Tú nhìn kĩ vào những gì đang diễn ra trong căn phòng này. Chẳng phải hai người họ mới ngượng ngùng với nhau sao? Và giờ thì chị Nhi đang ngồi ngay trước mặt mình và vờ như mọi thứ vẫn đang ổn thật. Thật không hiểu rõ được người phụ nữ này nữa!
– Chị… chính xác là chị không ngượng gì sao?
Tú biết gương mặt của mình vẫn đỏ ửng lên vì sự ngượng ngùng, còn chị ta thì không, thậm chí là còn nhìn Tú một cách đùa cợt nữa.
– Ừm… chính xác và thật lòng thì có ngượng, nhưng hành động của em khiến chị hết ngượng rồi! – Nhi không hề hay rằng vẻ mặt mình đang lộ rõ sự thích thú đối với đứa nhỏ này. Chẳng phải đó là một điều không nên trong mối quan hệ “mẹ con” của họ sao?
Tú hết lời để nói, không còn gì để nói về người này nữa. Tâm trạng của Tú cũng đã khá hơn sau khi vô tình nhìn thấy những điều mà Tú không nên nhìn thấy!
– Đừng có im lặng như vậy chứ, xem như việc này… cũng một phần giúp chị em mình thân thiết hơn, ổn chứ?
Nhi đưa một tay ra trước mặt Tú, hàm ý nói hai người họ nên thân thiết hơn với nhau một chút, nhưng khi cô đưa tay ra, Tú cũng nắm lấy và không có ý định bỏ ra!
– Chị có biết là dù đã cố gắng, nhưng em vẫn không thể xem chị là mẹ, hoặc là chị gái giống như chị nói chứ?
Tú nói câu này, Nhi có phần hiểu, có phần không hiểu. Cô phải công nhận là dù có ở cùng nhau tới 30 năm nữa thì Tú không tài nào xem cô là mẹ được, bản thân Nhi cũng khó mà xem Tú là đứa con mình mang nặng đẻ đau được nữa. Nhưng họ đã thống nhất xem nhau là chị em trong một gia đình rồi, cô cũng mất thời gian tập làm quen với việc Tú là em mình. Nhưng tại sao Tú lại nói như vậy thì cô thấy khó hiểu thật sự.
– Bởi vì… em nghĩ là em không chỉ đơn giản là quí chị như một người trong gia đình, tình cảm em dành cho chị, nó … có nhiều ý nghĩa hơn là em nghĩ!
Tú nói một cách vô cùng vòng vo về tình cảm của mình. Tú nhận biết được điều này. Thông thường người ta chỉ nói “Tôi thích em, tôi yêu em!” là xong, quá đơn giản cho một lời tỏ tình, nhưng với Tú, sao nó lại khó để thể hiện ra như thế này chứ?
– Nói rõ hơn được không? Không có ý trêu em, nhưng thực sự nó rất khó hiểu!
Nhi nói dối. Cô biết thừa hành động nắm lấy bàn tay cô và không chịu buông, rồi lại nói ra những lời lẽ lạ lùng như vậy là có ý gì. Nhưng dù Tú có nói thẳng ra thì cô cũng sợ và không công nhận điều này được. Chẳng phải nó là sai trái sao? Hai người vốn dĩ là gia đình mà, được phép nói chuyện như vậy với nhau sao? Cô thì không cho phép như thế, không phải vì hai người có ràng buộc “gia đình”, mà với cô, điều này là thiệt thòi cho Tú. Cô hiểu rõ giá trị bản thân mình không còn như những người phụ nữ khác, làm sao cô có thể nhận lấy thứ tình cảm tuyệt đẹp từ một đứa nhỏ ngây thơ này chứ? Thứ tình cảm này, Tú nên trao cho một người xứng đáng hơn cô. Hơn nữa, cô không nghĩ bản thân mình sẽ ủng hộ tình yêu đồng giới này, cô chưa có một chút suy nghĩ là sẽ yêu nữ giới, nhưng cô là đang tự phủ nhận bản thân mình khi tự cô cảm thấy thích thú với Tú khi nãy!
– Không, không… có gì đâu! Chị … em đói quá, ăn gì đi?
