Nhiều ngày sau hôm xảy ra mâu thuẫn cùng Châu Tuệ tại biệt thự thì Phong Lâm Vũ vẫn không quay lại trang viên Châu gia.Như mọi khi điện thoại của hắn vẫn trong tình trạng khóa máy mỗi lúc Châu Tuệ gọi đến.
Châu Tuệ ôm lấy chiếc điện thoại ngồi ở ghế sofa tại phòng khách thẩn thờ ôm nỗi lòng nặng trĩu cả đêm không thể chợp mắt.Đến tầm trời tờ mờ sáng thì đã nghe thấy tiếng động cơ xe gầm vang ở trước cổng trang viên.
Cô dõi mắt ra nhìn thì thấy Phong Lâm Vũ đang từ trong xe bước ra.Cô vui mừng khôn xiết vì không ngờ cuối cùng hắn cũng đã chịu thoả hiệp quay về nhà cùng cô lúc này.
Châu Tuệ vừa trông thấy Phong Lâm Vũ bước vào nhà đã vội chạy đến ôm chầm lấy hắn rồi reo lên:
- Anh về rồi!
Phong Lâm Vũ lạnh nhạt gạt vòng tay ôm của Châu Tuệ rồi cất giọng hờ hững:
- Tôi về để thu dọn tất cả hành lý còn lại thôi!Thiết nghĩ tôi không còn lý do gì ở lại đây nữa!
Châu Tuệ run giọng hỏi trong sự ngỡ ngàng:
- Anh nói thế là sao?Anh định không bao giờ trở lại ngôi nhà này nữa sao?
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Cô đã công khai cả nhân tình rồi thì còn quyến luyến tôi nhiều như vậy để làm gì kia chứ?Tôi dọn đi để cô có thể thoải mái đưa thằng trai bao ấy về mà không sợ ai làm kỳ đà cản mũi nữa!
Châu Tuệ vội nắm chặt tay Phong Lâm Vũ ra sức thanh minh:
- Anh đừng nói những câu từ làm em đau lòng như thế được không?Mối quan hệ giữa em và Kỳ An là hoàn toàn trong sạch chứ không như anh nghĩ!
Phong Lâm Vũ nhìn về Châu Tuệ tỏ rõ sự khinh miệt nơi đáy mắt:
- Trong sạch sao?Thứ trong sạch mà cô nói là cả hai người ôm ấp nhau rồi cùng âu yếm trên giường hay sao?Châu Tuệ!Cô nghĩ tôi là đứa con nít ba tuổi à?
Châu Tuệ cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào:
- Em đã giải thích với anh rằng những tấm ảnh ấy thực sự có vấn đề!Em đang điều tra kẻ nào đã rắp tâm hãm hại em!Sao anh lại không tin lời em nói?
Phong Lâm Vũ cố ý bỏ ngoài tai tất cả lời nói của Châu Tuệ lúc này:
- Tôi chỉ tin những gì tận mắt mình nhìn thấy và nhớ rõ cả bộ mặt đầy thỏa mãn khi cô ôm ấp nhân tình thôi!Thế nào hả?Thằng trai bao ấy trông tướng tá cũng cao to đấy!Lúc lên giường hầu hạ cô có cảm giác sung sướng hơn là khi làm cùng tôi không?
Nghe qua những lời lăng mạ từ Phong Lâm Vũ lúc này càng khiến Châu Tuệ đau lòng hơn.Cô siết chặt lòng bàn tay cố kìm lại sự phẫn uất:
- Phong Lâm Vũ!Anh im ngay đi!Lời lẽ ngày càng quá đáng hơn rồi!
Phong Lâm Vũ phì cười,sấn bước đến Châu Tuệ ra vẻ thách thức:
- Bổn thiếu gia cứ thích nói như thế đấy!Nhìn cô tràn đầy sung mãn thế kia ắt hẳn thằng trai bao ấy trong lúc phục vụ cô cũng tổn hao sinh lực lắm nhỉ?
Lúc này thì Châu Tuệ không còn giữ được sự bình tĩnh khi nghe từng lời như muối xát kim châm từ người đàn ông cô yêu thương nhất.
