Tiêu Ma Vân bị Tô Tín ép buộc tức giận rời đi, Tạ Chỉ Yến thì lắc lắc đầu nói:
- Lần này ngươi đắc tội thảm tuấn kiệt của Niên bang rồi.
Tô Tín cười cười không quan tâm, hắn không đặt tuấn kiệt thế hệ trẻ Niên bang vào trong mắt.
Có lẽ lúc trước Tô Tín còn có thể kiêng kỵ thế lực của Niên bang nhưng hiện tại hắn không có gì phải sợ.
Lưng tựa đại thụ hóng mát, Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn và trở thành “tay sai triều đình” bị người giang hồ chán ghét, nói như thế nào cũng có chút đền bù tổn thất mới được.
Nếu Tiêu Ma Vân ra tay đối phó Tô Tín cũng thôi đi, hắn vận dụng lực lượng Niên bang để đối phó Tô Tín, Niên bang nhất định sẽ điều tra chi tiết của Tô Tín, thân phận truy phong tuần bổ của hắn cũng không tận lực che giấu, đến lúc đó Niên bang sẽ biết ít nhiều.
Tiểu bối tranh chấp có thể tự mình giải quyết, một khi dựa vào thế lực sau lưng sẽ sinh ra tác dụng khác.
Tạ Chỉ Yến nói:
- Ta xem như đã giải quyết chuyện bên phía Tương Nam, ngươi định ở lại Tương Nam sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không, nơi này còn có một Thượng Quan Ngạn Khanh chưa giải quyết, chờ giải quyết hắn xong ta lại đi Trung Nguyên.
- Nếu như ngươi muốn đối phó Thượng Quan Ngạn Khanh thì phải cẩn thận một chút, hắn khác với Địch Vân Phi và Tiêu Ma Vân.
- Địch Vân Phi chỉ có tính cách cuồng ngạo, Tiêu Ma Vân làm người cẩn thận có chút ít thông minh nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh lòng dạ lại sâu xa.
Tạ Chỉ Yến cau mày suy nghĩ một lúc mới nói tiếp:
- Thượng Quan Ngạn Khanh bài danh năm mươi lăm trên Nhân Bảng, còn cao hơn cả Địch Vân Phi, nhưng người Thượng Quan gia từ xưa tới nay đều là kẻ tâm cơ thâm trầm, bình luận về bọn họ trên giang hồ cũng phân thành hai thái cực.
- Có người nói bọn họ hào sảng trượng nghĩa, có phong phạm thượng cổ. Còn có người nói bọn họ hèn hạ vô sỉ, tuy ta không quen biết Thượng Quan Ngạn Khanh nhưng hắn có thể trở thành đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Thượng Quan thế gia, thứ hắn xuất chúng nhất không phải là thực lực mà là tâm cơ thủ đoạn của hắn.
- Đa tạ đã báo cho ta biết, ta sẽ cẩn thận, ngươi chuẩn bị trực tiếp quay trở lại Dịch Kiếm môn sao?
Tô Tín nói.
Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói:
- Ta còn muốn vui chơi tại Tương Nam một lúc, Dịch Kiếm môn bồi dưỡng thế lực còn có một ít sự vụ chưa xử lý.
Tô Tín ngạc nhiên nói:
- Ngươi là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm môn còn phải tự tay xen vào những việc này sao?
Đại phái nhất lưu như Dịch Kiếm môn, đệ tử đích truyền chỉ phụ trách tu luyện là đủ, những tạp vụ này sẽ do đệ tử ngoại môn xử lý.
Tạ Chỉ Yến cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Dịch Kiếm môn hiện tại nhân thủ không đủ, dù sao ta cũng tới Tương Nam một chuyến, thuận tiện giải quyết cho xong.
Tô Tín cũng không có hỏi nhiều, từ biệt Tạ Chỉ Yến liền đi thẳng tới phủ Thường Ninh.
Lúc đi vào Phi Ưng bang, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh mang theo người chờ ở cửa, trông thấy Tô Tín đến thì mọi người hô lên:
- Bang chủ!
Tô Tín đi một năm nhưng uy tín của hắn tại Phi Ưng bang không bớt đi chút nào.
