Cuối năm thật sự bận quá, không chỉ có Thư Trừng vội, Lê Dữ càng thêm vội túi bụi.
Lịch trình cuối năm đột nhiên tăng nhiều, Lê Dữ bay tới bay lui khắp nơi, gần như không cách nào gặp mặt Thư Trừng.
Vì thế mỗi lần gọi điện thoại trong lòng trừ bỏ oán niệm vẫn là oán niệm.
“Chúc mừng anh ngày hôm qua đạt được giải thưởng được yêu thích.” Thư Trừng cười chúc mừng anh.
Lê Dữ lập tức hỏi: “Ngày hôm qua em xem phát sóng trực tiếp?”
“Ừm, xem cùng với mẹ em, xảy ra chuyện gì thế?” Thư Trừng nghi hoặc hỏi một câu.
“Vậy ngày hôm qua anh có đẹp trai không?” Lòng hiếu kỳ của Lê Dữ bỗng chốc tăng lên, chờ mong mà hỏi Thư Trừng.
Thư Trừng hồi tưởng một chút, ngày hôm qua Lê Dữ mặc đồ vest màu đen, tóc chải vuốt ngược, thoạt nhìn vừa thành thục lại thân sĩ.
“Tạo hình rất đẹp, em nhìn thấy fans của anh đều kích động vô cùng, khẳng định rất thích.” Thư Trừng trả lời.
“Vậy còn em? Ngươi thích không?” Lê Dữ chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi.
“Ngày thường cách ăn mặc của anh đều tương đối đơn giản, em đã quen rồi. Đột nhiên nhìn thấy anh mặc đồ vest, giống như có cảm giác thực không giống nhau.” Thư Trừng nhẹ giọng nói.
Thật giống như một người rất bình dị gần gũi đột nhiên trở nên rực rỡ lóa mắt lại cao cao tại thượng.
Nhưng mà, lại cảm thấy rất có cảm giác mới mẻ.
Tựa như các fans nói, mặc đồ vest thật sự quá đẹp trai, vừa cấm dục lại rụt rè, độc nhất vô nhị.
“Nếu mà em thích, sau này mỗi ngày anh đều mặc cho em xem.” Lê Dữ hưng phấn mà nói.
Không biết như thế nào, Thư Trừng đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua nhìn thấy bình luận.
—— F*ck, Lê Dữ mặc đồ vest thế nhưng không mang cà vạt, không mang cà vạt thì thôi, thế nhưng còn cởi hai cái cúc áo, đây là muốn để cho tui xé nát áo sơ mi sao?
—— Tui đều đã ở trong đầu suy nghĩ tám trăm lần tình cảnh xé nát quần áo của Lê Dữ.
Thư Trừng ho khan hai tiếng, cô cự tuyệt nói: “Không cần, anh không cần mỗi ngày ở trước mặt em mặc đồ vest đâu.”
Cô sợ lại tiếp tục tưởng tượng nữa, cô sẽ thừa nhận không được.
***
Thư Trừng cúp máy liền chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy Phùng Lan Anh đứng ở cửa phòng cô nhìn cô.
“Gần đây con rất kỳ lạ nha, mỗi ngày trốn ở trong phòng khóa trái cửa, con đang làm cái gì vậy?” Phùng Lan Anh mặt lộ vẻ hoài nghi mà nhìn cô.
Thư Trừng trong lòng cả kinh, trên mặt lại rất nhanh bình tĩnh xuống, “Nhận được một chủ đề để làm, sợ bị bố mẹ quấy rầy cho nên khóa trái cửa.”
Phùng Lan Anh không hề hoài nghi, chỉ là nói: “Đi ra ăn cơm đi.”
Thấy Phùng Lan Anh xoay người rời đi, Thư Trừng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên bàn cơm, Phùng Lan Anh vừa ăn cơm vừa nói: “Em gái họ của con ngày mai tới đây, con phụ trách tiếp đãi đó.”
Thư Trừng buông đũa xuống, “Ngày mai Dĩ Tình muốn tới?”
“Ừ, tới đây ở vài ngày đi, có thể ngủ cùng con chứ.” Phùng Lan Anh ngẩng đầu hỏi một câu.
Thư Trừng hơi hơi nhíu mày, vậy hai ngày này tốt nhất ít liên lạc với Lê Dữ, cô gật đầu, “Có thể, con không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, Thư Hàng liền đến nhà ga đón người trở về.
