trong nghiện ngập tiêu cực?".
"Tao không cần quan tâm, miễn có tiền là tao không sợ đói sợ khát nữa!".
Gã định cho Dương Nhu ăn cước gối thì đột nhiên một đàn em của gã tung cửa xong vào.
"Kha đại ca! Thanh Nhân đến rồi!".
Kha Kha dừng lại động tác, buông Dương Nhu ra.
"Hừ, tao đã xem thường nó rồi chăng? Chỉ nói là ở bến cảng Nẻo Thương, không địa điểm cụ thể thế mà nó có thể đoán tao đang ở cổng số một".
Đoàng!
Sét đánh ngang trời, mây đen kéo đến tạo ra vùng trời tối sắc. Nổi gió, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào mặt cát.
Các công nhân đang vận chuyển ở những cổng khác nhìn lên bầu trời kẻ than vãn, người hối thúc.
"Mưa thế này làm ăn được gì nữa".
"Mau nhanh tay nhanh chân lên!".
Trước cổng lớn vào nhà kho, mười mấy tên côn đồ cầm hàng nóng đang vây quanh Thanh Nhân, Trương Như Phá và Hiểu Long. Ngay lập tức hai đàn em của anh xông lên cho chúng ăn mỗi đứa một cước.
"Trương Như Phá, thằng Hiểu Long! Tụi mày giỏi lắm, gặp lại anh em đồng đội cũ mà lại chào hỏi bằng cách này. Hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là 'huynh đệ tương ngộ' đúng cách!".
Một tên râu quai nón to xác nhất bước ra với kiêu ngạo trên mặt, đàn em dưới trướng gã hô hào chào đón vị tướng của chúng.
Quân tiếp viện tiếp tục túa ra.
Hiểu Long nhếch mép: "Anh Thanh Nhân và anh Như Phá các anh đi trước đi, để thằng Đại Cương này cho em".
Đại Cương vác trên vai là cây búa lớn đã trải qua rất nhiều cuộc hỗn chiến, khiến cây búa càng thêm oán khí. Gã chỉa búa hướng đến Hiểu Long, sự khinh thường không thể che giấu trên gương mặt gã: "Ha, cái thằng nhóc yếu kém như mày nghĩ xứng đánh với tao sao?".
"Hừ, để rồi xem". Cậu ta hưng phấn, ánh mắt tràn đầy năng lượng mà tự tin.
Lúc trước ở băng Đại Dương Hiểu Long chỉ là một kẻ bị sai vặt, một thằng nhóc trong bộ dạng hèn nhát bị những kẻ gọi là 'đàn anh' như Đại Cương và Kha Kha bắt nạt. Chỉ mãi lủi thủi bám sau đích họ, nịn nọt để nhận được tiền, chống đối chỉ có nước chết đói. Khi ấy Hiểu Long chỉ muốn mình tự vẫn quách đi cho xong. Đã sinh ra trong hoàn cảnh éo le ba mẹ mất sớm, còn nhỏ phải theo người thân nhưng lại bị hắt hủi nên cậu ta mới bùng phát ở tuổi thiếu niên mà dấn thân vào đường gai nước bẩn, đi theo băng đảng trở thành côn đồ lưu manh thối tha. Tưởng như vậy sẽ được bình yên, nào ngờ trong nước đục mới thấy vũng bùn, ngày càng lấn sâu vào tệ nạn trở thành bông hoa tàn dưới đáy vực.
Thời gian trôi qua cứ ngỡ sẽ chẳng thể ngóc đầu lên nổi, thuyền không bến mãi lênh đênh giữa đại dương u mịch nhưng bỗng một ngày khi nhóm Kha Kha theo lệnh của Lão Ngư đến băng Chợ Đời lấy lại nhân số và đánh bại Thanh Nhân, cậu có mặt trong nhóm. Kết cục nguyên nhóm thua tả tơi, Kha Kha thì bỏ chạy bỏ lại anh em sống chết với bầy hổ. Cũng nhờ bại trận mới thấy được thiên thần cứu vớt mình khỏi vũng bùn nhầy, giúp Hiểu Long quay đầu là bờ. Nếu không có Thanh Nhân có lẽ giờ cậu ta càng thêm tồi tàn nghiện ngập tệ nạn vào vòng lao lý khi chỉ mới mười tám tuổi xuân rồi.
