Trần Kính nói ra những thay đổi hiện tại của triều đình Đông Tấn, làm cho Tô Tín nghe xong cũng cảm thán.
Tranh đấu hoàng quyền xưa nay cực kỳ tàn khốc, trong lịch sử kiếp trước cũng xảy ra thường xuyên.
Tô Tín gõ gõ bàn hỏi:
- Vậy việc này có liên quan gì với việc ngươi làm hay sao?
Trần Kính nói ra:
- Đương nhiên là có quan hệ, những năm qua Triệu Nguyên Điển kết giao những nhân sĩ giang hồ cũng không phải bản thân hắn coi tiền như rác, chỉ có những hạng người vô năng mới xem Triệu Nguyên Điển trở thành kẻ coi tiền như rác, người chân chính có tài năng đều bị Triệu Nguyên Điển dùng số tiền lớn mời chào.
- Lúc này Triệu Nguyên Điển tổ chức cái gọi là thưởng kiếm đại hội, mục đích trong đó là muốn nhân sĩ võ lâm giúp hắn, thuận tiện phô trương thanh thế, làm cho những kẻ phản đối hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế Đông Tấn nhìn thấy thực lực của mình.
- Cho nên lần này Triệu Nguyên Điển cắn răng chuyển những thứ tốt trong hoàng cung Đông Tấn ra ngoài, ai bảo hắn là tiểu nhi tử được mẫu thân sủng ái chứ.
- Ta có liên lạc với Triệu Nguyên Điển, nếu lần này ta kéo thêm ngươi, chắc hẳn Triệu Nguyên Điển sẽ móc ra không ít đồ vật...
- Đồng thời ta còn nhận được tin tức, lần này tam hoàng tử Đông Tấn Triệu Thành Kiến và người ủng hộ chuẩn bị phát động ám sát, sẽ ám sát Triệu Nguyên Điển ngay trên thưởng kiếm đại hội.
- Tin tức này do mật thám Lục Phiến Môn chúng ta phí rất nhiều khí lực mới thăm dò ra, tuyệt đối là thật, ngươi nói đến lúc đó chúng ta cuối cùng có thể trợ giúp Triệu Nguyên Điển ngăn cản ám sát lần này, cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu chỗ tốt?
- Ta và ngươi hợp tác, đối phương có võ giả Nguyên Thần Cảnh đến chúng ta cũng không sợ, sau đó Triệu Nguyên Điển cho thù lao, ngươi cầm sáu phần ta lấy bốn phần.
- Ta thân là tập sự tổng bộ đầu tại Đông Tấn, lấy được Triệu Nguyên Điển tín nhiệm sẽ có thể giúp ta dễ dàng tìm hiểu tin tức tại Đông Tấn, cho nên nhường ra một phần xem như thành ý.
Tô Tín nghi ngờ nói:
- Ta là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cho dù ta nguyện ý giúp Triệu Nguyên Điển, nhưng Triệu Nguyên Điển nguyện ý tin tưởng ta sao?
Trần Kính cười lạnh nói:
- Ta ở Đông Tấn thời gian dài như vậy, ta hiểu đức hạnh của hoàng tộc Đông Tấn là như thế nào.
- Cho dù bọn chúng đã sửa lại những mục nát sa đọa của Đại Tấn ngày xưa, nhưng tranh quyền đoạt lợi trong đó cực kỳ tàn khốc, còn mạnh hơn Đại Chu vương triều rất nhiều.
- Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tiếp nhận Đại Chu trợ giúp không coi là đại sự gì, ngươi tin nếu Đại Chu có thể cam đoan Triệu Nguyên Điển trăm phần trăm leo lên ngôi vị hoàng đế, Triệu Nguyên Điển thậm chí nguyện ý nhường một phần mười Đông Tấn cho Đại Chu đấy.
Ánh mắt Tô Tín lộ ra một tia hàn quang, nói:
- Nếu như vậy không bằng chúng ta liên thủ giết Triệu Nguyên Điển và đoạt túi giới tử của hắn, đến lúc đó hắn mang bảo tàng trong vương cung Đông Tấn ra đều là của chúng ta, cần gì tốn nhiều khí lực như vậy?
Trần Kính bị dọa kêu to một tiếng, đều nói vị tổng bộ đầu Giang Nam đạo hung uy thái thịnh, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.