Châu Tuệ mím chặt môi giáng cái bạt tay nảy lửa vào mặt Phong Lâm Vũ rồi gào lên:
- Anh im miệng cho em!
Phong Lâm Vũ nở nụ cười nửa miệng đưa tay xoa lên vết in hằn trên mặt do nhận lấy bạt tay vừa rồi từ Châu Tuệ:
- Cô hay lắm!Mọi chuyện đã thành ra như thế mà còn giận dữ ngược lại với tôi!
Phong Lâm Vũ siết lấy lòng bàn tay bị thương đang quấn chặt dải băng trắng của Châu Tuệ rồi trừng mắt quát lớn:
- Cô có tư cách gì dám đánh tôi hả?
Châu Tuệ nhìn về phía lòng bàn tay bị Phong Lâm Vũ siết chặt lúc này đến nỗi bung cả dải băng quấn để lộ vết thương rướm máu vẫn chưa lành.Cô đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Phong Lâm Vũ đầy chua xót:
- Anh buông tay em ra!Đau quá!
Phong Lâm Vũ nhìn về phía bàn tay đang rướm máu của Châu Tuệ mà lồng ngực hắn cũng đang nhói lên từng hồi quặn thắt.
Cô và hắn lúc này đều cùng chung một nỗi đau là quá thất vọng vì tình cảm của đối phương dành cho mình.
Nỗi hờn căm dâng lên trong mắt Phong Lâm Vũ khi Châu Tuệ đang thể hiện sự yếu đuối đáng thương trước mặt hắn.
Rốt cuộc hắn không rõ Châu Tuệ đang mang trong người tất cả là bao nhiêu nhân dạng trong khi suốt ngày ve vãn trêu đùa hắn mặt khác lại ôm ấp thắm thiết nhân tình sau lưng hắn là có ý gì?
Trong cơn giận dữ không thể kiềm chế lúc này hắn chỉ muốn trừng phạt sự trơ trẽn của Châu Tuệ mà bất chấp những hành động lỗ mãn hiện tại.
Phong Lâm Vũ bất ngờ lao đến cắn chặt bờ môi của Châu Tuệ sâu đến rướm máu.
Nụ hôn của hắn lúc này vừa gấp gáp lại vừa điên cuồng khiến Châu Tuệ sửng sốt đẩy hắn ra xa và giáng thêm một bạt tai vào mặt hắn tỏ rõ sự kinh hãi:
- Phong Lâm Vũ anh lên cơn điên gì vậy hả?Sao lại cư xử với em như thế?
Cái bạt tay của Châu Tuệ lúc này không khiến Phong Lâm Vũ tỉnh táo hơn mà chỉ vô tình đánh thức con mãnh thú ẩn sâu bên trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ.
Hắn ghì chặt lấy Châu Tuệ rồi tiếp tục đưa lưỡi quấn chặt lấy đôi môi anh đào mềm mại của cô cùng lúc bế thốc cô đi về hướng hành lang phòng ngủ mặc cho Châu Tuệ kêu gào thất thanh:
- Phong Lâm Vũ!Thả em xuống!
Bước đến phòng ngủ thì Phong Lâm Vũ quẳng vội Châu Tuệ lên giường.Ánh mắt hắn dâng lên sự hờn ghen lẫn khao khát dục vọng chiếm hữu cô ngay lúc này.
Châu Tuệ chợt ngỡ ngàng khi không biết vì nguyên do gì khiến hắn hành xử một cách kỳ lạ như thế!
Phong Lâm Vũ lao đến đè nghiến Châu Tuệ dưới thân mình,trượt dài những nụ hôn ngang ngược từ đôi môi mềm mại đổ dọc xuống chiếc cổ trắng ngần và vòng ngực đầy đặn lấp ló sau lớp vải ren của váy ngủ.
Màn mưa hôn bạo liệt từ Phong Lâm Vũ khiến Châu Tuệ cảm thấy vô cùng ngột ngạt chỉ còn có thể ngắt quãng từng tiếng:
- Phong…Lâm Vũ…Anh có biết.mình đang làm gì không?