Những kẻ trước mặt từng gọi là anh em bây giờ đã trở thành kẻ thù.
"Đừng có vênh váo!". Đại Cương vung búa, gã phi đến Hiểu Long.
Cậu ta nhạy bén né được, nháy mắt với Thanh Nhân mà mỉm cười: "Nhân đại ca yên tâm, cái loại này xử lý rất nhanh".
Thanh Nhân gật đầu rồi cùng Trương Như Phá bỏ đi, anh nói: "Hãy cẩn thận".
"Vâng".
"Này, ai cho chúng mày đi hả?! Trương Như Phá cái thằng hèn nhát nhà mày!".
Đại Cương xông lên định cho Trương Như Phá ăn trọn cú đấm từ bàn tay to nắm chắc phần chiến thắng của gã thì bất chợt lĩnh hết cú thúc gối vào bụng của anh ta. Đại Cương không nhã quỵ, gã ôm bụng mà mắng.
Trương Như Phá không đáp trả mà lườm gã rồi cùng Thanh Nhân rời khỏi đây.
Đại Cương cố nuốt cục tức nhưng không trôi ngay sau đó gã mới nhận ra Trương Như Phá đã nương tay với gã, nếu cú này thật sự nghiêm túc không chừng hiện tại gã đã nôn mửa rồi ngất đi mất.
Kha Kha thật sự không lo lắng đám đàn em của gã bị đánh gục hết, phân bố vài tên lâu la giữa đường. Không cần Thanh Nhân động tay đến, Trương Như Phá cũng một mình xơi toàn bộ trong phút chốc cả đám nằm rạp hết dưới đất. Anh đoán Kha Kha cũng không phải tên ngốc nghĩ rằng một mình anh đến đây, việc gã chỉ cho vài tên ngăn chặn chỉ vì thật sự xem thường anh. Bởi tin đồn từ mấy băng nhóm nhỏ sau khi bị băng Chợ Đời đánh bại bảo rằng Thanh Nhân thật sự chỉ là tên phế vật chỉ được cái vẻ bề ngoài, toàn bộ đều là nhờ Phi Bông và Tiêu Trúc. Nhưng không kẻ nào nghĩ đến một vấn đề quan trọng đó chính là vì sao Thanh Nhân lại có được băng Chợ Đời của Phi Bông. Một số khác thì nghĩ không chừng Thanh Nhân là anh em gì đó của Phi Bông nên gã giao lại, còn mình ngồi ghế sau hưởng thụ chỉ đạo.
Bỗng có âm thanh gì đó trên đầu, nghe như sắp có đồ vật rơi xuống.
Thanh Nhân phát giác được cần cẩu đang treo thùng container sắt trên đầu chuẩn bị ném xuống, liền kéo Trương Như Phá lùi ra xa.
Rầm!
Thùng container sắt rơi xuống đất, bụi cát bay tứ tung. Trương Như Phá lỡ hít phải liền ho sặc sụa.
"Em cảm khụ khụ Nhân đại ca".
Keng!
Phía trên thùng container móp méo sắt chất chồng ở bên kia có hai bóng đen nhảy vụt qua. Phi dao đến Thanh Nhân và Trương Như Phá.
Anh nhặt thanh sắt dưới chân, nhắm mắt hít sâu rồi chậm rãi thở ra. Đôi tai lắng nghe chuyển động của từng âm thanh.
Rẹt!
"Anh Nhân cẩn thận!".
