Bùi Oanh Oanh cúi đầu nhìn ly trà sữa trước mặt.
Mấy phút trước, cô và Doãn Hàm đi đến quán cà phê ở tầng năm của trung tâm thương mại. Vừa rồi Doãn Hàm chọn cách làm lơ đồ ngốc như Mason, nhưng Mason thì không nghĩ vậy.
Anh ta lúc lắc tiến lại gần Doãn Hàm, nhưng còn chưa được mấy bước đã bị vệ sỹ của Doãn Hàm ngăn lại.
Mason đảo mắt, đưa tay giũ giũ mái tóc ướt của mình: “Tôi biết anh, Doãn Hàm đúng không? Người giàu có trứ danh của thành phố A, nhưng mà anh có giàu đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng chỉ là bạn trai cũ của Quý Đường thôi, hiện tại tôi mới là bạn trai cô ấy, dù anh có muốn lợi dụng em gái cô ấy để nối lại với cô ấy thì cũng không thể, vì người mà Quý Đường yêu là tôi.”
Doãn Hàm nghe xong thì trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Mason nhìn thấy rất rõ, anh ta là một ngôi sao rock and roll, hầu như chưa bao giờ phải nhận thái độ kiểu này, thế nên gương mặt anh ta không khỏi sa sầm xuống.
Khi nổi giận, trông Mason lại đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc tỏ ra đáng yêu, anh ta híp mắt nhìn Doãn Hàm, thè lưỡi liếm môi, cố ý nói châm chọc: “Thật ra thì anh không cần phải tự ti, một ông anh già cả đống tuổi như anh thì sao mà Quý Đường thích cho được.” Vừa nói, anh ta vừa cởi đai lưng áo choàng tắm ra.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Doãn Hàm ở bên cạnh đã hành động trước.
Doãn Hàm nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt Bùi Oanh Oanh, chặn đứng tầm mắt nhìn về phía Mason của cô.
Thật ra thì Mason có mặc quần lót, mục đích anh ta cởi áo choàng tắm ra chỉ là để khoe khoang cơ bụng và vòng eo rắn chắc của mình thôi: “Nhìn nè, đây mới là kiểu mà Quý Đường thích.”
Tuy anh ta vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đúng là do thường xuyên rèn luyện nên đường cong đẹp đẽ, bắp thịt bóng loáng, mấy cô gái đứng ở quầy lễ tân cũng nhìn đến ngây ngẩn.
Mason thấy vậy thì cười đến là đắc ý, cười như một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa dai.
Dường như Doãn Hàm đã kiên nhẫn tới cực hạn, anh ta nghiêng người nhìn vệ sỹ ở sau lưng, những người vệ sỹ kia lập tức hiểu ý, bọn họ tiến lên, giống như tường đồng vách sắt mà chắn trước mặt Mason.
Còn Doãn Hàm thì quay lại nói với Bùi Oanh Oanh, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
“À, được.”
Lúc rời đi, Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, Mason bị đám vệ sỹ kia chắn đến chặt chẽ, cô không thể nhìn thấy cái gì.
Mason có vẻ rất tức giận, anh ta hét to: “Doãn Hàm, anh đừng có đi, có gan thì đứng lại.”
Lúc ở trong thang máy, đột nhiên Doãn Hàm lên tiếng: “Nữ sinh các em đều thích kiểu đàn ông như vậy sao?” Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, nghe không biết là có tức giận hay không.
Bùi Oanh Oanh nghĩ đến chuyện Mason đang là bạn trai của Quý Đường, mà vừa rồi Mason còn khiêu khích Doãn Hàm. Trong khi Doãn Hàm và Quý Đường chia tay còn chưa đến một ngày mà Quý Đường đã tìm được người mới, hẳn là anh ta sẽ rất tức giận đi, chưa biết chừng còn đau lòng đến không chịu nổi.
Cô vẫn nên an ủi một chút thì hơn.
“Đương nhiên là không rồi.” Bùi Oanh Oanh nói.
Doãn Hàm liếc nhìn cô: “Vậy thì tốt, loại đàn ông ấu trĩ như thế này, tôi quả thật không thể tìm ra được bất kỳ ưu điểm nào của cậu ta.”
Bùi Oanh Oanh nghe Doãn Hàm chê bai Mason thì lại cảm thấy Mason cũng không hẳn là không có ưu điểm nào, dù sao thì kiểu như anh ta vẫn có thể khiến không ít nữ giới nổi lên tình thương của mẹ, hơn nữa nói thế nào thì Mason cũng là bạn trai mới của Quý Đường, nếu để Quý Đường biết cô hùa theo Doãn Hàm chê bai Mason thì chẳng phải người gặp xui xẻo sẽ là cô hay sao?
“Cũng không thể nói như vậy, không phải Mason rất có sức sống ư?” Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, miễn cưỡng tìm ra một ưu điểm của Mason.
Cô vừa dứt lời thì chợt thấy nhiệt độ trong thang máy lạnh hẳn xuống.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Doãn Hàm vô cùng lịch thiệp, tỏ ý mời Bùi Oanh Oanh ra trước. Sau khi Bùi Oanh Oanh bước ra ngoài, anh ta mới ra theo.
…
Bùi Oanh Oanh nâng mắt nhìn Doãn Hàm ngồi ở phía đối diện, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, cô còn phải về nhà nữa.
“Doãn tiên sinh, giờ ngài có thể nói cho tôi biết, ngài tìm tôi là có chuyện gì không?”
Doãn Hàm buông ly cà phê trong tay xuống, nhìn thẳng vào Bùi Oanh Oanh, hình như anh ta đang do dự, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta trở nên quả quyết, dù gì thì anh ta cũng là người làm ăn, đã rong ruổi nhiều năm trên thương trường, cứ mãi do do dự dự thì không phải là anh ta.
“Oanh Oanh, những lời mà tôi sẽ nói sau đây, có lẽ sẽ khiến em vô cùng kinh ngạc, nhưng tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ.” Doãn Hàm thận trọng, ngón tay anh ta vuốt ve tay cầm của ly cà phê, đây là hành động hiếm khi xuất hiện, tượng trưng cho nỗi khẩn trương trong lòng anh ta: “Hẳn là em đã biết tôi và chị em chia tay trong hoà bình, nguyên nhân vì tôi phát hiện chị em không thích tôi, mà tôi thì đã thích người khác.”
Bùi Oanh Oanh thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, Doãn Hàm nhìn thấy thì than thầm một tiếng.
“Người mà tôi thích là em.” Doãn Hàm bình tĩnh nói, đúng như dự tính của anh ta, cô gái ngồi ở phía đối diện lộ vẻ không dám tin. Thậm chí miệng cô còn hơi há ra, đôi mắt xinh đẹp trợn to, tròn xoe giống như mắt mèo vậy, càng nhìn càng đáng yêu.
Bùi Oanh Oanh đưa tay sờ lỗ tai mình, có chút hoài nghi rằng mình đã nghe nhầm.