Huống hồ mấy ngày trước đó Tô Tín còn ở trơớc mặt nhiều người đánh bại Địch Vân Phi, tin tức này truyền khắp toàn bộ Tương Nam, Phi Ưng bang cũng nghe được tin tức.
Sau khi đạt được tin tức, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành lúc này mới hiểu ra, thì ra là Tô Tín ra tay làm Địch Vân Phi bất ổn từ nội bộ, từ đó Địch Vân Phi vội vàng chạy về phủ Đông Lâm.
- Đi, tất cả mọi người giải tán đi, ta không còn là bang chủ, đừng gọi sai.
Tô Tín khoát khoát tay nói.
Lý Phôi trầm giọng nói:
- Bang chủ Phi Ưng bang vĩnh viễn là lão đại.
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh cũng nói:
- Đúng vậy lão đại, chúng ta cùng dẫn người tiếp tục xưng bá Tương Nam đi.
Đám người Lý Phôi đã sớm bàn bạc kĩ trước khi Tô Tín quay về, lần này bọn họ nhất định sẽ theo Tô Tín trọng chưởng Phi Ưng bang, dù sao Lý Phôi không lưu luyến chức bang chủ này.
Tô Tín bảo đám bang chúng giải tán, hắn mang theo đám người Lý Phôi đi vào tổng đường.
- Ta sẽ không ở lại Tương Nam, cho nên ta không ngồi vị trí bang chủ nữa.
Hoàng Bỉnh Thành thất thanh nói:
- Vì sao chứ? Hiện tại Hắc bảng không còn trẻ thưởng từ Thanh Thành kiếm phái, vì cái gì lão đại không quay về?
Lý Phôi trầm giọng nói:
- Lão Hoàng ngươi không cần phải nói, ta hiểu ý lão đại, Phi Ưng bang quá nhỏ, Tương Nam cũng quá nhỏ.
Bọn họ cũng không phải võ giả, chỉ có Lý Phôi hiểu ý trong lời Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín đã có thể đánh bại Địch Vân Phi, hắn có thể tranh phong với thế hệ trẻ võ lâm Trung Nguyên, ở lại nơi nhỏ bé như Tương Nam sẽ không phát triển được, dù cho Tô Tín có thể dẫn theo Phi Ưng bang xưng vương xưng bá nhưng thành tựu cũng có hạn, khi đó Phi Ưng bang cũng không còn là sự trợ giúp của Tô Tín, mà là sự vướng víu.
Gương mặt Hoàng Bỉnh Thành lộ ra vẻ thất vọng, không có Tô Tín dẫn đầu, Phi Ưng bang phát triển có thể nói là cực kỳ chậm chạp, còn lâu mới bằng thời điểm Tô Tín chấp chưởng Phi Ưng bang.
Đọc hiểu biểu hiện trên mặt Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Lão Hoàng ngươi không cần thất vọng, cho dù ta không còn ở Phi Ưng bang, với nội tình của Phi Ưng bang cũng không mạnh hơn bao nhiêu đâu.
- Các ngươi không giống, tương lai ta sẽ không mang Phi Ưng bang đi, nhưng tương lai các ngươi sẽ không ngây ngốc tại phủ Thường Ninh cả đời.
Đôi mắt đám người Hoàng Bỉnh Thành lập tức sáng ngời, nghe ý lão đại nói tương lái sẽ dẫn bọn họ ra khỏi phủ Thường Ninh?
Tô Tín giao Tử Hà thần công cho Lý Phôi và Lý Thanh, nói:
- Các ngươi cất kỹ bộ công pháp này, sau khi học xong phải đốt hủy, không nên để kẻ khác nhìn thấy.
Lý Phôi tiếp nhận công pháp, hắn liếc mắt nhìn, với tính cách như hắn cũng suýt kêu lên.
Cho dù kiến thức của hắn ít nhưng cũng phân biệt ra được Tử Hà thần công còn mạnh hơn công pháp nhập môn mình tu luyện một trời một vực.
Giao công pháp cho Lý Phôi, Tô Tín đã sớm cân nhắc tốt.
Sau khi gia nhập Lục Phiến môn, đương nhiên Tô Tín sẽ không làm tiểu tuần bộ cả đời, hắn nhất định phải có được thành viên tổ chức của mình.