Con dao nhắm vào đầu anh bay thẳng, nhưng nó lại rơi xuống đất. Gậy sắt liền phang vào đầu kẻ nọ, chiếc nón lưỡi trai rơi. Một tên bị anh quất gậy khiến cho bất tỉnh tại chỗ.
Tên còn lại bị Trương Như Phá đạp dưới đất, anh ta cười nhạt: "Đây chẳng phải là hai thằng Lương Xuân và Lương Luân sao? Sau bao ngày không gặp mặt coi bộ cũng khá lên không ít".
Thanh Nhân liếc kẻ bị mình đánh cho gục, bỗng hỏi: "Hai kẻ này lúc trước có thân thiết với cậu không?".
Trương Như Phá cười nói: "Bọn nó từng là đàn em thân thiết của em, nhưng lúc trước trong băng trục trặc một số vấn đề phân chia khu vực nên hai đứa nó bị phân ra ở nhóm của Kha Kha".
"Vậy từ giờ trở đi hai tên này trở thành người trong băng chúng ta". Thanh Nhân thản nhiên nói.
"Vâng..?".
Trương Như Phá bất ngờ với hành động đột ngột của anh, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều. Bởi những gì Thanh Nhân làm đều có nguyên nhân đặt biệt, không có gì xấu cả. Trương Như Phá liền lấy dây buộc Lương Xuân và Lương Luân lại một chỗ.
Phía trước là nhà kho, hiện vật xung quanh đổ nát hoang tàn chắc chắn bên trong cũng lộn xộn không ít. Bị bỏ hoang lâu năm, cây cỏ bò leo đeo bám xanh gần hết một bức tường dựng bằng thép. Cánh cửa bị thanh sắt chặn ngang, Trương Như Phá đạp tung.
"Kha Kha! Mày mau cút ra đây!".
Bên trong trống rỗng, chỉ còn lại đất cát cùng mấy thùng hàng móp rỉ sắt vứt lộn xộn ngoài ra không có bóng người nào.
"Chúng ta bị lừa rồi Nhân đại ca!".
Thanh Nhân nhíu mày: "Hắn ta không lừa chúng ta đâu, chỉ là không phải ở chỗ này".
"Ngoài cái kho hàng này ra thì còn chỗ nào khác trên cái đảo này chứ..".
Đang nói anh ta bỗng khựng lại, nhớ ra gì đó: "Đúng rồi nhỉ... Lúc nhỏ em đến đây có một lần nọ mãi ham chơi mà đi lạc, đi rất xa kho hàng này. Sâu thẳng trong rừng, đến khi muốn quay về thì đã không thấy lối ra. Em sợ hãi chạy loạn khu rừng, đến khi mệt quá muốn khóc thì chợt thấy phía trước có một con suối nhỏ, cạnh con suối có một ngôi nhà nhỏ. Cùng lúc đó thì ba em và các chú tìm thấy em rồi dắt về".
Anh ta gãi đầu thè lưỡi: "Kết cục bị ba rầy mắng hết một tuần, bảo rằng sau này sẽ không dắt theo ra đảo này nữa. Mà thật, đó là lần đầu cũng là lần cuối em đến cổng số một Nẻo Thương".
Thanh Nhân hơi cảm thấy mắc cười với câu chuyện của anh chàng này, mà cười thành tiếng thì sợ cậu ta buồn. Anh hỏi: "Thế cậu nhớ đường đến đó không?".
Đoàng!
Thanh Nhân cùng Trương Như Phá: "?!".
"Mày nói Thanh Nhân đến rồi sao đến giờ tao vẫn chưa thấy bóng dáng ai hết vậy?". Kha Kha uống nước ép cam ngồi dựa trên thành cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đàn em của gã nhếch mép đáp: "Chắc chết rồi".
Kha Kha đặt ly nước xuống, gã đứng lên vươn vai: "Đi thu dọn nó với đám đàn em nó đi".
"Vâng".
