Bánh xe lăn chậm sau đó dừng hẳn.
"Đến nơi rồi".
Chẳng thấy Thanh Nhân động đậy, như cái xác chết khô ngồi ôm chân. Du Thành Nghĩa đem chai nước suối còn nguyên chưa uống một giọt áp vào mặt Thanh Nhân. Theo phán xạ, anh hất chai nước, văng ra sau ghế.
Thu tay, anh thở hồng hộc, khóe mắt đỏ lên ứa lệ, cả người anh bỗng run lên. Du Thành Nghĩa khó hiểu: "Anh sao vậy? Giả vờ diện cớ anh bị điên rồi quên trả công tôi đưa anh về nhà à?".
Hít sâu rồi thở mạnh, Thanh Nhân dần bình tĩnh, anh vuốt mặt cho tỉnh táo: "Cậu vừa nói gì?".
"Đánh trống lảng à?".
Hắn nhướng người qua, đè sát anh trên ghế: "Trả công cho tôi".
Theo như tính cách của anh, hắn biết thế nào anh cũng sẽ lạnh lùng tuyệt tình từ chối.
"Được thôi, cậu muốn tôi làm gì?".
Không ngờ anh lại chấp nhận lời trêu ghẹo của hắn.
Trong giây phút ngắn ngủi Du Thành Nghĩa cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất muốn đem người trước mặt khóa chặt dưới thân ngay lập tức.
Khẽ đẩy hắn ra, Thanh Nhân hỏi lại câu hỏi vừa nãy: "Cậu muốn tôi trả công như thế nào?".
Ý nghĩ biến thái đó của hắn đến rồi lại qua, tuy hiện tại hắn rất muốn giải tỏa nhưng mà bản tính kén chọn, ở đây không phù hợp. Nếu có thể 'chơi' một cách đàng hoàng thỏa đáng, hắn sẽ chọn một nơi được sắc hồng bao trùm. Như vậy cảm xúc mới có thể mãnh liệt chứ.
Hắn chỉ vào gò má của mình mà lên giọng: "Hôn chỗ này coi như anh trả tôi 20.000B.o".
Rồi chạm tay vào môi mình: "Còn chỗ này 60.000B.o".
Thanh Nhân cười nhạt, coi hắn như tên điên đang bán thân. Bù thêm 40.000B.o anh sẽ qua đêm với một mỹ nữ xinh đẹp, biết cách hầu hạ. Chứ một kẻ vừa điên vừa thô chẳng có gì cuốn hút anh như hắn chẳng đáng.
Không một chút biểu cảm nào để lộ ra bên ngoài, trong lúc Du Thành Nghĩa không phòng bị, Thanh Nhân đẩy hắn ngã lại ghế, chướng lên người hắn. Nâng gương mặt đang bất ngờ kia, nhẹ nhàng hôn lên má.
Môi áp xuống cũng nhanh chống rời đi, Thanh Nhân mở cửa xe: "Cảm ơn".
Anh đi vào chung cư, mặc kệ hắn đang đơ người. Đến khi một ô cửa sổ trên tầng lầu sáng lên hắn mới bừng tỉnh.
"Anh ta thế mà trong lúc tỉnh táo lại chủ động đến thế".
Du Thành Nghĩa ngồi dậy ngay ngắn, cười trong sung sướng, nét mặt hiện lên vẻ biến thái. Người đàn ông lạnh lùng xem hắn là kẻ thù muốn giết chết khi không hơi men lại mang đến cho hắn cảm giác ham muốn cùng cực. Chỉ là hôn má mà bên dưới của hắn đã căng lên một cách đáng sợ, con rắn trồi đầu muốn thoát ra ngoài.
Ngửa đầu ra ghế, hắn thở gấp trong cơn kích thích toàn thân, e là hôm nay hắn phải đi giải tỏa. Không phải tìm Thanh Nhân mà hắn sẽ đến nơi khác.
Bánh xe lăn đi.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đúng điểm ba giờ sáng, Thanh Nhân nằm trên giường trằn trọc không thể nào chợp mắt. Trong đầu anh hiện lên gương mặt người phụ nữ tóc ngắn bên ngoài xe, rồi lại xuất hiện gương mặt tiểu Còm, giống như một người lúc còn nhỏ và khi trưởng thành. Điều này càng làm lòng anh bứt rứt, tiểu Còm năm đó mất tích dường như đã không còn trên cõi đời này nữa, như ngọn gió thoáng qua đã tan biến.
Thời gian đó anh ròng rã tìm kiếm tiểu Còm bằng đủ mọi cách nhưng kết quả nhận lại chỉ bằng không, ngọn lửa hi vọng mỗi ngày có thể tìm thấy nó vào ngày hôm sau tất cả đều đã lụi tắt. Cuộc đời anh một lần nữa chìm vào cô liêu lạnh lẽo.
Chú Lu bị bắn chết, tiểu Còm thì biến mất.
Cứ như cơn ác mộng đeo bám chẳng thể xua đi.
Cứ thế đã hai mươi mấy năm trôi qua, chú Lu và tiểu Còm dường như đã chìm vào dĩ vãng, trải qua biết bao nhiêu biến cố trong dòng đời, hai người cho anh cái gọi là gia đình ấm áp đã vùi sâu trong não.