Nhưng Lục Phiến môn khác với võ lâm Trung Nguyên, nhân số nhiều không cho thấy tất cả, Phi Ưng bang có mấy vạn người thả đến võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ là bang phái mạt lưu mà thôi.
Cho dù Niên bang có được trên trăm vạn bang chúng nhưng chính thức chèo chống Niên bang chính là những cao thủ nhị thập tứ tiết khí đường chứ không phải bang chúng bình thường.
Nội tình Phi Ưng bang quá kém, cho dù Tô Tín bồi dưỡng thế nào cũng không bồi dưỡng nó mạnh bao nhiêu.
Trong Phi Ưng bang cũng chỉ có ba người Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh là đáng bồi dưỡng.
Ba người này Lý Phôi có thiên phú võ đạo tốt nhất, hơn nữa Tô Tín thấy nếu Lý Phôi có tài nguyên chống đỡ sẽ không kém gì đệ tử những đại phái giang hồ.
Cho dù võ giả tán tu không mạnh bao nhiêu nhưng ngẫu nhiên cũng có vài thiên tài không tồi.
Ví dụ như Tô Tín tại Thương Sơn thành mời chào Hồng Liệt Đào giúp Yến Khuynh Tuyết, mà Lý Phôi cũng không kém gì.
Thiên phú Lý Thanh còn kém hơn Lý Phôi một chút nhưng hắn làm việc trầm ổn, bình thường không nói nhiều bao nhiêu nhưng tuyệt đối là mẫu thuộc hạ hoàn mỹ.
Sở trường của Hoàng Bỉnh Thành chính là hoàn thành thỏa đáng những việc Tô Tín phân phó, thiếu hắn cũng không được.
Có Tô Tín hứa hẹn, đám người Lý Phôi lúc này an tâm không ít.
Hoàng Bỉnh Thành hỏi:
- Lão đại, ngươi tính ở lại Tương Nam bao lâu?
Tô Tín nói:
- Trước khi chưa giải quyết phiền toái của các ngươi, Địch Vân Phi đã bị ta đánh bại, thể diện mất hết, đoán chừng hắn không có mặt mũi tiếp tục đấu với Tiêu Ma Vân và Thượng Quan Ngạn Khanh.
- Tiêu Ma Vân bị ta cảnh cáo một phen, hắn trời sinh tính cẩn thận, biết rõ thực lực của ta cho nên không dám làm gì với các ngươi, hiện tại ta chỉ cần giải quyết Thượng Quan Ngạn Khanh là được rồi.
- Thượng Quan Ngạn Khanh? Căn cứ tin tức chúng ta nhận được, hắn hiện tại đang ở Hoa Âm sơn đấy.
Hoàng Bỉnh Thành nói.
- Hoa Âm sơn? Hắn đang tới nơi nào?
Tô Tín cảm thấy kỳ quái.
Rất nhiều võ giả Tương Nam không biết Hoa Âm sơn nhưng những võ giả Tiên Thiên lại biết nó rất rõ.
Trong đám đạo phỉ tại rừng rậm Tương Nam, nổi danh nhất chính là võ giả Tiên Thiên, thủ lĩnh những đạo phỉ này đều là những kẻ như Bàng Phi Vân, tu luyện tới Linh Khiếu cảnh đỉnh phong nhưng không muốn lại tiếp tục hoạt động cường đạo cho nên đi vào Hoa Âm sơn.
Làm đạo phỉ rừng rậm Tương Nam cũng không phải việc gì an ổn, không cẩn thận đá trúng cục sắt, hoặc là đệ tử đại phái nào đó có hứng thú hành hiệp trượng nghĩa đều dễ dàng dẫn tới toàn trại bị diệt.
Muốn gia nhập Hoa Âm sơn cũng không phải dễ dàng như vậy, tối thiểu ngươi phải có được thực lực Linh Khiếu cảnh như Bàng Phi Vân, hơn nữa phải là đạo phỉ nổi danh trong đám đạo phỉ Tương Nam mới được người ta tiếp nhận.
Hiện tại cả Hoa Âm sơn có chín tên võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, bọn họ phá núi lập trại tại Hoa Âm sơn, đệ nhất trại trại chủ thậm chí có được tu vi Thần Cung cảnh.
