Lúc này trong quán rượu tại biên giới Kiếm Nam đạo, trong cả quán rượu lớn như thế cũng chỉ có một mình Tô Tín. Ngay cả chưởng quầy khách sạn cũng trốn sang một bên sợ bị đám võ giả đông nghịt ở bên ngoài xé nát mình thành thịt vụn.
Đúng vậy, trải qua một ngày lên men, Địch Vân Phi treo thưởng Tô Tín trên Hắc bảng đã truyền khắp Kiếm Nam đạo cùng Dự Nam đạo, người nào cũng biết.
Những người bên ngoài đều là võ giả tán tu trong các châu phủ, tất cả đều dùng ánh mắt tham lam nhìn Tô Tín.
Tuy những người này cũng chỉ có thể nhìn, Tô Tín căn bản không có đặt bọn họ vào trong mắt, ngay cả chính bọn họ cũng biết, chính mình không có khả năng đạt được Thiên Đạo thạch.
Thực lực những võ giả này đều rất thấp, một đống lớn cảnh giới Hậu Thiên, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh mà thôi.
Có thể nói trận chiến này không có người tu vi Thần Cung Cảnh nào muốn tham dự vào.
Trong châu phủ ở hai đạo, những võ giả tự nhận có chút thực lực liền phân một chén canh, tuy chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, bọn họ làm sao biết nó là của mình.
Thậm chí đối mặt với Thiên Đạo thạch, ngay cả đệ tử đại môn phái cũng động tâm, bọn họ muốn hành động lại bị chưởng môn của mình ngăn cản.
Những đệ tử đại phái này khó hiểu tại sao sư phụ lại ngăn cản chính mình, những chưởng môn đại phái này đều trả lời giống nhau: “Tô Tín dễ giết như vậy sao?”
Chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, nhiều người như vậy cùng tiến lên, ai xung phong?
Chỉ nói chiến tích, Tô Tín đã đứng vị trí mười hai Nhân Bảng, lúc trước nghe nói có Hóa Thần Cảnh dư nghiệt Ngô quốc ra tay với hắn nhưng không thể giết được hắn, các ngươi dựa vào cái gì có nắm chắc động thủ với người ta?
Đối với những đại phái này mà nói, phái môn hạ đệ tử đi giết Tô Tín đoạt Thiên Đạo thạch là chuyện không có ý nghĩa.
Bản thân môn phái của bọn họ có tồn tại Nguyên Thần Cảnh trấn thủ, làm sao có thể ngồi nhìn đệ tử của mình đi chém giết vì một viên Thiên Đạo thạch, căn bản không đáng.
Huống chi cho dù ngươi đoạt được, Lục Phiến Môn trả thù làm sao bây giờ?
Hắc bảng là Địch Vân Phi treo giải thưởng, nhưng Địch Vân Phi là người Tranh Kiếm Minh, Tranh Kiếm Minh có thể đối phó lửa giận của triều đình.
Nhưng vấn đề là bọn họ là tông môn võ lâm bình thường, cho dù có võ giả Dung Thần Cảnh cũng không đánh lại triều đình.
Cho dù võ giả tán tu bị triều đình truy nã còn có thể chạy, những đại phái này đều là hóa thượng chạy nhưng miếu không thể chạy.
Khi đó bọn họ có mạng cầm Thiên Đạo thạch nhưng không có mạng hưởng thụ, cho nên những đệ tử xuất thân đại phái không có ra tay, bọn họ sẽ đứng ở bên ngoài quan sát tình huống, muốn xem Tô Tín phá cục diện như thế nào.
Những võ giả tán tu lại không quan tâm, cho dù hàng trăm hàng ngàn người tranh đoạt Thiên Đạo thạch, dùcho dù có nguy hiểm bị Tô Tín đánh chết nhưng bọn họ cũng nguyện ý đánh bạc.
Dù sao với thiên phú và nội tình của bọn họ, xác suất muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh quá thấp.
Thời điểm một mình Tô Tín uống rượu trong quán rượu, một người cố sức gạt đám người đi tới, đó chính là “Phong Tín Tử” Trương Du.