Bỗng nhiên đến tận thời điểm này, linh hồn tiểu Còm như quay về khiến tâm trí Thanh Nhân một lần nữa náo động.
Reng___
Tiêu Trúc dụi mắt bắt máy: "Anh Nhân có chuyện gì sao ạ? Anh nhớ em sao?".
Anh bỏ qua lời cậu nói mớ, nghiêm túc nói: "Cậu có biết có nữ lãnh đạo cấp cao nào trong tổ chức Vô Diện không?".
Uống cốc nước trên bàn, Tiêu Trúc một thân trần kéo tấm mành ngoài ban công, đứng nhìn thành phố Vĩnh Thành lúc ba, bốn giờ sáng, nói: "Tổ chức Vô Diện theo nguyên tắc khi mới thành lập từ trước đến giờ không có nữ lãnh đạo, càng không có nữ lãnh đạo cao cấp. Tại sao anh lại hỏi vậy?".
Nhận được câu trả lời, trước trán Thanh Nhân bỗng tê nhức, người phụ nữ với vẻ bề ngoài toát ra khí chất hàn băng, thần thái mang bí ẩn nổi bật nhất trong đám thành viên Vô Diện đó có địa vị thế nào trong tổ chức?
"Không có gì, chỉ là trông thấy người quen".
Gió lạnh khẽ lướt qua mái tóc Tiêu Trúc, cậu cười cười: "Không ngờ nha, vậy người đó trông như thế nào? Em sẽ tìm về cho anh".
"Cô ấy có mái tóc ngắn suôn mượt đen huyền, đôi mắt xếch sắc xảo, môi đỏ, da trắng ngọc ngà, là một mỹ nữ. Đặt biệt khi gặp mặt mang bộ dáng lạnh lùng khó gần, nhưng khi tiếp xúc khá là thoải mái".
Nghe anh miêu tả, Tiêu Trúc khẽ nhíu mày. Đi theo anh mấy năm, chưa lần nào thấy anh dòm ngó đến phụ nữ, thế mà lại quan sát người phụ nữ này một cách tinh tường.
Không lẽ người này đối với anh rất quan trọng?
Lẽ nào trước khi anh có mối quan hệ đồng tính đã từng yêu đương với người phụ nữ này? Có khi là vợ chưa cưới?
Suy nghĩ trong đầu khiến Tiêu Trúc ngay tức thì khó chịu. Cậu miễn cưỡng chấp nhận: "Được thôi, em sẽ tìm".
Nghe anh "ừ" rồi tắt máy, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, rồi lại gọi điện.
"Sao thế?".
Tiêu Trúc tựa lưng lên lan can gãi gãi mũi: "Mà anh này".
"Hử?".
Cậu ngập ngừng: "Anh, anh không nhớ em à?".
"Khi nào cậu về?".
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đó". Sợ anh sẽ cúp máy, cậu trả lời câu hỏi của anh: "Em nghĩ là em nên nói sự thật với ba để ông thả em ra, hiện tại em đang bị giam lỏng, cũng tại tên Du Thành Nghĩa chết tiệt nói thêm nói bớt hại em".
Nghe cậu thở dài, Thanh Nhân không biết đáp lại thế nào, anh nói: "Băng đảng đang chờ cậu trở về, tôi cũng nhớ cậu".
Giọng Tiêu Trúc bỗng trở nên hứng khởi: "Vâng".
Tắt máy, anh gác tay lên trán nhìn chòng chọc trần nhà.
Không biết do buồn ngủ hay sao vành mắt anh ửng đỏ lóe lên ánh nước, anh mà chớp mắt nước mắt sẽ rơi. Bỗng cảm thấy giữa lòng ngực hơi nhói lên, cảm thấy chính bản thân mình xúi quẩy. Những người anh quen biết thân thuộc đều đã rời khỏi trần gian một cách nhanh chống.
Chú Lu và tiểu Còm ở cạnh anh vỏn vẹn gần ba năm, rồi họ cũng bỏ anh mà đi.
Những người bạn lúc trước giúp đỡ anh cũng ra đi trong mấy năm ngắn ngủi.
Phong Tình, người mà anh trân quý nhất trên cuộc đời này, thời gian ở bên cạnh anh gần mười năm, cứ ngỡ mãi mãi hạnh phúc bền bỉ, nhưng đến đỉnh điểm cũng không từ mà biệt.
Bọn họ đều đã 'Tử'.
Sao Thái Bạch như anh xui xẻo khiến cho La Hầu và Kế Đô bên cạnh đã xui còn xui gấp vạn ngàn. Những người bên cạnh số phận đã không được may mắn, dính phải anh liền bạc mệnh bỏ mạng.
Một kẻ mang mệnh cô độc như anh chính là đang phải trả nghiệp tội lỗi kiếp trước gây ra, trả mãi không hết.
Anh sợ Tiêu Trúc sẽ vì anh mà phải trao thân xác cho tử thần.
Từ một thư ký đi theo anh nhiều năm, hôm nay trở thành cánh tay phải cốt cán cùng anh phiêu bạt giang hồ. Anh có thể tin tưởng cậu, một cậu thanh niên ngông cuồng theo anh học tập liền trở thành trợ lý, dần thay đổi bản tính, hướng thiện. Chắc chắc một người chịu quay đầu như cậu sẽ hướng đến ánh dương tươi sáng.
