Trong không gian nhỏ chật chội, Thư Trừng đặt Lê Dữ ở trên mặt tường dưới người, giống như đụng vách tường vậy.
Thân mình Thư Trừng nghiêng ra trước, thoáng dán sát với Lê Dữ. Một tay cô đè nặng bờ vai của anh; một tay che lại miệng anh, ý bảo anh không nên nói chuyện, rồi mới liền hết sức chăm chú mà chú ý động tĩnh ở bên ngoài.
Lê Dữ lần đầu tiên gặp gỡ tình huống như vậy, một đôi mắt nai con vô tội mở to, bên trong tràn đầy khiếp sợ.
Quanh hơi thở tất cả đều là mùi hương trong lòng bàn tay Thư Trừng, không chỉ có như thế, anh còn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của Thư Trừng đang dán lên anh.
Đôi tay của Lê Dữ dán ở trên tường, toàn thân cứng đờ mà đứng, không dám động đậy mảy may, lúc này cũng hoàn toàn đã quên động tác quan trọng.
Lúc này Thư Trừng lại hoàn toàn không có phát hiện, cô nghiêng đầu, cẩn thận mà nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Không qua một lúc, liền có một tiếng bước chân lại đây, có chút dồn dập, rồi mới liền ngừng ở cửa cầu thang.
Thân thể Thư Trừng và Lê Dữ đều là cứng đờ, hô hấp cũng trở nên khẩn trương lên.
“Vừa rồi hình như nhìn thấy ở bên này, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi?” Vạn Vi nhỏ giọng mà lầm bầm lầu bầu.
Trong không gian nhỏ yên tĩnh không tiếng động, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, Lê Dữ khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, mà Thư Trừng còn lại là cắn môi, có chút lo lắng mà nhìn chỗ ngoài sáng.
Thịch thịch thịch, là tiếng tim đập kịch liệt của hai người, Lê Dữ thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Thư Trừng.
Nhưng sau khi Vạn Vi nhìn xung quanh lại không dừng lại nữa, trực tiếp không chút do dự xoay người rời đi.
“Hô……” Thư Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà Lê Dữ lại không có, tay của Thư Trừng vẫn như cũ che lại miệng anh, mùi hương kia còn vẫn luôn bay vào bên trong mũi anh, làm cho anh cảm thấy có chút hít thở không thông.
Thư Trừng thấy người rời đi, trong lòng hơi có chút vui mừng, cô nhẹ nhàng quay đầu lại, lại nhìn thấy một đôi mắt nai con của Lê Dữ đang trừng mắt lên án cô.
Nhìn nhìn lại khoảng cách của hai người, Thư Trừng kinh hoảng lui ra sau, lúc này lui ra sau liền trực tiếp đụng phải tường cầu thang dốc nghiêng.
Đùng! Ở chỗ này có vẻ phá lệ rõ ràng.
“Hít ——” Thư Trừng che lại sau đầu, cau mày ngồi xổm xuống dưới.
Lê Dữ đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động lớn kia. Nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét, tay anh trực tiếp sờ sờ đầu Thư Trừng, “Chị à, chị không sao chứ?”
Hơi thở của thiếu niên tức khắc ập vào trước mặt, sạch sẽ lại tươi mát, Thư Trừng hơi hơi ngẩn người, chân mềm nhũn liền ngã ngồi trên mặt đất, sách cũng rơi trên mặt đất.
“Phụt……”
Lê Dữ buông lỏng tay, cúi đầu cười trộm, “Chị là bị Vạn Vi dọa tới rồi sao?”
Thư Trừng xoa xoa đầu, cũng không cãi chày cãi cối, xác thật có nguyên nhân về phương diện kia.
“Vạn Vi là bạn học hồi cấp 2 của tôi, cô ta người này……” Giọng điệu của Thư Trừng hơi dừng, rồi mới nói tiếp, “Nếu để cho cô ta nhìn thấy hai ta quen nhau lại nói ra khắp nơi, rốt cuộc hai người cùng ở một đoàn phim, nếu như bị cô ta truyền ra, đối với anh cũng không tốt.”
Lê Dữ híp mắt lại, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Tôi đã trải nghiệm qua.”
“Như thế nào? Chính cô ta đi tìm anh?” Thư Trừng hơi hơi kinh ngạc, rồi mới hỏi.
Lê Dữ gật đầu, giọng điệu ủy khuất mà nói: “Ừ, đột nhiên chạy tới, còn rót một ly nước cho tôi, còn hại tôi bị người đại diện mắng.”