Mặc dù nói những đạo phỉ Hoa Âm sơn thoái ẩn nhưng cũng chỉ là nửa thoái ẩn mà thôi, bọn ho phân phát phần lớn thủ hạ ra ngoài, chỉ lưu lại tinh nhuệ trấn thủ Hoa Âm sơn.
Phàm là thủ lĩnh phá núi lập trại trong rừng rậm Tương Nam, hàng năm đều phải tới Hoa Âm sơn giao nộp một phần tiền lời mới được, nếu không chín vị trại chủ Hoa Âm sơn phái thủ hạ tinh nhuệ tới gặp, nói không chừng ngươi phải dẹp trại rồi.
Có thể nói Hoa Âm sơn chính là một lớp đạo phỉ mạnh nhất tại Tương Nam, nhưng bọn chúng đã không cần tự mình ra tay, sẽ có tiểu đạo phỉ cung phụng và sống vô cùng thoải mái.
Thượng Quan Ngạn Khanh đi Hoa Âm sơn mời chào chín tên trại chủ?
Tô Tín lắc đầu, muốn mời chào chín tên đạo phỉ cũng không dễ dàng như thế, thực lực chín trại chủ Hoa Âm sơn yếu nhất cũng sánh ngang Bàng Phi Vân, bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt tại Hoa Âm sơn thì không cần gia nhập dưới trướng Thượng Quan Ngạn Khanh làm gì.
Có chín võ giả Linh Khiếu Cảnh, có thể nói Hoa Âm sơn đã là tiểu thế lực tam lưu tại Tương Nam.
Có lẽ thân phận đệ tử dòng chính Thượng Quan gia có thể làm những thế lực nhỏ bất nhập lưu như Bách Độc Đồng Tử, Trần gia chủ thần phục nhưng khó hù dọa những tội phạm hai tay đầy huyết tinh tại Hoa Âm sơn.
Hoàng Bỉnh Thành hỏi:
- Lão đại, ngươi chuẩn bị đi Hoa Âm sơn tìm Thượng Quan Ngạn Khanh sao?
Tô Tín lắc đầu, nói:
- Không cần, ta nói những lời kia với Tiêu Ma Vân, hắn tự nhiên sẽ chuyển lời tới chỗ Thượng Quan Ngạn Khanh.
- Lần này ngươi đắc tội thảm tuấn kiệt của Niên bang rồi.
Tô Tín cười cười không quan tâm, hắn không đặt tuấn kiệt thế hệ trẻ Niên bang vào trong mắt.
Có lẽ lúc trước Tô Tín còn có thể kiêng kỵ thế lực của Niên bang nhưng hiện tại hắn không có gì phải sợ.
Lưng tựa đại thụ hóng mát, Tô Tín gia nhập Lục Phiến Môn và trở thành “tay sai triều đình” bị người giang hồ chán ghét, nói như thế nào cũng có chút đền bù tổn thất mới được.
Nếu Tiêu Ma Vân ra tay đối phó Tô Tín cũng thôi đi, hắn vận dụng lực lượng Niên bang để đối phó Tô Tín, Niên bang nhất định sẽ điều tra chi tiết của Tô Tín, thân phận truy phong tuần bổ của hắn cũng không tận lực che giấu, đến lúc đó Niên bang sẽ biết ít nhiều.
Tiểu bối tranh chấp có thể tự mình giải quyết, một khi dựa vào thế lực sau lưng sẽ sinh ra tác dụng khác.
Tạ Chỉ Yến nói:
- Ta xem như đã giải quyết chuyện bên phía Tương Nam, ngươi định ở lại Tương Nam sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không, nơi này còn có một Thượng Quan Ngạn Khanh chưa giải quyết, chờ giải quyết hắn xong ta lại đi Trung Nguyên.
- Nếu như ngươi muốn đối phó Thượng Quan Ngạn Khanh thì phải cẩn thận một chút, hắn khác với Địch Vân Phi và Tiêu Ma Vân.
- Địch Vân Phi chỉ có tính cách cuồng ngạo, Tiêu Ma Vân làm người cẩn thận có chút ít thông minh nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh lòng dạ lại sâu xa.
Tạ Chỉ Yến cau mày suy nghĩ một lúc mới nói tiếp:
- Thượng Quan Ngạn Khanh bài danh năm mươi lăm trên Nhân Bảng, còn cao hơn cả Địch Vân Phi, nhưng người Thượng Quan gia từ xưa tới nay đều là kẻ tâm cơ thâm trầm, bình luận về bọn họ trên giang hồ cũng phân thành hai thái cực.