Anh hi vọng những người mới anh quen biết sẽ không 'chết' vì anh.
Ánh đèn bông hoa họa tiết trên tường tỏa sắc vàng, bao trùm lấy căn phòng. Không gian ấm áp càng tăng thêm nhiệt độ nóng bỏng. Mồ hôi nhễ nhại trán, mái tóc dài bạch kim lộn xộn, làn da căng chắc hằn gân ướt đẫm. Du Thành Nghĩa chán chường hút thuốc, liếc mắt xuống một nam nhân thân hình mảnh mai đang 'chơi đùa' con rắn của mình.
Tâm trí hắn tưởng tượng, phải chi người đang **** *** này là Thanh Nhân thì tốt biết mấy. Hắn không thích những kiểu mỏng manh yếu đuối, người đàn ông mạnh mẽ lành lùng như Thanh Nhân mới làm hắn kích thích. Nhả khói, hắn nắm tóc cậu ta, con rắn bật ra đứng sững.
"Hưm, Du tổng?".
Nhìn vào gương mặt khiêu gợi của người này càng làm hắn ghét bỏ. Ẻo lả như đàn bà.
"Cút".
Cậu ta bắt đầu rưng rưng nước mắt, bò dậy ôm lấy hắn, hôn lên khóe môi: "Kỹ thuật của em không tốt sao ạ?".
Du Thành Nghĩa trừng mắt cảnh cáo: "Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai".
Cạch.
"Làm gì mà cậu gay gắt với người ta thế? Dù gì cậu cũng bỏ tiền ra mà, sao không chơi cho thỏa sức, chán sao?".
Ánh bạc lóe lên sắc vàng vì tương phản của đèn. Phong Thành vào phòng ngồi xuống ghế sofa một cách tự nhiên, không ngại có hai cặp đang thân trần như nhộng 'tình cảm' ân ái trên giường.
Du Thành Nghĩa gạt tàn thuốc, nhướng mày với hắn ta: "Thế anh muốn chơi sao? Đến đây chơi cùng".
Chiếc áo sơ mi trắng bỗng thấm ướt dính lên da thịt, Phong Thành cởi bỏ vài cúc áo ra, cơ ngực bên trong phập phồng, hắn ta lắc đầu: "Tôi không hứng thú, cơ mà trong đây là lò thiêu hay sao mà nóng dữ vậy?".
Nắm đầu tên nam nhân không mảnh vải che thân, Du Thành Nghĩa mạnh tay ném đến trước mặt Phong Thành: "Đấy là tăng nhiệt độ kích thích tâm trí đấy".
Hắn thô bạo đạp lưng cậu ta đang chật vật dưới đất, ánh mắt hung ác ra lệnh: "Mau đến bên đó hầu hạ đi".
Thân bọt bèo ngậm đắng nuốt cay liền bò đến bên đùi Phong Thành, áp mặt xuống hạ thân đã bị khóa chặt. Tháo dây nịt, cúc quần vừa mở.
Phong Thành bóp cằm cậu ta: "Dừng đi".
Cậu ta ngay lập tức xanh mặt, Du Thành Nghĩa ở sau đột ngột đâm vào mặc sức thúc đẩy.
Du Thành Nghĩa là tên điên không kị một ai, xem Phong Thành như tượng đá.
Vừa nhấp mấy cái, do chán chường muốn nhanh chống kết thúc, con rắn của hắn liền phun hết thảy 'nộc'. Rút ra, dịch trắng nhiễu nhào tràn trề rơi xuống. Hắn tiện tay lấy khăn giấy vệ sinh con rắn sạch sẽ, xong cất nó vào vị trí cũ, kéo khóa quần ngay ngắn.
Tên nam nhân vừa ăn nộc rắn tình yêu xong, sợ hãi ôm quần áo của mình tẩu thoát ra bên ngoài.
Phong Thành nhếch mép: "Cậu ăn bậy ăn bạ như vậy không sợ bị lay bệnh sao? Vả lại... Không sợ người đó biết sẽ buồn lắm sao?".
Không mặc áo, Du Thành Nghĩa buộc tóc hờ hững ngồi xuống ghế đối diện với Phong Thành, hạ nhiệt độ điều hòa, cái nóng bức dần xua đi. Hắn chéo chân nói: "Có bệnh thì chữa trị, chả gì phải sợ".
Ngưng một lát như đang cân nhắc gì đó, tiếp tục: "Người đó? Ha, ai chứ? Anh nói gì vậy?".
Không bất ngờ khi nghe hắn hỏi ngược lại mình, Phong Thành lắc đầu: "Bản thân cậu tự biết mà, dù gì cậu cũng mau nhanh chống 'kết thúc vở kịch' này đi".
Ầm!
Du Thành Nghĩa đập tay xuống bàn lườm hắn ta: "Tôi cấm anh nhắc việc này ở đây".
"Hừ, chúng ta với nhau cậu sợ gì? Giờ này tất cả đều ngủ hết rồi, có ai rảnh hơi đâu mà nghe...".