Bỏ ngoài tai những tiếng thì thào yếu ớt từ Châu Tuệ.Khoảnh khắt này Phong Lâm Vũ phó mặc tất cả cho sự hờn ghen căm phẫn xen lẫn dục vọng ái lạc xâm chiếm lúc này.
Mặc dù nhịp đập nơi con tim không ngừng thổn thức nhưng hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt mà thì thầm bên tai người con gái đang nằm dưới thân mình:
- Chẳng phải là cô nói yêu tôi và luôn miệng gọi tôi là chồng hay sao?Vậy thì ngay lúc này hãy làm nghĩa vụ của một người vợ đi!
Châu Tuệ nhìn vào mắt Phong Lâm Vũ đầy chua xót,khóe môi cô mấp máy định thốt ra điều gì nhưng lại thôi.
Quả thật cô yêu hắn hơn cả bản thân mình và luôn muốn có những thời khắt thăng hoa cùng hắn nhưng không phải trong tình trạng bị cưỡng ép như thế này.
Phong Lâm Vũ không ngừng lả lướt những nụ hôn rải rác trên cơ thể Châu Tuệ.
Một tay hắn xoa nắn vòng ngực căng đầy trong khi tay còn lại đã luồn vào bên trong váy ngủ kéo khỏi mảnh tam giác mỏng manh ra khỏi hai chân cô và bắt đầu vân vê những ngón tay tiến sát đến vùng nhạy cảm.
Châu Tuệ bắt lấy bàn tay đang không ngần ngại tiến vào của Phong Lâm Vũ mà nhìn hắn với ánh mắt khẩn thiết:
- Em xin anh đừng làm như thế!Hãy dừng lại đi…
Đáp lại lời khẩn cầu của Châu Tuệ là những nụ hôn gấp gáp từ Phong Lâm Vũ áp lên bờ môi mềm ngăn cho cô không phát ra những lời kháng cự được nữa.
Những ngón tay của hắn lúc này đã cắm sâu vào bên trong mà tha hồ quấy nhiễu làm bừng tỉnh khiến những nụ hoa đang khép chặt phải từ từ hé mở.
Châu Tuệ nhắm nghiền mắt nhận ra sự thay đổi ướt át pha lẫn cảm giác hưng phấn khi những ngón tay của Phong Lâm Vũ không ngừng vào ra hoa huy*t lúc này.
Sự sợ hãi ban đầu của cô vì hành động khác lạ bất thường của hắn dần dần bị lấn át bởi nỗi khát khao được cùng nhau hòa quyện vì tình yêu cô dành cho hắn.
Phong Lâm Vũ lần lượt trút bỏ những lớp quần áo để hai cơ thể trần trụi cùng hòa vào nhau lúc này.
Khi đã dùng tay kích thích và cảm nhận đủ độ ẩm ướt ở vùng nhạy cảm của Châu Tuệ thì hắn tiếp tục di chuyển nụ hôn từ vùng ngực xuống phía bụng dưới và cuối cùng đáp lại trên hoa huy*t của cô.
Phong Lâm Vũ gục đầu giữa hai chân của Châu Tuệ,đưa đầu lưỡi quấn chặt lấy nụ hoa ướt át rồi từ từ di chuyển khám phá hết dư vị ở những vách thịt non mềm khuất sâu tận bên trong.
Châu Tuệ lúc này đã ý loạn tình mê,rướn chặt hai chân lên cổ Phong Lâm Vũ và dùng tay siết chặt lấy tấm drap giường trên khuôn miệng không ngừng rên rỉ:
- Ưm…Chồng ơi…Em yêu anh…
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Châu Tuệ gọi tên mình càng khiến Phong Lâm Vũ thích thú đưa đầu lưỡi luồn sâu hơn và đánh khẽ vào nụ hoa đang run lên bần bật cùng lúc tiết ra dịch thủy lúc này.
