Cả người Nhược Lao Minh bổng chốc hóa lớn. Linh khí xung quanh bao phủ, điên cuồng chảy vào cơ thế hắn.
Địa Tâm Lão Ma nhận ra hắn muốn tự bạo thì mọi việc đã trễ.
“Ầm”
Một vị Đấu Vương tự bạo không phải đùa. Một quả cầu khổng lồ bao phủ khắp quanh chục dậm trên bầu trời. Từ xa có thể dễ dàng phát hiện nó.
Vài chục giây sau.
“Khục Khục”
Đấu Vương tự bạo làm một tên Đấu Hoàng Đỉnh Phong như Địa Tâm Lão Quỷ trọng thương, quần áo hắn te tua, máu me chảy ra mặt đất. Khuôn mặt hắn giận dữ mà không có chỗ phát tiết.
Hắn bùi ngùi quay đầu chạy đi. Ở đây là gần biên giới Già Nam Học Viện, Địa Tâm Lão Quỷ vẫn chưa dám độc bó, trừ khi tên viện trưởng Thất Tinh Đấu Tông, Mang Thiên Xích kia đi khỏi.
....................
“Ầm”
Một cái cổng không gian xuất hiện. Lâm Thiên bị truyền tống rơi xuống đất. Rất là xui xẻo hắn rơi ngay một một đá nhọn.
“A”
Lâm Thiên đau đớn bụm cánh tay chảy máu. “Mọe kiếp, lần sau phải mua giấy bảo hiểm từ hệ thống mơi được.”
Hắn lấy từ trong hệ thống ra một viện Nhị Giai Đan Dược. Ăn vào thì hiệu quả không sai biệt 10 phút, vết thương khá sâu đã lành lại như thường.
Lâm Thiên khá bất ngờ về hiệu quả của Đan Dược. Trong lòng đang suy tính có học Luyện Dược Sư luôn không, hắn thấy Luyện Dược Sư cũng rất có lực hiệu triệu a.
“..”
Lâm Thiên nghe tiến hít thở, hắn nghi hoặc chậm chạm tiến tới.
“Ồ, là một đứa bé.”
Hắn bắt gặp phía dưới tán đá bụi là một đứa bé đang ngất xỉu ở đó, phía xung quanh hoan tàn như bị bom quanh tạc. Hắn bế nó lên, kéo quần của nó ra. Bên trong cái quần lộ ra tiểu bim bim của con gái hồng thuận.
“Ồ, đây là con gái.”
Lâm Thiên suy nghĩ một lát. “Hình như mình chưa thử dưỡng loli kế hoạch bao giờ.”
Thế là một cô bé đã rơi vào tay một tên ác ma mà không biết.
.............
Từ trên không trung. Một vết nứt không gian hiện lên. Một lão giả mặc áo bào, đầu tóc bù xù phất phơ đi ra.
Hắn từ lúa nãy liền cảm nhận được một nguồn nang lượng tự bạo mà thành, lại nhớ đến vài ngày trước có một người muốn gia nhập Già Nam Học Viện. Hắn thấy cũng là Đấu Vương cao thủ liền đồng ý, hôm nay việc xẩy ra đúng ngày người đó sắp đến Già Nam. Trong lòng hắn bồn chồn đi ra.
“Ài...Nhược Lao Minh không biết có bị gì không, ta quên mất ngày hôm nay hắn đến nơi nguy hiểm nhất Hắc Giác Vực này. Ài...ồ vẫn còn có người.”
Lão Giả bước vào vết nứt tiến về phía Lâm Thiên.
Lâm Thiên cảm quang giật mình. Một nguồn hùng hậu Đấu Tông khí tức đang tiến đến đây. Hắn toàn lực biến thành SSJ cấp bốn, thực lực cố định ở Đấu Hoàng Đỉnh Phong. Hắn trong lòng không có bao nhiêu vui vẻ, nguyên do đa số thực lực, công pháp điều bị hắn chế, hắn cũng không thể sài những chiêu thô sơ trong dragon ball trong đây được. Hiện dù hắn là một thiên tài nhưng không có Đấu Kỹ hay Vũ Khí thì chống lại Đấu Tông Tứ, Ngũ Tinh là hết đáp. Nếu như lên nữa thì hắn cũng bó tay.