Dương Nhu căng mắt gằn giọng: "Chắc chắn Nhân đại ca sẽ không chết!".
Đầu cậu ta bị Kha Kha đạp dưới đất, gã cười khẩy: "Mày ngây thơ quá, với cái mặt trắng như công tử bột đó chỉ có mỗi cái mồm dù có sức phản công nhưng gặp phải những tên đàn em đã được nâng cấp trình độ của tao thì chỉ có nước chết. Haha! Mày nên biết thân biết phận mà trở về nơi mày từng tồn tại đi".
Dương Nhu gồng người, ánh mắt phát tia sát khí ghim chặt vào Kha Kha: "Mày cứ chờ đó đi, đừng trông dáng mà đoán dạ dày".
Rầm!
"Kha đại ca! Căn cứ bên dưới nhà đang bị phá hủy, quân bên ta bị đánh bại hết rồi!".
Kha Kha đá Dương Nhu sang một bên, mặt gã đen lại: "Cái gì?".
"Là Thanh Nhân, Trương Như Phá cùng Hiểu Long còn có cả Lương Xuân và Lương Luân!".
"Haha! Thấy không? Tao nói rồi, Nhân đại ca sẽ không bao giờ gục gã trước lũ chuột chúng mày đâu!". Dương Nhu nằm dưới đất cười lên vô cùng đắt ý.
Kha Kha đã đánh giá sai Thanh Nhân rồi!
Quá là sai!
"Mau cho quân tiếp viện!".
Tên đàn em của Kha Kha khóa trái cửa phòng lại, đẩy đồ đạt chặn ở cửa, hắn ta hoảng nói: "Chúng ta hết quân rồi! Bây giờ kế hoạch bắt Thanh Nhân thành mây khói hết rồi! Không chỉ hắn có sức tàn phá mà hai thằng Trương Như Phá và Hiểu Long mạnh hơn gấp năm lần so với khi còn ở trong băng chúng ta khi trước. Thêm Lương Xuân và Lương Luân đột ngột quay xe phản bội chúng ta. Bây giờ chỉ còn nước là thả con tin ra rồi chúng ta chuồn bằng cửa sổ này thôi đại ca!".
Làm gì có chuyện mèo sẽ vào bẫy chuột, chỉ có chuột tự dấn thân lên miệng mèo.
Ngược lại, con tin mà gã bắt cóc bị cột tay ở cột nhà với cái mặt bầm tím nhăn nhó muốn bịt tai nhưng lại không có tay để thực hiện. Cậu ta nghiến răng quát lên: "Cái tên ma cây Kha Kha! Mau tắt nhạc ngay!".
Bốp!
Chiếc giầy thể thao trắng ngà dính một chút bẩn ở vành giày bay thẳng vào đầu con tin.
"Dương Nhu à, mày mạnh miệng nhỉ?".
Kha Kha ném chiếc giày còn lại vào mặt Dương Nhu, gã bước đến túm tóc cậu ta: "Sang bên Chợ Đời cái là mày ngông với đàn anh của mày, giỏi lắm, học cái thói nghênh mặt của thằng Thanh Nhân. Ha, để tao xem hôm nay nó có đến cứu mày ra không, hay chỉ giỏi mỗi cái mỏ".
Dương Nhu nhếch mép: "Mày nghĩ ai cũng thích tỏ vẻ ngông nghênh như mày sao? Để tao nói cho mày biết, từ khi tao từ bỏ băng Đại Dương qua băng Chợ Đời cuộc sống tao trở nên khác hẳn, như tấm vải bẩn giặt trong nước suối mà gột rửa. Còn mày thì sao? Dính dính theo thằng cha Lão Ngư mà trước giờ anh em trong băng chưa bao giờ được trực tiếp thấy mặt, nước bẩn vĩnh viễn không được đổ sạch".
Bàn tay đang nắm đầu Dương Nhu run lên bần bật, gã tức đến mặt đỏ bừng.
