Lại một đêm trăng thanh gió mát, vạn vật say giấc nồng nhắm mắt ngủ sau một ngày rong chơi mệt mỏi. Dường như nơi thanh bình ở đây ít khi mưa, từ lúc Thanh Nhân đến tới giờ thời tiết vẫn trong lành, ban ngày thì ấm áp, ban đêm thì mát mẻ.
Từ lúc sáng anh đã nhận được tin nhắn của Phong Tình, hắn bảo đêm nay sẽ đến thăm anh. Cứ như hắn sợ anh chạy trốn vậy, sáng sớm đã nhắn, đến trưa cũng nhắn, gần chiều tối cũng nhắn, nội dung như nhau. Thiết nghĩ tên này điên nặng rồi, cứ thế lây sang qua anh. Mỗi lần điện thoại rung lên anh cứ ngỡ lại là tin nhắn hắn gửi đến, nhưng xem lại thì không phải.
Biết hắn đến nên anh đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên chỏng tre sau nhà chờ hắn. Có một điều mà Thanh Nhân dần nhận ra, anh đã “thay lòng”, trong tâm trí anh chỉ có hắn. Mỗi ngày đều mong mỏi hắn đến cùng mình trải qua một màn giường chiếu ấm nồng.
Ban đầu nghĩ do hai năm nay thiếu thốn “tình cảm của người yêu” nên trong lòng dần phát sinh cảm xúc mãnh liệt đối với người “mới” như “Du tổng” đến thỏa mãn nhu cầu tình dụ.c của bản thân.
Tiếng bước chân tuy rất nhẹ nhàng vang lên từ đằng xa, nhưng ở đằng này anh cảm nhận được là ai đang bước đến. Bỗng nhiên cảm thấy bồi hồi lạ thường, anh liền ngồi im không nhúc nhích.
Cái ôm từ đằng sau làm anh giật mình, ngực đàn hồi áp trên lưng anh. Giọng nói nóng bỏng bên tai: “Anh đợi em lâu không? Phong Tình của anh đến rồi này”.
Anh liền quay lại, là “Du tổng” hắn vừa ghẹo anh. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, anh mơ hồ nhìn thấy hắn thật sự là “Phong Tình”.
Ánh mắt Thanh Nhân ngưng động tại dung mạo hắn. Phong Tình không biết mặt mình dính cái gì mà anh lại nhìn chăm chú đến vậy. Hắn liền dùng tay tự sờ mặt chính mình, cảm thấy rất bình thường.
“Làm gì mà anh nhìn…”.
Thanh Nhân nhướng người trao hắn nụ hôn: “Tình à, sao em đến trễ thế? Anh đợi em lâu lắm đấy”.
Phong Tình bất ngờ khi anh gọi tên thật của hắn.
Làn gió lướt qua, mái tóc dài tung bay. Phong Tình mỉm cười dịu dàng: “Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu”.
Không cần báo trước phải gọi nhau như thế nào, cả hai một mạch lấn đến khiến đối phương không kịp phản ứng. Chỉ là anh mơ hồ trông hắn ra “người yêu” nên buộc miệng gọi tên hắn.
Ngồi xuống chỏng, hắn tựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm: “Ước gì trận chiến sớm kết thúc để được ở cạnh anh trong thân phận thật”.
Thanh Nhân không nghe nhầm: “Cậu muốn dùng thân phận gì nữa ở cạnh tôi sao?”.
Lời nói vừa nãy thốt ra ngoài miệng mà quên mất ở sát bên anh có thể nghe thấy. Ngồi thẳng người, hắn vội biện minh: “À, anh đừng để ý, thỉnh thoảng tôi hay nói nhảm ấy mà”. Hắn vờ vịt: “Ý tôi là, tôi sẽ đá đít tên ‘Phong Tình’ kia ra khỏi anh để tôi được ở bên anh. Anh tiếc cho nó sao?”.
Thanh Nhân chợt lặng thinh, anh rũ mắt suy tư: “…”.
Không nên ở đề tài này làm mất hứng bầu không khí của hai người, Phong Tình đổi chủ đề: “Dạo này anh còn mất ngủ rồi đi tập thể dục vào nửa đêm nữa không đó?”.
Thanh Nhân nói: “Thỉnh thoảng”.
“Sao lại không ngủ được thế? Nhớ tôi sao?”.
Anh nhếch mép: “Ừ, có vấn đề gì sao?”.
Đang nói đùa hay thật đấy? Phong Tình mừng rỡ khi anh nói rất nhớ mình đến ngủ không được.
Thanh Nhân bỗng chớ lại: “À, là tôi không thể làm tình cùng ‘người yêu’ nên không ngủ được”.
Mừng hụt rồi, mặc dù là chỉ là vở kịch nhưng không hiểu tại sao hắn lại dỗi anh: “Hừ, người yêu, suốt ngày người yêu. Nhàm chán, làm với tôi sướng đến điên đảo vậy mà còn muốn làm với ‘người yêu’”.