Trần Kính vội vàng ngăn cản suy nghĩ của hắn:
- Nếu ngươi thật giết Triệu Nguyên Điển, chúng ta không chiếm được thứ gì cả.
- Túi giới tử của hoàng tộc Đông Tấn không phải hàng thông thường của chúng ta, mà là có ấn ý bản thân, trừ Triệu Nguyên Điển ra, ai cũng mở không ra, hơn nữa cưỡng ép mở sẽ phá hủy túi giới tử.
- Huống chi đối với Đại Chu chúng ta mà nói, lưu lại Triệu Nguyên Điển lại đấu với các hoàng tử Triệu Thành Kiến tuyệt đối nếu tốt hơn giết hắn nhiều, khi đó Đông Tấn sẽ triệt để thống nhất.
Tô Tín gật gật đầu đồng ý, Đông Tấn nội đấu có liên quan tới lợi ích Đại Chu vương triều hay không chẳng quan hệ gì với Tô Tín, hắn là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cũng không phải tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, tất cả tự nhiên lấy lợi ích của mình làm đầu.
Đã không cách nào cường đoạt, dựa theo Trần Kính nói mà xử lý, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của Tô Tín lần này chính là nhiệm vụ Địa phủ, thưởng kiếm đại hội càng loạn càng tốt, dù sao không thể cho người Thiên đình đoạt được Long Ngâm Phượng Huyết Kiếm là đủ.
Đúng lúc này, ‘ Thất Sát Thương ’ Diêm Đông Thần bị Tô Tín đánh bại đi vào quán rượu, trực tiếp đi về phía hai người Tô Tín.
Tô Tín vốn cho rằng Diêm Đông Thần tới tìm phiền toái, nhưng không nghĩ tới Diêm Đông Thần đi tới bên cạnh sau đó đặt Tử Kim trường thương sang một bên, thi lễ với Tô Tín:
- Tô huynh, tại hạ thua ngươi tâm phục khẩu phục, nhưng có mấy vấn đề võ đạo muốn thỉnh giáo Tô huynh, không biết Tô huynh có thể vui lòng chỉ giáo?
Tô Tín kinh ngạc nhìn Diêm Đông Thần, võ giả tốp mười Nhân Bảng đều có kiêu ngạo của mình, tối thiểu hắn còn chưa thấy qua có ai bị sau khi đánh bại còn đi thỉnh giáo người khác.
Người như vậy có thể có hai dạng người, một, hắn là kẻ tâm cơ thâm trầm tới mức đáng sợ, lòng mang sát cơ lại làm ra gương mặt tươi cười chào đón ngươi.
Một còn lại chính là đối phương chấp nhất với võ đạo, chấp nhất đến mức có thể quên đi thắng bại.
Dùng nhãn lực của Tô Tín, dù sao hắn không nhìn ra Diêm Đông Thần là loại người thứ nhất.
- Diêm huynh khách khí, mọi người nghiệm chứng võ học với nhau, chưa nói tới thỉnh giáo gì.
Tô Tín nói.
Diêm Đông Thần lúc này mới chú ý tới Trần Kính bên cạnh, chắp tay nói:
- Không biết vị huynh đài này là?
Trần Kính cười ha hả nói:
- Tại hạ Trần Kính, xuất thân La Thiên tông.
La Thiên tông chỉ là tông môn hạng hai bình thường mà thôi, chính nhờ vào Trần Kính, La Thiên tông mới là tiểu tông môn được người giang hồ biết tới.
Cho nên vừa nhắc tới La Thiên tông, Diêm Đông Thần lập tức biết người này là ai.
- Thì ra là ‘Đại La Thiên Đao’ Trần Kính Trần huynh, quả nhiên thất kính.
Diêm Đông Thần lập tức chắp tay, trên mặt còn lộ ra vẻ khâm phục.
Hắn nghĩ tới Tô Tín đứng thứ sáu Nhân Bảng đã có thực lực mạnh như vậy, thứ năm Nhân Bảng như ‘Đại La Thiên đao’ Trần Kính khẳng định càng mạnh hơn nữa.
Trần Kính hơi có chút xấu hổ cười cười, ba người vui vẻ thảo luận võ đạo.
Trong ba người kỳ thật Diêm Đông Thần xuất thân chính thống nhất, hắn đi từ binh lính bình thường lên vị trí hiện tại, sau đó được Vũ Thần Các tiếp nhận, được hoàng tộc Đông Tấn dạy bảo võ học chính thống.