Trong khoảng thời gian này hắn chạy đi giữa Tô Tín và Tranh Kiếm Minh cho nên thu lợi không ít, Địch Vân Phi ra tay hào phóng, cho hắn không ít thứ tốt.
Hiện tại nhìn thấy Tô Tín đối mặt với tràng cảnh như vậy vẫn có thể uống rượu thong dong, Trương Du sinh lòng bội phục không nhỏ.
- Tô công tử đúng là can đảm, có thể uống rượu trong hoàn cảnh như vậy.
Trương Du cảm thán nói.
Tô Tín lắc đầu không sao cả, nói:
- Một đám chó hoang muốn vây công một đầu sư tử, ngươi cho rằng sư tử làm sao bây giờ? Nhe răng trợn mắt đe dọa sao? Bọn chúng không có tư cách đó.
Hành động của Địch Vân Phi lần này rất quả quyết, lại trực tiếp treo thưởng hắn trên Hắc bảng, muốn mượn đao giết người.
Võ giả Thần Cung Cảnh trong Kiếm Nam, Dự Nam hai đạo có hơn trăm người can đảm chém giết hắn cướp đoạt Thiên Đạo thạch.
Nói thật ngay cả Tô Tín cũng không có nắm chắc lực địch nhiều võ giả Thần Cung Cảnh như thế, Tô Tín vẫn lưu lại đánh một trận.
Nơi này cách Giang Nam đạo quá xa, cho dù dùng lệnh bài Địa phủ truyền tống cũng không nhất định thành công.
Hơn nữa luận cước lực đường dài, Tô Tín cũng không chiếm được ưu thế quá lớn, cho nên hắn chuẩn bị đánh một trận ngay tại nơi này, một trận chiến giết đối thủ trái tim băng giá, giết bọn chúng không dám đoạt Thiên Đạo thạch của mình.
Huống chi Tô Tín cũng có suy nghĩ mượn bọn chúng tôi luyện thực lực bản thân.
Muốn đột phá, chiến đấu không thể nghi ngờ là cách nhanh nhất.
Hiện tại Tô Tín đã tu luyện tới Thần Cung Cảnh đại viên mãn, bước tiếp theo hắn liền muốn chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất viên mãn.
Tô Tín hiện tại không sờ được cảnh giới này, cho nên vừa lúc Tô Tín quyết định dùng một trận chiến hôm nay nếm thử đột phá, nhìn xem có thể cảm ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất hay không.
Tô Tín không phải loại người dựa vào thiên phú bế quan tu hành gia tăng thực lực.
Hắn đã từng sinh ra mấy lần đốn ngộ, hoặc là trong chiến đấu, hoặc là trong lúc vô tình, dù sao con đường bế sinh tử quan không thích hợp với Tô Tín.
Trương Du bên cạnh hắn nói:
- Tô công tử, Địch công tử bảo ta truyền câu nói sau cùng, nếu như ngươi bây giờ có thể giao Thiên Đạo thạch cho hắn, Địch công tử có thể lập tức huỷ bỏ Hắc bảng, ngươi cũng có thể thuận lợi trở lại Giang Nam đạo.
Dù sao Dự Nam đạo cũng là đại bản doanh Tranh Kiếm Minh, bọn họ dám động thủ với Tô Tín cướp đoạt Thiên Đạo thạch, Địch Vân Phi chỉ dám to gan động thủ tại Dự Nam đạo hoặc là Kiếm Nam đạo.
Giống như bọn họ không dám động thủ với Tô Tín tại Giang Nam, nếu không hơn vạn bộ khoái, tinh nhuệ của Giang Nam đạo sẽ dạy bọn họ nên làm người như thế nào.
Tô Tín nghe Trương Du nói câu này lại cười cười, nói:
- Địch Vân Phi có tiến bộ không ít, còn biết chơi âm mưu quỷ kế. Chiêu này vẫn không dùng được, đại đa số thời điểm võ giả phải dựa vào nắm đấm của mình nói chuyện.
