Tô Tín càng làm náo động lớn tại Kiếm Nam đạo và Dự Nam đạo.
Một ít thế lực võ lâm tại hai nơi này phái người đứng xa xem cuộc chiến của Tô Tín, liên tục nghĩ mà sợ.
May mắn bọn họ lúc trước khuyên bảo đệ tử của mình ngàn vạn không nên đi tham gia náo nhiệt, nếu không hiện tại chiến tích Nhân Bảng sẽ có tên của bọn họ, Tô Tín cũng có thêm mấy khối đá đặt chân.
Lúc này trong Kiếm Nam đạo Danh Kiếm trong sơn trang, một người trẻ tuổi cầm kiếm nghe thị nữ của mình đọc Nhân Bảng kỳ này.
Người trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo hắn anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lùng, đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén lợi hại.
Loại tướng mạo và khí thế này làm cho hắn giống như thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Hắn chính là thứ hai Nhân Bảng, “Kiếm công tử” Hà Hưu, người thừa kế Danh Kiếm Sơn Trang.
Ba tuổi tập kiếm, bảy tuổi kiếm đạo tiểu thành, mười hai tuổi một người một kiếm mới bước chân vào giang hồ, hơn ngàn người đầu rơi xuống đất vì khai phong trường kiếm của hắn, mười lăm tuổi trèo lên Nhân Bảng, chấn danh thiên hạ.
Đây cũng là cả đời “Kiếm công tử” Hà Hưu, nếu không có một “Đạo Si” Lâm Trường Hà đặt ở trên đầu hắn vài chục năm, đoán chừng Hà Hưu sẽ càng thêm huy hoàng.
Hà Hưu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ hoa viên, tay phải vỗ nhẹ bội kiếm của mình.
Trường kiếm của hắn rất kỳ quái, chuôi kiếm và thân kiếm được chế tạo thành một thể, không có khác nhau rõ ràng. Cả trường kiếm như liền một khối, tạo hình giống như bàn long thẳng tắp, đuôi rồng làm mũi kiếm, đầu rồng làm chuôi kiếm, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Đây là bội kiếm Kinh Long của Hà Hưu, là binh khí Địa cấp hàng thật giá, chính là một vị luyện khí tông sư của Ba Thục Kiếm Các trong trì kiếm ngũ phái cố ý chế tạo cho hắn.
Thị nữ sau lưng không chỉ đọc Nhân Bảng cho Hà Hưu nghe, còn có chi tiết trận chiến hai ngày trước.
Sau khi nghe xong những việc này, khóe miệng Hà Hưu cười lạnh ngạo nghễ.
Có lẽ người khác sẽ kinh hãi vì chiến tích của Tô Tín nhưng Hà Hưu sẽ không.
Trong võ giả trẻ tuổi của giang hồ, trừ Lâm Trường Hà, hắn không đặt ai vào trong mắt, kể cả “Tiểu An Hầu” Tiêu Hoàng cũng như thế.
Trong mắt hắn, Tiêu Hoàng chỉ là phế vật đang vui vẻ vì tiểu thông minh của mình mà thôi, giang hồ phải dựa vào kiếm trong tay của mình nói chuyện.
- Tra vị trí của Tô Tín hiện tại cho ta.
Bỗng nhiên Hà Hưu lên tiếng.
Thị nữ hắn ngạc nhiên nói:
- Công tử ngươi muốn ra tay với Tô Tín? Xuất đầu thay Địch Vân Phi sao?
Dùng thực lực Hà Hưu hiện tại, trên Nhân Bảng trừ Lâm Trường Hà ra, đã không ai có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, cho nên hắn không thể nào vừa nghe chiến tích của Tô Tín liền hưng phấn bừng bừng muốn động thủ.
Nếu như vậy cách giải thích duy nhất là Hà Hưu muốn xuất đầu vì Địch Vân Phi, dù sao Danh Kiếm Sơn Trang có quan hệ không tệ với Tranh Kiếm Minh, Hà Hưu cũng quen biết Địch Vân Phi.