Tú vội vàng buông tay Nhi để tình huống bớt khó xử cho cả hai. Sau đó, Tú nhanh chóng đổi chủ đề không muốn nhắc lại thứ chủ đề này nữa, có vẻ như Tú đã đi quá xa rồi! Nhi biết Tú là đứa nhỏ nhạy bén, vậy nên Tú sẽ dừng lại khi mà cô làm ngơ như cô không hiểu mà!
Cô tự vấn lại lương tâm một lần nữa, cô có thực sự thật tâm không muốn Tú yêu thương mình không? Nhưng rồi cô tự đáp, trái tim cô vốn dĩ chỉ để cho Vương ngự trị thôi. Dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, trái tim cô không chịu nghe lời cô chỉ một lần. Cô không muốn yêu anh ta, nhưng trái tim lại luôn chờ đợi. Thật đáng hận bản thân mình mà.
Nhi khẽ thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy và đi cùng Tú ra nhà bếp. Họ cần thời gian vui vẻ, cần thời gian để hiểu nhau hơn thay vì bận tâm suy nghĩ điều này.
…
Chủ nhật, Nhi ngỡ như mình phải bận trăm công nghìn việc, thì ai ngờ cô được anh quản lý đặc biệt xin cho nghỉ đúng vào ngày vàng của giới giải trí. Cô cũng không được biết là chính Vương cho phép cô nghỉ tuần này. Giá như anh ta để cô biết, thì có khi suy nghĩ của cô về anh ta đã thay đổi. Nhi nhàn hạ tỉnh giấc vào lúc 10h vì đêm qua cô đi sự kiện về muộn, thật may khi đứa nhỏ ở chung nhà với cô đã bắt đầu học cách ngủ nướng giống cô. Đứa nhỏ này thật dễ ở chung.
Cô lười biếng đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó cũng đánh thức Tú dậy. Mỗi khi dậy muộn như thế này, cô lại băn khoăn rất nhiều điều, cũng may là có Tú ở đây rồi, hai người sẽ dễ thảo luận hơn.
– Tú này, bây giờ chị em mình nên ăn sáng rồi tầm đầu chiều ăn trưa, hay đợi thêm một lúc nữa rồi ăn trưa nhỉ!
Tú ngẫm nghĩ, hôm nay là chủ nhật, cô giúp việc không có ở đây. Bình thường dù là ai nấu cơm thì cũng có cô ấy rửa bát. Nhưng hôm nay có bày vẽ ra cái gì thì người rửa cũng sẽ là Tú. Tú làm quen được với sự nuông chiều từ Nhi, đương nhiên cũng có phần nhác hơn rồi.
– Em nghĩ là đợi thêm một lúc nữa rồi ăn trưa chị ạ!
Tú trả lời sau vài giây đắn đo suy nghĩ.
– Được, ok, nói thật là chị cũng …
Nhi định nói là cô đồng tình vì cô ngại rửa bát, không ngờ là hai người chung tư tưởng như vậy. Nhưng tiếng chuông cửa ngắt lời cô.
Cô chạy ra mở cửa xem là ai!
– Ơ, anh…?
Cô giật mình vô cùng. Cô không hề biết rằng Vương lại tới thăm nhà mình không vì lý do gì như thế này. Lần trước, anh ta tới thăm cô vì anh tham gia chương trình tìm hiểu về cuộc sống của ngôi sao giải trí. Anh ta tới thăm để làm màu với thiên hạ rằng quan hệ trong công ty anh ta rất thân thiết, nhằm thu hút nhiều cô gái, cậu nhóc ngu ngơ như Nhi ngày trước.
– Sao? Anh không được chào đón à? Oh… đứa nhóc mà em nhận nuôi đây sao?
Vương đảo mắt quanh và dừng lại ở vị trí của Tú. Đứa bé mà Vương biết tới là một bé gái, sao ngoại hình của nó… kì cục như thế này?
– Phải, đây là Tú! Anh vào đi!
Nhi gượng ép mời anh ta vào nhà. Anh ta thường tìm tới cô có mục đích, chứ có bao giờ tìm tới cô chỉ vì lý do đơn giản như “nhớ” đâu cơ chứ!
