Cẩm Dương phủ, tổng bộ Lục Phiến Môn Ba Thục đạo, Cừu Bách Xuyên nghe được thủ hạ báo cáo Tô Tín đi tìm Cơ Ngôn Tú, hắn lập tức cười lạnh.
Muốn tìm ngoại viện hỗ trợ trong Ba Thục đạo, suy nghĩ này không tệ nhưng vấn đề là ngươi có thể tìm ngoại viện gì?
Đối với vị Thục Vương Cơ Ngôn Tú này, Cừu Bách Xuyên thật sự không đặt hắn vào trong mắt.
Tuy hắn quanh năm làm hoàng đế đất Ba Thục đạo, nhưng cũng biết huynh đệ kết nghĩa của mình đứng bên phía Thái Vương Cơ Ngôn Thành, cho nên thái độ của hắn với Cơ Ngôn Tú có thể nghĩ ra được.
Huống chi Cơ Ngôn Tú cũng rất vô dụng, đến Ba Thục đạo đã nhiều năm vẫn lầm bà lầm bầm với mấy môn phái nhỏ, không có chút phách lực gì.
Tô Tín đi hợp tác với người như thế, kết quả có thể nghĩ, Cừu Bách Xuyên cũng rất xem thường, Tô Tín đã đi một bước nước cờ dở.
Cho dù như thế nhưng Cừu Bách Xuyên vẫn an bài người tiếp tục nhìn theo dõi sát sao Tô Tín, hắn có thể coi rẻ Tô Tín nhưng không dám khinh thường hắn ta.
Lúc này Tô Tín đang xem xét thực lực Thục Vương phủ.
Cơ Ngôn Tú chỉ hơi có vẻ bình thường nhưng lại không phải ngu ngốc, Ôn công công cũng là cao thủ Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, hai người bọn họ ở Ba Thục đạo thời gian dài như vậy, làm sao có thể chỉ cãi cọ với tông môn võ lâm mà không phát triển thế lực của mình?
Chỉ có điều một mình bồi dưỡng thủ hạ tiêu hao tài nguyên và tinh lực quá nhiều, hơn nữa cũng không đủ nội tình, thực lực nhất định không mạnh, cho nên bọn họ mới phóng tinh lực lên người các tông môn võ lâm, muốn trực tiếp thu phục người ta.
Đương nhiên thu phục những tông môn như vậy, Thục Vương phủ cũng không thể bỏ rơi phát triển thế lực của mình.
Thời gian đã qua bảy năm, Thục Vương phủ bồi dưỡng cộng thêm mời chào võ giả tán tu trên giang hồ, chính thức có thể được xưng tụng tâm phúc chỉ có ba ngàn người.
Trong ba ngàn người này chỉ có hơn hai mươi võ giả Thần Cung Cảnh, cũng tương tự thế lực nhị lưu bình thường, có hơn ba trăm võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh và Khí Hải Cảnh, còn lại tất cả đều là võ giả Hậu Thiên.
Loại thực lực này trong thế lực nhị lưu cũng có thể xem như trung lưu, thậm chí không thể chen vào đỉnh cấp.
Với tư cách Vương phủ Đại Chu, thực lực như vậy quá thảm rồi.
Theo Tô Tín biết, môn khách bên người Thái Vương Cơ Ngôn Thành có mấy người bước vào Nguyên Thần Cảnh, sau lưng lại có mấy thế lực ủng hộ, so sánh với bọn họ, Cơ Ngôn Tú không đủ tầm.
Ôn Dục bất đắc dĩ lắc lđầu nói:
- Ba Thục đạo dựa vào đúc kiếm nổi tiếng giang hồ, làm cho cả Ba Thục đạo trừ môn phái chính là đúc kiếm sư, võ giả tán tu rất ít ỏi, cho nên chúng ta chỉ có thể mời chào những người này.
Tô Tín gật đầu nói:
- Những người này đã đầy đủ, đúng rồi, có mấy môn phái đã nhận của cải của Thục Vương phủ?
Ôn Dục nói:
- Có Vũ Liễu kiếm phái, thiên hỏa Kiếm Các, Hỏa Vũ Kiếm Vương gia, Tứ Tương Kiếm Tông, đều là thế lực võ lâm nhị lưu.