Vừa mới vào nhà, Đào Dĩ Tình liền nhào về phía Thư Trừng, “Chị họ, em nhớ chị sắp chết rồi!”
Thư Trừng ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra, cười nói: “Nhiệt tình như thế làm cái gì? Có phải có việc muốn chị giúp đỡ hay không?”
Đào Dĩ Tình ngượng ngùng mà cười cười, “Mới không phải đâu, chị họ suy nghĩ nhiều rồi.”
Thư Trừng giúp cô ấy xách hành lý trở về phòng, quay người lại liền nhìn thấy Đào Dĩ Tình đóng cửa phòng lại, sau đó khóa trái lại.
Thư Trừng:……
“Chị họ, em có việc muốn thương lượng với chị.” Đào Dĩ Tình kéo ghế dựa ngồi xuống, rồi mới nói.
Thư Trừng cũng ngồi xuống cạnh bàn làm việc, cô chậm rãi gật đầu, “Em nói đi.”
“Lần này em tới Lâm Thành, là vì gặp bạn trai, cho nên hy vọng chị họ giúp em đánh yểm trợ.” Đào Dĩ Tình chắp tay trước ngực, thành khẩn mà nói.
“Bây giờ em đã là sinh viên năm hai rồi, có bạn trai cũng không kỳ lạ đi, vì sao không nói cho cô và dượng thế?” Thư Trừng cảm thấy nghi hoặc.
Đào Dĩ Tình tức khắc hoảng sợ vạn phần, “Đừng, nếu là cho bố mẹ em biết nhất định hỏi đông hỏi tây, em chỉ là yêu đương mà thôi, lại không phải lập tức kết hôn.”
“Cô và dượng cho dù biết em có bạn trai cũng chỉ là sẽ hỏi một chút tình huống cơ bản đi? Cái này có quan hệ gì?” Thư Trừng khó hiểu mà nhìn Đào Dĩ Tình.
“Tại sao lại không thể, bọn họ khẳng định ngay cả tổ tông mười tám đời của bạn trai em đều có thể hỏi, sau đó còn sẽ bảo em cho bọn họ nhìn xem, xem thích hợp hay không. Vừa nhớ tới mấy cái này em liền đau đầu.” Đào Dĩ Tình nhanh chóng lắc đầu, “Chị họ, chị ngẫm lại đi, nếu mà chị yêu đương chị sẽ nói cho cậu mợ sao?”
Bây giờ cô đang yêu đương, không dám nói cho đâu……
Thư Trừng tức khắc hiểu được, “Được, chị đáp ứng giúp em là được.”
Đào Dĩ Tình ôm chặt Thư Trừng, “Chị họ, em liền biết chị đối xử tốt với em nhất.”
Thư Trừng vỗ vỗ sau lưng cô ấy ý bảo cô ấy buông ra, “Vậy bạn trai của em bây giờ đang ở đâu? Hai ngày này ở khách sạn sao?”
“Ngày mai anh ấy đến rồi, khách sạn đã đặt xong, không cần lo lắng.” Đào Dĩ Tình nói.
“Hai đứa quen nhau lúc nào, cũng không nói với chị.” Thư Trừng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Ngày mai muốn chị đi theo không?”
“Chỉ vừa mới trong học kỳ này xác định quan hệ, tụi em quen nhau ở Học Sinh Hội, cùng khóa, anh ấy theo đuổi em.” Đào Dĩ Tình ngượng ngùng mà trả lời.
“Nghe thì không tồi.”
“Chị họ, hai ngày này có thể phải ủy khuất chị cùng nhau đi ra ngoài với em, em sợ mẹ em gọi điện thoại tới đây hỏi.” Đào Dĩ Tình cúi đầu nói.
“Không sao cả.” Thư Trừng cười cười.
Đào Dĩ Tình cảm động mà ngẩng đầu, “Chị họ, chị thật sự là người quá tốt.”
Nói xong, lại muốn nhảy bổ vào lại đây.
May mắn Thư Trừng tay mắt lanh lẹ, chặn cô ấy lại.
“Aiz? Đúng rồi chị họ, có phải chị từng xuất hiện ở trong bộ phim ‘Chúng ta trong thời gian’ kia hay không?” Đào Dĩ Tình như đang suy tư gì mà hỏi.