Thấy sát khí quấn quanh người Du Thành Nghĩa, Phong Thành liền im miệng. Hắn bị khích khi Phong Thành nhắc đến 'người đó' và 'vở kịch'.
Tất cả chỉ vì mảnh đất đó.
Khi ai đó nói đến nơi có tên gọi là 'mảnh đất vàng' kẻ đó sẽ bị 'lũ sói' hoang dã cấu xé tan xương nát thịt. Mảnh đất kiêng kỵ biết bao nhiêu tổ chức xã hội đen đổ máu, đổ lệ.
Vào ba mươi năm lăm trước, chưa ai phát hiện ra mảnh đất vàng hội tụ biết bao linh khí tinh hoa, phong thủy tốt, điều kiện tốt. Mảnh đất rơi vào khảm hướng chính bắc, sinh khí hưng phước, vượng trang. Nếu xây nhà ở, gia chủ sẽ đột ngột phát tài, tiền vào như nước không kịp trở tay, nếu xây quán ăn nhà hàng thì chỉ trong một tháng ngắn ngủi người chủ trở nên nổi danh, tiếng đồn vang xa.
Còn có một tin đồn khiến mảnh đất càng thêm gây cấn, đó là sâu tận dưới lòng đất có một con bạch long tu luyện mấy ngàn năm, đang ẩn thân tu tập, đợi thời khắc phi thăng thành tiên. Những hào quang rực rỡ của nó tỏa ra kim tuyến vàng lấp lánh thấm sâu vào từng tấc đất, lan rộng lên trên mảnh đất. Tiên khí dồi dào nên mọi vạn sự trên mảnh đất thêm thịnh.
Khi đó các bang hội, tổ chức xã hội đen trên khắp Năm Châu nghe tin liền hiếu kì nhốn nhào hướng đến Thỏa Bình.
Mảnh đất vàng nằm giáp ranh Lu Hoa, quan cảnh thảo nguyên rộng lớn, thác suối nhẹ nhàng, chim đáp bướm đậu, đồng hoa đa sắc màu thơm ngát bình yên. Khi đặt chân đến nơi này, thứ mê hoặc đưa con người ta vào u mê mộng mị không muốn rời nửa bước chân ở đây chính là căn chồi nhỏ giữa đồng hoa. Căn trồi bằng tre đơn sơ, bên trong có một chiếc chõng cùng một chiếc gối. Nằm ngủ giữa nơi hoa thơm, suối mát như thế này cảm giác cứ như được lên tiên cảnh hưởng thụ.
Đám giang hồ liền tranh nhau giành giựt mảnh đất, cuộc chiến bắt đầu diễn ra. Các tổ chức mafia Châu Âu liền rút quân ngay lập tức, bọn chúng sợ nhất là xã hội đen Châu Á, vì đa phần có mấy bang hội sử dụng đến bùa pháp để chiến đấu. Sai khiến âm binh âm thầm giết chết từng tên mafia.
Sau đó xã hội đen Năm Châu dần kiệt sức kiệt quân, bại trước giang hồ Châu Á, bọn chúng ngầm rút quân lui về, những thứ không thuộc về mình không nên tranh chấp. Chỉ còn lại những bang hội trong Châu Á hằng ngày tìm cách chiếm đoạt mảnh đất.
Cho đến một hôm, một người đàn ông mang danh nghĩa là chủ sở hữu mảnh đất xuất hiện, ông ta sắp cách đất xa trời, không con cháu, người thân, không ai thân thiết chăm sóc ông ta. Trong lúc đó Du Hữu Độ bỗng đích thân đứng ra ngày đêm chăm bệnh cho ông ta, thế là chủ mảnh đất vàng trao quyền sở hữu vào tay Du Hữu Độ.
Nghe tin, thế giới ngầm Châu Á náo loạn, bọn họ đánh nhau đến máu chảy mẻ đầu không có hồi kết, ngờ đâu kết cục vào tay kẻ không công. Ngũ Hoa Xà khi đó bị nhắm đến, chiến tranh gây thiệt hại rất nhiều. Nhờ sự giúp đõ của đồng minh trong Liên Minh Bang Hội, những tổ chức khác ở Châu Á hiểu được sự hùng mạnh của Liên Minh Bang Hội cỡ nào, chúng sau đó rút quân lui về an yên.
Cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi thuận lợi, nào ngờ trong những năm kế tiếp, xảy ra chiến tranh ngầm trong nội bộ Liên Minh Bang Hội. Mấy con sói già âm mưu kế hoạch ám sát Du Hữu Độ để cướp mảnh đất vàng. Đến khi ông bị chính con trai mình thủ tiêu, mảnh đất đó vẫn không ngừng bị giành giựt. Nhưng sổ đỏ và giấy ký kết đã thuộc về Du Thành Nghĩa.
Cũng có nghĩa hắn chính là mục tiêu kế tiếp của mấy con sói già.
"Tôi chỉ lo cho sinh mạng cậu thôi".
Du Thành Nghĩa vuốt mặt, tựa lưng ra ghế, mệt mỏi nói: "Được rồi, anh đã sẵn sàng cho kế hoạch hết chưa?".
Phong Thành đáp: "Xong hết rồi, đồng hồ chỉ điểm tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho cậu".