Thư Trừng lập tức nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh vài phần, “Vạn Vi này, thật là vẫn luôn không thay đổi.”
“Cô ta ở đoàn phim xum xoe khắp nơi, đại khái cũng muốn bày tỏ với tôi đi, nhưng mà tôi cự tuyệt, tôi không quá thích cô ta.” Lê Dữ mím môi nói.
Thư Trừng nhớ tới chuyện chính mình bị Vạn Vi bày kế, liền vô cùng buồn bực, cô thở dài: “Người như cô ta, vẫn là ít dính vào thì hơn.”
Giống như kẹo mạch nha mà bỏ cũng không xong, cũng không biết lần này cô ta vội vàng chạy tới, là vì tìm cô hay là tìm Lê Dữ.
Lê Dữ nhận thấy được Thư Trừng hình như cũng vô cùng không thích Vạn Vi, liền nghi hoặc hỏi: “Chị à, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chính là……” Thư Trừng dừng lại, “Không có chuyện lớn gì.”
“Chị là không tin Lê Dữ? Có lẽ tôi có thể giúp chị giải quyết phiền não đó.” Lê Dữ cười nói.
Thư Trừng buồn cười mà nhìn anh một cái, nhưng thấy Lê Dữ mặt mày nghiêm túc, liền đơn giản mà nói một lần, “Ngày ấy tôi mới vừa gặp phải Vạn Vi, ngày hôm đó cô ta liền nói chuyện tôi làm ở đại học sư phạm Thanh Viễn nói cho một người đặc biệt đáng ghét.”
“Là soái ca kia lái xe ở cửa chờ cô?”
Thư Trừng kinh ngạc mà ngước mắt, “Tại sao anh lại biết được?”
Sắc mặt Lê Dữ tức khắc có chút mất tự nhiên lên, “Tôi, tôi trong lúc vô tình vào diễn đàn của trường học các cô, cho nên liền trong lúc vô tình thấy được.”
“À.” Thư Trừng tỏ vẻ hiểu biết, bài viết kia phỏng chừng còn chưa có bị xóa, tự nhiên sẽ bị người nhìn thấy.
“Bên trong nói cô và người đàn ông kia đang hẹn hò đó.” Giọng nói Lê Dữ ép xuống thấp thấp, nói không nên lời là cảm giác gì.
“Giả đó, tôi chán ghét anh ta còn không kịp đâu.” Thư Trừng hừ một tiếng.
“Tôi cũng cảm thấy không giống.” Lê Dữ tức khắc mặt mày hớn hở lên.
Thư Trừng cười khẽ, nhớ tới chính mình còn ngồi dưới đất, ngay sau đó liền nhặt sách lên, nhanh chóng đứng lên.
Lần này vừa đứng lên, lại quên mất vách tường trên đỉnh đầu, lại là đùng một tiếng. Thư Trừng che lại đầu, lắc lư đứng lên.
Cô lại nhiều đụng nhiều thêm vài lần, qua không lâu liền thành con ngốc……
Lê Dữ theo Thư Trừng đứng lên, nhưng anh hơi cong eo, thấy Thư Trừng lại đụng phải vách tường, anh nhanh chóng tiếp được cô.
Lê Dữ một tay ôm lấy bả vai Thư Trừng, một tay xoa đầu giúp, anh lo lắng hỏi, “Không có việc gì chứ?”
Tiếng hít thở của Lê Dữ xoay quanh ở trên đỉnh đầu của Thư Trừng, hơi nóng trực tiếp truyền tới đỉnh đầu Thư Trừng, làm cho da đầu cô tê dại. Mà khoảng cách giữa hai người, cũng làm cho trong lòng cô nhảy dựng mãnh liệt.
Cô đẩy Lê Dữ ra một chút, tránh thoát cánh tay anh, nhanh chóng đi ra không gian nhỏ chật chội này.
Lê Dữ sửng sốt, đi theo ra ngoài.
Thư Trừng phủi phủi trên người, cúi đầu nói: “Chậm trễ không ít thời gian, chúng ta cần phải trở về.”
“À, à.” Lê Dữ nao nao trả lời.
Thư Trừng cầm sách, không liếc mắt nhìn Lê Dữ một cái, liền phút chốc tự lên lầu thang rời đi.
Lê Dữ ngửa đầu, nhìn Thư Trừng rời đi, chính mình lại một mình ngẩn ngơ mà đứng ở tại chỗ.