- Có người nói bọn họ hào sảng trượng nghĩa, có phong phạm thượng cổ. Còn có người nói bọn họ hèn hạ vô sỉ, tuy ta không quen biết Thượng Quan Ngạn Khanh nhưng hắn có thể trở thành đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Thượng Quan thế gia, thứ hắn xuất chúng nhất không phải là thực lực mà là tâm cơ thủ đoạn của hắn.
- Đa tạ đã báo cho ta biết, ta sẽ cẩn thận, ngươi chuẩn bị trực tiếp quay trở lại Dịch Kiếm môn sao?
Tô Tín nói.
Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói:
- Ta còn muốn vui chơi tại Tương Nam một lúc, Dịch Kiếm môn bồi dưỡng thế lực còn có một ít sự vụ chưa xử lý.
Tô Tín ngạc nhiên nói:
- Ngươi là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm môn còn phải tự tay xen vào những việc này sao?
Đại phái nhất lưu như Dịch Kiếm môn, đệ tử đích truyền chỉ phụ trách tu luyện là đủ, những tạp vụ này sẽ do đệ tử ngoại môn xử lý.
Tạ Chỉ Yến cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Dịch Kiếm môn hiện tại nhân thủ không đủ, dù sao ta cũng tới Tương Nam một chuyến, thuận tiện giải quyết cho xong.
Tô Tín cũng không có hỏi nhiều, từ biệt Tạ Chỉ Yến liền đi thẳng tới phủ Thường Ninh.
Lúc đi vào Phi Ưng bang, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh mang theo người chờ ở cửa, trông thấy Tô Tín đến thì mọi người hô lên:
- Bang chủ!
Tô Tín đi một năm nhưng uy tín của hắn tại Phi Ưng bang không bớt đi chút nào.
Huống hồ mấy ngày trước đó Tô Tín còn ở trơớc mặt nhiều người đánh bại Địch Vân Phi, tin tức này truyền khắp toàn bộ Tương Nam, Phi Ưng bang cũng nghe được tin tức.
Sau khi đạt được tin tức, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành lúc này mới hiểu ra, thì ra là Tô Tín ra tay làm Địch Vân Phi bất ổn từ nội bộ, từ đó Địch Vân Phi vội vàng chạy về phủ Đông Lâm.
- Đi, tất cả mọi người giải tán đi, ta không còn là bang chủ, đừng gọi sai.
Tô Tín khoát khoát tay nói.
Lý Phôi trầm giọng nói:
- Bang chủ Phi Ưng bang vĩnh viễn là lão đại.
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh cũng nói:
- Đúng vậy lão đại, chúng ta cùng dẫn người tiếp tục xưng bá Tương Nam đi.
Đám người Lý Phôi đã sớm bàn bạc kĩ trước khi Tô Tín quay về, lần này bọn họ nhất định sẽ theo Tô Tín trọng chưởng Phi Ưng bang, dù sao Lý Phôi không lưu luyến chức bang chủ này.
Tô Tín bảo đám bang chúng giải tán, hắn mang theo đám người Lý Phôi đi vào tổng đường.
- Ta sẽ không ở lại Tương Nam, cho nên ta không ngồi vị trí bang chủ nữa.
Hoàng Bỉnh Thành thất thanh nói:
- Vì sao chứ? Hiện tại Hắc bảng không còn trẻ thưởng từ Thanh Thành kiếm phái, vì cái gì lão đại không quay về?
Lý Phôi trầm giọng nói:
- Lão Hoàng ngươi không cần phải nói, ta hiểu ý lão đại, Phi Ưng bang quá nhỏ, Tương Nam cũng quá nhỏ.
Bọn họ cũng không phải võ giả, chỉ có Lý Phôi hiểu ý trong lời Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín đã có thể đánh bại Địch Vân Phi, hắn có thể tranh phong với thế hệ trẻ võ lâm Trung Nguyên, ở lại nơi nhỏ bé như Tương Nam sẽ không phát triển được, dù cho Tô Tín có thể dẫn theo Phi Ưng bang xưng vương xưng bá nhưng thành tựu cũng có hạn, khi đó Phi Ưng bang cũng không còn là sự trợ giúp của Tô Tín, mà là sự vướng víu.
