Tú thấy Nhi gọi điện nhắc mình chờ cơm. Chị ấy nói chị ấy sẽ về sớm, nhưng cho tới bây giờ đã quá 2 tiếng rồi, và chị ấy vẫn chưa về tới nhà. Những lúc phải chờ đợi như thế này, trong đầu Tú có cả nghìn câu hỏi. Rốt cuộc thì chị ấy đi đâu, không lẽ lại đi làm cái việc đó? Tú vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi tiếng bấm mã khoá nhà vang lên.
Tú chạy ra cửa xem mình có phải đỡ chị ấy vào nhà không, nhưng mọi chuyện không như Tú nghĩ. Vừa chạm mặt nhau ở cửa, Tú đã thấy Nhi nước mắt dài nước mắt ngắn, lớp make up cũng bị nhoè đi, son thì vẫn còn nguyên không có dấu hiệu bị đàn ông đụng chạm. Vậy là chị ấy không đi làm thứ chuyện đó, nhưng sao lại khóc lóc thảm hại như thế này.
Nhi cũng vậy, nhìn thấy Tú, cô chỉ muốn khóc. Cô có được phép khóc bên cạnh con mình không? Tú là con cô mà, tại sao cô cứ phải giấu người nhà về những thứ chuyện đau khổ cô phải chịu đựng như thế này?
Cô chạy tới ôm chầm lấy Tú…
– Chị… chị làm sao thế? – Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn không rõ Nhi bị chuyện gì mà chạy tới ôm mình như thế này, chị ấy vùi cằm vào cổ Tú và khóc nức nở.
– Chị, bị người đàn ông chị yêu thương và dâng hiến lừa gạt thực sự. Anh ta… kết hôn và lập gia đình với người khác rồi!
Nhi nói xong liền khóc to hơn, cô không biết nên chia sẻ như thế nào với anh quản lý suốt chặng đường về, càng không biết nên kể lể như thế nào với chú tài xế. Trước mắt thiên hạ, nước mắt cô không được phép rơi. Bước chân vào căn hộ này, với cô như thể vỡ oà. Cô không muốn giấu Tú nữa, cô không muốn bản thân mình chịu đựng nỗi đau này nữa. Cô chỉ muốn ai đó chia sẻ với cô thôi, như vậy là cô không quá xấu tính chứ? Phải không? Cô tốt với Tú mà, Tú là người nghe những nỗi niềm của cô là hợp lý, đúng không?
Nghe Nhi nói vậy, Tú thực sự không biết nên nói gì để cản lại sự đau lòng trong thâm tâm Nhi, Tú không ngốc tới độ không hiểu những gì Nhi đang nói, nhưng thực sự, nghe rồi thì Tú cũng không biết mình nên nói gì với chị ấy nữa. Bảo chị ấy nên quên đi thì hơi vô lý, vì dù có muốn cũng không thể quên ngay được, chỉ có thể ôm lại chị ấy thật chặt, cái ôm này Tú hi vọng chị ấy hiểu. Tú sẽ luôn đợi chờ chị ấy, luôn nhẫn nại cùng chị ấy, và luôn yêu chị ấy!
…
Tâm trạng khá hơn sau khi khóc, Nhi nhận ra một sự thật, cô chấm dứt bản hợp đồng này là một điều đúng đắn. Chỉ có điều, cô lại phải đối mặt với báo chí, phải trả lời cả loạt câu hỏi lý do vì sao chấm dứt hợp đồng. Chỉ mai kia thôi, trang web công ty sẽ thông báo và xác nhận điều này. Cô không biết mình phải làm như thế nào nữa. Đột nhiên, cô thấy Tú giống như một bảo bối của mình vậy. Thực lòng cô đã nghĩ tới việc dừng bớt hoạt động của mình để chăm sóc Tú một cách thành tâm hơn. Và giờ thì mọi chuyện đúng như ý của cô rồi, cô đã dừng hẳn chứ không phải dừng bớt nữa. Từng ấy năm sự nghiệp của mình, cô cảm giác như bây giờ mình mới được ra khỏi trại giam, ra khỏi tù ngục và ra khỏi cái nơi luôn lấy thân thể của cô ra để làm giá, làm hoá đơn thanh toán.