***
Thư Trừng một đường chạy như điên, trực tiếp vào nhà vệ sinh. Vừa sửa sang lại quần áo trên người; vừa dùng nước lạnh rửa mặt, vì hạ xuống nhiệt độ trên mặt.
Cô xoa xoa mặt, qua một lúc nhịp tim mới trở lại như bình thường.
Thư Trừng nhìn chính mình trong gương, cô bất đắc dĩ mà đau đầu lên, vừa rồi cô là bị một chàng trai nhỏ tuổi hơn mình ở trong lúc vô ý trêu sao?
Hô……
Thư Trừng âm thầm hạ quyết tâm, sau này cách xa Lê Dữ ra một chút.
Bên này, Lê Dữ ở trên đường trở về phim trường liền gặp phải Vạn Vi, mắt anh nhìn thẳng, chuẩn bị trực tiếp vòng qua cô ta.
“Lê Dữ, vừa rồi anh đi đâu?” Vạn Vi hơi có chút ủy khuất hỏi.
Lê Dữ hoàn toàn không cho cô ta bất luận ánh mắt gì, “Chúng ta rất quen thuộc sao? Tại sao tôi lại phải nói cho cô?”
Nói xong, Lê Dữ liền vào phim trường.
Lưu lại một mình Vạn Vi ở tại chỗ nghiến răng nghiến lợi mà dậm chân, cô ta tựa như phát tiết mà đá cục đá ở ven đường.
Vạn Vi đã ở qua rất nhiều phim trường, cũng gặp được không ít ngôi sao nam, mỗi lần cô ta đều sẽ dùng thủ đoạn đúng cách tiếp cận bọn họ, thật có chút người sẽ lễ phép cự tuyệt, có chút người thì cười tiếp thu.
Chỉ có Dịch Nam và Lê Dữ, lạnh nhạt lại vô tình, giống như cô ta là đồ vật dơ bẩn gì đó không thể dính vào, hoàn toàn không nhìn cô ta.
Lê Dữ tiến vào, liền nhìn thấy Dịch Nam ở kia nhai kẹo cao su, nhướng mi hỏi anh: “Người phụ nữ kia lại quấn lên tới?”
Lê Dữ lạnh lùng gật đầu.
Dịch Nam lớn hơn Lê Dữ bốn tuổi, năm nay 26 tuổi, nhưng tuổi này đóng vai sinh viên lại vẫn như cũ rất thích hợp, đều nhờ gương mặt này.
Hai người ở phim trường tiếp xúc còn tính là nhiều, cũng liền tương đối quen thuộc.
“Yên tâm đi, qua hai ngày nữa liền không cần phiền, đạo diễn muốn đá cô ta ra đi.” Dịch Nam tiếp tục nhai kẹo cao su nói.
Lê Dữ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Anh phải quay cảnh hôn?”
“Ừ, công tác chuẩn bị phải làm tốt.” Dịch Nam cười gật đầu, “Cậu cũng phải nhớ kỹ, đàn ông chúng ta trước khi làm những việc này phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
Lê Dữ mặt hơi hơi đỏ, “Nói cho tôi làm cái gì.”
“Cậu không phải còn chưa có quay qua cảnh hôn sao, có phải vẫn là nụ hôn đầu tiên hay không?” Dịch Nam cười xấu xa thò qua tới hỏi.
Lê Dữ lui ra sau hai bước, ngẩng cổ nói: “Mau đi quay cảnh của anh đi!”
“Hắc hắc.” Dịch Nam xoay người, sung sướng mà đi đến chỗ đạo diễn.
Lê Dữ bĩu môi, một mình đi đến một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Anh Tần cầm đồ của anh lại đây, mặt ủ mày ê mà nói: “Tại sao em lại đi WC lâu như vậy.”
Lê Dữ liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Em thích.”
Anh Tần đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, nhỏ giọng mà nói: “Em đừng có tùy hứng nha, còn có nghe đạo diễn nói, người phụ nữ Vạn Vi kia lập tức phải đi.”
“Em đã sớm biết.” Lê Dữ lạnh nhạt mà trả lời.
Anh Tần quan sát sắc mặt của anh, phát hiện anh vẫn bình tĩnh như cũ, lúc này lòng cũng liền buông xuống.
“Nghe nói Vạn Vi không chỉ có lại đây tìm em, còn đi tìm Dịch Nam, rồi mới trực tiếp bị Dịch Nam xua đuổi ra.”
“À.” Lê Dữ thất thần mà trả lời một tiếng.
Lúc này anh đang nhìn chằm chằm chính giữa phim trường, Dịch Nam đang quay cảnh hôn cùng với Điền Điềm.