Tô Tín gật đầu, kỳ thật thực lực cả Ba Thục đạo kém xa Giang Nam đạo.
Trừ một tông môn đỉnh cấp như Ba Thục Kiếm ra, tông môn nhất lưu trong Ba Thục đạo chỉ có một Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Mà Sương Nguyệt Kiếm Lư có võ giả Dung Thần Cảnh chính là một vị đúc kiếm đại tông sư, yêu thích đúc kiếm nhiều hơn chiến đấu.
Huống chi bản thân Sương Nguyệt Kiếm Lưu cũng dùng đúc kiếm làm chủ, cho nên Sương Nguyệt Kiếm Lư có uy thế tại Ba Thục đạo không thể so được với ba thế lực nhất lưu như Lạc Vũ sơn trang tại Giang Nam đạo.
Tô Tín suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Bảo ngươi đi Vũ Liễu kiếm phái truyền tin, nói cho bọn họ biết, Hỏa Vũ Kiếm Vương gia làm trái lệnh Thục Vương phủ, bảo bọn chúng ra tay giúp đỡ diệt trừ.
Ôn Dục cau mày, hắn không biết Tô Tín làm như vậy là có ý gì, nếu Cơ Ngôn Tú đã lựa chọn tin tưởng Tô Tín, hắn cũng phái người xử lý theo lời Tô Tín phân phó.
Sau khi bảo người đưa tin, Ôn Dục nhìn Tô Tín và dùng âm thanh lanh lảnh nói:
- Tô đại nhân, Thục Vương điện hạ nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng thỉnh ngươi đừng làm Thục Vương điện hạ và chúng ta thất vọng mới được.
Tô Tín phất phất tay nói:
- Yên tâm đi Ôn công công, ngươi xuất thân triều đình, nhưng Tô Tín lại xuất thân lùm cỏ giang hồ, ta tuyệt đối liên hệ với các tông môn võ lâm nhiều hơn ngươi, ta cũng càng hiểu quy củ giang hồ hơn ngươi.
Trong mắt Tô Tín bắn ra một tia hàn ý, nói:
- Giang hồ có quy củ giang hồ, giang hồ chính đạo cũng có quy củ chính đạo. Thời điểm ngươi làm việc không theo quy củ thì bọn chúng sẽ tức giận, những nhưng ngươi làm việc dựa theo quy củ của bọn chúng, những người này cuối cùng không nói lời nào, dù sao những quy củ này là bọn chúng định ra. Nếu ngươi có thực lực tuyệt đối, ngươi liền có thể không nhìn những quy củ này, nhưng trái lại ngươi có thể dùng quy củ đối phó bọn chúng.
-
-
Ôn Dục bị Tô Tín nói những quy củ làm choáng váng đầu.
Đừng nhìn Ôn Dục là hoạn quan, hắn tu luyện cương khí thuần dương, lại không phải võ giả đi lộ tuyến âm nhu.
Có đôi khi tính cách võ giả sẽ thay đổi theo công pháp, Ôn Dục tu luyện cương khí thuần dương, hắn tự nhiên không am hiểu một ít âm mưu thủ đoạn đùa giỡn trong bóng tối, hắn càng am hiểu dùng đao trong tay của mình đè ép đối phương.
Tô Tín cũng không giải thích nhiều với đối phương, dù sao chờ kế hoạch của mình thành hình, Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú tự nhiên sẽ hiểu mình có ý gì.
Lúc này trong Vũ Liễu kiếm phái, người Vũ Liễu kiếm phái nhận được tin tức Thục Vương phủ liền đưa mắt nhìn nhau, không biết Thục Vương Cơ Ngôn Tú đang nổi điên cái gì.
Chưởng môn Vũ Liễu kiếm phái ‘Tình Không Phi Nhứ’ Liễu Thiên Minh độ tuổi trung niên có bề ngoài hơn bốn mươi, phong độ nhẹ nhàng, khí độ bất phàm.
Liễu Thiên Minh cau mày nói:
- Vương gia làm cái gì trêu chọc Thục Vương phủ, lại làm cho Cơ Ngôn Tú thất thố như thế, có đạo lý gì?
