Trên đường đi về, An vẫn cảm giác mơ hồ mọi chuyện. Có thực là chồng cô lợi dụng tình cảm của Nhi để làm những trò đồi bại kia không. Theo như Nhi kể, chính chồng cô cũng quan hệ với Nhi. Nhưng vì Nhi tự nguyện nên Nhi không oán trách, không kiện tụng bất cứ điều gì. Cô hiểu rằng Nhi nhấn mạnh vào chuyện… Vương muốn làm hại mối quan hệ của Nhi và Tú. Đặc biệt là Tú nếu như hai người họ biết được Tú và Vương là hai anh em cùng mẹ khác cha. Cô muốn ngay trực tiếp nói chuyện với Vương. Nếu như một câu nói làm vỡ lở sự việc, cô sợ Vương sẽ tìm cách nói dối mình. Cô chọn cách giống như Nhi nói… hỏi về chiếc nhẫn giống của Nhi.
Trước tiên, cô cần một người thân tín nhất để hỏi han tình hình về Vương và Nhi trước đó. Cô gọi điện hẹn quản lý Tuấn, quản lý cũ của Nhi tới để cô gặp mặt. Vì hiện tại Vương nói với cô rằng anh ta đi công tác cách nhà những 40km lận, có thể anh ta sẽ không cập nhật được tình hình trong công ty nhanh chóng được. Cô chỉ sợ trong công ty này có những nguồn tin mật báo lại cho Vương biết mọi động tĩnh. Cô vẫn chưa đủ can đảm đối diện với Vương…
Cô và Tuấn hẹn gặp nhau ở quán cafe bên đường.
– Chào cô… cô là?
Tuấn không biết người mình đang gặp là ai. Thân thế của An được giấu kín, báo chí có biết cũng không được phép đưa tin thế nên ít người biết cô là vợ Vương cũng phải.
– Tôi là An, vợ của Vương. Hôm nay, tôi tới đây không phải là chất vấn gì đâu, anh … đừng làm thế!
An cảm giác hơi ngại khi mà Tuấn vừa nghe biết mình là vợ giám đốc liền cúi chào gập mình 90 độ. Điều này khiến cô cảm thấy giữa họ lại xuất hiện khoảng cách vai vế trong xã hội.
– Cho hỏi… cô gọi tôi có việc gì vậy?
Tuấn khép nép trước người phụ nữ đầy quyền lực kia.
– Nghe nói, anh thân với Nhi nhất trong công ty, những chuyện Nhi đi giao dịch giúp giám đốc, tôi biết. Hi vọng anh cho tôi một lời xác nhận chính xác! – An thẳng thắn đi vào vấn đề vì trợ lý của cô báo, chồng cô chỉ cách nơi này chừng 20km nữa. Có lẽ do việc tìm cách liên lạc với Tuấn tốn khá nhiều thời gian nên cô không thể vòng vo hỏi han được nữa.
Tuấn bặm môi lại suy nghĩ. Tự nhiên tự lành, vợ giám đốc tới hỏi mình một chuyện xảy ra cũng hơn một năm rồi. Nhi bây giờ đã rời khỏi danh sách nhân sự công ty, tên của Nhi trên trang web cũng bị xoá bỏ, tìm kiếm tên Nhi trên mạng, chỉ ghi là “nghệ sĩ tự do” không thuộc công ty nào quản lý hết. Nhi vốn dĩ không liên quan gì nữa, suốt một năm im ắng trong showbiz, sao giờ vợ giám đốc lại tìm tới và hỏi về Nhi chứ?
– Nếu cô có suy nghĩ đen tối gì thì tôi xin cô, đừng làm hại Nhi. Cô ấy đủ đau đớn rồi, để cô ấy được yên bình chăm sóc con cô ấy. Ai cũng có cuộc sống riêng mà!
Tuấn nghĩ ngợi nhiều rồi nói thẳng. Dứt khoát hỏi về Nhi hôm nay, người phụ nữ đối diện anh không có mục đích tốt đẹp gì cả. Anh cho là như vậy.
– Tôi và Nhi… từng là người quen. Tôi chỉ muốn xác nhận xem cô ấy nói sự thật hay là thủ đoạn thôi. Tôi không lừa gì anh, Nhi đã đưa cho tôi tờ giấy này!
