Biết được nỗi đau của Tú như thế nào, thế nên Nhi cũng không biết nên làm gì để Tú có thể dịu bớt đi, chỉ có thể tiếp tục ở bên Tú và an ủi Tú.
– Nhìn chị đi, đây… chị mới là mẹ em, không phải bà ta. Chị dành cho em những hai tình yêu cơ, tình mẹ con, và tình cảm của nữ nhân dành cho nữ nhân. Em biết chưa?
Nhi ôm Tú vào lòng. Đứa nhỏ này không xứng đáng phải chịu đựng những nỗi đau này. Nhất là khi đã có cô ở bên cạnh nữa. Bà ta là người có thể chối bỏ, không dám nhận Tú là con mình vì một số lý do nào đó, nhưng tuyệt đối… cô không bao giờ bỏ Tú. Kể cả khi Tú tỉnh giấc sau cơn phẫu thuật, Tú có thể quên đi chuyện gì thì cô không chắc, nhưng cô tin rằng cô sẽ ở bên Tú mãi mãi, như một người mẹ mà Tú hằng mong ước.
Tú vẫn chưa nín khóc, nhìn Tú lúc này thực sự yếu đuối và đáng thương. Tú chưa nhìn thấy gương mặt bà ta, chỉ đứng nấp sau cửa và nghe thấy hết. Cho dù không được nhìn mặt, thì Tú cũng không muốn nhìn. Chẳng may gặp lại bà ta ở bên đường, thật cay đắng cho Tú!
– Ngoan nào, nín đi!
Nhi cảm nhận được ngực mình vẫn đang thấm ướt. Có lẽ là Tú chưa chịu nín. Nhưng sau khi cô vỗ về được một hồi lâu thì lại lặng im, không thút thít run người, nhưng lại không chịu rời khỏi người cô.
– Thế bây giờ có chịu ngồi ngoan trên giường không nào? Chị cũng buồn khi em không vui đấy. Em … thích nhìn chị buồn bã sao?
Nhi dùng cách này để dụ Tú ngừng khóc. Với cô, Tú là đứa nhỏ dễ dụ, nhất là những gì liên quan tới cô. Tú nghe cô hỏi vậy, liền lắc đầu, đương nhiên là Tú không muốn Nhi buồn rồi, chưa bao giờ Tú muốn điều ấy!
Tú ngoan ngoãn nghe theo Nhi, đi về phía giường bệnh, và nằm yên vị trên đấy chờ Nhi đi lấy đồ ăn sáng cho mình. Phải rồi, Tú cần suy nghĩ chín chắn, với Tú, Nhi chính là mẹ, chính là người mình yêu. Tại sao lại yếu đuối vì một người đàn bà không phải mẹ mình chứ? Tú không nhất thiết phải đau buồn vì bà ta, dù bà ta là ai đi chăng nữa, Tú sẽ buộc bản thân không xem bà ta tồn tại trên thế giới này. Người đã bỏ Tú mà đi năm đó, Tú dứt khoát không bao giờ tha thứ. Nằm nghĩ ngợi lung tung, Tú lại thấy bác sĩ của mình vào. Bình thường, đây đâu phải là giờ khám của Tú nhỉ?
– Tú, mẹ cháu đâu? – Minh hỏi Tú, tay anh ta đang giấu thứ gì đó ở sau lưng.
– Chị ấy… đi mua đồ ăn sáng rồi.
Tú không thích ai khác nhìn vào mối quan hệ của Tú và gọi đó là mẹ con.
– Vậy thì, khi mẹ về thì nói chú Minh gửi cho cháu, là xin lỗi mẹ cháu. Cô ấy sẽ hiểu thôi, bảo cô ấy ăn cùng ăn nữa!
Minh đặt lên bàn hai gói bánh mochi rồi nhanh chóng rời đi. Tú định nói, Tú không thích ăn loại bánh này, nhưng Minh lại chạy đi nhanh quá. Bác sĩ thường sẽ quan tâm và chăm sóc bệnh nhân như thế này sao? Đây là lần đầu tiên Tú nhìn thấy chuyện này đấy!
Minh rời đi được một lúc thì Nhi lại trở về. Cô mang về cho Tú một tô phở. Lâu nay Tú ăn cháo có vẻ ngán lắm rồi, chính cô là người cho Tú ăn còn thấy ngán, nói gì tới người suốt ngày phải ăn cháo như Tú chứ.