Anh không giận, dường như còn mắc cười với biểu cảm như cún hoang bị người ta đá đi: “Ha ha, ừm”.
Thanh Nhân bỗng hỏi: “À đúng rồi, cho tôi hỏi cái này được không?”.
“Có chuyện gì sao?”.
Anh hỏi: “Tôi thắc mắc tại sao một nơi của Du gia lại có nghĩa địa của những người mang họ Thanh vậy?”.
Hắn nhíu mày vì câu hỏi: “Anh đã tập thể dục đến nơi nào vậy?”. Bỗng tức giận túm cổ áo của anh: “Tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu đi bừa đi bậy một mình ở chỗ này vào ban đêm thì đừng có trách hậu quả”.
Sững sốt với biểu cảm của Phong Tình lúc này, anh vội nói: “Không phải tôi cố tình vào đâu, đúng rồi, ở nơi rộng lớn này còn có người khác sinh sống nữa sao?”.
Phong Tình ngẩn ra, hắn hạ giọng: “Anh đã nhìn thấy ai sao?”.
“Lúc đó hình như đã nửa đêm rồi thì phải, có một ông lão mặc đồ rất giống những người ngày xưa thời tổ tiên chúng ta. Ông ta nói với tôi đôi câu rồi biến mất”.
Mặt hắn bỗng biến xanh: “Biến, biến mất sao?”.
Thanh Nhân thản nhiên nói: “Lúc tôi quay đầu lại nhìn đã không còn thấy ông ta nữa, một ông lão đã già sức yếu thì làm sao mà đi nhanh được. Vả lại đường đồng rất rộng và dài, nếu ông ta đi thì phía xa phải thấy bóng dáng chứ. Còn đằng này thì không hề thấy bóng dáng ai cả”.
Tay hắn khẽ run, cơn gió bỗng lướt qua mang hơi lạnh luồng qua tóc gáy. Hắn liền nhích sát người lại gần anh: “Này, anh đang kể chuyện ma đấy à?!”.
Thanh Nhân: “Tôi nói thật mà”.
“A, anh đừng nói nữa!”. Hắn vội bịt tai.
Bộ dạng sợ sệt thế này không giống một ông trùm xã hội đen chút nào, cứ như đứa trẻ vừa nghe câu chuyện ma đáng sợ mà bị dọa. Anh khẽ cười: “Cậu sợ ma à?”.
Bị nắm thóp, Phong Tình đứng phất dậy quệt đi vài giọt mồ hôi lạnh vừa chảy xuống. Hắn ra vẻ: “Xời, anh nghĩ kẻ đầu đội trời chân đạp đất như tôi mà lại đi sợ đám ma quỷ linh tinh không có thật đó sao?”.
Thanh Nhân chợt im lặng nhìn hắn chằm chằm, Phong Tình khựng lại khi nhận ra anh đang nhìn phía sau mình. Môi hắn khẽ giật, giây tiếp theo tiếng hét chói tai vang lên.
“Ha ha ha! Cậu làm cái gì vậy hả?”.
Phong Tình nhảy lên chỏng nấp đằng sau lưng anh, mặt mũi xám xịt: “A… Mẹ nó… Anh dám dọa tôi!”.
Thanh Nhân buồn cười đến chảy nước mắt sống: “ Gì? Tôi nào dọa cậu chứ, là cậu tự động la lên rồi nhào đến tôi chứ bộ“.
Hắn bước xuống chỏng, lấy lại bình tĩnh: “Từ nay sắp tới cấm anh chơi cái trò kỳ cục này”.
“Cậu không sợ kẻ địch, không sợ chết mà lại sợ ma ư?”.
Vành tai hắn ửng đỏ của xấu hổ: “Ha, anh nhầm rồi, tôi nào sợ chứ. Chỉ là dị ứng với mấy câu chuyện về những thứ đó”.
…
Phong Tình dẫn anh đi vào khu rừng phía trước, lối đi bên ngoài nhỏ, nhưng khi bước vào mới thấy con đường trải bằng đá. Trên những thân cây treo hộp đèn nhỏ, tỏa sáng vàng nhạt soi lối đi. Thanh Nhân đan tay hắn bước đi, ngượng ngùng như thiếu nữ lần đầu biết yêu đi hẹn hò. Anh lén nhìn lên hắn, gương mặt góc cạnh quá đỗi quen thuộc làm sao.
Chắc từ giờ trở đi anh không gọi hắn là “Du tổng” nữa, mà chuyển sang gọi “Phong Tình”. Xem ông trùm của Ngũ Hoa Xà như người thế thân để thỏa mãn nhu cầu.