An cho Tuấn biết là cô có giữ bản photo huỷ hợp đồng của Nhi. Bản này là phía bên Nhi cầm chứ không phải bản của Vương. Tuấn không hiểu tại sao cô ta lại có nó.
– Tôi không quản ngại bị mất việc đâu vì tôi cũng chán công việc này rồi. Nếu như mất việc, có thể chạy xe ôm kiếm sống trong lúc đợi việc mới. Nhưng tôi nói thẳng, chồng cô đúng là một con yêu quái ác độc. Nhi không thích dựng chuyện nói dối ai đâu, nên cô tin hay không thì tuỳ. Còn gia tài nhà cô nữa, nên tìm cách bảo vệ, đừng để hắn ta độc chiếm hết. Chào cô!
Tuấn không hiểu sao cứ nhắc đến việc Nhi buộc phải rời công ty vì bị lừa gạt tình cảm là anh khó chịu. Tuy họ chỉ là bạn thân, nhưng anh cũng đau sót cho một cô gái như Nhi. Nhi luôn đối xử tốt với anh, chưa một lần nặng lời nếu như chẳng may công việc anh đặt ra gặp sự cố.
Tuấn rời bỏ ghế ngồi mà không thèm chào An. Thái độ khác hẳn so với lúc ban đầu mới gặp, hẳn là sự bực mình trong Tuấn không thể kiềm chế lại được. An thấu hiểu, cô chẳng cần chờ đợi đáp án nữa, cô tin chắc ai nói thật, ai sắp tới sẽ nói dối với cô.
…
Vương về tới nhà, anh cởi bỏ áo suit dính mùi phụ nữ và ném thẳng vào máy giặt. Đi về với thân thể rã rời sau những cuộc chơi của thiếu gia công tử, xem ra anh ta chẳng thể tiếp tục công cuộc gì với vợ nữa. Nhưng trong đầu anh ta vẫn còn đủ minh mẫn để nhớ ra và hỏi An một việc…
– An, nghe nói em liên lạc với công ty anh? – Vương hỏi xem rốt cuộc vợ anh gọi tới công ty để làm gì.
– Vì anh tắt máy, mà cũng do em quên hôm nay anh đi công tác xa nữa.
An ngồi trên giường cầm ipad và xem quần áo. Cô không còn hào hứng đón chào chồng mình giống như ngày thường nữa. Đối với cô thì tâm trạng bất ổn này làm sao mà vui cho nổi dù là diễn kịch thôi? Cô giống như là đứa ngốc trao thân cho một kẻ chỉ biết tới tiền.
– Vậy, gọi anh có việc gì vậy? – Vương thay quần áo ngủ và đưa mình lên giường. Chỉ cần nghe được câu trả lời của An mà thấy sự việc yên ổn thì chắc đôi mắt của anh ta nhắm nghiền lại vì mệt.
– Hôm nay em dọn phòng mình, tình cờ thấy chiếc nhẫn này. Nó cũng không còn mới, mà em sợ nó quan trọng nên hỏi xem…
An vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn mà cô đã lục lọi nguyên buổi mới tìm ra được. Cô bị Vương đoạt lấy chiếc nhẫn một cách mạnh bạo…
– Ai cho phép… à không, An! Em tuyệt đối không được vứt chiếc nhẫn này!
Vương khá hoảng hốt, nếu như An không hỏi anh ta thì chiếc nhẫn ấy có thể bị cô ta vứt đi rồi. Anh ta chân trọng chiếc nhẫn này hơn cả nhẫn cưới, sẵn sàng đánh vợ anh ta nếu như chiếc nhẫn này bị vứt đi.
– Anh mua nó à? Có vẻ lâu rồi nhỉ? Trông cũ quá nên em không biết…
An hỏi dò…
– Không, là … món quà từ thời sinh viên! Tóm lại em không được vứt, anh mệt quá…
Vương nói xong bèn ngồi dậy tìm chiếc hộp trong hộc tủ, quả nhiên tủ đã được dọn gọn gàng và anh ta rất dễ để tìm ra chiếc hộp ấy, sau đó Vương cất chiếc nhẫn đi một cách thật cẩn thận.
– Nếu như anh ký vào tờ giấy này… tôi và mẹ tôi sẽ đầu tư vào công ty anh số tiền mà anh đã hỏi từ trước kia. Hết thời hạn, chúng ta sẽ ly hôn! – An đặt lên bàn một tờ giấy và nói thẳng thắn sau khi Vương nói dối cô.