Mà Tô Tín cũng không cần nói, một thân sở học cũng chỉ có một chữ ‘tạp’ để hình dung, mà sở học Trần Kính cũng rất tạp, cũng không khá hơn Tô Tín chút nào.
Hắn xuất thân La Thiên tông bản thân võ học chỉ thuộc loại bình thường, cho nên hắn chủ tu một ít công pháp bí kỹ của Lục Phiến Môn cùng với một ít cơ duyên hắn đạt được khi vừa bước vào giang hồ.
Ba tồn tại tốp mười Nhân Bảng nghiệm chứng võ đạo, mỗi người đều có lợi ích không nhỏ.
Đúng lúc này dưới quán rượu có âm thanh huyên náo xôn xao vang lên, một đám người đi lên trên lầu, lúc này dẫn tới rất nhiều võ giả nghị luận, bộ dạng oanh động còn lớn hơn ba võ giả tốp mười Nhân Bảng như Tô Tín.
Một đám người trẻ tuổi đi lên, nhất là trong đó có một nữ tử ăn mặc quần áo thế gia, dung mạo dịu dàng, cho dù mang mạng che mặt cũng làm người ta biết nàng là mỹ nhân.
Tô Tín hỏi:
- Mấy người kia có địa vị gì?
Trần Kính chính là tập sự tổng bộ đầu phụ trách Đông Tấn, đương nhiên hắn biết rõ, tuy có Diêm Đông Thần ở chỗ này nên hắn không thể nói.
Diêm Đông Thần thấp giọng nói:
- Bọn họ đều là cường giả trẻ tuổi của Đông Tấn, cũng là người được Thành vương điện hạ mời đến.
- Ăn mặc đạo trang là Thanh Dương quan Liễu Mộc, xếp hạng mười ba Nhân Bảng Đông Tấn, thân thể to lớn là Cửu Dương võ quán Hàn Thần Hiên, xếp hạng thứ mười Nhân Bảng Đông Tấn.
- Nhỏ tuổi nhất như công tử thế gia là đại phái Thiên Long đạo tràng, Hướng Ngọc Lân nhi tử Hướng Thiên Long, đứng thứ ba mươi hai Nhân Bảng Đông Tấn.
- Vẻ mặt cao ngạo là đệ tử thân truyền Hướng Thiên Long, Thiên Long đạo tràng đại sư huynh Khâu Minh Nhạc, đứng thứ ba Nhân Bảng Đông Tấn.
- Về phần nữ nhân kia nghe nói là Đông Tấn Triệu gia đại tiểu thư Triệu Uyển Tích, nghe đồn quốc sắc thiên hương, nhân gian hãn hữu, ta chưa thấy qua.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Đông Tấn còn có Nhân Bảng?
Trần Kính cười nói:
- Không có gì kỳ lạ, người giang hồ đã tới Đông Tấn đều giống nhau, chế độ Nhân Bảng của Đông Tấn đều là hàng nhái chế định theo Đại Chu, nhưng bởi vì cường giả không đủ nên không có Thiên Bảng và Địa Bảng.
- Cái gọi là Nhân Bảng Đông Tấn lại quá nhỏ, Đông Tấn diện tích vốn nhỏ, hơn nữa bảo thủ, Nhân Bảng có thể gom góp bao nhiêu cường giả?
- Cho nên người có thể lên Nhân Bảng Đông Tấn không ít nhưng có năng lực không có bao nhiêu, ngươi cứ xem như trò cười là được, không cần xem như là đúng.
- Ngươi xem Diêm huynh, hắn có thể đứng thứ bảy Nhân Bảng Đại Chu nhưng trên Nhân Bảng Đông Tấn chỉ đứng thứ bảy mươi, này cái gọi là Nhân Bảng Đông Tấn chỉ là chê cười.
Tô Tín đã giao thủ với Diêm Đông Thần, hắn biết rõ thực lực Diêm Đông Thần.
Trong trận chiến vừa rồi là Tô Tín áp chế tuyệt đối Diêm Đông Thần, nhưng cũng bởi vì Tô Tín đánh với Hà Hưu một trận nên đột phá nửa bước Nguyên Thần, cho nên mới có thể tạo thành áp lực lớn lên Diêm Đông Thần.