Ánh sáng hất vào đồng tử, không biết mình có bị hoa mắt hay không mà Thanh Nhân lại nhìn thấy ánh xanh dạ quang phát ra nhàn nhạt. Cứ như vốn dĩ không phải đồng tử thật của hắn, mà do đeo len lên. Thật kỳ lạ.
Bỗng hắn lia mắt qua đây, Thanh Nhân chột dạ vì bị phát hiện đang nhìn trộm, anh liền dời mắt đi chỗ khác.
Biểu cảm của anh đáng yêu làm sao, Phong Tình phì cười: “Sao anh giống ăn trộm bị chủ nhà phát hiện vậy?”.
“Tôi không có nhìn trộm cậu đâu”.
“Chứ tôi đã nói anh nhìn trộm tôi chưa?”.
Nói dối giở tệ, che đầu lộ đuôi. Cuối cùng cũng sơ hở đầy ra đó, Phong Tình cứ dựa vào thế mà chọc ghẹo anh.
Dừng bước chân, nhìn về phía trước hai mắt anh trở nên sáng rực như sao.
Đàn đom đóm quanh quẩn nháy ánh đèn sau đuôi thành từng chấm sáng nhỏ. Những dãy đèn led sắc vàng ấm áp quấn quanh thân cây xanh, xung quanh muôn loài hoa thơm ngát. Chiếc bàn tròn trải khăn trắng, có nến, hoa hồng cùng rượu vang. Phía sau bàn ăn là một lồng kính trong suốt, bên trong như một phòng ngủ nhỏ dành cho đôi tình nhân.
Phong Tình kéo ghế ấn anh ngồi xuống, hắn tủm tỉm ngồi bên cạnh: “Anh thấy thế nào?”.
Thanh Nhân nhìn xung quanh, đưa tay đón lấy một bé đom đóm: “Tuyệt lắm”.
Hương thơm của thịt cừu nướng thoang thoảng, đầu bếp đích thân bưng mâm thịt nướng đặt lên bàn. Lui đi để lại đôi tình nhân hưởng thức bữa tiệc lãng mạng chỉ dành riêng hai người.
Phong Tình cắt mấy miếng thịt nạc thơm ngon cho vào đĩa của anh, hắn rót rượu: “Con cừu lớn này đều cho anh, phải ăn thật nhiều mới đủ sức ‘chơi’ với tôi”.
Không đợi anh động dao nĩa, hắn liền đút cho anh. Hành động này càng làm anh mặt đỏ tim đập. Thanh Nhân vậy mà theo phản xạ lại há miệng nhận lấy, thịt mềm tan chảy trong miệng như quên mất hiện tại.
“Tình à, đến lượt em”. Đến phiên anh đút hắn.
Phong Tình bỗng nhận ra lúc anh hứng thú muốn gọi tên thật của hắn là khi cả hai người có hành động tiếp xúc thân mật. Thanh Nhân đối với hắn luôn là một người dễ đoán như vậy.
Hắn vui vẻ ăn hết miếng thịt cừu lớn trên tay anh, sau đó hai người nâng ly.
Khung cảnh đêm lãng mạng như được tô lên những sắc hồng hoa lá, vừa dùng bữa vừa tán tỉnh nhau. Đến khi trên đĩa chỉ còn xương và vụn thịt, những chai rượu rỗng chất đầy dưới đất cả hai mới ngẩn người.
Mặt đỏ do men rượu, mắt đối mắt. Yết hầu Thanh Nhân trượt lên trượt xuống, anh kéo cổ áo Phong Tình đến hôn môi hắn. Lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau, vị ngọt của rượu vang xâm chiếm lấy đầu óc. Thân dưới trở nên nôn nao, thật muốn đè đối phương tại đây mặc sức cắn mút, để lại những dấu vết ái tình trên cơ thể.
Phong Tình bế anh lên đi vào phòng ngủ lồng kính, ném anh lên giường. Cởi chiếc áo sơ mi ôm chặt cơ thể bứt rứt mình xong, hắn lột sạch quần áo anh ra. Bắt đầu âu yếm màn dạo đầu.
Đêm tĩnh mịch lại bị những tiếng động lạ từ cơ thể người va chạm cùng âm thanh ái tình từ giữa khu rừng phá vỡ. Lần làm tình đêm nay thật khác biệt, không biết có phải do rượu gây ra hay không mà Thanh Nhân thấy vô cùng kích thích. Bị sự hoang dã mạnh bạo của hắn làm cho đạt đến cực khoái tận mấy lần. Mắt trợn ngược phủ mờ lớp sương, cơ thể tê tái đến co giật.
“Tình à, Ưm… Phong Tình à, chỗ đó… Á! Chậm thôi… Ah đừng mà”.
Hông nhấp ngày càng nhanh, một lần thúc mạnh liền chạm vào nơi tận sâu nhất của anh.
“Ưm… Em sắp ra rồi”.