Doãn Hàm như đoán được suy nghĩ của cô, nói tiếp: “Em không nghe nhầm đâu, tôi vừa nói, người mà tôi thích chính là em. Ban đầu tôi cũng rất kinh ngạc, không thể tin được, nhưng càng ngày tôi càng cảm nhận được rõ ràng, tôi đã nói thẳng với chị em, cô ấy cũng không ngại chuyện này.”
“Chờ đã!” Bùi Oanh Oanh cắt đứt lời Doãn Hàm, vẻ mặt có mấy phần tức giận: “Doãn tiên sinh, tôi còn chưa tốt nghiệp trung học.”
“Tôi có thể chờ em, khi em lên đại học là có thể yêu đương, em muốn học đại học nào tôi cũng có thể giúp em, em chọn ra nước ngoài cũng được, mỗi tháng tôi sẽ bay sang với em hai ngày, đến sinh nhật em, tôi sẽ ở bên em ba ngày, chờ khi em tốt nghiệp đại học, nếu em muốn kết hôn thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, em muốn tổ chức ở đâu, tổ chức mấy lần đều tuỳ em.”
Bùi Oanh Oanh bưng cốc nước lọc bên cạnh lên, ngửa cổ uống ực một hớp, lúc này cô đang tức giận, muốn đầu óc tỉnh táo lại.
Cô uống nước xong, ánh mắt trở nên lạnh nhạt hơn hẳn: “Doãn tiên sinh, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, bất kể ngài thẳng thắn điều gì với chị tôi, bất kể thái độ của chị ấy ra sao, người có thể quyết định tình yêu của tôi chính là tôi. Tôi hy vọng ngài có thể biết, tôi không phải là người thứ ba xen vào hai người, cũng không phải là người để bù đắp khi tình yêu của hai người thất bại.”
Bùi Oanh Oanh đứng dậy, xoay người muốn đi, Doãn Hàm vội vàng đuổi theo, dường như anh ta không thể hiểu nổi tại sao Bùi Oanh Oanh phải tức giận: “Oanh Oanh, nếu như tôi xúc phạm đến em thì tôi rất xin lỗi, nhưng những lời của tôi đều là thật lòng.”
Anh ta vừa nói xong thì thấy thiếu nữ trước mặt xoay người lại, vẻ mặt cô khiến người khác hết sức đau lòng, tựa như chỉ cần một giây nữa thôi là cô sẽ bật khóc.
“Tôi cũng nói thật lòng, tôi không thích ngài, tôi sẽ không ở cạnh bạn trai của chị tôi, cho dù ngài và chị ấy đã chia tay.”
Doãn Hàm nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ bực tức rời đi.
Anh ta quay đầu nhìn món quà ở chỗ ngồi, anh ta đã chuẩn bị một sợi dây chuyền kim cương cho cô, nhưng không có cách nào đưa ra được.
***
Bùi Oanh Oanh vọt vào trong thang máy, cô dùng sức ấn nút, thật ra không muốn khóc, nhưng vẫn không kìm được mà khóc lên, cô lau nước mắt, thầm mắng mình vô dụng.
Tại sao Quý Đường lại như vậy?
Quý Đường biết cô hẹn gặp Doãn Hàm, cũng biết nguyên nhân Doãn Hàm nói lời chia tay, vậy tại sao cô ấy không hề nói gì, đã vậy còn nói với Doãn Hàm rằng cô ấy không ngại khi thấy Doãn Hàm ở cạnh cô.
Cô ấy không để ý. Nhưng Bùi Oanh Oanh để ý! Cô cực kỳ để ý!
Quý Đường không thích Doãn Hàm, cho nên mới đẩy cô qua, cho nên khi chia tay Quý Đường mới có thể vui vẻ như thế.
Bùi Oanh Oanh nhanh chóng gọi điện thoại cho Đỗ tài xế, chờ khi lên xe, cô liền nhắn tin cho Quý Đường.
“Chị, em có chuyện muốn gặp chị, em sẽ chờ chị ở phòng khách, muộn đến đâu cũng chờ.”
Gửi tin nhắn xong, cô liền tắt máy.
***
Bùi Oanh Oanh tắm xong thì xuống phòng khách đợi Quý Đường, dì Tuệ biết chuyện bèn đi tới khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư, tối nay Đại tiểu thư sẽ không về đâu, hay là cô về phòng đi, trời đã bắt đầu lạnh, chẳng may bị nhiễm lạnh thì làm thế nào? Ngày mai cô còn phải đi học nữa.”
Thái độ của Bùi Oanh Oanh rất kiên quyết: “Dì Tuệ, dì không cần khuyên cháu, hôm nay cháu nhất định phải chờ chị cho bằng được.” Cô nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là mười giờ mười phút đêm.
Dì Tuệ nhíu mày, có chút khó xử, nhưng thấy Bùi Oanh Oanh như vậy cũng chỉ có thể thở dài, đưa ly trà sữa nóng cho Bùi Oanh Oanh rồi rời đi.
Ban đầu Bùi Oanh Oanh còn ngồi thẳng người, nhưng dần dần, cô càng ngày càng mệt, tư thế biến thành dựa vào ghế salon, cuối cùng thì nằm hẳn xuống.
Cô co ro làm ổ trên ghế salon, ghế salon màu đen thẫm, làn da Bùi Oanh Oanh thì trắng nõn, mái tóc dài uốn lượn xoã tung, an tĩnh nằm trên bả vai thiếu nữ. Cô giống hệt như tên mình, cực kỳ giống một chú chim xinh đẹp đang nằm ngủ.
Cô bị đánh thức bởi cảm giác ngưa ngứa trên gò má.
Bùi Oanh Oanh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp đến yêu mị của Quý Đường, gương mặt đẹp không giống với người thường.
Cô ấy khom lưng, cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm trên ghế salon, vẻ mặt khó lường.
Bùi Oanh Oanh lập tức tỉnh táo, cô bò dậy, gọi Quý Đường một tiếng.
Quý Đường rũ mắt nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì mà nhất định phải nói trong tối nay.”
Bùi Oanh Oanh ngước nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ năm mươi phút đêm, không ngờ Quý Đường lại về.
“Chị, Doãn Hàm nói với em vài chuyện, anh ta nói chị không thấy phiền khi anh ta theo đuổi em, có thật không?” Bùi Oanh Oanh đã sớm luyện nói câu này đến cả nghìn lần, thế nên khi nói ra mới không bị ấp úng.
Quý Đường ngồi xuống ghế salon, dưới ánh đèn, gương mặt cô ấy mang theo mấy phần kinh tâm động phách, hàng lông mi dài chậm rãi tản ra, sâu trong đôi mắt đó như chứa đựng một màn sương mù, khiến cho người khác không tài nào đoán được suy nghĩ của cô ấy.
“Cô bé ngốc, em muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này?” Quý Đường khẽ cười nhạo: “Tại sao tôi phải để ý chuyện anh ta theo đuổi em chứ? Vì chắc chắn là Oanh Oanh của tôi sẽ không ở cạnh anh ta.”