Hà Hưu khinh thường nói:
- Xuất đầu vì phế vật kia? Đương nhiên không phải, Địch Vân Phi không có tư cách này. Chẳng qua ta thiếu nhân tình của Địch Kinh Phi mà thôi, lần này Tô Tín đánh vào mặt Tranh Kiếm Minh, ta giáo huấn hắn một chút cũng xem như tả nhân tình cho Địch Kinh Phi.
Thị nữ gật gật đầu, lập tức đi xuống an bài người tìm hành tung Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đã sớm rời khỏi Kiếm Nam đạo đi vào Dự Nam đạo, nhưng hắn không tiếp tục đi, mà là nửa đường dừng lại.
Tô Tín tới Đức Dương phủ và gặp gỡ một cơ duyên, chính là Thái Thanh quan bên ngoài Đức Dương phủ có Côn Dương chân nhân bắt đầu diễn giải mỗi ba năm một lần.
Côn Dương chân nhân chính là một gã tán tu, Thái Thanh quan của hắn cũng chỉ có vài tên tiểu đạo đồng hỗ trợ quét dọn mà thôi, thực lực bản thân hắn không tính là quá mạnh, chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng chính một tán tu có vẻ bình thường như thế đã từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn tứ tông.
Thậm chí chưởng giáo Tạo Hóa Đạo môn, cường giả Chân Vũ Cảnh “Thuần Dương Đạo Tôn” Lý Bá Dương đã từng nói qua, trên võ đạo người vượt qua Côn Dương chân nhân đếm không hết, trên con đường Thiên Đạo hắn lại không lĩnh ngộ sâu như Côn Dương chân nhân.
Cho nên chính một tán tu bình thường như thế lại được Đạo môn trong thiên hạ kính ngưỡng.
Hơn nữa Côn Dương chân nhân mỗi ba năm còn có thể công khai diễn giải một lần, hữu giáo vô loại, ai cũng có thể tới Thái Thanh quan nghe hắn diễn giải.
Qua nhiều năm như vậy, võ giả nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà có chỗ lĩnh ngộ đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng nhiều hơn mười người, cho nên có vô số võ giả muốn nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà chạy tới như vịt.
Tô Tín sẽ không bỏ qua việc này, cho nên hắn dừng lại ở Đức Dương phủ một ngày, ngày hôm sau trực tiếp tiến về Thái Thanh quan nghe Côn Dương chân nhân diễn giải.
Ngày hôm sau Tô Tín đi vào Thái Thanh quan thì phát hiện mình tới trễ.
Bên ngoài Thái Thanh quan không lớn, đã có người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Tô Tín quan sát đơn giản một chút, thậm chí nơi này có hơn vạn người.
Đương nhiên trong những người này chín thành chín đều là võ giả Hậu Thiên, Tô Tín cũng không biết bọn họ tới nơi này làm gì.
Hậu Thiên luyện thể, phương thức tu hành nhanh nhất chính là thành thành thật thật rèn luyện thân thể và nuốt đan dược. Dù sao nội lực trùng kích Tiên Thiên tự nhiên nước chảy thành sông, ngươi ở nơi này nghe Côn Dương chân nhân diễn giải có rắm dùng, các ngươi có thể nghe hiểu sao?
Cho dù nói như thế, nhưng mỗi lần đến thời điểm Côn Dương chân nhân diễn giải thì võ giả Hậu Thiên tới chung quanh Đức Dương phủ đông nhất.
Tô Tín bộc phát khí tức của mình, lập tức một đám người tránh đường cho hắn.
Cho dù là nghe Côn Dương chân nhân diễn giải cũng phân cấp bậc. Càng vào bên trong thực lực càng mạnh, bên ngoài thì càng yếu.
Chờ Tô Tín đi đến vòng đầu tiên, nơi này có hai ba trăm tên võ giả Thần Cung Cảnh, số lượng hết sức kinh người.