Vết nứt hư không hiện lên. Lão giả từ đó bước ra. Lâm Thiên dùng ngay Giám Định Thuật.Tên: Mang Thiên Xích.
Thực Lực: Thất Tinh Đấu Tông.
Giới Thiệu: Là viện trưởng Già Nam Học Viện
Tộc: Viễn Cổ Bát Tộc, Thạch Tộc.
......
Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm. Học Viện Già Nam nổi tiếng hiền hòa. Hẳn không động thủ đâu, đặc biệt là người có tiếng tăm như Mang Thiên Xích đây.
“Ồ … Nhược Lao Minh đệ ngươi đã là Đấu Hoàng Đỉnh Phong rồi ư, thế là lúc nãy người tự bạo chắc là kẻ thù nhỉ.”
Lâm Thiên bất ngờ, không ngờ hắn lại nhậm nhầm mình thành Nhược Lao gì đó. Hắn suy nghĩ một lát, thuận thế đẩy thuyền, giả bộ đau khổ lắc đầu.
“Có thể ngài đây là Mang Thiên Xích viện trưởng Học Viện Già Nam chứ.”
Mang Thiên Xích không hiểu gật đầu.
“Ài, ta không phải là Nhược thúc, ta có ý định gia nhập Già Nam lại tiện đường đi nên kết bạn cùng nhau. Không biết mấy ngày hôm trước, Nhược thúc nghe đâu có cường giả truy sát. Ta đến thì phát hiện chỉ còn đứa bé này ở đây, liền đánh đổi bí thuật gia tộc mà mỗi người suốt đời chỉ sử dụng được 10 lần, tiêu hai 1 lần để báo thù cho Thúc ấy, nhưng đáng tiếc, trễ rồi…”
Lâm Thiên đóng cho thật một chút, rút lại SSJ trạng thái, mất đi Đấu Hoàng thực lực trèo chống. Hắn từ trên cao rời xuống. Mang Thiên Xích thở dài, hắn tin tưởng Lâm Thiên không lừa gạt (0,000001% ta tin). Hóa thân kéo Lâm Thiên lại con mắt tràn đầy hối lỗi.
“Ài nếu không phải vì ta quá khinh xuất cũng không đến nổi này, ài...còn cậu trai trẻ...câu có muốn tham gia Già Nam không, bí thuật gia tộc của cậu ta thấy cũng không kém các...à cúng có thể nói là thêm 10 cái mệnh a.”
Mang Thiên Xích giọng nói chập chừng.
Trong lòng Lâm Thiên không cho là đúng. Nếu không phải Già Nam dễ tụ tập thế lực, ca cũng không rãnh đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Lâm Thiên gật đầu. Mang Thiên Xích coi như cũng có an ủi. Dù mất đi một tên Đấu Vương nhưng lại tìm được một tên không tiềm lực không kém.
Mang Thiên Xích mở ra vết nứt không gian kéo Lâm Thiên cùng.
.........
Một toàn khổng lồ Học Viện xuất hiện ra trước mắt Lâm Thiên. Vô số các học viên Ngoại Viện đi ra vào cổng đông nghịch. Các cửa hàng giao dịch đầy ấp người. Diện tích của cả học viện này theo Lâm Thiên đoán ít nhất là một thành phố lớn ở Việt Nam.
Mang Thiên Xích đắc ý cười ha hả. “Thế nào, thấy học viện của ta tốt chứ.”
Lâm Thiên gật đầu.
Hắn cười xua. “Ở nơi đây đừng quá phách lối, Đấu Giả ở đây là đi đầy đất, Đấu Sư thì bắt đại cũng có một nắm, chỉ có Đấu Linh mới được xem là tiểu cao thủ thôi. …Ta phải đi làm thủ tục nhập học cho ngươi, ngươi cứ đi vào học viện dành cho tân sinh đi.”
“Ờ mà còn đứa nhỏ.”
Lâm Thiên xua tay. “Không cần Mang Viện Trưởng lo lắng ta sẽ cố chăm sóc nàng.”
“Vậy thôi.”
Mang Thiên Xích biến đi mất. Lâm Thiên nhìn bóng lưng của hắn...giơ ngón giữ.