Ầm!
Kha Kha căm phẫn dí đầu cậu ta đập mạnh vào cột nhà, gã trừng mắt khóe môi cong lên quái gỡ mà nói: "Chắc mày không biết chuyện này đâu".
Dương Nhu đau đớn rít lên: "Chết tiệt..".
Kha Kha cười khẩy, nói: "Sau khi phân nữa băng Đại Dương chúng ta thuộc về băng Chợ Đời thì có một vị đến từ Liên Minh Bang Hội nâng đỡ Lão Ngư đại ca và băng Đại Dương, chắc hẳn mày cũng đã nghe danh tiếng Vu Hiện của tổ chức Vô Diện rồi nhỉ? Lão Ngư đại ca may mắn được ông ấy tín nhiệm giao nhiệm vụ, từ đó băng Đại Dương ngày càng sống trong cảnh tiền ngập mặt ăn xài ngày đêm không hết, mày nhìn sợi dây chuyền vàng nặng trịch trên cổ tao đi".
Gã chỉ vào sợi dây chuyền vàng trên cổ mình mà chứng minh lời gã nói.
Dương Nhu cười nhạt: "Tao cá là chúng mày không có được hạnh phúc thật sự đâu, chúng mày nghĩ chỉ cần có tiền sẽ hạnh phúc toàn diện sao? Thế tao hỏi mày, mày có cảm nhận được tinh thần thả lỏng thoái mái, bình an vô sự không? Mày có được thân thể khỏe mạnh không? Có được đầu óc thanh thản không? Hay chỉ mãi chìm trong nghiện ngập tiêu cực?".
"Tao không cần quan tâm, miễn có tiền là tao không sợ đói sợ khát nữa!".
Gã định cho Dương Nhu ăn cước gối thì đột nhiên một đàn em của gã tung cửa xong vào.
"Kha đại ca! Thanh Nhân đến rồi!".
Kha Kha dừng lại động tác, buông Dương Nhu ra.
"Hừ, tao đã xem thường nó rồi chăng? Chỉ nói là ở bến cảng Nẻo Thương, không địa điểm cụ thể thế mà nó có thể đoán tao đang ở cổng số một".
Đoàng!
Sét đánh ngang trời, mây đen kéo đến tạo ra vùng trời tối sắc. Nổi gió, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào mặt cát.
Các công nhân đang vận chuyển ở những cổng khác nhìn lên bầu trời kẻ than vãn, người hối thúc.
"Mưa thế này làm ăn được gì nữa".
"Mau nhanh tay nhanh chân lên!".
Trước cổng lớn vào nhà kho, mười mấy tên côn đồ cầm hàng nóng đang vây quanh Thanh Nhân, Trương Như Phá và Hiểu Long. Ngay lập tức hai đàn em của anh xông lên cho chúng ăn mỗi đứa một cước.
"Trương Như Phá, thằng Hiểu Long! Tụi mày giỏi lắm, gặp lại anh em đồng đội cũ mà lại chào hỏi bằng cách này. Hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là 'huynh đệ tương ngộ' đúng cách!".
Một tên râu quai nón to xác nhất bước ra với kiêu ngạo trên mặt, đàn em dưới trướng gã hô hào chào đón vị tướng của chúng.
Quân tiếp viện tiếp tục túa ra.
Hiểu Long nhếch mép: "Anh Thanh Nhân và anh Như Phá các anh đi trước đi, để thằng Đại Cương này cho em".
Đại Cương vác trên vai là cây búa lớn đã trải qua rất nhiều cuộc hỗn chiến, khiến cây búa càng thêm oán khí. Gã chỉa búa hướng đến Hiểu Long, sự khinh thường không thể che giấu trên gương mặt gã: "Ha, cái thằng nhóc yếu kém như mày nghĩ xứng đánh với tao sao?".