Gân nổi lên quấn quanh cánh tay, hắn gầm lên. Khi cự long rút ra, tinh chất trắng đục ào ạt tuôn khỏi động hoa. Cả người Thanh Nhân co giật, vừa mới nãy lúc hắn ra thì anh cùng hắn xuất. Hắn đem cự long rời khỏi huyệt động, anh rùng mình bắn thêm một lần nữa.
“Hah ah… Tình à, mau hôn anh”.
Phong Tình ôm anh vào lòng nhẹ nhàng tặng anh nụ hôn trên môi, sau đó nhanh chống tách ra: “Hôm nay anh vui chứ?”.
Anh trở người ôm hắn: “Vui lắm, anh ước gì mỗi tối được cùng em ăn tối, sau đó ân ái mặn nồng như ngày hôm nay”.
“Nếu anh muốn thì em sẽ vì anh mà làm, nhưng mà…”. Hắn ngập ngừng: “Anh có thể đợi em được không? Rất nhanh thôi dòng chảy đúng với thời khắc của nó, vạn vật quay về vị trí vốn có. Em sẽ trở về bên anh”.
Vừa nãy chỉ vô tình thốt ra, anh mơ màng thiếp đi: “Ừm”.
Hơi men cùng mệt mỏi sau trận mây mưa khiến chăn ga lộn xộn, Phong Tình cũng buồn ngủ, ôm anh đi ngủ, mãi không rời tay.
…
Trong giấc mơ, Thanh Nhân nhìn thấy trên tay mình đang cầm một khẩu súng lục. Chạy vô thức trong hư không, cứ như đang tìm kiếm người nào đó rất quan trọng.
Bước chân dần chậm lại, anh đứng im nhìn người đàn ông mái tóc dài bạch kim trước mặt. Ánh mắt bên xanh bên đỏ nguyên thủy do gen nhìn anh dịu dàng, hắn mỉm cười với anh, mắt cong lên không hề giả tạo chút nào.
“Phong Tình…”.
Thanh Nhân rất muốn ôm lấy hắn, nhưng cơ thể lại đông cứng, bất động tại chỗ. Bàn tay đang cầm khẩu súng lại giơ lên, chỉa vào giữa ngực hắn. Thanh Nhân giật mình vì hành động của chính mình. Anh đen mặt cố ghì tay hạ xuống. Ngón tay chầm chậm bóp còi.
“Không được…!”.
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống bàn tay.
Đoàng!
“Không!”.
Máu văng tung tóe bắn vào gương mặt trắng bệch của anh. Ngay giữa ngực thủng một lỗ nhỏ, máu không ngừng tuôn trào.
Phịch, Phong Tình đổ gục, đôi tay run rẩy của anh đỡ lấy hắn.
“Hộc!”.
Thanh Nhân bật ngồi dậy, ánh bình minh len lỏi qua từng mảng cây rọi vào lồng kính. Cơ thể chi chít dấu vết ái tình ướt đẫm mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng vừa nãy, anh vội mặc quần áo, nhanh chống trở lại ngôi nhà.
Du Thành Nghĩa đang uống cà phê sáng cho khỏe, vừa đặt ly cà phê lên bàn thì đột nhiên bị Thanh Nhân sà vào lòng.
Du Thành Nghĩa: “?!”.
Anh nâng mặt hắn xoay qua xoay lại: “May quá”.
Thấy bộ dạng hớt hởi lại lộn xộn, hắn phát hiện vài dấu cắn mút đỏ tím mơ hồ trên cổ anh thì đã đoán được đây là tác phẩm của ai rồi. Ngoài mặt hắn quan tâm hỏi: “Anh gặp ác mộng sao?”.
Tựa đầu trên ngực hắn, anh thở dài: “Trong mơ anh thấy anh bắn chết em, anh sợ lắm… Nó mơ hồ như thật, cứ như điềm báo chẳng lành được báo trước vậy”.
Tưởng anh gặp chuyện gì không đấy, Du Thành Nghĩa mới nói: “Chỉ là ác mộng thôi mà, anh chưa từng nghe nói rằng giấc mơ thường đi trái với hiện thực sao?”.
Hi vọng là vậy. Được trấn an, Thanh Nhân trở nên nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo anh chợt giật bắn người khi nhớ ra điều mình quên.
Khi nãy vừa thoát khỏi cơn ác mộng anh đã vội đi nên quên ngó ngàng đến tên tình nhân nằm bên cạnh mình. Chắc hẳn vì động tĩnh của anh nên hắn đã tỉnh ngủ rồi.
Phong Tình bên này sau giấc mộng xuân tỉnh dậy, vẫn còn rất sung sức. Định trở người đè lên Thanh Nhân mà hôn hít thì vơ vào không khí, ngồi dậy nhìn qua thì chẳng thấy người đâu. Giường chiếu trống trơn.