Những võ giả Thần Cung Cảnh này không chỉ riêng người của Dự Nam đạo, thậm chí còn có người các đạo khác mộ danh tới nơi này.
Nơi này có một ít võ giả Thần Cung Cảnh nhìn thấy Tô Tín cũng tới, sắc mặt bọn họ tái nhợt.
Bởi vì trong những kẻ này có võ giả Thần Cung Cảnh tham dự vây công Tô Tín.
Lần nữa nhìn thấy Tô Tín, mặc dù Tô Tín nhất định không nhớ nổi bọn họ nhưng bọn họ vẫn khó giấu được sợ hãi.
Mấy ngày trước thân ảnh như ma thần kia và tiễn pháp kinh diễm vẫn khắc sâu trong lòng bọn họ.
Những võ giả Thần Cung Cảnh khác cũng cẩn thận đánh giá Tô Tín, dù sao vị này chính là tồn tại danh chấn hai đạo Kiếm Nam cùng Dự Nam, dùng sức một người địch trăm đối thủ vẫn thắng lợi. Bọn họ cho rằng đây là việc không tưởng tượng nổi.
Nhưng bọn họ chỉ chú ý tới Tô Tín chứ không lui lại, bởi vì kế tiếp lại có một vị đại nhân vật xuất hiện.
Một thanh niên mặc đạo bào màu xanh đi vào, khuôn mặt hắn tuấn lãng nhưng ánh mắt lại rất quái dị, hai mắt giống như có ngôi sao lóng lánh làm người ta không tự chủ lâm vào trong đó.
Nhìn thấy thanh niên nam tử đến đây, có người thấp giọng nói:
- “Đạo Si” Lâm Trường Hà! Không nghĩ tới hắn lại tới đây!
- Lâm Trường Hà thị đạo thành si, Côn Dương chân nhân được Thuần Dương Đạo Tôn đều tán dương là tông sư mở đàn diễn giải, hắn làm sao có thể không đến?
Lâm Trường Hà đến sau này liền ngồi xuống một nơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào Thái Thanh quan, cũng không đặt ai vào trong mắt.
Người chính thức hiểu Lâm Trường Hà cũng biết, hắn cũng không phải không đặt người khác vào trong mắt, mà là tính cách của hắn đã là như thế, trừ si mê với đạo, còn lại hắn không quan tâm việc khác.
Qua một lúc sau, một gã tiểu đạo đồng cầm bồ đoàn đặt ở cửa ra vào, một đạo nhân áo bào xám ngồi trên đó.
Đạo nhân này là Côn Dương chân nhân nhưng khác với bộ dạng tiên phong đạo cốt mà Tô Tín tưởng tượng, hắn chỉ là lão đạo bình thường mà thôi.
Hơn nữa tóc và râu của hắn đã rất lâu không có xử lý nên lộn xộn, có chút không nhìn rõ dung nhan.
Nhìn thấy Côn Dương chân nhân đi ra, mọi người nơi này đều thi lễ với Côn Dương chân nhân, thi lễ chân tâm thật ý.
Đệ tử tông môn võ lâm và thế gia phát triển nhanh hơn tán tu, không chỉ bởi vì bọn họ có các loại tài nguyên tu luyện trợ giúp, cũng bởi vì bọn họ có trưởng bối sư môn dạy bảo cẩn thận.
Những đãi ngộ này võ giả tán tu không có, chỉ có thể do chính mình đi lục lọi, một ít tâm đắc tu luyện và kinh nghiệm còn trân quý hơn cả điển tịch nội công, sẽ không cho phép người ngoài dễ dàng có được.
Hiện tại Côn Dương chân nhân có thể ném đi thiên kiến bè phái, vô tư diễn giải vì mọi người, bọn họ cảm kích từ nội tâm.