Vậy là… sự thật luôn làm mất lòng người… đúng không? Vương cầm tờ giấy lên, là những điều bảo vệ đứa nhóc con kia và Nhi. Anh nên nói ra rằng làm gì với đứa nhóc kia là quyền hạn của anh không? Anh cũng là … anh trai của đứa nhóc tên Tú này mà. Nhưng anh ta căm ghét sự có mặt của Tú trên cõi đời này. Hoá ra là Nhi đã kể cho An biết, nhưng tóm lại, sự lợi dụng của Vương đối với An bây giờ cũng vỡ lở. Vừa có tiền, vừa không phải đóng kịch đối với người mà anh ta không yêu, đương nhiên là anh ta không buồn giải thích rồi.
Vương cười nhếch môi một cái, tìm đại một cái bút và ký thẳng vào sau khi đọc hết từng điều khoản một.
Còn An thì khác, cô đã từng hi vọng, anh ta sẽ năn nỉ mình. Cô chỉ mong anh ta thốt ra rằng có thể do Nhi không chịu đựng được bản hợp đồng đó nên đã nói xấu anh ta. Dù chỉ là một lời nói dối, nhưng cô cũng hi vọng anh ta muốn níu giữ lấy mối quan hệ này. Chỉ một chút như vậy thôi nhưng anh ta cũng không buồn làm, sẵn sàng vứt bỏ mối quan hệ này đối với cô chỉ vì đồng tiền thôi sao? Cô biết rõ bê bối trong gia đình anh ta, bố anh ta vỡ nợ ở công ty thất thoát cả trăm tỷ. Anh ta tìm tới gia đình cô mà sống sót. Nhưng cô từng tin rằng anh ta tìm tới cô vì tình yêu. Cô từng tin như vậy…
An ngẩng cao đầu, cầm tờ giấy ấy và bỏ đi khỏi phòng, cụ thể hơn là bỏ đi khỏi căn nhà quái đản này. Cả một gia đình quái đản chứ không phải mình anh ta nữa.
…
Trong lúc An đang gặp những khủng hoảng tinh thần lớn nhất thì Tú và Nhi đang vi vu ở bên Anh để tìm nhà cho Tú. Xác định cho Tú ăn học bên này không thiếu thốn thứ gì thì Nhi cũng mất một khoản khá lớn trong tài sản của mình. Nếu như Tú không học đòi tiêu sài gì, có thể tính ra số tiền cụ thể cho một năm sinh sống ở bên đó. Với cô đó là một con số bình thường cô vẫn có thể ung dung mà nuôi Tú. Nhưng nếu như Tú biết cách ăn chơi thì đó lại là vấn đề khác. Cô không hề hay đó là những suy nghĩ của một bà mẹ có con thực sự rồi. Cô hi vọng Tú thành tài, sau này cô không cần lăn tăn suy nghĩ những vấn đề này, tha hồ ung dung hưởng thụ sự nuông chiều từ Tú mà thôi. Chính Tú cũng đã hứa sẽ đem lại cho cô một cuộc sống đầy đủ. Tú chưa dám hứa sẽ mang lại cho cô cuộc sống trong mơ bởi… nói trước bước không qua. Cuộc sống đầy đủ kia là mục tiêu để Tú phấn đấu nhiều hơn nữa.
– Bên này cuộc sống tự do hơn, cho nên… cấm làm gì có lỗi với chị đấy, biết chưa? – Nhi cũng lo sợ nhiều điều.
Để Tú bước sang một xã hội tự do hơn cũng khiến cô lo sợ dễ mất Tú. Cô có tuổi rồi, tuy chưa già và đang còn trẻ, nhưng vẫn là hơn những cô nàng bằng Tú những 8 tuổi lận.
– Chị yên tâm là với em… mùi hương của chị vẫn thơm nhất. Được chưa ạ?
Tú khẽ ôm Nhi vào lòng. Họ đang đứng ở công viên Hyde Park, trung tâm London. Cảnh sắc ở đây nhẹ nhàng, thời tiết se lạnh đối với người châu Á như Nhi và Tú nên Tú ôm Nhi có phần chặt hơn.