– Gì đây Tú? – Nhi đặt tô phở lên bàn, tình cờ nhìn thấy luôn hai gói bánh mochi.
– Bác sĩ của em gửi tới, và nói đó là xin lỗi chị! – Tú có vẻ không thích ăn hai gói bánh này cho lắm. Có lẽ là có nhiều nguyên nhân mặc dù cho Tú mới vừa nghĩ rằng có phải bác sĩ nào cũng quan tâm bệnh nhân như thế không…
Nhi lấy điện thoại mình ra kiểm tra gì đó, xong lại nhìn vào tờ giấy dán ở một túi bánh mochi mà cô nhìn thấy.
“Hoá ra người nhắn tin làm phiền mình mấy hôm nay là bác sĩ của Tú sao?”
Nhi còn tưởng là một kẻ điên nào đó cứ cố gắng nói chuyện gàn dở với mình nên cô không thèm bận tâm tới, giờ thì nhận ra là bác sĩ của Tú đã cố gắng bắt chuyện với mình. Trên đời này còn có loại người ngây ngô như anh ta sao? Đến cả một đứa nhóc như Tú cũng không có cách bày tỏ nhàm chán như anh ta. Có lẽ, Minh đã trượt vòng gửi xe một cách thảm hại.
– Chị cười gì vậy? Em…đói. Phở nở to đùng rồi kìa! – Tú thấy Nhi cười mỉm khi nhìn vào túi bánh đó, liền nảy sinh nhiều suy nghĩ và muốn phá đám.
– À chị xin lỗi, đây… đây, làm gì mà nở to đùng. Cứ giỏi nói quá đi…
Nhi giật mình mở nắp tô phở mình vừa mua cho Tú, ở dưới hàng, để tiện cho việc dùng thìa, cô đã lấy kéo cắt nhỏ sợi phở cho Tú. Nhìn giống như đang cho em bé ăn thật vậy.
– Em vẫn đang đợi chị trả lời đấy, chị cười hai túi bánh ấy à? – Tú vẫn tò mò. Không lẽ Nhi thích thú vì hai gói bánh này sao?
– Bác sĩ của em đang định tán tỉnh chị đấy, nhìn xem, đêm qua anh ta nhắn tin cho chị này…
Nghĩ ngợi gì thì Nhi chẳng rõ nữa, nhưng Nhi cũng muốn thử lòng Tú xem sao. Can tội hôm qua dám trêu cô ghen tuông vì Nhung cơ.
– Có phải anh ta học nhiều rồi bị điên không? Thật đáng ghét!
Tú bực tức cầm điện thoại đọc, sau đó một bước xoá hết tin nhắn, thậm chí cho số điện thoại anh ta vào mục tin nhắn rác! Nhìn Tú ghen quá đỗi đáng yêu…
– Hơ, sao phải xoá nhỉ? Chị thấy… ơ kìa!
Nhi vốn dĩ muốn trêu ghẹo thêm, thế nhưng cô bị Tú kéo gần lại người mình. Có thật là Tú đang ốm không thế? Sao mà khoẻ dữ vậy? Sức mạnh của ghen tuông thật là đáng sợ.
– Chị nghĩ em thích san sẻ chị cho ai sao? – Tú làu bàu trong miệng. Càng những lúc này, Tú càng mong ước mình là một người trưởng thành, một người có tiền tài có thể lo cho Nhi một cuộc sống hàng vạn người mơ ước. Nhưng… hiện thực luôn mang tới cho Tú những nỗi thất vọng về bản thân mình.
– Còn bé tí mà sở hữu cao thế? Lớn lên, chị nói chuyện với người khác em cũng không cho sao?
Nhi thích lắm, cô búng nhẹ vào mũi của Tú rồi nói những lời đường mật. Tô phở lúc này chắc chắn là bỏ đi rồi, có ai ăn được tô phở mà sợi phở to như dây thừng như vậy đâu. Khổ thân Nhi, lại phải đi mua đồ ăn sáng cho Tú lần nữa rồi!!! :(
Tuy là vui đùa, nhưng cả hai đã đi xa giới hạn mà bản thân đặt ra. Tú chưa bao giờ nghĩ tới việc Nhi sẽ nghĩ tới tương lai của cả hai người. Dù chỉ là chị ấy rung động với mình trong giây lát thôi Tú đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Không ngờ, câu vừa rồi đã khẳng định Nhi muốn mối quan hệ này được kéo dài thêm nữa. Kể cả trong tương lai mà Nhi đang nói tới…
– Lúc đó… em sẽ mãnh liệt hơn bây giờ nhiều!
