Dung hợp Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí dung hợp kiếm ý va chạm với Huyết Long biến của Địch Vân Phi, trên đường dài lập tức phát ra chấn động kinh khủng.
Đá vụn vô tận bay tán loạn, thậm chí cửa hàng chung quanh va chạm nhau, trực tiếp bị đánh sập một nửa.
Những thủ hạ của Địch Vân Phi không kịp ngăn cản, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn dư âm giao thủ giữa hai người biến mất, chuẩn bị tùy thời đi cứu viện.
Đợi đến lúc kiếm khí và cương khí tứ tán đều biến mất, tràng cảnh xuất hiện dọa vô số người sợ hãi.
Chỉ thấy hai người Tô Tín và Địch Vân Phi giao thủ đã đánh ra một cái hố to lớn mười trượng, cũng không nhìn thấy đá vụn.
Bởi vì những đá vụn đã bị kiếm khí và cương khí cứ tán khi hai người giao thủ đánh vỡ và hóa thành bột mịn.
Khóe miệng Tô Tín chảy ra một tia máu tươi, lực lượng một kích vừa rồi vượt qua tưởng tượng của hắn.
Dù sao cũng là sát chiêu thiêu đốt tinh huyết bản thân, cho dù Tô Tín đỡ được nhưng nội phủ vẫn bị lực lượng cường đại chấn động.
Địch Vân Phi còn thê thảm hơn Tô Tín nhiều.
Vừa rồi Huyết Long biến suýt đốt sạch tinh huyết toàn thân hắn, chỉ sợ không tu dưỡng mấy tháng không thể khôi phục.
Hơn nữa hắn bị kiếm khí của Tô Tín gây thương tích, kinh mạch và nội phủ cũng đã tràn đầy vết kiếm, lúc này đã mất sức chiến đấu triệt để, thậm chí một người bình thường cũng có thể giết hắn.
Thủ hạ của Địch Vân Phi lập tức nâng hắn lên, cảnh giác nhìn Tô Tín, sợ hắn đột nhiên ra tay giết Địch Vân Phi.
Lúc này những võ giả đứng ngoài xông tới, trong mắt xuất hiện một tia tham lam, hiện tại chính là thời điểm của bọn họ.
Lúc nhìn thấy Địch Vân Phi xuất hiện bọn họ đã không ôm hi vọng gì, lần này bọn họ xem như bị Địch Vân Phi gài bẫy, không duyên cớ làm mai mối cho hắn.
Không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, Địch Vân Phi ra tay sớm, lại lưỡng bại câu thương với Tô Tín.
Như thế rất tốt, cũng không phải bọn họ làm mai mối cho Địch Vân Phi, mà là Địch Vân Phi lại làm mai mối cho bọn họ.
Một đám người ẩn ẩn vây quanh, mấy người cầm đầu là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong như “Tử Điện Kiếm” Tiếu Phù Viễn, “Tâm Kiếm Khách” Viên Thông, “Càn Nguyên Sơn” tứ kiếm.
Nếu một đấu một, bọn họ không tiếp được ba chiêu của Tô Tín, nhưng hiện tại Tô Tín trọng thương, những người này lại có cơ hội.
Tử Điện Kiếm Tiếu Phù Viễn nói đầu tiên:
- Tô đại nhân, giao Thiên Đạo thạch ra đây, hiện tại Địch Vân Phi trọng thương, cũng không ai có thể ngăn cản ngươi rời khỏi Kiếm Nam đạo.
Cho dù Tô Tín hiện tại bị thương nhưng có thể không động thủ thì bọn họ không muốn động thủ.
Dù sao hổ xuống đồng bằng vẫn là hổ, một kích của bệnh hổ vô cùng khủng bố.
Bọn họ không muốn bị Tô Tín kéo làm đệm lưng, cho nên nếu nói Tô Tín có thể giao Thiên Đạo thạch ra, như vậy không gì tốt hơn.
Tô Tín nhìn võ giả tán tu thành danh hai đạo, trong mắt lộ ra vẻ xem thường:
- Một đám chó hoang cũng dám đến cướp đoạt Thiên Đạo thạch trong tay ta? Không nhìn rõ thực lực của mình, hết lần này tới lần khác lại sinh ra lòng tham không nên có, thật đáng buồn cười!