– Mùi hương của chị là những gì? Nói cụ thể xem? – Nhi rất thích bắt bẻ Tú, dù là bắt bẻ “yêu” đi chăng nữa thì cô luôn thích nghe Tú giải thích rõ ràng mọi vấn đề, nhất là liên quan tới cô.
– Môi, mũi, cổ, ngực, và…
– Được rồi được rồi. Dừng ở đó thôi!
Nhi kịp cản lại lời nói của Tú. Không cần nói thì cô cũng biết rõ Tú đang định nói tiếp vấn đề gì mà!
Trước tiên, cô cần một người thân tín nhất để hỏi han tình hình về Vương và Nhi trước đó. Cô gọi điện hẹn quản lý Tuấn, quản lý cũ của Nhi tới để cô gặp mặt. Vì hiện tại Vương nói với cô rằng anh ta đi công tác cách nhà những 40km lận, có thể anh ta sẽ không cập nhật được tình hình trong công ty nhanh chóng được. Cô chỉ sợ trong công ty này có những nguồn tin mật báo lại cho Vương biết mọi động tĩnh. Cô vẫn chưa đủ can đảm đối diện với Vương…
Cô và Tuấn hẹn gặp nhau ở quán cafe bên đường.
– Chào cô… cô là?
Tuấn không biết người mình đang gặp là ai. Thân thế của An được giấu kín, báo chí có biết cũng không được phép đưa tin thế nên ít người biết cô là vợ Vương cũng phải.
– Tôi là An, vợ của Vương. Hôm nay, tôi tới đây không phải là chất vấn gì đâu, anh … đừng làm thế!
An cảm giác hơi ngại khi mà Tuấn vừa nghe biết mình là vợ giám đốc liền cúi chào gập mình 90 độ. Điều này khiến cô cảm thấy giữa họ lại xuất hiện khoảng cách vai vế trong xã hội.
– Cho hỏi… cô gọi tôi có việc gì vậy?
Tuấn khép nép trước người phụ nữ đầy quyền lực kia.
– Nghe nói, anh thân với Nhi nhất trong công ty, những chuyện Nhi đi giao dịch giúp giám đốc, tôi biết. Hi vọng anh cho tôi một lời xác nhận chính xác! – An thẳng thắn đi vào vấn đề vì trợ lý của cô báo, chồng cô chỉ cách nơi này chừng 20km nữa. Có lẽ do việc tìm cách liên lạc với Tuấn tốn khá nhiều thời gian nên cô không thể vòng vo hỏi han được nữa.
Tuấn bặm môi lại suy nghĩ. Tự nhiên tự lành, vợ giám đốc tới hỏi mình một chuyện xảy ra cũng hơn một năm rồi. Nhi bây giờ đã rời khỏi danh sách nhân sự công ty, tên của Nhi trên trang web cũng bị xoá bỏ, tìm kiếm tên Nhi trên mạng, chỉ ghi là “nghệ sĩ tự do” không thuộc công ty nào quản lý hết. Nhi vốn dĩ không liên quan gì nữa, suốt một năm im ắng trong showbiz, sao giờ vợ giám đốc lại tìm tới và hỏi về Nhi chứ?
– Nếu cô có suy nghĩ đen tối gì thì tôi xin cô, đừng làm hại Nhi. Cô ấy đủ đau đớn rồi, để cô ấy được yên bình chăm sóc con cô ấy. Ai cũng có cuộc sống riêng mà!
Tuấn nghĩ ngợi nhiều rồi nói thẳng. Dứt khoát hỏi về Nhi hôm nay, người phụ nữ đối diện anh không có mục đích tốt đẹp gì cả. Anh cho là như vậy.
– Tôi và Nhi… từng là người quen. Tôi chỉ muốn xác nhận xem cô ấy nói sự thật hay là thủ đoạn thôi. Tôi không lừa gì anh, Nhi đã đưa cho tôi tờ giấy này!
An cho Tuấn biết là cô có giữ bản photo huỷ hợp đồng của Nhi. Bản này là phía bên Nhi cầm chứ không phải bản của Vương. Tuấn không hiểu tại sao cô ta lại có nó.
– Tôi không quản ngại bị mất việc đâu vì tôi cũng chán công việc này rồi. Nếu như mất việc, có thể chạy xe ôm kiếm sống trong lúc đợi việc mới. Nhưng tôi nói thẳng, chồng cô đúng là một con yêu quái ác độc. Nhi không thích dựng chuyện nói dối ai đâu, nên cô tin hay không thì tuỳ. Còn gia tài nhà cô nữa, nên tìm cách bảo vệ, đừng để hắn ta độc chiếm hết. Chào cô!