"Tốt".
"Đến nơi rồi".
Chẳng thấy Thanh Nhân động đậy, như cái xác chết khô ngồi ôm chân. Du Thành Nghĩa đem chai nước suối còn nguyên chưa uống một giọt áp vào mặt Thanh Nhân. Theo phán xạ, anh hất chai nước, văng ra sau ghế.
Thu tay, anh thở hồng hộc, khóe mắt đỏ lên ứa lệ, cả người anh bỗng run lên. Du Thành Nghĩa khó hiểu: "Anh sao vậy? Giả vờ diện cớ anh bị điên rồi quên trả công tôi đưa anh về nhà à?".
Hít sâu rồi thở mạnh, Thanh Nhân dần bình tĩnh, anh vuốt mặt cho tỉnh táo: "Cậu vừa nói gì?".
"Đánh trống lảng à?".
Hắn nhướng người qua, đè sát anh trên ghế: "Trả công cho tôi".
Theo như tính cách của anh, hắn biết thế nào anh cũng sẽ lạnh lùng tuyệt tình từ chối.
"Được thôi, cậu muốn tôi làm gì?".
Không ngờ anh lại chấp nhận lời trêu ghẹo của hắn.
Trong giây phút ngắn ngủi Du Thành Nghĩa cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất muốn đem người trước mặt khóa chặt dưới thân ngay lập tức.
Khẽ đẩy hắn ra, Thanh Nhân hỏi lại câu hỏi vừa nãy: "Cậu muốn tôi trả công như thế nào?".
Ý nghĩ biến thái đó của hắn đến rồi lại qua, tuy hiện tại hắn rất muốn giải tỏa nhưng mà bản tính kén chọn, ở đây không phù hợp. Nếu có thể 'chơi' một cách đàng hoàng thỏa đáng, hắn sẽ chọn một nơi được sắc hồng bao trùm. Như vậy cảm xúc mới có thể mãnh liệt chứ.
Hắn chỉ vào gò má của mình mà lên giọng: "Hôn chỗ này coi như anh trả tôi 20.000B.o".
Rồi chạm tay vào môi mình: "Còn chỗ này 60.000B.o".
Thanh Nhân cười nhạt, coi hắn như tên điên đang bán thân. Bù thêm 40.000B.o anh sẽ qua đêm với một mỹ nữ xinh đẹp, biết cách hầu hạ. Chứ một kẻ vừa điên vừa thô chẳng có gì cuốn hút anh như hắn chẳng đáng.
Không một chút biểu cảm nào để lộ ra bên ngoài, trong lúc Du Thành Nghĩa không phòng bị, Thanh Nhân đẩy hắn ngã lại ghế, chướng lên người hắn. Nâng gương mặt đang bất ngờ kia, nhẹ nhàng hôn lên má.
Môi áp xuống cũng nhanh chống rời đi, Thanh Nhân mở cửa xe: "Cảm ơn".
Anh đi vào chung cư, mặc kệ hắn đang đơ người. Đến khi một ô cửa sổ trên tầng lầu sáng lên hắn mới bừng tỉnh.
"Anh ta thế mà trong lúc tỉnh táo lại chủ động đến thế".
Du Thành Nghĩa ngồi dậy ngay ngắn, cười trong sung sướng, nét mặt hiện lên vẻ biến thái. Người đàn ông lạnh lùng xem hắn là kẻ thù muốn giết chết khi không hơi men lại mang đến cho hắn cảm giác ham muốn cùng cực. Chỉ là hôn má mà bên dưới của hắn đã căng lên một cách đáng sợ, con rắn trồi đầu muốn thoát ra ngoài.
Ngửa đầu ra ghế, hắn thở gấp trong cơn kích thích toàn thân, e là hôm nay hắn phải đi giải tỏa. Không phải tìm Thanh Nhân mà hắn sẽ đến nơi khác.
Bánh xe lăn đi.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đúng điểm ba giờ sáng, Thanh Nhân nằm trên giường trằn trọc không thể nào chợp mắt. Trong đầu anh hiện lên gương mặt người phụ nữ tóc ngắn bên ngoài xe, rồi lại xuất hiện gương mặt tiểu Còm, giống như một người lúc còn nhỏ và khi trưởng thành. Điều này càng làm lòng anh bứt rứt, tiểu Còm năm đó mất tích dường như đã không còn trên cõi đời này nữa, như ngọn gió thoáng qua đã tan biến.
Thời gian đó anh ròng rã tìm kiếm tiểu Còm bằng đủ mọi cách nhưng kết quả nhận lại chỉ bằng không, ngọn lửa hi vọng mỗi ngày có thể tìm thấy nó vào ngày hôm sau tất cả đều đã lụi tắt. Cuộc đời anh một lần nữa chìm vào cô liêu lạnh lẽo.
Chú Lu bị bắn chết, tiểu Còm thì biến mất.
Cứ như cơn ác mộng đeo bám chẳng thể xua đi.
Cứ thế đã hai mươi mấy năm trôi qua, chú Lu và tiểu Còm dường như đã chìm vào dĩ vãng, trải qua biết bao nhiêu biến cố trong dòng đời, hai người cho anh cái gọi là gia đình ấm áp đã vùi sâu trong não.