Đệ tử Vũ Liễu kiếm phái thấy thế liền hỏi:
- Chưởng môn, chúng ta nên trả lời người Thục Vương phủ như thế nào, bọn họ đang chờ bên ngoài đấy.
Liễu Thiên Minh suy nghĩ và nói:
- Ngươi nói với người Thục Vương phủ rằng người Vũ Liễu kiếm phái chúng ta xuống núi chiêu mộ đệ tử, thật sự không thể rút người giúp Thục Vương điện hạ, nếu như Vương gia và Thục Vương điện hạ có thù hận gì không rõ, Vũ Liễu kiếm phái chúng ta nguyện ý hóa giải.
Phân phó đệ tử truyền lời xong, trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái trong phòng nghị sự do dự nói:
- Chưởng môn, chúng ta qua loa với người Thục Vương phủ như vậy có chút không tốt. Dù sao chúng ta đã nhận không ít đồ của Thục Vương phủ, ngày bình thường không có việc gì, có thể qua loa thì qua loa, nhưng hiện tại Thục Vương phủ chính thức dùng đến chúng ta, chúng ta không tới, nhưng tối thiểu cũng nên phái người đi tỏ thái độ một ít chứ ạ?
-
Vị trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái này xem như có lương tâm, nhưng vừa nghe hắn nói như vậy Liễu Thiên Minh lại cười lạnh một tiếng.
- Trần trưởng lão, ngươi suy nghĩ quá mức đơn giản, nếu như lần này Thục Vương phủ muốn tìm tiểu thế lực cũng bỏ đi, nhưng Vương gia còn hiếu thắng hơn Vũ Liễu kiếm phái chúng ta, chúng ta tùy tiện phái người đi, như vậy Vương gia có thể ghi hận chúng ta hay không? Chúng ta thật là đã đồ của Thục Vương phủ nhưng ngươi không cần cho là chúng ta phải đi giúp họ mới đúng, xảy ra chuyện chúng ta ở phía sau phất cờ hò reo là được rồi, thực động thủ, như vậy không có lợi với Vũ Liễu kiếm phái chúng ta.
-
Nghe được Liễu Thiên Minh vừa nói như vậy, Trần trưởng lão cũng không nói, dù sao chưởng môn cũng suy nghĩ vì lợi ích Vũ Liễu kiếm phái bọn họ, Thục Vương phủ muốn động thủ với Vương gia, bọn họ không tham dự vào.
Lúc này trong Thục Vương phủ, Tô Tín đã nghe được trả lời của Vũ Liễu kiếm phái liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói với đám người:
- Đi, đi Vũ Liễu kiếm phái.
Ôn Dục thấy thế đành phải theo Tô Tín đi tới Vũ Liễu kiếm phái, chuẩn bị nhìn Tô Tín muốn dùng thủ đoạn gì.
Lúc này trong Vũ Liễu kiếm phái, đám người Liễu Thiên Minh còn nhàn nhã luận đạo, ngồi đối diện nhau thưởng thức trà, lúc này một gã đệ tử lại vội vàng hấp tấp đẩy cửa ra, lúc này Liễu Thiên Minh lập tức chau mày.
- Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, Vũ Liễu kiếm phái chúng ta cũng không phải tiểu tông môn nhà giàu mới nổi, cũng không thể không có quy củ.
Tên đệ tử kia vội vàng nói:
- Chưởng môn không tốt rồi! Người Thục Vương phủ dẫn người vây quanh Vũ Liễu kiếm phái chúng ta!
Tay Liễu Thiên Minh lập tức run lên, chén trà rơi xuống và vỡ nát.
Thục Vương phủ không phải gây phiền toái cho Vương gia sao? Tại sao bây giờ nhắm vào mình?
Nếu như nói bởi vì mình cự tuyệt giúp Thục Vương phủ đối phó Vương gia thì càng không nói thông, Thục Vương phủ lại không phải người ngu, tại sao kết thù kết oán với Vương gia lại nhắm vào mình?
Bây giờ người ta đánh tới tận cửa, Liễu Thiên Minh không thể nghĩ nhiều, vội vàng mang theo mấy vị trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái đi ra tận cửa.