"Hừ, để rồi xem". Cậu ta hưng phấn, ánh mắt tràn đầy năng lượng mà tự tin.
Lúc trước ở băng Đại Dương Hiểu Long chỉ là một kẻ bị sai vặt, một thằng nhóc trong bộ dạng hèn nhát bị những kẻ gọi là 'đàn anh' như Đại Cương và Kha Kha bắt nạt. Chỉ mãi lủi thủi bám sau đích họ, nịn nọt để nhận được tiền, chống đối chỉ có nước chết đói. Khi ấy Hiểu Long chỉ muốn mình tự vẫn quách đi cho xong. Đã sinh ra trong hoàn cảnh éo le ba mẹ mất sớm, còn nhỏ phải theo người thân nhưng lại bị hắt hủi nên cậu ta mới bùng phát ở tuổi thiếu niên mà dấn thân vào đường gai nước bẩn, đi theo băng đảng trở thành côn đồ lưu manh thối tha. Tưởng như vậy sẽ được bình yên, nào ngờ trong nước đục mới thấy vũng bùn, ngày càng lấn sâu vào tệ nạn trở thành bông hoa tàn dưới đáy vực.
Thời gian trôi qua cứ ngỡ sẽ chẳng thể ngóc đầu lên nổi, thuyền không bến mãi lênh đênh giữa đại dương u mịch nhưng bỗng một ngày khi nhóm Kha Kha theo lệnh của Lão Ngư đến băng Chợ Đời lấy lại nhân số và đánh bại Thanh Nhân, cậu có mặt trong nhóm. Kết cục nguyên nhóm thua tả tơi, Kha Kha thì bỏ chạy bỏ lại anh em sống chết với bầy hổ. Cũng nhờ bại trận mới thấy được thiên thần cứu vớt mình khỏi vũng bùn nhầy, giúp Hiểu Long quay đầu là bờ. Nếu không có Thanh Nhân có lẽ giờ cậu ta càng thêm tồi tàn nghiện ngập tệ nạn vào vòng lao lý khi chỉ mới mười tám tuổi xuân rồi.
Những kẻ trước mặt từng gọi là anh em bây giờ đã trở thành kẻ thù.
"Đừng có vênh váo!". Đại Cương vung búa, gã phi đến Hiểu Long.
Cậu ta nhạy bén né được, nháy mắt với Thanh Nhân mà mỉm cười: "Nhân đại ca yên tâm, cái loại này xử lý rất nhanh".
Thanh Nhân gật đầu rồi cùng Trương Như Phá bỏ đi, anh nói: "Hãy cẩn thận".
"Vâng".
"Này, ai cho chúng mày đi hả?! Trương Như Phá cái thằng hèn nhát nhà mày!".
Đại Cương xông lên định cho Trương Như Phá ăn trọn cú đấm từ bàn tay to nắm chắc phần chiến thắng của gã thì bất chợt lĩnh hết cú thúc gối vào bụng của anh ta. Đại Cương không nhã quỵ, gã ôm bụng mà mắng.
Trương Như Phá không đáp trả mà lườm gã rồi cùng Thanh Nhân rời khỏi đây.
Đại Cương cố nuốt cục tức nhưng không trôi ngay sau đó gã mới nhận ra Trương Như Phá đã nương tay với gã, nếu cú này thật sự nghiêm túc không chừng hiện tại gã đã nôn mửa rồi ngất đi mất.