Vương đi vào trong căn nhà, anh thấy xem ra hai chị em nhà này đã có phần thân thiết hơn anh nghĩ. Anh sai mấy đứa nhóc cùng lớp nhắn tin doạ nạt, thậm chí là bắt nạt đứa nhỏ này, và anh thấy Nhi đã bắt đầu bảo vệ. Chứng tỏ, Nhi đã có một tình cảm gia đình nhất định với đứa nhỏ vừa mới chào anh một cách lễ phép.
– Nhi, anh có chuyện riêng muốn nói với em!
Vương quay lại và nhìn Nhi. Nhi không biết nên bảo Tú như thế nào, liền hiểu anh ta muốn vào phòng của cô.
Vừa đóng cánh cửa lại, Vương hôn tới tấp vào cổ của Nhi. Chuyện này là sao? Cô không thể hiểu rõ được nữa, anh ta… tới đây vì ham muốn tình dục sao?
– Bỏ ra, anh quên là tôi phải kiêng chuyện này sao?
Nhi vùng vằng, cô thực sự không còn hứng thú, cũng không còn sự tự nguyện trao tặng cho anh ta nữa!
– Anh hỏi rồi, ngoan nào… em chỉ là hạn chế xâm nhập mạnh thôi. Chứ trước giờ chúng ta luôn yêu đương nhẹ nhàng, em lo lắng cái gì!
Vương thực sự không kiềm chế được. Anh ta không hẳn chỉ là ham muốn, mà còn là trừng phạt. Anh ta ghét ai được Nhi trao sự yêu thương này. Và cũng giận dữ với Nhi khi dám trao tình yêu thương cho một người khác mà anh ta không cho phép.
– Bỏ ra, tôi không hứng thú!
Nhi bực mình khi anh ta vẫn tiếp tục cưỡng ép và cởi bỏ đồ trên người cô một cách không thương tiếc. Sau đó anh ta cũng buông cô ra, nhưng thực tế là buông cô, túm chặt khoá cửa, và tự cởi đồ của anh.
– Nhanh chiều nó đi. Em nên hiểu, chúng ta vốn dĩ là quan hệ cho và nhận. Anh cho em cảm xúc sung sướng ấy, thì em cũng nên trả anh bằng cách nuông chiều nó chứ. Tại sao chỉ biết nhận như thế hả?
Vương nói ra những lời lẽ thô tục. Rồi liền ép buộc Nhi quan hệ với mình một cách nhanh chóng. Không chỉ dây dưa một lần, mà họ dây dưa với nhau chừng ba bốn lần không hề nghỉ. Hết tư thế này đến tư thế khác, khiến Nhi cảm giác như mình sắp chết tới nơi. Cô mới đầu mở miệng xin anh ta dừng lại, nhưng càng lấn sâu vào, cô lại càng ham muốn và càng mãnh liệt hơn. Cô xem như nỗi nhớ, tình yêu của mình được giải toả đi phần nào sau từng ấy lần. Những cái cuối cùng, anh ta làm mạnh hơn bao giờ hết, và thả hết vào trong người cô mà không một biện pháp phòng tránh gì hết. Trước khi tới anh ta đã nghĩ tới việc này và đã chuẩn bị thuốc cho cô rồi. Chỉ là anh ta không ngờ Nhi cũng nhanh chóng rơi vào cơn mê cùng anh ta, cùng anh ta yêu đương cuồng nhiệt. Anh ta rõ bản thân mình yêu cô, nhưng anh ta xem trọng tiền hơn cô, vẫn giữ cô bên mình như một thói xấu, ích kỷ. Còn cô, nguyện dâng hiến cho anh ngay từ lúc ban đầu rồi.
Anh ta nằm phịch xuống bên cạnh cô, vẫn có một hành động từ phía anh ta khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, anh ta lúc kiệt sức, vẫn tìm tới cô và ôm cô.
– Hãy nhớ là chỉ được phép ở bên anh, em rõ chứ? – Vương thì thào vào tai cô như vậy.