Một đám võ giả tán tu bị mắng là chó hoang, trong mắt mọi người đều mang theo phẫn nộ.
Lô Uyển Đình lại cảm thấy Tô Tín mắng đúng.
So sánh với Tô Tín dùng sức một mình đấu quần hùng, những gia hỏa này liên thủ đánh hợp kích lại rụt rè sợ hãi, đều muốn đứng sau chiếm tiện nghi của kẻ khác, thật sự không khác gì chó hoang.
Tử Điện Kiếm Tiếu Phù Viễn nói trước:
- Các vị, Tô Tín không muốn giao Thiên Đạo thạch ra, chúng ta đây cũng chỉ có thể cường công mà thôi. Hiện tại không phải thời điểm do dự, mọi người tốt nhất cùng tiến lên, nếu do dự giống như vừa rồi, chờ Tô Tín khôi phục, chúng ta không thể chiếm được Thiên Đạo thạch, thậm chí chúng ta đều phải chết!
Sắc mặt tất cả mọi người ngưng trọng gật gật đầu, những người này cũng không phải ngu ngốc, nếu như lại lưu thủ sẽ cho Tô Tín cơ hội đánh bại tất cả, Thiên Đạo thạch không có phần của bọn họ.
Trên trăm tên võ giả Thần Cung Cảnh đã bị Tô Tín giết hơn ba mươi người, hiện tại hơn bảy mươi người tụ tập lại.
Nhiều võ giả Thần Cung Cảnh đã một lòng tấn công, Tô Tín tuyệt đối đánh không lại, vừa rồi hắn đại sát tứ phương làm không ít người sinh ra tâm tư khác, nhìn thế công của mình đánh tới liền chạy trốn, thậm chí không có ý cứu viện hỗ trợ lẫn nhau.
Hiện tại bọn chúng đã ý thức được điểm này, chuẩn bị giải quyết hắn trước sau đó cướp đoạt Thiên Đạo thạch.
Hơn bảy mươi tên võ giả Thần Cung Cảnh hợp kích, cho dù Tô Tín thời kỳ toàn thịnh cũng đánh không lại, chỉ sợ võ giả Hóa Thần Cảnh bình thường cũng run rẩy.
Tô Tín hít sâu một hơi, tinh thần hắn tiến vào không gian hệ thống hối đoái một môn tiêu hao phẩm và một bộ cung tiễn.
Hơn bảy mươi tên võ giả Thần Cung Cảnh đồng lòng muốn giết hắn đúng là rất khủng bố, nếu mình giết bọn chúng không dám tiến lên phía trước thì thế nào?
Thời điểm đám người Tiếu Phù Viễn chuẩn bị đồng loạt tiến lên, bọn họ lại nhìn thấy Tô Tín làm ra động tác kỳ quái.
Hắn lấy bộ cung tiễn ra khỏi túi giới tử.
Cung sừng trâu nhìn như tầm thường, mũi tên dài bình thường.
Ánh mắt đám người Tiếu Phù Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe Tô Tín học tiễn pháp.
Hơn nữa gần như không có võ giả giang hồ nào sử dụng cung tiễn, loại binh khí này sẽ không được xem là binh khí bình thường của võ giả.
Thời điểm một đấu một, hạn chế của cung tiễn quá nhiều, trừ phi mũi tên của ngươi có thể nhanh đến mức tận cùng. Nếu không một khi bị đối phương cận thân, cung tên trong tay ngươi biến thành phế vật.
Cho nên võ giả trên giang hồ và tông môn võ lâm không có truyền thừa vũ kỹ cung tiễn, ngược lại trong quân đội Đại Chu vương triều có mấy vị hành quân đại tổng quản và đại tướng quân sử dụng tiễn pháp nổi danh.
Chẳng lẽ Tô Tín từng học tiễn pháp của cường giả trong quân đội Đại Chu vương triều?
Thời điểm mọi người nơi đây chưa kịp phản ứng, Tô Tín đã động.
Lưng vác hủ tên, đứng nghiêm, giương cung, rút tên, cài tên, bắn!