Bỗng nhiên đến tận thời điểm này, linh hồn tiểu Còm như quay về khiến tâm trí Thanh Nhân một lần nữa náo động.
Reng___
Tiêu Trúc dụi mắt bắt máy: "Anh Nhân có chuyện gì sao ạ? Anh nhớ em sao?".
Anh bỏ qua lời cậu nói mớ, nghiêm túc nói: "Cậu có biết có nữ lãnh đạo cấp cao nào trong tổ chức Vô Diện không?".
Uống cốc nước trên bàn, Tiêu Trúc một thân trần kéo tấm mành ngoài ban công, đứng nhìn thành phố Vĩnh Thành lúc ba, bốn giờ sáng, nói: "Tổ chức Vô Diện theo nguyên tắc khi mới thành lập từ trước đến giờ không có nữ lãnh đạo, càng không có nữ lãnh đạo cao cấp. Tại sao anh lại hỏi vậy?".
Nhận được câu trả lời, trước trán Thanh Nhân bỗng tê nhức, người phụ nữ với vẻ bề ngoài toát ra khí chất hàn băng, thần thái mang bí ẩn nổi bật nhất trong đám thành viên Vô Diện đó có địa vị thế nào trong tổ chức?
"Không có gì, chỉ là trông thấy người quen".
Gió lạnh khẽ lướt qua mái tóc Tiêu Trúc, cậu cười cười: "Không ngờ nha, vậy người đó trông như thế nào? Em sẽ tìm về cho anh".
"Cô ấy có mái tóc ngắn suôn mượt đen huyền, đôi mắt xếch sắc xảo, môi đỏ, da trắng ngọc ngà, là một mỹ nữ. Đặt biệt khi gặp mặt mang bộ dáng lạnh lùng khó gần, nhưng khi tiếp xúc khá là thoải mái".
Nghe anh miêu tả, Tiêu Trúc khẽ nhíu mày. Đi theo anh mấy năm, chưa lần nào thấy anh dòm ngó đến phụ nữ, thế mà lại quan sát người phụ nữ này một cách tinh tường.
Không lẽ người này đối với anh rất quan trọng?
Lẽ nào trước khi anh có mối quan hệ đồng tính đã từng yêu đương với người phụ nữ này? Có khi là vợ chưa cưới?
Suy nghĩ trong đầu khiến Tiêu Trúc ngay tức thì khó chịu. Cậu miễn cưỡng chấp nhận: "Được thôi, em sẽ tìm".
Nghe anh "ừ" rồi tắt máy, cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, rồi lại gọi điện.
"Sao thế?".
Tiêu Trúc tựa lưng lên lan can gãi gãi mũi: "Mà anh này".
"Hử?".
Cậu ngập ngừng: "Anh, anh không nhớ em à?".
"Khi nào cậu về?".
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đó". Sợ anh sẽ cúp máy, cậu trả lời câu hỏi của anh: "Em nghĩ là em nên nói sự thật với ba để ông thả em ra, hiện tại em đang bị giam lỏng, cũng tại tên Du Thành Nghĩa chết tiệt nói thêm nói bớt hại em".
Nghe cậu thở dài, Thanh Nhân không biết đáp lại thế nào, anh nói: "Băng đảng đang chờ cậu trở về, tôi cũng nhớ cậu".
Giọng Tiêu Trúc bỗng trở nên hứng khởi: "Vâng".
Tắt máy, anh gác tay lên trán nhìn chòng chọc trần nhà.
Không biết do buồn ngủ hay sao vành mắt anh ửng đỏ lóe lên ánh nước, anh mà chớp mắt nước mắt sẽ rơi. Bỗng cảm thấy giữa lòng ngực hơi nhói lên, cảm thấy chính bản thân mình xúi quẩy. Những người anh quen biết thân thuộc đều đã rời khỏi trần gian một cách nhanh chống.
Chú Lu và tiểu Còm ở cạnh anh vỏn vẹn gần ba năm, rồi họ cũng bỏ anh mà đi.
Những người bạn lúc trước giúp đỡ anh cũng ra đi trong mấy năm ngắn ngủi.
Phong Tình, người mà anh trân quý nhất trên cuộc đời này, thời gian ở bên cạnh anh gần mười năm, cứ ngỡ mãi mãi hạnh phúc bền bỉ, nhưng đến đỉnh điểm cũng không từ mà biệt.
Bọn họ đều đã 'Tử'.
Sao Thái Bạch như anh xui xẻo khiến cho La Hầu và Kế Đô bên cạnh đã xui còn xui gấp vạn ngàn. Những người bên cạnh số phận đã không được may mắn, dính phải anh liền bạc mệnh bỏ mạng.
Một kẻ mang mệnh cô độc như anh chính là đang phải trả nghiệp tội lỗi kiếp trước gây ra, trả mãi không hết.
Anh sợ Tiêu Trúc sẽ vì anh mà phải trao thân xác cho tử thần.
Từ một thư ký đi theo anh nhiều năm, hôm nay trở thành cánh tay phải cốt cán cùng anh phiêu bạt giang hồ. Anh có thể tin tưởng cậu, một cậu thanh niên ngông cuồng theo anh học tập liền trở thành trợ lý, dần thay đổi bản tính, hướng thiện. Chắc chắc một người chịu quay đầu như cậu sẽ hướng đến ánh dương tươi sáng.