Nói xong, Tô Tín lắc lắc vươn nắm đấm của mình lên, hắn cũng biểu đạt ý tứ của bản thân.
Trương Du nhún nhún vai, hắn biết sẽ có kết cục như vậy, cho nên hắn trực tiếp tách đám người đi ra ngoài, đi vào quán rượu đối diện với gian phòng của Tô Tín, trực tiếp lên phòng khách quý ở lầu hai.
Đẩy cửa ra, Địch Vân Phi và Lô Uyển Đình đang ở bên trong, Trương Du cũng nói lại thái độ và lời nói của Tô Tín.
Nghe được Trương Du nói thế, Địch Vân Phi cười lạnh nói:
- Cuồng vọng! Kế tiếp chúng ta nên xem kịch vui.
Lô Uyển Đình bên cạnh nghe được Tô Tín nói võ giả cuối cùng phải dựa vào nắm đấm của mình nói chuyện, hai mắt nàng tỏa sáng, cảm giác những lời này có phần hợp khẩu vị của mình.
Thời gian dần dần đến giữa trưa, võ giả vây quanh quán rượu có Tô Tín càng ngày càng nhiều.
Lúc này không chỉ là cá tạp cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, mà là võ giả Thần Cung Cảnh uy tín lâu năm tại Kiếm Nam cùng Dự Nam đạo.
Những võ giả cảnh giới Hậu Thiên và cảnh giới Tiên Thiên cố chen lấn và bàn tán nghị luận không ngớt.
- Nhìn kìa, là Kiếm Nam đạo “Thất Sát Lang Quân” Dư Phi Vũ đến, hắn đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong hơn mười năm, xem ra lần này đã không nhịn được muốn ra tay.
- Còn có Dự Nam đạo cao thủ “Tâm Kiếm Khách” Viên Thông, nghe nói hắn truyền thừa tâm kiếm chi đạo thời thượng cổ, kiếm pháp quái dị khó lường, thập phần cường hãn.
- Ngươi nhìn Kiếm Nam đạo “Tử Điện Kiếm” Tiếu Phù Viễn, hắn đã sớm đến, chỉ có điều vẫn trốn ở bên cạnh, hắn xem như muốn Hóa Thần dựa vào “điện” cùng “lôi” có chung nguồn gốc, có thể nói Thiên Đạo thạch lôi thuộc tính có tác dụng rất lớn với hắn.
- Ồ? Dự Nam đạo “Hung Tâm Tăng” Nghiễm Nguyên cũng tới, hắn trước kia là đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự nhưng phạm phải giới luật mà bị phế sạch võ công. Về sau trùng tu và tự tiện quy y, bại hoại thanh danh Thiếu Lâm tự, bị không ít đệ tử Thiếu Lâm tự đuổi giết, hắn còn dám tới nơi này, hắn muốn chết hay sao?
- Những người này độc hành cũng bỏ đi, nhưng “Càn Nguyên Sơn” tứ kiếm, “Hồng Hộc trại” chín vị đại đương gia, “Thiên Đãng sơn” thất hùng cũng tới xem náo nhiệt?
- Chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, bọn họ cùng xuất hiện, sau khi cướp được Thiên Đạo thạch chia thế nào? Nội đấu?
Một đám người cãi nhau, qua một lúc đã nhìn thấy rất nhiều võ giả tán tu thanh danh cao trong Kiếm Nam và Dự Nam hiện thân, lại có hơn trăm người bọn họ không thể gọi tên, những người này chính là võ giả Thần Cung Cảnh hàng thật giá thật.
Nhiều cường giả hội tụ tại nơi này như thế, hào khí bị đè ép tới cực điểm.
Lúc này chỉ nghe một tiếng “đông” trầm đục vang lên, mọi người bị dọa kêu to một tiếng, vội vàng lui về phía sau một bước.
Nhưng vừa rồi Tô Tín uống xong ngụm rượu cuối cùng, hắn ném thỏi bạc tới trước mặt chưởng quầy.
Tô Tín đứng lên nói:
- Xem như bồi thưởng bàn ghế hư hỏng.