Cô ấy nhìn Bùi Oanh Oanh, nở nụ cười tiêu chuẩn với cô.
Bùi Oanh Oanh ngây người, lát sau mới nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà…”
“Được rồi.” Quý Đường cắt ngang lời Bùi Oanh Oanh: “Giờ đã muộn lắm rồi, em mà còn không đi ngủ là sáng mai sẽ không dậy nổi đâu, trừ phi em muốn tôi gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm em để xin nghỉ. Xin nghỉ mấy ngày được nhỉ? Có lẽ em đang rất khổ não với chuyện Doãn Hàm theo đuổi em, vậy thì xin nghỉ một tuần nhé?”
Bùi Oanh Oanh quýnh lên, cô vội vã đứng dậy xỏ dép: “Chị, đừng xin nghỉ, em về ngủ ngay đây.”
Khi cô đi về phòng, kim chỉ phút của đồng hồ treo tường chỉ tới phút thứ năm mươi chín.
Về đến phòng, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra cô căn bản đâu có yêu cầu nghe giải thích.
Chậc, đúng là đồ ngốc mà!
Cô ủ rũ ngã lên giường.
Thôi, đi ngủ vậy, bây giờ cô mà xuống nữa thì Quý Đường sẽ thật sự xin nghỉ giúp cô mất.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa đến cổng trường là đã cảm giác được có điều gì đó không đúng, tuy bình thường vẫn có nhiều người nhìn cô, nhưng cũng không giống như hôm nay, vừa nhìn vừa nhỏ giọng bàn tán.
Bùi Oanh Oanh cứ cảm thấy như mình là động vật trong vườn thú vậy, cô cúi đầu, nhanh chóng đi về lớp.
Thường ngày trong lớp đều có tiếng đọc sách, nhưng hôm nay lúc đi đến cửa sau, Bùi Oanh Oanh phát hiện, hình như mọi người không hề học từ mới hay làm bài tập, mà đều đang nói chuyện phiếm.
Cô đẩy cửa sau, vừa bước vào lớp, Bùi Oanh Oanh liền thấy hầu như tất cả bạn học đều quay lại nhìn mình.
Bị hơn hai mươi đôi mắt nhìn chằm chằm vào một lúc, bước chân Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại.
Hôm nay thế nào vậy?
“Khụ khụ.” Không biết ai là người ho khan đầu tiên, sau đó lại thêm mấy người nữa cũng ho khan, bấy giờ các bạn học trong lớp mới lục tục quay đầu lại, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, đi nhanh về chỗ ngồi của mình.
Tống Đan đã đến, bình thường khi nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, cô ấy đều nhiệt tình hỏi han cô, mà hôm nay, cô ấy chỉ ngượng ngùng nhìn Bùi Oanh Oanh.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Bùi Oanh Oanh dâng cao hơn, cô hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao? Tại sao hôm nay các cậu đều nhìn mình như vậy?”
Tống Đan cũng ho khan một tiếng, cô ấy lúng túng nhìn Bùi Oanh Oanh, nhỏ giọng nói: “Oanh Oanh, cậu không đọc báo sao?”
Báo?
Bùi Oanh Oanh liền nghĩ ngay đến tin tức mà cô xem được hôm qua, mấy tin lá cải của giới giải trí nói cô hẹn hò với Mason, nhưng tin này là giả nên Bùi Oanh Oanh không để ý lắm, dù sao thì công ty của Mason cũng sẽ đứng ra phản hồi lại thôi.
Chẳng qua, khi nghĩ đến ánh mắt của mọi người dành cho mình ngày hôm nay, trong lòng cô cả kinh.
Chẳng lẽ cái tin tức đó còn bị phóng đại lên sao?
Bùi Oanh Oanh vội vàng lấy điện thoại ra, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa mở máy, sáng nay là tự tỉnh dậy chứ không cần chuông báo thức.
Cô vừa mở điện thoại lên, liền nhìn thấy một tin tức trên màn hình.
“Tiểu thiên vương Mason của dòng nhạc rock and roll liên tục đăng ba bài trên weibo vào lúc nửa đêm, nghi ngờ đang tỏ tình với thiếu nữ mình hẹn hò.”
Bùi Oanh Oanh mở đường link kia ra, trong bài viết có đăng bốn bức ảnh, ba bức đầu tiên là ảnh chụp màn hình trang weibo của Mason.
Bức ảnh thứ nhất —— “Mason: Đăng một hình ảnh.”
Ảnh chụp một chiếc mũ bảo hiểm của nữ.
Bức ảnh thứ hai —— “Mason: Em là dục vọng chảy ra từ trong thân thể anh.”
Bức ảnh thứ ba —— “Mason: Đăng một hình ảnh.”
Trong ảnh là một đoá hoa hồng được đặt trên chiếc giường trải ga trắng tinh.
Bức ảnh thứ tư chính là ảnh cô và Mason bị chụp trong thang máy ngày hôm qua.
Bùi Oanh Oanh kéo xuống phần bình luận ở bên dưới, phải gọi là tràn như lũ lụt, phần lớn cư dân mạng đều nói rằng từ trước đến nay Mason luôn dở hơi, đăng ba bài trên weibo một lúc cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Thấy vẻ mặt khi nhìn điện thoại của Bùi Oanh Oanh quá khó coi, Tống Đan ở bên cạnh hỏi thăm: “Oanh Oanh, cậu có ổn không?”
Bùi Oanh Oanh cất điện thoại đi, giọng nói vẫn coi như bình tĩnh: “Mình vẫn ổn.”
“Mấy tin trên mạng đều là giả chứ?” Tống Đan hỏi thử.
Bùi Oanh Oanh lấy sách Sinh học ra: “Đương nhiên là giả rồi, mình căn bản không quen biết Mason này.”
Không biết Tống Đan đang nghĩ điều gì mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
***
Nhưng trận sóng gió mà Mason mang tới này cũng không thể dừng lại ngay được.
Giờ nghỉ, Bùi Oanh Oanh đến nhà vệ sinh thì bị người ta chặn đường.
Là một đám nữ sinh, mặc dù bọn họ vẫn mặc đồng phục như những người khác, nhưng gương mặt lại có trang điểm.
Một nữ sinh cầm đầu trực tiếp đẩy Bùi Oanh Oanh vào tường, cô ta nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh chòng chọc: “Mày chính là con bé bị lên báo với Mason?”
Lưng Bùi Oanh Oanh cụng vào tường khiến cô khẽ cau mày.
Cô không hiểu lắm khi thấy mấy nữ sinh này chặn cô lại, còn đóng cửa nhà vệ sinh, thậm chí còn cho hai nữ sinh đứng ngoài canh gác nữa.
“Cậu có chuyện gì không?”
Nữ sinh kia hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí mà vỗ vỗ lên mặt Bùi Oanh Oanh: “Đừng con mẹ nó giả ngu, mày chính là con bé không biết xấu hổ đó, nói mau, mày và Mason có ở bên nhau không?”