Thư Trừng khóe miệng co rút, “Xuất hiện trong một phút, không nghĩ tới bị nhiều người nhớ kỹ như vậy.”
“Là chị họ lớn lên quá đẹp, rất nhiều bạn học của em đều nói thực hối hận, hẳn là phải thi vào đại học sư phạm Thanh Viễn mới đúng.” Đào Dĩ Tình che miệng cười nói.
Thư Trừng trừng mắt nhìn cô ấy liếc mắt một cái, “Đừng nói nữa.”
“Không tốt sao? Tốt xấu gì cũng từng cùng nam 1 nam 2 cùng nhau đóng phim, bọn họ đều là đại soái ca nha.” Đào Dĩ Tình rung đùi đắc ý mà nói.
“Như thế nào? Em cũng thích bọn họ sao?” Thư Trừng mở miệng hỏi.
“Ta không phải là fan, nhưng mà bộ phim này hot như vậy, bạn cùng phòng của em đều đang xem, em cũng xem cùng, thật sự rất không tồi.” Đào Dĩ Tình trả lời, cô ấy vừa chuyển chủ đề còn nói thêm, “Chị họ cũng đã nhìn thấy Dịch Nam và Lê Dữ rồi, cảm thấy bọn họ như thế nào?”
Thư Trừng cả kinh, “Đều rất không tồi, so với em ở trên TV xem không kém.”
“Người nào đẹp trai hơn?”
“Cái này…… thẩm mỹ mỗi người khác nhau, không thể so sánh được.” Thư Trừng trả lời.
“Em cảm thấy Lê Dữ đẹp trai hơn, nhưng mà bạn trai em cảm thấy Lê Dữ giống như một tiểu bạch kiểm (*) vậy.” Đào Dĩ Tình buông tay.
(*) Tiểu bạch kiểm (小白脸): dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo, đẹp trai; thường mang nghĩa châm chọc là trai bao.
Thư Trừng tức khắc có chút tức giận, “Anh ấy chỗ nào giống tiểu bạch kiểm, lớn lên tinh xảo một chút chính là tiểu bạch kiểm?”
Đào Dĩ Tình bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, “Chị họ tại sao chị lại kích động như thế, chị và Lê Dữ rất thân sao?”
Thư Trừng hòa hoãn lại rồi mới lắc đầu nói: “Không thân.”
“Vậy tại sao chị lại tức giận như vậy?”
“…… Chỉ cảm thấy lời nói không dễ nghe.” Thư Trừng mím môi.
“Con trai đều như vậy đó, nhìn thấy nam minh tinh đều có loại cảm xúc này, rốt cuộc lớn lên đẹp trai bằng người ta, còn không có nhiều tiền như người ta.” Đào Dĩ Tình cười hì hì nói.
Thư Trừng dở khóc dở cười hỏi: “Lời này bạn trai em biết không?”
“Biết chứ, em thường xuyên nói với anh ấy như thế.” Đào Dĩ Tình nhướng mày cười.
“Vậy thật là tình yêu đích thực……”
Như vậy đều không có chia tay……
***
Buổi tối, Lê Dữ gọi điện thoại lại đây, Thư Trừng quyết đoán không nghe máy.
Nàng gửi tin nhắn qua, nói tình huống.
Lê Dữ: _ Bạn trai cô ấy quan trọng, bạn trai em thì không quan trọng sao!!
Thư Trừng: Tạm thời gửi tin nhắn đi. [ôm một cái]
Lê Dữ: ^
Đêm đó, Thư Trừng và Đào Dĩ Tình dựa lưng vào nhau, đều cầm di động nhắn tin với bạn trai……
Ngày hôm sau, Đào Dĩ Tình biết được bạn trai đã tới Lâm Thành rồi, nhanh chóng lôi kéo Thư Trừng vội vã ra cửa.
Bởi vì đã tới giữa trưa, cuối cùng hẹn gặp mặt ở tiệm lẩu.
“Chị họ, đây là bạn trai em Hà Bân.” Đào Dĩ Tình giới thiệu hai người với nhau, “Đây là chị họ em Thư Trừng, chị ấy là giảng viên của đại học sư phạm Thanh Viễn nha.”
“Chào chị họ.” Hà Bân cung kính mà kêu một tiếng.