Anh hi vọng những người mới anh quen biết sẽ không 'chết' vì anh.
Ánh đèn bông hoa họa tiết trên tường tỏa sắc vàng, bao trùm lấy căn phòng. Không gian ấm áp càng tăng thêm nhiệt độ nóng bỏng. Mồ hôi nhễ nhại trán, mái tóc dài bạch kim lộn xộn, làn da căng chắc hằn gân ướt đẫm. Du Thành Nghĩa chán chường hút thuốc, liếc mắt xuống một nam nhân thân hình mảnh mai đang 'chơi đùa' con rắn của mình.
Tâm trí hắn tưởng tượng, phải chi người đang **** *** này là Thanh Nhân thì tốt biết mấy. Hắn không thích những kiểu mỏng manh yếu đuối, người đàn ông mạnh mẽ lành lùng như Thanh Nhân mới làm hắn kích thích. Nhả khói, hắn nắm tóc cậu ta, con rắn bật ra đứng sững.
"Hưm, Du tổng?".
Nhìn vào gương mặt khiêu gợi của người này càng làm hắn ghét bỏ. Ẻo lả như đàn bà.
"Cút".
Cậu ta bắt đầu rưng rưng nước mắt, bò dậy ôm lấy hắn, hôn lên khóe môi: "Kỹ thuật của em không tốt sao ạ?".
Du Thành Nghĩa trừng mắt cảnh cáo: "Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai".
Cạch.
"Làm gì mà cậu gay gắt với người ta thế? Dù gì cậu cũng bỏ tiền ra mà, sao không chơi cho thỏa sức, chán sao?".
Ánh bạc lóe lên sắc vàng vì tương phản của đèn. Phong Thành vào phòng ngồi xuống ghế sofa một cách tự nhiên, không ngại có hai cặp đang thân trần như nhộng 'tình cảm' ân ái trên giường.
Du Thành Nghĩa gạt tàn thuốc, nhướng mày với hắn ta: "Thế anh muốn chơi sao? Đến đây chơi cùng".
Chiếc áo sơ mi trắng bỗng thấm ướt dính lên da thịt, Phong Thành cởi bỏ vài cúc áo ra, cơ ngực bên trong phập phồng, hắn ta lắc đầu: "Tôi không hứng thú, cơ mà trong đây là lò thiêu hay sao mà nóng dữ vậy?".
Nắm đầu tên nam nhân không mảnh vải che thân, Du Thành Nghĩa mạnh tay ném đến trước mặt Phong Thành: "Đấy là tăng nhiệt độ kích thích tâm trí đấy".
Hắn thô bạo đạp lưng cậu ta đang chật vật dưới đất, ánh mắt hung ác ra lệnh: "Mau đến bên đó hầu hạ đi".
Thân bọt bèo ngậm đắng nuốt cay liền bò đến bên đùi Phong Thành, áp mặt xuống hạ thân đã bị khóa chặt. Tháo dây nịt, cúc quần vừa mở.
Phong Thành bóp cằm cậu ta: "Dừng đi".
Cậu ta ngay lập tức xanh mặt, Du Thành Nghĩa ở sau đột ngột đâm vào mặc sức thúc đẩy.
Du Thành Nghĩa là tên điên không kị một ai, xem Phong Thành như tượng đá.
Vừa nhấp mấy cái, do chán chường muốn nhanh chống kết thúc, con rắn của hắn liền phun hết thảy 'nộc'. Rút ra, dịch trắng nhiễu nhào tràn trề rơi xuống. Hắn tiện tay lấy khăn giấy vệ sinh con rắn sạch sẽ, xong cất nó vào vị trí cũ, kéo khóa quần ngay ngắn.
Tên nam nhân vừa ăn nộc rắn tình yêu xong, sợ hãi ôm quần áo của mình tẩu thoát ra bên ngoài.
Phong Thành nhếch mép: "Cậu ăn bậy ăn bạ như vậy không sợ bị lay bệnh sao? Vả lại... Không sợ người đó biết sẽ buồn lắm sao?".
Không mặc áo, Du Thành Nghĩa buộc tóc hờ hững ngồi xuống ghế đối diện với Phong Thành, hạ nhiệt độ điều hòa, cái nóng bức dần xua đi. Hắn chéo chân nói: "Có bệnh thì chữa trị, chả gì phải sợ".
Ngưng một lát như đang cân nhắc gì đó, tiếp tục: "Người đó? Ha, ai chứ? Anh nói gì vậy?".
Không bất ngờ khi nghe hắn hỏi ngược lại mình, Phong Thành lắc đầu: "Bản thân cậu tự biết mà, dù gì cậu cũng mau nhanh chống 'kết thúc vở kịch' này đi".
Ầm!
Du Thành Nghĩa đập tay xuống bàn lườm hắn ta: "Tôi cấm anh nhắc việc này ở đây".
"Hừ, chúng ta với nhau cậu sợ gì? Giờ này tất cả đều ngủ hết rồi, có ai rảnh hơi đâu mà nghe...".