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu đi, nói giọng không vui: “Tôi nghĩ là các cậu hiểu lầm rồi, hôm qua tôi chỉ vô tình bị chụp ảnh lúc ở trong thang máy thôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với Mason của các cậu cả.”
Mấy nữ sinh kia nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, nữ sinh cầm đầu suy nghĩ chốc lát mới nói: “Mày không nói dối chứ?”
“Tại sao tôi phải nói dối? Nếu như tôi thật sự có quan hệ gì với Mason thì các người có thể chặn đường tôi thế này sao?” Bùi Oanh Oanh lạnh lùng nói.
Cũng không biết có phải vì thấy lời của Bùi Oanh Oanh có lý hay không, mấy nữ sinh kia thầm thì mấy câu rồi nói với Bùi Oanh Oanh: “Nếu là hiểu lầm thì coi như cho qua, nhưng lần sau nhớ chú ý một chút, đừng tưởng rằng nhà giàu là ghê gớm.”
Sau khi mấy nữ sinh kia rời đi, Bùi Oanh Oanh vọt đến bồn rửa tay, rửa mặt thật nhiều lần.
Cô về lớp, Tống Đan thấy cô thì sợ hết hồn: “Oanh Oanh, cậu đây là bị thế nào?”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu: “Mình không sao.”
***
Tan học về nhà, Bùi Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, cả ngày hôm nay cô phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt, gần như tất cả mọi người đều lén nhìn cô.
Không những thế, cô còn nghe được mấy nữ sinh bàn luận rằng yêu đương với ngôi sao là điều chỉ có ở trong ngôn tình, còn bảo cô quá may mắn.
Mười mấy tuổi đúng là cái tuổi hay đồn nhảm.
Bọn họ nhìn thấy đom đóm phát sáng, liền cho rằng mình phát hiện ra mặt trời.
Bùi Oanh Oanh về thì thấy dì Tuệ đang gọi điện thoại ở nhà chính, bà nhìn thấy Bùi Oanh Oanh liền vẫy tay: “Đúng lúc quá Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư gọi, cô tới nghe đi.”
Bùi Oanh Oanh tiến lại, trước khi nghe điện thoại, cô hỏi dì Tuệ: “Chị tìm cháu có việc gì vậy?”
Dì Tuệ mỉm cười: “Tôi cũng không biết, Nhị tiểu thư tự mình hỏi xem.” Nói xong thì đưa điện thoại cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào đành nhận lấy, nhỏ giọng “A lô” một tiếng.
Giọng Quý Đường truyền đến từ đầu dây bên kia: “Hôm nay đi học có ổn không? Tôi đọc được mấy tin kia rồi.”
Bùi Oanh Oanh xoắn dây điện thoại, buồn bực nói: “Không ổn chút nào, các bạn học đều nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái.”
“Vậy tạm thời không đến trường nữa, tôi sẽ xin nghỉ cho em, nếu em sợ không theo kịp bài vở thì tôi sẽ mời thầy về dạy kèm tại nhà.” Quý Đường ôn tồn nói.
“Chị!” Bùi Oanh Oanh không ngờ Quý Đường lại nói vậy, cô vội nói: “Thật ra thì để Mason nói rõ ra là được rồi, chỉ cần anh ấy giải thích thì sẽ không ai nghi ngờ em và anh ấy có gì, em càng trốn tránh sẽ chỉ càng khiến người khác cho rằng em với anh ấy có gì đó thôi.”
Ở đầu dây bên kia, Quý Đường trầm mặc một hồi, dường như còn thở dài: “Nếu em thích đi học như vậy thì đành phải nghe theo em.”
Nói xong, cô ấy liền cúp điện thoại.
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, chợt nhận ra hình như Quý Đường không có ý định bảo Mason giải thích.
Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy không cần giải thích, chỉ cần chờ mọi chuyện qua đi là sẽ ổn?
Bùi Oanh Oanh thở dài, đeo balo lên lưng rồi yên lặng đi về phòng, cô vừa mới bỏ sách vở ra thì điện thoại di động có tin nhắn đến.
Người nhắn là Doãn Hàm.
“Em ổn không? Nếu em muốn, tôi có thể đè những tin tức đó xuống.”
Bùi Oanh Oanh nhìn tin nhắn kia, chần chừ giây lát, vẫn không nhắn lại.
Hôm qua bất đắc dĩ cô mới phải nhờ đối phương giải vây, nhưng bây giờ cô không nên làm phiền Doãn Hàm nữa.
***
Chẳng qua ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh chợt thấy hối hận khi đã không để Doãn Hàm giúp đỡ, bởi vì sự tình đã phát triển thêm một bước.
Tên Mason kia không hề phản bác lại scandal này trước truyền thông và báo chí, đã thế còn nhếch miệng cười, hỏi phóng viên rằng màu tóc này của anh ta có đẹp hay không, anh ta tin có người sẽ rất thích khi thấy anh ta để tóc đen.
Bùi Oanh Oanh vừa rời giường liền đọc được tin này, đây là bài phỏng vấn Mason vào đêm qua, trong một bữa tiệc hậu trao giải.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bùi Oanh Oanh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn lạ.
Người nhắn đến đều nói mình là phóng viên của toà soạn báo nào đó, nói muốn phỏng vấn cô, hoặc hỏi chuyện yêu đương của cô và Mason có phải là sự thật không.
Bùi Oanh Oanh tức đến phát khóc.
Cô bỏ điện thoại sang bên, đi chân trần xuống giường, cô phải đi tìm Quý Đường.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mở cửa ra liền thấy ngay Quý Đường.
Quý Đường nhìn cô: “Được rồi, hôm nay không cần đi học đâu, nghe nói đám phóng viên kia đã tra ra được trường em.”
Bùi Oanh Oanh vừa bực mình vừa oan ức: “Tại sao Mason không giải thích rõ chứ?”
Anh ta đúng là người phiền phức, tại sao Quý Đường không thích Doãn Hàm mà lại đi thích Mason làm gì?
Quý Đường thấy vậy thì lại cười, cô ấy nâng cằm Bùi Oanh Oanh lên, trêu chọc: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này thôi mà em đã phải khóc sao, sau này phải làm thế nào?”
Câu sau cô ấy nói cực nhỏ, Bùi Oanh Oanh chỉ nghe được loáng thoáng, không khỏi nghi ngờ nhìn Quý Đường: “Hả?”
Đầu ngón tay Quý Đường cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Bùi Oanh Oanh, lơ đễnh nói: “Mason làm vậy vì muốn tôi liên lạc với cậu ta, thôi được, tối nay tôi sẽ đi gặp cậu ta, giúp em giải quyết xong hết chuyện này, thế đã được chưa?”
Bùi Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Có phải em nên báo đáp tôi thứ gì đó hay không?” Quý Đường cúi thấp đầu.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt: “Báo đáp thế nào?”
Vừa mới nói xong, cô bỗng bị lôi vào trong ngực Quý Đường.
Mấy phút trước, cô và Doãn Hàm đi đến quán cà phê ở tầng năm của trung tâm thương mại. Vừa rồi Doãn Hàm chọn cách làm lơ đồ ngốc như Mason, nhưng Mason thì không nghĩ vậy.