Sơn môn Vũ Liễu kiếm phái có phần đông đệ tử Vũ Liễu kiếm phái đang giương cung bạt kiếm giằng co với người Thục Vương phủ.
Sắc mặt Liễu Thiên Minh âm trầm nói:
- Ôn công công ngươi có ý gì? Các ngươi không phải có thù oán với Vương gia hay sao? Tại sao hiện tại đến Vũ Liễu kiếm phái ta?
Ôn Dục chỉ cười cười, hắn chỉ vào Tô Tín sau lưng.
- Liễu chưởng môn, hiện tại không phải chuyện của chúng ta, chuyện của Thục Vương phủ sẽ do Tô Tín Tô đại nhân giải quyết.
- Tô Tín?
Người Vũ Liễu kiếm phái chỉ ngây người một chút liền đoán được Tô Tín rốt cuộc là ai.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực Hóa Thần Cảnh, nhưng lại có thể được Ôn Dục xưng là đại nhân, trên giang hồ trừ vị tổng bộ đầu Giang Nam đạo, đệ nhất Nhân Bảng ngày xưa ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín còn có ai?
Con đường Ba Thục đạo và võ lâm Trung Nguyên không nhanh nhưng không có nghĩa bị phong kín, đương nhiên bọn họ biết rõ Nhân Bảng mỗi tháng đổi mới, chỉ có điều chậm hơn Trung Nguyên mười ngày mà thôi.
Chỉ có điều đám người Liễu Thiên Minh không hiểu Tô Tín là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tại sao hắn đột nhiên đi vào Ba Thục đạo, lại còn trở thành người của Thục Vương phủ.
Đương nhiên những việc này không quan trọng, quan trọng là hôm nay Thục Vương phủ khuynh sào xuất động vây quanh Vũ Liễu kiếm phái của bọn họ là có ý gì?
Liễu Thiên Minh lạnh lùng nói với Tô Tín:
- Nếu nơi này là do Tô đại nhân làm chủ, vậy thì mời Tô đại nhân cho chúng ta công đạo, hôm nay các ngươi tới đây là có ý gì?
Tô Tín híp mắt nói:
- Vừa vặn, hôm nay bổn quan tới đây cũng muốn đòi Liễu chưởng môn một công đạo.
Muốn tìm ngoại viện hỗ trợ trong Ba Thục đạo, suy nghĩ này không tệ nhưng vấn đề là ngươi có thể tìm ngoại viện gì?
Đối với vị Thục Vương Cơ Ngôn Tú này, Cừu Bách Xuyên thật sự không đặt hắn vào trong mắt.
Tuy hắn quanh năm làm hoàng đế đất Ba Thục đạo, nhưng cũng biết huynh đệ kết nghĩa của mình đứng bên phía Thái Vương Cơ Ngôn Thành, cho nên thái độ của hắn với Cơ Ngôn Tú có thể nghĩ ra được.
Huống chi Cơ Ngôn Tú cũng rất vô dụng, đến Ba Thục đạo đã nhiều năm vẫn lầm bà lầm bầm với mấy môn phái nhỏ, không có chút phách lực gì.
Tô Tín đi hợp tác với người như thế, kết quả có thể nghĩ, Cừu Bách Xuyên cũng rất xem thường, Tô Tín đã đi một bước nước cờ dở.
Cho dù như thế nhưng Cừu Bách Xuyên vẫn an bài người tiếp tục nhìn theo dõi sát sao Tô Tín, hắn có thể coi rẻ Tô Tín nhưng không dám khinh thường hắn ta.
Lúc này Tô Tín đang xem xét thực lực Thục Vương phủ.
Cơ Ngôn Tú chỉ hơi có vẻ bình thường nhưng lại không phải ngu ngốc, Ôn công công cũng là cao thủ Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, hai người bọn họ ở Ba Thục đạo thời gian dài như vậy, làm sao có thể chỉ cãi cọ với tông môn võ lâm mà không phát triển thế lực của mình?
Chỉ có điều một mình bồi dưỡng thủ hạ tiêu hao tài nguyên và tinh lực quá nhiều, hơn nữa cũng không đủ nội tình, thực lực nhất định không mạnh, cho nên bọn họ mới phóng tinh lực lên người các tông môn võ lâm, muốn trực tiếp thu phục người ta.