Mũi tên mang theo phẫn nộ bay thẳng về phía Tiếu Phù Viễn!
Tiếu Phù Viễn sử dụng tử điện kiếm cực nhanh, thân pháp hắn cũng rất nhanh, trong nháy mắt Tô Tín bắn tên thì hắn đã né tránh hơn mười trượng.
Nhưng mũi tên như có linh tính, thời điểm Tiếu Phù Viễn thở ra một hơi, bỗng nhiên mũi tên như lôi đình thoáng hiện, thời điểm xuất hiện lần nữa đã ở trong lồng ngực Tiếu Phù Viễn!
Một mũi tên đâm thủng ngực, Thương Tâm Tiểu Tiễn!
Tô Tín hối đoái Thương Tâm Tiểu Tiễn của Nguyên Thập Tam Hạn Thương!
Tiếu Phù Viễn không dám tin nhìn mũi tên xuyên qua giữa lồng ngực của mình, hắn cho tới bây giờ chưa gặp qua mũi tên nhanh như vậy, mũi tên tà dị như vậy!
Chính mình vẫn lấy tốc độ làm tự ngạo nhưng trước mặt nó chỉ là trò cười, chân khí hộ thể của mình chưa kịp phản ứng đã đâm xuyên qua lồng ngực của mình.
Tiếu Phù Viễn đã hối hận, hối hận vì lòng tham tới đây đoạt Thiên Đạo thạch, đáng tiếc đã trễ.
Thời điểm thân thể Tiếu Phù Viễn té xuống đất, tất cả mọi người sợ hãi kêu to một tiếng.
Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng nghe qua tiễn pháp nào như thế, mũi tên xuất thương tâm, mũi tên rơi người chết!
Lúc này Tô Tín lại giương cung lần nữa, rút mũi tên, cài tên.
Trên mặt tất cả võ giả lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này Tô Tín muốn bắn ai? Bọn họ có thể ngăn cản mũi tên vừa rồi hay không?
Tất cả mọi người lui về phía sau hoặc bỏ trốn sang chung quanh.
Nhưng lúc này Tô Tín lại không có nhắm trúng bất cứ người nào, hắn lại bắn mũi tên xuống đất.
Tất cả mọi người sững sờ, bắn mũi tên xuống đất, hắn muốn làm gì?
Vấn đề này nhanh chóng có đáp án.
Có người nghe thấy tiếng rít của mũi tên, nhưng mũi tên của Tô Tín bắn xuống đất thì làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy?
Trên mặt “Tâm Kiếm khách” Viên Thông lộ ra vẻ khó hiểu, tiếng rít cách hắn càng ngày càng gần, Viên Thông nghĩ đến cái gì đó, hắn nhìn xuống đất, lúc này một mũi tên lao ra khỏi mặt đất và đâm xuyên qua đầu hắn!
“Tâm Kiếm khách” Viên Thông am hiểu thượng cổ tâm kiếm chi đạo, kiếm pháp phiêu dật khó lường, trước mặt mũi tên của Tô Tín, hắn không có cơ hội rút kiếm và bị bắn chết tại chỗ.
Vẫn chưa hết, Tô Tín lại giương cung cài tên, lúc này hắn không nhắm vào bất cứ ai, hắn chỉ nhắm lên bầu trời.
Hai mũi tên giết hai người, tất cả mọi người nhìn ra bộ tiễn pháp của Tô Tín quá mức tà dị, căn bản không có tung tích có thể tìm ra, hắn bắn lên bầu trời, mục tiêu sẽ là ai?
Tất cả mọi người sợ hãi, liên tục bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra ngoài, lúc này tên võ giả bỏ chạy trước tiên ngã xuống đất, một mũi tên dài còn cắm vào hậu tâm của hắn, đuôi mũi tên còn rung động không ngừng.
- Mọi người đừng chạy! Giết bằng được! Tô Tín chỉ có một người mà thôi, trong tay hắn cũng chỉ có một cây cung, hắn có thể giết được mấy người?
Một gã kiếm khách hô lớn.
Hắn chính là lão đại trong Càn Nguyên Sơn tứ kiếm, bốn người bọn họ là đồng môn cùng sư phụ, kiếm trận vô song ít có người địch lại.