Anh ta lúc lắc tiến lại gần Doãn Hàm, nhưng còn chưa được mấy bước đã bị vệ sỹ của Doãn Hàm ngăn lại.
Mason đảo mắt, đưa tay giũ giũ mái tóc ướt của mình: “Tôi biết anh, Doãn Hàm đúng không? Người giàu có trứ danh của thành phố A, nhưng mà anh có giàu đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng chỉ là bạn trai cũ của Quý Đường thôi, hiện tại tôi mới là bạn trai cô ấy, dù anh có muốn lợi dụng em gái cô ấy để nối lại với cô ấy thì cũng không thể, vì người mà Quý Đường yêu là tôi.”
Doãn Hàm nghe xong thì trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Mason nhìn thấy rất rõ, anh ta là một ngôi sao rock and roll, hầu như chưa bao giờ phải nhận thái độ kiểu này, thế nên gương mặt anh ta không khỏi sa sầm xuống.
Khi nổi giận, trông Mason lại đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc tỏ ra đáng yêu, anh ta híp mắt nhìn Doãn Hàm, thè lưỡi liếm môi, cố ý nói châm chọc: “Thật ra thì anh không cần phải tự ti, một ông anh già cả đống tuổi như anh thì sao mà Quý Đường thích cho được.” Vừa nói, anh ta vừa cởi đai lưng áo choàng tắm ra.
Bùi Oanh Oanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Doãn Hàm ở bên cạnh đã hành động trước.
Doãn Hàm nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt Bùi Oanh Oanh, chặn đứng tầm mắt nhìn về phía Mason của cô.
Thật ra thì Mason có mặc quần lót, mục đích anh ta cởi áo choàng tắm ra chỉ là để khoe khoang cơ bụng và vòng eo rắn chắc của mình thôi: “Nhìn nè, đây mới là kiểu mà Quý Đường thích.”
Tuy anh ta vẫn còn trẻ tuổi, nhưng đúng là do thường xuyên rèn luyện nên đường cong đẹp đẽ, bắp thịt bóng loáng, mấy cô gái đứng ở quầy lễ tân cũng nhìn đến ngây ngẩn.
Mason thấy vậy thì cười đến là đắc ý, cười như một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa dai.
Dường như Doãn Hàm đã kiên nhẫn tới cực hạn, anh ta nghiêng người nhìn vệ sỹ ở sau lưng, những người vệ sỹ kia lập tức hiểu ý, bọn họ tiến lên, giống như tường đồng vách sắt mà chắn trước mặt Mason.
Còn Doãn Hàm thì quay lại nói với Bùi Oanh Oanh, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
“À, được.”
Lúc rời đi, Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, Mason bị đám vệ sỹ kia chắn đến chặt chẽ, cô không thể nhìn thấy cái gì.
Mason có vẻ rất tức giận, anh ta hét to: “Doãn Hàm, anh đừng có đi, có gan thì đứng lại.”
Lúc ở trong thang máy, đột nhiên Doãn Hàm lên tiếng: “Nữ sinh các em đều thích kiểu đàn ông như vậy sao?” Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, nghe không biết là có tức giận hay không.
Bùi Oanh Oanh nghĩ đến chuyện Mason đang là bạn trai của Quý Đường, mà vừa rồi Mason còn khiêu khích Doãn Hàm. Trong khi Doãn Hàm và Quý Đường chia tay còn chưa đến một ngày mà Quý Đường đã tìm được người mới, hẳn là anh ta sẽ rất tức giận đi, chưa biết chừng còn đau lòng đến không chịu nổi.
Cô vẫn nên an ủi một chút thì hơn.
“Đương nhiên là không rồi.” Bùi Oanh Oanh nói.
Doãn Hàm liếc nhìn cô: “Vậy thì tốt, loại đàn ông ấu trĩ như thế này, tôi quả thật không thể tìm ra được bất kỳ ưu điểm nào của cậu ta.”
Bùi Oanh Oanh nghe Doãn Hàm chê bai Mason thì lại cảm thấy Mason cũng không hẳn là không có ưu điểm nào, dù sao thì kiểu như anh ta vẫn có thể khiến không ít nữ giới nổi lên tình thương của mẹ, hơn nữa nói thế nào thì Mason cũng là bạn trai mới của Quý Đường, nếu để Quý Đường biết cô hùa theo Doãn Hàm chê bai Mason thì chẳng phải người gặp xui xẻo sẽ là cô hay sao?
“Cũng không thể nói như vậy, không phải Mason rất có sức sống ư?” Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, miễn cưỡng tìm ra một ưu điểm của Mason.
Cô vừa dứt lời thì chợt thấy nhiệt độ trong thang máy lạnh hẳn xuống.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Doãn Hàm vô cùng lịch thiệp, tỏ ý mời Bùi Oanh Oanh ra trước. Sau khi Bùi Oanh Oanh bước ra ngoài, anh ta mới ra theo.
…
Bùi Oanh Oanh nâng mắt nhìn Doãn Hàm ngồi ở phía đối diện, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định phá vỡ cục diện bế tắc này, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, cô còn phải về nhà nữa.
“Doãn tiên sinh, giờ ngài có thể nói cho tôi biết, ngài tìm tôi là có chuyện gì không?”
Doãn Hàm buông ly cà phê trong tay xuống, nhìn thẳng vào Bùi Oanh Oanh, hình như anh ta đang do dự, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta trở nên quả quyết, dù gì thì anh ta cũng là người làm ăn, đã rong ruổi nhiều năm trên thương trường, cứ mãi do do dự dự thì không phải là anh ta.
“Oanh Oanh, những lời mà tôi sẽ nói sau đây, có lẽ sẽ khiến em vô cùng kinh ngạc, nhưng tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ.” Doãn Hàm thận trọng, ngón tay anh ta vuốt ve tay cầm của ly cà phê, đây là hành động hiếm khi xuất hiện, tượng trưng cho nỗi khẩn trương trong lòng anh ta: “Hẳn là em đã biết tôi và chị em chia tay trong hoà bình, nguyên nhân vì tôi phát hiện chị em không thích tôi, mà tôi thì đã thích người khác.”
Bùi Oanh Oanh thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, Doãn Hàm nhìn thấy thì than thầm một tiếng.
“Người mà tôi thích là em.” Doãn Hàm bình tĩnh nói, đúng như dự tính của anh ta, cô gái ngồi ở phía đối diện lộ vẻ không dám tin. Thậm chí miệng cô còn hơi há ra, đôi mắt xinh đẹp trợn to, tròn xoe giống như mắt mèo vậy, càng nhìn càng đáng yêu.
Bùi Oanh Oanh đưa tay sờ lỗ tai mình, có chút hoài nghi rằng mình đã nghe nhầm.