Tuấn không hiểu sao cứ nhắc đến việc Nhi buộc phải rời công ty vì bị lừa gạt tình cảm là anh khó chịu. Tuy họ chỉ là bạn thân, nhưng anh cũng đau sót cho một cô gái như Nhi. Nhi luôn đối xử tốt với anh, chưa một lần nặng lời nếu như chẳng may công việc anh đặt ra gặp sự cố.
Tuấn rời bỏ ghế ngồi mà không thèm chào An. Thái độ khác hẳn so với lúc ban đầu mới gặp, hẳn là sự bực mình trong Tuấn không thể kiềm chế lại được. An thấu hiểu, cô chẳng cần chờ đợi đáp án nữa, cô tin chắc ai nói thật, ai sắp tới sẽ nói dối với cô.
…
Vương về tới nhà, anh cởi bỏ áo suit dính mùi phụ nữ và ném thẳng vào máy giặt. Đi về với thân thể rã rời sau những cuộc chơi của thiếu gia công tử, xem ra anh ta chẳng thể tiếp tục công cuộc gì với vợ nữa. Nhưng trong đầu anh ta vẫn còn đủ minh mẫn để nhớ ra và hỏi An một việc…
– An, nghe nói em liên lạc với công ty anh? – Vương hỏi xem rốt cuộc vợ anh gọi tới công ty để làm gì.
– Vì anh tắt máy, mà cũng do em quên hôm nay anh đi công tác xa nữa.
An ngồi trên giường cầm ipad và xem quần áo. Cô không còn hào hứng đón chào chồng mình giống như ngày thường nữa. Đối với cô thì tâm trạng bất ổn này làm sao mà vui cho nổi dù là diễn kịch thôi? Cô giống như là đứa ngốc trao thân cho một kẻ chỉ biết tới tiền.
– Vậy, gọi anh có việc gì vậy? – Vương thay quần áo ngủ và đưa mình lên giường. Chỉ cần nghe được câu trả lời của An mà thấy sự việc yên ổn thì chắc đôi mắt của anh ta nhắm nghiền lại vì mệt.
– Hôm nay em dọn phòng mình, tình cờ thấy chiếc nhẫn này. Nó cũng không còn mới, mà em sợ nó quan trọng nên hỏi xem…
An vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn mà cô đã lục lọi nguyên buổi mới tìm ra được. Cô bị Vương đoạt lấy chiếc nhẫn một cách mạnh bạo…
– Ai cho phép… à không, An! Em tuyệt đối không được vứt chiếc nhẫn này!
Vương khá hoảng hốt, nếu như An không hỏi anh ta thì chiếc nhẫn ấy có thể bị cô ta vứt đi rồi. Anh ta chân trọng chiếc nhẫn này hơn cả nhẫn cưới, sẵn sàng đánh vợ anh ta nếu như chiếc nhẫn này bị vứt đi.
– Anh mua nó à? Có vẻ lâu rồi nhỉ? Trông cũ quá nên em không biết…
An hỏi dò…
– Không, là … món quà từ thời sinh viên! Tóm lại em không được vứt, anh mệt quá…
Vương nói xong bèn ngồi dậy tìm chiếc hộp trong hộc tủ, quả nhiên tủ đã được dọn gọn gàng và anh ta rất dễ để tìm ra chiếc hộp ấy, sau đó Vương cất chiếc nhẫn đi một cách thật cẩn thận.
– Nếu như anh ký vào tờ giấy này… tôi và mẹ tôi sẽ đầu tư vào công ty anh số tiền mà anh đã hỏi từ trước kia. Hết thời hạn, chúng ta sẽ ly hôn! – An đặt lên bàn một tờ giấy và nói thẳng thắn sau khi Vương nói dối cô.