Vương luôn chơi với đám mà người ta gọi “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”. Hắn ta ham muốn cơ thể những người phụ nữ có giá trị, chứ không ham muốn cơ thể phụ nữ hắn yêu. Mặc dù cô tin chắc hắn ta chỉ xem cô là một thứ để đem bán, chứ không xem cô là phụ nữ của hắn ta bao giờ.
– Chị nghĩ gì vậy?
Tú thấy Nhi ngủ bên cạnh mình, nhưng vẫn cựa, vẫn thức. Chắc chắn chị ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai ngay được.
– Chị chấm dứt hợp đồng rồi. Và chị nghĩ, chị sẽ nói với báo chí rằng chị cần thời gian chăm sóc em ôn thi đại học. Em chỉ còn 1 năm thôi mà, đúng không?
Tú không hiểu vì sao Nhi lại nói như vậy nữa. Hoá ra chị ấy vẫn xem Tú là con nít thật rồi.
– Chị sợ dư luận bàn tán chuyện chị rời công ty, và lấy em ra làm lá chắn sao?
Tú có phần hơi bực bội một chút. Đối với Tú, Tú không tin việc Nhi có thể chấm dứt sự nghiệp đào ra vàng chỉ vì mình. Tại Nhi chưa bao giờ thể hiện ra cho Tú biết với Nhi, Tú cũng là một phần cuộc sống. Dù đó là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Sáng thứ hai, có một người lạ tới gõ cửa nhà Nhi và mang tới cho Nhi một đứa con. Nó không giống như cách hạ sinh bình thường, cũng không giống như Nhi khó sinh và tìm tới một đứa trẻ nào đó mà Nhi yêu mến. Đứa nhỏ này Nhi không biết tên tuổi trước đó, cũng phải mất một thời gian tìm hiểu tính cách đứa nhỏ này, mất một thời gian mới chấp nhận chuyện đứa nhỏ này là con mình, và mất một thời gian để ngẫm lại bản thân rồi nhận ra rằng mình quá yêu thương Tú. Đương nhiên vì quá yêu thương Tú, cô không nghĩ rằng Tú sẽ hỏi lại mình câu đó.
– Tú, em nghĩ chị lợi dụng em sao?
Nhi bực mình lên tiếng. Cô quay hẳn sang và nhìn vào Tú, mặc dù đã là đêm khuya, hai người họ tắt đèn rồi. Chẳng nhìn rõ mặt nhau nữa.
– Theo như những gì em thấy là như vậy! – Tú vấn đáp cụt lủn, rồi trở mình khi thấy Nhi quay sang nhìn đối diện vào mặt Tú.
– Chị không cho phép em nói như vậy về chị. Em lấy chứng cứ đâu mà nói? Bộ em thấy chị chưa đủ buồn hay sao mà chính em còn rắc thêm muối vào nỗi buồn của chị nữa? – Nhi tức mình hơn khi thấy Tú quay lưng đi, và đáp lời mình một cách hời hợt nhưng mang đậm tính chỉ trích như vậy.
Tú không muốn trả lời nữa. Sao chị ấy không nói cho báo chí biết chị ấy bị giám đốc lừa gạt và phản bội, sao không nói thế mà lại lấy Tú ra để làm lý do như vậy. Tú thật nông cạn khi nghĩ như thế về Nhi, Tú thật không biết Nhi đã yêu thương Tú như thế nào. Và giờ Tú cũng đang làm tổn thương Nhi nữa.
Nghĩ ngợi không thông, Tú muốn đứng dậy đi về phòng ngủ của mình. Nhưng bước đi không nổi, vì Tú lại nghe thấy tiếng khóc từ phía Nhi.