Nhi không đáp, cô mệt rã rời rồi, cô chỉ âm thầm quay lưng đi, và nén khóc. Không lẽ, anh ta quan hệ với người phụ nữ nào cũng nói câu ấy sao?
– Chị… chính xác là chị không ngượng gì sao?
Tú biết gương mặt của mình vẫn đỏ ửng lên vì sự ngượng ngùng, còn chị ta thì không, thậm chí là còn nhìn Tú một cách đùa cợt nữa.
– Ừm… chính xác và thật lòng thì có ngượng, nhưng hành động của em khiến chị hết ngượng rồi! – Nhi không hề hay rằng vẻ mặt mình đang lộ rõ sự thích thú đối với đứa nhỏ này. Chẳng phải đó là một điều không nên trong mối quan hệ “mẹ con” của họ sao?
Tú hết lời để nói, không còn gì để nói về người này nữa. Tâm trạng của Tú cũng đã khá hơn sau khi vô tình nhìn thấy những điều mà Tú không nên nhìn thấy!
– Đừng có im lặng như vậy chứ, xem như việc này… cũng một phần giúp chị em mình thân thiết hơn, ổn chứ?
Nhi đưa một tay ra trước mặt Tú, hàm ý nói hai người họ nên thân thiết hơn với nhau một chút, nhưng khi cô đưa tay ra, Tú cũng nắm lấy và không có ý định bỏ ra!
– Chị có biết là dù đã cố gắng, nhưng em vẫn không thể xem chị là mẹ, hoặc là chị gái giống như chị nói chứ?
Tú nói câu này, Nhi có phần hiểu, có phần không hiểu. Cô phải công nhận là dù có ở cùng nhau tới 30 năm nữa thì Tú không tài nào xem cô là mẹ được, bản thân Nhi cũng khó mà xem Tú là đứa con mình mang nặng đẻ đau được nữa. Nhưng họ đã thống nhất xem nhau là chị em trong một gia đình rồi, cô cũng mất thời gian tập làm quen với việc Tú là em mình. Nhưng tại sao Tú lại nói như vậy thì cô thấy khó hiểu thật sự.
– Bởi vì… em nghĩ là em không chỉ đơn giản là quí chị như một người trong gia đình, tình cảm em dành cho chị, nó … có nhiều ý nghĩa hơn là em nghĩ!
Tú nói một cách vô cùng vòng vo về tình cảm của mình. Tú nhận biết được điều này. Thông thường người ta chỉ nói “Tôi thích em, tôi yêu em!” là xong, quá đơn giản cho một lời tỏ tình, nhưng với Tú, sao nó lại khó để thể hiện ra như thế này chứ?
– Nói rõ hơn được không? Không có ý trêu em, nhưng thực sự nó rất khó hiểu!
Nhi nói dối. Cô biết thừa hành động nắm lấy bàn tay cô và không chịu buông, rồi lại nói ra những lời lẽ lạ lùng như vậy là có ý gì. Nhưng dù Tú có nói thẳng ra thì cô cũng sợ và không công nhận điều này được. Chẳng phải nó là sai trái sao? Hai người vốn dĩ là gia đình mà, được phép nói chuyện như vậy với nhau sao? Cô thì không cho phép như thế, không phải vì hai người có ràng buộc “gia đình”, mà với cô, điều này là thiệt thòi cho Tú. Cô hiểu rõ giá trị bản thân mình không còn như những người phụ nữ khác, làm sao cô có thể nhận lấy thứ tình cảm tuyệt đẹp từ một đứa nhỏ ngây thơ này chứ? Thứ tình cảm này, Tú nên trao cho một người xứng đáng hơn cô. Hơn nữa, cô không nghĩ bản thân mình sẽ ủng hộ tình yêu đồng giới này, cô chưa có một chút suy nghĩ là sẽ yêu nữ giới, nhưng cô là đang tự phủ nhận bản thân mình khi tự cô cảm thấy thích thú với Tú khi nãy!
– Không, không… có gì đâu! Chị … em đói quá, ăn gì đi?