Tú nói vậy cả hai người cùng hiểu, không nhất thiết phải giải thích rõ ràng ra, Nhi cũng biết chắc Tú đang nói về điều gì. Cô biết, Tú là một đứa trẻ mồ côi, cộc cằn, và không biết cách ngọt ngào với cô. Nhưng cô đang bó tay với bản thân mình, càng gắn bó thân mật với đứa nhỏ này, cô cảm giác như mình đang ăn kẹo ngọt cả ngày, càng có cảm giác luôn đặt câu hỏi liệu chỉ yêu tới khi Tú mất trí nhớ hay là cố gắng tạo kí ức đẹp để Tú tỉnh giấc, không quên gì để họ tiếp tục yêu nhau?
…
Lê Khánh An, một tiểu thư đài cát trong gia đình giàu có nổi tiếng. Chính vì giàu có, thân phận của cô luôn được giấu kín, kể cả trong hôn lễ choáng ngợp của mình được tổ chức tại Paris. Vì chồng cô làm ăn ở Việt Nam, nên buộc cô phải về Việt Nam sinh sống. Cuộc sống tại Việt Nam nó không yên bình giống như California. Cô sống ở bên đó từ những năm cấp hai cho tới bây giờ, cô lập gia đình với một chàng trai hơn mình năm tuổi. Họ không có thời gian hẹn hò, nhưng An yêu chồng mình chỉ qua những dòng tin nhắn điện thoại.
Cô vốn là tiểu thư không cần đụng tay đụng chân vào bếp núc, thế nên dù bảo cô làm thì cô cũng không thích làm, kể cả khi mình đứng ở trước mặt nhà chồng và đó là mệnh lệnh của mẹ chồng cô đi chăng nữa. Bàn tay cô mềm mượt, không phải là thứ để đụng vào hoá chất hay bát đũa.
Thay vì nữ công gia chánh, An nghĩ cô nên chăm lo cho gia đình, và phát triển việc kinh doanh của mình. Cô phải công nhận rằng việc gia đình nó cũng khởi đầu gian nan giống như việc kinh doanh của cô. Điển hình rằng sáng nay cô vừa lạc mẹ chồng ngay trong lúc đi thăm bạn của mẹ.
Chồng cô về, đứng từ trên phòng mình cô cũng nhìn thấy. Cô nên giải thích như thế nào đây?
Chuyện gì đến rồi cũng đến, cô thấy cửa phòng mình mở ra…
– An, hôm nay anh nghe tài xế nói em để lạc mẹ?
Vương tháo cà vạt và cởi áo suit của mình ra. Vốn dĩ anh phải tán tỉnh người phụ nữ này là vì muốn gia đình cô ta đầu tư thêm cho công ty Ngôi Sao. Một giây thôi anh cũng chưa từng yêu cô ta. Làm sao có thể yêu người phụ nữ mà anh chỉ tiếp xúc qua tin nhắn chứ? Nhưng ai cũng hiểu, với Vương, tiền vẫn là điều quan trọng nhất. Hôn nhân, hạnh phúc của anh ta cũng không quan trọng bằng tiền.
– Rõ ràng là mẹ nói em đi mua cho mẹ cốc cafe, thực sự em không muốn để mẹ uống thứ cafe bán trong máy, nên đi một đoạn hơi xa mua cho mẹ, khi quay lại, mẹ không còn ở chỗ mà mẹ và em hẹn nhau nữa!
An giải thích đúng những gì đã diễn ra, không hề thêm bớt. Vì cô không hề biết chuyện bà ta cố tình làm vậy để đi tìm đứa nhóc kia, ai mà biết được bà ta có con riêng chứ?
– Được rồi, từ sau em không cần làm thế, có thể sai tài xế đi mua mà. Nào… lại đây!!!