– Chị… lại khóc sao? – Tú nằm gần về phía Nhi hơn một chút. Chỉ là nói chuyện thẳng thắn hơn với nhau thôi, tại sao cứ phải lấy nước mắt ra làm khó nhau thế? Lúc đầu là Tú nghĩ như vậy đấy, nhưng sau rồi không biết như thế nào nữa…
– Em muốn đi đâu thì đi đi. Không nhất thiết phải ở bên cạnh chị. Em nghĩ chị thích lấy em ra để làm lý do lắm sao? Chị không muốn giải thích, em ngủ đi!
Nhi quay lưng lại, cô không cần giải thích cho hành động mình làm. Giải thích là có tội. Cô quan niệm như vậy. Và cô không muốn giải thích cho một đứa nhỏ ngốc nghếch suy nghĩ chưa đủ chín chắn như thế kia.
Không gian im lặng lại bao trùm lên họ một lần nữa. Thời gian này đúng là áp lực đối với Nhi.
…
Nhi bây giờ mới biết Tú không ở nhà cả ngày như trước nữa vì Tú đã tìm việc làm thêm ở bên ngoài. Cô biết được điều này vì bây giờ cô cũng ở nhà cả ngày, việc dọn dẹp nhà cửa giúp cô tìm ra hợp đồng đi làm thêm của Tú. Hoá ra Tú đi làm một nhân viên part time ở cửa hàng cafe. Giờ này chắc Tú đang đi làm rồi. Cô không biết có phải do đêm hôm nọ hai người nói qua nói lại vài câu hay không, cô thì đã hết giận Tú, cô xem Tú như là đứa nhỏ chưa suy nghĩ chín chắn nên cô cũng không trách. Nhưng Tú thì thật cứng đầu, từ hôm đó tới giờ đã được hai tuần rồi, và Tú vẫn không thèm nói chuyện với cô, bữa cơm thôi cũng thấy cực nhọc, ăn uống trong im lặng, không còn tiếng nói cười như trước nữa. Nhưng cô nhất quyết không hỏi chuyện Tú giống như lần trước nữa. Bởi càng hỏi, Tú sẽ càng học thói làm hơn.
Tú đi làm ở một quán cafe gần trường. Công việc của Tú là ghi chép hoá đơn chứ không phải bưng bê gì cả. Tú làm 6 tiếng một ngày, sau đó sẽ có người đổi ca cho Tú.
Hôm nay cũng là ngày đông khách vì quán cho ra loại bánh ngọt ăn kèm, khách hàng tuổi teen như Tú rất nhiều. Họ xếp thành hàng để đợi gọi được món, và bên chỗ Tú cũng có cả hàng dài người đợi để Tú ghi lại đơn đặt cho người phục vụ khác tích kê vào máy tính.
– Hôm qua cậu nghe Đàm Trâm nói gì chưa? – Một cô khách ở hàng dưới nói chuyện khi mà đợi người trên gọi đồ để Tú ghi lại.
– Có, lúc đầu mình chẳng hiểu vì sao Đinh Mai Nhi rời công ty và tạm dừng sự nghiệp nữa. Mình thật sock khi nghe tin cô ta làm vậy vì đứa con nuôi kia. Thực hư chỉ là đứa con đến với cô ta bất ngờ thôi mà, có giống như là con ruột đâu, sao phải thế nhỉ?
Người bạn ở bên cạnh đáp lại.
– Mình còn nghĩ là cô ta sẽ lợi dụng đứa con ấy để nổi tiếng chứ, ai ngờ, lại đi tâm sự với đồng nghiệp muốn bỏ dở sự nghiệp vì con. Nếu như không có Đàm Trâm lên tiếng chắc mình vẫn nghĩ về cô ta như một con cáo già vậy!
Tú nghe được hết những lời nói đó. Không rõ hai người họ là đang cố tình miệt thị Nhi hay chỉ là bàn luận về Nhi, nhưng Tú không thích ai nói về người mình yêu nặng lời như vậy. Nhưng thực sự chị ấy là đã quan tâm mình rất nhiều như vậy sao? Tú cảm giác trong lòng hơi nhột một chút, có vẻ như mình đã sai thực sự khi cố tình giận dỗi chị ấy suốt thời gian gần đây. Là người khác, không yêu thương Tú thật lòng, có khi đuổi Tú ra khỏi nhà vì sự hỗn xược ấy rồi.