Tô Tín lúc này lại giương cung, hắn lại không cài tên.
Mọi người sững sờ, đây là ý gì?
Chỉ thấy Tô Tín buông tay, phía sau hắn có âm thanh mũi tên rít lên, bốn mũi tên dài như tâm ý linh thông với Tô Tín, trực tiếp xuất hiện phái sau hắn, Càn Nguyên Sơn tứ kiếm phóng tới.
Bốn người quá sợ hãi, bọn họ trực tiếp lao lên giết Tô Tín, kết quả hiện tại chạy nhanh hơn so với những người khác.
Bốn người bọn họ đồng thời phun máu tươi, tốc độ thân pháp nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, trong nháy mắt cũng đã vượt qua hơn ngàn trượng.
Đây là bí pháp tông môn của bọn họ, thiêu đốt tinh huyết đổi được sức bật lớn nhất, cùng loại với Huyết Long biến của Địch Vân Phi nhưng tác dụng phụ lớn hơn nhiều, trước kia bọn họ dùng cắn xé nhau nhưng bây giờ chỉ dùng để chạy trốn.
Hơn ngàn trượng, mũi tên gì có thể bay xa như vậy? Bọn họ thở ra một hơi, nhưng tốc độ cũng không chậm lại, vào lúc này vẫn có tiếng rít vang lên, bốn người bọn họ kinh hãi quay đầu nhìn lại, bốn mũi tên dài đã xuyên qua tim bọn họ.
Lần này mọi người đã sợ hãi, uy thế như thế, ai có thể địch? Chém giết cận thân? Ai có thể cận thân? Ai dám đi cận thân?
Còn ba mũi tên trong bầu của Tô Tín, đây là ba mũi tên tất sát, cho nên không người nào dám đi lên đánh bạc mạng với ba mũi tên kia.
Lúc này bọn họ ngạc nhiên nhìn Tô Tín cầm ba mũi tên trong tay, một mũi tên bắn lên trời, một mũi tên chỉ xuống đất, một mũi tên còn lại xé rách không khí sinh ra âm bạo rất lớn.
Đá vụn vô tận bay tán loạn, thậm chí cửa hàng chung quanh va chạm nhau, trực tiếp bị đánh sập một nửa.
Những thủ hạ của Địch Vân Phi không kịp ngăn cản, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn dư âm giao thủ giữa hai người biến mất, chuẩn bị tùy thời đi cứu viện.
Đợi đến lúc kiếm khí và cương khí tứ tán đều biến mất, tràng cảnh xuất hiện dọa vô số người sợ hãi.
Chỉ thấy hai người Tô Tín và Địch Vân Phi giao thủ đã đánh ra một cái hố to lớn mười trượng, cũng không nhìn thấy đá vụn.
Bởi vì những đá vụn đã bị kiếm khí và cương khí cứ tán khi hai người giao thủ đánh vỡ và hóa thành bột mịn.
Khóe miệng Tô Tín chảy ra một tia máu tươi, lực lượng một kích vừa rồi vượt qua tưởng tượng của hắn.
Dù sao cũng là sát chiêu thiêu đốt tinh huyết bản thân, cho dù Tô Tín đỡ được nhưng nội phủ vẫn bị lực lượng cường đại chấn động.
Địch Vân Phi còn thê thảm hơn Tô Tín nhiều.
Vừa rồi Huyết Long biến suýt đốt sạch tinh huyết toàn thân hắn, chỉ sợ không tu dưỡng mấy tháng không thể khôi phục.
Hơn nữa hắn bị kiếm khí của Tô Tín gây thương tích, kinh mạch và nội phủ cũng đã tràn đầy vết kiếm, lúc này đã mất sức chiến đấu triệt để, thậm chí một người bình thường cũng có thể giết hắn.
Thủ hạ của Địch Vân Phi lập tức nâng hắn lên, cảnh giác nhìn Tô Tín, sợ hắn đột nhiên ra tay giết Địch Vân Phi.
Lúc này những võ giả đứng ngoài xông tới, trong mắt xuất hiện một tia tham lam, hiện tại chính là thời điểm của bọn họ.