Hắn vuốt mái tóc bù xù lên, sáng sớm mà mặt mày trông khó ở rồi: “À à, cái vở kịch chết tiệt mà mình quên mất. Bây giờ anh ấy phải trở về với ‘người yêu’ chứ”.
Từ lúc sáng anh đã nhận được tin nhắn của Phong Tình, hắn bảo đêm nay sẽ đến thăm anh. Cứ như hắn sợ anh chạy trốn vậy, sáng sớm đã nhắn, đến trưa cũng nhắn, gần chiều tối cũng nhắn, nội dung như nhau. Thiết nghĩ tên này điên nặng rồi, cứ thế lây sang qua anh. Mỗi lần điện thoại rung lên anh cứ ngỡ lại là tin nhắn hắn gửi đến, nhưng xem lại thì không phải.
Biết hắn đến nên anh đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên chỏng tre sau nhà chờ hắn. Có một điều mà Thanh Nhân dần nhận ra, anh đã “thay lòng”, trong tâm trí anh chỉ có hắn. Mỗi ngày đều mong mỏi hắn đến cùng mình trải qua một màn giường chiếu ấm nồng.
Ban đầu nghĩ do hai năm nay thiếu thốn “tình cảm của người yêu” nên trong lòng dần phát sinh cảm xúc mãnh liệt đối với người “mới” như “Du tổng” đến thỏa mãn nhu cầu tình dụ.c của bản thân.
Tiếng bước chân tuy rất nhẹ nhàng vang lên từ đằng xa, nhưng ở đằng này anh cảm nhận được là ai đang bước đến. Bỗng nhiên cảm thấy bồi hồi lạ thường, anh liền ngồi im không nhúc nhích.
Cái ôm từ đằng sau làm anh giật mình, ngực đàn hồi áp trên lưng anh. Giọng nói nóng bỏng bên tai: “Anh đợi em lâu không? Phong Tình của anh đến rồi này”.
Anh liền quay lại, là “Du tổng” hắn vừa ghẹo anh. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, anh mơ hồ nhìn thấy hắn thật sự là “Phong Tình”.
Ánh mắt Thanh Nhân ngưng động tại dung mạo hắn. Phong Tình không biết mặt mình dính cái gì mà anh lại nhìn chăm chú đến vậy. Hắn liền dùng tay tự sờ mặt chính mình, cảm thấy rất bình thường.
“Làm gì mà anh nhìn…”.
Thanh Nhân nhướng người trao hắn nụ hôn: “Tình à, sao em đến trễ thế? Anh đợi em lâu lắm đấy”.
Phong Tình bất ngờ khi anh gọi tên thật của hắn.
Làn gió lướt qua, mái tóc dài tung bay. Phong Tình mỉm cười dịu dàng: “Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu”.
Không cần báo trước phải gọi nhau như thế nào, cả hai một mạch lấn đến khiến đối phương không kịp phản ứng. Chỉ là anh mơ hồ trông hắn ra “người yêu” nên buộc miệng gọi tên hắn.
Ngồi xuống chỏng, hắn tựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm: “Ước gì trận chiến sớm kết thúc để được ở cạnh anh trong thân phận thật”.
Thanh Nhân không nghe nhầm: “Cậu muốn dùng thân phận gì nữa ở cạnh tôi sao?”.
Lời nói vừa nãy thốt ra ngoài miệng mà quên mất ở sát bên anh có thể nghe thấy. Ngồi thẳng người, hắn vội biện minh: “À, anh đừng để ý, thỉnh thoảng tôi hay nói nhảm ấy mà”. Hắn vờ vịt: “Ý tôi là, tôi sẽ đá đít tên ‘Phong Tình’ kia ra khỏi anh để tôi được ở bên anh. Anh tiếc cho nó sao?”.
Thanh Nhân chợt lặng thinh, anh rũ mắt suy tư: “…”.
Không nên ở đề tài này làm mất hứng bầu không khí của hai người, Phong Tình đổi chủ đề: “Dạo này anh còn mất ngủ rồi đi tập thể dục vào nửa đêm nữa không đó?”.
Thanh Nhân nói: “Thỉnh thoảng”.
“Sao lại không ngủ được thế? Nhớ tôi sao?”.
Anh nhếch mép: “Ừ, có vấn đề gì sao?”.
Đang nói đùa hay thật đấy? Phong Tình mừng rỡ khi anh nói rất nhớ mình đến ngủ không được.
Thanh Nhân bỗng chớ lại: “À, là tôi không thể làm tình cùng ‘người yêu’ nên không ngủ được”.
Mừng hụt rồi, mặc dù là chỉ là vở kịch nhưng không hiểu tại sao hắn lại dỗi anh: “Hừ, người yêu, suốt ngày người yêu. Nhàm chán, làm với tôi sướng đến điên đảo vậy mà còn muốn làm với ‘người yêu’”.