Côn Dương chân nhân cười ha ha mở miệng nói:
- Đã ba năm tới ngày diễn giải, lão đạo ta cũng lĩnh ngộ ra nhiều thứ mới, vừa vặn hôm nay nói với mọi người một chút. Đã từng có người hỏi ta cái gì là đạo, lão đạo ta không nói được việc này nhưng đã có một ít lĩnh ngộ nói với mọi người. Cái gọi là đạo là quy củ vận hành trong một phương thiên địa, sinh lão bệnh tử là đạo, vạn vật tịch diệt cũng là đạo, cho nên trong mắt của ta, không chỗ không phải đạo.
Nói đến đây Côn Dương chân nhân lại nói:
- Nếu thiên địa vạn vật đều là đạo, vậy có phải bản thân của người cũng là một loại đạo? Thích Già Ma Ni nói trên thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn, mỗi người đều có thể thành Phật, cho nên chúng ta là người tu đạo vì sao hết lần này tới lần khác phải đi nơi khác lĩnh ngộ? Tự chúng ta, kỳ thật cũng là đạo.
Côn Dương chân nhân giảng giải một đống lớn, trong đó cũng không phải kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu, ngược lại còn nói thông tục dễ hiểu, trong đó còn kèm một ít câu nói ẩn giấu làm người ta bật cười.
Đặc biệt Côn Dương chân nhân giảng giải kinh điển Phật gia, các loại điển cố tùy ý cầm sử dụng, không hề có cảm giác không lưu loát.
Từ xưa Đạo Phật bất lưỡng lập, nhưng Côn Dương chân nhân vẫn sử dụng thái độ khách quan đối mặt tất cả, đây là việc không dễ.
Thời điểm Tô Tín nghe rất có thu hoạch, bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng thét kinh hãi vang lên, đám người tản ra, một thanh niên cầm kiếm đi tới, kiếm ý vô song, toàn thân hắn giống như thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Có người thấp giọng nghi ngờ nói:
- “Kiếm công tử” Hà Hưu? Hắn tới nơi này làm gì vậy?
- Con đường kiếm tu hoàn toàn khác với Đạo môn, trong trì kiếm ngũ phái cũng chỉ có Thanh Thành kiếm phái có chút liên hệ với Đạo môn, Hà Hưu tới nơi này làm cái gì?
Một ít thế lực võ lâm tại hai nơi này phái người đứng xa xem cuộc chiến của Tô Tín, liên tục nghĩ mà sợ.
May mắn bọn họ lúc trước khuyên bảo đệ tử của mình ngàn vạn không nên đi tham gia náo nhiệt, nếu không hiện tại chiến tích Nhân Bảng sẽ có tên của bọn họ, Tô Tín cũng có thêm mấy khối đá đặt chân.
Lúc này trong Kiếm Nam đạo Danh Kiếm trong sơn trang, một người trẻ tuổi cầm kiếm nghe thị nữ của mình đọc Nhân Bảng kỳ này.
Người trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo hắn anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lùng, đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén lợi hại.
Loại tướng mạo và khí thế này làm cho hắn giống như thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Hắn chính là thứ hai Nhân Bảng, “Kiếm công tử” Hà Hưu, người thừa kế Danh Kiếm Sơn Trang.
Ba tuổi tập kiếm, bảy tuổi kiếm đạo tiểu thành, mười hai tuổi một người một kiếm mới bước chân vào giang hồ, hơn ngàn người đầu rơi xuống đất vì khai phong trường kiếm của hắn, mười lăm tuổi trèo lên Nhân Bảng, chấn danh thiên hạ.
Đây cũng là cả đời “Kiếm công tử” Hà Hưu, nếu không có một “Đạo Si” Lâm Trường Hà đặt ở trên đầu hắn vài chục năm, đoán chừng Hà Hưu sẽ càng thêm huy hoàng.
Hà Hưu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ hoa viên, tay phải vỗ nhẹ bội kiếm của mình.
Trường kiếm của hắn rất kỳ quái, chuôi kiếm và thân kiếm được chế tạo thành một thể, không có khác nhau rõ ràng. Cả trường kiếm như liền một khối, tạo hình giống như bàn long thẳng tắp, đuôi rồng làm mũi kiếm, đầu rồng làm chuôi kiếm, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Đây là bội kiếm Kinh Long của Hà Hưu, là binh khí Địa cấp hàng thật giá, chính là một vị luyện khí tông sư của Ba Thục Kiếm Các trong trì kiếm ngũ phái cố ý chế tạo cho hắn.