Đương nhiên thu phục những tông môn như vậy, Thục Vương phủ cũng không thể bỏ rơi phát triển thế lực của mình.
Thời gian đã qua bảy năm, Thục Vương phủ bồi dưỡng cộng thêm mời chào võ giả tán tu trên giang hồ, chính thức có thể được xưng tụng tâm phúc chỉ có ba ngàn người.
Trong ba ngàn người này chỉ có hơn hai mươi võ giả Thần Cung Cảnh, cũng tương tự thế lực nhị lưu bình thường, có hơn ba trăm võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh và Khí Hải Cảnh, còn lại tất cả đều là võ giả Hậu Thiên.
Loại thực lực này trong thế lực nhị lưu cũng có thể xem như trung lưu, thậm chí không thể chen vào đỉnh cấp.
Với tư cách Vương phủ Đại Chu, thực lực như vậy quá thảm rồi.
Theo Tô Tín biết, môn khách bên người Thái Vương Cơ Ngôn Thành có mấy người bước vào Nguyên Thần Cảnh, sau lưng lại có mấy thế lực ủng hộ, so sánh với bọn họ, Cơ Ngôn Tú không đủ tầm.
Ôn Dục bất đắc dĩ lắc lđầu nói:
- Ba Thục đạo dựa vào đúc kiếm nổi tiếng giang hồ, làm cho cả Ba Thục đạo trừ môn phái chính là đúc kiếm sư, võ giả tán tu rất ít ỏi, cho nên chúng ta chỉ có thể mời chào những người này.
Tô Tín gật đầu nói:
- Những người này đã đầy đủ, đúng rồi, có mấy môn phái đã nhận của cải của Thục Vương phủ?
Ôn Dục nói:
- Có Vũ Liễu kiếm phái, thiên hỏa Kiếm Các, Hỏa Vũ Kiếm Vương gia, Tứ Tương Kiếm Tông, đều là thế lực võ lâm nhị lưu.
Tô Tín gật đầu, kỳ thật thực lực cả Ba Thục đạo kém xa Giang Nam đạo.
Trừ một tông môn đỉnh cấp như Ba Thục Kiếm ra, tông môn nhất lưu trong Ba Thục đạo chỉ có một Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Mà Sương Nguyệt Kiếm Lư có võ giả Dung Thần Cảnh chính là một vị đúc kiếm đại tông sư, yêu thích đúc kiếm nhiều hơn chiến đấu.
Huống chi bản thân Sương Nguyệt Kiếm Lưu cũng dùng đúc kiếm làm chủ, cho nên Sương Nguyệt Kiếm Lư có uy thế tại Ba Thục đạo không thể so được với ba thế lực nhất lưu như Lạc Vũ sơn trang tại Giang Nam đạo.
Tô Tín suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Bảo ngươi đi Vũ Liễu kiếm phái truyền tin, nói cho bọn họ biết, Hỏa Vũ Kiếm Vương gia làm trái lệnh Thục Vương phủ, bảo bọn chúng ra tay giúp đỡ diệt trừ.
Ôn Dục cau mày, hắn không biết Tô Tín làm như vậy là có ý gì, nếu Cơ Ngôn Tú đã lựa chọn tin tưởng Tô Tín, hắn cũng phái người xử lý theo lời Tô Tín phân phó.
Sau khi bảo người đưa tin, Ôn Dục nhìn Tô Tín và dùng âm thanh lanh lảnh nói:
- Tô đại nhân, Thục Vương điện hạ nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng thỉnh ngươi đừng làm Thục Vương điện hạ và chúng ta thất vọng mới được.
Tô Tín phất phất tay nói:
- Yên tâm đi Ôn công công, ngươi xuất thân triều đình, nhưng Tô Tín lại xuất thân lùm cỏ giang hồ, ta tuyệt đối liên hệ với các tông môn võ lâm nhiều hơn ngươi, ta cũng càng hiểu quy củ giang hồ hơn ngươi.