“Fuck You, kế hoạch dưỡng loli của ta ngươi lại muốn phá đám à.”
Địa Tâm Lão Ma nhận ra hắn muốn tự bạo thì mọi việc đã trễ.
“Ầm”
Một vị Đấu Vương tự bạo không phải đùa. Một quả cầu khổng lồ bao phủ khắp quanh chục dậm trên bầu trời. Từ xa có thể dễ dàng phát hiện nó.
Vài chục giây sau.
“Khục Khục”
Đấu Vương tự bạo làm một tên Đấu Hoàng Đỉnh Phong như Địa Tâm Lão Quỷ trọng thương, quần áo hắn te tua, máu me chảy ra mặt đất. Khuôn mặt hắn giận dữ mà không có chỗ phát tiết.
Hắn bùi ngùi quay đầu chạy đi. Ở đây là gần biên giới Già Nam Học Viện, Địa Tâm Lão Quỷ vẫn chưa dám độc bó, trừ khi tên viện trưởng Thất Tinh Đấu Tông, Mang Thiên Xích kia đi khỏi.
....................
“Ầm”
Một cái cổng không gian xuất hiện. Lâm Thiên bị truyền tống rơi xuống đất. Rất là xui xẻo hắn rơi ngay một một đá nhọn.
“A”
Lâm Thiên đau đớn bụm cánh tay chảy máu. “Mọe kiếp, lần sau phải mua giấy bảo hiểm từ hệ thống mơi được.”
Hắn lấy từ trong hệ thống ra một viện Nhị Giai Đan Dược. Ăn vào thì hiệu quả không sai biệt 10 phút, vết thương khá sâu đã lành lại như thường.
Lâm Thiên khá bất ngờ về hiệu quả của Đan Dược. Trong lòng đang suy tính có học Luyện Dược Sư luôn không, hắn thấy Luyện Dược Sư cũng rất có lực hiệu triệu a.
“..”
Lâm Thiên nghe tiến hít thở, hắn nghi hoặc chậm chạm tiến tới.
“Ồ, là một đứa bé.”
Hắn bắt gặp phía dưới tán đá bụi là một đứa bé đang ngất xỉu ở đó, phía xung quanh hoan tàn như bị bom quanh tạc. Hắn bế nó lên, kéo quần của nó ra. Bên trong cái quần lộ ra tiểu bim bim của con gái hồng thuận.
“Ồ, đây là con gái.”
Lâm Thiên suy nghĩ một lát. “Hình như mình chưa thử dưỡng loli kế hoạch bao giờ.”
Thế là một cô bé đã rơi vào tay một tên ác ma mà không biết.
.............
Từ trên không trung. Một vết nứt không gian hiện lên. Một lão giả mặc áo bào, đầu tóc bù xù phất phơ đi ra.
Hắn từ lúa nãy liền cảm nhận được một nguồn nang lượng tự bạo mà thành, lại nhớ đến vài ngày trước có một người muốn gia nhập Già Nam Học Viện. Hắn thấy cũng là Đấu Vương cao thủ liền đồng ý, hôm nay việc xẩy ra đúng ngày người đó sắp đến Già Nam. Trong lòng hắn bồn chồn đi ra.
“Ài...Nhược Lao Minh không biết có bị gì không, ta quên mất ngày hôm nay hắn đến nơi nguy hiểm nhất Hắc Giác Vực này. Ài...ồ vẫn còn có người.”
Lão Giả bước vào vết nứt tiến về phía Lâm Thiên.
Lâm Thiên cảm quang giật mình. Một nguồn hùng hậu Đấu Tông khí tức đang tiến đến đây. Hắn toàn lực biến thành SSJ cấp bốn, thực lực cố định ở Đấu Hoàng Đỉnh Phong. Hắn trong lòng không có bao nhiêu vui vẻ, nguyên do đa số thực lực, công pháp điều bị hắn chế, hắn cũng không thể sài những chiêu thô sơ trong dragon ball trong đây được. Hiện dù hắn là một thiên tài nhưng không có Đấu Kỹ hay Vũ Khí thì chống lại Đấu Tông Tứ, Ngũ Tinh là hết đáp. Nếu như lên nữa thì hắn cũng bó tay.