– Này, ghi đơn cho tôi đi chứ! Sao cứ ngẩn người ra vậy!
Một vị khách khác quát Tú khi Tú mất tập trung.
Tú chạy ra cửa xem mình có phải đỡ chị ấy vào nhà không, nhưng mọi chuyện không như Tú nghĩ. Vừa chạm mặt nhau ở cửa, Tú đã thấy Nhi nước mắt dài nước mắt ngắn, lớp make up cũng bị nhoè đi, son thì vẫn còn nguyên không có dấu hiệu bị đàn ông đụng chạm. Vậy là chị ấy không đi làm thứ chuyện đó, nhưng sao lại khóc lóc thảm hại như thế này.
Nhi cũng vậy, nhìn thấy Tú, cô chỉ muốn khóc. Cô có được phép khóc bên cạnh con mình không? Tú là con cô mà, tại sao cô cứ phải giấu người nhà về những thứ chuyện đau khổ cô phải chịu đựng như thế này?
Cô chạy tới ôm chầm lấy Tú…
– Chị… chị làm sao thế? – Tú vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn không rõ Nhi bị chuyện gì mà chạy tới ôm mình như thế này, chị ấy vùi cằm vào cổ Tú và khóc nức nở.
– Chị, bị người đàn ông chị yêu thương và dâng hiến lừa gạt thực sự. Anh ta… kết hôn và lập gia đình với người khác rồi!
Nhi nói xong liền khóc to hơn, cô không biết nên chia sẻ như thế nào với anh quản lý suốt chặng đường về, càng không biết nên kể lể như thế nào với chú tài xế. Trước mắt thiên hạ, nước mắt cô không được phép rơi. Bước chân vào căn hộ này, với cô như thể vỡ oà. Cô không muốn giấu Tú nữa, cô không muốn bản thân mình chịu đựng nỗi đau này nữa. Cô chỉ muốn ai đó chia sẻ với cô thôi, như vậy là cô không quá xấu tính chứ? Phải không? Cô tốt với Tú mà, Tú là người nghe những nỗi niềm của cô là hợp lý, đúng không?
Nghe Nhi nói vậy, Tú thực sự không biết nên nói gì để cản lại sự đau lòng trong thâm tâm Nhi, Tú không ngốc tới độ không hiểu những gì Nhi đang nói, nhưng thực sự, nghe rồi thì Tú cũng không biết mình nên nói gì với chị ấy nữa. Bảo chị ấy nên quên đi thì hơi vô lý, vì dù có muốn cũng không thể quên ngay được, chỉ có thể ôm lại chị ấy thật chặt, cái ôm này Tú hi vọng chị ấy hiểu. Tú sẽ luôn đợi chờ chị ấy, luôn nhẫn nại cùng chị ấy, và luôn yêu chị ấy!
…
Tâm trạng khá hơn sau khi khóc, Nhi nhận ra một sự thật, cô chấm dứt bản hợp đồng này là một điều đúng đắn. Chỉ có điều, cô lại phải đối mặt với báo chí, phải trả lời cả loạt câu hỏi lý do vì sao chấm dứt hợp đồng. Chỉ mai kia thôi, trang web công ty sẽ thông báo và xác nhận điều này. Cô không biết mình phải làm như thế nào nữa. Đột nhiên, cô thấy Tú giống như một bảo bối của mình vậy. Thực lòng cô đã nghĩ tới việc dừng bớt hoạt động của mình để chăm sóc Tú một cách thành tâm hơn. Và giờ thì mọi chuyện đúng như ý của cô rồi, cô đã dừng hẳn chứ không phải dừng bớt nữa. Từng ấy năm sự nghiệp của mình, cô cảm giác như bây giờ mình mới được ra khỏi trại giam, ra khỏi tù ngục và ra khỏi cái nơi luôn lấy thân thể của cô ra để làm giá, làm hoá đơn thanh toán.