Kha Kha thật sự không lo lắng đám đàn em của gã bị đánh gục hết, phân bố vài tên lâu la giữa đường. Không cần Thanh Nhân động tay đến, Trương Như Phá cũng một mình xơi toàn bộ trong phút chốc cả đám nằm rạp hết dưới đất. Anh đoán Kha Kha cũng không phải tên ngốc nghĩ rằng một mình anh đến đây, việc gã chỉ cho vài tên ngăn chặn chỉ vì thật sự xem thường anh. Bởi tin đồn từ mấy băng nhóm nhỏ sau khi bị băng Chợ Đời đánh bại bảo rằng Thanh Nhân thật sự chỉ là tên phế vật chỉ được cái vẻ bề ngoài, toàn bộ đều là nhờ Phi Bông và Tiêu Trúc. Nhưng không kẻ nào nghĩ đến một vấn đề quan trọng đó chính là vì sao Thanh Nhân lại có được băng Chợ Đời của Phi Bông. Một số khác thì nghĩ không chừng Thanh Nhân là anh em gì đó của Phi Bông nên gã giao lại, còn mình ngồi ghế sau hưởng thụ chỉ đạo.
Bỗng có âm thanh gì đó trên đầu, nghe như sắp có đồ vật rơi xuống.
Thanh Nhân phát giác được cần cẩu đang treo thùng container sắt trên đầu chuẩn bị ném xuống, liền kéo Trương Như Phá lùi ra xa.
Rầm!
Thùng container sắt rơi xuống đất, bụi cát bay tứ tung. Trương Như Phá lỡ hít phải liền ho sặc sụa.
"Em cảm khụ khụ Nhân đại ca".
Keng!
Phía trên thùng container móp méo sắt chất chồng ở bên kia có hai bóng đen nhảy vụt qua. Phi dao đến Thanh Nhân và Trương Như Phá.
Anh nhặt thanh sắt dưới chân, nhắm mắt hít sâu rồi chậm rãi thở ra. Đôi tai lắng nghe chuyển động của từng âm thanh.
Rẹt!
"Anh Nhân cẩn thận!".
Con dao nhắm vào đầu anh bay thẳng, nhưng nó lại rơi xuống đất. Gậy sắt liền phang vào đầu kẻ nọ, chiếc nón lưỡi trai rơi. Một tên bị anh quất gậy khiến cho bất tỉnh tại chỗ.
Tên còn lại bị Trương Như Phá đạp dưới đất, anh ta cười nhạt: "Đây chẳng phải là hai thằng Lương Xuân và Lương Luân sao? Sau bao ngày không gặp mặt coi bộ cũng khá lên không ít".
Thanh Nhân liếc kẻ bị mình đánh cho gục, bỗng hỏi: "Hai kẻ này lúc trước có thân thiết với cậu không?".
Trương Như Phá cười nói: "Bọn nó từng là đàn em thân thiết của em, nhưng lúc trước trong băng trục trặc một số vấn đề phân chia khu vực nên hai đứa nó bị phân ra ở nhóm của Kha Kha".
"Vậy từ giờ trở đi hai tên này trở thành người trong băng chúng ta". Thanh Nhân thản nhiên nói.
"Vâng..?".
Trương Như Phá bất ngờ với hành động đột ngột của anh, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều. Bởi những gì Thanh Nhân làm đều có nguyên nhân đặt biệt, không có gì xấu cả. Trương Như Phá liền lấy dây buộc Lương Xuân và Lương Luân lại một chỗ.
Phía trước là nhà kho, hiện vật xung quanh đổ nát hoang tàn chắc chắn bên trong cũng lộn xộn không ít. Bị bỏ hoang lâu năm, cây cỏ bò leo đeo bám xanh gần hết một bức tường dựng bằng thép. Cánh cửa bị thanh sắt chặn ngang, Trương Như Phá đạp tung.
"Kha Kha! Mày mau cút ra đây!".
Bên trong trống rỗng, chỉ còn lại đất cát cùng mấy thùng hàng móp rỉ sắt vứt lộn xộn ngoài ra không có bóng người nào.
"Chúng ta bị lừa rồi Nhân đại ca!".
Thanh Nhân nhíu mày: "Hắn ta không lừa chúng ta đâu, chỉ là không phải ở chỗ này".
"Ngoài cái kho hàng này ra thì còn chỗ nào khác trên cái đảo này chứ..".