Lúc nhìn thấy Địch Vân Phi xuất hiện bọn họ đã không ôm hi vọng gì, lần này bọn họ xem như bị Địch Vân Phi gài bẫy, không duyên cớ làm mai mối cho hắn.
Không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, Địch Vân Phi ra tay sớm, lại lưỡng bại câu thương với Tô Tín.
Như thế rất tốt, cũng không phải bọn họ làm mai mối cho Địch Vân Phi, mà là Địch Vân Phi lại làm mai mối cho bọn họ.
Một đám người ẩn ẩn vây quanh, mấy người cầm đầu là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong như “Tử Điện Kiếm” Tiếu Phù Viễn, “Tâm Kiếm Khách” Viên Thông, “Càn Nguyên Sơn” tứ kiếm.
Nếu một đấu một, bọn họ không tiếp được ba chiêu của Tô Tín, nhưng hiện tại Tô Tín trọng thương, những người này lại có cơ hội.
Tử Điện Kiếm Tiếu Phù Viễn nói đầu tiên:
- Tô đại nhân, giao Thiên Đạo thạch ra đây, hiện tại Địch Vân Phi trọng thương, cũng không ai có thể ngăn cản ngươi rời khỏi Kiếm Nam đạo.
Cho dù Tô Tín hiện tại bị thương nhưng có thể không động thủ thì bọn họ không muốn động thủ.
Dù sao hổ xuống đồng bằng vẫn là hổ, một kích của bệnh hổ vô cùng khủng bố.
Bọn họ không muốn bị Tô Tín kéo làm đệm lưng, cho nên nếu nói Tô Tín có thể giao Thiên Đạo thạch ra, như vậy không gì tốt hơn.
Tô Tín nhìn võ giả tán tu thành danh hai đạo, trong mắt lộ ra vẻ xem thường:
- Một đám chó hoang cũng dám đến cướp đoạt Thiên Đạo thạch trong tay ta? Không nhìn rõ thực lực của mình, hết lần này tới lần khác lại sinh ra lòng tham không nên có, thật đáng buồn cười!
Một đám võ giả tán tu bị mắng là chó hoang, trong mắt mọi người đều mang theo phẫn nộ.
Lô Uyển Đình lại cảm thấy Tô Tín mắng đúng.
So sánh với Tô Tín dùng sức một mình đấu quần hùng, những gia hỏa này liên thủ đánh hợp kích lại rụt rè sợ hãi, đều muốn đứng sau chiếm tiện nghi của kẻ khác, thật sự không khác gì chó hoang.
Tử Điện Kiếm Tiếu Phù Viễn nói trước:
- Các vị, Tô Tín không muốn giao Thiên Đạo thạch ra, chúng ta đây cũng chỉ có thể cường công mà thôi. Hiện tại không phải thời điểm do dự, mọi người tốt nhất cùng tiến lên, nếu do dự giống như vừa rồi, chờ Tô Tín khôi phục, chúng ta không thể chiếm được Thiên Đạo thạch, thậm chí chúng ta đều phải chết!
Sắc mặt tất cả mọi người ngưng trọng gật gật đầu, những người này cũng không phải ngu ngốc, nếu như lại lưu thủ sẽ cho Tô Tín cơ hội đánh bại tất cả, Thiên Đạo thạch không có phần của bọn họ.
Trên trăm tên võ giả Thần Cung Cảnh đã bị Tô Tín giết hơn ba mươi người, hiện tại hơn bảy mươi người tụ tập lại.
Nhiều võ giả Thần Cung Cảnh đã một lòng tấn công, Tô Tín tuyệt đối đánh không lại, vừa rồi hắn đại sát tứ phương làm không ít người sinh ra tâm tư khác, nhìn thế công của mình đánh tới liền chạy trốn, thậm chí không có ý cứu viện hỗ trợ lẫn nhau.
Hiện tại bọn chúng đã ý thức được điểm này, chuẩn bị giải quyết hắn trước sau đó cướp đoạt Thiên Đạo thạch.