Anh ta chỉ ham muốn thể xác, và luôn có những người phụ nữ ngu ngốc dâng hiến cho anh ta!
– Nhìn chị đi, đây… chị mới là mẹ em, không phải bà ta. Chị dành cho em những hai tình yêu cơ, tình mẹ con, và tình cảm của nữ nhân dành cho nữ nhân. Em biết chưa?
Nhi ôm Tú vào lòng. Đứa nhỏ này không xứng đáng phải chịu đựng những nỗi đau này. Nhất là khi đã có cô ở bên cạnh nữa. Bà ta là người có thể chối bỏ, không dám nhận Tú là con mình vì một số lý do nào đó, nhưng tuyệt đối… cô không bao giờ bỏ Tú. Kể cả khi Tú tỉnh giấc sau cơn phẫu thuật, Tú có thể quên đi chuyện gì thì cô không chắc, nhưng cô tin rằng cô sẽ ở bên Tú mãi mãi, như một người mẹ mà Tú hằng mong ước.
Tú vẫn chưa nín khóc, nhìn Tú lúc này thực sự yếu đuối và đáng thương. Tú chưa nhìn thấy gương mặt bà ta, chỉ đứng nấp sau cửa và nghe thấy hết. Cho dù không được nhìn mặt, thì Tú cũng không muốn nhìn. Chẳng may gặp lại bà ta ở bên đường, thật cay đắng cho Tú!
– Ngoan nào, nín đi!
Nhi cảm nhận được ngực mình vẫn đang thấm ướt. Có lẽ là Tú chưa chịu nín. Nhưng sau khi cô vỗ về được một hồi lâu thì lại lặng im, không thút thít run người, nhưng lại không chịu rời khỏi người cô.
– Thế bây giờ có chịu ngồi ngoan trên giường không nào? Chị cũng buồn khi em không vui đấy. Em … thích nhìn chị buồn bã sao?
Nhi dùng cách này để dụ Tú ngừng khóc. Với cô, Tú là đứa nhỏ dễ dụ, nhất là những gì liên quan tới cô. Tú nghe cô hỏi vậy, liền lắc đầu, đương nhiên là Tú không muốn Nhi buồn rồi, chưa bao giờ Tú muốn điều ấy!
Tú ngoan ngoãn nghe theo Nhi, đi về phía giường bệnh, và nằm yên vị trên đấy chờ Nhi đi lấy đồ ăn sáng cho mình. Phải rồi, Tú cần suy nghĩ chín chắn, với Tú, Nhi chính là mẹ, chính là người mình yêu. Tại sao lại yếu đuối vì một người đàn bà không phải mẹ mình chứ? Tú không nhất thiết phải đau buồn vì bà ta, dù bà ta là ai đi chăng nữa, Tú sẽ buộc bản thân không xem bà ta tồn tại trên thế giới này. Người đã bỏ Tú mà đi năm đó, Tú dứt khoát không bao giờ tha thứ. Nằm nghĩ ngợi lung tung, Tú lại thấy bác sĩ của mình vào. Bình thường, đây đâu phải là giờ khám của Tú nhỉ?
– Tú, mẹ cháu đâu? – Minh hỏi Tú, tay anh ta đang giấu thứ gì đó ở sau lưng.
– Chị ấy… đi mua đồ ăn sáng rồi.
Tú không thích ai khác nhìn vào mối quan hệ của Tú và gọi đó là mẹ con.
– Vậy thì, khi mẹ về thì nói chú Minh gửi cho cháu, là xin lỗi mẹ cháu. Cô ấy sẽ hiểu thôi, bảo cô ấy ăn cùng ăn nữa!
Minh đặt lên bàn hai gói bánh mochi rồi nhanh chóng rời đi. Tú định nói, Tú không thích ăn loại bánh này, nhưng Minh lại chạy đi nhanh quá. Bác sĩ thường sẽ quan tâm và chăm sóc bệnh nhân như thế này sao? Đây là lần đầu tiên Tú nhìn thấy chuyện này đấy!
Minh rời đi được một lúc thì Nhi lại trở về. Cô mang về cho Tú một tô phở. Lâu nay Tú ăn cháo có vẻ ngán lắm rồi, chính cô là người cho Tú ăn còn thấy ngán, nói gì tới người suốt ngày phải ăn cháo như Tú chứ.