Anh không giận, dường như còn mắc cười với biểu cảm như cún hoang bị người ta đá đi: “Ha ha, ừm”.
Thanh Nhân bỗng hỏi: “À đúng rồi, cho tôi hỏi cái này được không?”.
“Có chuyện gì sao?”.
Anh hỏi: “Tôi thắc mắc tại sao một nơi của Du gia lại có nghĩa địa của những người mang họ Thanh vậy?”.
Hắn nhíu mày vì câu hỏi: “Anh đã tập thể dục đến nơi nào vậy?”. Bỗng tức giận túm cổ áo của anh: “Tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu đi bừa đi bậy một mình ở chỗ này vào ban đêm thì đừng có trách hậu quả”.
Sững sốt với biểu cảm của Phong Tình lúc này, anh vội nói: “Không phải tôi cố tình vào đâu, đúng rồi, ở nơi rộng lớn này còn có người khác sinh sống nữa sao?”.
Phong Tình ngẩn ra, hắn hạ giọng: “Anh đã nhìn thấy ai sao?”.
“Lúc đó hình như đã nửa đêm rồi thì phải, có một ông lão mặc đồ rất giống những người ngày xưa thời tổ tiên chúng ta. Ông ta nói với tôi đôi câu rồi biến mất”.
Mặt hắn bỗng biến xanh: “Biến, biến mất sao?”.
Thanh Nhân thản nhiên nói: “Lúc tôi quay đầu lại nhìn đã không còn thấy ông ta nữa, một ông lão đã già sức yếu thì làm sao mà đi nhanh được. Vả lại đường đồng rất rộng và dài, nếu ông ta đi thì phía xa phải thấy bóng dáng chứ. Còn đằng này thì không hề thấy bóng dáng ai cả”.
Tay hắn khẽ run, cơn gió bỗng lướt qua mang hơi lạnh luồng qua tóc gáy. Hắn liền nhích sát người lại gần anh: “Này, anh đang kể chuyện ma đấy à?!”.
Thanh Nhân: “Tôi nói thật mà”.
“A, anh đừng nói nữa!”. Hắn vội bịt tai.
Bộ dạng sợ sệt thế này không giống một ông trùm xã hội đen chút nào, cứ như đứa trẻ vừa nghe câu chuyện ma đáng sợ mà bị dọa. Anh khẽ cười: “Cậu sợ ma à?”.
Bị nắm thóp, Phong Tình đứng phất dậy quệt đi vài giọt mồ hôi lạnh vừa chảy xuống. Hắn ra vẻ: “Xời, anh nghĩ kẻ đầu đội trời chân đạp đất như tôi mà lại đi sợ đám ma quỷ linh tinh không có thật đó sao?”.
Thanh Nhân chợt im lặng nhìn hắn chằm chằm, Phong Tình khựng lại khi nhận ra anh đang nhìn phía sau mình. Môi hắn khẽ giật, giây tiếp theo tiếng hét chói tai vang lên.
“Ha ha ha! Cậu làm cái gì vậy hả?”.
Phong Tình nhảy lên chỏng nấp đằng sau lưng anh, mặt mũi xám xịt: “A… Mẹ nó… Anh dám dọa tôi!”.
Thanh Nhân buồn cười đến chảy nước mắt sống: “ Gì? Tôi nào dọa cậu chứ, là cậu tự động la lên rồi nhào đến tôi chứ bộ“.
Hắn bước xuống chỏng, lấy lại bình tĩnh: “Từ nay sắp tới cấm anh chơi cái trò kỳ cục này”.
“Cậu không sợ kẻ địch, không sợ chết mà lại sợ ma ư?”.
Vành tai hắn ửng đỏ của xấu hổ: “Ha, anh nhầm rồi, tôi nào sợ chứ. Chỉ là dị ứng với mấy câu chuyện về những thứ đó”.
…
Phong Tình dẫn anh đi vào khu rừng phía trước, lối đi bên ngoài nhỏ, nhưng khi bước vào mới thấy con đường trải bằng đá. Trên những thân cây treo hộp đèn nhỏ, tỏa sáng vàng nhạt soi lối đi. Thanh Nhân đan tay hắn bước đi, ngượng ngùng như thiếu nữ lần đầu biết yêu đi hẹn hò. Anh lén nhìn lên hắn, gương mặt góc cạnh quá đỗi quen thuộc làm sao.
Chắc từ giờ trở đi anh không gọi hắn là “Du tổng” nữa, mà chuyển sang gọi “Phong Tình”. Xem ông trùm của Ngũ Hoa Xà như người thế thân để thỏa mãn nhu cầu.
Ánh sáng hất vào đồng tử, không biết mình có bị hoa mắt hay không mà Thanh Nhân lại nhìn thấy ánh xanh dạ quang phát ra nhàn nhạt. Cứ như vốn dĩ không phải đồng tử thật của hắn, mà do đeo len lên. Thật kỳ lạ.