Chưởng quầy quán rượu ước lượng khối bạc, chừng năm mươi lượng, đầy đủ hắn đổi bàn ghế trong quán rượu mười lần, cho dù như thế hắn vẫn khóc không ra nước mắt.
Cho dù chưởng quầy không thông võ đạo nhưng hắn biết rõ, nhiều cường giả võ lâm chiến đấu chỉ làm hỏng bàn ghế của mình đã có thể thắp nhang cầu thần bái phật rồi, chỉ sợ qua một lúc quán rượu truyền qua vài đời của mình cũng bị hủy diệt.
Tô Tín đứng lên và đi ra ngoài, hắn tiến lên mỗi bước người bên ngoài lui về phía sau một bước, chờ hắn đi đến cửa ra vào quán rượu, những võ giả kia đã lui tới đường lớn.
Người có tên, cây có bóng.
Tổng bộ đầu Giang Nam đạo, bài danh mười hai Nhân Bảng “Huyết Kiếm Thần Chỉ” Tô Tín không dễ giết như vậy.
Chiến tích của Tô Tín dựa vào từng trận huyết chiến giết ra.
Lúc trước hắn chưa tới Thần cung đã có thể đào thoát trong tay Giác Nghiêm, về sau lại đối chiến ba chiêu với đàn chủ Thu đàn Niên Bang “Cửu Sơn Thần” Đổng Bất Nghi, cũng cướp được quyền giám sát và thu thuế tại Giang Nam đạo trong tay Niên Bang.
Mọi người lúc này mới phát hiện, trên con đường phát triển đã có không ít võ giả Nguyên Thần Cảnh đã thành đá đặt chân của Tô Tín, xưng hùng trong tranh phong cùng thế hệ, vượt lên đầu bọn họ tiến lên phía trước cũng không phải một hai bước.
Ai cũng biết giết Tô Tín là có thể đoạt được Thiên Đạo thạch, còn có thể nhận binh khí Huyền cấp từ Tranh Kiếm Minh, nhưng vấn đề là kẻ nào không sợ chết xung phong về phía trước?
Phải biết rằng với thực lực của Tô Tín, một đấu một có thể miểu sát võ giả cùng giai.
Đúng vậy, trải qua một ngày lên men, Địch Vân Phi treo thưởng Tô Tín trên Hắc bảng đã truyền khắp Kiếm Nam đạo cùng Dự Nam đạo, người nào cũng biết.
Những người bên ngoài đều là võ giả tán tu trong các châu phủ, tất cả đều dùng ánh mắt tham lam nhìn Tô Tín.
Tuy những người này cũng chỉ có thể nhìn, Tô Tín căn bản không có đặt bọn họ vào trong mắt, ngay cả chính bọn họ cũng biết, chính mình không có khả năng đạt được Thiên Đạo thạch.
Thực lực những võ giả này đều rất thấp, một đống lớn cảnh giới Hậu Thiên, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh mà thôi.
Có thể nói trận chiến này không có người tu vi Thần Cung Cảnh nào muốn tham dự vào.
Trong châu phủ ở hai đạo, những võ giả tự nhận có chút thực lực liền phân một chén canh, tuy chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, bọn họ làm sao biết nó là của mình.
Thậm chí đối mặt với Thiên Đạo thạch, ngay cả đệ tử đại môn phái cũng động tâm, bọn họ muốn hành động lại bị chưởng môn của mình ngăn cản.
Những đệ tử đại phái này khó hiểu tại sao sư phụ lại ngăn cản chính mình, những chưởng môn đại phái này đều trả lời giống nhau: “Tô Tín dễ giết như vậy sao?”
Chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, nhiều người như vậy cùng tiến lên, ai xung phong?
Chỉ nói chiến tích, Tô Tín đã đứng vị trí mười hai Nhân Bảng, lúc trước nghe nói có Hóa Thần Cảnh dư nghiệt Ngô quốc ra tay với hắn nhưng không thể giết được hắn, các ngươi dựa vào cái gì có nắm chắc động thủ với người ta?