Hơn bảy mươi tên võ giả Thần Cung Cảnh hợp kích, cho dù Tô Tín thời kỳ toàn thịnh cũng đánh không lại, chỉ sợ võ giả Hóa Thần Cảnh bình thường cũng run rẩy.
Tô Tín hít sâu một hơi, tinh thần hắn tiến vào không gian hệ thống hối đoái một môn tiêu hao phẩm và một bộ cung tiễn.
Hơn bảy mươi tên võ giả Thần Cung Cảnh đồng lòng muốn giết hắn đúng là rất khủng bố, nếu mình giết bọn chúng không dám tiến lên phía trước thì thế nào?
Thời điểm đám người Tiếu Phù Viễn chuẩn bị đồng loạt tiến lên, bọn họ lại nhìn thấy Tô Tín làm ra động tác kỳ quái.
Hắn lấy bộ cung tiễn ra khỏi túi giới tử.
Cung sừng trâu nhìn như tầm thường, mũi tên dài bình thường.
Ánh mắt đám người Tiếu Phù Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe Tô Tín học tiễn pháp.
Hơn nữa gần như không có võ giả giang hồ nào sử dụng cung tiễn, loại binh khí này sẽ không được xem là binh khí bình thường của võ giả.
Thời điểm một đấu một, hạn chế của cung tiễn quá nhiều, trừ phi mũi tên của ngươi có thể nhanh đến mức tận cùng. Nếu không một khi bị đối phương cận thân, cung tên trong tay ngươi biến thành phế vật.
Cho nên võ giả trên giang hồ và tông môn võ lâm không có truyền thừa vũ kỹ cung tiễn, ngược lại trong quân đội Đại Chu vương triều có mấy vị hành quân đại tổng quản và đại tướng quân sử dụng tiễn pháp nổi danh.
Chẳng lẽ Tô Tín từng học tiễn pháp của cường giả trong quân đội Đại Chu vương triều?
Thời điểm mọi người nơi đây chưa kịp phản ứng, Tô Tín đã động.
Lưng vác hủ tên, đứng nghiêm, giương cung, rút tên, cài tên, bắn!
Mũi tên mang theo phẫn nộ bay thẳng về phía Tiếu Phù Viễn!
Tiếu Phù Viễn sử dụng tử điện kiếm cực nhanh, thân pháp hắn cũng rất nhanh, trong nháy mắt Tô Tín bắn tên thì hắn đã né tránh hơn mười trượng.
Nhưng mũi tên như có linh tính, thời điểm Tiếu Phù Viễn thở ra một hơi, bỗng nhiên mũi tên như lôi đình thoáng hiện, thời điểm xuất hiện lần nữa đã ở trong lồng ngực Tiếu Phù Viễn!
Một mũi tên đâm thủng ngực, Thương Tâm Tiểu Tiễn!
Tô Tín hối đoái Thương Tâm Tiểu Tiễn của Nguyên Thập Tam Hạn Thương!
Tiếu Phù Viễn không dám tin nhìn mũi tên xuyên qua giữa lồng ngực của mình, hắn cho tới bây giờ chưa gặp qua mũi tên nhanh như vậy, mũi tên tà dị như vậy!
Chính mình vẫn lấy tốc độ làm tự ngạo nhưng trước mặt nó chỉ là trò cười, chân khí hộ thể của mình chưa kịp phản ứng đã đâm xuyên qua lồng ngực của mình.
Tiếu Phù Viễn đã hối hận, hối hận vì lòng tham tới đây đoạt Thiên Đạo thạch, đáng tiếc đã trễ.
Thời điểm thân thể Tiếu Phù Viễn té xuống đất, tất cả mọi người sợ hãi kêu to một tiếng.
Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng nghe qua tiễn pháp nào như thế, mũi tên xuất thương tâm, mũi tên rơi người chết!
Lúc này Tô Tín lại giương cung lần nữa, rút mũi tên, cài tên.
Trên mặt tất cả võ giả lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này Tô Tín muốn bắn ai? Bọn họ có thể ngăn cản mũi tên vừa rồi hay không?
Tất cả mọi người lui về phía sau hoặc bỏ trốn sang chung quanh.
Nhưng lúc này Tô Tín lại không có nhắm trúng bất cứ người nào, hắn lại bắn mũi tên xuống đất.