Bỗng hắn lia mắt qua đây, Thanh Nhân chột dạ vì bị phát hiện đang nhìn trộm, anh liền dời mắt đi chỗ khác.
Biểu cảm của anh đáng yêu làm sao, Phong Tình phì cười: “Sao anh giống ăn trộm bị chủ nhà phát hiện vậy?”.
“Tôi không có nhìn trộm cậu đâu”.
“Chứ tôi đã nói anh nhìn trộm tôi chưa?”.
Nói dối giở tệ, che đầu lộ đuôi. Cuối cùng cũng sơ hở đầy ra đó, Phong Tình cứ dựa vào thế mà chọc ghẹo anh.
Dừng bước chân, nhìn về phía trước hai mắt anh trở nên sáng rực như sao.
Đàn đom đóm quanh quẩn nháy ánh đèn sau đuôi thành từng chấm sáng nhỏ. Những dãy đèn led sắc vàng ấm áp quấn quanh thân cây xanh, xung quanh muôn loài hoa thơm ngát. Chiếc bàn tròn trải khăn trắng, có nến, hoa hồng cùng rượu vang. Phía sau bàn ăn là một lồng kính trong suốt, bên trong như một phòng ngủ nhỏ dành cho đôi tình nhân.
Phong Tình kéo ghế ấn anh ngồi xuống, hắn tủm tỉm ngồi bên cạnh: “Anh thấy thế nào?”.
Thanh Nhân nhìn xung quanh, đưa tay đón lấy một bé đom đóm: “Tuyệt lắm”.
Hương thơm của thịt cừu nướng thoang thoảng, đầu bếp đích thân bưng mâm thịt nướng đặt lên bàn. Lui đi để lại đôi tình nhân hưởng thức bữa tiệc lãng mạng chỉ dành riêng hai người.
Phong Tình cắt mấy miếng thịt nạc thơm ngon cho vào đĩa của anh, hắn rót rượu: “Con cừu lớn này đều cho anh, phải ăn thật nhiều mới đủ sức ‘chơi’ với tôi”.
Không đợi anh động dao nĩa, hắn liền đút cho anh. Hành động này càng làm anh mặt đỏ tim đập. Thanh Nhân vậy mà theo phản xạ lại há miệng nhận lấy, thịt mềm tan chảy trong miệng như quên mất hiện tại.
“Tình à, đến lượt em”. Đến phiên anh đút hắn.
Phong Tình bỗng nhận ra lúc anh hứng thú muốn gọi tên thật của hắn là khi cả hai người có hành động tiếp xúc thân mật. Thanh Nhân đối với hắn luôn là một người dễ đoán như vậy.
Hắn vui vẻ ăn hết miếng thịt cừu lớn trên tay anh, sau đó hai người nâng ly.
Khung cảnh đêm lãng mạng như được tô lên những sắc hồng hoa lá, vừa dùng bữa vừa tán tỉnh nhau. Đến khi trên đĩa chỉ còn xương và vụn thịt, những chai rượu rỗng chất đầy dưới đất cả hai mới ngẩn người.
Mặt đỏ do men rượu, mắt đối mắt. Yết hầu Thanh Nhân trượt lên trượt xuống, anh kéo cổ áo Phong Tình đến hôn môi hắn. Lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau, vị ngọt của rượu vang xâm chiếm lấy đầu óc. Thân dưới trở nên nôn nao, thật muốn đè đối phương tại đây mặc sức cắn mút, để lại những dấu vết ái tình trên cơ thể.
Phong Tình bế anh lên đi vào phòng ngủ lồng kính, ném anh lên giường. Cởi chiếc áo sơ mi ôm chặt cơ thể bứt rứt mình xong, hắn lột sạch quần áo anh ra. Bắt đầu âu yếm màn dạo đầu.
Đêm tĩnh mịch lại bị những tiếng động lạ từ cơ thể người va chạm cùng âm thanh ái tình từ giữa khu rừng phá vỡ. Lần làm tình đêm nay thật khác biệt, không biết có phải do rượu gây ra hay không mà Thanh Nhân thấy vô cùng kích thích. Bị sự hoang dã mạnh bạo của hắn làm cho đạt đến cực khoái tận mấy lần. Mắt trợn ngược phủ mờ lớp sương, cơ thể tê tái đến co giật.
“Tình à, Ưm… Phong Tình à, chỗ đó… Á! Chậm thôi… Ah đừng mà”.
Hông nhấp ngày càng nhanh, một lần thúc mạnh liền chạm vào nơi tận sâu nhất của anh.
“Ưm… Em sắp ra rồi”.
Gân nổi lên quấn quanh cánh tay, hắn gầm lên. Khi cự long rút ra, tinh chất trắng đục ào ạt tuôn khỏi động hoa. Cả người Thanh Nhân co giật, vừa mới nãy lúc hắn ra thì anh cùng hắn xuất. Hắn đem cự long rời khỏi huyệt động, anh rùng mình bắn thêm một lần nữa.