Vương luôn chơi với đám mà người ta gọi “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”. Hắn ta ham muốn cơ thể những người phụ nữ có giá trị, chứ không ham muốn cơ thể phụ nữ hắn yêu. Mặc dù cô tin chắc hắn ta chỉ xem cô là một thứ để đem bán, chứ không xem cô là phụ nữ của hắn ta bao giờ.
– Chị nghĩ gì vậy?
Tú thấy Nhi ngủ bên cạnh mình, nhưng vẫn cựa, vẫn thức. Chắc chắn chị ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai ngay được.
– Chị chấm dứt hợp đồng rồi. Và chị nghĩ, chị sẽ nói với báo chí rằng chị cần thời gian chăm sóc em ôn thi đại học. Em chỉ còn 1 năm thôi mà, đúng không?
Tú không hiểu vì sao Nhi lại nói như vậy nữa. Hoá ra chị ấy vẫn xem Tú là con nít thật rồi.
– Chị sợ dư luận bàn tán chuyện chị rời công ty, và lấy em ra làm lá chắn sao?
Tú có phần hơi bực bội một chút. Đối với Tú, Tú không tin việc Nhi có thể chấm dứt sự nghiệp đào ra vàng chỉ vì mình. Tại Nhi chưa bao giờ thể hiện ra cho Tú biết với Nhi, Tú cũng là một phần cuộc sống. Dù đó là một trường hợp vô cùng đặc biệt. Sáng thứ hai, có một người lạ tới gõ cửa nhà Nhi và mang tới cho Nhi một đứa con. Nó không giống như cách hạ sinh bình thường, cũng không giống như Nhi khó sinh và tìm tới một đứa trẻ nào đó mà Nhi yêu mến. Đứa nhỏ này Nhi không biết tên tuổi trước đó, cũng phải mất một thời gian tìm hiểu tính cách đứa nhỏ này, mất một thời gian mới chấp nhận chuyện đứa nhỏ này là con mình, và mất một thời gian để ngẫm lại bản thân rồi nhận ra rằng mình quá yêu thương Tú. Đương nhiên vì quá yêu thương Tú, cô không nghĩ rằng Tú sẽ hỏi lại mình câu đó.
– Tú, em nghĩ chị lợi dụng em sao?
Nhi bực mình lên tiếng. Cô quay hẳn sang và nhìn vào Tú, mặc dù đã là đêm khuya, hai người họ tắt đèn rồi. Chẳng nhìn rõ mặt nhau nữa.
– Theo như những gì em thấy là như vậy! – Tú vấn đáp cụt lủn, rồi trở mình khi thấy Nhi quay sang nhìn đối diện vào mặt Tú.
– Chị không cho phép em nói như vậy về chị. Em lấy chứng cứ đâu mà nói? Bộ em thấy chị chưa đủ buồn hay sao mà chính em còn rắc thêm muối vào nỗi buồn của chị nữa? – Nhi tức mình hơn khi thấy Tú quay lưng đi, và đáp lời mình một cách hời hợt nhưng mang đậm tính chỉ trích như vậy.
Tú không muốn trả lời nữa. Sao chị ấy không nói cho báo chí biết chị ấy bị giám đốc lừa gạt và phản bội, sao không nói thế mà lại lấy Tú ra để làm lý do như vậy. Tú thật nông cạn khi nghĩ như thế về Nhi, Tú thật không biết Nhi đã yêu thương Tú như thế nào. Và giờ Tú cũng đang làm tổn thương Nhi nữa.
Nghĩ ngợi không thông, Tú muốn đứng dậy đi về phòng ngủ của mình. Nhưng bước đi không nổi, vì Tú lại nghe thấy tiếng khóc từ phía Nhi.
– Chị… lại khóc sao? – Tú nằm gần về phía Nhi hơn một chút. Chỉ là nói chuyện thẳng thắn hơn với nhau thôi, tại sao cứ phải lấy nước mắt ra làm khó nhau thế? Lúc đầu là Tú nghĩ như vậy đấy, nhưng sau rồi không biết như thế nào nữa…
– Em muốn đi đâu thì đi đi. Không nhất thiết phải ở bên cạnh chị. Em nghĩ chị thích lấy em ra để làm lý do lắm sao? Chị không muốn giải thích, em ngủ đi!