Lê Dữ đột nhiên nhớ tới một màn vừa rồi kia, mùi hương trong lòng bàn tay Thư Trừng giống như vẫn còn sót lại ở bên miệng anh, rung động đến khóe miệng anh tê dại.
Anh ngơ ngác mà nhìn chính giữa phim trường, có chút thất thần mà nháy mắt.
Anh Tần nhìn nhìn Lê Dữ, lại nhìn nhìn hai người hôn môi, ánh mắt ở trong lúc này di chuyển qua lại.
Anh ta nhanh chóng nói: “Em cũng đừng hâm mộ, bộ phim này không có cảnh hôn, lần sau có thể nhận một bộ có.”
Anh ta ở trong lòng thở dài, anh ta hiểu được, Lê Dữ ngôi sao nhí xuất đạo, hiện giờ cũng trưởng thành, nhận một cái cảnh hôn luyện một chút cũng là có thể.
Lê Dữ trên mặt khô nóng, trừng mắt nhìn anh Tần nói: “Anh nói bậy cái gì đó! Từ trước tới nay em chưa hề nghĩ tới như thế!”
“Anh hiểu mà, anh hiểu mà. Lần sau lúc anh chọn kịch bản sẽ chú ý.” Anh Tần gật đầu, tỏ vẻ hiểu được anh.
Lê Dữ xấu hổ buồn bực mà trách mắng: “Em nói không có là không có!”
Anh hừ một tiếng, cầm kịch bản liền rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của Lê Dữ, anh Tần buồn bực, “Đứa nhỏ này, lại xảy ra chuyện gì?”
***
Cho dù cầm kịch bản tìm một chỗ yên tĩnh, Lê Dữ lại vẫn là xem không vô. Anh đơn giản lấy ra di động đăng nhập Weibo.
Về bộ phim “Chúng ta trong thời gian” này, mấy ngày nay vẫn luôn đang thảo luận.
Fans của Dịch Nam đều biết này trong bộ phim có không ít cảnh hôn, các cô trừ bỏ giận dỗi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.
Mà fans của Lê Dữ lại biết, trong bộ phim này Lê Dữ và nữ chính trừ bỏ bắt tay ngay cả cái ôm đều không có. Đây là bi thôi của nam phụ, nhưng đối với fans mà nói lại rất vui vẻ.
Tiểu khả ái cá chép: Không có cảnh hôn thật tốt, chứng tỏ nụ hôn đầu tiên của tiểu khả ái vẫn còn.
Tiểu cục cưng Lê Dữ: Kia cũng không nhất định, có lẽ nụ hôn đầu tiên đã sớm không còn.
Là Phao Phao của tôi: Tôi không tin, anh ấy thoạt nhìn bộ dáng liền không giống biết hôn môi.
Phía dưới theo đó, là một chuỗi dài làm càn cười nhạo ha ha ha.
Lê Dữ cất di động, hừ lạnh một tiếng, nụ hôn đầu tiên của anh mới không cần lãng phí ở trên chuyện đóng phim.
***
Đoàn phim đóng phim ở đại học sư phạm Thanh Viễn, tự nhiên sẽ có không ít fans tới hỏi thăm đoàn phim. Thư Trừng ở trong trường đã thấy được không ít người, đều là mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi.
Cô thầm than, tuổi trẻ thật tốt.
Giả Dung Dung cũng đi tới phim trường, biết cô ấy là giảng viên nhưng thật ra phá lệ nhân từ một phen, cô ấy thành công mà có được chữ ký của Dịch Nam.
Theo như lời cô ấy nói, Dịch Nam thật sự quá đẹp trai, thiếu chút nữa cô ấy thét chói tai ra tiếng.
Tiếc nuối duy nhất chính là, cô ấy không gặp được Lê Dữ, cũng liền không có được chữ ký.
Thư Trừng lại an ủi cô ấy, thời gian đoàn phim phải quay ở Thanh Viễn là ba tháng, nhất định còn có cơ hội.
Giả Dung Dung lập tức thu hồi mất mát, ôm chữ ký của Dịch Nam, kích động xoay vòng vòng.
Thư Trừng bình tĩnh mà bưng cái ly đứng ở trước cửa sổ, cô mỉm cười nhìn Lê Dữ ở cách đó không xa đang đóng phim, hình như cô lại thấy được một mặt khác của Lê Dữ.
Đoàn phim khẩn trương mà quay phim, mà cảnh diễn Thư Trừng phải đóng cũng sắp tới rồi……
/59
|