“Hah ah… Tình à, mau hôn anh”.
Phong Tình ôm anh vào lòng nhẹ nhàng tặng anh nụ hôn trên môi, sau đó nhanh chống tách ra: “Hôm nay anh vui chứ?”.
Anh trở người ôm hắn: “Vui lắm, anh ước gì mỗi tối được cùng em ăn tối, sau đó ân ái mặn nồng như ngày hôm nay”.
“Nếu anh muốn thì em sẽ vì anh mà làm, nhưng mà…”. Hắn ngập ngừng: “Anh có thể đợi em được không? Rất nhanh thôi dòng chảy đúng với thời khắc của nó, vạn vật quay về vị trí vốn có. Em sẽ trở về bên anh”.
Vừa nãy chỉ vô tình thốt ra, anh mơ màng thiếp đi: “Ừm”.
Hơi men cùng mệt mỏi sau trận mây mưa khiến chăn ga lộn xộn, Phong Tình cũng buồn ngủ, ôm anh đi ngủ, mãi không rời tay.
…
Trong giấc mơ, Thanh Nhân nhìn thấy trên tay mình đang cầm một khẩu súng lục. Chạy vô thức trong hư không, cứ như đang tìm kiếm người nào đó rất quan trọng.
Bước chân dần chậm lại, anh đứng im nhìn người đàn ông mái tóc dài bạch kim trước mặt. Ánh mắt bên xanh bên đỏ nguyên thủy do gen nhìn anh dịu dàng, hắn mỉm cười với anh, mắt cong lên không hề giả tạo chút nào.
“Phong Tình…”.
Thanh Nhân rất muốn ôm lấy hắn, nhưng cơ thể lại đông cứng, bất động tại chỗ. Bàn tay đang cầm khẩu súng lại giơ lên, chỉa vào giữa ngực hắn. Thanh Nhân giật mình vì hành động của chính mình. Anh đen mặt cố ghì tay hạ xuống. Ngón tay chầm chậm bóp còi.
“Không được…!”.
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống bàn tay.
Đoàng!
“Không!”.
Máu văng tung tóe bắn vào gương mặt trắng bệch của anh. Ngay giữa ngực thủng một lỗ nhỏ, máu không ngừng tuôn trào.
Phịch, Phong Tình đổ gục, đôi tay run rẩy của anh đỡ lấy hắn.
“Hộc!”.
Thanh Nhân bật ngồi dậy, ánh bình minh len lỏi qua từng mảng cây rọi vào lồng kính. Cơ thể chi chít dấu vết ái tình ướt đẫm mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng vừa nãy, anh vội mặc quần áo, nhanh chống trở lại ngôi nhà.
Du Thành Nghĩa đang uống cà phê sáng cho khỏe, vừa đặt ly cà phê lên bàn thì đột nhiên bị Thanh Nhân sà vào lòng.
Du Thành Nghĩa: “?!”.
Anh nâng mặt hắn xoay qua xoay lại: “May quá”.
Thấy bộ dạng hớt hởi lại lộn xộn, hắn phát hiện vài dấu cắn mút đỏ tím mơ hồ trên cổ anh thì đã đoán được đây là tác phẩm của ai rồi. Ngoài mặt hắn quan tâm hỏi: “Anh gặp ác mộng sao?”.
Tựa đầu trên ngực hắn, anh thở dài: “Trong mơ anh thấy anh bắn chết em, anh sợ lắm… Nó mơ hồ như thật, cứ như điềm báo chẳng lành được báo trước vậy”.
Tưởng anh gặp chuyện gì không đấy, Du Thành Nghĩa mới nói: “Chỉ là ác mộng thôi mà, anh chưa từng nghe nói rằng giấc mơ thường đi trái với hiện thực sao?”.
Hi vọng là vậy. Được trấn an, Thanh Nhân trở nên nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo anh chợt giật bắn người khi nhớ ra điều mình quên.
Khi nãy vừa thoát khỏi cơn ác mộng anh đã vội đi nên quên ngó ngàng đến tên tình nhân nằm bên cạnh mình. Chắc hẳn vì động tĩnh của anh nên hắn đã tỉnh ngủ rồi.
Phong Tình bên này sau giấc mộng xuân tỉnh dậy, vẫn còn rất sung sức. Định trở người đè lên Thanh Nhân mà hôn hít thì vơ vào không khí, ngồi dậy nhìn qua thì chẳng thấy người đâu. Giường chiếu trống trơn.
Hắn vuốt mái tóc bù xù lên, sáng sớm mà mặt mày trông khó ở rồi: “À à, cái vở kịch chết tiệt mà mình quên mất. Bây giờ anh ấy phải trở về với ‘người yêu’ chứ”.
/125
|