Đối với những đại phái này mà nói, phái môn hạ đệ tử đi giết Tô Tín đoạt Thiên Đạo thạch là chuyện không có ý nghĩa.
Bản thân môn phái của bọn họ có tồn tại Nguyên Thần Cảnh trấn thủ, làm sao có thể ngồi nhìn đệ tử của mình đi chém giết vì một viên Thiên Đạo thạch, căn bản không đáng.
Huống chi cho dù ngươi đoạt được, Lục Phiến Môn trả thù làm sao bây giờ?
Hắc bảng là Địch Vân Phi treo giải thưởng, nhưng Địch Vân Phi là người Tranh Kiếm Minh, Tranh Kiếm Minh có thể đối phó lửa giận của triều đình.
Nhưng vấn đề là bọn họ là tông môn võ lâm bình thường, cho dù có võ giả Dung Thần Cảnh cũng không đánh lại triều đình.
Cho dù võ giả tán tu bị triều đình truy nã còn có thể chạy, những đại phái này đều là hóa thượng chạy nhưng miếu không thể chạy.
Khi đó bọn họ có mạng cầm Thiên Đạo thạch nhưng không có mạng hưởng thụ, cho nên những đệ tử xuất thân đại phái không có ra tay, bọn họ sẽ đứng ở bên ngoài quan sát tình huống, muốn xem Tô Tín phá cục diện như thế nào.
Những võ giả tán tu lại không quan tâm, cho dù hàng trăm hàng ngàn người tranh đoạt Thiên Đạo thạch, dùcho dù có nguy hiểm bị Tô Tín đánh chết nhưng bọn họ cũng nguyện ý đánh bạc.
Dù sao với thiên phú và nội tình của bọn họ, xác suất muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh quá thấp.
Thời điểm một mình Tô Tín uống rượu trong quán rượu, một người cố sức gạt đám người đi tới, đó chính là “Phong Tín Tử” Trương Du.
Trong khoảng thời gian này hắn chạy đi giữa Tô Tín và Tranh Kiếm Minh cho nên thu lợi không ít, Địch Vân Phi ra tay hào phóng, cho hắn không ít thứ tốt.
Hiện tại nhìn thấy Tô Tín đối mặt với tràng cảnh như vậy vẫn có thể uống rượu thong dong, Trương Du sinh lòng bội phục không nhỏ.
- Tô công tử đúng là can đảm, có thể uống rượu trong hoàn cảnh như vậy.
Trương Du cảm thán nói.
Tô Tín lắc đầu không sao cả, nói:
- Một đám chó hoang muốn vây công một đầu sư tử, ngươi cho rằng sư tử làm sao bây giờ? Nhe răng trợn mắt đe dọa sao? Bọn chúng không có tư cách đó.
Hành động của Địch Vân Phi lần này rất quả quyết, lại trực tiếp treo thưởng hắn trên Hắc bảng, muốn mượn đao giết người.
Võ giả Thần Cung Cảnh trong Kiếm Nam, Dự Nam hai đạo có hơn trăm người can đảm chém giết hắn cướp đoạt Thiên Đạo thạch.
Nói thật ngay cả Tô Tín cũng không có nắm chắc lực địch nhiều võ giả Thần Cung Cảnh như thế, Tô Tín vẫn lưu lại đánh một trận.
Nơi này cách Giang Nam đạo quá xa, cho dù dùng lệnh bài Địa phủ truyền tống cũng không nhất định thành công.
Hơn nữa luận cước lực đường dài, Tô Tín cũng không chiếm được ưu thế quá lớn, cho nên hắn chuẩn bị đánh một trận ngay tại nơi này, một trận chiến giết đối thủ trái tim băng giá, giết bọn chúng không dám đoạt Thiên Đạo thạch của mình.
Huống chi Tô Tín cũng có suy nghĩ mượn bọn chúng tôi luyện thực lực bản thân.
Muốn đột phá, chiến đấu không thể nghi ngờ là cách nhanh nhất.
Hiện tại Tô Tín đã tu luyện tới Thần Cung Cảnh đại viên mãn, bước tiếp theo hắn liền muốn chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất viên mãn.