Đào Dĩ Tình vừa nghe, lập tức liền có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Bởi vì câu nói ngày hôm qua, Thư Trừng chỉ nhàn nhạt mà cười cười, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, “Chào cậu.”
Ba người vào chỗ, Thư Trừng một mình ngồi ở một bên, người phục vụ rất nhanh liền cầm thực đơn lại đây.
Thư Trừng đẩy thực đơn về phía hai người họ, “Hai người chọn đi.”
Hai người họ tuyển xong, Thư Trừng cũng chọn mấy thứ chính mình thích, rồi mới cầm thực đơn liền chuẩn bị đi trả tiền.
Hà Bân đứng dậy, “Chị họ, để em đi trả tiền cho.”
Thư Trừng từ từ nói: “Không có việc gì, lần đầu gặp mặt, để tôi đi trả tiền là được.”
Nói xong, liền cầm thực đơn đi đến chỗ tính tiền.
“Chị họ em thoạt nhìn có chút quen mặt, hình như anh từng thấy ở đâu đó.” Hà Bân suy nghĩ một chút liền nói.
“Chị ấy từng xuất hiện ở ‘Chúng ta trong thời gian’, cho nên anh mới cảm thấy quen mặt đi.” Đào Dĩ Tình giải thích.
Hà Bân trước mắt sáng ngời, “Đúng vậy, hình như là thế. Chị họ em có bạn trai chưa?”
“Chưa từng nghe chị ấy nhắc tới, hẳn là chưa có. Anh muốn làm sao?” Đào Dĩ Tình hồ nghi hỏi.
“Anh họ anh năm nay 27, độc thân, lớn lên cũng không tệ lắm, có thể giới thiệu cho chị họ em nha.” Hà Bân chắc hẳn phải vậy mà nói.
“À, vậy em trở về hỏi chị họ một chút.” Đào Dĩ Tình gật đầu.
Thư Trừng trả tiền xong trở về, hai người họ cũng chưa lại tiếp tục nói cái đề tài này.
Sau khi ăn lẩu xong, Thư Trừng đi vào WC, sau khi đi ra, liền nhận được cuộc gọi của Lê Dữ.
“Có chuyện gì mà anh lại gọi điện thoại cho em thế?”
“Anh gửi quà mừng năm mới qua cho em, đến lúc đó em hãy nhớ đi lấy.” Lê Dữ cao hứng phấn chấn mà nói.
Thư Trừng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cũng nở nụ cười, “Quà gì thế?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Lê Dữ thần thần bí bí mà nói một câu.
“Chị họ!”
Đào Dĩ Tình đi lại đây, Thư Trừng sợ tới mức lập tức giấu điện thoại ra sau lưng.
“Tại sao em lại tới đây?”
“Hà Bân đi WC, em đang đợi anh ấy, chúng ta đợi lát nữa đến chỗ khác đi dạo, chị họ muốn đihay không?” Đào Dĩ Tình hỏi.
Thư Trừng nhanh chóng cự tuyệt: “Chị không muốn làm bóng đèn đâu, hai người tự mình đi đi, đến lúc đó em gọi điện thoại cho chị là được.”
“Được rồi.” Đào Dĩ Tình cũng không lại tiếp tục kiên trì, “Đúng rồi, chị họ chị có bạn trai chưa?”
“Tại sao lại hỏi cái này?”
“Hà Bân có một người anh họ, năm nay 27, lớn lên cũng không tệ lắm, nói có thể quen biết một chút với chị hay không.” Đào Dĩ Tình trả lời.
Thư Trừng sắc mặt khẽ biến, cô bất đắc dĩ nói: “Chị không cần đâu, giúp chị từ chối đi.”
“Vậy được rồi.” Đào Dĩ Tình cũng không bắt buộc, lấy điều kiện của chị họ cô ấy, có rất nhiều người đàn ông tốt.
“Hai người đi trước đi, chị đi dạo một lúc.” Thư Trừng nhanh chóng tách ra với cô.
“Được, vậy em đi trước nha.”
Đào Dĩ Tình vừa đi, Thư Trừng liền tiếp tục nghe máy.
Chỉ nghe Lê Dữ ở bên kia nghiến răng nghiến lợi mà quát: “Chiếm dụng thời gian của bạn gái anh thì thôi, bây giờ còn muốn tới đào góc tường!”
Cuối cùng, Thư Trừng phải dỗ hồi lâu……
/59
|