Thị nữ sau lưng không chỉ đọc Nhân Bảng cho Hà Hưu nghe, còn có chi tiết trận chiến hai ngày trước.
Sau khi nghe xong những việc này, khóe miệng Hà Hưu cười lạnh ngạo nghễ.
Có lẽ người khác sẽ kinh hãi vì chiến tích của Tô Tín nhưng Hà Hưu sẽ không.
Trong võ giả trẻ tuổi của giang hồ, trừ Lâm Trường Hà, hắn không đặt ai vào trong mắt, kể cả “Tiểu An Hầu” Tiêu Hoàng cũng như thế.
Trong mắt hắn, Tiêu Hoàng chỉ là phế vật đang vui vẻ vì tiểu thông minh của mình mà thôi, giang hồ phải dựa vào kiếm trong tay của mình nói chuyện.
- Tra vị trí của Tô Tín hiện tại cho ta.
Bỗng nhiên Hà Hưu lên tiếng.
Thị nữ hắn ngạc nhiên nói:
- Công tử ngươi muốn ra tay với Tô Tín? Xuất đầu thay Địch Vân Phi sao?
Dùng thực lực Hà Hưu hiện tại, trên Nhân Bảng trừ Lâm Trường Hà ra, đã không ai có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, cho nên hắn không thể nào vừa nghe chiến tích của Tô Tín liền hưng phấn bừng bừng muốn động thủ.
Nếu như vậy cách giải thích duy nhất là Hà Hưu muốn xuất đầu vì Địch Vân Phi, dù sao Danh Kiếm Sơn Trang có quan hệ không tệ với Tranh Kiếm Minh, Hà Hưu cũng quen biết Địch Vân Phi.
Hà Hưu khinh thường nói:
- Xuất đầu vì phế vật kia? Đương nhiên không phải, Địch Vân Phi không có tư cách này. Chẳng qua ta thiếu nhân tình của Địch Kinh Phi mà thôi, lần này Tô Tín đánh vào mặt Tranh Kiếm Minh, ta giáo huấn hắn một chút cũng xem như tả nhân tình cho Địch Kinh Phi.
Thị nữ gật gật đầu, lập tức đi xuống an bài người tìm hành tung Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đã sớm rời khỏi Kiếm Nam đạo đi vào Dự Nam đạo, nhưng hắn không tiếp tục đi, mà là nửa đường dừng lại.
Tô Tín tới Đức Dương phủ và gặp gỡ một cơ duyên, chính là Thái Thanh quan bên ngoài Đức Dương phủ có Côn Dương chân nhân bắt đầu diễn giải mỗi ba năm một lần.
Côn Dương chân nhân chính là một gã tán tu, Thái Thanh quan của hắn cũng chỉ có vài tên tiểu đạo đồng hỗ trợ quét dọn mà thôi, thực lực bản thân hắn không tính là quá mạnh, chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Nhưng chính một tán tu có vẻ bình thường như thế đã từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn tứ tông.
Thậm chí chưởng giáo Tạo Hóa Đạo môn, cường giả Chân Vũ Cảnh “Thuần Dương Đạo Tôn” Lý Bá Dương đã từng nói qua, trên võ đạo người vượt qua Côn Dương chân nhân đếm không hết, trên con đường Thiên Đạo hắn lại không lĩnh ngộ sâu như Côn Dương chân nhân.
Cho nên chính một tán tu bình thường như thế lại được Đạo môn trong thiên hạ kính ngưỡng.
Hơn nữa Côn Dương chân nhân mỗi ba năm còn có thể công khai diễn giải một lần, hữu giáo vô loại, ai cũng có thể tới Thái Thanh quan nghe hắn diễn giải.