Doãn Hàm như đoán được suy nghĩ của cô, nói tiếp: “Em không nghe nhầm đâu, tôi vừa nói, người mà tôi thích chính là em. Ban đầu tôi cũng rất kinh ngạc, không thể tin được, nhưng càng ngày tôi càng cảm nhận được rõ ràng, tôi đã nói thẳng với chị em, cô ấy cũng không ngại chuyện này.”
“Chờ đã!” Bùi Oanh Oanh cắt đứt lời Doãn Hàm, vẻ mặt có mấy phần tức giận: “Doãn tiên sinh, tôi còn chưa tốt nghiệp trung học.”
“Tôi có thể chờ em, khi em lên đại học là có thể yêu đương, em muốn học đại học nào tôi cũng có thể giúp em, em chọn ra nước ngoài cũng được, mỗi tháng tôi sẽ bay sang với em hai ngày, đến sinh nhật em, tôi sẽ ở bên em ba ngày, chờ khi em tốt nghiệp đại học, nếu em muốn kết hôn thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, em muốn tổ chức ở đâu, tổ chức mấy lần đều tuỳ em.”
Bùi Oanh Oanh bưng cốc nước lọc bên cạnh lên, ngửa cổ uống ực một hớp, lúc này cô đang tức giận, muốn đầu óc tỉnh táo lại.
Cô uống nước xong, ánh mắt trở nên lạnh nhạt hơn hẳn: “Doãn tiên sinh, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, bất kể ngài thẳng thắn điều gì với chị tôi, bất kể thái độ của chị ấy ra sao, người có thể quyết định tình yêu của tôi chính là tôi. Tôi hy vọng ngài có thể biết, tôi không phải là người thứ ba xen vào hai người, cũng không phải là người để bù đắp khi tình yêu của hai người thất bại.”
Bùi Oanh Oanh đứng dậy, xoay người muốn đi, Doãn Hàm vội vàng đuổi theo, dường như anh ta không thể hiểu nổi tại sao Bùi Oanh Oanh phải tức giận: “Oanh Oanh, nếu như tôi xúc phạm đến em thì tôi rất xin lỗi, nhưng những lời của tôi đều là thật lòng.”
Anh ta vừa nói xong thì thấy thiếu nữ trước mặt xoay người lại, vẻ mặt cô khiến người khác hết sức đau lòng, tựa như chỉ cần một giây nữa thôi là cô sẽ bật khóc.
“Tôi cũng nói thật lòng, tôi không thích ngài, tôi sẽ không ở cạnh bạn trai của chị tôi, cho dù ngài và chị ấy đã chia tay.”
Doãn Hàm nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ bực tức rời đi.
Anh ta quay đầu nhìn món quà ở chỗ ngồi, anh ta đã chuẩn bị một sợi dây chuyền kim cương cho cô, nhưng không có cách nào đưa ra được.
***
Bùi Oanh Oanh vọt vào trong thang máy, cô dùng sức ấn nút, thật ra không muốn khóc, nhưng vẫn không kìm được mà khóc lên, cô lau nước mắt, thầm mắng mình vô dụng.
Tại sao Quý Đường lại như vậy?
Quý Đường biết cô hẹn gặp Doãn Hàm, cũng biết nguyên nhân Doãn Hàm nói lời chia tay, vậy tại sao cô ấy không hề nói gì, đã vậy còn nói với Doãn Hàm rằng cô ấy không ngại khi thấy Doãn Hàm ở cạnh cô.
Cô ấy không để ý. Nhưng Bùi Oanh Oanh để ý! Cô cực kỳ để ý!
Quý Đường không thích Doãn Hàm, cho nên mới đẩy cô qua, cho nên khi chia tay Quý Đường mới có thể vui vẻ như thế.
Bùi Oanh Oanh nhanh chóng gọi điện thoại cho Đỗ tài xế, chờ khi lên xe, cô liền nhắn tin cho Quý Đường.
“Chị, em có chuyện muốn gặp chị, em sẽ chờ chị ở phòng khách, muộn đến đâu cũng chờ.”
Gửi tin nhắn xong, cô liền tắt máy.
***
Bùi Oanh Oanh tắm xong thì xuống phòng khách đợi Quý Đường, dì Tuệ biết chuyện bèn đi tới khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư, tối nay Đại tiểu thư sẽ không về đâu, hay là cô về phòng đi, trời đã bắt đầu lạnh, chẳng may bị nhiễm lạnh thì làm thế nào? Ngày mai cô còn phải đi học nữa.”
Thái độ của Bùi Oanh Oanh rất kiên quyết: “Dì Tuệ, dì không cần khuyên cháu, hôm nay cháu nhất định phải chờ chị cho bằng được.” Cô nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là mười giờ mười phút đêm.
Dì Tuệ nhíu mày, có chút khó xử, nhưng thấy Bùi Oanh Oanh như vậy cũng chỉ có thể thở dài, đưa ly trà sữa nóng cho Bùi Oanh Oanh rồi rời đi.
Ban đầu Bùi Oanh Oanh còn ngồi thẳng người, nhưng dần dần, cô càng ngày càng mệt, tư thế biến thành dựa vào ghế salon, cuối cùng thì nằm hẳn xuống.
Cô co ro làm ổ trên ghế salon, ghế salon màu đen thẫm, làn da Bùi Oanh Oanh thì trắng nõn, mái tóc dài uốn lượn xoã tung, an tĩnh nằm trên bả vai thiếu nữ. Cô giống hệt như tên mình, cực kỳ giống một chú chim xinh đẹp đang nằm ngủ.
Cô bị đánh thức bởi cảm giác ngưa ngứa trên gò má.
Bùi Oanh Oanh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt đẹp đến yêu mị của Quý Đường, gương mặt đẹp không giống với người thường.
Cô ấy khom lưng, cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm trên ghế salon, vẻ mặt khó lường.
Bùi Oanh Oanh lập tức tỉnh táo, cô bò dậy, gọi Quý Đường một tiếng.
Quý Đường rũ mắt nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì mà nhất định phải nói trong tối nay.”
Bùi Oanh Oanh ngước nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ năm mươi phút đêm, không ngờ Quý Đường lại về.
“Chị, Doãn Hàm nói với em vài chuyện, anh ta nói chị không thấy phiền khi anh ta theo đuổi em, có thật không?” Bùi Oanh Oanh đã sớm luyện nói câu này đến cả nghìn lần, thế nên khi nói ra mới không bị ấp úng.
Quý Đường ngồi xuống ghế salon, dưới ánh đèn, gương mặt cô ấy mang theo mấy phần kinh tâm động phách, hàng lông mi dài chậm rãi tản ra, sâu trong đôi mắt đó như chứa đựng một màn sương mù, khiến cho người khác không tài nào đoán được suy nghĩ của cô ấy.
“Cô bé ngốc, em muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này?” Quý Đường khẽ cười nhạo: “Tại sao tôi phải để ý chuyện anh ta theo đuổi em chứ? Vì chắc chắn là Oanh Oanh của tôi sẽ không ở cạnh anh ta.”
Cô ấy nhìn Bùi Oanh Oanh, nở nụ cười tiêu chuẩn với cô.