Trong mắt Tô Tín bắn ra một tia hàn ý, nói:
- Giang hồ có quy củ giang hồ, giang hồ chính đạo cũng có quy củ chính đạo. Thời điểm ngươi làm việc không theo quy củ thì bọn chúng sẽ tức giận, những nhưng ngươi làm việc dựa theo quy củ của bọn chúng, những người này cuối cùng không nói lời nào, dù sao những quy củ này là bọn chúng định ra. Nếu ngươi có thực lực tuyệt đối, ngươi liền có thể không nhìn những quy củ này, nhưng trái lại ngươi có thể dùng quy củ đối phó bọn chúng.
-
-
Ôn Dục bị Tô Tín nói những quy củ làm choáng váng đầu.
Đừng nhìn Ôn Dục là hoạn quan, hắn tu luyện cương khí thuần dương, lại không phải võ giả đi lộ tuyến âm nhu.
Có đôi khi tính cách võ giả sẽ thay đổi theo công pháp, Ôn Dục tu luyện cương khí thuần dương, hắn tự nhiên không am hiểu một ít âm mưu thủ đoạn đùa giỡn trong bóng tối, hắn càng am hiểu dùng đao trong tay của mình đè ép đối phương.
Tô Tín cũng không giải thích nhiều với đối phương, dù sao chờ kế hoạch của mình thành hình, Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú tự nhiên sẽ hiểu mình có ý gì.
Lúc này trong Vũ Liễu kiếm phái, người Vũ Liễu kiếm phái nhận được tin tức Thục Vương phủ liền đưa mắt nhìn nhau, không biết Thục Vương Cơ Ngôn Tú đang nổi điên cái gì.
Chưởng môn Vũ Liễu kiếm phái ‘Tình Không Phi Nhứ’ Liễu Thiên Minh độ tuổi trung niên có bề ngoài hơn bốn mươi, phong độ nhẹ nhàng, khí độ bất phàm.
Liễu Thiên Minh cau mày nói:
- Vương gia làm cái gì trêu chọc Thục Vương phủ, lại làm cho Cơ Ngôn Tú thất thố như thế, có đạo lý gì?
Đệ tử Vũ Liễu kiếm phái thấy thế liền hỏi:
- Chưởng môn, chúng ta nên trả lời người Thục Vương phủ như thế nào, bọn họ đang chờ bên ngoài đấy.
Liễu Thiên Minh suy nghĩ và nói:
- Ngươi nói với người Thục Vương phủ rằng người Vũ Liễu kiếm phái chúng ta xuống núi chiêu mộ đệ tử, thật sự không thể rút người giúp Thục Vương điện hạ, nếu như Vương gia và Thục Vương điện hạ có thù hận gì không rõ, Vũ Liễu kiếm phái chúng ta nguyện ý hóa giải.
Phân phó đệ tử truyền lời xong, trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái trong phòng nghị sự do dự nói:
- Chưởng môn, chúng ta qua loa với người Thục Vương phủ như vậy có chút không tốt. Dù sao chúng ta đã nhận không ít đồ của Thục Vương phủ, ngày bình thường không có việc gì, có thể qua loa thì qua loa, nhưng hiện tại Thục Vương phủ chính thức dùng đến chúng ta, chúng ta không tới, nhưng tối thiểu cũng nên phái người đi tỏ thái độ một ít chứ ạ?
-
Vị trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái này xem như có lương tâm, nhưng vừa nghe hắn nói như vậy Liễu Thiên Minh lại cười lạnh một tiếng.
- Trần trưởng lão, ngươi suy nghĩ quá mức đơn giản, nếu như lần này Thục Vương phủ muốn tìm tiểu thế lực cũng bỏ đi, nhưng Vương gia còn hiếu thắng hơn Vũ Liễu kiếm phái chúng ta, chúng ta tùy tiện phái người đi, như vậy Vương gia có thể ghi hận chúng ta hay không? Chúng ta thật là đã đồ của Thục Vương phủ nhưng ngươi không cần cho là chúng ta phải đi giúp họ mới đúng, xảy ra chuyện chúng ta ở phía sau phất cờ hò reo là được rồi, thực động thủ, như vậy không có lợi với Vũ Liễu kiếm phái chúng ta.
-
Nghe được Liễu Thiên Minh vừa nói như vậy, Trần trưởng lão cũng không nói, dù sao chưởng môn cũng suy nghĩ vì lợi ích Vũ Liễu kiếm phái bọn họ, Thục Vương phủ muốn động thủ với Vương gia, bọn họ không tham dự vào.