Nhi quay lưng lại, cô không cần giải thích cho hành động mình làm. Giải thích là có tội. Cô quan niệm như vậy. Và cô không muốn giải thích cho một đứa nhỏ ngốc nghếch suy nghĩ chưa đủ chín chắn như thế kia.
Không gian im lặng lại bao trùm lên họ một lần nữa. Thời gian này đúng là áp lực đối với Nhi.
…
Nhi bây giờ mới biết Tú không ở nhà cả ngày như trước nữa vì Tú đã tìm việc làm thêm ở bên ngoài. Cô biết được điều này vì bây giờ cô cũng ở nhà cả ngày, việc dọn dẹp nhà cửa giúp cô tìm ra hợp đồng đi làm thêm của Tú. Hoá ra Tú đi làm một nhân viên part time ở cửa hàng cafe. Giờ này chắc Tú đang đi làm rồi. Cô không biết có phải do đêm hôm nọ hai người nói qua nói lại vài câu hay không, cô thì đã hết giận Tú, cô xem Tú như là đứa nhỏ chưa suy nghĩ chín chắn nên cô cũng không trách. Nhưng Tú thì thật cứng đầu, từ hôm đó tới giờ đã được hai tuần rồi, và Tú vẫn không thèm nói chuyện với cô, bữa cơm thôi cũng thấy cực nhọc, ăn uống trong im lặng, không còn tiếng nói cười như trước nữa. Nhưng cô nhất quyết không hỏi chuyện Tú giống như lần trước nữa. Bởi càng hỏi, Tú sẽ càng học thói làm hơn.
Tú đi làm ở một quán cafe gần trường. Công việc của Tú là ghi chép hoá đơn chứ không phải bưng bê gì cả. Tú làm 6 tiếng một ngày, sau đó sẽ có người đổi ca cho Tú.
Hôm nay cũng là ngày đông khách vì quán cho ra loại bánh ngọt ăn kèm, khách hàng tuổi teen như Tú rất nhiều. Họ xếp thành hàng để đợi gọi được món, và bên chỗ Tú cũng có cả hàng dài người đợi để Tú ghi lại đơn đặt cho người phục vụ khác tích kê vào máy tính.
– Hôm qua cậu nghe Đàm Trâm nói gì chưa? – Một cô khách ở hàng dưới nói chuyện khi mà đợi người trên gọi đồ để Tú ghi lại.
– Có, lúc đầu mình chẳng hiểu vì sao Đinh Mai Nhi rời công ty và tạm dừng sự nghiệp nữa. Mình thật sock khi nghe tin cô ta làm vậy vì đứa con nuôi kia. Thực hư chỉ là đứa con đến với cô ta bất ngờ thôi mà, có giống như là con ruột đâu, sao phải thế nhỉ?
Người bạn ở bên cạnh đáp lại.
– Mình còn nghĩ là cô ta sẽ lợi dụng đứa con ấy để nổi tiếng chứ, ai ngờ, lại đi tâm sự với đồng nghiệp muốn bỏ dở sự nghiệp vì con. Nếu như không có Đàm Trâm lên tiếng chắc mình vẫn nghĩ về cô ta như một con cáo già vậy!
Tú nghe được hết những lời nói đó. Không rõ hai người họ là đang cố tình miệt thị Nhi hay chỉ là bàn luận về Nhi, nhưng Tú không thích ai nói về người mình yêu nặng lời như vậy. Nhưng thực sự chị ấy là đã quan tâm mình rất nhiều như vậy sao? Tú cảm giác trong lòng hơi nhột một chút, có vẻ như mình đã sai thực sự khi cố tình giận dỗi chị ấy suốt thời gian gần đây. Là người khác, không yêu thương Tú thật lòng, có khi đuổi Tú ra khỏi nhà vì sự hỗn xược ấy rồi.
– Này, ghi đơn cho tôi đi chứ! Sao cứ ngẩn người ra vậy!
Một vị khách khác quát Tú khi Tú mất tập trung.
/58
|