Châu Tuệ liên tục oằn người trong cơn khoái lạc,dịch thủy từ hoa huy*t cứ thế tiết ra không ngừng như dòng suối nhỏ.Phong Lâm Vũ không ngại ngần mà đưa lưỡi hứng trọn lấy tất cả dư vị ấm nóng ấy.
Sau những bước dạo đầu khởi động hoa huy*t đủ sự ướt át thì Phong Lâm Vũ tiếp tục đưa hạ vật vào bên trong và bắt đầu những tràng đẩy đưa dứt khoát mạnh mẽ.
Châu Tuệ ôm siết lấy tấm lưng dài rộng của Phong Lâm Vũ,cảm nhận được sự va chạm của côn th*t nóng ran đang ấn sau vào hoa huy*t và co thắt lên từng cơn ở điểm giao nhau bằng tất cả những sự thống khoái đê mê mãnh liệt nhất.
Phong Lâm Vũ nhận thức được tất cả những hành động của mình lúc này.
Hắn biết mình đang làm điều có lỗi với Tiệp Trân.
Hắn biết mình đang thực sự điên rồ khi không ngừng hì hục vào ra bên dưới cùng Châu Tuệ nhưng trái tim lại thôi thúc hắn làm những điều cảm xúc mách bảo nên không thể nào dừng lại được nữa!
Sau hàng giờ ân ái bên nhau thì Phong Lâm Vũ cũng đã đạt đến cực khoái mà phóng thích toàn bộ sự đè nén nội tâm lúc này vào nơi thẩm sâu bên trong Châu Tuệ.
Hắn vòng tay ôm lấy cô và thỏa mãn kết thúc cuộc ái ân trọn vẹn.
Châu Tuệ vùi đầu vào lồng ngực Phong Lâm Vũ lúc này cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập thật nhanh.
Cô hạnh phúc khép chặt đôi mi,những giọt nước mắt lăn dài hạnh phúc khi vừa trải qua những giây phút thăng hoa quá đỗi chân thật.
Nếu chỉ là giấc mơ thì cô nguyện cầu giấc mơ này hãy kéo dài đến vô tận.Cô bất chợt sợ hãi nghĩ đến khi giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi này vụt tan thì trái tim cô chỉ còn dư âm lại của những nỗi đau.
Châu Tuệ ôm lấy chiếc điện thoại ngồi ở ghế sofa tại phòng khách thẩn thờ ôm nỗi lòng nặng trĩu cả đêm không thể chợp mắt.Đến tầm trời tờ mờ sáng thì đã nghe thấy tiếng động cơ xe gầm vang ở trước cổng trang viên.
Cô dõi mắt ra nhìn thì thấy Phong Lâm Vũ đang từ trong xe bước ra.Cô vui mừng khôn xiết vì không ngờ cuối cùng hắn cũng đã chịu thoả hiệp quay về nhà cùng cô lúc này.
Châu Tuệ vừa trông thấy Phong Lâm Vũ bước vào nhà đã vội chạy đến ôm chầm lấy hắn rồi reo lên:
- Anh về rồi!
Phong Lâm Vũ lạnh nhạt gạt vòng tay ôm của Châu Tuệ rồi cất giọng hờ hững:
- Tôi về để thu dọn tất cả hành lý còn lại thôi!Thiết nghĩ tôi không còn lý do gì ở lại đây nữa!
Châu Tuệ run giọng hỏi trong sự ngỡ ngàng:
- Anh nói thế là sao?Anh định không bao giờ trở lại ngôi nhà này nữa sao?
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Cô đã công khai cả nhân tình rồi thì còn quyến luyến tôi nhiều như vậy để làm gì kia chứ?Tôi dọn đi để cô có thể thoải mái đưa thằng trai bao ấy về mà không sợ ai làm kỳ đà cản mũi nữa!
Châu Tuệ vội nắm chặt tay Phong Lâm Vũ ra sức thanh minh:
- Anh đừng nói những câu từ làm em đau lòng như thế được không?Mối quan hệ giữa em và Kỳ An là hoàn toàn trong sạch chứ không như anh nghĩ!