Vậy là… sự thật luôn làm mất lòng người… đúng không? Vương cầm tờ giấy lên, là những điều bảo vệ đứa nhóc con kia và Nhi. Anh nên nói ra rằng làm gì với đứa nhóc kia là quyền hạn của anh không? Anh cũng là … anh trai của đứa nhóc tên Tú này mà. Nhưng anh ta căm ghét sự có mặt của Tú trên cõi đời này. Hoá ra là Nhi đã kể cho An biết, nhưng tóm lại, sự lợi dụng của Vương đối với An bây giờ cũng vỡ lở. Vừa có tiền, vừa không phải đóng kịch đối với người mà anh ta không yêu, đương nhiên là anh ta không buồn giải thích rồi.
Vương cười nhếch môi một cái, tìm đại một cái bút và ký thẳng vào sau khi đọc hết từng điều khoản một.
Còn An thì khác, cô đã từng hi vọng, anh ta sẽ năn nỉ mình. Cô chỉ mong anh ta thốt ra rằng có thể do Nhi không chịu đựng được bản hợp đồng đó nên đã nói xấu anh ta. Dù chỉ là một lời nói dối, nhưng cô cũng hi vọng anh ta muốn níu giữ lấy mối quan hệ này. Chỉ một chút như vậy thôi nhưng anh ta cũng không buồn làm, sẵn sàng vứt bỏ mối quan hệ này đối với cô chỉ vì đồng tiền thôi sao? Cô biết rõ bê bối trong gia đình anh ta, bố anh ta vỡ nợ ở công ty thất thoát cả trăm tỷ. Anh ta tìm tới gia đình cô mà sống sót. Nhưng cô từng tin rằng anh ta tìm tới cô vì tình yêu. Cô từng tin như vậy…
An ngẩng cao đầu, cầm tờ giấy ấy và bỏ đi khỏi phòng, cụ thể hơn là bỏ đi khỏi căn nhà quái đản này. Cả một gia đình quái đản chứ không phải mình anh ta nữa.
…
Trong lúc An đang gặp những khủng hoảng tinh thần lớn nhất thì Tú và Nhi đang vi vu ở bên Anh để tìm nhà cho Tú. Xác định cho Tú ăn học bên này không thiếu thốn thứ gì thì Nhi cũng mất một khoản khá lớn trong tài sản của mình. Nếu như Tú không học đòi tiêu sài gì, có thể tính ra số tiền cụ thể cho một năm sinh sống ở bên đó. Với cô đó là một con số bình thường cô vẫn có thể ung dung mà nuôi Tú. Nhưng nếu như Tú biết cách ăn chơi thì đó lại là vấn đề khác. Cô không hề hay đó là những suy nghĩ của một bà mẹ có con thực sự rồi. Cô hi vọng Tú thành tài, sau này cô không cần lăn tăn suy nghĩ những vấn đề này, tha hồ ung dung hưởng thụ sự nuông chiều từ Tú mà thôi. Chính Tú cũng đã hứa sẽ đem lại cho cô một cuộc sống đầy đủ. Tú chưa dám hứa sẽ mang lại cho cô cuộc sống trong mơ bởi… nói trước bước không qua. Cuộc sống đầy đủ kia là mục tiêu để Tú phấn đấu nhiều hơn nữa.
– Bên này cuộc sống tự do hơn, cho nên… cấm làm gì có lỗi với chị đấy, biết chưa? – Nhi cũng lo sợ nhiều điều.
Để Tú bước sang một xã hội tự do hơn cũng khiến cô lo sợ dễ mất Tú. Cô có tuổi rồi, tuy chưa già và đang còn trẻ, nhưng vẫn là hơn những cô nàng bằng Tú những 8 tuổi lận.
– Chị yên tâm là với em… mùi hương của chị vẫn thơm nhất. Được chưa ạ?
Tú khẽ ôm Nhi vào lòng. Họ đang đứng ở công viên Hyde Park, trung tâm London. Cảnh sắc ở đây nhẹ nhàng, thời tiết se lạnh đối với người châu Á như Nhi và Tú nên Tú ôm Nhi có phần chặt hơn.
– Mùi hương của chị là những gì? Nói cụ thể xem? – Nhi rất thích bắt bẻ Tú, dù là bắt bẻ “yêu” đi chăng nữa thì cô luôn thích nghe Tú giải thích rõ ràng mọi vấn đề, nhất là liên quan tới cô.
– Môi, mũi, cổ, ngực, và…
– Được rồi được rồi. Dừng ở đó thôi!
Nhi kịp cản lại lời nói của Tú. Không cần nói thì cô cũng biết rõ Tú đang định nói tiếp vấn đề gì mà!
/58
|