Tất cả mọi người sững sờ, bắn mũi tên xuống đất, hắn muốn làm gì?
Vấn đề này nhanh chóng có đáp án.
Có người nghe thấy tiếng rít của mũi tên, nhưng mũi tên của Tô Tín bắn xuống đất thì làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy?
Trên mặt “Tâm Kiếm khách” Viên Thông lộ ra vẻ khó hiểu, tiếng rít cách hắn càng ngày càng gần, Viên Thông nghĩ đến cái gì đó, hắn nhìn xuống đất, lúc này một mũi tên lao ra khỏi mặt đất và đâm xuyên qua đầu hắn!
“Tâm Kiếm khách” Viên Thông am hiểu thượng cổ tâm kiếm chi đạo, kiếm pháp phiêu dật khó lường, trước mặt mũi tên của Tô Tín, hắn không có cơ hội rút kiếm và bị bắn chết tại chỗ.
Vẫn chưa hết, Tô Tín lại giương cung cài tên, lúc này hắn không nhắm vào bất cứ ai, hắn chỉ nhắm lên bầu trời.
Hai mũi tên giết hai người, tất cả mọi người nhìn ra bộ tiễn pháp của Tô Tín quá mức tà dị, căn bản không có tung tích có thể tìm ra, hắn bắn lên bầu trời, mục tiêu sẽ là ai?
Tất cả mọi người sợ hãi, liên tục bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra ngoài, lúc này tên võ giả bỏ chạy trước tiên ngã xuống đất, một mũi tên dài còn cắm vào hậu tâm của hắn, đuôi mũi tên còn rung động không ngừng.
- Mọi người đừng chạy! Giết bằng được! Tô Tín chỉ có một người mà thôi, trong tay hắn cũng chỉ có một cây cung, hắn có thể giết được mấy người?
Một gã kiếm khách hô lớn.
Hắn chính là lão đại trong Càn Nguyên Sơn tứ kiếm, bốn người bọn họ là đồng môn cùng sư phụ, kiếm trận vô song ít có người địch lại.
Tô Tín lúc này lại giương cung, hắn lại không cài tên.
Mọi người sững sờ, đây là ý gì?
Chỉ thấy Tô Tín buông tay, phía sau hắn có âm thanh mũi tên rít lên, bốn mũi tên dài như tâm ý linh thông với Tô Tín, trực tiếp xuất hiện phái sau hắn, Càn Nguyên Sơn tứ kiếm phóng tới.
Bốn người quá sợ hãi, bọn họ trực tiếp lao lên giết Tô Tín, kết quả hiện tại chạy nhanh hơn so với những người khác.
Bốn người bọn họ đồng thời phun máu tươi, tốc độ thân pháp nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, trong nháy mắt cũng đã vượt qua hơn ngàn trượng.
Đây là bí pháp tông môn của bọn họ, thiêu đốt tinh huyết đổi được sức bật lớn nhất, cùng loại với Huyết Long biến của Địch Vân Phi nhưng tác dụng phụ lớn hơn nhiều, trước kia bọn họ dùng cắn xé nhau nhưng bây giờ chỉ dùng để chạy trốn.
Hơn ngàn trượng, mũi tên gì có thể bay xa như vậy? Bọn họ thở ra một hơi, nhưng tốc độ cũng không chậm lại, vào lúc này vẫn có tiếng rít vang lên, bốn người bọn họ kinh hãi quay đầu nhìn lại, bốn mũi tên dài đã xuyên qua tim bọn họ.
Lần này mọi người đã sợ hãi, uy thế như thế, ai có thể địch? Chém giết cận thân? Ai có thể cận thân? Ai dám đi cận thân?
Còn ba mũi tên trong bầu của Tô Tín, đây là ba mũi tên tất sát, cho nên không người nào dám đi lên đánh bạc mạng với ba mũi tên kia.
Lúc này bọn họ ngạc nhiên nhìn Tô Tín cầm ba mũi tên trong tay, một mũi tên bắn lên trời, một mũi tên chỉ xuống đất, một mũi tên còn lại xé rách không khí sinh ra âm bạo rất lớn.
/773
|