Bùi Oanh Oanh ngây người, lát sau mới nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà…”
“Được rồi.” Quý Đường cắt ngang lời Bùi Oanh Oanh: “Giờ đã muộn lắm rồi, em mà còn không đi ngủ là sáng mai sẽ không dậy nổi đâu, trừ phi em muốn tôi gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm em để xin nghỉ. Xin nghỉ mấy ngày được nhỉ? Có lẽ em đang rất khổ não với chuyện Doãn Hàm theo đuổi em, vậy thì xin nghỉ một tuần nhé?”
Bùi Oanh Oanh quýnh lên, cô vội vã đứng dậy xỏ dép: “Chị, đừng xin nghỉ, em về ngủ ngay đây.”
Khi cô đi về phòng, kim chỉ phút của đồng hồ treo tường chỉ tới phút thứ năm mươi chín.
Về đến phòng, Bùi Oanh Oanh mới nhận ra cô căn bản đâu có yêu cầu nghe giải thích.
Chậc, đúng là đồ ngốc mà!
Cô ủ rũ ngã lên giường.
Thôi, đi ngủ vậy, bây giờ cô mà xuống nữa thì Quý Đường sẽ thật sự xin nghỉ giúp cô mất.
***
Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh vừa đến cổng trường là đã cảm giác được có điều gì đó không đúng, tuy bình thường vẫn có nhiều người nhìn cô, nhưng cũng không giống như hôm nay, vừa nhìn vừa nhỏ giọng bàn tán.
Bùi Oanh Oanh cứ cảm thấy như mình là động vật trong vườn thú vậy, cô cúi đầu, nhanh chóng đi về lớp.
Thường ngày trong lớp đều có tiếng đọc sách, nhưng hôm nay lúc đi đến cửa sau, Bùi Oanh Oanh phát hiện, hình như mọi người không hề học từ mới hay làm bài tập, mà đều đang nói chuyện phiếm.
Cô đẩy cửa sau, vừa bước vào lớp, Bùi Oanh Oanh liền thấy hầu như tất cả bạn học đều quay lại nhìn mình.
Bị hơn hai mươi đôi mắt nhìn chằm chằm vào một lúc, bước chân Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại.
Hôm nay thế nào vậy?
“Khụ khụ.” Không biết ai là người ho khan đầu tiên, sau đó lại thêm mấy người nữa cũng ho khan, bấy giờ các bạn học trong lớp mới lục tục quay đầu lại, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bùi Oanh Oanh nhíu mày, đi nhanh về chỗ ngồi của mình.
Tống Đan đã đến, bình thường khi nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, cô ấy đều nhiệt tình hỏi han cô, mà hôm nay, cô ấy chỉ ngượng ngùng nhìn Bùi Oanh Oanh.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Bùi Oanh Oanh dâng cao hơn, cô hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao? Tại sao hôm nay các cậu đều nhìn mình như vậy?”
Tống Đan cũng ho khan một tiếng, cô ấy lúng túng nhìn Bùi Oanh Oanh, nhỏ giọng nói: “Oanh Oanh, cậu không đọc báo sao?”
Báo?
Bùi Oanh Oanh liền nghĩ ngay đến tin tức mà cô xem được hôm qua, mấy tin lá cải của giới giải trí nói cô hẹn hò với Mason, nhưng tin này là giả nên Bùi Oanh Oanh không để ý lắm, dù sao thì công ty của Mason cũng sẽ đứng ra phản hồi lại thôi.
Chẳng qua, khi nghĩ đến ánh mắt của mọi người dành cho mình ngày hôm nay, trong lòng cô cả kinh.
Chẳng lẽ cái tin tức đó còn bị phóng đại lên sao?
Bùi Oanh Oanh vội vàng lấy điện thoại ra, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa mở máy, sáng nay là tự tỉnh dậy chứ không cần chuông báo thức.
Cô vừa mở điện thoại lên, liền nhìn thấy một tin tức trên màn hình.
“Tiểu thiên vương Mason của dòng nhạc rock and roll liên tục đăng ba bài trên weibo vào lúc nửa đêm, nghi ngờ đang tỏ tình với thiếu nữ mình hẹn hò.”
Bùi Oanh Oanh mở đường link kia ra, trong bài viết có đăng bốn bức ảnh, ba bức đầu tiên là ảnh chụp màn hình trang weibo của Mason.
Bức ảnh thứ nhất —— “Mason: Đăng một hình ảnh.”
Ảnh chụp một chiếc mũ bảo hiểm của nữ.
Bức ảnh thứ hai —— “Mason: Em là dục vọng chảy ra từ trong thân thể anh.”
Bức ảnh thứ ba —— “Mason: Đăng một hình ảnh.”
Trong ảnh là một đoá hoa hồng được đặt trên chiếc giường trải ga trắng tinh.
Bức ảnh thứ tư chính là ảnh cô và Mason bị chụp trong thang máy ngày hôm qua.
Bùi Oanh Oanh kéo xuống phần bình luận ở bên dưới, phải gọi là tràn như lũ lụt, phần lớn cư dân mạng đều nói rằng từ trước đến nay Mason luôn dở hơi, đăng ba bài trên weibo một lúc cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Thấy vẻ mặt khi nhìn điện thoại của Bùi Oanh Oanh quá khó coi, Tống Đan ở bên cạnh hỏi thăm: “Oanh Oanh, cậu có ổn không?”
Bùi Oanh Oanh cất điện thoại đi, giọng nói vẫn coi như bình tĩnh: “Mình vẫn ổn.”
“Mấy tin trên mạng đều là giả chứ?” Tống Đan hỏi thử.
Bùi Oanh Oanh lấy sách Sinh học ra: “Đương nhiên là giả rồi, mình căn bản không quen biết Mason này.”
Không biết Tống Đan đang nghĩ điều gì mà lại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
***
Nhưng trận sóng gió mà Mason mang tới này cũng không thể dừng lại ngay được.
Giờ nghỉ, Bùi Oanh Oanh đến nhà vệ sinh thì bị người ta chặn đường.
Là một đám nữ sinh, mặc dù bọn họ vẫn mặc đồng phục như những người khác, nhưng gương mặt lại có trang điểm.
Một nữ sinh cầm đầu trực tiếp đẩy Bùi Oanh Oanh vào tường, cô ta nghiêng đầu nhìn Bùi Oanh Oanh chòng chọc: “Mày chính là con bé bị lên báo với Mason?”
Lưng Bùi Oanh Oanh cụng vào tường khiến cô khẽ cau mày.
Cô không hiểu lắm khi thấy mấy nữ sinh này chặn cô lại, còn đóng cửa nhà vệ sinh, thậm chí còn cho hai nữ sinh đứng ngoài canh gác nữa.
“Cậu có chuyện gì không?”
Nữ sinh kia hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí mà vỗ vỗ lên mặt Bùi Oanh Oanh: “Đừng con mẹ nó giả ngu, mày chính là con bé không biết xấu hổ đó, nói mau, mày và Mason có ở bên nhau không?”