Đang nói anh ta bỗng khựng lại, nhớ ra gì đó: "Đúng rồi nhỉ... Lúc nhỏ em đến đây có một lần nọ mãi ham chơi mà đi lạc, đi rất xa kho hàng này. Sâu thẳng trong rừng, đến khi muốn quay về thì đã không thấy lối ra. Em sợ hãi chạy loạn khu rừng, đến khi mệt quá muốn khóc thì chợt thấy phía trước có một con suối nhỏ, cạnh con suối có một ngôi nhà nhỏ. Cùng lúc đó thì ba em và các chú tìm thấy em rồi dắt về".
Anh ta gãi đầu thè lưỡi: "Kết cục bị ba rầy mắng hết một tuần, bảo rằng sau này sẽ không dắt theo ra đảo này nữa. Mà thật, đó là lần đầu cũng là lần cuối em đến cổng số một Nẻo Thương".
Thanh Nhân hơi cảm thấy mắc cười với câu chuyện của anh chàng này, mà cười thành tiếng thì sợ cậu ta buồn. Anh hỏi: "Thế cậu nhớ đường đến đó không?".
Đoàng!
Thanh Nhân cùng Trương Như Phá: "?!".
"Mày nói Thanh Nhân đến rồi sao đến giờ tao vẫn chưa thấy bóng dáng ai hết vậy?". Kha Kha uống nước ép cam ngồi dựa trên thành cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đàn em của gã nhếch mép đáp: "Chắc chết rồi".
Kha Kha đặt ly nước xuống, gã đứng lên vươn vai: "Đi thu dọn nó với đám đàn em nó đi".
"Vâng".
Dương Nhu căng mắt gằn giọng: "Chắc chắn Nhân đại ca sẽ không chết!".
Đầu cậu ta bị Kha Kha đạp dưới đất, gã cười khẩy: "Mày ngây thơ quá, với cái mặt trắng như công tử bột đó chỉ có mỗi cái mồm dù có sức phản công nhưng gặp phải những tên đàn em đã được nâng cấp trình độ của tao thì chỉ có nước chết. Haha! Mày nên biết thân biết phận mà trở về nơi mày từng tồn tại đi".
Dương Nhu gồng người, ánh mắt phát tia sát khí ghim chặt vào Kha Kha: "Mày cứ chờ đó đi, đừng trông dáng mà đoán dạ dày".
Rầm!
"Kha đại ca! Căn cứ bên dưới nhà đang bị phá hủy, quân bên ta bị đánh bại hết rồi!".
Kha Kha đá Dương Nhu sang một bên, mặt gã đen lại: "Cái gì?".
"Là Thanh Nhân, Trương Như Phá cùng Hiểu Long còn có cả Lương Xuân và Lương Luân!".
"Haha! Thấy không? Tao nói rồi, Nhân đại ca sẽ không bao giờ gục gã trước lũ chuột chúng mày đâu!". Dương Nhu nằm dưới đất cười lên vô cùng đắt ý.
Kha Kha đã đánh giá sai Thanh Nhân rồi!
Quá là sai!
"Mau cho quân tiếp viện!".
Tên đàn em của Kha Kha khóa trái cửa phòng lại, đẩy đồ đạt chặn ở cửa, hắn ta hoảng nói: "Chúng ta hết quân rồi! Bây giờ kế hoạch bắt Thanh Nhân thành mây khói hết rồi! Không chỉ hắn có sức tàn phá mà hai thằng Trương Như Phá và Hiểu Long mạnh hơn gấp năm lần so với khi còn ở trong băng chúng ta khi trước. Thêm Lương Xuân và Lương Luân đột ngột quay xe phản bội chúng ta. Bây giờ chỉ còn nước là thả con tin ra rồi chúng ta chuồn bằng cửa sổ này thôi đại ca!".
Làm gì có chuyện mèo sẽ vào bẫy chuột, chỉ có chuột tự dấn thân lên miệng mèo.
/125
|