Qua nhiều năm như vậy, võ giả nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà có chỗ lĩnh ngộ đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng nhiều hơn mười người, cho nên có vô số võ giả muốn nghe Côn Dương chân nhân diễn giải mà chạy tới như vịt.
Tô Tín sẽ không bỏ qua việc này, cho nên hắn dừng lại ở Đức Dương phủ một ngày, ngày hôm sau trực tiếp tiến về Thái Thanh quan nghe Côn Dương chân nhân diễn giải.
Ngày hôm sau Tô Tín đi vào Thái Thanh quan thì phát hiện mình tới trễ.
Bên ngoài Thái Thanh quan không lớn, đã có người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, Tô Tín quan sát đơn giản một chút, thậm chí nơi này có hơn vạn người.
Đương nhiên trong những người này chín thành chín đều là võ giả Hậu Thiên, Tô Tín cũng không biết bọn họ tới nơi này làm gì.
Hậu Thiên luyện thể, phương thức tu hành nhanh nhất chính là thành thành thật thật rèn luyện thân thể và nuốt đan dược. Dù sao nội lực trùng kích Tiên Thiên tự nhiên nước chảy thành sông, ngươi ở nơi này nghe Côn Dương chân nhân diễn giải có rắm dùng, các ngươi có thể nghe hiểu sao?
Cho dù nói như thế, nhưng mỗi lần đến thời điểm Côn Dương chân nhân diễn giải thì võ giả Hậu Thiên tới chung quanh Đức Dương phủ đông nhất.
Tô Tín bộc phát khí tức của mình, lập tức một đám người tránh đường cho hắn.
Cho dù là nghe Côn Dương chân nhân diễn giải cũng phân cấp bậc. Càng vào bên trong thực lực càng mạnh, bên ngoài thì càng yếu.
Chờ Tô Tín đi đến vòng đầu tiên, nơi này có hai ba trăm tên võ giả Thần Cung Cảnh, số lượng hết sức kinh người.
Những võ giả Thần Cung Cảnh này không chỉ riêng người của Dự Nam đạo, thậm chí còn có người các đạo khác mộ danh tới nơi này.
Nơi này có một ít võ giả Thần Cung Cảnh nhìn thấy Tô Tín cũng tới, sắc mặt bọn họ tái nhợt.
Bởi vì trong những kẻ này có võ giả Thần Cung Cảnh tham dự vây công Tô Tín.
Lần nữa nhìn thấy Tô Tín, mặc dù Tô Tín nhất định không nhớ nổi bọn họ nhưng bọn họ vẫn khó giấu được sợ hãi.
Mấy ngày trước thân ảnh như ma thần kia và tiễn pháp kinh diễm vẫn khắc sâu trong lòng bọn họ.
Những võ giả Thần Cung Cảnh khác cũng cẩn thận đánh giá Tô Tín, dù sao vị này chính là tồn tại danh chấn hai đạo Kiếm Nam cùng Dự Nam, dùng sức một người địch trăm đối thủ vẫn thắng lợi. Bọn họ cho rằng đây là việc không tưởng tượng nổi.
Nhưng bọn họ chỉ chú ý tới Tô Tín chứ không lui lại, bởi vì kế tiếp lại có một vị đại nhân vật xuất hiện.
Một thanh niên mặc đạo bào màu xanh đi vào, khuôn mặt hắn tuấn lãng nhưng ánh mắt lại rất quái dị, hai mắt giống như có ngôi sao lóng lánh làm người ta không tự chủ lâm vào trong đó.
Nhìn thấy thanh niên nam tử đến đây, có người thấp giọng nói:
- “Đạo Si” Lâm Trường Hà! Không nghĩ tới hắn lại tới đây!
- Lâm Trường Hà thị đạo thành si, Côn Dương chân nhân được Thuần Dương Đạo Tôn đều tán dương là tông sư mở đàn diễn giải, hắn làm sao có thể không đến?
Lâm Trường Hà đến sau này liền ngồi xuống một nơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào Thái Thanh quan, cũng không đặt ai vào trong mắt.