Tú vội vàng buông tay Nhi để tình huống bớt khó xử cho cả hai. Sau đó, Tú nhanh chóng đổi chủ đề không muốn nhắc lại thứ chủ đề này nữa, có vẻ như Tú đã đi quá xa rồi! Nhi biết Tú là đứa nhỏ nhạy bén, vậy nên Tú sẽ dừng lại khi mà cô làm ngơ như cô không hiểu mà!
Cô tự vấn lại lương tâm một lần nữa, cô có thực sự thật tâm không muốn Tú yêu thương mình không? Nhưng rồi cô tự đáp, trái tim cô vốn dĩ chỉ để cho Vương ngự trị thôi. Dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, trái tim cô không chịu nghe lời cô chỉ một lần. Cô không muốn yêu anh ta, nhưng trái tim lại luôn chờ đợi. Thật đáng hận bản thân mình mà.
Nhi khẽ thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy và đi cùng Tú ra nhà bếp. Họ cần thời gian vui vẻ, cần thời gian để hiểu nhau hơn thay vì bận tâm suy nghĩ điều này.
…
Chủ nhật, Nhi ngỡ như mình phải bận trăm công nghìn việc, thì ai ngờ cô được anh quản lý đặc biệt xin cho nghỉ đúng vào ngày vàng của giới giải trí. Cô cũng không được biết là chính Vương cho phép cô nghỉ tuần này. Giá như anh ta để cô biết, thì có khi suy nghĩ của cô về anh ta đã thay đổi. Nhi nhàn hạ tỉnh giấc vào lúc 10h vì đêm qua cô đi sự kiện về muộn, thật may khi đứa nhỏ ở chung nhà với cô đã bắt đầu học cách ngủ nướng giống cô. Đứa nhỏ này thật dễ ở chung.
Cô lười biếng đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó cũng đánh thức Tú dậy. Mỗi khi dậy muộn như thế này, cô lại băn khoăn rất nhiều điều, cũng may là có Tú ở đây rồi, hai người sẽ dễ thảo luận hơn.
– Tú này, bây giờ chị em mình nên ăn sáng rồi tầm đầu chiều ăn trưa, hay đợi thêm một lúc nữa rồi ăn trưa nhỉ!
Tú ngẫm nghĩ, hôm nay là chủ nhật, cô giúp việc không có ở đây. Bình thường dù là ai nấu cơm thì cũng có cô ấy rửa bát. Nhưng hôm nay có bày vẽ ra cái gì thì người rửa cũng sẽ là Tú. Tú làm quen được với sự nuông chiều từ Nhi, đương nhiên cũng có phần nhác hơn rồi.
– Em nghĩ là đợi thêm một lúc nữa rồi ăn trưa chị ạ!
Tú trả lời sau vài giây đắn đo suy nghĩ.
– Được, ok, nói thật là chị cũng …
Nhi định nói là cô đồng tình vì cô ngại rửa bát, không ngờ là hai người chung tư tưởng như vậy. Nhưng tiếng chuông cửa ngắt lời cô.
Cô chạy ra mở cửa xem là ai!
– Ơ, anh…?
Cô giật mình vô cùng. Cô không hề biết rằng Vương lại tới thăm nhà mình không vì lý do gì như thế này. Lần trước, anh ta tới thăm cô vì anh tham gia chương trình tìm hiểu về cuộc sống của ngôi sao giải trí. Anh ta tới thăm để làm màu với thiên hạ rằng quan hệ trong công ty anh ta rất thân thiết, nhằm thu hút nhiều cô gái, cậu nhóc ngu ngơ như Nhi ngày trước.
– Sao? Anh không được chào đón à? Oh… đứa nhóc mà em nhận nuôi đây sao?
Vương đảo mắt quanh và dừng lại ở vị trí của Tú. Đứa bé mà Vương biết tới là một bé gái, sao ngoại hình của nó… kì cục như thế này?
– Phải, đây là Tú! Anh vào đi!
Nhi gượng ép mời anh ta vào nhà. Anh ta thường tìm tới cô có mục đích, chứ có bao giờ tìm tới cô chỉ vì lý do đơn giản như “nhớ” đâu cơ chứ!