Phong Lâm Vũ nhìn về Châu Tuệ tỏ rõ sự khinh miệt nơi đáy mắt:
- Trong sạch sao?Thứ trong sạch mà cô nói là cả hai người ôm ấp nhau rồi cùng âu yếm trên giường hay sao?Châu Tuệ!Cô nghĩ tôi là đứa con nít ba tuổi à?
Châu Tuệ cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào:
- Em đã giải thích với anh rằng những tấm ảnh ấy thực sự có vấn đề!Em đang điều tra kẻ nào đã rắp tâm hãm hại em!Sao anh lại không tin lời em nói?
Phong Lâm Vũ cố ý bỏ ngoài tai tất cả lời nói của Châu Tuệ lúc này:
- Tôi chỉ tin những gì tận mắt mình nhìn thấy và nhớ rõ cả bộ mặt đầy thỏa mãn khi cô ôm ấp nhân tình thôi!Thế nào hả?Thằng trai bao ấy trông tướng tá cũng cao to đấy!Lúc lên giường hầu hạ cô có cảm giác sung sướng hơn là khi làm cùng tôi không?
Nghe qua những lời lăng mạ từ Phong Lâm Vũ lúc này càng khiến Châu Tuệ đau lòng hơn.Cô siết chặt lòng bàn tay cố kìm lại sự phẫn uất:
- Phong Lâm Vũ!Anh im ngay đi!Lời lẽ ngày càng quá đáng hơn rồi!
Phong Lâm Vũ phì cười,sấn bước đến Châu Tuệ ra vẻ thách thức:
- Bổn thiếu gia cứ thích nói như thế đấy!Nhìn cô tràn đầy sung mãn thế kia ắt hẳn thằng trai bao ấy trong lúc phục vụ cô cũng tổn hao sinh lực lắm nhỉ?
Lúc này thì Châu Tuệ không còn giữ được sự bình tĩnh khi nghe từng lời như muối xát kim châm từ người đàn ông cô yêu thương nhất.
Châu Tuệ mím chặt môi giáng cái bạt tay nảy lửa vào mặt Phong Lâm Vũ rồi gào lên:
- Anh im miệng cho em!
Phong Lâm Vũ nở nụ cười nửa miệng đưa tay xoa lên vết in hằn trên mặt do nhận lấy bạt tay vừa rồi từ Châu Tuệ:
- Cô hay lắm!Mọi chuyện đã thành ra như thế mà còn giận dữ ngược lại với tôi!
Phong Lâm Vũ siết lấy lòng bàn tay bị thương đang quấn chặt dải băng trắng của Châu Tuệ rồi trừng mắt quát lớn:
- Cô có tư cách gì dám đánh tôi hả?
Châu Tuệ nhìn về phía lòng bàn tay bị Phong Lâm Vũ siết chặt lúc này đến nỗi bung cả dải băng quấn để lộ vết thương rướm máu vẫn chưa lành.Cô đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn về phía Phong Lâm Vũ đầy chua xót:
- Anh buông tay em ra!Đau quá!
Phong Lâm Vũ nhìn về phía bàn tay đang rướm máu của Châu Tuệ mà lồng ngực hắn cũng đang nhói lên từng hồi quặn thắt.
Cô và hắn lúc này đều cùng chung một nỗi đau là quá thất vọng vì tình cảm của đối phương dành cho mình.
Nỗi hờn căm dâng lên trong mắt Phong Lâm Vũ khi Châu Tuệ đang thể hiện sự yếu đuối đáng thương trước mặt hắn.
Rốt cuộc hắn không rõ Châu Tuệ đang mang trong người tất cả là bao nhiêu nhân dạng trong khi suốt ngày ve vãn trêu đùa hắn mặt khác lại ôm ấp thắm thiết nhân tình sau lưng hắn là có ý gì?
Trong cơn giận dữ không thể kiềm chế lúc này hắn chỉ muốn trừng phạt sự trơ trẽn của Châu Tuệ mà bất chấp những hành động lỗ mãn hiện tại.
Phong Lâm Vũ bất ngờ lao đến cắn chặt bờ môi của Châu Tuệ sâu đến rướm máu.