Vết nứt hư không hiện lên. Lão giả từ đó bước ra. Lâm Thiên dùng ngay Giám Định Thuật.Tên: Mang Thiên Xích.
Thực Lực: Thất Tinh Đấu Tông.
Giới Thiệu: Là viện trưởng Già Nam Học Viện
Tộc: Viễn Cổ Bát Tộc, Thạch Tộc.
......
Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm. Học Viện Già Nam nổi tiếng hiền hòa. Hẳn không động thủ đâu, đặc biệt là người có tiếng tăm như Mang Thiên Xích đây.
“Ồ … Nhược Lao Minh đệ ngươi đã là Đấu Hoàng Đỉnh Phong rồi ư, thế là lúc nãy người tự bạo chắc là kẻ thù nhỉ.”
Lâm Thiên bất ngờ, không ngờ hắn lại nhậm nhầm mình thành Nhược Lao gì đó. Hắn suy nghĩ một lát, thuận thế đẩy thuyền, giả bộ đau khổ lắc đầu.
“Có thể ngài đây là Mang Thiên Xích viện trưởng Học Viện Già Nam chứ.”
Mang Thiên Xích không hiểu gật đầu.
“Ài, ta không phải là Nhược thúc, ta có ý định gia nhập Già Nam lại tiện đường đi nên kết bạn cùng nhau. Không biết mấy ngày hôm trước, Nhược thúc nghe đâu có cường giả truy sát. Ta đến thì phát hiện chỉ còn đứa bé này ở đây, liền đánh đổi bí thuật gia tộc mà mỗi người suốt đời chỉ sử dụng được 10 lần, tiêu hai 1 lần để báo thù cho Thúc ấy, nhưng đáng tiếc, trễ rồi…”
Lâm Thiên đóng cho thật một chút, rút lại SSJ trạng thái, mất đi Đấu Hoàng thực lực trèo chống. Hắn từ trên cao rời xuống. Mang Thiên Xích thở dài, hắn tin tưởng Lâm Thiên không lừa gạt (0,000001% ta tin). Hóa thân kéo Lâm Thiên lại con mắt tràn đầy hối lỗi.
“Ài nếu không phải vì ta quá khinh xuất cũng không đến nổi này, ài...còn cậu trai trẻ...câu có muốn tham gia Già Nam không, bí thuật gia tộc của cậu ta thấy cũng không kém các...à cúng có thể nói là thêm 10 cái mệnh a.”
Mang Thiên Xích giọng nói chập chừng.
Trong lòng Lâm Thiên không cho là đúng. Nếu không phải Già Nam dễ tụ tập thế lực, ca cũng không rãnh đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Lâm Thiên gật đầu. Mang Thiên Xích coi như cũng có an ủi. Dù mất đi một tên Đấu Vương nhưng lại tìm được một tên không tiềm lực không kém.
Mang Thiên Xích mở ra vết nứt không gian kéo Lâm Thiên cùng.
.........
Một toàn khổng lồ Học Viện xuất hiện ra trước mắt Lâm Thiên. Vô số các học viên Ngoại Viện đi ra vào cổng đông nghịch. Các cửa hàng giao dịch đầy ấp người. Diện tích của cả học viện này theo Lâm Thiên đoán ít nhất là một thành phố lớn ở Việt Nam.
Mang Thiên Xích đắc ý cười ha hả. “Thế nào, thấy học viện của ta tốt chứ.”
Lâm Thiên gật đầu.
Hắn cười xua. “Ở nơi đây đừng quá phách lối, Đấu Giả ở đây là đi đầy đất, Đấu Sư thì bắt đại cũng có một nắm, chỉ có Đấu Linh mới được xem là tiểu cao thủ thôi. …Ta phải đi làm thủ tục nhập học cho ngươi, ngươi cứ đi vào học viện dành cho tân sinh đi.”
“Ờ mà còn đứa nhỏ.”
Lâm Thiên xua tay. “Không cần Mang Viện Trưởng lo lắng ta sẽ cố chăm sóc nàng.”
“Vậy thôi.”
Mang Thiên Xích biến đi mất. Lâm Thiên nhìn bóng lưng của hắn...giơ ngón giữ.
“Fuck You, kế hoạch dưỡng loli của ta ngươi lại muốn phá đám à.”
/91
|