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu đi, nói giọng không vui: “Tôi nghĩ là các cậu hiểu lầm rồi, hôm qua tôi chỉ vô tình bị chụp ảnh lúc ở trong thang máy thôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với Mason của các cậu cả.”
Mấy nữ sinh kia nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, nữ sinh cầm đầu suy nghĩ chốc lát mới nói: “Mày không nói dối chứ?”
“Tại sao tôi phải nói dối? Nếu như tôi thật sự có quan hệ gì với Mason thì các người có thể chặn đường tôi thế này sao?” Bùi Oanh Oanh lạnh lùng nói.
Cũng không biết có phải vì thấy lời của Bùi Oanh Oanh có lý hay không, mấy nữ sinh kia thầm thì mấy câu rồi nói với Bùi Oanh Oanh: “Nếu là hiểu lầm thì coi như cho qua, nhưng lần sau nhớ chú ý một chút, đừng tưởng rằng nhà giàu là ghê gớm.”
Sau khi mấy nữ sinh kia rời đi, Bùi Oanh Oanh vọt đến bồn rửa tay, rửa mặt thật nhiều lần.
Cô về lớp, Tống Đan thấy cô thì sợ hết hồn: “Oanh Oanh, cậu đây là bị thế nào?”
Bùi Oanh Oanh lắc đầu: “Mình không sao.”
***
Tan học về nhà, Bùi Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm, cả ngày hôm nay cô phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt, gần như tất cả mọi người đều lén nhìn cô.
Không những thế, cô còn nghe được mấy nữ sinh bàn luận rằng yêu đương với ngôi sao là điều chỉ có ở trong ngôn tình, còn bảo cô quá may mắn.
Mười mấy tuổi đúng là cái tuổi hay đồn nhảm.
Bọn họ nhìn thấy đom đóm phát sáng, liền cho rằng mình phát hiện ra mặt trời.
Bùi Oanh Oanh về thì thấy dì Tuệ đang gọi điện thoại ở nhà chính, bà nhìn thấy Bùi Oanh Oanh liền vẫy tay: “Đúng lúc quá Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư gọi, cô tới nghe đi.”
Bùi Oanh Oanh tiến lại, trước khi nghe điện thoại, cô hỏi dì Tuệ: “Chị tìm cháu có việc gì vậy?”
Dì Tuệ mỉm cười: “Tôi cũng không biết, Nhị tiểu thư tự mình hỏi xem.” Nói xong thì đưa điện thoại cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào đành nhận lấy, nhỏ giọng “A lô” một tiếng.
Giọng Quý Đường truyền đến từ đầu dây bên kia: “Hôm nay đi học có ổn không? Tôi đọc được mấy tin kia rồi.”
Bùi Oanh Oanh xoắn dây điện thoại, buồn bực nói: “Không ổn chút nào, các bạn học đều nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái.”
“Vậy tạm thời không đến trường nữa, tôi sẽ xin nghỉ cho em, nếu em sợ không theo kịp bài vở thì tôi sẽ mời thầy về dạy kèm tại nhà.” Quý Đường ôn tồn nói.
“Chị!” Bùi Oanh Oanh không ngờ Quý Đường lại nói vậy, cô vội nói: “Thật ra thì để Mason nói rõ ra là được rồi, chỉ cần anh ấy giải thích thì sẽ không ai nghi ngờ em và anh ấy có gì, em càng trốn tránh sẽ chỉ càng khiến người khác cho rằng em với anh ấy có gì đó thôi.”
Ở đầu dây bên kia, Quý Đường trầm mặc một hồi, dường như còn thở dài: “Nếu em thích đi học như vậy thì đành phải nghe theo em.”
Nói xong, cô ấy liền cúp điện thoại.
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, chợt nhận ra hình như Quý Đường không có ý định bảo Mason giải thích.
Chẳng lẽ cô ấy cảm thấy không cần giải thích, chỉ cần chờ mọi chuyện qua đi là sẽ ổn?
Bùi Oanh Oanh thở dài, đeo balo lên lưng rồi yên lặng đi về phòng, cô vừa mới bỏ sách vở ra thì điện thoại di động có tin nhắn đến.
Người nhắn là Doãn Hàm.
“Em ổn không? Nếu em muốn, tôi có thể đè những tin tức đó xuống.”
Bùi Oanh Oanh nhìn tin nhắn kia, chần chừ giây lát, vẫn không nhắn lại.
Hôm qua bất đắc dĩ cô mới phải nhờ đối phương giải vây, nhưng bây giờ cô không nên làm phiền Doãn Hàm nữa.
***
Chẳng qua ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh chợt thấy hối hận khi đã không để Doãn Hàm giúp đỡ, bởi vì sự tình đã phát triển thêm một bước.
Tên Mason kia không hề phản bác lại scandal này trước truyền thông và báo chí, đã thế còn nhếch miệng cười, hỏi phóng viên rằng màu tóc này của anh ta có đẹp hay không, anh ta tin có người sẽ rất thích khi thấy anh ta để tóc đen.
Bùi Oanh Oanh vừa rời giường liền đọc được tin này, đây là bài phỏng vấn Mason vào đêm qua, trong một bữa tiệc hậu trao giải.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bùi Oanh Oanh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn lạ.
Người nhắn đến đều nói mình là phóng viên của toà soạn báo nào đó, nói muốn phỏng vấn cô, hoặc hỏi chuyện yêu đương của cô và Mason có phải là sự thật không.
Bùi Oanh Oanh tức đến phát khóc.
Cô bỏ điện thoại sang bên, đi chân trần xuống giường, cô phải đi tìm Quý Đường.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mở cửa ra liền thấy ngay Quý Đường.
Quý Đường nhìn cô: “Được rồi, hôm nay không cần đi học đâu, nghe nói đám phóng viên kia đã tra ra được trường em.”
Bùi Oanh Oanh vừa bực mình vừa oan ức: “Tại sao Mason không giải thích rõ chứ?”
Anh ta đúng là người phiền phức, tại sao Quý Đường không thích Doãn Hàm mà lại đi thích Mason làm gì?
Quý Đường thấy vậy thì lại cười, cô ấy nâng cằm Bùi Oanh Oanh lên, trêu chọc: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này thôi mà em đã phải khóc sao, sau này phải làm thế nào?”
Câu sau cô ấy nói cực nhỏ, Bùi Oanh Oanh chỉ nghe được loáng thoáng, không khỏi nghi ngờ nhìn Quý Đường: “Hả?”
Đầu ngón tay Quý Đường cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Bùi Oanh Oanh, lơ đễnh nói: “Mason làm vậy vì muốn tôi liên lạc với cậu ta, thôi được, tối nay tôi sẽ đi gặp cậu ta, giúp em giải quyết xong hết chuyện này, thế đã được chưa?”
Bùi Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Có phải em nên báo đáp tôi thứ gì đó hay không?” Quý Đường cúi thấp đầu.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt: “Báo đáp thế nào?”
Vừa mới nói xong, cô bỗng bị lôi vào trong ngực Quý Đường.
/19
|