Tô Tín hiện tại không sờ được cảnh giới này, cho nên vừa lúc Tô Tín quyết định dùng một trận chiến hôm nay nếm thử đột phá, nhìn xem có thể cảm ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất hay không.
Tô Tín không phải loại người dựa vào thiên phú bế quan tu hành gia tăng thực lực.
Hắn đã từng sinh ra mấy lần đốn ngộ, hoặc là trong chiến đấu, hoặc là trong lúc vô tình, dù sao con đường bế sinh tử quan không thích hợp với Tô Tín.
Trương Du bên cạnh hắn nói:
- Tô công tử, Địch công tử bảo ta truyền câu nói sau cùng, nếu như ngươi bây giờ có thể giao Thiên Đạo thạch cho hắn, Địch công tử có thể lập tức huỷ bỏ Hắc bảng, ngươi cũng có thể thuận lợi trở lại Giang Nam đạo.
Dù sao Dự Nam đạo cũng là đại bản doanh Tranh Kiếm Minh, bọn họ dám động thủ với Tô Tín cướp đoạt Thiên Đạo thạch, Địch Vân Phi chỉ dám to gan động thủ tại Dự Nam đạo hoặc là Kiếm Nam đạo.
Giống như bọn họ không dám động thủ với Tô Tín tại Giang Nam, nếu không hơn vạn bộ khoái, tinh nhuệ của Giang Nam đạo sẽ dạy bọn họ nên làm người như thế nào.
Tô Tín nghe Trương Du nói câu này lại cười cười, nói:
- Địch Vân Phi có tiến bộ không ít, còn biết chơi âm mưu quỷ kế. Chiêu này vẫn không dùng được, đại đa số thời điểm võ giả phải dựa vào nắm đấm của mình nói chuyện.
Nói xong, Tô Tín lắc lắc vươn nắm đấm của mình lên, hắn cũng biểu đạt ý tứ của bản thân.
Trương Du nhún nhún vai, hắn biết sẽ có kết cục như vậy, cho nên hắn trực tiếp tách đám người đi ra ngoài, đi vào quán rượu đối diện với gian phòng của Tô Tín, trực tiếp lên phòng khách quý ở lầu hai.
Đẩy cửa ra, Địch Vân Phi và Lô Uyển Đình đang ở bên trong, Trương Du cũng nói lại thái độ và lời nói của Tô Tín.
Nghe được Trương Du nói thế, Địch Vân Phi cười lạnh nói:
- Cuồng vọng! Kế tiếp chúng ta nên xem kịch vui.
Lô Uyển Đình bên cạnh nghe được Tô Tín nói võ giả cuối cùng phải dựa vào nắm đấm của mình nói chuyện, hai mắt nàng tỏa sáng, cảm giác những lời này có phần hợp khẩu vị của mình.
Thời gian dần dần đến giữa trưa, võ giả vây quanh quán rượu có Tô Tín càng ngày càng nhiều.
Lúc này không chỉ là cá tạp cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, mà là võ giả Thần Cung Cảnh uy tín lâu năm tại Kiếm Nam cùng Dự Nam đạo.
Những võ giả cảnh giới Hậu Thiên và cảnh giới Tiên Thiên cố chen lấn và bàn tán nghị luận không ngớt.
- Nhìn kìa, là Kiếm Nam đạo “Thất Sát Lang Quân” Dư Phi Vũ đến, hắn đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong hơn mười năm, xem ra lần này đã không nhịn được muốn ra tay.
- Còn có Dự Nam đạo cao thủ “Tâm Kiếm Khách” Viên Thông, nghe nói hắn truyền thừa tâm kiếm chi đạo thời thượng cổ, kiếm pháp quái dị khó lường, thập phần cường hãn.
- Ngươi nhìn Kiếm Nam đạo “Tử Điện Kiếm” Tiếu Phù Viễn, hắn đã sớm đến, chỉ có điều vẫn trốn ở bên cạnh, hắn xem như muốn Hóa Thần dựa vào “điện” cùng “lôi” có chung nguồn gốc, có thể nói Thiên Đạo thạch lôi thuộc tính có tác dụng rất lớn với hắn.