Gương mặt Hoàng Bỉnh Thành lộ ra vẻ thất vọng, không có Tô Tín dẫn đầu, Phi Ưng bang phát triển có thể nói là cực kỳ chậm chạp, còn lâu mới bằng thời điểm Tô Tín chấp chưởng Phi Ưng bang.
Đọc hiểu biểu hiện trên mặt Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Lão Hoàng ngươi không cần thất vọng, cho dù ta không còn ở Phi Ưng bang, với nội tình của Phi Ưng bang cũng không mạnh hơn bao nhiêu đâu.
- Các ngươi không giống, tương lai ta sẽ không mang Phi Ưng bang đi, nhưng tương lai các ngươi sẽ không ngây ngốc tại phủ Thường Ninh cả đời.
Đôi mắt đám người Hoàng Bỉnh Thành lập tức sáng ngời, nghe ý lão đại nói tương lái sẽ dẫn bọn họ ra khỏi phủ Thường Ninh?
Tô Tín giao Tử Hà thần công cho Lý Phôi và Lý Thanh, nói:
- Các ngươi cất kỹ bộ công pháp này, sau khi học xong phải đốt hủy, không nên để kẻ khác nhìn thấy.
Lý Phôi tiếp nhận công pháp, hắn liếc mắt nhìn, với tính cách như hắn cũng suýt kêu lên.
Cho dù kiến thức của hắn ít nhưng cũng phân biệt ra được Tử Hà thần công còn mạnh hơn công pháp nhập môn mình tu luyện một trời một vực.
Giao công pháp cho Lý Phôi, Tô Tín đã sớm cân nhắc tốt.
Sau khi gia nhập Lục Phiến môn, đương nhiên Tô Tín sẽ không làm tiểu tuần bộ cả đời, hắn nhất định phải có được thành viên tổ chức của mình.
Nhưng Lục Phiến môn khác với võ lâm Trung Nguyên, nhân số nhiều không cho thấy tất cả, Phi Ưng bang có mấy vạn người thả đến võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ là bang phái mạt lưu mà thôi.
Cho dù Niên bang có được trên trăm vạn bang chúng nhưng chính thức chèo chống Niên bang chính là những cao thủ nhị thập tứ tiết khí đường chứ không phải bang chúng bình thường.
Nội tình Phi Ưng bang quá kém, cho dù Tô Tín bồi dưỡng thế nào cũng không bồi dưỡng nó mạnh bao nhiêu.
Trong Phi Ưng bang cũng chỉ có ba người Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh là đáng bồi dưỡng.
Ba người này Lý Phôi có thiên phú võ đạo tốt nhất, hơn nữa Tô Tín thấy nếu Lý Phôi có tài nguyên chống đỡ sẽ không kém gì đệ tử những đại phái giang hồ.
Cho dù võ giả tán tu không mạnh bao nhiêu nhưng ngẫu nhiên cũng có vài thiên tài không tồi.
Ví dụ như Tô Tín tại Thương Sơn thành mời chào Hồng Liệt Đào giúp Yến Khuynh Tuyết, mà Lý Phôi cũng không kém gì.
Thiên phú Lý Thanh còn kém hơn Lý Phôi một chút nhưng hắn làm việc trầm ổn, bình thường không nói nhiều bao nhiêu nhưng tuyệt đối là mẫu thuộc hạ hoàn mỹ.
Sở trường của Hoàng Bỉnh Thành chính là hoàn thành thỏa đáng những việc Tô Tín phân phó, thiếu hắn cũng không được.
Có Tô Tín hứa hẹn, đám người Lý Phôi lúc này an tâm không ít.
Hoàng Bỉnh Thành hỏi:
- Lão đại, ngươi tính ở lại Tương Nam bao lâu?
Tô Tín nói:
- Trước khi chưa giải quyết phiền toái của các ngươi, Địch Vân Phi đã bị ta đánh bại, thể diện mất hết, đoán chừng hắn không có mặt mũi tiếp tục đấu với Tiêu Ma Vân và Thượng Quan Ngạn Khanh.