- Nếu như tô tín vẫn còn thực lực trước kia, tuy hắn cũng có thể thắng được Diêm Đông Thần nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực như Diêm Đông Thần chỉ đứng bảy mươi Nhân Bảng Đông Tấn, đây cũng không phải là tấm màn đen, quả thực chính là võ giả trẻ tuổi Đông Tấn ngu ngốc.
Xem bộ dạng của bọn họ dường như rất tự hào về thân phận bản thân.
Diêm Đông Thần cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng tự tìm, lúc trước ta cố ý thoát ly quân đội đã đắc tội Thần Vũ Các.
- Hơn nữa về sau ta lại lưu lạc võ lâm Trung Nguyên, lại đứng tốp mười Nhân Bảng Đại Chu cho nên cũng bị Đông Tấn xem như phản đồ, cho nên mới cố ý xếp ta ở vị trí bảy mươi.
- Nhưng ta vẫn không hiểu, ta chẳng qua muốn truy cầu võ đạo mà thôi, việc này cũng sai sao?
Trần Kính và Tô Tín liếc nhau, đều lắc đầu vì Diêm Đông Thần ngây thơ.
Muốn yên ổn truy cầu võ đạo? Chờ ngày nào đó ngươi tu luyện tới Chân Vũ Cảnh rồi nói sau.
Lúc này bên phía Đông Tấn, Thiên Long đạo tràng Hướng Ngọc Lân nhìn thấy ba người Tô Tín, hắn cũng không nhận ra Tô Tín và Trần Kính nhưng hắn vẫn nhận ra Diêm Đông Thần.
- Ôi, đây không phải Diêm Đông Thần xếp thứ tám Nhân Bảng Đại Chu hay sao, có năng lực thì ở lại Đại Chu đi, quay trở lại Đông Tấn làm gì? Còn hai người bên cạnh ngươi mặc quần áo và trang sức đều là người Đại Chu sao?
Hướng Ngọc Lân khinh thường nói:
- Diêm Đông Thần à Diêm Đông Thần, ngươi học một thân tài nghệ từ Đông Tấn, kết quả ngươi lại dùng nó nịnh nọt những Chu cẩu kia, người vong ân phụ nghĩa như thế còn không biết xấu hổ ở lại Đông Tấn hay sao?
Tranh đấu hoàng quyền xưa nay cực kỳ tàn khốc, trong lịch sử kiếp trước cũng xảy ra thường xuyên.
Tô Tín gõ gõ bàn hỏi:
- Vậy việc này có liên quan gì với việc ngươi làm hay sao?
Trần Kính nói ra:
- Đương nhiên là có quan hệ, những năm qua Triệu Nguyên Điển kết giao những nhân sĩ giang hồ cũng không phải bản thân hắn coi tiền như rác, chỉ có những hạng người vô năng mới xem Triệu Nguyên Điển trở thành kẻ coi tiền như rác, người chân chính có tài năng đều bị Triệu Nguyên Điển dùng số tiền lớn mời chào.
- Lúc này Triệu Nguyên Điển tổ chức cái gọi là thưởng kiếm đại hội, mục đích trong đó là muốn nhân sĩ võ lâm giúp hắn, thuận tiện phô trương thanh thế, làm cho những kẻ phản đối hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế Đông Tấn nhìn thấy thực lực của mình.
- Cho nên lần này Triệu Nguyên Điển cắn răng chuyển những thứ tốt trong hoàng cung Đông Tấn ra ngoài, ai bảo hắn là tiểu nhi tử được mẫu thân sủng ái chứ.
- Ta có liên lạc với Triệu Nguyên Điển, nếu lần này ta kéo thêm ngươi, chắc hẳn Triệu Nguyên Điển sẽ móc ra không ít đồ vật...
- Đồng thời ta còn nhận được tin tức, lần này tam hoàng tử Đông Tấn Triệu Thành Kiến và người ủng hộ chuẩn bị phát động ám sát, sẽ ám sát Triệu Nguyên Điển ngay trên thưởng kiếm đại hội.
- Tin tức này do mật thám Lục Phiến Môn chúng ta phí rất nhiều khí lực mới thăm dò ra, tuyệt đối là thật, ngươi nói đến lúc đó chúng ta cuối cùng có thể trợ giúp Triệu Nguyên Điển ngăn cản ám sát lần này, cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu chỗ tốt?