Nụ hôn của hắn lúc này vừa gấp gáp lại vừa điên cuồng khiến Châu Tuệ sửng sốt đẩy hắn ra xa và giáng thêm một bạt tai vào mặt hắn tỏ rõ sự kinh hãi:
- Phong Lâm Vũ anh lên cơn điên gì vậy hả?Sao lại cư xử với em như thế?
Cái bạt tay của Châu Tuệ lúc này không khiến Phong Lâm Vũ tỉnh táo hơn mà chỉ vô tình đánh thức con mãnh thú ẩn sâu bên trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ.
Hắn ghì chặt lấy Châu Tuệ rồi tiếp tục đưa lưỡi quấn chặt lấy đôi môi anh đào mềm mại của cô cùng lúc bế thốc cô đi về hướng hành lang phòng ngủ mặc cho Châu Tuệ kêu gào thất thanh:
- Phong Lâm Vũ!Thả em xuống!
Bước đến phòng ngủ thì Phong Lâm Vũ quẳng vội Châu Tuệ lên giường.Ánh mắt hắn dâng lên sự hờn ghen lẫn khao khát dục vọng chiếm hữu cô ngay lúc này.
Châu Tuệ chợt ngỡ ngàng khi không biết vì nguyên do gì khiến hắn hành xử một cách kỳ lạ như thế!
Phong Lâm Vũ lao đến đè nghiến Châu Tuệ dưới thân mình,trượt dài những nụ hôn ngang ngược từ đôi môi mềm mại đổ dọc xuống chiếc cổ trắng ngần và vòng ngực đầy đặn lấp ló sau lớp vải ren của váy ngủ.
Màn mưa hôn bạo liệt từ Phong Lâm Vũ khiến Châu Tuệ cảm thấy vô cùng ngột ngạt chỉ còn có thể ngắt quãng từng tiếng:
- Phong…Lâm Vũ…Anh có biết.mình đang làm gì không?
Bỏ ngoài tai những tiếng thì thào yếu ớt từ Châu Tuệ.Khoảnh khắt này Phong Lâm Vũ phó mặc tất cả cho sự hờn ghen căm phẫn xen lẫn dục vọng ái lạc xâm chiếm lúc này.
Mặc dù nhịp đập nơi con tim không ngừng thổn thức nhưng hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt mà thì thầm bên tai người con gái đang nằm dưới thân mình:
- Chẳng phải là cô nói yêu tôi và luôn miệng gọi tôi là chồng hay sao?Vậy thì ngay lúc này hãy làm nghĩa vụ của một người vợ đi!
Châu Tuệ nhìn vào mắt Phong Lâm Vũ đầy chua xót,khóe môi cô mấp máy định thốt ra điều gì nhưng lại thôi.
Quả thật cô yêu hắn hơn cả bản thân mình và luôn muốn có những thời khắt thăng hoa cùng hắn nhưng không phải trong tình trạng bị cưỡng ép như thế này.
Phong Lâm Vũ không ngừng lả lướt những nụ hôn rải rác trên cơ thể Châu Tuệ.
Một tay hắn xoa nắn vòng ngực căng đầy trong khi tay còn lại đã luồn vào bên trong váy ngủ kéo khỏi mảnh tam giác mỏng manh ra khỏi hai chân cô và bắt đầu vân vê những ngón tay tiến sát đến vùng nhạy cảm.
Châu Tuệ bắt lấy bàn tay đang không ngần ngại tiến vào của Phong Lâm Vũ mà nhìn hắn với ánh mắt khẩn thiết:
- Em xin anh đừng làm như thế!Hãy dừng lại đi…
Đáp lại lời khẩn cầu của Châu Tuệ là những nụ hôn gấp gáp từ Phong Lâm Vũ áp lên bờ môi mềm ngăn cho cô không phát ra những lời kháng cự được nữa.
Những ngón tay của hắn lúc này đã cắm sâu vào bên trong mà tha hồ quấy nhiễu làm bừng tỉnh khiến những nụ hoa đang khép chặt phải từ từ hé mở.