- Ồ? Dự Nam đạo “Hung Tâm Tăng” Nghiễm Nguyên cũng tới, hắn trước kia là đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự nhưng phạm phải giới luật mà bị phế sạch võ công. Về sau trùng tu và tự tiện quy y, bại hoại thanh danh Thiếu Lâm tự, bị không ít đệ tử Thiếu Lâm tự đuổi giết, hắn còn dám tới nơi này, hắn muốn chết hay sao?
- Những người này độc hành cũng bỏ đi, nhưng “Càn Nguyên Sơn” tứ kiếm, “Hồng Hộc trại” chín vị đại đương gia, “Thiên Đãng sơn” thất hùng cũng tới xem náo nhiệt?
- Chỉ có một viên Thiên Đạo thạch, bọn họ cùng xuất hiện, sau khi cướp được Thiên Đạo thạch chia thế nào? Nội đấu?
Một đám người cãi nhau, qua một lúc đã nhìn thấy rất nhiều võ giả tán tu thanh danh cao trong Kiếm Nam và Dự Nam hiện thân, lại có hơn trăm người bọn họ không thể gọi tên, những người này chính là võ giả Thần Cung Cảnh hàng thật giá thật.
Nhiều cường giả hội tụ tại nơi này như thế, hào khí bị đè ép tới cực điểm.
Lúc này chỉ nghe một tiếng “đông” trầm đục vang lên, mọi người bị dọa kêu to một tiếng, vội vàng lui về phía sau một bước.
Nhưng vừa rồi Tô Tín uống xong ngụm rượu cuối cùng, hắn ném thỏi bạc tới trước mặt chưởng quầy.
Tô Tín đứng lên nói:
- Xem như bồi thưởng bàn ghế hư hỏng.
Chưởng quầy quán rượu ước lượng khối bạc, chừng năm mươi lượng, đầy đủ hắn đổi bàn ghế trong quán rượu mười lần, cho dù như thế hắn vẫn khóc không ra nước mắt.
Cho dù chưởng quầy không thông võ đạo nhưng hắn biết rõ, nhiều cường giả võ lâm chiến đấu chỉ làm hỏng bàn ghế của mình đã có thể thắp nhang cầu thần bái phật rồi, chỉ sợ qua một lúc quán rượu truyền qua vài đời của mình cũng bị hủy diệt.
Tô Tín đứng lên và đi ra ngoài, hắn tiến lên mỗi bước người bên ngoài lui về phía sau một bước, chờ hắn đi đến cửa ra vào quán rượu, những võ giả kia đã lui tới đường lớn.
Người có tên, cây có bóng.
Tổng bộ đầu Giang Nam đạo, bài danh mười hai Nhân Bảng “Huyết Kiếm Thần Chỉ” Tô Tín không dễ giết như vậy.
Chiến tích của Tô Tín dựa vào từng trận huyết chiến giết ra.
Lúc trước hắn chưa tới Thần cung đã có thể đào thoát trong tay Giác Nghiêm, về sau lại đối chiến ba chiêu với đàn chủ Thu đàn Niên Bang “Cửu Sơn Thần” Đổng Bất Nghi, cũng cướp được quyền giám sát và thu thuế tại Giang Nam đạo trong tay Niên Bang.
Mọi người lúc này mới phát hiện, trên con đường phát triển đã có không ít võ giả Nguyên Thần Cảnh đã thành đá đặt chân của Tô Tín, xưng hùng trong tranh phong cùng thế hệ, vượt lên đầu bọn họ tiến lên phía trước cũng không phải một hai bước.
Ai cũng biết giết Tô Tín là có thể đoạt được Thiên Đạo thạch, còn có thể nhận binh khí Huyền cấp từ Tranh Kiếm Minh, nhưng vấn đề là kẻ nào không sợ chết xung phong về phía trước?
Phải biết rằng với thực lực của Tô Tín, một đấu một có thể miểu sát võ giả cùng giai.
/773
|