Người chính thức hiểu Lâm Trường Hà cũng biết, hắn cũng không phải không đặt người khác vào trong mắt, mà là tính cách của hắn đã là như thế, trừ si mê với đạo, còn lại hắn không quan tâm việc khác.
Qua một lúc sau, một gã tiểu đạo đồng cầm bồ đoàn đặt ở cửa ra vào, một đạo nhân áo bào xám ngồi trên đó.
Đạo nhân này là Côn Dương chân nhân nhưng khác với bộ dạng tiên phong đạo cốt mà Tô Tín tưởng tượng, hắn chỉ là lão đạo bình thường mà thôi.
Hơn nữa tóc và râu của hắn đã rất lâu không có xử lý nên lộn xộn, có chút không nhìn rõ dung nhan.
Nhìn thấy Côn Dương chân nhân đi ra, mọi người nơi này đều thi lễ với Côn Dương chân nhân, thi lễ chân tâm thật ý.
Đệ tử tông môn võ lâm và thế gia phát triển nhanh hơn tán tu, không chỉ bởi vì bọn họ có các loại tài nguyên tu luyện trợ giúp, cũng bởi vì bọn họ có trưởng bối sư môn dạy bảo cẩn thận.
Những đãi ngộ này võ giả tán tu không có, chỉ có thể do chính mình đi lục lọi, một ít tâm đắc tu luyện và kinh nghiệm còn trân quý hơn cả điển tịch nội công, sẽ không cho phép người ngoài dễ dàng có được.
Hiện tại Côn Dương chân nhân có thể ném đi thiên kiến bè phái, vô tư diễn giải vì mọi người, bọn họ cảm kích từ nội tâm.
Côn Dương chân nhân cười ha ha mở miệng nói:
- Đã ba năm tới ngày diễn giải, lão đạo ta cũng lĩnh ngộ ra nhiều thứ mới, vừa vặn hôm nay nói với mọi người một chút. Đã từng có người hỏi ta cái gì là đạo, lão đạo ta không nói được việc này nhưng đã có một ít lĩnh ngộ nói với mọi người. Cái gọi là đạo là quy củ vận hành trong một phương thiên địa, sinh lão bệnh tử là đạo, vạn vật tịch diệt cũng là đạo, cho nên trong mắt của ta, không chỗ không phải đạo.
Nói đến đây Côn Dương chân nhân lại nói:
- Nếu thiên địa vạn vật đều là đạo, vậy có phải bản thân của người cũng là một loại đạo? Thích Già Ma Ni nói trên thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn, mỗi người đều có thể thành Phật, cho nên chúng ta là người tu đạo vì sao hết lần này tới lần khác phải đi nơi khác lĩnh ngộ? Tự chúng ta, kỳ thật cũng là đạo.
Côn Dương chân nhân giảng giải một đống lớn, trong đó cũng không phải kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu, ngược lại còn nói thông tục dễ hiểu, trong đó còn kèm một ít câu nói ẩn giấu làm người ta bật cười.
Đặc biệt Côn Dương chân nhân giảng giải kinh điển Phật gia, các loại điển cố tùy ý cầm sử dụng, không hề có cảm giác không lưu loát.
Từ xưa Đạo Phật bất lưỡng lập, nhưng Côn Dương chân nhân vẫn sử dụng thái độ khách quan đối mặt tất cả, đây là việc không dễ.
Thời điểm Tô Tín nghe rất có thu hoạch, bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng thét kinh hãi vang lên, đám người tản ra, một thanh niên cầm kiếm đi tới, kiếm ý vô song, toàn thân hắn giống như thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Có người thấp giọng nghi ngờ nói:
- “Kiếm công tử” Hà Hưu? Hắn tới nơi này làm gì vậy?
- Con đường kiếm tu hoàn toàn khác với Đạo môn, trong trì kiếm ngũ phái cũng chỉ có Thanh Thành kiếm phái có chút liên hệ với Đạo môn, Hà Hưu tới nơi này làm cái gì?
/773
|