Lúc này trong Thục Vương phủ, Tô Tín đã nghe được trả lời của Vũ Liễu kiếm phái liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói với đám người:
- Đi, đi Vũ Liễu kiếm phái.
Ôn Dục thấy thế đành phải theo Tô Tín đi tới Vũ Liễu kiếm phái, chuẩn bị nhìn Tô Tín muốn dùng thủ đoạn gì.
Lúc này trong Vũ Liễu kiếm phái, đám người Liễu Thiên Minh còn nhàn nhã luận đạo, ngồi đối diện nhau thưởng thức trà, lúc này một gã đệ tử lại vội vàng hấp tấp đẩy cửa ra, lúc này Liễu Thiên Minh lập tức chau mày.
- Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, Vũ Liễu kiếm phái chúng ta cũng không phải tiểu tông môn nhà giàu mới nổi, cũng không thể không có quy củ.
Tên đệ tử kia vội vàng nói:
- Chưởng môn không tốt rồi! Người Thục Vương phủ dẫn người vây quanh Vũ Liễu kiếm phái chúng ta!
Tay Liễu Thiên Minh lập tức run lên, chén trà rơi xuống và vỡ nát.
Thục Vương phủ không phải gây phiền toái cho Vương gia sao? Tại sao bây giờ nhắm vào mình?
Nếu như nói bởi vì mình cự tuyệt giúp Thục Vương phủ đối phó Vương gia thì càng không nói thông, Thục Vương phủ lại không phải người ngu, tại sao kết thù kết oán với Vương gia lại nhắm vào mình?
Bây giờ người ta đánh tới tận cửa, Liễu Thiên Minh không thể nghĩ nhiều, vội vàng mang theo mấy vị trưởng lão Vũ Liễu kiếm phái đi ra tận cửa.
Sơn môn Vũ Liễu kiếm phái có phần đông đệ tử Vũ Liễu kiếm phái đang giương cung bạt kiếm giằng co với người Thục Vương phủ.
Sắc mặt Liễu Thiên Minh âm trầm nói:
- Ôn công công ngươi có ý gì? Các ngươi không phải có thù oán với Vương gia hay sao? Tại sao hiện tại đến Vũ Liễu kiếm phái ta?
Ôn Dục chỉ cười cười, hắn chỉ vào Tô Tín sau lưng.
- Liễu chưởng môn, hiện tại không phải chuyện của chúng ta, chuyện của Thục Vương phủ sẽ do Tô Tín Tô đại nhân giải quyết.
- Tô Tín?
Người Vũ Liễu kiếm phái chỉ ngây người một chút liền đoán được Tô Tín rốt cuộc là ai.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực Hóa Thần Cảnh, nhưng lại có thể được Ôn Dục xưng là đại nhân, trên giang hồ trừ vị tổng bộ đầu Giang Nam đạo, đệ nhất Nhân Bảng ngày xưa ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ’ Tô Tín còn có ai?
Con đường Ba Thục đạo và võ lâm Trung Nguyên không nhanh nhưng không có nghĩa bị phong kín, đương nhiên bọn họ biết rõ Nhân Bảng mỗi tháng đổi mới, chỉ có điều chậm hơn Trung Nguyên mười ngày mà thôi.
Chỉ có điều đám người Liễu Thiên Minh không hiểu Tô Tín là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tại sao hắn đột nhiên đi vào Ba Thục đạo, lại còn trở thành người của Thục Vương phủ.
Đương nhiên những việc này không quan trọng, quan trọng là hôm nay Thục Vương phủ khuynh sào xuất động vây quanh Vũ Liễu kiếm phái của bọn họ là có ý gì?
Liễu Thiên Minh lạnh lùng nói với Tô Tín:
- Nếu nơi này là do Tô đại nhân làm chủ, vậy thì mời Tô đại nhân cho chúng ta công đạo, hôm nay các ngươi tới đây là có ý gì?
Tô Tín híp mắt nói:
- Vừa vặn, hôm nay bổn quan tới đây cũng muốn đòi Liễu chưởng môn một công đạo.
/773
|