- Tiêu Ma Vân bị ta cảnh cáo một phen, hắn trời sinh tính cẩn thận, biết rõ thực lực của ta cho nên không dám làm gì với các ngươi, hiện tại ta chỉ cần giải quyết Thượng Quan Ngạn Khanh là được rồi.
- Thượng Quan Ngạn Khanh? Căn cứ tin tức chúng ta nhận được, hắn hiện tại đang ở Hoa Âm sơn đấy.
Hoàng Bỉnh Thành nói.
- Hoa Âm sơn? Hắn đang tới nơi nào?
Tô Tín cảm thấy kỳ quái.
Rất nhiều võ giả Tương Nam không biết Hoa Âm sơn nhưng những võ giả Tiên Thiên lại biết nó rất rõ.
Trong đám đạo phỉ tại rừng rậm Tương Nam, nổi danh nhất chính là võ giả Tiên Thiên, thủ lĩnh những đạo phỉ này đều là những kẻ như Bàng Phi Vân, tu luyện tới Linh Khiếu cảnh đỉnh phong nhưng không muốn lại tiếp tục hoạt động cường đạo cho nên đi vào Hoa Âm sơn.
Làm đạo phỉ rừng rậm Tương Nam cũng không phải việc gì an ổn, không cẩn thận đá trúng cục sắt, hoặc là đệ tử đại phái nào đó có hứng thú hành hiệp trượng nghĩa đều dễ dàng dẫn tới toàn trại bị diệt.
Muốn gia nhập Hoa Âm sơn cũng không phải dễ dàng như vậy, tối thiểu ngươi phải có được thực lực Linh Khiếu cảnh như Bàng Phi Vân, hơn nữa phải là đạo phỉ nổi danh trong đám đạo phỉ Tương Nam mới được người ta tiếp nhận.
Hiện tại cả Hoa Âm sơn có chín tên võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, bọn họ phá núi lập trại tại Hoa Âm sơn, đệ nhất trại trại chủ thậm chí có được tu vi Thần Cung cảnh.
Mặc dù nói những đạo phỉ Hoa Âm sơn thoái ẩn nhưng cũng chỉ là nửa thoái ẩn mà thôi, bọn ho phân phát phần lớn thủ hạ ra ngoài, chỉ lưu lại tinh nhuệ trấn thủ Hoa Âm sơn.
Phàm là thủ lĩnh phá núi lập trại trong rừng rậm Tương Nam, hàng năm đều phải tới Hoa Âm sơn giao nộp một phần tiền lời mới được, nếu không chín vị trại chủ Hoa Âm sơn phái thủ hạ tinh nhuệ tới gặp, nói không chừng ngươi phải dẹp trại rồi.
Có thể nói Hoa Âm sơn chính là một lớp đạo phỉ mạnh nhất tại Tương Nam, nhưng bọn chúng đã không cần tự mình ra tay, sẽ có tiểu đạo phỉ cung phụng và sống vô cùng thoải mái.
Thượng Quan Ngạn Khanh đi Hoa Âm sơn mời chào chín tên trại chủ?
Tô Tín lắc đầu, muốn mời chào chín tên đạo phỉ cũng không dễ dàng như thế, thực lực chín trại chủ Hoa Âm sơn yếu nhất cũng sánh ngang Bàng Phi Vân, bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt tại Hoa Âm sơn thì không cần gia nhập dưới trướng Thượng Quan Ngạn Khanh làm gì.
Có chín võ giả Linh Khiếu Cảnh, có thể nói Hoa Âm sơn đã là tiểu thế lực tam lưu tại Tương Nam.
Có lẽ thân phận đệ tử dòng chính Thượng Quan gia có thể làm những thế lực nhỏ bất nhập lưu như Bách Độc Đồng Tử, Trần gia chủ thần phục nhưng khó hù dọa những tội phạm hai tay đầy huyết tinh tại Hoa Âm sơn.
Hoàng Bỉnh Thành hỏi:
- Lão đại, ngươi chuẩn bị đi Hoa Âm sơn tìm Thượng Quan Ngạn Khanh sao?
Tô Tín lắc đầu, nói:
- Không cần, ta nói những lời kia với Tiêu Ma Vân, hắn tự nhiên sẽ chuyển lời tới chỗ Thượng Quan Ngạn Khanh.
/773
|