- Ta và ngươi hợp tác, đối phương có võ giả Nguyên Thần Cảnh đến chúng ta cũng không sợ, sau đó Triệu Nguyên Điển cho thù lao, ngươi cầm sáu phần ta lấy bốn phần.
- Ta thân là tập sự tổng bộ đầu tại Đông Tấn, lấy được Triệu Nguyên Điển tín nhiệm sẽ có thể giúp ta dễ dàng tìm hiểu tin tức tại Đông Tấn, cho nên nhường ra một phần xem như thành ý.
Tô Tín nghi ngờ nói:
- Ta là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cho dù ta nguyện ý giúp Triệu Nguyên Điển, nhưng Triệu Nguyên Điển nguyện ý tin tưởng ta sao?
Trần Kính cười lạnh nói:
- Ta ở Đông Tấn thời gian dài như vậy, ta hiểu đức hạnh của hoàng tộc Đông Tấn là như thế nào.
- Cho dù bọn chúng đã sửa lại những mục nát sa đọa của Đại Tấn ngày xưa, nhưng tranh quyền đoạt lợi trong đó cực kỳ tàn khốc, còn mạnh hơn Đại Chu vương triều rất nhiều.
- Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tiếp nhận Đại Chu trợ giúp không coi là đại sự gì, ngươi tin nếu Đại Chu có thể cam đoan Triệu Nguyên Điển trăm phần trăm leo lên ngôi vị hoàng đế, Triệu Nguyên Điển thậm chí nguyện ý nhường một phần mười Đông Tấn cho Đại Chu đấy.
Ánh mắt Tô Tín lộ ra một tia hàn quang, nói:
- Nếu như vậy không bằng chúng ta liên thủ giết Triệu Nguyên Điển và đoạt túi giới tử của hắn, đến lúc đó hắn mang bảo tàng trong vương cung Đông Tấn ra đều là của chúng ta, cần gì tốn nhiều khí lực như vậy?
Trần Kính bị dọa kêu to một tiếng, đều nói vị tổng bộ đầu Giang Nam đạo hung uy thái thịnh, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.
Trần Kính vội vàng ngăn cản suy nghĩ của hắn:
- Nếu ngươi thật giết Triệu Nguyên Điển, chúng ta không chiếm được thứ gì cả.
- Túi giới tử của hoàng tộc Đông Tấn không phải hàng thông thường của chúng ta, mà là có ấn ý bản thân, trừ Triệu Nguyên Điển ra, ai cũng mở không ra, hơn nữa cưỡng ép mở sẽ phá hủy túi giới tử.
- Huống chi đối với Đại Chu chúng ta mà nói, lưu lại Triệu Nguyên Điển lại đấu với các hoàng tử Triệu Thành Kiến tuyệt đối nếu tốt hơn giết hắn nhiều, khi đó Đông Tấn sẽ triệt để thống nhất.
Tô Tín gật gật đầu đồng ý, Đông Tấn nội đấu có liên quan tới lợi ích Đại Chu vương triều hay không chẳng quan hệ gì với Tô Tín, hắn là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, cũng không phải tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, tất cả tự nhiên lấy lợi ích của mình làm đầu.
Đã không cách nào cường đoạt, dựa theo Trần Kính nói mà xử lý, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của Tô Tín lần này chính là nhiệm vụ Địa phủ, thưởng kiếm đại hội càng loạn càng tốt, dù sao không thể cho người Thiên đình đoạt được Long Ngâm Phượng Huyết Kiếm là đủ.
Đúng lúc này, ‘ Thất Sát Thương ’ Diêm Đông Thần bị Tô Tín đánh bại đi vào quán rượu, trực tiếp đi về phía hai người Tô Tín.
Tô Tín vốn cho rằng Diêm Đông Thần tới tìm phiền toái, nhưng không nghĩ tới Diêm Đông Thần đi tới bên cạnh sau đó đặt Tử Kim trường thương sang một bên, thi lễ với Tô Tín:
- Tô huynh, tại hạ thua ngươi tâm phục khẩu phục, nhưng có mấy vấn đề võ đạo muốn thỉnh giáo Tô huynh, không biết Tô huynh có thể vui lòng chỉ giáo?
Tô Tín kinh ngạc nhìn Diêm Đông Thần, võ giả tốp mười Nhân Bảng đều có kiêu ngạo của mình, tối thiểu hắn còn chưa thấy qua có ai bị sau khi đánh bại còn đi thỉnh giáo người khác.