– Gì đây Tú? – Nhi đặt tô phở lên bàn, tình cờ nhìn thấy luôn hai gói bánh mochi.
– Bác sĩ của em gửi tới, và nói đó là xin lỗi chị! – Tú có vẻ không thích ăn hai gói bánh này cho lắm. Có lẽ là có nhiều nguyên nhân mặc dù cho Tú mới vừa nghĩ rằng có phải bác sĩ nào cũng quan tâm bệnh nhân như thế không…
Nhi lấy điện thoại mình ra kiểm tra gì đó, xong lại nhìn vào tờ giấy dán ở một túi bánh mochi mà cô nhìn thấy.
“Hoá ra người nhắn tin làm phiền mình mấy hôm nay là bác sĩ của Tú sao?”
Nhi còn tưởng là một kẻ điên nào đó cứ cố gắng nói chuyện gàn dở với mình nên cô không thèm bận tâm tới, giờ thì nhận ra là bác sĩ của Tú đã cố gắng bắt chuyện với mình. Trên đời này còn có loại người ngây ngô như anh ta sao? Đến cả một đứa nhóc như Tú cũng không có cách bày tỏ nhàm chán như anh ta. Có lẽ, Minh đã trượt vòng gửi xe một cách thảm hại.
– Chị cười gì vậy? Em…đói. Phở nở to đùng rồi kìa! – Tú thấy Nhi cười mỉm khi nhìn vào túi bánh đó, liền nảy sinh nhiều suy nghĩ và muốn phá đám.
– À chị xin lỗi, đây… đây, làm gì mà nở to đùng. Cứ giỏi nói quá đi…
Nhi giật mình mở nắp tô phở mình vừa mua cho Tú, ở dưới hàng, để tiện cho việc dùng thìa, cô đã lấy kéo cắt nhỏ sợi phở cho Tú. Nhìn giống như đang cho em bé ăn thật vậy.
– Em vẫn đang đợi chị trả lời đấy, chị cười hai túi bánh ấy à? – Tú vẫn tò mò. Không lẽ Nhi thích thú vì hai gói bánh này sao?
– Bác sĩ của em đang định tán tỉnh chị đấy, nhìn xem, đêm qua anh ta nhắn tin cho chị này…
Nghĩ ngợi gì thì Nhi chẳng rõ nữa, nhưng Nhi cũng muốn thử lòng Tú xem sao. Can tội hôm qua dám trêu cô ghen tuông vì Nhung cơ.
– Có phải anh ta học nhiều rồi bị điên không? Thật đáng ghét!
Tú bực tức cầm điện thoại đọc, sau đó một bước xoá hết tin nhắn, thậm chí cho số điện thoại anh ta vào mục tin nhắn rác! Nhìn Tú ghen quá đỗi đáng yêu…
– Hơ, sao phải xoá nhỉ? Chị thấy… ơ kìa!
Nhi vốn dĩ muốn trêu ghẹo thêm, thế nhưng cô bị Tú kéo gần lại người mình. Có thật là Tú đang ốm không thế? Sao mà khoẻ dữ vậy? Sức mạnh của ghen tuông thật là đáng sợ.
– Chị nghĩ em thích san sẻ chị cho ai sao? – Tú làu bàu trong miệng. Càng những lúc này, Tú càng mong ước mình là một người trưởng thành, một người có tiền tài có thể lo cho Nhi một cuộc sống hàng vạn người mơ ước. Nhưng… hiện thực luôn mang tới cho Tú những nỗi thất vọng về bản thân mình.
– Còn bé tí mà sở hữu cao thế? Lớn lên, chị nói chuyện với người khác em cũng không cho sao?
Nhi thích lắm, cô búng nhẹ vào mũi của Tú rồi nói những lời đường mật. Tô phở lúc này chắc chắn là bỏ đi rồi, có ai ăn được tô phở mà sợi phở to như dây thừng như vậy đâu. Khổ thân Nhi, lại phải đi mua đồ ăn sáng cho Tú lần nữa rồi!!! :(
Tuy là vui đùa, nhưng cả hai đã đi xa giới hạn mà bản thân đặt ra. Tú chưa bao giờ nghĩ tới việc Nhi sẽ nghĩ tới tương lai của cả hai người. Dù chỉ là chị ấy rung động với mình trong giây lát thôi Tú đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Không ngờ, câu vừa rồi đã khẳng định Nhi muốn mối quan hệ này được kéo dài thêm nữa. Kể cả trong tương lai mà Nhi đang nói tới…
– Lúc đó… em sẽ mãnh liệt hơn bây giờ nhiều!