Vương đi vào trong căn nhà, anh thấy xem ra hai chị em nhà này đã có phần thân thiết hơn anh nghĩ. Anh sai mấy đứa nhóc cùng lớp nhắn tin doạ nạt, thậm chí là bắt nạt đứa nhỏ này, và anh thấy Nhi đã bắt đầu bảo vệ. Chứng tỏ, Nhi đã có một tình cảm gia đình nhất định với đứa nhỏ vừa mới chào anh một cách lễ phép.
– Nhi, anh có chuyện riêng muốn nói với em!
Vương quay lại và nhìn Nhi. Nhi không biết nên bảo Tú như thế nào, liền hiểu anh ta muốn vào phòng của cô.
Vừa đóng cánh cửa lại, Vương hôn tới tấp vào cổ của Nhi. Chuyện này là sao? Cô không thể hiểu rõ được nữa, anh ta… tới đây vì ham muốn tình dục sao?
– Bỏ ra, anh quên là tôi phải kiêng chuyện này sao?
Nhi vùng vằng, cô thực sự không còn hứng thú, cũng không còn sự tự nguyện trao tặng cho anh ta nữa!
– Anh hỏi rồi, ngoan nào… em chỉ là hạn chế xâm nhập mạnh thôi. Chứ trước giờ chúng ta luôn yêu đương nhẹ nhàng, em lo lắng cái gì!
Vương thực sự không kiềm chế được. Anh ta không hẳn chỉ là ham muốn, mà còn là trừng phạt. Anh ta ghét ai được Nhi trao sự yêu thương này. Và cũng giận dữ với Nhi khi dám trao tình yêu thương cho một người khác mà anh ta không cho phép.
– Bỏ ra, tôi không hứng thú!
Nhi bực mình khi anh ta vẫn tiếp tục cưỡng ép và cởi bỏ đồ trên người cô một cách không thương tiếc. Sau đó anh ta cũng buông cô ra, nhưng thực tế là buông cô, túm chặt khoá cửa, và tự cởi đồ của anh.
– Nhanh chiều nó đi. Em nên hiểu, chúng ta vốn dĩ là quan hệ cho và nhận. Anh cho em cảm xúc sung sướng ấy, thì em cũng nên trả anh bằng cách nuông chiều nó chứ. Tại sao chỉ biết nhận như thế hả?
Vương nói ra những lời lẽ thô tục. Rồi liền ép buộc Nhi quan hệ với mình một cách nhanh chóng. Không chỉ dây dưa một lần, mà họ dây dưa với nhau chừng ba bốn lần không hề nghỉ. Hết tư thế này đến tư thế khác, khiến Nhi cảm giác như mình sắp chết tới nơi. Cô mới đầu mở miệng xin anh ta dừng lại, nhưng càng lấn sâu vào, cô lại càng ham muốn và càng mãnh liệt hơn. Cô xem như nỗi nhớ, tình yêu của mình được giải toả đi phần nào sau từng ấy lần. Những cái cuối cùng, anh ta làm mạnh hơn bao giờ hết, và thả hết vào trong người cô mà không một biện pháp phòng tránh gì hết. Trước khi tới anh ta đã nghĩ tới việc này và đã chuẩn bị thuốc cho cô rồi. Chỉ là anh ta không ngờ Nhi cũng nhanh chóng rơi vào cơn mê cùng anh ta, cùng anh ta yêu đương cuồng nhiệt. Anh ta rõ bản thân mình yêu cô, nhưng anh ta xem trọng tiền hơn cô, vẫn giữ cô bên mình như một thói xấu, ích kỷ. Còn cô, nguyện dâng hiến cho anh ngay từ lúc ban đầu rồi.
Anh ta nằm phịch xuống bên cạnh cô, vẫn có một hành động từ phía anh ta khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, anh ta lúc kiệt sức, vẫn tìm tới cô và ôm cô.
– Hãy nhớ là chỉ được phép ở bên anh, em rõ chứ? – Vương thì thào vào tai cô như vậy.
Nhi không đáp, cô mệt rã rời rồi, cô chỉ âm thầm quay lưng đi, và nén khóc. Không lẽ, anh ta quan hệ với người phụ nữ nào cũng nói câu ấy sao?
/58
|