Người như vậy có thể có hai dạng người, một, hắn là kẻ tâm cơ thâm trầm tới mức đáng sợ, lòng mang sát cơ lại làm ra gương mặt tươi cười chào đón ngươi.
Một còn lại chính là đối phương chấp nhất với võ đạo, chấp nhất đến mức có thể quên đi thắng bại.
Dùng nhãn lực của Tô Tín, dù sao hắn không nhìn ra Diêm Đông Thần là loại người thứ nhất.
- Diêm huynh khách khí, mọi người nghiệm chứng võ học với nhau, chưa nói tới thỉnh giáo gì.
Tô Tín nói.
Diêm Đông Thần lúc này mới chú ý tới Trần Kính bên cạnh, chắp tay nói:
- Không biết vị huynh đài này là?
Trần Kính cười ha hả nói:
- Tại hạ Trần Kính, xuất thân La Thiên tông.
La Thiên tông chỉ là tông môn hạng hai bình thường mà thôi, chính nhờ vào Trần Kính, La Thiên tông mới là tiểu tông môn được người giang hồ biết tới.
Cho nên vừa nhắc tới La Thiên tông, Diêm Đông Thần lập tức biết người này là ai.
- Thì ra là ‘Đại La Thiên Đao’ Trần Kính Trần huynh, quả nhiên thất kính.
Diêm Đông Thần lập tức chắp tay, trên mặt còn lộ ra vẻ khâm phục.
Hắn nghĩ tới Tô Tín đứng thứ sáu Nhân Bảng đã có thực lực mạnh như vậy, thứ năm Nhân Bảng như ‘Đại La Thiên đao’ Trần Kính khẳng định càng mạnh hơn nữa.
Trần Kính hơi có chút xấu hổ cười cười, ba người vui vẻ thảo luận võ đạo.
Trong ba người kỳ thật Diêm Đông Thần xuất thân chính thống nhất, hắn đi từ binh lính bình thường lên vị trí hiện tại, sau đó được Vũ Thần Các tiếp nhận, được hoàng tộc Đông Tấn dạy bảo võ học chính thống.
Mà Tô Tín cũng không cần nói, một thân sở học cũng chỉ có một chữ ‘tạp’ để hình dung, mà sở học Trần Kính cũng rất tạp, cũng không khá hơn Tô Tín chút nào.
Hắn xuất thân La Thiên tông bản thân võ học chỉ thuộc loại bình thường, cho nên hắn chủ tu một ít công pháp bí kỹ của Lục Phiến Môn cùng với một ít cơ duyên hắn đạt được khi vừa bước vào giang hồ.
Ba tồn tại tốp mười Nhân Bảng nghiệm chứng võ đạo, mỗi người đều có lợi ích không nhỏ.
Đúng lúc này dưới quán rượu có âm thanh huyên náo xôn xao vang lên, một đám người đi lên trên lầu, lúc này dẫn tới rất nhiều võ giả nghị luận, bộ dạng oanh động còn lớn hơn ba võ giả tốp mười Nhân Bảng như Tô Tín.
Một đám người trẻ tuổi đi lên, nhất là trong đó có một nữ tử ăn mặc quần áo thế gia, dung mạo dịu dàng, cho dù mang mạng che mặt cũng làm người ta biết nàng là mỹ nhân.
Tô Tín hỏi:
- Mấy người kia có địa vị gì?
Trần Kính chính là tập sự tổng bộ đầu phụ trách Đông Tấn, đương nhiên hắn biết rõ, tuy có Diêm Đông Thần ở chỗ này nên hắn không thể nói.
Diêm Đông Thần thấp giọng nói:
- Bọn họ đều là cường giả trẻ tuổi của Đông Tấn, cũng là người được Thành vương điện hạ mời đến.
- Ăn mặc đạo trang là Thanh Dương quan Liễu Mộc, xếp hạng mười ba Nhân Bảng Đông Tấn, thân thể to lớn là Cửu Dương võ quán Hàn Thần Hiên, xếp hạng thứ mười Nhân Bảng Đông Tấn.
- Nhỏ tuổi nhất như công tử thế gia là đại phái Thiên Long đạo tràng, Hướng Ngọc Lân nhi tử Hướng Thiên Long, đứng thứ ba mươi hai Nhân Bảng Đông Tấn.