Châu Tuệ nhắm nghiền mắt nhận ra sự thay đổi ướt át pha lẫn cảm giác hưng phấn khi những ngón tay của Phong Lâm Vũ không ngừng vào ra hoa huy*t lúc này.
Sự sợ hãi ban đầu của cô vì hành động khác lạ bất thường của hắn dần dần bị lấn át bởi nỗi khát khao được cùng nhau hòa quyện vì tình yêu cô dành cho hắn.
Phong Lâm Vũ lần lượt trút bỏ những lớp quần áo để hai cơ thể trần trụi cùng hòa vào nhau lúc này.
Khi đã dùng tay kích thích và cảm nhận đủ độ ẩm ướt ở vùng nhạy cảm của Châu Tuệ thì hắn tiếp tục di chuyển nụ hôn từ vùng ngực xuống phía bụng dưới và cuối cùng đáp lại trên hoa huy*t của cô.
Phong Lâm Vũ gục đầu giữa hai chân của Châu Tuệ,đưa đầu lưỡi quấn chặt lấy nụ hoa ướt át rồi từ từ di chuyển khám phá hết dư vị ở những vách thịt non mềm khuất sâu tận bên trong.
Châu Tuệ lúc này đã ý loạn tình mê,rướn chặt hai chân lên cổ Phong Lâm Vũ và dùng tay siết chặt lấy tấm drap giường trên khuôn miệng không ngừng rên rỉ:
- Ưm…Chồng ơi…Em yêu anh…
Nghe thấy tiếng rên khẽ của Châu Tuệ gọi tên mình càng khiến Phong Lâm Vũ thích thú đưa đầu lưỡi luồn sâu hơn và đánh khẽ vào nụ hoa đang run lên bần bật cùng lúc tiết ra dịch thủy lúc này.
Châu Tuệ liên tục oằn người trong cơn khoái lạc,dịch thủy từ hoa huy*t cứ thế tiết ra không ngừng như dòng suối nhỏ.Phong Lâm Vũ không ngại ngần mà đưa lưỡi hứng trọn lấy tất cả dư vị ấm nóng ấy.
Sau những bước dạo đầu khởi động hoa huy*t đủ sự ướt át thì Phong Lâm Vũ tiếp tục đưa hạ vật vào bên trong và bắt đầu những tràng đẩy đưa dứt khoát mạnh mẽ.
Châu Tuệ ôm siết lấy tấm lưng dài rộng của Phong Lâm Vũ,cảm nhận được sự va chạm của côn th*t nóng ran đang ấn sau vào hoa huy*t và co thắt lên từng cơn ở điểm giao nhau bằng tất cả những sự thống khoái đê mê mãnh liệt nhất.
Phong Lâm Vũ nhận thức được tất cả những hành động của mình lúc này.
Hắn biết mình đang làm điều có lỗi với Tiệp Trân.
Hắn biết mình đang thực sự điên rồ khi không ngừng hì hục vào ra bên dưới cùng Châu Tuệ nhưng trái tim lại thôi thúc hắn làm những điều cảm xúc mách bảo nên không thể nào dừng lại được nữa!
Sau hàng giờ ân ái bên nhau thì Phong Lâm Vũ cũng đã đạt đến cực khoái mà phóng thích toàn bộ sự đè nén nội tâm lúc này vào nơi thẩm sâu bên trong Châu Tuệ.
Hắn vòng tay ôm lấy cô và thỏa mãn kết thúc cuộc ái ân trọn vẹn.
Châu Tuệ vùi đầu vào lồng ngực Phong Lâm Vũ lúc này cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập thật nhanh.
Cô hạnh phúc khép chặt đôi mi,những giọt nước mắt lăn dài hạnh phúc khi vừa trải qua những giây phút thăng hoa quá đỗi chân thật.
Nếu chỉ là giấc mơ thì cô nguyện cầu giấc mơ này hãy kéo dài đến vô tận.Cô bất chợt sợ hãi nghĩ đến khi giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi này vụt tan thì trái tim cô chỉ còn dư âm lại của những nỗi đau.
/61
|