Tú nói vậy cả hai người cùng hiểu, không nhất thiết phải giải thích rõ ràng ra, Nhi cũng biết chắc Tú đang nói về điều gì. Cô biết, Tú là một đứa trẻ mồ côi, cộc cằn, và không biết cách ngọt ngào với cô. Nhưng cô đang bó tay với bản thân mình, càng gắn bó thân mật với đứa nhỏ này, cô cảm giác như mình đang ăn kẹo ngọt cả ngày, càng có cảm giác luôn đặt câu hỏi liệu chỉ yêu tới khi Tú mất trí nhớ hay là cố gắng tạo kí ức đẹp để Tú tỉnh giấc, không quên gì để họ tiếp tục yêu nhau?
…
Lê Khánh An, một tiểu thư đài cát trong gia đình giàu có nổi tiếng. Chính vì giàu có, thân phận của cô luôn được giấu kín, kể cả trong hôn lễ choáng ngợp của mình được tổ chức tại Paris. Vì chồng cô làm ăn ở Việt Nam, nên buộc cô phải về Việt Nam sinh sống. Cuộc sống tại Việt Nam nó không yên bình giống như California. Cô sống ở bên đó từ những năm cấp hai cho tới bây giờ, cô lập gia đình với một chàng trai hơn mình năm tuổi. Họ không có thời gian hẹn hò, nhưng An yêu chồng mình chỉ qua những dòng tin nhắn điện thoại.
Cô vốn là tiểu thư không cần đụng tay đụng chân vào bếp núc, thế nên dù bảo cô làm thì cô cũng không thích làm, kể cả khi mình đứng ở trước mặt nhà chồng và đó là mệnh lệnh của mẹ chồng cô đi chăng nữa. Bàn tay cô mềm mượt, không phải là thứ để đụng vào hoá chất hay bát đũa.
Thay vì nữ công gia chánh, An nghĩ cô nên chăm lo cho gia đình, và phát triển việc kinh doanh của mình. Cô phải công nhận rằng việc gia đình nó cũng khởi đầu gian nan giống như việc kinh doanh của cô. Điển hình rằng sáng nay cô vừa lạc mẹ chồng ngay trong lúc đi thăm bạn của mẹ.
Chồng cô về, đứng từ trên phòng mình cô cũng nhìn thấy. Cô nên giải thích như thế nào đây?
Chuyện gì đến rồi cũng đến, cô thấy cửa phòng mình mở ra…
– An, hôm nay anh nghe tài xế nói em để lạc mẹ?
Vương tháo cà vạt và cởi áo suit của mình ra. Vốn dĩ anh phải tán tỉnh người phụ nữ này là vì muốn gia đình cô ta đầu tư thêm cho công ty Ngôi Sao. Một giây thôi anh cũng chưa từng yêu cô ta. Làm sao có thể yêu người phụ nữ mà anh chỉ tiếp xúc qua tin nhắn chứ? Nhưng ai cũng hiểu, với Vương, tiền vẫn là điều quan trọng nhất. Hôn nhân, hạnh phúc của anh ta cũng không quan trọng bằng tiền.
– Rõ ràng là mẹ nói em đi mua cho mẹ cốc cafe, thực sự em không muốn để mẹ uống thứ cafe bán trong máy, nên đi một đoạn hơi xa mua cho mẹ, khi quay lại, mẹ không còn ở chỗ mà mẹ và em hẹn nhau nữa!
An giải thích đúng những gì đã diễn ra, không hề thêm bớt. Vì cô không hề biết chuyện bà ta cố tình làm vậy để đi tìm đứa nhóc kia, ai mà biết được bà ta có con riêng chứ?
– Được rồi, từ sau em không cần làm thế, có thể sai tài xế đi mua mà. Nào… lại đây!!!
Anh ta chỉ ham muốn thể xác, và luôn có những người phụ nữ ngu ngốc dâng hiến cho anh ta!
/58
|