Thấy sát khí quấn quanh người Du Thành Nghĩa, Phong Thành liền im miệng. Hắn bị khích khi Phong Thành nhắc đến 'người đó' và 'vở kịch'.
Tất cả chỉ vì mảnh đất đó.
Khi ai đó nói đến nơi có tên gọi là 'mảnh đất vàng' kẻ đó sẽ bị 'lũ sói' hoang dã cấu xé tan xương nát thịt. Mảnh đất kiêng kỵ biết bao nhiêu tổ chức xã hội đen đổ máu, đổ lệ.
Vào ba mươi năm lăm trước, chưa ai phát hiện ra mảnh đất vàng hội tụ biết bao linh khí tinh hoa, phong thủy tốt, điều kiện tốt. Mảnh đất rơi vào khảm hướng chính bắc, sinh khí hưng phước, vượng trang. Nếu xây nhà ở, gia chủ sẽ đột ngột phát tài, tiền vào như nước không kịp trở tay, nếu xây quán ăn nhà hàng thì chỉ trong một tháng ngắn ngủi người chủ trở nên nổi danh, tiếng đồn vang xa.
Còn có một tin đồn khiến mảnh đất càng thêm gây cấn, đó là sâu tận dưới lòng đất có một con bạch long tu luyện mấy ngàn năm, đang ẩn thân tu tập, đợi thời khắc phi thăng thành tiên. Những hào quang rực rỡ của nó tỏa ra kim tuyến vàng lấp lánh thấm sâu vào từng tấc đất, lan rộng lên trên mảnh đất. Tiên khí dồi dào nên mọi vạn sự trên mảnh đất thêm thịnh.
Khi đó các bang hội, tổ chức xã hội đen trên khắp Năm Châu nghe tin liền hiếu kì nhốn nhào hướng đến Thỏa Bình.
Mảnh đất vàng nằm giáp ranh Lu Hoa, quan cảnh thảo nguyên rộng lớn, thác suối nhẹ nhàng, chim đáp bướm đậu, đồng hoa đa sắc màu thơm ngát bình yên. Khi đặt chân đến nơi này, thứ mê hoặc đưa con người ta vào u mê mộng mị không muốn rời nửa bước chân ở đây chính là căn chồi nhỏ giữa đồng hoa. Căn trồi bằng tre đơn sơ, bên trong có một chiếc chõng cùng một chiếc gối. Nằm ngủ giữa nơi hoa thơm, suối mát như thế này cảm giác cứ như được lên tiên cảnh hưởng thụ.
Đám giang hồ liền tranh nhau giành giựt mảnh đất, cuộc chiến bắt đầu diễn ra. Các tổ chức mafia Châu Âu liền rút quân ngay lập tức, bọn chúng sợ nhất là xã hội đen Châu Á, vì đa phần có mấy bang hội sử dụng đến bùa pháp để chiến đấu. Sai khiến âm binh âm thầm giết chết từng tên mafia.
Sau đó xã hội đen Năm Châu dần kiệt sức kiệt quân, bại trước giang hồ Châu Á, bọn chúng ngầm rút quân lui về, những thứ không thuộc về mình không nên tranh chấp. Chỉ còn lại những bang hội trong Châu Á hằng ngày tìm cách chiếm đoạt mảnh đất.
Cho đến một hôm, một người đàn ông mang danh nghĩa là chủ sở hữu mảnh đất xuất hiện, ông ta sắp cách đất xa trời, không con cháu, người thân, không ai thân thiết chăm sóc ông ta. Trong lúc đó Du Hữu Độ bỗng đích thân đứng ra ngày đêm chăm bệnh cho ông ta, thế là chủ mảnh đất vàng trao quyền sở hữu vào tay Du Hữu Độ.
Nghe tin, thế giới ngầm Châu Á náo loạn, bọn họ đánh nhau đến máu chảy mẻ đầu không có hồi kết, ngờ đâu kết cục vào tay kẻ không công. Ngũ Hoa Xà khi đó bị nhắm đến, chiến tranh gây thiệt hại rất nhiều. Nhờ sự giúp đõ của đồng minh trong Liên Minh Bang Hội, những tổ chức khác ở Châu Á hiểu được sự hùng mạnh của Liên Minh Bang Hội cỡ nào, chúng sau đó rút quân lui về an yên.
Cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi thuận lợi, nào ngờ trong những năm kế tiếp, xảy ra chiến tranh ngầm trong nội bộ Liên Minh Bang Hội. Mấy con sói già âm mưu kế hoạch ám sát Du Hữu Độ để cướp mảnh đất vàng. Đến khi ông bị chính con trai mình thủ tiêu, mảnh đất đó vẫn không ngừng bị giành giựt. Nhưng sổ đỏ và giấy ký kết đã thuộc về Du Thành Nghĩa.
Cũng có nghĩa hắn chính là mục tiêu kế tiếp của mấy con sói già.
"Tôi chỉ lo cho sinh mạng cậu thôi".
Du Thành Nghĩa vuốt mặt, tựa lưng ra ghế, mệt mỏi nói: "Được rồi, anh đã sẵn sàng cho kế hoạch hết chưa?".
Phong Thành đáp: "Xong hết rồi, đồng hồ chỉ điểm tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho cậu".
"Tốt".
/125
|