- Vẻ mặt cao ngạo là đệ tử thân truyền Hướng Thiên Long, Thiên Long đạo tràng đại sư huynh Khâu Minh Nhạc, đứng thứ ba Nhân Bảng Đông Tấn.
- Về phần nữ nhân kia nghe nói là Đông Tấn Triệu gia đại tiểu thư Triệu Uyển Tích, nghe đồn quốc sắc thiên hương, nhân gian hãn hữu, ta chưa thấy qua.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Đông Tấn còn có Nhân Bảng?
Trần Kính cười nói:
- Không có gì kỳ lạ, người giang hồ đã tới Đông Tấn đều giống nhau, chế độ Nhân Bảng của Đông Tấn đều là hàng nhái chế định theo Đại Chu, nhưng bởi vì cường giả không đủ nên không có Thiên Bảng và Địa Bảng.
- Cái gọi là Nhân Bảng Đông Tấn lại quá nhỏ, Đông Tấn diện tích vốn nhỏ, hơn nữa bảo thủ, Nhân Bảng có thể gom góp bao nhiêu cường giả?
- Cho nên người có thể lên Nhân Bảng Đông Tấn không ít nhưng có năng lực không có bao nhiêu, ngươi cứ xem như trò cười là được, không cần xem như là đúng.
- Ngươi xem Diêm huynh, hắn có thể đứng thứ bảy Nhân Bảng Đại Chu nhưng trên Nhân Bảng Đông Tấn chỉ đứng thứ bảy mươi, này cái gọi là Nhân Bảng Đông Tấn chỉ là chê cười.
Tô Tín đã giao thủ với Diêm Đông Thần, hắn biết rõ thực lực Diêm Đông Thần.
Trong trận chiến vừa rồi là Tô Tín áp chế tuyệt đối Diêm Đông Thần, nhưng cũng bởi vì Tô Tín đánh với Hà Hưu một trận nên đột phá nửa bước Nguyên Thần, cho nên mới có thể tạo thành áp lực lớn lên Diêm Đông Thần.
- Nếu như tô tín vẫn còn thực lực trước kia, tuy hắn cũng có thể thắng được Diêm Đông Thần nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực như Diêm Đông Thần chỉ đứng bảy mươi Nhân Bảng Đông Tấn, đây cũng không phải là tấm màn đen, quả thực chính là võ giả trẻ tuổi Đông Tấn ngu ngốc.
Xem bộ dạng của bọn họ dường như rất tự hào về thân phận bản thân.
Diêm Đông Thần cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng tự tìm, lúc trước ta cố ý thoát ly quân đội đã đắc tội Thần Vũ Các.
- Hơn nữa về sau ta lại lưu lạc võ lâm Trung Nguyên, lại đứng tốp mười Nhân Bảng Đại Chu cho nên cũng bị Đông Tấn xem như phản đồ, cho nên mới cố ý xếp ta ở vị trí bảy mươi.
- Nhưng ta vẫn không hiểu, ta chẳng qua muốn truy cầu võ đạo mà thôi, việc này cũng sai sao?
Trần Kính và Tô Tín liếc nhau, đều lắc đầu vì Diêm Đông Thần ngây thơ.
Muốn yên ổn truy cầu võ đạo? Chờ ngày nào đó ngươi tu luyện tới Chân Vũ Cảnh rồi nói sau.
Lúc này bên phía Đông Tấn, Thiên Long đạo tràng Hướng Ngọc Lân nhìn thấy ba người Tô Tín, hắn cũng không nhận ra Tô Tín và Trần Kính nhưng hắn vẫn nhận ra Diêm Đông Thần.
- Ôi, đây không phải Diêm Đông Thần xếp thứ tám Nhân Bảng Đại Chu hay sao, có năng lực thì ở lại Đại Chu đi, quay trở lại Đông Tấn làm gì? Còn hai người bên cạnh ngươi mặc quần áo và trang sức đều là người Đại Chu sao?
Hướng Ngọc Lân khinh thường nói:
- Diêm Đông Thần à Diêm Đông Thần, ngươi học một thân tài nghệ từ Đông Tấn, kết quả ngươi lại dùng nó nịnh nọt những Chu cẩu kia, người vong ân phụ nghĩa như thế còn không biết xấu hổ ở lại Đông Tấn hay sao?
/773
|